Chương 43: Thử thăm dò
Mộ Hoài đã làm công việc tra xét phá án này mấy đời, nếu chàng cũng bỏ qua những chi tiết hiển nhiên vậy thì uổng cho chàng làm đến vị trí cao thế rồi.
Chàng lập tức đưa ra tất cả suy đoán.
Chẳng lẽ có ngoại lực nào không muốn người khác biết đã ảnh hưởng đến quỹ đạo vận mạng của tiểu công tử Nghê gia chăng? Hay là vị tiểu thiếu gia chưa chết nọ thật ra cũng trùng sinh? Thế mới thoát khỏi kết cục mất mạng.
Nhưng nếu thế, từ lúc bắt đầu cậu ta không nên uống thứ nước bẩn đó mới phải?
Nói cách khác, cậu ta không chết trong mấy ngày sau khi rơi xuống nước bởi đã có người cố tình cứu cậu ta.
Vậy thì đó là ai? Tại sao cứu trong những ngày đó nhưng lại không trục xuất bà vú đã đầu độc kia đi?
Có lẽ tuy người đó biết chút ít nội tình nhưng không đủ sức can thiệp vào chuyện nhà Nghê phủ, và còn sợ bản thân tự phơi bày khiến mọi người phát hiện ra điểm kỳ lạ.
Điều duy nhất có thể xác định là người này rất quan tâm đến sống chết của người Nghê gia, hoặc có mối liên hệ mật thiết với họ.
Một khi có mầm mống hoài nghi, Mộ Hoài tức khắc cho người đi kiểm tra chi tiết về Nghê phủ, điều tra từ hôm năm ngoái Mạnh Nguyên nhảy xuống nước cứu biểu đệ của nàng lên.
Không đến hai canh giờ, ám vệ đã trình lên một xấp hồ tuyên (*) dày cộm, tuy bút tích trên đó không giống nhau nhưng dẫu sao có thể đọc được, những lần qua lại của hai nhà Mạnh Nghê trong ba tháng gần đây được ghi lại rất rõ ràng.
(*) một loại giấy.
Mấy tháng qua, tiểu công tử Nghê gia không có biểu hiện gì khác thường, vì tuổi còn nhỏ nên rất ít khi được đưa ra khỏi Nghê phủ.
Nếu bây giờ muốn tìm được biểu hiện không bình thường của cậu ta, đó chính là vào những ngày ở Mạnh phủ. Từ khi cậu ta rơi xuống nước và được Mạnh Nguyên cứu lên thì cơ thể được điều dưỡng trở nên hết sức rắn chắc.
Mộ Hoài biết ở đời trước đứa trẻ đó đã mất, vì chàng thường nghe Mạnh Nguyên nhắc đến với vẻ đầy đau khổ.
Chuyện cậu ta uống nước bùa đúng thật là nguyên nhân, nhưng chủ yếu là lúc đầu rơi xuống nước, sau không được chăm sóc tốt mới không qua khỏi.
Đời này tuy cậu ta cũng uống nước bùa nhưng vì đã qua hơn hai tháng kể từ khi rớt xuống nước nên thể cốt đã được nuôi nấng khá rắn rỏi, thế cậu ta mới thoát được một kiếp.
Vì vậy Mộ Hoài tập trung vào nguyên do sau khi Nghê tiểu công tử rớt xuống nước lại không về nhà ngay.
Dù không viết rõ nhưng ám vệ thật sự đã thăm dò: “Là do ban đầu phu nhân chúng ta gắng sức giữ lại. Người nói không nỡ xa biểu đệ biểu muội của người nên bấy giờ Nghê phủ mới cho cậu ta ở lại Mạnh phủ dưỡng bệnh. Vả lại nô tài còn nghe nói, mấy ngày đó phu nhân chúng ta gần như phải cực nhọc ngày đêm chăm sóc cho Nghê công tử, thậm chí còn kinh động đến cả ngự y.”
Mộ Hoài nghe vậy thì vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Ám vệ không biết chủ tử đang nghĩ gì nhưng hắn mơ hồ cảm thấy, chắc hẳn những chuyện liên quan đến phu nhân đã chạm vào nghịch lân của chàng.
“Ban đầu, lúc phu nhân đợi gả không hề thông đồng gì với người ngoài Mạnh phủ cả. Nếu chủ tử không yên tâm thì thuộc hạ sẽ tiếp tục phái người đi điều tra.”
Câu này rất có nghĩa khác.
Lúc này Mộ Hoài mới hoàn hồn, làm như chàng đang bắt kẻ thông dâm không bằng, bị người khác nghe thấy sẽ không ổn đâu.
“Không cần, chuyện này đến đây thôi, đừng nhắc đến với người khác.”
Ám vệ ôm sự khó chịu ra khỏi phòng, càng hoài nghi trước khi phu nhân vào cửa đã làm gì cho Hầu gia sinh nghi. Thật may hắn không tra ra chuyện dơ bẩn nào, không thì hắn sợ mình sẽ bị “răng rắc” diệt khẩu vì vạch trần bí mật cho xem.
Mộ Hoài vẫn ở bàn suy ngẫm, ngón tay chàng như có như không gõ lên đường vân thô cứng của cành gỗ lê.
Đây chắc không phải là trùng hợp.
Một thiếu nữ trong khuê phòng, dù lo lắng cho biểu đệ mình thế nào cũng sẽ không quả quyết tìm đến tận người của Quan Y cục. Huống hồ Mạnh phủ lại không phải là ngưỡng cửa có thể diện gì cho cam, bình thường có chuyện họ khiêm tốn còn không kịp nữa là.
Vậy nguyên nhân là gì?
Nhìn thế nào, chàng cũng nghĩ hẳn do nàng “đã biết trước”, và không muốn biểu đệ lê thân thể bệnh tật về nhà sau khi ngã xuống nước, cho nên lúc đó Nghê tiểu công tử mới tránh khỏi số mạng chết yểu.
Nghĩ đến đây, Mộ Hoài đứng bật dậy.
Không phải như chàng đoán chứ?
Phải chăng nương tử cũng được trùng sinh cùng với ký ức kiếp trước của mình?
Dựa theo giả thiết này, Mộ Hoài chợt so sánh những bất thường và nguyên do trong cách cư xử của Mạnh Nguyên trong hai kiếp vừa qua.
Từng việc, từng chuyện, chàng không dám bỏ qua.
Đời này, lần đầu chàng gặp lại nương tử là ở cửa Tam Tư đường.
Lúc đó, nàng đi theo mẫu thân Nghê thị đến phủ dự Lưu Hoa yến tổ mẫu tổ chức. Tổ mẫu cố tình tiết lộ ý muốn hai nhà hợp hôn của Thánh nhân cho đối phương biết.
Khi đó chàng chưa thức tỉnh nên đối đãi với nương tử và trượng mẫu nương cực kỳ lãnh đạm, chỉ gật đầu làm lễ ra mắt thôi...
Lần gặp sau là vào thọ yến sáu mươi của lão tổ tông. Hôm đó quận chúa Hoa Uy nổi nóng phát cáu nhưng nương tử luôn tỏ ra đúng mực, cứ thế chống lại sức ép của Hoa Uy, sau đó cũng không hề tỏ ra hốt hoảng.
Theo đạo lý, đời trước Mạnh gia vô cùng bài xích mối hôn sự này, chưa hề bước qua cổng lớn của phủ Bác Vọng hầu lần nào. Trước hôn nhân, hai người cũng không có bất kỳ mối quan hệ qua lại nào cả.
Vậy có phải đã chứng minh, trước hôn lễ nương tử đã “thức tỉnh”. Hơn nữa, chẳng những cứu được biểu đệ vốn phải chết yểu của nàng, thậm chí nàng còn thầm nỗ lực để thúc đẩy hôn sự hai nhà Mạnh - Mộ, vì thế mới tạo được một khởi đầu thật tốt cho cả hai.
Nhưng sau đó thì sao?
Sau đó vì ngu xuẩn, “Bác Vọng hầu” ghẻ lạnh tân phụ, vô cớ trốn đi sau đại hôn, còn lạnh nhạt với thâm tình của Hầu phu nhân. Thêm nữa, so sánh với mọi ân ái kiếp trước, chàng đẩy nàng đi ngày càng xa đến mức không kịp níu được cả góc áo.
Điều này mới dẫn đến nương tử muốn mình nạp thiếp, phải không?
Bởi lẽ nàng chịu tổn thương quá rồi nên không muốn dồn tình cảm vào mình nữa...
Mộ Hoài không dám tiếp tục nghĩ xa hơn.
Bấy giờ chàng không biết mình nên mong Mạnh Nguyên trùng sinh hay chỉ đơn giản không tín nhiệm chàng thôi.
“Không được, chuyện này không thể kéo dài nữa.”
Nếu cứ lần lữa, e rằng nương tử xem xét xong xuôi nhân tuyển làm lương thiếp luôn rồi.
Mộ Hoài gần như lảo đảo mò tới chính viện.
Giờ phút này chỉ có một lão ma tử đang canh cửa, trong viện vô cùng yên ắng.
Cõi lòng Mộ Hoài vốn đang háo hức mong chờ được nhận ra nhau nhưng khi đến đây, chàng lại hơi do dự.
Phải làm thế nào mới nhận nhau với nương tử đây?
Chàng không thể nói thẳng rằng “Nương tử trùng sinh hả, không uống canh Mạnh bà mà linh hồn cũng quay về được sao? Khéo qua, vi phu cũng thế.” được.
Ngộ nhỡ nàng chỉ làm hết mọi thứ một cách tình cờ, vậy chẳng phải chàng sẽ doạ nàng chết khiếp sao?
Chuyện này nên nói bóng gió trước vậy.
Nghĩ đến đây, chàng chỉnh lại vạt áo, điềm nhiên nhấc chân bước qua bậu cửa rồi đi thẳng tới chính phòng.
Hiện tại Mạnh Nguyên đang xem sổ sách với bọn nha đầu. Cửa hàng hồi môn của nàng cần phải thay chưởng quỹ, qua một thời gian ngắn lại phải trông chừng việc nhà của Đông phủ, dù sao phải nên nắm chặt đôi chút.
Mộ Hoài đứng ở cửa chốc lát nhưng không gây được sự chú ý với người trong nhà. Chàng bèn bất đắc dĩ ho khan hai tiếng.
Lúc này Mạnh Nguyên mới ngẩng đầu lên, sau đó lại thở dài.
“Phu quân cáu giận xong rồi ạ?”
Mộ Hoài phất tay cho người hầu ra ngoài, đoạn ngồi ngay xuống cạnh Mạnh Nguyên. Trước tiên chàng như lơ đãng quan sát sắc mặt nàng, vừa lúc Mạnh Nguyên cũng đang chăm chú nhìn chàng.
“Phu quân đi rồi về, còn cho gia nhân lui, chẳng lẽ có chuyện muốn nói với ta.”
Trong lòng đã có kế sách, Mộ Hoài cố ra vẻ buồn phiền à lên một tiếng: “Quả thật có một việc nhỏ, ta muốn nghe thử ý kiến của phu nhân.”
Mạnh Nguyên thấy Mộ Hoài ra chiều có lẽ cuộc nói chuyện này sẽ kéo dài khá lâu, thì rót cho chàng một chén trà trước.
“Xin lắng tai nghe.”
“Mấy ngày nay Thánh nhân bất ngờ nhắc đến chuyện muốn tìm người trùng tu quốc sử, bảo ta tìm người đáng tin tiến cử. Ta suy đi nghĩ lại, cảm thấy nhân phẩm của Ngũ ca rất đáng quý, ngay thẳng tài cao, làm này việc thích hợp hơn cả. Song nếu vậy Ngũ ca buộc phải ở trong cung đầy ba tháng không được về nhà, đến lúc đó sợ Ngũ tẩu không vui. Ta nhớ xưa nay nàng và Ngũ tẩu khá thân, có mấy lời ta không tiện hỏi thăm ngay mặt, hay là nhờ nương tử vất vả đi một chuyến, thay ta hỏi ý kiến của tẩu ấy để sau này tẩu ấy sẽ không thấy tệ vì chuyện tốt này.”
Mạnh Nguyên vừa nghe xong thì trong lòng rơi lộp bộp.
Chuyện này không đúng, quả tình đời trước Ngũ ca Mộ Quân của Mộ Hoài phụ trách việc biên soạn quốc sử nhưng đây là chuyện năm sau mà.
Vả lại cũng chính vì chuyện sửa chữa lịch sử này, huynh ấy vô ý đắc tội với quyền quý. Lúc đó Mộ Hoài làm trung gian hoà giải, chuyện chưa thành thì Mộ Hoài đã gặp nạn ở bãi săn...
“Chuyện này trăm triệu lần không được.” Mạnh Nguyên tuồng như cắn răng nghiến lợi trả lời.
Mộ Hoài thấy Mạnh Nguyên phản ứng quá khích như thế thì trái tim đập thình thịch không yên.
“Phu nhân phản đối quá mức vậy ư, nàng còn chưa hỏi Ngũ tẩu mà.”
Mạnh Nguyên (*) biết mình vừa thất thố nhưng đấy là quan tâm sẽ bị loạn. Nàng sợ nếu lần này Mộ Quân nhận vụ chỉnh sửa lịch sử phỏng tay này rồi, chắc hẳn sẽ đắc tội với các hoàng thân quốc thích muốn lưu danh sử xanh và lại chịu cảnh giáng chức. Vài năm sau, huynh ấy sẽ buồn bực chết ở nơi trời xa đất thẳm. Thứ hai, nàng cũng sợ Mộ Hoài sẽ sớm bị cuốn vào khốn cảnh mất mạng.
(*) Khúc này tác giả để Mộ Hoài, nhưng mình nghĩ đây là luồng suy nghĩ của nữ chính sẽ đúng hơn nên mình xin sửa lại nhá mọi người.
Bấy giờ thấy Mộ Hoài nhìn mình chăm chú không hề chớp mắt, tựa hồ muốn tìm tòi điều gì, nàng mới thoáng dịu giọng.
“Ngài cũng biết Ngũ ca của ngài là một người có tính tình ngay thẳng. Nếu chuyện tu sửa sách sử này không hợp với mong muốn của bên trên, đến lúc đó đừng nói công lao, e là dưa rơi cũng chạy không thoát.”
Mộ Hoài lắc đầu: “Có ta ở đây, không ai dám lấy Ngũ ca ta ra làm bè đâu. Huống hồ, Ngũ ca của ta thật sự có tài học, nếu cả đời cứ mãi chôn chân và mai một dưới bóng râm của Bá phủ, e rằng đến già huynh ấy sẽ phải hối hận.”
Mạnh Nguyên nghĩ thầm, nếu muốn che chở Ngũ ca của ngài, vậy ngài phải còn sống mới được.
“Gần đây Ngũ tẩu luôn nói trong người không khỏe, không vực dậy nổi tinh thần, hẳn là thể cốt có điều không ổn, nếu bây giờ chúng ta tiến cử Ngũ ca sống xa nhà, vậy Ngũ tẩu phải làm sao đây?”
“Ta biết nàng và Ngũ tẩu luôn có mối quan hệ tốt. Nếu bây giờ nàng không yên tâm thì đón tẩu ấy và Tuyền ca nhi đến Đông phủ ở, đây không phải là việc khó gì đâu. Mai này Ngũ ca gửi bất cứ tin gì từ trong cung về thì chúng ta cũng có thể lập tức nghĩ đối sách.”
Mạnh Nguyên thấy Mộ Hoài cứ nài nỉ liên tục, bèn lo lắng khôn cùng, nàng cắn răng không đồng ý.
Nếu Ngũ tẩu biết có cơ hội để tạo dựng tên tuổi thì chắc chắn sẽ mong cho Mộ Quân có thể đi được.
Mộ Hoài cứ dần dần ép sát: “Hôm nay phu nhân kỳ lạ quá. Cơ hội tốt cho Ngũ ca một bước lên mây, sao nàng lại do dự thế, làm như vi phu đang hại phu thê họ vậy.”
Đúng là hại người mà!
Mạnh Nguyên thật sự rất muốn lớn tiếng hét lên, nhưng cuối cùng phải đè nén và kiềm chế tâm trạng của mình.
“Chuyện này ta nhớ kỹ rồi, sau này rảnh rỗi ta sẽ đi tìm Ngũ tẩu nói.”
Mạnh Nguyên nghĩ trước tiên sử dụng cách kéo dài thời gian đã, nhược bằng không Mộ Hoài tự mình đến Tây phủ tìm người thì nàng sẽ bị động.
Thấy vẻ mặt khó chịu của Mạnh Nguyên, Mộ Hoài biết nàng chỉ bất đắc dĩ đồng ý thế thôi.
“Nếu nương tử khó xử, hay nàng kể rõ nỗi lo âu với ta đi. Ta và nàng là phu thê một thể, chẳng lẽ còn có chuyện gì muốn giấu giếm ta sao? Hay nương tử thấy không tiện, vậy ta tự đi tìm Ngũ ca ta. Thiết nghĩ tuy Ngũ tẩu không nỡ cho Ngũ ca vào cung mấy tháng nhưng vì tương lai và hậu tự, tẩu ấy sẽ tạm thời nhẫn nại thôi.”
Mộ Hoài nói đoạn, lập tức đứng dậy tỏ vẻ muốn đi ra ngoài.
Mạnh Nguyên rất sợ chàng thúc đẩy nhanh tai họa, trong tình thế cấp thiết, nàng vội kéo ống tay áo của chàng, đoạn ngẩng đầu nhìn thẳng vào chàng bằng đôi mắt như nước hồ thu.
“Phu quân, cả chút chuyện nhỏ này chàng cũng không tin ta sao?”
Vả lại, nàng còn sử dụng giọng điệu làm nũng.
Mộ Hoài bỗng chốc cảm thấy cơ thể mềm nhũn, điều chàng không cưỡng lại được chính là Mạnh Nguyên làm nũng ngây thơ với mình. Với cả, đây là lần đầu tiên trong kiếp này nên chàng chỉ ước sao có thể hái ngay trăng sao xuống cho nàng thưởng thức.
Chàng cố giữ lại chút lý trí cuối cùng, rồi kéo Mạnh Nguyên cùng ngồi lên giường: “Nương tử phải kể rõ cho ta nghe, rốt cuộc tại sao nàng lại chống cự chuyện Ngũ ca vào cung tu sửa lịch sử vậy?”
Mạnh Nguyên vắt hết óc, cuối cùng nhắm hai mắt rồi lại mở ra: “Có lẽ phu quân không tin. Vài ngày trước, ta nằm mơ, giấc mơ hết sức quái đản, toàn là những chuyện thật đã xảy ra trong mấy ngày nay thôi...”
Chàng lập tức đưa ra tất cả suy đoán.
Chẳng lẽ có ngoại lực nào không muốn người khác biết đã ảnh hưởng đến quỹ đạo vận mạng của tiểu công tử Nghê gia chăng? Hay là vị tiểu thiếu gia chưa chết nọ thật ra cũng trùng sinh? Thế mới thoát khỏi kết cục mất mạng.
Nhưng nếu thế, từ lúc bắt đầu cậu ta không nên uống thứ nước bẩn đó mới phải?
Nói cách khác, cậu ta không chết trong mấy ngày sau khi rơi xuống nước bởi đã có người cố tình cứu cậu ta.
Vậy thì đó là ai? Tại sao cứu trong những ngày đó nhưng lại không trục xuất bà vú đã đầu độc kia đi?
Có lẽ tuy người đó biết chút ít nội tình nhưng không đủ sức can thiệp vào chuyện nhà Nghê phủ, và còn sợ bản thân tự phơi bày khiến mọi người phát hiện ra điểm kỳ lạ.
Điều duy nhất có thể xác định là người này rất quan tâm đến sống chết của người Nghê gia, hoặc có mối liên hệ mật thiết với họ.
Một khi có mầm mống hoài nghi, Mộ Hoài tức khắc cho người đi kiểm tra chi tiết về Nghê phủ, điều tra từ hôm năm ngoái Mạnh Nguyên nhảy xuống nước cứu biểu đệ của nàng lên.
Không đến hai canh giờ, ám vệ đã trình lên một xấp hồ tuyên (*) dày cộm, tuy bút tích trên đó không giống nhau nhưng dẫu sao có thể đọc được, những lần qua lại của hai nhà Mạnh Nghê trong ba tháng gần đây được ghi lại rất rõ ràng.
(*) một loại giấy.
Mấy tháng qua, tiểu công tử Nghê gia không có biểu hiện gì khác thường, vì tuổi còn nhỏ nên rất ít khi được đưa ra khỏi Nghê phủ.
Nếu bây giờ muốn tìm được biểu hiện không bình thường của cậu ta, đó chính là vào những ngày ở Mạnh phủ. Từ khi cậu ta rơi xuống nước và được Mạnh Nguyên cứu lên thì cơ thể được điều dưỡng trở nên hết sức rắn chắc.
Mộ Hoài biết ở đời trước đứa trẻ đó đã mất, vì chàng thường nghe Mạnh Nguyên nhắc đến với vẻ đầy đau khổ.
Chuyện cậu ta uống nước bùa đúng thật là nguyên nhân, nhưng chủ yếu là lúc đầu rơi xuống nước, sau không được chăm sóc tốt mới không qua khỏi.
Đời này tuy cậu ta cũng uống nước bùa nhưng vì đã qua hơn hai tháng kể từ khi rớt xuống nước nên thể cốt đã được nuôi nấng khá rắn rỏi, thế cậu ta mới thoát được một kiếp.
Vì vậy Mộ Hoài tập trung vào nguyên do sau khi Nghê tiểu công tử rớt xuống nước lại không về nhà ngay.
Dù không viết rõ nhưng ám vệ thật sự đã thăm dò: “Là do ban đầu phu nhân chúng ta gắng sức giữ lại. Người nói không nỡ xa biểu đệ biểu muội của người nên bấy giờ Nghê phủ mới cho cậu ta ở lại Mạnh phủ dưỡng bệnh. Vả lại nô tài còn nghe nói, mấy ngày đó phu nhân chúng ta gần như phải cực nhọc ngày đêm chăm sóc cho Nghê công tử, thậm chí còn kinh động đến cả ngự y.”
Mộ Hoài nghe vậy thì vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Ám vệ không biết chủ tử đang nghĩ gì nhưng hắn mơ hồ cảm thấy, chắc hẳn những chuyện liên quan đến phu nhân đã chạm vào nghịch lân của chàng.
“Ban đầu, lúc phu nhân đợi gả không hề thông đồng gì với người ngoài Mạnh phủ cả. Nếu chủ tử không yên tâm thì thuộc hạ sẽ tiếp tục phái người đi điều tra.”
Câu này rất có nghĩa khác.
Lúc này Mộ Hoài mới hoàn hồn, làm như chàng đang bắt kẻ thông dâm không bằng, bị người khác nghe thấy sẽ không ổn đâu.
“Không cần, chuyện này đến đây thôi, đừng nhắc đến với người khác.”
Ám vệ ôm sự khó chịu ra khỏi phòng, càng hoài nghi trước khi phu nhân vào cửa đã làm gì cho Hầu gia sinh nghi. Thật may hắn không tra ra chuyện dơ bẩn nào, không thì hắn sợ mình sẽ bị “răng rắc” diệt khẩu vì vạch trần bí mật cho xem.
Mộ Hoài vẫn ở bàn suy ngẫm, ngón tay chàng như có như không gõ lên đường vân thô cứng của cành gỗ lê.
Đây chắc không phải là trùng hợp.
Một thiếu nữ trong khuê phòng, dù lo lắng cho biểu đệ mình thế nào cũng sẽ không quả quyết tìm đến tận người của Quan Y cục. Huống hồ Mạnh phủ lại không phải là ngưỡng cửa có thể diện gì cho cam, bình thường có chuyện họ khiêm tốn còn không kịp nữa là.
Vậy nguyên nhân là gì?
Nhìn thế nào, chàng cũng nghĩ hẳn do nàng “đã biết trước”, và không muốn biểu đệ lê thân thể bệnh tật về nhà sau khi ngã xuống nước, cho nên lúc đó Nghê tiểu công tử mới tránh khỏi số mạng chết yểu.
Nghĩ đến đây, Mộ Hoài đứng bật dậy.
Không phải như chàng đoán chứ?
Phải chăng nương tử cũng được trùng sinh cùng với ký ức kiếp trước của mình?
Dựa theo giả thiết này, Mộ Hoài chợt so sánh những bất thường và nguyên do trong cách cư xử của Mạnh Nguyên trong hai kiếp vừa qua.
Từng việc, từng chuyện, chàng không dám bỏ qua.
Đời này, lần đầu chàng gặp lại nương tử là ở cửa Tam Tư đường.
Lúc đó, nàng đi theo mẫu thân Nghê thị đến phủ dự Lưu Hoa yến tổ mẫu tổ chức. Tổ mẫu cố tình tiết lộ ý muốn hai nhà hợp hôn của Thánh nhân cho đối phương biết.
Khi đó chàng chưa thức tỉnh nên đối đãi với nương tử và trượng mẫu nương cực kỳ lãnh đạm, chỉ gật đầu làm lễ ra mắt thôi...
Lần gặp sau là vào thọ yến sáu mươi của lão tổ tông. Hôm đó quận chúa Hoa Uy nổi nóng phát cáu nhưng nương tử luôn tỏ ra đúng mực, cứ thế chống lại sức ép của Hoa Uy, sau đó cũng không hề tỏ ra hốt hoảng.
Theo đạo lý, đời trước Mạnh gia vô cùng bài xích mối hôn sự này, chưa hề bước qua cổng lớn của phủ Bác Vọng hầu lần nào. Trước hôn nhân, hai người cũng không có bất kỳ mối quan hệ qua lại nào cả.
Vậy có phải đã chứng minh, trước hôn lễ nương tử đã “thức tỉnh”. Hơn nữa, chẳng những cứu được biểu đệ vốn phải chết yểu của nàng, thậm chí nàng còn thầm nỗ lực để thúc đẩy hôn sự hai nhà Mạnh - Mộ, vì thế mới tạo được một khởi đầu thật tốt cho cả hai.
Nhưng sau đó thì sao?
Sau đó vì ngu xuẩn, “Bác Vọng hầu” ghẻ lạnh tân phụ, vô cớ trốn đi sau đại hôn, còn lạnh nhạt với thâm tình của Hầu phu nhân. Thêm nữa, so sánh với mọi ân ái kiếp trước, chàng đẩy nàng đi ngày càng xa đến mức không kịp níu được cả góc áo.
Điều này mới dẫn đến nương tử muốn mình nạp thiếp, phải không?
Bởi lẽ nàng chịu tổn thương quá rồi nên không muốn dồn tình cảm vào mình nữa...
Mộ Hoài không dám tiếp tục nghĩ xa hơn.
Bấy giờ chàng không biết mình nên mong Mạnh Nguyên trùng sinh hay chỉ đơn giản không tín nhiệm chàng thôi.
“Không được, chuyện này không thể kéo dài nữa.”
Nếu cứ lần lữa, e rằng nương tử xem xét xong xuôi nhân tuyển làm lương thiếp luôn rồi.
Mộ Hoài gần như lảo đảo mò tới chính viện.
Giờ phút này chỉ có một lão ma tử đang canh cửa, trong viện vô cùng yên ắng.
Cõi lòng Mộ Hoài vốn đang háo hức mong chờ được nhận ra nhau nhưng khi đến đây, chàng lại hơi do dự.
Phải làm thế nào mới nhận nhau với nương tử đây?
Chàng không thể nói thẳng rằng “Nương tử trùng sinh hả, không uống canh Mạnh bà mà linh hồn cũng quay về được sao? Khéo qua, vi phu cũng thế.” được.
Ngộ nhỡ nàng chỉ làm hết mọi thứ một cách tình cờ, vậy chẳng phải chàng sẽ doạ nàng chết khiếp sao?
Chuyện này nên nói bóng gió trước vậy.
Nghĩ đến đây, chàng chỉnh lại vạt áo, điềm nhiên nhấc chân bước qua bậu cửa rồi đi thẳng tới chính phòng.
Hiện tại Mạnh Nguyên đang xem sổ sách với bọn nha đầu. Cửa hàng hồi môn của nàng cần phải thay chưởng quỹ, qua một thời gian ngắn lại phải trông chừng việc nhà của Đông phủ, dù sao phải nên nắm chặt đôi chút.
Mộ Hoài đứng ở cửa chốc lát nhưng không gây được sự chú ý với người trong nhà. Chàng bèn bất đắc dĩ ho khan hai tiếng.
Lúc này Mạnh Nguyên mới ngẩng đầu lên, sau đó lại thở dài.
“Phu quân cáu giận xong rồi ạ?”
Mộ Hoài phất tay cho người hầu ra ngoài, đoạn ngồi ngay xuống cạnh Mạnh Nguyên. Trước tiên chàng như lơ đãng quan sát sắc mặt nàng, vừa lúc Mạnh Nguyên cũng đang chăm chú nhìn chàng.
“Phu quân đi rồi về, còn cho gia nhân lui, chẳng lẽ có chuyện muốn nói với ta.”
Trong lòng đã có kế sách, Mộ Hoài cố ra vẻ buồn phiền à lên một tiếng: “Quả thật có một việc nhỏ, ta muốn nghe thử ý kiến của phu nhân.”
Mạnh Nguyên thấy Mộ Hoài ra chiều có lẽ cuộc nói chuyện này sẽ kéo dài khá lâu, thì rót cho chàng một chén trà trước.
“Xin lắng tai nghe.”
“Mấy ngày nay Thánh nhân bất ngờ nhắc đến chuyện muốn tìm người trùng tu quốc sử, bảo ta tìm người đáng tin tiến cử. Ta suy đi nghĩ lại, cảm thấy nhân phẩm của Ngũ ca rất đáng quý, ngay thẳng tài cao, làm này việc thích hợp hơn cả. Song nếu vậy Ngũ ca buộc phải ở trong cung đầy ba tháng không được về nhà, đến lúc đó sợ Ngũ tẩu không vui. Ta nhớ xưa nay nàng và Ngũ tẩu khá thân, có mấy lời ta không tiện hỏi thăm ngay mặt, hay là nhờ nương tử vất vả đi một chuyến, thay ta hỏi ý kiến của tẩu ấy để sau này tẩu ấy sẽ không thấy tệ vì chuyện tốt này.”
Mạnh Nguyên vừa nghe xong thì trong lòng rơi lộp bộp.
Chuyện này không đúng, quả tình đời trước Ngũ ca Mộ Quân của Mộ Hoài phụ trách việc biên soạn quốc sử nhưng đây là chuyện năm sau mà.
Vả lại cũng chính vì chuyện sửa chữa lịch sử này, huynh ấy vô ý đắc tội với quyền quý. Lúc đó Mộ Hoài làm trung gian hoà giải, chuyện chưa thành thì Mộ Hoài đã gặp nạn ở bãi săn...
“Chuyện này trăm triệu lần không được.” Mạnh Nguyên tuồng như cắn răng nghiến lợi trả lời.
Mộ Hoài thấy Mạnh Nguyên phản ứng quá khích như thế thì trái tim đập thình thịch không yên.
“Phu nhân phản đối quá mức vậy ư, nàng còn chưa hỏi Ngũ tẩu mà.”
Mạnh Nguyên (*) biết mình vừa thất thố nhưng đấy là quan tâm sẽ bị loạn. Nàng sợ nếu lần này Mộ Quân nhận vụ chỉnh sửa lịch sử phỏng tay này rồi, chắc hẳn sẽ đắc tội với các hoàng thân quốc thích muốn lưu danh sử xanh và lại chịu cảnh giáng chức. Vài năm sau, huynh ấy sẽ buồn bực chết ở nơi trời xa đất thẳm. Thứ hai, nàng cũng sợ Mộ Hoài sẽ sớm bị cuốn vào khốn cảnh mất mạng.
(*) Khúc này tác giả để Mộ Hoài, nhưng mình nghĩ đây là luồng suy nghĩ của nữ chính sẽ đúng hơn nên mình xin sửa lại nhá mọi người.
Bấy giờ thấy Mộ Hoài nhìn mình chăm chú không hề chớp mắt, tựa hồ muốn tìm tòi điều gì, nàng mới thoáng dịu giọng.
“Ngài cũng biết Ngũ ca của ngài là một người có tính tình ngay thẳng. Nếu chuyện tu sửa sách sử này không hợp với mong muốn của bên trên, đến lúc đó đừng nói công lao, e là dưa rơi cũng chạy không thoát.”
Mộ Hoài lắc đầu: “Có ta ở đây, không ai dám lấy Ngũ ca ta ra làm bè đâu. Huống hồ, Ngũ ca của ta thật sự có tài học, nếu cả đời cứ mãi chôn chân và mai một dưới bóng râm của Bá phủ, e rằng đến già huynh ấy sẽ phải hối hận.”
Mạnh Nguyên nghĩ thầm, nếu muốn che chở Ngũ ca của ngài, vậy ngài phải còn sống mới được.
“Gần đây Ngũ tẩu luôn nói trong người không khỏe, không vực dậy nổi tinh thần, hẳn là thể cốt có điều không ổn, nếu bây giờ chúng ta tiến cử Ngũ ca sống xa nhà, vậy Ngũ tẩu phải làm sao đây?”
“Ta biết nàng và Ngũ tẩu luôn có mối quan hệ tốt. Nếu bây giờ nàng không yên tâm thì đón tẩu ấy và Tuyền ca nhi đến Đông phủ ở, đây không phải là việc khó gì đâu. Mai này Ngũ ca gửi bất cứ tin gì từ trong cung về thì chúng ta cũng có thể lập tức nghĩ đối sách.”
Mạnh Nguyên thấy Mộ Hoài cứ nài nỉ liên tục, bèn lo lắng khôn cùng, nàng cắn răng không đồng ý.
Nếu Ngũ tẩu biết có cơ hội để tạo dựng tên tuổi thì chắc chắn sẽ mong cho Mộ Quân có thể đi được.
Mộ Hoài cứ dần dần ép sát: “Hôm nay phu nhân kỳ lạ quá. Cơ hội tốt cho Ngũ ca một bước lên mây, sao nàng lại do dự thế, làm như vi phu đang hại phu thê họ vậy.”
Đúng là hại người mà!
Mạnh Nguyên thật sự rất muốn lớn tiếng hét lên, nhưng cuối cùng phải đè nén và kiềm chế tâm trạng của mình.
“Chuyện này ta nhớ kỹ rồi, sau này rảnh rỗi ta sẽ đi tìm Ngũ tẩu nói.”
Mạnh Nguyên nghĩ trước tiên sử dụng cách kéo dài thời gian đã, nhược bằng không Mộ Hoài tự mình đến Tây phủ tìm người thì nàng sẽ bị động.
Thấy vẻ mặt khó chịu của Mạnh Nguyên, Mộ Hoài biết nàng chỉ bất đắc dĩ đồng ý thế thôi.
“Nếu nương tử khó xử, hay nàng kể rõ nỗi lo âu với ta đi. Ta và nàng là phu thê một thể, chẳng lẽ còn có chuyện gì muốn giấu giếm ta sao? Hay nương tử thấy không tiện, vậy ta tự đi tìm Ngũ ca ta. Thiết nghĩ tuy Ngũ tẩu không nỡ cho Ngũ ca vào cung mấy tháng nhưng vì tương lai và hậu tự, tẩu ấy sẽ tạm thời nhẫn nại thôi.”
Mộ Hoài nói đoạn, lập tức đứng dậy tỏ vẻ muốn đi ra ngoài.
Mạnh Nguyên rất sợ chàng thúc đẩy nhanh tai họa, trong tình thế cấp thiết, nàng vội kéo ống tay áo của chàng, đoạn ngẩng đầu nhìn thẳng vào chàng bằng đôi mắt như nước hồ thu.
“Phu quân, cả chút chuyện nhỏ này chàng cũng không tin ta sao?”
Vả lại, nàng còn sử dụng giọng điệu làm nũng.
Mộ Hoài bỗng chốc cảm thấy cơ thể mềm nhũn, điều chàng không cưỡng lại được chính là Mạnh Nguyên làm nũng ngây thơ với mình. Với cả, đây là lần đầu tiên trong kiếp này nên chàng chỉ ước sao có thể hái ngay trăng sao xuống cho nàng thưởng thức.
Chàng cố giữ lại chút lý trí cuối cùng, rồi kéo Mạnh Nguyên cùng ngồi lên giường: “Nương tử phải kể rõ cho ta nghe, rốt cuộc tại sao nàng lại chống cự chuyện Ngũ ca vào cung tu sửa lịch sử vậy?”
Mạnh Nguyên vắt hết óc, cuối cùng nhắm hai mắt rồi lại mở ra: “Có lẽ phu quân không tin. Vài ngày trước, ta nằm mơ, giấc mơ hết sức quái đản, toàn là những chuyện thật đã xảy ra trong mấy ngày nay thôi...”