Chương 42: Nghi ngờ
Mạnh Nguyên dẫn lão ma tử gánh trách nhiệm từ viện Phù thị ra ngoài. Nàng không vội ra uy mà dẫn người tới Tam Tư đường.
Cố thị vừa xử lý công việc vừa chờ người, cuối cùng thấy Mạnh Nguyên trở về nguyên vẹn mới bình tâm lại.
“Con về nhanh vậy sao? Chắc là bà mẫu của con không đáng ngại.”
Mạnh Nguyên không thể nói chuyện thị phi trưởng bối, phía sau sẽ có Như Ý bẩm báo chi tiết. Nàng chỉ thuật lại chuyện người hầu đã đưa uất kim và ô đầu cho mình thôi.
Cố thị lập tức vỗ bàn: “Có chuyện như vậy cơ à? Kẻ tôi tớ phạm tội đó ở đâu, đã thẩm vấn kỹ càng chưa? Hay người bên cạnh cố ý cài cắm vào, có ý đồ xấu muốn hại chúng ta.”
Mạnh Nguyên sai người dẫn lão ma tử đó vào.
“Dù trong chuyện này con là một nửa khổ chủ nhưng suy cho cùng người phạm sai cũng là cựu bộc của bà mẫu. Trong lúc nhất thời con thật sự không biết nên trừng trị thế nào, vẫn phải hỏi xin chủ ý của tổ mẫu ạ.”
Cố thị những tưởng là người mới chui vào phủ, vừa nhìn hẳn là thị tì của Phù thị, sự nghi ngờ ban đầu đã giảm đi đôi chút.
Thế nhưng, từ trước đến nay Cố thị luôn dùng sự nghiêm khắc để trị gia nên đương nhiên bà sẽ không dung túng cho chuyện đầu độc xấu xa đáng sợ này: “Đánh bà tử này năm mươi hèo trước mặt mọi người, lấy đó làm răn đe, nếu còn thở thì vứt vào thôn, không cho phép bà ta xuất hiện hại người nữa.”
Lão ma tử vốn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, thầm nghĩ Mạnh Nguyên là con dâu, dù muốn trừng trị vú già trong viện trưởng bối nhưng sẽ không dám mạnh tay. Chẳng ngờ vị tân phu nhân luôn không hiển lộ tài năng này lại giảo hoạt đến vậy, nàng thẳng thừng để lão tổ tông trấn sơn trong phủ trừng phạt thay...
Đừng nói năm mươi hèo, thậm chí là năm hèo bà ta cũng không chịu nổi đâu.
Bà ta vội vã bò lên vài bước, đoạn ôm lấy chân và váy Mạnh Nguyên: “Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng, lão nô bị oan...”
Mạnh Nguyên muốn dẫn người này tới vì đã có tính toán. Thấy bà ta hoảng sợ đến mức ba hồn mất một nửa, lúc này nàng mới thương lượng với Cố thị: “Kẻ ác bộc này thật đáng giận, cháu dâu cũng rất muốn kéo bà ta xuống nhà ngục để răn đe. Song con cảm thấy chuyện này có điều quái lạ nên con muốn gặng hỏi kỹ một phen, kính xin tổ mẫu cho con đưa người về chính viện trước. Về chuyện đánh gậy, ta cứ nhớ đó đi ạ, chờ con hỏi chuyện rõ ràng thì trả nợ một thể.”
Cố thị rất vui lòng giữ thể diện cho Mạnh Nguyên trước mặt mọi người nên bà không từ chối.
Sau đó họ không vội xử lý lão ma tử, mà giải người về chính viện trông chừng. Mạnh Nguyên tiếp tục ở lại Tam Tư đường học tập chuyện quản gia bên cạnh Cố thị.
Lần này, những người tới bẩm chuyện bắt đầu phán đoán và xem xét lại.
Họ sẽ không dám xem tân phu nhân là loại tứ lục không thông (*) nữa. Một tân tức phụ dám dẫn cả tôi tớ trưởng bối từ viện bà mẫu về để lập oai, đó là người bình thường sao?
(*) Nguyên văn 四六不沾: nghĩa tương tự tứ lục không hiểu hoặc tứ lục không thông. Người xưa gọi người không hiểu “Tứ thư” và “Lục kinh” là “tứ lục không hiểu”. Người hiện đại thường dùng “tứ lục không hiểu” hoặc “tứ lục không thông” để mô tả những người không đọc, không suy luận và nói những lời và hành vi thô lỗ.
Đừng để ba ngọn lửa (*) này lan ra đốt tới đầu mình.
(*) Ở đây mình nghĩ tác giả dùng ý ẩn dụ là tránh xa và không nên dây vào Mạnh Nguyên. Theo nghĩa đen, Đức Phật từng nói con người có ba ngọn lửa cần tránh xa: ngọn lửa của sự tham lam, ngọn lửa của hận thù và ngọn lửa của những thứ ảo giác. Ở đây mình có thể hiểu là nên tránh xa nữ chính thôi.
Bất giác đến giờ Ngọ, Mạnh Nguyên ăn trưa cùng Cố thị rồi lại đến chỗ Phù thị một chuyến.
Quả nhiên Tần Chính Phụng không chẩn ra triệu chứng nào, chỉ nói là “chứng khí hư thiếu máu, không nên tức giận.”
Phù thị vừa mới ngã ngửa nên đâu dám lấy thêm bệnh tình làm bè nữa. Vả lại, bà ta không còn xoi mói sao Mạnh Nguyên không ở lại “hầu bệnh”, thậm chí không dám hỏi nhiều đến lão ma tử vô tội đã bị liên lụy vào chuyện này.
Bà ta không phải người sợ dính líu gì cả, dù sao vú già này mấy đời là cựu bộc ở Phù gia, hễ có bận tâm đến, con cháu cũng không dám ăn nói bậy bạ.
Thế nhưng, mụ bị Mạnh Nguyên dẫn đi trước mặt mọi người khiến bà ta lâm vào thế bí.
Mạnh Nguyên rời khỏi chỗ Phù thị. Nhác thấy mặt trời đã lên cao, ở chỗ không người, nàng không khỏi đấm đấm cơ eo đang bủn rủn.
Đêm qua nàng bị giày vò ác quá, hôm nay lại không rảnh rỗi được khắc nào vì phải liên tục bôn ba trong mấy sân viện. Chỉ riêng hành lang thôi, nàng phải đi đến bốn năm bận, thật sự không chịu nổi rồi.
May mà tổ mẫu có thói quen nghỉ trưa, nàng có thể tận dụng thời gian rảnh về chính viện nằm một chốc.
Mới vừa vào chính phòng, Mạnh Nguyên đứng ngây ra như phỗng.
Giờ phút này Mộ Hoài đáng lẽ nên thính sai (*) phá án bên ngoài thì đang ngồi yên trên giường. Chàng chỉ mặc thường phục, tóc hơi ướt, xem ra vừa tắm rửa xong.
(*) thính sai: có nghĩa tuân theo công văn hoặc là hầu nam làm việc cho người giàu có. Mà mình nghĩ trong trường hợp này nghĩa đầu sẽ đúng hơn, ý là nghe lệnh làm việc.
Mạnh Nguyên thầm không hiểu, lập tức hỏi: “Hầu gia về nhà sớm vậy ư? Ngài đã dùng cơm trưa chưa?”
Mộ Hoài ngước nhìn Mạnh Nguyên, không trả lời nàng ngay, mà đứng dậy đi vài ba bước đến trước mặt Mạnh Nguyên. Chàng hơi cúi người ôm lấy Mạnh Nguyên vào lòng, đoạn tựa cằm vào hõm vai Mạnh Nguyên: “Phu nhân dùng chưa? Nếu chưa, vậy ta lại ăn với nàng nhé.”
Hơi thở ấm áp của chàng phả vào tai Mạnh Nguyên, nàng vô thức đưa tay đẩy ra: “Hầu gia, ngài buông ra đã, để người ta thấy thì...”
Mộ Hoài chẳng những không nghe, mà còn táo tợn ôm nàng chặt hơn: “Họ còn có mắt nhìn hơn phu nhân đấy, ra ngoài hết từ lâu rồi.”
Mạnh Nguyên cố chấp quay lại. Quả nhiên, trong phòng chỉ còn lại nàng và Mộ Hoài, thậm chí người cuối cùng ra ngoài còn săn sóc đóng cửa kỹ lại giúp họ nữa.
Mạnh Nguyên quay đầu, đúng lúc bị Mộ Hoài bắt được.
Môi răng chạm nhau, Mộ Hoài dùng sức, Mạnh Nguyên chợt cảm thấy hai chân bay lên cách mặt đất.
Người này sao vậy chứ? Dù kiếp trước hai người luôn rất ân ái nhưng không bất chấp thế này.
Khó khăn lắm mới lợi dụng được lúc chàng nới lỏng miệng, Mạnh Nguyên kêu lên tựa hồ bị cướp mạng: “Ta còn chính sự chưa xử lý, Hầu gia cho ta nửa ngày đi ạ.”
Đầu tiên Mộ Hoài không xem trọng chuyện đó, khẽ hỏi thăm nhưng tay vẫn không đàng hoàng: “Còn gì quan trọng hơn chuyện giao thoa giữa phu thê chúng ta thế? Tổ mẫu lão nhân gia chờ ôm tằng tôn kìa, có lẽ còn mong hơn cả chúng ta nữa đấy.”
Dứt lời, chàng đưa nàng vào màn ngay. Ngay cả rèm cũng được hạ xuống.
Sao Mạnh Nguyên có thể cho chàng được như ý, nhân lúc Mộ Hoài cởi áo, nàng bèn lật người xuống.
Sợ Mộ Hoài có hành động khác, nàng vội vàng gọi vọng ra ngoài: “Thanh Bình, pha trà.”
Người trong màn bất chợt khựng lại, sau đó thò người ra khỏi màn, tay bất đắc dĩ sửa sang lại áo, vẻ mặt còn đầy ai oán, cho thấy rõ ràng chàng đang dục cầu bất mãn.
Mạnh Nguyên biết chàng mất hứng nhưng ban ngày ban mặt, nàng không có mặt mũi để người ngoài nói xấu đâu.
Mặt khác, eo nàng còn nhức lắm.
“Hầu gia, nếu bây giờ ngài không nhịn nổi, vậy ta, ta sẽ giúp Hầu gia thu xếp một người hiền huệ nhé.”
Ban đầu Mộ Hoài chỉ bực mình, song khi nghe Mạnh Nguyên nói vậy, chàng bỗng nhiên trố mắt: “Nàng nói vậy là có ý gì?”
Thật ra Mạnh Nguyên đã từng nghĩ đến những điều này rồi. Thứ nhất, đời trước không có con cháu, nàng sợ do cơ thể mình không tốt. Thứ hai, vì không muốn có quá nhiều ràng buộc với người trước mắt nên nàng mới ra hạ sách này.
“Hầu gia giữ chức vị quan trọng nhưng dưới gối trống không. Ta lại có vài chứng bệnh vặt, vì vậy ta nghĩ Hầu gia nên tìm người thích hợp ở gia đình đàng hoàng để hầu hạ phòng trong...”
“Nàng lặp lại ta nghe?”
Mộ Hoài đã đứng lên và đang nhìn xuống Mạnh Nguyên trước mặt.
“Ta và nàng kết hôn chưa được vài ngày, vậy mà nàng muốn ta nạp thiếp ư? Quả nhiên là một phu nhân hiền lương thục đức nhỉ!”
Mạnh Nguyên nghe ra giọng điệu bất thiện của Mộ Hoài nhưng nàng vẫn nhắm mắt cố nói hết.
“Ta biết hiện nay Hầu gia cam nguyện giữ thể diện cho Hầu phu nhân ta, chính là phúc ta đã tu luyện được mấy đời. Thế nhưng như tổ mẫu lo lắng, bây giờ trong phủ chúng ta cần một người thừa tự.”
“Sao nàng dám chắc mai này hai chúng ta sẽ không có con nối dòng?”
Mạnh Nguyên mím môi không nói, dĩ nhiên nàng biết.
Đời trước trong vòng nửa năm tân hôn, trừ khi Mộ Hoài rời phủ ban sai, hàng đêm đều ngủ cùng tháp với nàng.
Đến khi Mộ Hoài chết, nàng cũng chưa có chút tin mừng nào, điều này đã nói rõ được vấn đề rồi.
Cố gắng đè lửa giận xuống, Mộ Hoài ngồi xổm xuống và ngước nhìn Mạnh Nguyên: “Có phải ai đã nói gì với nàng không? Là người của Tây phủ? Hay thái phu nhân trong phủ chúng ta?”
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có khả năng này.
Mạnh Nguyên lắc đầu: “Không có ai ép buộc ta cả, là tự ta có ý định này. Vả lại hôm về nhà thăm phụ mẫu, ta đã đề cập chuyện này với mẫu thân, nhờ bà ấy tìm kiếm giúp, tiện thể giải toả nỗi lo lắng về sau cho phủ chúng ta.”
Mộ Hoài vừa nghe rằng Mạnh Nguyên đã có dự định nạp thiếp cho mình từ mấy ngày trước, sắc mặt chàng lập tức sa sầm.
“Có phải phu nhân vẫn còn buồn lỗi lầm đêm tân hôn của ta không? Nếu nàng chưa hết giận, thì hãy đánh ta hoặc mắng ta hoặc cho ta ngủ trên giường nhỏ cũng không sao đâu. Đóng cửa lại thì chúng ta vẫn một đôi phu thê thân mật, và trước mặt người khác chúng mình vẫn là Hầu gia và Hầu phu nhân ân ái với nhau. Những gì nàng nói vừa nãy, xem như ta chưa từng nghe gì nhé.”
Mạnh Nguyên thấy đã nói đến nước này, nếu bàn tiếp sẽ hỏng hết, vì thế nàng đành phải tạm thời gác câu chuyện này lại.
“Hầu gia nghỉ ngơi trước đi, ta đến nhà bếp xem thử bữa trưa còn ấm không...”
Mạnh Nguyên ra khỏi phòng. Mộ Hoài trăm mối khó giải.
Chàng luôn cảm thấy lần trùng sinh này biểu hiện của Mạnh Nguyên trông là lạ.
Tuy hai người không tình sâu nghĩa nặng như kiếp trước, có một phần nguyên nhân rất lớn là vì chàng mở đầu không tốt.
Vốn dĩ chàng luôn hiểu rõ Mạnh Nguyên, nàng không phải là người có thù tất báo và lòng dạ nhỏ mọn.
Cậy vào biểu hiện cố ý nhường nhịn hết lòng của chàng hai ngày qua, chắc hẳn đã đủ làm nàng cảm nhận được lòng thành của mình, vậy sao nàng lại hoàn toàn ngược lại thế chứ?
Nếu vì dự tính con nối dòng, hai người thành thân còn chưa đủ tháng, với suy nghĩ của một đại phụ đương gia bình thường thì ai lại không mong muốn mình có thể sớm ngày sinh hạ trưởng tử, chứ đừng nói chủ động nạp thiếp cho phu quân. Hễ nghe nói phu quân nhà mình trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, đáng lẽ nàng phải dùng hết mọi biện pháp ngăn trở từ trong mới là đúng lẽ chứ.
Vạn bất đắc dĩ, chàng phải gọi ám vệ trong phủ tới.
“Hôm nay trong phủ đã xảy ra chuyện gì, ngươi bẩm báo tường tận cho ta? Nhất là chuyện liên quan đến phu nhân.”
Ám vệ thuật lại rõ một năm một mười, kể cả chuyện Phù thị giả bệnh, Mạnh Nguyên đã ra tay sửa lưng bà ta thế nào, và chuyện giữ lại cựu bộc của Phù thị cho Mộ Hoài nghe.
Mộ Hoài càng cảm thấy kỳ lạ.
Với tính tình của Mạnh Nguyên, lúc mới tới Hầu phủ, nàng luôn suy nghĩ cẩn thận và làm việc thận trọng. Khi chàng còn sống, nàng rất ít hiềm khích với Phù thị, thậm chí đa phần là nhẫn nhịn, sao lần này nàng lại hoàn toàn khác hẳn vậy?
Mộ Hoài cẩn thận ngẫm lại, xem có phải mình đã bỏ sót điều gì không.
“Lần trước, ta bảo các ngươi đến phủ Thừa Bình hầu đi thăm dò xem có chuyện gì lạ thường không. Chuyện này có bất kỳ vấn đề gì sau đó không?”
“Trước khi phu nhân chưa gả đến phủ ta, chỉ có hai chuyện xem như là kinh sợ chứ không nguy hiểm. Một lần là biểu đệ của người rơi xuống nước, người đi theo cứu cậu ta nên lâm bệnh một trận; lần khác là tại thọ yến của lão tổ tông chúng ta, người bị quận chúa Hoa Uy gây khó dễ, còn lại không có gì đáng nói.”
Mộ Hoài rơi vào cục diện bế tắc, thậm chí chàng bắt đầu suy đoán, Mạnh Nguyên hiện tại không phải do người khác mạo danh thế thân chứ?
Thế nhưng, chàng phủ nhận ngay chuyện đó.
Biểu hiện trên giường của hai người không làm giả được.
Khụ.
“Được rồi, ta biết rồi.”
Khi ám vệ sắp sửa lui ra, dường như nhớ ra chuyện gì: “À, đúng rồi, tuy phủ Thừa Bình hầu không có gì khác thường nhưng trước đó vài ngày, trong phủ cữu mẫu của phu nhân đã náo loạn không vui. Nghe nói vì tiểu thiếu gia Nghê phủ bị vú nuôi cho uống nước bùa nên bị bệnh một phen nhưng giờ đã không sao rồi ạ.”
Mộ Hoài lập tức phát hiện ra một chuyện.
Đời trước, rõ ràng hài tử của Nghê phủ đó đã mất trước khi Mạnh Nguyên xuất giá rồi mà!
Tác giả có lời muốn nói: Tức phụ muốn nạp thiếp cho ta, nàng không thương ta nữa sao?
Cố thị vừa xử lý công việc vừa chờ người, cuối cùng thấy Mạnh Nguyên trở về nguyên vẹn mới bình tâm lại.
“Con về nhanh vậy sao? Chắc là bà mẫu của con không đáng ngại.”
Mạnh Nguyên không thể nói chuyện thị phi trưởng bối, phía sau sẽ có Như Ý bẩm báo chi tiết. Nàng chỉ thuật lại chuyện người hầu đã đưa uất kim và ô đầu cho mình thôi.
Cố thị lập tức vỗ bàn: “Có chuyện như vậy cơ à? Kẻ tôi tớ phạm tội đó ở đâu, đã thẩm vấn kỹ càng chưa? Hay người bên cạnh cố ý cài cắm vào, có ý đồ xấu muốn hại chúng ta.”
Mạnh Nguyên sai người dẫn lão ma tử đó vào.
“Dù trong chuyện này con là một nửa khổ chủ nhưng suy cho cùng người phạm sai cũng là cựu bộc của bà mẫu. Trong lúc nhất thời con thật sự không biết nên trừng trị thế nào, vẫn phải hỏi xin chủ ý của tổ mẫu ạ.”
Cố thị những tưởng là người mới chui vào phủ, vừa nhìn hẳn là thị tì của Phù thị, sự nghi ngờ ban đầu đã giảm đi đôi chút.
Thế nhưng, từ trước đến nay Cố thị luôn dùng sự nghiêm khắc để trị gia nên đương nhiên bà sẽ không dung túng cho chuyện đầu độc xấu xa đáng sợ này: “Đánh bà tử này năm mươi hèo trước mặt mọi người, lấy đó làm răn đe, nếu còn thở thì vứt vào thôn, không cho phép bà ta xuất hiện hại người nữa.”
Lão ma tử vốn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, thầm nghĩ Mạnh Nguyên là con dâu, dù muốn trừng trị vú già trong viện trưởng bối nhưng sẽ không dám mạnh tay. Chẳng ngờ vị tân phu nhân luôn không hiển lộ tài năng này lại giảo hoạt đến vậy, nàng thẳng thừng để lão tổ tông trấn sơn trong phủ trừng phạt thay...
Đừng nói năm mươi hèo, thậm chí là năm hèo bà ta cũng không chịu nổi đâu.
Bà ta vội vã bò lên vài bước, đoạn ôm lấy chân và váy Mạnh Nguyên: “Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng, lão nô bị oan...”
Mạnh Nguyên muốn dẫn người này tới vì đã có tính toán. Thấy bà ta hoảng sợ đến mức ba hồn mất một nửa, lúc này nàng mới thương lượng với Cố thị: “Kẻ ác bộc này thật đáng giận, cháu dâu cũng rất muốn kéo bà ta xuống nhà ngục để răn đe. Song con cảm thấy chuyện này có điều quái lạ nên con muốn gặng hỏi kỹ một phen, kính xin tổ mẫu cho con đưa người về chính viện trước. Về chuyện đánh gậy, ta cứ nhớ đó đi ạ, chờ con hỏi chuyện rõ ràng thì trả nợ một thể.”
Cố thị rất vui lòng giữ thể diện cho Mạnh Nguyên trước mặt mọi người nên bà không từ chối.
Sau đó họ không vội xử lý lão ma tử, mà giải người về chính viện trông chừng. Mạnh Nguyên tiếp tục ở lại Tam Tư đường học tập chuyện quản gia bên cạnh Cố thị.
Lần này, những người tới bẩm chuyện bắt đầu phán đoán và xem xét lại.
Họ sẽ không dám xem tân phu nhân là loại tứ lục không thông (*) nữa. Một tân tức phụ dám dẫn cả tôi tớ trưởng bối từ viện bà mẫu về để lập oai, đó là người bình thường sao?
(*) Nguyên văn 四六不沾: nghĩa tương tự tứ lục không hiểu hoặc tứ lục không thông. Người xưa gọi người không hiểu “Tứ thư” và “Lục kinh” là “tứ lục không hiểu”. Người hiện đại thường dùng “tứ lục không hiểu” hoặc “tứ lục không thông” để mô tả những người không đọc, không suy luận và nói những lời và hành vi thô lỗ.
Đừng để ba ngọn lửa (*) này lan ra đốt tới đầu mình.
(*) Ở đây mình nghĩ tác giả dùng ý ẩn dụ là tránh xa và không nên dây vào Mạnh Nguyên. Theo nghĩa đen, Đức Phật từng nói con người có ba ngọn lửa cần tránh xa: ngọn lửa của sự tham lam, ngọn lửa của hận thù và ngọn lửa của những thứ ảo giác. Ở đây mình có thể hiểu là nên tránh xa nữ chính thôi.
Bất giác đến giờ Ngọ, Mạnh Nguyên ăn trưa cùng Cố thị rồi lại đến chỗ Phù thị một chuyến.
Quả nhiên Tần Chính Phụng không chẩn ra triệu chứng nào, chỉ nói là “chứng khí hư thiếu máu, không nên tức giận.”
Phù thị vừa mới ngã ngửa nên đâu dám lấy thêm bệnh tình làm bè nữa. Vả lại, bà ta không còn xoi mói sao Mạnh Nguyên không ở lại “hầu bệnh”, thậm chí không dám hỏi nhiều đến lão ma tử vô tội đã bị liên lụy vào chuyện này.
Bà ta không phải người sợ dính líu gì cả, dù sao vú già này mấy đời là cựu bộc ở Phù gia, hễ có bận tâm đến, con cháu cũng không dám ăn nói bậy bạ.
Thế nhưng, mụ bị Mạnh Nguyên dẫn đi trước mặt mọi người khiến bà ta lâm vào thế bí.
Mạnh Nguyên rời khỏi chỗ Phù thị. Nhác thấy mặt trời đã lên cao, ở chỗ không người, nàng không khỏi đấm đấm cơ eo đang bủn rủn.
Đêm qua nàng bị giày vò ác quá, hôm nay lại không rảnh rỗi được khắc nào vì phải liên tục bôn ba trong mấy sân viện. Chỉ riêng hành lang thôi, nàng phải đi đến bốn năm bận, thật sự không chịu nổi rồi.
May mà tổ mẫu có thói quen nghỉ trưa, nàng có thể tận dụng thời gian rảnh về chính viện nằm một chốc.
Mới vừa vào chính phòng, Mạnh Nguyên đứng ngây ra như phỗng.
Giờ phút này Mộ Hoài đáng lẽ nên thính sai (*) phá án bên ngoài thì đang ngồi yên trên giường. Chàng chỉ mặc thường phục, tóc hơi ướt, xem ra vừa tắm rửa xong.
(*) thính sai: có nghĩa tuân theo công văn hoặc là hầu nam làm việc cho người giàu có. Mà mình nghĩ trong trường hợp này nghĩa đầu sẽ đúng hơn, ý là nghe lệnh làm việc.
Mạnh Nguyên thầm không hiểu, lập tức hỏi: “Hầu gia về nhà sớm vậy ư? Ngài đã dùng cơm trưa chưa?”
Mộ Hoài ngước nhìn Mạnh Nguyên, không trả lời nàng ngay, mà đứng dậy đi vài ba bước đến trước mặt Mạnh Nguyên. Chàng hơi cúi người ôm lấy Mạnh Nguyên vào lòng, đoạn tựa cằm vào hõm vai Mạnh Nguyên: “Phu nhân dùng chưa? Nếu chưa, vậy ta lại ăn với nàng nhé.”
Hơi thở ấm áp của chàng phả vào tai Mạnh Nguyên, nàng vô thức đưa tay đẩy ra: “Hầu gia, ngài buông ra đã, để người ta thấy thì...”
Mộ Hoài chẳng những không nghe, mà còn táo tợn ôm nàng chặt hơn: “Họ còn có mắt nhìn hơn phu nhân đấy, ra ngoài hết từ lâu rồi.”
Mạnh Nguyên cố chấp quay lại. Quả nhiên, trong phòng chỉ còn lại nàng và Mộ Hoài, thậm chí người cuối cùng ra ngoài còn săn sóc đóng cửa kỹ lại giúp họ nữa.
Mạnh Nguyên quay đầu, đúng lúc bị Mộ Hoài bắt được.
Môi răng chạm nhau, Mộ Hoài dùng sức, Mạnh Nguyên chợt cảm thấy hai chân bay lên cách mặt đất.
Người này sao vậy chứ? Dù kiếp trước hai người luôn rất ân ái nhưng không bất chấp thế này.
Khó khăn lắm mới lợi dụng được lúc chàng nới lỏng miệng, Mạnh Nguyên kêu lên tựa hồ bị cướp mạng: “Ta còn chính sự chưa xử lý, Hầu gia cho ta nửa ngày đi ạ.”
Đầu tiên Mộ Hoài không xem trọng chuyện đó, khẽ hỏi thăm nhưng tay vẫn không đàng hoàng: “Còn gì quan trọng hơn chuyện giao thoa giữa phu thê chúng ta thế? Tổ mẫu lão nhân gia chờ ôm tằng tôn kìa, có lẽ còn mong hơn cả chúng ta nữa đấy.”
Dứt lời, chàng đưa nàng vào màn ngay. Ngay cả rèm cũng được hạ xuống.
Sao Mạnh Nguyên có thể cho chàng được như ý, nhân lúc Mộ Hoài cởi áo, nàng bèn lật người xuống.
Sợ Mộ Hoài có hành động khác, nàng vội vàng gọi vọng ra ngoài: “Thanh Bình, pha trà.”
Người trong màn bất chợt khựng lại, sau đó thò người ra khỏi màn, tay bất đắc dĩ sửa sang lại áo, vẻ mặt còn đầy ai oán, cho thấy rõ ràng chàng đang dục cầu bất mãn.
Mạnh Nguyên biết chàng mất hứng nhưng ban ngày ban mặt, nàng không có mặt mũi để người ngoài nói xấu đâu.
Mặt khác, eo nàng còn nhức lắm.
“Hầu gia, nếu bây giờ ngài không nhịn nổi, vậy ta, ta sẽ giúp Hầu gia thu xếp một người hiền huệ nhé.”
Ban đầu Mộ Hoài chỉ bực mình, song khi nghe Mạnh Nguyên nói vậy, chàng bỗng nhiên trố mắt: “Nàng nói vậy là có ý gì?”
Thật ra Mạnh Nguyên đã từng nghĩ đến những điều này rồi. Thứ nhất, đời trước không có con cháu, nàng sợ do cơ thể mình không tốt. Thứ hai, vì không muốn có quá nhiều ràng buộc với người trước mắt nên nàng mới ra hạ sách này.
“Hầu gia giữ chức vị quan trọng nhưng dưới gối trống không. Ta lại có vài chứng bệnh vặt, vì vậy ta nghĩ Hầu gia nên tìm người thích hợp ở gia đình đàng hoàng để hầu hạ phòng trong...”
“Nàng lặp lại ta nghe?”
Mộ Hoài đã đứng lên và đang nhìn xuống Mạnh Nguyên trước mặt.
“Ta và nàng kết hôn chưa được vài ngày, vậy mà nàng muốn ta nạp thiếp ư? Quả nhiên là một phu nhân hiền lương thục đức nhỉ!”
Mạnh Nguyên nghe ra giọng điệu bất thiện của Mộ Hoài nhưng nàng vẫn nhắm mắt cố nói hết.
“Ta biết hiện nay Hầu gia cam nguyện giữ thể diện cho Hầu phu nhân ta, chính là phúc ta đã tu luyện được mấy đời. Thế nhưng như tổ mẫu lo lắng, bây giờ trong phủ chúng ta cần một người thừa tự.”
“Sao nàng dám chắc mai này hai chúng ta sẽ không có con nối dòng?”
Mạnh Nguyên mím môi không nói, dĩ nhiên nàng biết.
Đời trước trong vòng nửa năm tân hôn, trừ khi Mộ Hoài rời phủ ban sai, hàng đêm đều ngủ cùng tháp với nàng.
Đến khi Mộ Hoài chết, nàng cũng chưa có chút tin mừng nào, điều này đã nói rõ được vấn đề rồi.
Cố gắng đè lửa giận xuống, Mộ Hoài ngồi xổm xuống và ngước nhìn Mạnh Nguyên: “Có phải ai đã nói gì với nàng không? Là người của Tây phủ? Hay thái phu nhân trong phủ chúng ta?”
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có khả năng này.
Mạnh Nguyên lắc đầu: “Không có ai ép buộc ta cả, là tự ta có ý định này. Vả lại hôm về nhà thăm phụ mẫu, ta đã đề cập chuyện này với mẫu thân, nhờ bà ấy tìm kiếm giúp, tiện thể giải toả nỗi lo lắng về sau cho phủ chúng ta.”
Mộ Hoài vừa nghe rằng Mạnh Nguyên đã có dự định nạp thiếp cho mình từ mấy ngày trước, sắc mặt chàng lập tức sa sầm.
“Có phải phu nhân vẫn còn buồn lỗi lầm đêm tân hôn của ta không? Nếu nàng chưa hết giận, thì hãy đánh ta hoặc mắng ta hoặc cho ta ngủ trên giường nhỏ cũng không sao đâu. Đóng cửa lại thì chúng ta vẫn một đôi phu thê thân mật, và trước mặt người khác chúng mình vẫn là Hầu gia và Hầu phu nhân ân ái với nhau. Những gì nàng nói vừa nãy, xem như ta chưa từng nghe gì nhé.”
Mạnh Nguyên thấy đã nói đến nước này, nếu bàn tiếp sẽ hỏng hết, vì thế nàng đành phải tạm thời gác câu chuyện này lại.
“Hầu gia nghỉ ngơi trước đi, ta đến nhà bếp xem thử bữa trưa còn ấm không...”
Mạnh Nguyên ra khỏi phòng. Mộ Hoài trăm mối khó giải.
Chàng luôn cảm thấy lần trùng sinh này biểu hiện của Mạnh Nguyên trông là lạ.
Tuy hai người không tình sâu nghĩa nặng như kiếp trước, có một phần nguyên nhân rất lớn là vì chàng mở đầu không tốt.
Vốn dĩ chàng luôn hiểu rõ Mạnh Nguyên, nàng không phải là người có thù tất báo và lòng dạ nhỏ mọn.
Cậy vào biểu hiện cố ý nhường nhịn hết lòng của chàng hai ngày qua, chắc hẳn đã đủ làm nàng cảm nhận được lòng thành của mình, vậy sao nàng lại hoàn toàn ngược lại thế chứ?
Nếu vì dự tính con nối dòng, hai người thành thân còn chưa đủ tháng, với suy nghĩ của một đại phụ đương gia bình thường thì ai lại không mong muốn mình có thể sớm ngày sinh hạ trưởng tử, chứ đừng nói chủ động nạp thiếp cho phu quân. Hễ nghe nói phu quân nhà mình trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, đáng lẽ nàng phải dùng hết mọi biện pháp ngăn trở từ trong mới là đúng lẽ chứ.
Vạn bất đắc dĩ, chàng phải gọi ám vệ trong phủ tới.
“Hôm nay trong phủ đã xảy ra chuyện gì, ngươi bẩm báo tường tận cho ta? Nhất là chuyện liên quan đến phu nhân.”
Ám vệ thuật lại rõ một năm một mười, kể cả chuyện Phù thị giả bệnh, Mạnh Nguyên đã ra tay sửa lưng bà ta thế nào, và chuyện giữ lại cựu bộc của Phù thị cho Mộ Hoài nghe.
Mộ Hoài càng cảm thấy kỳ lạ.
Với tính tình của Mạnh Nguyên, lúc mới tới Hầu phủ, nàng luôn suy nghĩ cẩn thận và làm việc thận trọng. Khi chàng còn sống, nàng rất ít hiềm khích với Phù thị, thậm chí đa phần là nhẫn nhịn, sao lần này nàng lại hoàn toàn khác hẳn vậy?
Mộ Hoài cẩn thận ngẫm lại, xem có phải mình đã bỏ sót điều gì không.
“Lần trước, ta bảo các ngươi đến phủ Thừa Bình hầu đi thăm dò xem có chuyện gì lạ thường không. Chuyện này có bất kỳ vấn đề gì sau đó không?”
“Trước khi phu nhân chưa gả đến phủ ta, chỉ có hai chuyện xem như là kinh sợ chứ không nguy hiểm. Một lần là biểu đệ của người rơi xuống nước, người đi theo cứu cậu ta nên lâm bệnh một trận; lần khác là tại thọ yến của lão tổ tông chúng ta, người bị quận chúa Hoa Uy gây khó dễ, còn lại không có gì đáng nói.”
Mộ Hoài rơi vào cục diện bế tắc, thậm chí chàng bắt đầu suy đoán, Mạnh Nguyên hiện tại không phải do người khác mạo danh thế thân chứ?
Thế nhưng, chàng phủ nhận ngay chuyện đó.
Biểu hiện trên giường của hai người không làm giả được.
Khụ.
“Được rồi, ta biết rồi.”
Khi ám vệ sắp sửa lui ra, dường như nhớ ra chuyện gì: “À, đúng rồi, tuy phủ Thừa Bình hầu không có gì khác thường nhưng trước đó vài ngày, trong phủ cữu mẫu của phu nhân đã náo loạn không vui. Nghe nói vì tiểu thiếu gia Nghê phủ bị vú nuôi cho uống nước bùa nên bị bệnh một phen nhưng giờ đã không sao rồi ạ.”
Mộ Hoài lập tức phát hiện ra một chuyện.
Đời trước, rõ ràng hài tử của Nghê phủ đó đã mất trước khi Mạnh Nguyên xuất giá rồi mà!
Tác giả có lời muốn nói: Tức phụ muốn nạp thiếp cho ta, nàng không thương ta nữa sao?