Chương 44: Đồng sinh
Mạnh Nguyên không dám nói thẳng mình từng chết một lần, bèn mượn giấc mơ để giải thích, dẫn dắt Mộ Hoài nghĩ chuyện biên soạn quốc sử của Mộ Quân thành một điều rất tồi tệ.
“Tuy đây là giấc mơ nhưng thật ra cũng không hẳn vậy, tóm lại tất cả đều phản ánh những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, kể cả đại hôn của ta với ngài và vận mệnh bi thảm của Ngũ ca đều được báo trước trong giấc mơ đó.”
Mạnh Nguyên vừa nói vừa lén lút nhìn vẻ mặt của Mộ Hoài, thấy chàng không tỏ vẻ mâu thuẫn hay thiếu kiên nhẫn thì nàng mới tiếp tục.
“Đầu tiên, ta mơ thấy biểu đệ rơi xuống nước, sau đó bị bà vú trong nhà đút nước bùa làm một người đang khỏe mạnh lăn đùng ra chết. Ta ôm ý định thử xem buộc biểu đệ ở lại vài ngày, đợi điều dưỡng cơ thể thật khỏe mạnh rồi mới cho nó về nhà, cuối cùng tránh được đại họa vong mạng của mình. Chuyện sau này Thánh nhân muốn hai nhà chúng ta kết thân, ta cũng biết được trong mơ. Còn về chuyện Ngũ ca biên soạn quốc sử, ta có ấn tượng rất rõ ràng. Nếu lần này huynh ấy được ngài tiến cử vào cung, chỉ sợ sẽ đắc tội với mấy nhà hoàng thân quốc thích, vì tất cả chỉ mong được trở nên mỹ miều dưới ngòi bút của Ngũ ca ngài, biểu dương những hạng người không trung thực như họ thành hiển hách và trung liệt...”
Mộ Hoài như bàng quan nghe nàng kể lể, trên thực tế chàng đang âm thầm chăm chú quan sát Mạnh Nguyên.
Thấy Mộ Hoài không tỏ thái độ, Mạnh Nguyên còn tưởng mình nói không đủ sức thuyết phục: “Có lẽ Hầu gia không tài nào tin tưởng lời ta nói, dù gì điềm báo trong mơ thường trái ngược với lẽ thường. Thế nhưng, ta có thể dùng tính mạng của mình bảo đảm rằng từng chuyện ta nói sắp diễn ra hoàn toàn là thật. Nếu ngài không tin, ta sẽ nói thêm vài ba chuyện vụn vặt sẽ xảy ra trong phủ nhé...”
Mộ Hoài thấy vẻ mặt nôn nóng của Mạnh Nguyên thì không đành lòng bắt nàng dụng tâm dùng sức nữa.
Có lẽ hôm nay chàng đã xác định được Mạnh Nguyên mang theo trí nhớ kiếp trước trùng sinh về giống mình, song vì nàng nhát gan nên không dám tiết lộ chuyện hoang đường quái đản đó.
Giờ phút này Mộ Hoài thầm vô cùng mừng rỡ, đồng thời không còn mảy may do dự nữa. Thấy Mạnh Nguyên đã luống cuống đến xoắn ngón tay vào nhau, chàng lập tức phủ lấy bàn tay trắng nõn của nàng trong lòng bàn tay nóng hổi của mình.
“Ta tin.”
Trong mắt chàng có ánh sáng như ngọn đèn dẫn đường cho người ta trong đêm tối, khiến Mạnh Nguyên được khích lệ.
“Hầu gia thật sự tin lời ta nói sao?”
Suy cho cùng, lấy giấc mơ làm lý do báo trước chuyện sẽ xảy ra làm người nghe quá đỗi sợ hãi.
Nét mặt Mộ Hoài cực kỳ điềm nhiên nhưng thật ra trong lòng đang rất sục sôi.
“Sao ta không tin được vì thật ra ta, cũng giống với nương tử.”
Nói đoạn, Mộ Hoài đau đáu nhìn Mạnh Nguyên không chớp mắt, e sợ sẽ bỏ qua mỗi một biểu cảm của nàng.
Đấy sẽ là mừng rỡ hay thấp thỏm, hay thản nhiên không có gì?
Trái lại, Mạnh Nguyên nom như con thú nhỏ dè dặt, không dám tin vào tai mình.
“Hầu gia nói ngài cũng giống ta? Giống ta là có thể đoán được những chuyện xảy ra sau này ư? Vậy sao ngài còn cố ý tiến cử Ngũ ca ngài vào cung biên soạn sách sử?”
Vừa hỏi ra, Mạnh Nguyên chợt tự có đáp án.
Còn tại sao nữa, đương nhiên là muốn mượn chuyện này để thử nàng.
Quả nhiên câu trả lời của Mộ Hoài đã chứng minh suy đoán của nàng.
“Ta không chỉ mơ thấy mỗi chuyện sẽ diễn ra mà ta còn từng trải qua rồi, bao gồm cả chuyện ta gặp đại nạn vào ngày xuân đó.”
Nhớ lại, Mộ Hoài mất mạng, để lại một mình Mạnh Nguyên khổ sở gần mười năm.
Vốn dĩ Mạnh Nguyên tưởng rằng đời này Mộ Hoài sẽ không động lòng, nhớ nhung và yêu thương nàng như báu vật giống ngày xưa nữa. Vì thế, nàng thà cất đi tấm chân tình và cả đời này sẽ không động vào đoạn tình cảm đầy lưu luyến đó.
Tuy nhiên, bây giờ Mộ Hoài nói rõ với nàng rằng chàng biết hết và nhớ hết mọi chuyện.
Chàng, đã quay về rồi!
Mạnh Nguyên rút ngón tay ra khỏi lòng bàn tay to đang nắm chặt tay mình, tựa hồ không thể tin, lại hơi e dè rồi run rẩy giơ ngón tay lên thử dò xét người gần trong gang tấc ấy.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má Mộ Hoài. Nó ấm áp, mang theo sự thô sần do sương gió mài mòn và xúc cảm mà nàng quen thuộc.
Bấy giờ nước mắt luôn không chịu thua kém, Mạnh Nguyên còn kích động hơn cả khi nàng vừa trùng sinh về.
Đây là phu quân nàng đau khổ đợi một đời...
Trong hoàn cảnh này, Mộ Hoài cũng rất xúc động. Tuy chàng đã kìm nén không rơi lệ nhưng cổ họng khản đặc không thốt ra được một câu nguyên vẹn.
Chàng dùng một tay giữ lại bàn tay Mạnh Nguyên đang nhẹ vuốt ve gò má mình, tay còn lại chậm rãi lau đi giọt lệ nóng của Mạnh Nguyên.
“Nguyên nương, đừng khóc, ta đã quay về rồi. Mai này phu thê chúng ta sẽ không phải chịu nỗi khổ chia ly nữa.”
Nghe được hai từ “quay về”, Mạnh Nguyên mới thật sự vững dạ. Nàng chẳng màng gì nữa mà nhào vào lồ.ng ngực dày rộng của Mộ Hoài, hai tay cũng vòng qua ôm lấy chàng thật chặt.
“Chàng bắt ta chờ khổ sở lắm, hức hức hức hức hức.”
Mộ Hoài cũng ôm ghì lấy Mạnh Nguyên, lần lượt xoa dịu cảm xúc khích động của nàng, song nào ngờ chính chàng cũng rơi lệ.
Tốt quá, sau mấy kiếp, chàng nghĩ mình còn phải trải qua rất nhiều gian khổ mới có thể giành được sự quan tâm của nương tử. Lần này nương tử cũng trùng sinh về, vậy sau này họ chắc chắn có thể càng thêm ngưỡng mộ và nâng niu nhau.
Vì không kiềm nén được nên phải mất một nén hương Mạnh Nguyên mới bình tĩnh lại.
Mộ Hoài vô cùng quý trọng bầu không khí gương vỡ lại lành hiện giờ nên không đành cắt đứt. Đến khi bọn nha đầu gõ cửa bên ngoài, Mạnh Nguyên mới thút thít lui ra khỏi Mộ Hoài.
Nàng vừa lau nước mắt vừa toan bước ra.
Mộ Hoài trở tay giữ nàng lại: “Nàng thế này, nếu bị đám nha đầu nhìn thấy, chúng sẽ nghĩ ta ức hiếp nàng đấy.”
Cách cánh cửa, Mạnh Nguyên bèn hỏi vọng ra: “Ai đang kêu cửa ở ngoài vậy?”
“Nô tỳ pha trà, muốn dâng lên cho phu nhân và Hầu gia ạ.” Là giọng của Tử Đường. Nàng nghĩ hẳn nàng ấy bất an vì mình ở trong phòng hồi lâu mà không có động tĩnh gì.
Mộ Hoài dìu Mạnh Nguyên ngồi lên giường, đoạn khép màn lại một nửa: “Ta ra mở cửa cho.”
Tử Đường vào phòng, thấy Mạnh Nguyên ngồi trong màn được che một nửa, dường như không có gì bất ổn thì mới đặt bình trà xuống rồi đi ra ngoài.
Mộ Hoài lại đóng cửa rồi đi đến trước mặt Mạnh Nguyên. Nàng đã nghiễm nhiên thay đổi, không còn là gương mặt khóc lóc tèm lem như mèo nữa.
“Ban nãy đoan chắc nương tử đã khổ sở rồi, uống chén trà để ổn định tâm trạng đi.”
Mạnh Nguyên không định uống. Nàng nhận trà rồi đặt sang một bên, đoạn kéo Mộ Hoài ngồi xuống.
“Lần này phu thê chúng ta được tạo hoá cho sống lại, chàng không biết lòng ta vui mừng ra sao đâu. Thế nhưng, nghĩ đến chàng sẽ gặp đại nạn, nội tâm ta vẫn không yên ổn được. Nhân lúc hôm nay thời gian còn sớm, chàng mau kể lại chuyện xảy ra hôm đó cho ta nghe đi, lần này chúng ta không được dẫm lên vết xe đổ nữa.”
Mộ Hoài biết khi mình mất mạng, chắc hẳn Mạnh Nguyên sẽ có khúc mắc. Vì thế, chàng thuật lại chuyện bị thương ở bãi săn hôm đó cho nàng nghe.
“Ngày đó ta bạn giá đi ngự uyển Tây Giao săn bắn, có khá nhiều người theo hộ tống, lúc đó xuất hiện thích khách trà trộn vào khu vực săn bắn, ý muốn ra tay với vương giá. Ta và nhiều hộ vệ hợp lực khống chế bọn thích khách kia. Chẳng ngờ trên đường trở về, ngựa bị hoảng sợ, ta chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn rồi ngã xuống. Vì gáy bị va đập nên ta mất máu quá nhiều, đến khi được người đưa về nhà thì hơi thở đã yếu ớt và đang trong cơn thoi thóp. Ta an bài hậu sự thỏa đáng nhưng trong thâm tâm luôn áy náy với nàng, lần này, ta sẽ không để chuyện xưa tái diễn đâu.”
Mạnh Nguyên nghe Mộ Hoài bảo đảm, lại kết hợp với trải nghiệm kiếp trước, bất chợt nảy sinh chút ít nghi ngờ.
“Chàng nói chuyện chàng ngã ngựa chỉ là ngoài ý muốn sao? Không liên quan gì đến chuyện thích khách hành thích à? Vậy vì sao chàng chuẩn bị sẵn di thư từ sớm, vả lại chàng còn cố tình ngăn cản không cho biểu ca trong phủ cô mẫu về nhà vào hôm đó?”
Mộ Hoài chẳng ngờ Mạnh Nguyên còn biết chuyện này. Vốn dĩ chàng không muốn Mạnh Nguyên lo lắng, vì vậy mới miêu tả qua loa, song bây giờ e là không thể giấu nàng nữa rồi.
“Nói là tình cờ thì cũng chưa chắc. Hôm đó bề ngoài thích khách muốn hành thích vương giá nhưng đến khi náo loạn lại có tận ba người vây quanh ta, một người trong đó còn chém ta một đao. Ta kiểm tra thử vết thương thì thấy không có độc nên không quá để ý. Vậy mà trên đường trở về, ta đột nhiên cảm thấy váng đầu hoa mắt, như bị ai lấy gì che kín mũi miệng vậy dẫn đến hô hấp khá khó khăn. Lúc ấy, ta đang giục ngựa, không kịp nắm chặt dây cương thì đã lập tức rơi xuống.”
Mạnh Nguyên nghe Mộ Hoài kể xong, cảm thấy chàng vẫn đang tránh nặng tìm nhẹ thì lại tiếp tục truy hỏi: “Vậy tại sao phu quân lại để biểu ca trở về phủ Võ Anh hầu? Chẳng lẽ chàng đã dự cảm được hôm ấy sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Mộ Hoài do dự một chốc: “Ta thật sự có linh cảm những ngày qua mình bị người khác âm thầm theo dõi, nói không chừng còn có thể gặp nguy hiểm.”
Mạnh Nguyên vô thức hỏi: “Tại sao phu quân lại đoán như vậy?”
“Ta nói xong, nương tử đừng kinh ngạc quá nhé. Thật ra, ta là người từng trải qua ba lần sinh tử...”
“Tuy đây là giấc mơ nhưng thật ra cũng không hẳn vậy, tóm lại tất cả đều phản ánh những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, kể cả đại hôn của ta với ngài và vận mệnh bi thảm của Ngũ ca đều được báo trước trong giấc mơ đó.”
Mạnh Nguyên vừa nói vừa lén lút nhìn vẻ mặt của Mộ Hoài, thấy chàng không tỏ vẻ mâu thuẫn hay thiếu kiên nhẫn thì nàng mới tiếp tục.
“Đầu tiên, ta mơ thấy biểu đệ rơi xuống nước, sau đó bị bà vú trong nhà đút nước bùa làm một người đang khỏe mạnh lăn đùng ra chết. Ta ôm ý định thử xem buộc biểu đệ ở lại vài ngày, đợi điều dưỡng cơ thể thật khỏe mạnh rồi mới cho nó về nhà, cuối cùng tránh được đại họa vong mạng của mình. Chuyện sau này Thánh nhân muốn hai nhà chúng ta kết thân, ta cũng biết được trong mơ. Còn về chuyện Ngũ ca biên soạn quốc sử, ta có ấn tượng rất rõ ràng. Nếu lần này huynh ấy được ngài tiến cử vào cung, chỉ sợ sẽ đắc tội với mấy nhà hoàng thân quốc thích, vì tất cả chỉ mong được trở nên mỹ miều dưới ngòi bút của Ngũ ca ngài, biểu dương những hạng người không trung thực như họ thành hiển hách và trung liệt...”
Mộ Hoài như bàng quan nghe nàng kể lể, trên thực tế chàng đang âm thầm chăm chú quan sát Mạnh Nguyên.
Thấy Mộ Hoài không tỏ thái độ, Mạnh Nguyên còn tưởng mình nói không đủ sức thuyết phục: “Có lẽ Hầu gia không tài nào tin tưởng lời ta nói, dù gì điềm báo trong mơ thường trái ngược với lẽ thường. Thế nhưng, ta có thể dùng tính mạng của mình bảo đảm rằng từng chuyện ta nói sắp diễn ra hoàn toàn là thật. Nếu ngài không tin, ta sẽ nói thêm vài ba chuyện vụn vặt sẽ xảy ra trong phủ nhé...”
Mộ Hoài thấy vẻ mặt nôn nóng của Mạnh Nguyên thì không đành lòng bắt nàng dụng tâm dùng sức nữa.
Có lẽ hôm nay chàng đã xác định được Mạnh Nguyên mang theo trí nhớ kiếp trước trùng sinh về giống mình, song vì nàng nhát gan nên không dám tiết lộ chuyện hoang đường quái đản đó.
Giờ phút này Mộ Hoài thầm vô cùng mừng rỡ, đồng thời không còn mảy may do dự nữa. Thấy Mạnh Nguyên đã luống cuống đến xoắn ngón tay vào nhau, chàng lập tức phủ lấy bàn tay trắng nõn của nàng trong lòng bàn tay nóng hổi của mình.
“Ta tin.”
Trong mắt chàng có ánh sáng như ngọn đèn dẫn đường cho người ta trong đêm tối, khiến Mạnh Nguyên được khích lệ.
“Hầu gia thật sự tin lời ta nói sao?”
Suy cho cùng, lấy giấc mơ làm lý do báo trước chuyện sẽ xảy ra làm người nghe quá đỗi sợ hãi.
Nét mặt Mộ Hoài cực kỳ điềm nhiên nhưng thật ra trong lòng đang rất sục sôi.
“Sao ta không tin được vì thật ra ta, cũng giống với nương tử.”
Nói đoạn, Mộ Hoài đau đáu nhìn Mạnh Nguyên không chớp mắt, e sợ sẽ bỏ qua mỗi một biểu cảm của nàng.
Đấy sẽ là mừng rỡ hay thấp thỏm, hay thản nhiên không có gì?
Trái lại, Mạnh Nguyên nom như con thú nhỏ dè dặt, không dám tin vào tai mình.
“Hầu gia nói ngài cũng giống ta? Giống ta là có thể đoán được những chuyện xảy ra sau này ư? Vậy sao ngài còn cố ý tiến cử Ngũ ca ngài vào cung biên soạn sách sử?”
Vừa hỏi ra, Mạnh Nguyên chợt tự có đáp án.
Còn tại sao nữa, đương nhiên là muốn mượn chuyện này để thử nàng.
Quả nhiên câu trả lời của Mộ Hoài đã chứng minh suy đoán của nàng.
“Ta không chỉ mơ thấy mỗi chuyện sẽ diễn ra mà ta còn từng trải qua rồi, bao gồm cả chuyện ta gặp đại nạn vào ngày xuân đó.”
Nhớ lại, Mộ Hoài mất mạng, để lại một mình Mạnh Nguyên khổ sở gần mười năm.
Vốn dĩ Mạnh Nguyên tưởng rằng đời này Mộ Hoài sẽ không động lòng, nhớ nhung và yêu thương nàng như báu vật giống ngày xưa nữa. Vì thế, nàng thà cất đi tấm chân tình và cả đời này sẽ không động vào đoạn tình cảm đầy lưu luyến đó.
Tuy nhiên, bây giờ Mộ Hoài nói rõ với nàng rằng chàng biết hết và nhớ hết mọi chuyện.
Chàng, đã quay về rồi!
Mạnh Nguyên rút ngón tay ra khỏi lòng bàn tay to đang nắm chặt tay mình, tựa hồ không thể tin, lại hơi e dè rồi run rẩy giơ ngón tay lên thử dò xét người gần trong gang tấc ấy.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má Mộ Hoài. Nó ấm áp, mang theo sự thô sần do sương gió mài mòn và xúc cảm mà nàng quen thuộc.
Bấy giờ nước mắt luôn không chịu thua kém, Mạnh Nguyên còn kích động hơn cả khi nàng vừa trùng sinh về.
Đây là phu quân nàng đau khổ đợi một đời...
Trong hoàn cảnh này, Mộ Hoài cũng rất xúc động. Tuy chàng đã kìm nén không rơi lệ nhưng cổ họng khản đặc không thốt ra được một câu nguyên vẹn.
Chàng dùng một tay giữ lại bàn tay Mạnh Nguyên đang nhẹ vuốt ve gò má mình, tay còn lại chậm rãi lau đi giọt lệ nóng của Mạnh Nguyên.
“Nguyên nương, đừng khóc, ta đã quay về rồi. Mai này phu thê chúng ta sẽ không phải chịu nỗi khổ chia ly nữa.”
Nghe được hai từ “quay về”, Mạnh Nguyên mới thật sự vững dạ. Nàng chẳng màng gì nữa mà nhào vào lồ.ng ngực dày rộng của Mộ Hoài, hai tay cũng vòng qua ôm lấy chàng thật chặt.
“Chàng bắt ta chờ khổ sở lắm, hức hức hức hức hức.”
Mộ Hoài cũng ôm ghì lấy Mạnh Nguyên, lần lượt xoa dịu cảm xúc khích động của nàng, song nào ngờ chính chàng cũng rơi lệ.
Tốt quá, sau mấy kiếp, chàng nghĩ mình còn phải trải qua rất nhiều gian khổ mới có thể giành được sự quan tâm của nương tử. Lần này nương tử cũng trùng sinh về, vậy sau này họ chắc chắn có thể càng thêm ngưỡng mộ và nâng niu nhau.
Vì không kiềm nén được nên phải mất một nén hương Mạnh Nguyên mới bình tĩnh lại.
Mộ Hoài vô cùng quý trọng bầu không khí gương vỡ lại lành hiện giờ nên không đành cắt đứt. Đến khi bọn nha đầu gõ cửa bên ngoài, Mạnh Nguyên mới thút thít lui ra khỏi Mộ Hoài.
Nàng vừa lau nước mắt vừa toan bước ra.
Mộ Hoài trở tay giữ nàng lại: “Nàng thế này, nếu bị đám nha đầu nhìn thấy, chúng sẽ nghĩ ta ức hiếp nàng đấy.”
Cách cánh cửa, Mạnh Nguyên bèn hỏi vọng ra: “Ai đang kêu cửa ở ngoài vậy?”
“Nô tỳ pha trà, muốn dâng lên cho phu nhân và Hầu gia ạ.” Là giọng của Tử Đường. Nàng nghĩ hẳn nàng ấy bất an vì mình ở trong phòng hồi lâu mà không có động tĩnh gì.
Mộ Hoài dìu Mạnh Nguyên ngồi lên giường, đoạn khép màn lại một nửa: “Ta ra mở cửa cho.”
Tử Đường vào phòng, thấy Mạnh Nguyên ngồi trong màn được che một nửa, dường như không có gì bất ổn thì mới đặt bình trà xuống rồi đi ra ngoài.
Mộ Hoài lại đóng cửa rồi đi đến trước mặt Mạnh Nguyên. Nàng đã nghiễm nhiên thay đổi, không còn là gương mặt khóc lóc tèm lem như mèo nữa.
“Ban nãy đoan chắc nương tử đã khổ sở rồi, uống chén trà để ổn định tâm trạng đi.”
Mạnh Nguyên không định uống. Nàng nhận trà rồi đặt sang một bên, đoạn kéo Mộ Hoài ngồi xuống.
“Lần này phu thê chúng ta được tạo hoá cho sống lại, chàng không biết lòng ta vui mừng ra sao đâu. Thế nhưng, nghĩ đến chàng sẽ gặp đại nạn, nội tâm ta vẫn không yên ổn được. Nhân lúc hôm nay thời gian còn sớm, chàng mau kể lại chuyện xảy ra hôm đó cho ta nghe đi, lần này chúng ta không được dẫm lên vết xe đổ nữa.”
Mộ Hoài biết khi mình mất mạng, chắc hẳn Mạnh Nguyên sẽ có khúc mắc. Vì thế, chàng thuật lại chuyện bị thương ở bãi săn hôm đó cho nàng nghe.
“Ngày đó ta bạn giá đi ngự uyển Tây Giao săn bắn, có khá nhiều người theo hộ tống, lúc đó xuất hiện thích khách trà trộn vào khu vực săn bắn, ý muốn ra tay với vương giá. Ta và nhiều hộ vệ hợp lực khống chế bọn thích khách kia. Chẳng ngờ trên đường trở về, ngựa bị hoảng sợ, ta chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn rồi ngã xuống. Vì gáy bị va đập nên ta mất máu quá nhiều, đến khi được người đưa về nhà thì hơi thở đã yếu ớt và đang trong cơn thoi thóp. Ta an bài hậu sự thỏa đáng nhưng trong thâm tâm luôn áy náy với nàng, lần này, ta sẽ không để chuyện xưa tái diễn đâu.”
Mạnh Nguyên nghe Mộ Hoài bảo đảm, lại kết hợp với trải nghiệm kiếp trước, bất chợt nảy sinh chút ít nghi ngờ.
“Chàng nói chuyện chàng ngã ngựa chỉ là ngoài ý muốn sao? Không liên quan gì đến chuyện thích khách hành thích à? Vậy vì sao chàng chuẩn bị sẵn di thư từ sớm, vả lại chàng còn cố tình ngăn cản không cho biểu ca trong phủ cô mẫu về nhà vào hôm đó?”
Mộ Hoài chẳng ngờ Mạnh Nguyên còn biết chuyện này. Vốn dĩ chàng không muốn Mạnh Nguyên lo lắng, vì vậy mới miêu tả qua loa, song bây giờ e là không thể giấu nàng nữa rồi.
“Nói là tình cờ thì cũng chưa chắc. Hôm đó bề ngoài thích khách muốn hành thích vương giá nhưng đến khi náo loạn lại có tận ba người vây quanh ta, một người trong đó còn chém ta một đao. Ta kiểm tra thử vết thương thì thấy không có độc nên không quá để ý. Vậy mà trên đường trở về, ta đột nhiên cảm thấy váng đầu hoa mắt, như bị ai lấy gì che kín mũi miệng vậy dẫn đến hô hấp khá khó khăn. Lúc ấy, ta đang giục ngựa, không kịp nắm chặt dây cương thì đã lập tức rơi xuống.”
Mạnh Nguyên nghe Mộ Hoài kể xong, cảm thấy chàng vẫn đang tránh nặng tìm nhẹ thì lại tiếp tục truy hỏi: “Vậy tại sao phu quân lại để biểu ca trở về phủ Võ Anh hầu? Chẳng lẽ chàng đã dự cảm được hôm ấy sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Mộ Hoài do dự một chốc: “Ta thật sự có linh cảm những ngày qua mình bị người khác âm thầm theo dõi, nói không chừng còn có thể gặp nguy hiểm.”
Mạnh Nguyên vô thức hỏi: “Tại sao phu quân lại đoán như vậy?”
“Ta nói xong, nương tử đừng kinh ngạc quá nhé. Thật ra, ta là người từng trải qua ba lần sinh tử...”