Chương 142: Cô là một người dám yêu dám hận
"Chắc là cậu ấy không trách mình đâu nhỉ?" Dương Bách Xuyên thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này Lâm Hoan bỗng mở choàng mắt, không có dấu hiệu báo trước.
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Bách Xuyên bắt đầu lo lắng.
Chốc lát sau, Lâm Hoan bỗng nở nụ cười xinh đẹp: "Cậu đang lo tôi sẽ trách cậu à?"
Dương Bách Xuyên cười lúng túng: "Cậu không trách sao?" .
"Tại sao phải trách cậu?" Lâm Hoan hỏi ngược lại rồi nói tiếp: "Thật ra... tuy tối qua tôi uống say nhưng vẫn tỉnh táo. Tôi thích cậu, tôi không hối hận!"
Nỗi lo lắng qua đi, Dương Bách Xuyên vô cùng cảm động, anh nghe ra Lâm Hoan không nói dối.
Cô là một người dám yêu dám hận.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh lạ thường và nét ửng đỏ trên mặt cô, Dương Bách Xuyên thâm tình đặt nụ hôn lên bờ môi đỏ mọng của cô.
Hai người đều hiểu tiếng lòng trong mắt đối phương.
"Tôi hứa với cậu, làm người phụ nữ của tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không phụ lòng cậu."
Lúc nói câu này, tâm trạng Dương Bách Xuyên cực kỳ mâu thuẫn.
Hiện tại anh đang nghĩ mình là truyền nhân của Tản Tiên, là người tu chân có thể bay trên trời chui dưới đất, là người sau này sẽ đi tới thế giới tu chân rộng lớn và hùng mạnh.
Anh có nhiều thứ hơn người bình thường... chắc là có thể nhỉ?
Hai người triền miên một lúc, sau đó Lâm Hoan dịu dàng nói: "Cậu không cần chịu trách nhiệm, tôi đã là người trưởng thành rồi."
Dương Bách Xuyên hiểu, ý của Lâm Hoan gần như là cô sẽ không bám lấy anh không buông.
Trong câu nói này diễn đạt rất nhiều ý.
Dương Bách Xuyên biết Lâm Hoan có thể nói ra câu này, chắc là vì cô đã sớm nghĩ rõ ràng những người và việc mà sau này có thể sẽ đối mặt.
Ví dụ như Liễu Linh Linh du học nước ngoài.
...
Lâm Hoan ăn sáng xong, nở nụ cười rời đi.
Sau khi đột phá quan hệ, hai người trở nên gần gũi hơn nhiều.
Lâm Hoan đi rồi, Dương Bách Xuyên gọi điện cho Lưu Tích Kỳ nói về chuyện Cà Lăm sẽ đến công ty làm việc, nhờ anh ta sắp xếp.
Anh đã hứa với Cà Lăm thì nhất định phải làm được. Dương Bách Xuyên gọi Cà Lăm là anh em không phải chỉ nói miệng thôi.
Trong điện thoại, Lưu Tích Kỳ cũng báo cho Dương Bách Xuyên là Tiền Tiểu Bối đã giải quyết xong chuyện xe cộ. Anh ta tự mua cho mình một chiếc và cho công ty ba chiếc.
Ngoài ra, anh ta còn hỏi Dương Bách Xuyên chuyện phê duyệt sản phẩm.
Trước khi đi Lâm Hoan đã đồng ý với Dương Bách Xuyên sẽ xử lý chuyện này, bảo anh không cần lo lắng.
Sau đó, Dương Bách Xuyên cũng đi ra ngoài. Hôm nay là ngày đầu tiên anh chính thức đi làm ở Công ty đấu giá Triệu Thị, không thể đến quá muộn.
Anh thầm nghĩ chờ đi làm thêm vài ngày nữa sẽ về quê đón bà nội và em gái đến Cố Đô, để cho bà nội xem công việc hiện giờ của anh, thỏa mãn nguyện vọng của bà.
Lúc này Lâm Hoan bỗng mở choàng mắt, không có dấu hiệu báo trước.
Bốn mắt nhìn nhau, Dương Bách Xuyên bắt đầu lo lắng.
Chốc lát sau, Lâm Hoan bỗng nở nụ cười xinh đẹp: "Cậu đang lo tôi sẽ trách cậu à?"
Dương Bách Xuyên cười lúng túng: "Cậu không trách sao?" .
"Tại sao phải trách cậu?" Lâm Hoan hỏi ngược lại rồi nói tiếp: "Thật ra... tuy tối qua tôi uống say nhưng vẫn tỉnh táo. Tôi thích cậu, tôi không hối hận!"
Nỗi lo lắng qua đi, Dương Bách Xuyên vô cùng cảm động, anh nghe ra Lâm Hoan không nói dối.
Cô là một người dám yêu dám hận.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh lạ thường và nét ửng đỏ trên mặt cô, Dương Bách Xuyên thâm tình đặt nụ hôn lên bờ môi đỏ mọng của cô.
Hai người đều hiểu tiếng lòng trong mắt đối phương.
"Tôi hứa với cậu, làm người phụ nữ của tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không phụ lòng cậu."
Lúc nói câu này, tâm trạng Dương Bách Xuyên cực kỳ mâu thuẫn.
Hiện tại anh đang nghĩ mình là truyền nhân của Tản Tiên, là người tu chân có thể bay trên trời chui dưới đất, là người sau này sẽ đi tới thế giới tu chân rộng lớn và hùng mạnh.
Anh có nhiều thứ hơn người bình thường... chắc là có thể nhỉ?
Hai người triền miên một lúc, sau đó Lâm Hoan dịu dàng nói: "Cậu không cần chịu trách nhiệm, tôi đã là người trưởng thành rồi."
Dương Bách Xuyên hiểu, ý của Lâm Hoan gần như là cô sẽ không bám lấy anh không buông.
Trong câu nói này diễn đạt rất nhiều ý.
Dương Bách Xuyên biết Lâm Hoan có thể nói ra câu này, chắc là vì cô đã sớm nghĩ rõ ràng những người và việc mà sau này có thể sẽ đối mặt.
Ví dụ như Liễu Linh Linh du học nước ngoài.
...
Lâm Hoan ăn sáng xong, nở nụ cười rời đi.
Sau khi đột phá quan hệ, hai người trở nên gần gũi hơn nhiều.
Lâm Hoan đi rồi, Dương Bách Xuyên gọi điện cho Lưu Tích Kỳ nói về chuyện Cà Lăm sẽ đến công ty làm việc, nhờ anh ta sắp xếp.
Anh đã hứa với Cà Lăm thì nhất định phải làm được. Dương Bách Xuyên gọi Cà Lăm là anh em không phải chỉ nói miệng thôi.
Trong điện thoại, Lưu Tích Kỳ cũng báo cho Dương Bách Xuyên là Tiền Tiểu Bối đã giải quyết xong chuyện xe cộ. Anh ta tự mua cho mình một chiếc và cho công ty ba chiếc.
Ngoài ra, anh ta còn hỏi Dương Bách Xuyên chuyện phê duyệt sản phẩm.
Trước khi đi Lâm Hoan đã đồng ý với Dương Bách Xuyên sẽ xử lý chuyện này, bảo anh không cần lo lắng.
Sau đó, Dương Bách Xuyên cũng đi ra ngoài. Hôm nay là ngày đầu tiên anh chính thức đi làm ở Công ty đấu giá Triệu Thị, không thể đến quá muộn.
Anh thầm nghĩ chờ đi làm thêm vài ngày nữa sẽ về quê đón bà nội và em gái đến Cố Đô, để cho bà nội xem công việc hiện giờ của anh, thỏa mãn nguyện vọng của bà.