Chương 141: Thích chính là thích, yêu chính là yêu
Lúc này Dương Bách Xuyên đã ngà ngà say, đương nhiên anh không hề nhát gan, mà là bị men rượu kích thích thần kinh.
Hiện tại Dương Bách Xuyên mới hai mươi mốt tuổi, đang độ thanh xuân nhiệt huyết, là độ tuổi không cưỡng lại được cám dỗ nhất.
Cho nên sau khi tổng hợp các nhân tố trên mọi phương diện, anh kích động rồi.
Lâm Hoan là một cô gái có ngoại hình không kém gì Liễu Linh Linh, nhất là vóc dáng đáng kiêu ngạo. Từ lần đầu gặp nhau Dương Bách Xuyên đã chảy nước miếng.
Lúc này Lâm Hoan nằm nghiêng, đường cong cơ thể cô chính là độc dược trí mạng nhất đối với Dương Bách Xuyên.
Sau khi Lâm Hoan say rượu tỏ tình, tim anh đã đập rộn ràng, huống chi lúc này thân hình cô đang phô bày trước mắt anh.
Lúc đè lên người Lâm Hoan, trong đầu Dương Bách Xuyên chỉ có ngọn lửa hừng hực đang kêu gào hãy đẩy ngã cô.
Lâm Hoan nằm trên giường, toàn thân run rẩy, mơ màng mở mắt ra nhìn Dương Bách Xuyên. Trong mắt cô thoáng xuất hiện cảm xúc phức tạp, nhưng ngay sau đó đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại ngọn lửa cháy bỏng.
Quả thật hôm nay Lâm Hoan đã uống say, ý thức mơ hồ tột độ, nhưng liên quan đến chữ say có câu nói "người say, lòng không say". Cô biết giờ phút này đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng thế thì sao chứ?
Thích chính là thích, yêu chính là yêu.
Cô mượn rượu nói ra lời chôn giấu trong lòng, chuyện này rất bình thường mà. Cô đã trưởng thành rồi, biết Dương Bách Xuyên nhào đến sẽ phát sinh chuyện gì.
Khác phái thì hút nhau, lại thêm men rượu kích thích, dẫn tới xảy ra phản ứng hóa học mãnh liệt.
Dương Bách Xuyên hôn Lâm Hoan ngấu nghiến, nhịp tim đập dồn dập, máu chảy tăng tốc. Anh cảm nhận được toàn thân đều đang bùng cháy.
"Ưm!"
Một tiếng rên nũng nịu cất lên.
Dương Bách Xuyên được Lâm Hoan đáp lại nhiệt tình.
Không lâu sau cả căn phòng tràn đầy sắc xuân, tiếng thở hồng hộc xen lẫn tiếng nước róc rách...
Đúng lúc này, một tiếng hét đầy đau đớn vang lên: "Á!"
...
Ngày hôm sau ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào mặt, Dương Bách Xuyên mở mắt ra.
Lâm Hoan ở bên cạnh quấn chặt lấy anh như bạch tuộc, gương mặt ửng hồng.
Dương Bách Xuyên nhớ lại chuyện điên cuồng đêm qua, trong lòng bắt đầu thấp thỏm bất an.
Bởi vì kể cả anh lẫn Lâm Hoan đều uống say, nhất là Lâm Hoan gần như say bí tỉ, còn anh thì không thể cưỡng lại cám dỗ.
Đêm qua là lần đầu tiên hai người ăn vụng trái cấm.
Anh thầm lo lắng liệu sau khi tỉnh dậy Lâm Hoan có hận mình không.
Nhưng Dương Bách Xuyên nhớ lại màn điên cuồng đêm qua, thật ra Lâm Hoan còn dữ dội hơn cả anh, chủ động đòi hỏi nhiều lần.
Hiện tại Dương Bách Xuyên mới hai mươi mốt tuổi, đang độ thanh xuân nhiệt huyết, là độ tuổi không cưỡng lại được cám dỗ nhất.
Cho nên sau khi tổng hợp các nhân tố trên mọi phương diện, anh kích động rồi.
Lâm Hoan là một cô gái có ngoại hình không kém gì Liễu Linh Linh, nhất là vóc dáng đáng kiêu ngạo. Từ lần đầu gặp nhau Dương Bách Xuyên đã chảy nước miếng.
Lúc này Lâm Hoan nằm nghiêng, đường cong cơ thể cô chính là độc dược trí mạng nhất đối với Dương Bách Xuyên.
Sau khi Lâm Hoan say rượu tỏ tình, tim anh đã đập rộn ràng, huống chi lúc này thân hình cô đang phô bày trước mắt anh.
Lúc đè lên người Lâm Hoan, trong đầu Dương Bách Xuyên chỉ có ngọn lửa hừng hực đang kêu gào hãy đẩy ngã cô.
Lâm Hoan nằm trên giường, toàn thân run rẩy, mơ màng mở mắt ra nhìn Dương Bách Xuyên. Trong mắt cô thoáng xuất hiện cảm xúc phức tạp, nhưng ngay sau đó đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại ngọn lửa cháy bỏng.
Quả thật hôm nay Lâm Hoan đã uống say, ý thức mơ hồ tột độ, nhưng liên quan đến chữ say có câu nói "người say, lòng không say". Cô biết giờ phút này đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng thế thì sao chứ?
Thích chính là thích, yêu chính là yêu.
Cô mượn rượu nói ra lời chôn giấu trong lòng, chuyện này rất bình thường mà. Cô đã trưởng thành rồi, biết Dương Bách Xuyên nhào đến sẽ phát sinh chuyện gì.
Khác phái thì hút nhau, lại thêm men rượu kích thích, dẫn tới xảy ra phản ứng hóa học mãnh liệt.
Dương Bách Xuyên hôn Lâm Hoan ngấu nghiến, nhịp tim đập dồn dập, máu chảy tăng tốc. Anh cảm nhận được toàn thân đều đang bùng cháy.
"Ưm!"
Một tiếng rên nũng nịu cất lên.
Dương Bách Xuyên được Lâm Hoan đáp lại nhiệt tình.
Không lâu sau cả căn phòng tràn đầy sắc xuân, tiếng thở hồng hộc xen lẫn tiếng nước róc rách...
Đúng lúc này, một tiếng hét đầy đau đớn vang lên: "Á!"
...
Ngày hôm sau ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào mặt, Dương Bách Xuyên mở mắt ra.
Lâm Hoan ở bên cạnh quấn chặt lấy anh như bạch tuộc, gương mặt ửng hồng.
Dương Bách Xuyên nhớ lại chuyện điên cuồng đêm qua, trong lòng bắt đầu thấp thỏm bất an.
Bởi vì kể cả anh lẫn Lâm Hoan đều uống say, nhất là Lâm Hoan gần như say bí tỉ, còn anh thì không thể cưỡng lại cám dỗ.
Đêm qua là lần đầu tiên hai người ăn vụng trái cấm.
Anh thầm lo lắng liệu sau khi tỉnh dậy Lâm Hoan có hận mình không.
Nhưng Dương Bách Xuyên nhớ lại màn điên cuồng đêm qua, thật ra Lâm Hoan còn dữ dội hơn cả anh, chủ động đòi hỏi nhiều lần.