Chương 140: Cô vẫn rượu vào lời ra
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Bách Xuyên cũng không biết an ủi cô thế nào. Thấy Lâm Hoan không vui, anh liền uống rượu với cô.
Bất tri bất giác hai người đã uống thêm rất nhiều rượu.
Đến khi Dương Bách Xuyên kịp nhận ra thì Lâm Hoan đã say rồi.
Ở quán karaoke cô đã uống say, có điều sau khi nôn xong đã khá hơn một chút. Sau khi Dương Bách Xuyên hỏi trúng nỗi lòng, cô lại mượn rượu giải sầu, thế là say hẳn.
Rầm! Lâm Hoan úp sấp xuống bàn.
Dương Bách Xuyên trợn mắt há mồm, trong lòng thầm cười khổ, biết vậy thì không uống.
Anh đỡ cô dậy, tính tiền rồi rời đi.
Mới đi mấy bước Lâm Hoan đã nôn ra.
Hay chưa kìa, nôn hết lên người Dương Bách Xuyên rồi.
"Mẹ nhà cậu! Cậu nôn ven đường không được sao, nhất định phải nôn lên người tôi thế này!" Dương Bách Xuyên khóc không ra nước mắt.
"Ha ha!" Đáp lại là tiếng cười ngây ngô say xỉn của Lâm Hoan.
Dương Bách Xuyên dìu cô lên xe, cởi áo khoác ngoài rồi ném lên ghế phụ.
Trên đường đi, Dương Bách Xuyên hỏi địa chỉ nhà Lâm Hoan, nhưng hỏi cả buổi trời mà cô không trả lời. Anh đành lái xe về nhà, dù sao nhà anh cũng có nhiều phòng. Đương nhiên là anh không có suy nghĩ xấu xa gì với Lâm Hoan cả, mặc dù cô cũng là mỹ nữ hạng nhất.
Sau khi về đến nhà, Dương Bách Xuyên đặt Lâm Hoan lên sofa rồi đi vào nhà tắm. Anh bị cô nôn ra đầy người, mùi rượu quá nồng.
Thật ra hôm nay anh cũng uống say. Nguyên tắc của Dương Bách Xuyên là uống rượu với anh em bạn bè thì tuyệt đối không lợi dụng chân khí gian lận.
Anh tắm rửa xong đi ra ngoài, trên người đã mặc áo tắm, lúc này mới chuẩn bị dàn xếp cho Lâm Hoan. Anh đi đến định đưa cô vào phòng ngủ phụ.
Lúc anh qua đỡ, đột nhiên Lâm Hoan mở đôi mắt mơ màng, cười khanh khách nói: "Dương Bách Xuyên khốn khiếp, Linh Linh thích cậu, tôi biết, tôi biết..."
Cô lặp đi lặp lại câu cuối cùng.
Dương Bách Xuyên sửng sốt, khổ sở lắc đầu. Anh biết cô rượu vào lời ra nên không quan tâm, dứt khoát bế cô đi đến phòng phủ.
Dương Bách Xuyên đặt Lâm Hoan lên giường và đắp chăn cho cô, lúc xoay người định đi thì Lâm Hoan thình lình túm lấy áo tắm của anh làm nó rơi xuống.
Tức thì anh trần như nhộng, đứng ngây ra đó.
Vậy mà lúc này Lâm Hoan còn lẩm bẩm: "Tôi biết Linh Linh thích cậu, tôi cũng thích cậu. Dương Bách Xuyên, tôi không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng tôi thích cậu đấy..."
Cô vẫn rượu vào lời ra.
Mà lúc này, Lâm Hoan bỗng cởi đồ.
Đôi gò bồng đào đẫy đà rung rinh của cô trần trụi trước tầm mắt Dương Bách Xuyên.
Cộng thêm lời tỏ tình trong cơn say của Lâm Hoan hồi nãy, một ngọn lửa bỗng bùng cháy trong người Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cũng không biết an ủi cô thế nào. Thấy Lâm Hoan không vui, anh liền uống rượu với cô.
Bất tri bất giác hai người đã uống thêm rất nhiều rượu.
Đến khi Dương Bách Xuyên kịp nhận ra thì Lâm Hoan đã say rồi.
Ở quán karaoke cô đã uống say, có điều sau khi nôn xong đã khá hơn một chút. Sau khi Dương Bách Xuyên hỏi trúng nỗi lòng, cô lại mượn rượu giải sầu, thế là say hẳn.
Rầm! Lâm Hoan úp sấp xuống bàn.
Dương Bách Xuyên trợn mắt há mồm, trong lòng thầm cười khổ, biết vậy thì không uống.
Anh đỡ cô dậy, tính tiền rồi rời đi.
Mới đi mấy bước Lâm Hoan đã nôn ra.
Hay chưa kìa, nôn hết lên người Dương Bách Xuyên rồi.
"Mẹ nhà cậu! Cậu nôn ven đường không được sao, nhất định phải nôn lên người tôi thế này!" Dương Bách Xuyên khóc không ra nước mắt.
"Ha ha!" Đáp lại là tiếng cười ngây ngô say xỉn của Lâm Hoan.
Dương Bách Xuyên dìu cô lên xe, cởi áo khoác ngoài rồi ném lên ghế phụ.
Trên đường đi, Dương Bách Xuyên hỏi địa chỉ nhà Lâm Hoan, nhưng hỏi cả buổi trời mà cô không trả lời. Anh đành lái xe về nhà, dù sao nhà anh cũng có nhiều phòng. Đương nhiên là anh không có suy nghĩ xấu xa gì với Lâm Hoan cả, mặc dù cô cũng là mỹ nữ hạng nhất.
Sau khi về đến nhà, Dương Bách Xuyên đặt Lâm Hoan lên sofa rồi đi vào nhà tắm. Anh bị cô nôn ra đầy người, mùi rượu quá nồng.
Thật ra hôm nay anh cũng uống say. Nguyên tắc của Dương Bách Xuyên là uống rượu với anh em bạn bè thì tuyệt đối không lợi dụng chân khí gian lận.
Anh tắm rửa xong đi ra ngoài, trên người đã mặc áo tắm, lúc này mới chuẩn bị dàn xếp cho Lâm Hoan. Anh đi đến định đưa cô vào phòng ngủ phụ.
Lúc anh qua đỡ, đột nhiên Lâm Hoan mở đôi mắt mơ màng, cười khanh khách nói: "Dương Bách Xuyên khốn khiếp, Linh Linh thích cậu, tôi biết, tôi biết..."
Cô lặp đi lặp lại câu cuối cùng.
Dương Bách Xuyên sửng sốt, khổ sở lắc đầu. Anh biết cô rượu vào lời ra nên không quan tâm, dứt khoát bế cô đi đến phòng phủ.
Dương Bách Xuyên đặt Lâm Hoan lên giường và đắp chăn cho cô, lúc xoay người định đi thì Lâm Hoan thình lình túm lấy áo tắm của anh làm nó rơi xuống.
Tức thì anh trần như nhộng, đứng ngây ra đó.
Vậy mà lúc này Lâm Hoan còn lẩm bẩm: "Tôi biết Linh Linh thích cậu, tôi cũng thích cậu. Dương Bách Xuyên, tôi không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng tôi thích cậu đấy..."
Cô vẫn rượu vào lời ra.
Mà lúc này, Lâm Hoan bỗng cởi đồ.
Đôi gò bồng đào đẫy đà rung rinh của cô trần trụi trước tầm mắt Dương Bách Xuyên.
Cộng thêm lời tỏ tình trong cơn say của Lâm Hoan hồi nãy, một ngọn lửa bỗng bùng cháy trong người Dương Bách Xuyên.