Chương 139: Có hài lòng không?"
Dương Bách Xuyên nhìn ra Cà Lăm đang theo đuổi Tiểu Vũ.
Hai người là đồng hương, Cà Lăm lo lắng khi Tiểu Vũ đi làm ở quán karaoke nên cũng đi theo.
Nói tới công việc, Dương Bách Xuyên bèn hỏi Cà Lăm: "Cà Lăm, công việc hiện tại của cậu thế nào? Có hài lòng không?"
"Hài hài... hài lòng gì chứ, chỉ là một công việc thực tập không lương mà thôi. Em làm không lương mấy tháng, có được chuyển lên chính thức hay không cũng là vấn đề." Cà Lăm lộ vẻ ủ rũ.
"Vậy thì tôi giới thiệu cho cậu một công việc nhé! Công ty của bạn tôi mới thành lập, đang tuyển người. Cậu đến đó làm đi, phúc lợi tốt, lương khởi điểm là một vạn." Dứt lời anh nhìn sang Tiểu Vũ rồi bổ sung: "Tiểu Vũ cũng có thể tới đó."
Đương nhiên là Dương Bách Xuyên đang nói tới Công ty Vân Kỳ, có điều không nói rõ mình là ông chủ công ty, anh thầm nghĩ đến lúc đó nói với Lưu Tích Kỳ một tiếng là được.
Cà Lăm nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, hai mắt bỗng sáng ngời, mặt đỏ phừng phừng, nghẹn hồi lâu mới thốt ra hai chữ: "Cảm ơn..."
Từ chuyện xảy ra ngày hôm nay, cậu ta đã nhìn ra Dương Bách Xuyên nay đã khác xưa, vốn định mở lời nhờ đối phương tìm một công việc làm thêm thích hợp khác cho Tiểu Vũ, nhưng không ngờ anh lại giúp đỡ thoải mái như vậy.
Bản thân Cà Lăm cũng đang lo lắng vì khoản nợ trong nhà, bây giờ một câu nói của Dương Bách Xuyên đã giúp cậu ta có được công việc với mức lương một vạn, Cà Lăm khắc sâu ân tình này trong lòng.
Cà Lăm vui vẻ lôi kéo Dương Bách Xuyên uống rượu, ngay Cà Lăm Hoan cũng uống thêm vài ly.
Khoảng hơn một tiếng sau, Tiểu Vũ đứng dậy chào tạm biệt Dương Bách Xuyên và Lâm Hoan, đương nhiên Cà Lăm cũng hớn hở đi cùng tiễn cô ta về nhà.
Trước khi Cà Lăm đi, Dương Bách Xuyên lấy mười lăm vạn trong túi đưa cho cậu ta, nói rõ đây là tiền cho vay, bảo cậu ta mang đi trả nợ. Hiện tại mười mấy vạn chẳng là gì với Dương Bách Xuyên, cho không cũng được, nhưng anh biết mình cho Cà Lăm thì sẽ làm tổn thương tình cảm giữa hai người.
Vì vậy số tiền này chỉ có thể cho vay. Cho người ta cá không bằng dạy người ta cần câu cá, anh đã sắp xếp công việc cho cậu ta rồi, không cần cho tiền nữa.
Hôm nay cũng thật trùng hợp, anh chuẩn bị mười lăm vạn để mua dược liệu dùng nên để trên xe cho tiện, không ngờ lại có chỗ dùng.
Sau khi hai người đi, ở đây chỉ còn hai người Dương Bách Xuyên và Lâm Hoan.
Lúc này Dương Bách Xuyên mới tìm cơ hội kể cho Lâm Hoan chuyện phê duyệt giấy chứng nhận sản phẩm của công ty bị người ta chặn lại.
Lâm Hoan nghe xong thì nhíu mày nói: "Cậu đừng nhúng tay vào chuyện này, ngày mai tôi sẽ đi nghe ngóng. Tôi muốn xem kẻ nào có mắt không tròng như vậy."
Sau đó, Dương Bách Xuyên trêu Lâm Hoan: "Hôm nay cậu chẳng giống cậu gì cả, sao lại chạy đến quán karaoke? Tôi nhớ là trước giờ cậu không thích hoàn cảnh nơi đó cơ mà?"
Nói đến chuyện này là Lâm Hoan xị mặt thở dài: "Đừng nhắc nữa, hôm nay tôi ầm ĩ với ông già nhà tôi một trận."
"Sao thế?" Dương Bách Xuyên hỏi cô.
"Ông già nhà tôi rất cổ hủ và cực kỳ cố chấp. Ông ấy bắt tôi vào cơ quan làm việc, nhưng tôi không muốn làm dạng công việc đi làm uống trà đọc báo đó, tôi muốn làm việc của mình nên tìm ông ấy thương lượng. Kết quả là ông ấy mắng tôi một trận..."
Lâm Hoan là người có chính kiến riêng, Dương Bách Xuyên đã nhìn ra điểm này từ lâu. Sau khi tốt nghiệp cô không nghe theo sắp xếp trong nhà cũng chẳng có gì lạ.
Hai người là đồng hương, Cà Lăm lo lắng khi Tiểu Vũ đi làm ở quán karaoke nên cũng đi theo.
Nói tới công việc, Dương Bách Xuyên bèn hỏi Cà Lăm: "Cà Lăm, công việc hiện tại của cậu thế nào? Có hài lòng không?"
"Hài hài... hài lòng gì chứ, chỉ là một công việc thực tập không lương mà thôi. Em làm không lương mấy tháng, có được chuyển lên chính thức hay không cũng là vấn đề." Cà Lăm lộ vẻ ủ rũ.
"Vậy thì tôi giới thiệu cho cậu một công việc nhé! Công ty của bạn tôi mới thành lập, đang tuyển người. Cậu đến đó làm đi, phúc lợi tốt, lương khởi điểm là một vạn." Dứt lời anh nhìn sang Tiểu Vũ rồi bổ sung: "Tiểu Vũ cũng có thể tới đó."
Đương nhiên là Dương Bách Xuyên đang nói tới Công ty Vân Kỳ, có điều không nói rõ mình là ông chủ công ty, anh thầm nghĩ đến lúc đó nói với Lưu Tích Kỳ một tiếng là được.
Cà Lăm nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, hai mắt bỗng sáng ngời, mặt đỏ phừng phừng, nghẹn hồi lâu mới thốt ra hai chữ: "Cảm ơn..."
Từ chuyện xảy ra ngày hôm nay, cậu ta đã nhìn ra Dương Bách Xuyên nay đã khác xưa, vốn định mở lời nhờ đối phương tìm một công việc làm thêm thích hợp khác cho Tiểu Vũ, nhưng không ngờ anh lại giúp đỡ thoải mái như vậy.
Bản thân Cà Lăm cũng đang lo lắng vì khoản nợ trong nhà, bây giờ một câu nói của Dương Bách Xuyên đã giúp cậu ta có được công việc với mức lương một vạn, Cà Lăm khắc sâu ân tình này trong lòng.
Cà Lăm vui vẻ lôi kéo Dương Bách Xuyên uống rượu, ngay Cà Lăm Hoan cũng uống thêm vài ly.
Khoảng hơn một tiếng sau, Tiểu Vũ đứng dậy chào tạm biệt Dương Bách Xuyên và Lâm Hoan, đương nhiên Cà Lăm cũng hớn hở đi cùng tiễn cô ta về nhà.
Trước khi Cà Lăm đi, Dương Bách Xuyên lấy mười lăm vạn trong túi đưa cho cậu ta, nói rõ đây là tiền cho vay, bảo cậu ta mang đi trả nợ. Hiện tại mười mấy vạn chẳng là gì với Dương Bách Xuyên, cho không cũng được, nhưng anh biết mình cho Cà Lăm thì sẽ làm tổn thương tình cảm giữa hai người.
Vì vậy số tiền này chỉ có thể cho vay. Cho người ta cá không bằng dạy người ta cần câu cá, anh đã sắp xếp công việc cho cậu ta rồi, không cần cho tiền nữa.
Hôm nay cũng thật trùng hợp, anh chuẩn bị mười lăm vạn để mua dược liệu dùng nên để trên xe cho tiện, không ngờ lại có chỗ dùng.
Sau khi hai người đi, ở đây chỉ còn hai người Dương Bách Xuyên và Lâm Hoan.
Lúc này Dương Bách Xuyên mới tìm cơ hội kể cho Lâm Hoan chuyện phê duyệt giấy chứng nhận sản phẩm của công ty bị người ta chặn lại.
Lâm Hoan nghe xong thì nhíu mày nói: "Cậu đừng nhúng tay vào chuyện này, ngày mai tôi sẽ đi nghe ngóng. Tôi muốn xem kẻ nào có mắt không tròng như vậy."
Sau đó, Dương Bách Xuyên trêu Lâm Hoan: "Hôm nay cậu chẳng giống cậu gì cả, sao lại chạy đến quán karaoke? Tôi nhớ là trước giờ cậu không thích hoàn cảnh nơi đó cơ mà?"
Nói đến chuyện này là Lâm Hoan xị mặt thở dài: "Đừng nhắc nữa, hôm nay tôi ầm ĩ với ông già nhà tôi một trận."
"Sao thế?" Dương Bách Xuyên hỏi cô.
"Ông già nhà tôi rất cổ hủ và cực kỳ cố chấp. Ông ấy bắt tôi vào cơ quan làm việc, nhưng tôi không muốn làm dạng công việc đi làm uống trà đọc báo đó, tôi muốn làm việc của mình nên tìm ông ấy thương lượng. Kết quả là ông ấy mắng tôi một trận..."
Lâm Hoan là người có chính kiến riêng, Dương Bách Xuyên đã nhìn ra điểm này từ lâu. Sau khi tốt nghiệp cô không nghe theo sắp xếp trong nhà cũng chẳng có gì lạ.