Chương 117: Giống như chưa từng quên ân nhân cứu mạng này vậy
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy một con chó lông vàng chạy về phía anh.
Nhìn qua hình như mục tiêu là anh, điều này làm cho Dương Bách Xuyên lui về phía sau vài bước. Nhưng anh lại không cảm thấy sự ác ý nào từ trên người con chó này, ngược lại tản ra sự vui sướng, làm cho người không thích chó từ nhỏ như Dương Bách Xuyên dừng lại đứng tại chỗ.
Nhìn kỹ là một con chó lông vàng, hơn nữa hình như có chút quen thuộc.
“Gâu gâu gâu ~”
Con chó vàng phát ra tiếng sủa vui sướng, chỉ mấy giây đã cách Dương Bách Xuyên khoảng 3 mét.
Lúc này cả người của Dương Bách Xuyên đã bị chấn động mạnh, cuối cùng anh cũng biết tại sao con chó lông vàng này lại quen thuộc đến vậy.
Thì ra con chó lông vàng này chính là con chó anh cứu ra từ trong hồ nước của công viên Cố Đô.
Bộ dáng và khí tức của nó đã in sâu trong đầu của Dương Bách Xuyên.
Lúc trước nếu không phải cứu con chó này, Dương Bách Xuyên cũng sẽ không có được hồ Càn Khôn, không chiếm được hồ Càn Khôn sẽ không có gặp được nguyên thần của sư phụ Vân Thiên Tà.
Không có sư phụ Vân Thiên Tà, anh sẽ không tu chân, trong đầu sẽ không có được các loại bí điển y thuật truyền thừa của sư phụ.
Không có những truyền thừa đó, sẽ không có nhà xe như bây giờ, càng không có tiền tiết kiệm mấy trăm vạn trong thẻ ngân hàng, và công ty Vân Kỳ...
Cũng chính vì cứu con chó lông vàng này, sau khi lấy được hồ Càn Khôn cắt máu nhận chủ, dẫn đến chết đuối, cuối cùng Triệu Nam đang tìm kiếm con chó cứu.
Hơn nữa vì cứu anh, Triệu Nam đã hô hấp nhân tạo cho anh, nụ hôn đầu tiên của anh không có ~
Nhớ lại tất cả, Dương Bách Xuyên cảm thấy trời cao đối xử không tệ với anh.
Về con chó này và Triệu Nam, người đã cứu anh đã in sâu trong đầu của anh cùng với ngày sư phụ Vân Thiên Tà tỉnh giấc truyền thụ cho anh.
Hơn nữa trước nay chưa từng quên, nhớ rõ lúc đó trước khi đi Triệu Nam đưa cho anh một tấm danh thiếp. Nhưng lúc đó bị bạn gái vả mặt, tâm trạng của anh hạ xuống, tiện tay cất trong túi, kết quả lúc nhớ đến đi tìm lại không tìm thấy.
Rất muốn gặp lại người phụ nữ giống như nữ thần kia, tưởng rằng không có duyên phận, nhưng lúc này lại gặp được con chó lông vàng của cô, cũng có nghĩa rằng cô cũng ở gần đây đúng không?
Trong lòng vừa nghĩ như vậy, con chó lông vàng đã nhào vào trong người anh, vui sướng ngửi, bắt đầu vây quanh anh, giống như chưa từng quên ân nhân cứu mạng này vậy.
Tâm trạng của Dương Bách Xuyên rất tốt, ngồi xổm xuống vuốt ve đầu của con chó lông vàng, chào hỏi nó.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến từng tiếng thăm hỏi.
“Tổng giám đốc ~
Tổng giám đốc, chào buổi chiều ~”
Nhân viên công tác khu làm công liên tục mở miệng chào hỏi.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy một con chó lông vàng chạy về phía anh.
Nhìn qua hình như mục tiêu là anh, điều này làm cho Dương Bách Xuyên lui về phía sau vài bước. Nhưng anh lại không cảm thấy sự ác ý nào từ trên người con chó này, ngược lại tản ra sự vui sướng, làm cho người không thích chó từ nhỏ như Dương Bách Xuyên dừng lại đứng tại chỗ.
Nhìn kỹ là một con chó lông vàng, hơn nữa hình như có chút quen thuộc.
“Gâu gâu gâu ~”
Con chó vàng phát ra tiếng sủa vui sướng, chỉ mấy giây đã cách Dương Bách Xuyên khoảng 3 mét.
Lúc này cả người của Dương Bách Xuyên đã bị chấn động mạnh, cuối cùng anh cũng biết tại sao con chó lông vàng này lại quen thuộc đến vậy.
Thì ra con chó lông vàng này chính là con chó anh cứu ra từ trong hồ nước của công viên Cố Đô.
Bộ dáng và khí tức của nó đã in sâu trong đầu của Dương Bách Xuyên.
Lúc trước nếu không phải cứu con chó này, Dương Bách Xuyên cũng sẽ không có được hồ Càn Khôn, không chiếm được hồ Càn Khôn sẽ không có gặp được nguyên thần của sư phụ Vân Thiên Tà.
Không có sư phụ Vân Thiên Tà, anh sẽ không tu chân, trong đầu sẽ không có được các loại bí điển y thuật truyền thừa của sư phụ.
Không có những truyền thừa đó, sẽ không có nhà xe như bây giờ, càng không có tiền tiết kiệm mấy trăm vạn trong thẻ ngân hàng, và công ty Vân Kỳ...
Cũng chính vì cứu con chó lông vàng này, sau khi lấy được hồ Càn Khôn cắt máu nhận chủ, dẫn đến chết đuối, cuối cùng Triệu Nam đang tìm kiếm con chó cứu.
Hơn nữa vì cứu anh, Triệu Nam đã hô hấp nhân tạo cho anh, nụ hôn đầu tiên của anh không có ~
Nhớ lại tất cả, Dương Bách Xuyên cảm thấy trời cao đối xử không tệ với anh.
Về con chó này và Triệu Nam, người đã cứu anh đã in sâu trong đầu của anh cùng với ngày sư phụ Vân Thiên Tà tỉnh giấc truyền thụ cho anh.
Hơn nữa trước nay chưa từng quên, nhớ rõ lúc đó trước khi đi Triệu Nam đưa cho anh một tấm danh thiếp. Nhưng lúc đó bị bạn gái vả mặt, tâm trạng của anh hạ xuống, tiện tay cất trong túi, kết quả lúc nhớ đến đi tìm lại không tìm thấy.
Rất muốn gặp lại người phụ nữ giống như nữ thần kia, tưởng rằng không có duyên phận, nhưng lúc này lại gặp được con chó lông vàng của cô, cũng có nghĩa rằng cô cũng ở gần đây đúng không?
Trong lòng vừa nghĩ như vậy, con chó lông vàng đã nhào vào trong người anh, vui sướng ngửi, bắt đầu vây quanh anh, giống như chưa từng quên ân nhân cứu mạng này vậy.
Tâm trạng của Dương Bách Xuyên rất tốt, ngồi xổm xuống vuốt ve đầu của con chó lông vàng, chào hỏi nó.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến từng tiếng thăm hỏi.
“Tổng giám đốc ~
Tổng giám đốc, chào buổi chiều ~”
Nhân viên công tác khu làm công liên tục mở miệng chào hỏi.