Chương 116: Trải qua quá trình phỏng vấn chưa?”
Cô ta đã đưa ra lựa chọn đúng đắn giữa giám đốc và phó giám đốc, nhưng không ngờ được Mục Vạn Thịnh tự mình tìm đến. Cô ta còn không dám trắng trợn táo bạo đối nghịch với Mục Vạn Thịnh, vừa định trả lời Mục Vạn Thịnh tôi làm ngay đây, một âm thanh vang lên làm cho Chu Tiểu Lệ vui vẻ trong lòng.
“Lão Mục, chuyện gì mà tức giận đến mức như vậy? Ha ha.”
Dương Bách Xuyên vừa quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mập mạp, tầm bốn mươi tuổi đi đến, nhìn Mục Vạn Thịnh với ánh mắt mỉa mai.
Mục Vạn Thịnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Giám đốc Ngô, tôi dẫn một đồng sự đến ghi hồ sơ.” Trả lời một câu không mặn không nhạt.
Giọng điệu của hai người đều lạnh, nhưng trên mặt đều mang theo ý cười.
Lúc này Chu Tiểu Lệ đứng một bên vui mừng kêu lên: “Giám đốc Ngô.” Nhìn qua giống như tìm được chủ nhân, trong ánh mắt mang theo vài phần đắc ý.
Họ Ngô mập mạp nở một nụ cười mịt mờ với Chu Tiểu Lệ, sau đó nhìn về phía Mục Vạn Thịnh nói: “Đồng sự? Tôi thấy hình như là thực tập sinh? Trải qua quá trình phỏng vấn chưa?”
Lúc này trong mắt Chu Tiểu Lệ tràn đầy sự đắc ý, liếc nhìn Dương Bách Xuyên và Mục Vạn Thịnh, nói với giám đốc Ngô: “Không có, phỏng vấn mấy ngày nay, tôi không có chút ấn tượng nào về người này cả. Mỗi một người đến phỏng vấn tôi đều có ấn tượng.!”
“Lão Mục, chuyện này cậu làm không đúng rồi, công ty có quy củ của công ty, cậu trắng trợn táo bạo sắp xếp người vào làm như vậy không phù hợp với quy củ!” Nói đến câu sau, sắc mặt giám đốc Ngô lạnh xuống.
Mục Vạn Thịnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Thật sự Dương Bách Xuyên không trải qua quá trình phỏng vấn, đây là sinh viên tài giỏi được tôi chiêu mộ đặc biệt. Cậu ấy là sinh viên đứng đầu của khoa Lịch sử của học viện Cố Đô, trước kia công ty cũng chiêu mộ đặc biệt những người giỏi, không lẽ bộ nhân sự chúng tôi đi đến các trường đại học chiêu mộ nhân tài cũng sai?”
“Ha hả ~” Giám đốc Ngô lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Lão Mục, không thể không nhắc nhở cậu một câu, cậu là phó giám đốc. Hơn nữa chuyện chiêu mộ đặc biệt là quy củ trước đây, quy củ bây giờ đã được sửa lại từ lâu. Về sau chỉ cần là người tiến vào công ty, không quan tâm là thực tập sinh hay không, đều phải đi theo quy trình của công ty. Đây là quy định được đặt ra từ lâu, không lẽ phó giám đốc nhân sự như cậu lại không biết điều này?
Nếu không biết tôi bắt đầu nghi ngờ về chuyện cậu có còn thích hợp ngồi trên vị trí này hay không, tôi sẽ báo cáo lại tình huống của cậu cho tổng giám đốc, rất nghiêm trọng ~ Hơn nữa, ai biết tên nhóc này là gì của cậu, ha ha không phải là con trai riêng của cậu chứ?” Ha ha ~”
Mục Vạn Thịnh tức giận: “Ông... Ông, Ngô mập mạp ông...”
Dương Bách Xuyên nghe thấy họ Ngô mập mạp này dám công kích Mục Vạn Thịnh, cũng làm cho chính mình không làm cũng trúng đạn. Híp hai mắt lại, cho dù từ bỏ phần công tác thực tập này, hôm nay cũng phải dạy bảo lão già mập chết tiệt này.
Hai người cãi nhau gay gắt cũng làm cho các nhân viên công tác xung quanh vây xem.
Mắt thấy một màn kịch mở màn, tất cả mọi người mở to mắt, chuẩn bị xem trò vui.
Đúng lúc Dương Bách Xuyên chuẩn bị đánh người, một âm thanh vang lên, làm cho mọi người trở về chỗ ngồi của chính mình.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy thân thể của Mục Vạn Thịnh và Ngô mập mạp cứng đờ lại.
Bởi vì khu làm công vang lên tiếng kêu.
“Gâu gâu...”
Tiếng kêu liên tiếp, là tiếng chó sủa.
Thấy biểu tình của toàn bộ nhân viên khu làm công run lên sợ hãi, hình như rất sợ tiếng sủa của con chó này, điều này làm cho Dương Bách Xuyên cảm thấy rất kỳ quái trong lòng.
“Lão Mục, chuyện gì mà tức giận đến mức như vậy? Ha ha.”
Dương Bách Xuyên vừa quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mập mạp, tầm bốn mươi tuổi đi đến, nhìn Mục Vạn Thịnh với ánh mắt mỉa mai.
Mục Vạn Thịnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Giám đốc Ngô, tôi dẫn một đồng sự đến ghi hồ sơ.” Trả lời một câu không mặn không nhạt.
Giọng điệu của hai người đều lạnh, nhưng trên mặt đều mang theo ý cười.
Lúc này Chu Tiểu Lệ đứng một bên vui mừng kêu lên: “Giám đốc Ngô.” Nhìn qua giống như tìm được chủ nhân, trong ánh mắt mang theo vài phần đắc ý.
Họ Ngô mập mạp nở một nụ cười mịt mờ với Chu Tiểu Lệ, sau đó nhìn về phía Mục Vạn Thịnh nói: “Đồng sự? Tôi thấy hình như là thực tập sinh? Trải qua quá trình phỏng vấn chưa?”
Lúc này trong mắt Chu Tiểu Lệ tràn đầy sự đắc ý, liếc nhìn Dương Bách Xuyên và Mục Vạn Thịnh, nói với giám đốc Ngô: “Không có, phỏng vấn mấy ngày nay, tôi không có chút ấn tượng nào về người này cả. Mỗi một người đến phỏng vấn tôi đều có ấn tượng.!”
“Lão Mục, chuyện này cậu làm không đúng rồi, công ty có quy củ của công ty, cậu trắng trợn táo bạo sắp xếp người vào làm như vậy không phù hợp với quy củ!” Nói đến câu sau, sắc mặt giám đốc Ngô lạnh xuống.
Mục Vạn Thịnh lạnh lùng hừ một tiếng: “Thật sự Dương Bách Xuyên không trải qua quá trình phỏng vấn, đây là sinh viên tài giỏi được tôi chiêu mộ đặc biệt. Cậu ấy là sinh viên đứng đầu của khoa Lịch sử của học viện Cố Đô, trước kia công ty cũng chiêu mộ đặc biệt những người giỏi, không lẽ bộ nhân sự chúng tôi đi đến các trường đại học chiêu mộ nhân tài cũng sai?”
“Ha hả ~” Giám đốc Ngô lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Lão Mục, không thể không nhắc nhở cậu một câu, cậu là phó giám đốc. Hơn nữa chuyện chiêu mộ đặc biệt là quy củ trước đây, quy củ bây giờ đã được sửa lại từ lâu. Về sau chỉ cần là người tiến vào công ty, không quan tâm là thực tập sinh hay không, đều phải đi theo quy trình của công ty. Đây là quy định được đặt ra từ lâu, không lẽ phó giám đốc nhân sự như cậu lại không biết điều này?
Nếu không biết tôi bắt đầu nghi ngờ về chuyện cậu có còn thích hợp ngồi trên vị trí này hay không, tôi sẽ báo cáo lại tình huống của cậu cho tổng giám đốc, rất nghiêm trọng ~ Hơn nữa, ai biết tên nhóc này là gì của cậu, ha ha không phải là con trai riêng của cậu chứ?” Ha ha ~”
Mục Vạn Thịnh tức giận: “Ông... Ông, Ngô mập mạp ông...”
Dương Bách Xuyên nghe thấy họ Ngô mập mạp này dám công kích Mục Vạn Thịnh, cũng làm cho chính mình không làm cũng trúng đạn. Híp hai mắt lại, cho dù từ bỏ phần công tác thực tập này, hôm nay cũng phải dạy bảo lão già mập chết tiệt này.
Hai người cãi nhau gay gắt cũng làm cho các nhân viên công tác xung quanh vây xem.
Mắt thấy một màn kịch mở màn, tất cả mọi người mở to mắt, chuẩn bị xem trò vui.
Đúng lúc Dương Bách Xuyên chuẩn bị đánh người, một âm thanh vang lên, làm cho mọi người trở về chỗ ngồi của chính mình.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy thân thể của Mục Vạn Thịnh và Ngô mập mạp cứng đờ lại.
Bởi vì khu làm công vang lên tiếng kêu.
“Gâu gâu...”
Tiếng kêu liên tiếp, là tiếng chó sủa.
Thấy biểu tình của toàn bộ nhân viên khu làm công run lên sợ hãi, hình như rất sợ tiếng sủa của con chó này, điều này làm cho Dương Bách Xuyên cảm thấy rất kỳ quái trong lòng.