Chương 3
4.
"..."
Tôi không biết xấu hổ cười cười.
Dù sao, hai lần đánh vào chỗ đó, thật sự là quá ngượng.
Tôi chạy đến đỡ cậu ta, yếu ớt hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Thật đúng là gặp quỷ, tôi ném vào rổ thế nào cũng không được, hết lần này đến lần khác ném vào cậu ta lại rất chuẩn.
Thật đúng là nghiệt duyên.
Cậu ta chậm nửa buổi, mới đứng thẳng lưng lên: "Bạn học, nếu như cậu muốn làm bạn gái tôi thêm mấy tháng nữa, cậu cứ tiếp tục ném tôi đi."
"..."
Tôi vội vàng lắc đầu.
Đùa gì chứ, nếu thật sự ném hỏng, chẳng phải tôi cần chịu trách nhiệm cả đời.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng xanh của cậu ta, tôi cũng không đành lòng, bèn đề nghị cậu ta về nghỉ, cậu ta lại lắc đầu không đồng ý.
"Không sao, tập với cậu một lát nữa."
Không thể không nói, Chu Định là một thầy giáo rất giỏi, giáo viên thể dục dạy đến muốn hộc máu cũng không thể dạy được bóng rổ và bóng chuyền cho tôi, chỉ một buổi chiều ngắn ngủi, tôi đã tập được trên cơ bản.
Nhưng mà...
Tôi và Chu Định có vẻ tin vào chuyện nghiệt duyên này.
Lúc tập sắp xong, lần cuối cùng Chu Định giúp tôi kiểm tra lại trong khoảng thời gian, rõ ràng tôi đã có thể đúng hạn ném bóng vào rổ ba lần kịp thời gian, nhưng mà lúc Chu Định đứng dưới khung bóng rổ, tôi lại ném trượt bóng một lần nữa.
Bóng xoay lại, lại vòng một quỹ tích quen thuộc khó hiểu đập vào bên dưới của Chu Định.
May là lần này Chu Định đã sớm đề phòng, vội vàng xoay người lại, bóng đập vào mông cậu ta.
"Cmn, đúng là gặp ma."
Chu Định thì thầm một tiếng, đưa tay xoa mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn tôi: "Bạn học Chu Diệc, tôi nghi ngờ có phải cậu có thù với tổ tiên nhà tôi, quyết tâm muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn hay không..."
Tôi nhặt bóng lên cười châm chọc, tất nhiên là tôi không nhàm chán đến mức đó, nhiều lần chọn của quý của cậu ta để ra tay, có trách thì trách lần nào cũng chuẩn như vậy.
Thật đúng là gặp ma.
...
Tập bóng ổn rồi, tôi và Chu Định chuẩn bị đi về, ra khỏi sân bóng, tôi chần chừ một chút, dò xét hỏi cậu ta: "Tối nay tôi mời cậu ăn cơm nhé?"
Dù sao người ta cũng đã dạy tôi tập bóng dưới ánh mặt trời gay gắt cả một buổi chiều, lại bị tôi làm trọng thương hai lần, dù sao cũng cần phải mời cậu ta một bữa cơm chứ.
"Được."
Chu Định ôm bóng giúp tôi, đồng ý cực kỳ sảng khoái.
"Tôi về tắm thay quần áo đã."
"Được."
Chu Định trả lời, nhưng vẫn tiễn tôi đến lầu dưới kí túc xá.
Lúc đi ngang qua quán trà sữa trong trường, còn tiện thể mua cho tôi một cốc trà sữa, nửa đường, ít đá, bất ngờ lại cậu ta còn rất hiểu khẩu vị của tôi.
Nhận lấy ly trà sữa, thấy vẻ mặt vui mừng ngạc nhiên của tôi, trước khi tôi hỏi cậu ta đã mở miệng: "Không biết cậu thích uống cái gì, bạn gái cũ của tôi thích vị này, tôi bèn mua giống vậy."
"..."
Tôi trầm ngâm một lúc, tuy là biết mình chỉ là "bạn gái tạm thời" của cậu ta, nhưng khi nghe cậu ta nhắc đến bạn gái cũ, tôi vẫn không khỏi cảm thấy không vui.
Tất nhiên tôi cũng không thể hiện ra, trái lại còn nhận lấy trà sữa, đâm ống hút uống một ngụm trước mặt cậu ta.
"Trùng hợp cũng hợp khẩu vị tôi, cảm ơn."
Tiễn tôi đến dưới lầu, Chu Định cũng không trả lại bóng cho tôi, cậu ta nghiêng đầu nhìn tôi, nhẹ giọng nói: "Bóng cứ để chỗ tôi đi, ngày mai lúc cậu tập thì gọi tôi, tôi tập với cậu."
Tôi chần chừ một chút, gật đầu đồng ý.
Tập bóng là một chuyện cực kỳ khô khan, có người tập cùng tất nhiên là tốt hơn, hơn nữa có một bạn trai chơi bóng giỏi như vậy, dù sao không dùng cũng uổng.
- -
Hơn nửa tiếng, tôi xuống lầu đúng hẹn, lần này bất ngờ thấy Chu Định đứng dưới lầu đã thay đồ, tay ôm hoa tươi.
Không phải là bó hoa hồng to chói mắt trần tục, là hoa hướng dương tôi thích nhất, một bó không lớn không nhỏ, rất vừa.
Thấy tôi xuống lầu, Chu Định bước nhanh đến nhét hoa vào tay tôi, gương mặt đỏ hơn vài phần.
"Tặng cậu."
Xung quanh có vẻ có vài người bạn vây xem, tôi cũng đỏ mặt nhận lấy hoa, kéo Chu Định bước đi thật nhanh.
Ra khỏi trường, tôi mới thở phào cúi đầu nhìn bó hoa hướng dương trong lòng, thật ra trong lòng vẫn rất vui.
"Tặng hoa cho tôi làm gì?"
Một lúc lâu sau Chu Định vẫn không trả lời.
Một lát sau, tôi nhịn không được ngẩng đầu nhìn cậu ta, cậu ta thấp giọng nói: "Tôi..."
"Bạn gái cũ... của tôi nói, tình yêu của con gái nên bắt đầu từ một bó hoa tươi."
Tôi ngẩn ra, hoa hướng dương trong tay trong nháy mắt đã không còn làm lòng người rung động.
Cố nén ý nghĩ vứt bỏ bó hoa, tôi hít sâu một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười: "Vậy bạn gái cũ của cậu cũng rất biết nói chuyện."
Chu Định cười một tiếng, không nói gì.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì, dù sao tôi và Chu Định cũng chỉ là người yêu tạm thời gì đó thôi, yêu cầu nhiều như vậy làm gì?
Nghĩ là vậy, lòng tôi cũng thả lỏng hơn, ôm bó hoa đi theo sau cậu ta.
Không thể không nói, Chu Định là một nam sinh rất cẩn thận, cậu ta luôn chú ý đến rất nhiều chi tiết nhỏ khi yêu đương.
Tất nhiên là có phải do bạn gái cũ dạy hay không thì chưa biết được.
Nhưng mà...
Có vẻ như bạn gái cũ của cậu ta và tôi rất có duyên, có nhiều sở thích giống hệt tôi.
Chu Định cầm túi cho tôi, vừa đi vừa nghiêng đầu hỏi tôi: "Muốn ăn gì, tôm hùm đất? Lẩu? Đồ nường?"
Cách cậu ta hỏi khiến tôi suýt quên mất là tôi cần mời cậu ta ăn cơm.
Cuối cùng vẫn là Chu Định đề nghị đi ăn lẩu.
Cậu ta đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một chai nước chanh, một chai nước suối, mở nắp chai nước chanh xong rồi lại đóng lại, mới đưa cho tôi.
Động tác rất tự nhiên, thậm chí có một khoảnh khắc tôi còn hoảng hốt cho rằng mình chính là bạn gái cũ của cậu ta, ở bên cạnh cậu ta cực quen.
Lấy lại tinh thần, tôi hỏi cậu ta: "Sao cậu biết tôi thích uống nước chanh?"
Ở thời đại trà sữa hoành hành này, có vẻ rất ít người thích uống cái này.
Chu Định trầm ngâm một lát, sau đó quay đầu nhìn tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi lại giành cậu ta nói trước: "Lại là sở thích của bạn gái cũ?"
Chu Định ngẩn ra, sau đó ngượng ngùng nở nụ cười, gãi đầu, cậu ta trả lời: "Đúng vậy."
Tôi vặn nắp uống một hơi, không khỏi cảm khái: "Tôi thật muốn gặp bạn gái cũ của cậu."
Nhưng mà...
Vừa đi đến ngã rẽ đầu đường, vừa đi đến cửa quán lẩu mới mở kia đã gặp được một người.
Tôi thì không biết, Chu Định lại ngẩn cả ra.
Cậu ta bỗng ngừng lại, chân như là mọc rễ dính trên mặt đất, ánh mắt phức tạp.
Thấy vẻ mặt đó tôi cảm thấy rất kỳ quặc, Chu Định quay đầu nhìn tôi, thấp giọng giải thích:
"Đây chính là bạn gái cũ của tôi..."
"..."
Tôi không biết xấu hổ cười cười.
Dù sao, hai lần đánh vào chỗ đó, thật sự là quá ngượng.
Tôi chạy đến đỡ cậu ta, yếu ớt hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Thật đúng là gặp quỷ, tôi ném vào rổ thế nào cũng không được, hết lần này đến lần khác ném vào cậu ta lại rất chuẩn.
Thật đúng là nghiệt duyên.
Cậu ta chậm nửa buổi, mới đứng thẳng lưng lên: "Bạn học, nếu như cậu muốn làm bạn gái tôi thêm mấy tháng nữa, cậu cứ tiếp tục ném tôi đi."
"..."
Tôi vội vàng lắc đầu.
Đùa gì chứ, nếu thật sự ném hỏng, chẳng phải tôi cần chịu trách nhiệm cả đời.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng xanh của cậu ta, tôi cũng không đành lòng, bèn đề nghị cậu ta về nghỉ, cậu ta lại lắc đầu không đồng ý.
"Không sao, tập với cậu một lát nữa."
Không thể không nói, Chu Định là một thầy giáo rất giỏi, giáo viên thể dục dạy đến muốn hộc máu cũng không thể dạy được bóng rổ và bóng chuyền cho tôi, chỉ một buổi chiều ngắn ngủi, tôi đã tập được trên cơ bản.
Nhưng mà...
Tôi và Chu Định có vẻ tin vào chuyện nghiệt duyên này.
Lúc tập sắp xong, lần cuối cùng Chu Định giúp tôi kiểm tra lại trong khoảng thời gian, rõ ràng tôi đã có thể đúng hạn ném bóng vào rổ ba lần kịp thời gian, nhưng mà lúc Chu Định đứng dưới khung bóng rổ, tôi lại ném trượt bóng một lần nữa.
Bóng xoay lại, lại vòng một quỹ tích quen thuộc khó hiểu đập vào bên dưới của Chu Định.
May là lần này Chu Định đã sớm đề phòng, vội vàng xoay người lại, bóng đập vào mông cậu ta.
"Cmn, đúng là gặp ma."
Chu Định thì thầm một tiếng, đưa tay xoa mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn tôi: "Bạn học Chu Diệc, tôi nghi ngờ có phải cậu có thù với tổ tiên nhà tôi, quyết tâm muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn hay không..."
Tôi nhặt bóng lên cười châm chọc, tất nhiên là tôi không nhàm chán đến mức đó, nhiều lần chọn của quý của cậu ta để ra tay, có trách thì trách lần nào cũng chuẩn như vậy.
Thật đúng là gặp ma.
...
Tập bóng ổn rồi, tôi và Chu Định chuẩn bị đi về, ra khỏi sân bóng, tôi chần chừ một chút, dò xét hỏi cậu ta: "Tối nay tôi mời cậu ăn cơm nhé?"
Dù sao người ta cũng đã dạy tôi tập bóng dưới ánh mặt trời gay gắt cả một buổi chiều, lại bị tôi làm trọng thương hai lần, dù sao cũng cần phải mời cậu ta một bữa cơm chứ.
"Được."
Chu Định ôm bóng giúp tôi, đồng ý cực kỳ sảng khoái.
"Tôi về tắm thay quần áo đã."
"Được."
Chu Định trả lời, nhưng vẫn tiễn tôi đến lầu dưới kí túc xá.
Lúc đi ngang qua quán trà sữa trong trường, còn tiện thể mua cho tôi một cốc trà sữa, nửa đường, ít đá, bất ngờ lại cậu ta còn rất hiểu khẩu vị của tôi.
Nhận lấy ly trà sữa, thấy vẻ mặt vui mừng ngạc nhiên của tôi, trước khi tôi hỏi cậu ta đã mở miệng: "Không biết cậu thích uống cái gì, bạn gái cũ của tôi thích vị này, tôi bèn mua giống vậy."
"..."
Tôi trầm ngâm một lúc, tuy là biết mình chỉ là "bạn gái tạm thời" của cậu ta, nhưng khi nghe cậu ta nhắc đến bạn gái cũ, tôi vẫn không khỏi cảm thấy không vui.
Tất nhiên tôi cũng không thể hiện ra, trái lại còn nhận lấy trà sữa, đâm ống hút uống một ngụm trước mặt cậu ta.
"Trùng hợp cũng hợp khẩu vị tôi, cảm ơn."
Tiễn tôi đến dưới lầu, Chu Định cũng không trả lại bóng cho tôi, cậu ta nghiêng đầu nhìn tôi, nhẹ giọng nói: "Bóng cứ để chỗ tôi đi, ngày mai lúc cậu tập thì gọi tôi, tôi tập với cậu."
Tôi chần chừ một chút, gật đầu đồng ý.
Tập bóng là một chuyện cực kỳ khô khan, có người tập cùng tất nhiên là tốt hơn, hơn nữa có một bạn trai chơi bóng giỏi như vậy, dù sao không dùng cũng uổng.
- -
Hơn nửa tiếng, tôi xuống lầu đúng hẹn, lần này bất ngờ thấy Chu Định đứng dưới lầu đã thay đồ, tay ôm hoa tươi.
Không phải là bó hoa hồng to chói mắt trần tục, là hoa hướng dương tôi thích nhất, một bó không lớn không nhỏ, rất vừa.
Thấy tôi xuống lầu, Chu Định bước nhanh đến nhét hoa vào tay tôi, gương mặt đỏ hơn vài phần.
"Tặng cậu."
Xung quanh có vẻ có vài người bạn vây xem, tôi cũng đỏ mặt nhận lấy hoa, kéo Chu Định bước đi thật nhanh.
Ra khỏi trường, tôi mới thở phào cúi đầu nhìn bó hoa hướng dương trong lòng, thật ra trong lòng vẫn rất vui.
"Tặng hoa cho tôi làm gì?"
Một lúc lâu sau Chu Định vẫn không trả lời.
Một lát sau, tôi nhịn không được ngẩng đầu nhìn cậu ta, cậu ta thấp giọng nói: "Tôi..."
"Bạn gái cũ... của tôi nói, tình yêu của con gái nên bắt đầu từ một bó hoa tươi."
Tôi ngẩn ra, hoa hướng dương trong tay trong nháy mắt đã không còn làm lòng người rung động.
Cố nén ý nghĩ vứt bỏ bó hoa, tôi hít sâu một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười: "Vậy bạn gái cũ của cậu cũng rất biết nói chuyện."
Chu Định cười một tiếng, không nói gì.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì, dù sao tôi và Chu Định cũng chỉ là người yêu tạm thời gì đó thôi, yêu cầu nhiều như vậy làm gì?
Nghĩ là vậy, lòng tôi cũng thả lỏng hơn, ôm bó hoa đi theo sau cậu ta.
Không thể không nói, Chu Định là một nam sinh rất cẩn thận, cậu ta luôn chú ý đến rất nhiều chi tiết nhỏ khi yêu đương.
Tất nhiên là có phải do bạn gái cũ dạy hay không thì chưa biết được.
Nhưng mà...
Có vẻ như bạn gái cũ của cậu ta và tôi rất có duyên, có nhiều sở thích giống hệt tôi.
Chu Định cầm túi cho tôi, vừa đi vừa nghiêng đầu hỏi tôi: "Muốn ăn gì, tôm hùm đất? Lẩu? Đồ nường?"
Cách cậu ta hỏi khiến tôi suýt quên mất là tôi cần mời cậu ta ăn cơm.
Cuối cùng vẫn là Chu Định đề nghị đi ăn lẩu.
Cậu ta đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một chai nước chanh, một chai nước suối, mở nắp chai nước chanh xong rồi lại đóng lại, mới đưa cho tôi.
Động tác rất tự nhiên, thậm chí có một khoảnh khắc tôi còn hoảng hốt cho rằng mình chính là bạn gái cũ của cậu ta, ở bên cạnh cậu ta cực quen.
Lấy lại tinh thần, tôi hỏi cậu ta: "Sao cậu biết tôi thích uống nước chanh?"
Ở thời đại trà sữa hoành hành này, có vẻ rất ít người thích uống cái này.
Chu Định trầm ngâm một lát, sau đó quay đầu nhìn tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi lại giành cậu ta nói trước: "Lại là sở thích của bạn gái cũ?"
Chu Định ngẩn ra, sau đó ngượng ngùng nở nụ cười, gãi đầu, cậu ta trả lời: "Đúng vậy."
Tôi vặn nắp uống một hơi, không khỏi cảm khái: "Tôi thật muốn gặp bạn gái cũ của cậu."
Nhưng mà...
Vừa đi đến ngã rẽ đầu đường, vừa đi đến cửa quán lẩu mới mở kia đã gặp được một người.
Tôi thì không biết, Chu Định lại ngẩn cả ra.
Cậu ta bỗng ngừng lại, chân như là mọc rễ dính trên mặt đất, ánh mắt phức tạp.
Thấy vẻ mặt đó tôi cảm thấy rất kỳ quặc, Chu Định quay đầu nhìn tôi, thấp giọng giải thích:
"Đây chính là bạn gái cũ của tôi..."