Chương 2
3.
Tôi hơi ngẩn ra, nghĩ kỹ lại cũng đúng.
Mạo phạm, người ta chỉ bị thương, tôi trực tiếp cho rằng người ta là thái giám.
Thì thầm vài câu, Chu Định lại kéo tôi quay lại, tiếp tục chuyển vấn đề cho tôi"
"Chúng ta sẽ đi chứ?"
Bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, đâm lao đành phải theo lao, nào có thể nói không, tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Có vẻ Chu Định rất vui vẻ, thấy tôi đồng ý, vội vàng đuổi những người bạn cùng phòng đi, tiếp tục đưa tôi về kí túc xá.
Dưới lầu kí túc xá.
Chu Định dừng dưới bóng cây, hất hất cằm với tôi: "Đi vào đi, nói chuyện trên wechat."
Tôi hơi chần chừ, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, vẫn nhẹ giọng dặn dò một câu: "Sau khi về cậu nhớ bôi thuốc."
Nhưng mà tôi không thể ngờ rằng người này lại cười gian một tiếng, nhíu mày nói:
"Sao cậu biết thuốc này phải bôi?"
Tôi đỏ mặt, đây là vấn đề quỷ quái gì, không phải bôi còn có thẻ làm gì, chẳng lẽ là uống viên bổ thận sao?
Nguýt cậu ta một cái, tôi vội vàng chạy vào kí túc xá.
Sau mười hai giờ trời nóng nức, hình như tôi còn nghe được tiếng cười nhẹ truyền đến từ đằng sau của cậu ta, khiến lòng tôi buồn bực, mềm mại.
Cảm giác chưa từng có.
Trong kí túc xá không một bóng người, tôi rửa mặt, ngồi cạnh giường ngẩn ra.
Tôi vậy mà... cứ không thể giải thích được như vậy thoát kiếp độc thân rồi.
Thực sự thần kỳ.
Chỉ là luyện bóng, lại luyện ra được cả bạn trai.
Luyện bóng?
Tôi lại nhớ đến hai ngày nữa là thi lại rồi, xác suất ném trúng rổ của tôi thấp đến đáng sợ.
Nghĩ vậy, tôi lại ôm lấy bóng ra cửa, trước khi đưa Chu Định đến bệnh viện, trên đường đi đúng lúc gặp bạn cùng phòng nên đã nhờ cô ấy giúp tôi cầm bóng về.
- --
Trên sân bóng hầu như không còn mấy người.
Lúc này mặt trời lên đỉnh, da thịt phơi trần, cảm giác nóng rực.
Nhưng mà-
Tôi vừa tập bóng thì trên đài quan sát lại có một người đang đứng im, hơn nữa...
Thoáng nhìn còn hơi quen.
Tôi hơi cận, đến gần mới nhìn rõ, đó chẳng phải Chu Định sao?
Tên này đang đứng ở nơi vừa mới bị tôi đập trúng của quý, nhìn rổ bóng đầy ý vị sâu xa.
Làm gì thế?
Sao lại thấy như đang ngẩn nga ngẩn nhơ...
Tôi ôm bóng rổ đi đến, dò xét gọi cậu ta: "Chu Định?"
Chu Định lập tức xoay người lại, thấy tôi, đầu tiên tên này có vẻ sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
Không đợi tôi hỏi, cậu ta đã tự giải thích: "Không phải cậu muốn thi lại sao, cầu phúc cho cậu, để đến lúc đó cậu thuận lợi qua môn."
... Lý do này, tôi không thể nào từ chối được.
Chu Định nhìn thoáng qua quả bóng rổ trong lòng tôi: "tập bóng sao? Tôi tập với cậu."
Tôi theo bản năng định từ chối, nhưng mà nghĩ lại, dù sao bây giờ cũng là bạn trai bạn gái, cũng không cần khách sáo gì.
Không dùng không lẽ bỏ uổng sao?
Nghĩ vậy, tôi gật đầu đồng ý.
Có vẻ tài chơi bóng của Chu Định rất tốt, vừa có trách nhiệm lại kiên trì, chỉ bảo cho tôi từng chút được.
Ban đầu tôi học vẫn ổn, nhưng sau đó...
Lúc cậu ta dạy tôi ném rổ, thỉnh thoảng sẽ chỉnh lại tư thế của tôi, khó tránh sẽ có những lúc tiếp xúc như cầm lấy cổ tay tôi, đứng ở đằng sau tôi.
Rõ ràng không có gì quá đáng, nhưng tôi lại đỏ mặt.
"Cánh tay cao hơn một chút."
Chu Định kiên nhẫn chỉ dạy, giọng nói dịu dàng.
Tôi nâng cao hơn một chút, có vẻ như cậu ta vẫn chưa hài lòng, bèn vòng từ phía sau, dừng lại đằng sau tôi.
"Đứng ở trước vạch, tay đánh đến đây, mắt nhìn về phía giỏ bóng rổ."
Nói xong người cậu ta hơi nghiêng về phía trước, sau đó cầm cổ tay tôi, giúp tôi nâng lên cao hơn một chút.
Không biết có phải do thời tiết quá nóng không, khoảnh khắc va chạm tay chân với cậu ta đó, tôi lập tức đỏ mặt, đầu trống rỗng.
Bên tai tôi vang lên giọng nói của cậu ta: "Nhắm vào khung bóng rổ."
Tôi thì ngay cả nhúc nhích cũng không.
Vài giây trôi qua, Chu Định vòng qua người nhìn tôi, đáy mắt chứa ý cười:
"Bạn học, cậu đỏ mặt cái gì?"
Tôi vội vàng giải thích: "Trời... quá nóng."
Ý cười của cậu ta càng sâu: "Vậy cậu căng thẳng cái gì?"
Tôi liếm liếm khóe môi, lúc đang cố gắng tìm lý do, bỗng cậu ta bật cười.
"Cứ duy trì khoảng cách này, sợ rằng tôi sẽ không nhịn được muốn hôn cậu."
Tôi lập tức hoàn hồn, vội vàng lùi về sau hai bước, giấu đầu hở đuôi ôm bóng nhìn sang chỗ khác: "Tôi lại ném một lần, cậu nhìn giúp tôi."
Sau lưng, cậu ta khẽ cười: "Được."
Nhưng mà vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại di động của cậu ta bỗng vang lên.
Chu Định ra hiệu với tôi, đi ra trước nghe điện thoại, ánh mắt vẫn nhìn sang tôi bên này, cũng hơi hơi ngẩng cằm lên bảo tôi có thể bắt đầu ném bóng rồi.
Tôi hít sâu một hơi, trong đầu không ngừng nhớ lại những yêu cầu ném bóng, đứng ở trước vạch, một tay nâng bóng, ánh mắt nhìn vào khung trên, nhảy lên ném bóng...
Bóng rổ đập vào bảng bóng rổ, bắn theo một độ cung rất tinh tế, lại một lần nữa...
Chuẩn xác không hề sai lệch đập trúng bộ phận đặc thù của Chu Định.
Cả gương mặt Chu Định bỗng tái đi.
Cúp điện thoại, vẻ mặt cậu ta phờ phạc: "Ai nói kỹ thuật ném bóng của cậu không tốt? Cậu ném còn chuẩn hơn dụng cụ truy tìm dấu vết."
Tôi hơi ngẩn ra, nghĩ kỹ lại cũng đúng.
Mạo phạm, người ta chỉ bị thương, tôi trực tiếp cho rằng người ta là thái giám.
Thì thầm vài câu, Chu Định lại kéo tôi quay lại, tiếp tục chuyển vấn đề cho tôi"
"Chúng ta sẽ đi chứ?"
Bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, đâm lao đành phải theo lao, nào có thể nói không, tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Có vẻ Chu Định rất vui vẻ, thấy tôi đồng ý, vội vàng đuổi những người bạn cùng phòng đi, tiếp tục đưa tôi về kí túc xá.
Dưới lầu kí túc xá.
Chu Định dừng dưới bóng cây, hất hất cằm với tôi: "Đi vào đi, nói chuyện trên wechat."
Tôi hơi chần chừ, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, vẫn nhẹ giọng dặn dò một câu: "Sau khi về cậu nhớ bôi thuốc."
Nhưng mà tôi không thể ngờ rằng người này lại cười gian một tiếng, nhíu mày nói:
"Sao cậu biết thuốc này phải bôi?"
Tôi đỏ mặt, đây là vấn đề quỷ quái gì, không phải bôi còn có thẻ làm gì, chẳng lẽ là uống viên bổ thận sao?
Nguýt cậu ta một cái, tôi vội vàng chạy vào kí túc xá.
Sau mười hai giờ trời nóng nức, hình như tôi còn nghe được tiếng cười nhẹ truyền đến từ đằng sau của cậu ta, khiến lòng tôi buồn bực, mềm mại.
Cảm giác chưa từng có.
Trong kí túc xá không một bóng người, tôi rửa mặt, ngồi cạnh giường ngẩn ra.
Tôi vậy mà... cứ không thể giải thích được như vậy thoát kiếp độc thân rồi.
Thực sự thần kỳ.
Chỉ là luyện bóng, lại luyện ra được cả bạn trai.
Luyện bóng?
Tôi lại nhớ đến hai ngày nữa là thi lại rồi, xác suất ném trúng rổ của tôi thấp đến đáng sợ.
Nghĩ vậy, tôi lại ôm lấy bóng ra cửa, trước khi đưa Chu Định đến bệnh viện, trên đường đi đúng lúc gặp bạn cùng phòng nên đã nhờ cô ấy giúp tôi cầm bóng về.
- --
Trên sân bóng hầu như không còn mấy người.
Lúc này mặt trời lên đỉnh, da thịt phơi trần, cảm giác nóng rực.
Nhưng mà-
Tôi vừa tập bóng thì trên đài quan sát lại có một người đang đứng im, hơn nữa...
Thoáng nhìn còn hơi quen.
Tôi hơi cận, đến gần mới nhìn rõ, đó chẳng phải Chu Định sao?
Tên này đang đứng ở nơi vừa mới bị tôi đập trúng của quý, nhìn rổ bóng đầy ý vị sâu xa.
Làm gì thế?
Sao lại thấy như đang ngẩn nga ngẩn nhơ...
Tôi ôm bóng rổ đi đến, dò xét gọi cậu ta: "Chu Định?"
Chu Định lập tức xoay người lại, thấy tôi, đầu tiên tên này có vẻ sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
Không đợi tôi hỏi, cậu ta đã tự giải thích: "Không phải cậu muốn thi lại sao, cầu phúc cho cậu, để đến lúc đó cậu thuận lợi qua môn."
... Lý do này, tôi không thể nào từ chối được.
Chu Định nhìn thoáng qua quả bóng rổ trong lòng tôi: "tập bóng sao? Tôi tập với cậu."
Tôi theo bản năng định từ chối, nhưng mà nghĩ lại, dù sao bây giờ cũng là bạn trai bạn gái, cũng không cần khách sáo gì.
Không dùng không lẽ bỏ uổng sao?
Nghĩ vậy, tôi gật đầu đồng ý.
Có vẻ tài chơi bóng của Chu Định rất tốt, vừa có trách nhiệm lại kiên trì, chỉ bảo cho tôi từng chút được.
Ban đầu tôi học vẫn ổn, nhưng sau đó...
Lúc cậu ta dạy tôi ném rổ, thỉnh thoảng sẽ chỉnh lại tư thế của tôi, khó tránh sẽ có những lúc tiếp xúc như cầm lấy cổ tay tôi, đứng ở đằng sau tôi.
Rõ ràng không có gì quá đáng, nhưng tôi lại đỏ mặt.
"Cánh tay cao hơn một chút."
Chu Định kiên nhẫn chỉ dạy, giọng nói dịu dàng.
Tôi nâng cao hơn một chút, có vẻ như cậu ta vẫn chưa hài lòng, bèn vòng từ phía sau, dừng lại đằng sau tôi.
"Đứng ở trước vạch, tay đánh đến đây, mắt nhìn về phía giỏ bóng rổ."
Nói xong người cậu ta hơi nghiêng về phía trước, sau đó cầm cổ tay tôi, giúp tôi nâng lên cao hơn một chút.
Không biết có phải do thời tiết quá nóng không, khoảnh khắc va chạm tay chân với cậu ta đó, tôi lập tức đỏ mặt, đầu trống rỗng.
Bên tai tôi vang lên giọng nói của cậu ta: "Nhắm vào khung bóng rổ."
Tôi thì ngay cả nhúc nhích cũng không.
Vài giây trôi qua, Chu Định vòng qua người nhìn tôi, đáy mắt chứa ý cười:
"Bạn học, cậu đỏ mặt cái gì?"
Tôi vội vàng giải thích: "Trời... quá nóng."
Ý cười của cậu ta càng sâu: "Vậy cậu căng thẳng cái gì?"
Tôi liếm liếm khóe môi, lúc đang cố gắng tìm lý do, bỗng cậu ta bật cười.
"Cứ duy trì khoảng cách này, sợ rằng tôi sẽ không nhịn được muốn hôn cậu."
Tôi lập tức hoàn hồn, vội vàng lùi về sau hai bước, giấu đầu hở đuôi ôm bóng nhìn sang chỗ khác: "Tôi lại ném một lần, cậu nhìn giúp tôi."
Sau lưng, cậu ta khẽ cười: "Được."
Nhưng mà vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại di động của cậu ta bỗng vang lên.
Chu Định ra hiệu với tôi, đi ra trước nghe điện thoại, ánh mắt vẫn nhìn sang tôi bên này, cũng hơi hơi ngẩng cằm lên bảo tôi có thể bắt đầu ném bóng rồi.
Tôi hít sâu một hơi, trong đầu không ngừng nhớ lại những yêu cầu ném bóng, đứng ở trước vạch, một tay nâng bóng, ánh mắt nhìn vào khung trên, nhảy lên ném bóng...
Bóng rổ đập vào bảng bóng rổ, bắn theo một độ cung rất tinh tế, lại một lần nữa...
Chuẩn xác không hề sai lệch đập trúng bộ phận đặc thù của Chu Định.
Cả gương mặt Chu Định bỗng tái đi.
Cúp điện thoại, vẻ mặt cậu ta phờ phạc: "Ai nói kỹ thuật ném bóng của cậu không tốt? Cậu ném còn chuẩn hơn dụng cụ truy tìm dấu vết."