Chương 34: Đời này sẽ không gả cho anh ta
Trong nháy mắt Giản Nại đã sửng sốt.
Không vì cái gì khác, mà là vì bị những lời nói quá quen thuộc này đập vào mặt!
Khoảnh khắc đó khiến cậu nhớ vào khoảng thời gian khi vừa mới chơi《 Vấn Đạo 》.
Đại tướng quân trước mặt cậu tuy là một người xa lạ, nhưng Giản Nại không hiểu tại sao Lục Trạch Phong lại cho cậu một cảm giác khá quen thuộc.
Đặc biệt là...
Ngoại hình trong game của hai người họ (Phong và LTP) khá là giống.
Mọi người đều biết, nhân vật game của《 Vấn Đạo 》được rà quét từ người chơi.
Cũng có nghĩa là, bộ dáng của ân công nhất định rất giống với bản thể thật sự của anh ngoài đời.
Sau lần hiểu lầm đó, cậu thật sự đã chờ đợi anh rất lâu, nhưng Lục Trạch Phong không còn online nữa, cậu không biết tên thật của anh, chỉ biết ID trong game, còn chẳng biết nhà anh ở nơi nào.
Cậu muốn tìm anh mà WeChat thì đã bị ăn block.
Giản Nại nhìn người trước mặt, trong lòng xốn xao, cậu nhỏ giọng nói: "Thưa ngài, cảm ơn ngài đã giúp em, em có thể mạo muội hỏi tên của ngài được không ạ?"
Thật ra cậu đã biết tên của anh từ miệng của cha mẹ rồi.
Người kia đứng ở trước mặt cậu, trên khuôn mặt anh tuấn không có biểu tình dư thừa nào, đạm thanh nói: "Lục Trạch Phong."
Giản Nại muốn thử hỏi anh rằng có từng chơi game không.
Mà ngay lúc đó, phó quan chạy tới nói: "Đại nhân, bệ hạ mời ngài qua đó."
Lục Trạch Phong lên tiếng, chuẩn bị nhấc chân rời đi.
Giản Nại sao mà để anh đi dễ thế được, vội vàng tiến lên một bước nói: "Thưa ngài, có thể để lại phương thức liên lạc được không ạ?"
Lục Trạch Phong ngoái đầu nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo, trên người anh thật sự có một luồng hơi thở khiến người khác sợ hãi, cặp mắt kia đã quen với sự sống chết ở nơi chiến trường nên chẳng có độ ấm nào, người bình thường nhìn vào đều sẽ thấy rén ở trong lòng.
Nhưng Giản Nại lại thấy hình như cậu đã quen với nó rồi.
Dù gì ở trong trò chơi, vị kia nhà cậu cũng lạnh lùng như thế.
Nhưng mà chính là người gây ra lỗi lầm, nếu mà chỉ có mỗi một cơ hội thôi thì cậu cũng muốn tìm được anh nói lời xin lỗi, bảo anh rằng cậu đã sai rồi.
Phó quan khá kinh ngạc khi có người dám lại gần nguyên soái nhà mình, hắn cẩn thận quan sát Giản Nại.
Lúc này hắn mới bàng hoàng: "Cậu chính là..."
Giản Nại nhìn về phía phó quan: "Ngài biết tôi à?"
"Tất nhiên là biết rồi." Giọng Phó quan không tốt: "Không phải trước đó ngài là cái người bỏ nhà theo trai đấy à?"
"......"
Loại chuyện này đâu có cần phải nói ra.
Giờ phút này Giản Nại cảm thấy bản thân như đang bị nướng trên hòn than, cậu ngượng ngùng nhìn về phía Lục Trạch Phong, cười cười nói: "Hiểu lầm thôi, em có thể giải thích."
Cậu bỗng chợt nhận ra, gần đây cậu đang cố gắng giải thích các loại hiểu lầm.
Nhưng Lục Trạch Phong lại nói: "Không cần."
Giản Nại sửng sốt.
Ánh mắt Lục Trạch Phong nhàn nhạt nhìn cậu: "Không liên quan tới ta."
Nói xong câu đó liền xoay người rời đi.
Giản Nại nhìn anh rời đi, cảm thấy hơi mông lung.
Thẳng cho đến khi thấy Lục Trạch Phong đã đi mất, cậu nhìn hình bóng đó không biết tại sao lại cảm thấy quá đỗi quen thuộc, trong lòng dâng lên cảm giác khổ sở, là một loại cảm xúc mà cậu chưa từng trải qua, cứ thế cứ cuồn cuộn không ngừng ở trong tim.
Có người từ phía sau đi tới.
Là người anh em plastic Hoàng Thừa, cậu ta tới nói: "Nại Nại, cậu sao rồi?"
Giản Nại lắc đầu: "Không sao cả."
"Tớ thấy cậu vừa nãy mới nói chuyện cùng với nguyên soái." Vẻ mặt Hoàng Thừa vui sướng khi người gặp họa, như kiểu muốn hóng hớt kịch vui: "Cậu từ chối chuyện xứng đôi với nguyên soái rồi sao?"
Giản Nại nhìn cậu ta một cái.
Hoàng Thừa vội vàng nói: "Tớ quan tâm cậu thôi mà."
Giản Nại dò hỏi: "Tớ hỏi cậu một câu được không?"
Hoàng Thừa không biết cậu muốn làm cái quỷ gì, nhưng vẫn gật đầu: "Được, cậu muốn hỏi gì?"
Cuối cùng Giản Nại cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình: "Có phải Lục Trạch Phong rất được yêu thích không?"
Hoàng Thừa không biết cậu hỏi cái này để làm gì, lắp bắp nói: "Nguyên soái ngài ấy, ngài ấy chắc là không thiếu người đâu, nếu không thì cớ gì phủ nguyên soái cứ từ chối nhận người vào cơ chứ, tớ đoán là có thị thiếp không ít đâu."
Giản Nại có được đáp án, mày nhíu lại.
Cậu nghĩ, nếu Lục Trạch Phong chính là ân công của mình, thì tại sao anh ấy lại chơi game chứ?
Anh ta là nhân vật quan trọng cỡ đó, hẳn là phải bận rộn lắm chứ?
Hơn nữa Lục Trạch Phong lợi hại như vậy, sao có thể tỏ tình với cái đứa tầm thường như mình?
Cái chuyện yêu đương qua mạng như này thật sự sẽ xảy ra với đại nguyên soái à?
Thần kỳ vãi.
Hoàng Thừa lo lắng, sấn tới hỏi: "Nại Nại, cậu hỏi để làm chi vậy?"
Giản Nại trả lời: "Hỏi chơi thôi."
Hoàng Thừa sợ cậu sẽ đổi ý: "Nại Nại, cậu đừng có nghĩ nhiều, nội cái chuyện cậu bỏ nhà theo trai thôi là không có cửa bước vào phủ nguyên soái rồi, chứ nói chi đến cái tin đồn mà tớ vừa nghe được."
Giản Nại hỏi cậu ta: "Tin đồn gì?"
Hoàng Thừa nhỏ giọng nói: "Tớ nghe nói, nguyên soái hình như đã có người thương rồi."
Giản Nại nghi hoặc: "Thật á?"
Hoàng Thừa gật đầu: "Mà hình như đối phương giữ kẽ lắm, chưa có đồng ý đâu, tớ nghe lỏm mới được á, người ta còn đồn rằng nguyên soái bị thất tình luôn kìa."
Giản Nại ngẩn người.
Trong nháy mắt, cậu còn tự luyến cho rằng cái người không chịu, khiến cho nguyên soái thất tình có phải là mình hay không zị?
Bất quá cẩn thận ngẫm lại cũng thấy ảo ma canada quá rồi.
......
Sau khi bữa tiệc kết thúc, cậu cũng không có cơ hội để nói chuyện với Lục Trạch Phong.
Nhưng cha mẹ đã nói một tiếng xin lỗi với phó quan của Lục Trạch Phong rồi, mà đối phương cũng tỏ vẽ rõ ràng, rằng cái chuyện động trời Giản Nại bỏ nhà theo trai này phủ nguyên soái bọn họ sẽ không để ý, cho nên không cần xin lỗi, về sau phân rõ quan hệ là được.
Trên đường trở về cha mẹ Giản cứ thở dài mãi không ngừng.
Tới nhà rồi, mẹ Giản mới lôi kéo Giản Nại, muốn nói rồi lại thôi.
Giản Nại nhìn ra được bà có chuyện muốn nói, liền mở miệng: "Mẹ, mẹ muốn nói gì ạ?"
Vẫn chưa quen được với lối xưng hô này.
Cha mẹ ruột của cậu mất sớm, cho nên cậu không có cơ hội để gọi.
Nhưng khi đi tới thế giới này, vận mệnh lại như đang đùa giỡn với cậu, cho cậu hai vị phụ huynh.
Cậu chiếm lấy thân xác của chính chủ, nên phải có nghĩa vụ thay thế nguyên chủ chăm sóc cha mẹ người ta, cho nên mặc kệ thế nào, cậu vẫn phải gọi hai tiếng cha, mẹ.
Mẹ Giản cẩn thận nói: "Nại Nại, con đừng nản chí, tuy phủ nguyên soái bên đó không còn hy vọng gì nữa, nhưng với điều kiện của con, lại còn là Dạ Oanh thuần huyết, mẹ tin rằng con nhất định sẽ có có hội gả cho một người tốt."
Giản Nại có chút bất đắc dĩ cười cười: "Mẹ, con không có nản chí."
Mẹ Giản lúc này mới yên tâm hơn, bà tò mò hỏi: "Hôm nay con thấy cái vị nhà giàu số một kia thế nào, lúc rời yến hội ông ta có cho người tới truyền tin, nói rằng rất vừa ý con..."
Giản Nại nhớ lại tên nhà giàu số một tai to mặt lớn kia.
Không nhắc thì thôi, chứ nhắc tới là muốn nôn cho một bãi.
Giản Nại trợn trắng nói: "Mẹ, đừng có nhắc đến ông ta nữa, mẹ không biết chứ hôm nay lúc ở hồ nước, ổng còn định sờ mó con kia kìa!"
Mẹ Giản vừa nghe thì sắc mặt biến đổi "Ông ta dám làm vậy á?"
Giản Nại gật đầu.
Mẹ Giản tức giận nói: "Không nghĩ tới ông ta lại là người như thế, nếu bị người khác nhìn thấy thì sau này con phải làm sao đây..."
Càng nói bà càng không chấp nhận được.
Còn may mẹ Giản là một người phụ nữ thấu hiểu lý lẽ, việc đã đến nước này, bà cũng nói thẳng: "Một khi đã như vậy thì sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa, Nại Nại, con cùng đừng để trong lòng, có biết không?"
Giản Nại gật đầu.
Trở lại phòng, cậu bắt đầu kiểm tra thiết bị đầu cuối, mò mò thử xem làm sao để lên mạng.
Tiểu Địch ở bên cạnh dạy cậu: "Thiếu gia, ngài muốn tìm cái gì thì cứ vào đây tìm là được."
Giản Nại lên tiếng.
Cậu bắt đầu ở trên mạng tìm game《 Vấn Đạo 》, có thể là bởi vì có ký ức của chính chủ, cậu có thể đọc hiểu ngôn ngữ của Ám Tinh.
Tìm tòi một vòng, không tìm ra kết quả.
Thế cũng có nghĩa là, trò chơi này ở Ám Tinh chưa từng xuất hiện!
Vậy Lục Trạch Phong không phải là người chơi game này.
Anh ta không phải là ân công.
Mặc dù rất giống.
Sau khi biết được chuyện này, lòng Giản Nại bỗng như bị tạt một chậu nước lạnh, dập tắt khí thế.
Tiểu Địch có chút lo lắng nói: "Thiếu gia, ngài làm sao vậy?"
Giản Nại nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không có gì."
Tiểu Địch thấy cậu ỉu xìu, liền nói: "Ngài đói bụng hả?"
Giản Nại tựa vào trên bàn, uể oải nói: "Chắc vậy rồi."
Tiểu Địch đi ra ngoài một hồi, rồi nhanh chóng đem một lọ dịch dinh dưỡng về cho cậu, chất lỏng màu xanh lá bên trong cái lọ có hơi gớm, nó đưa cho cậu: "Ngài mau ăn đi."
Giản Nại nhìn dịch dinh dưỡng, trầm mặc: "Không có cơm à?"
Trên mặt Tiểu Địch lộ ra biểu tình quẫn bách, nó nói: "Bởi vì chuyện làm ăn gần đây của nhà chúng ta không tốt, đầu bếp trong phủ đã về nhà hết rồi, giờ không có ai để nấu cơm."
Lúc này Giản Nại mới nhớ tới tình huống trong nhà của mình.
Bây giờ chính là... Nghèo không có gì để ăn đó à?
Xịt keo.
Giản Nại nhận dịch dinh dưỡng rồi uống một ngụm, vừa vào miệng thì nó sền sệt, uống vào thì nó có cái vị rất là lạ, nhưng cơn đói cồn cào đã biến mất sau khi uống hết.
Tuy đúng là thế nhưng cậu thích ăn cơm hơn.
Sau khi uống xong một lọ dịch dinh dưỡng nhạt toẹt này, Giản Nại hạ quyết tâm: "Anh muốn ra ngoài đi làm!"
Tiểu Địch hoảng sợ.
Giản Nại nhìn nó, nói: "Ở tinh cầu chúng ta có nghề nghiệp gì, em nói cho anh nghe thử xem?"
Tiểu Địch là đứa bé ngoan, nó vốn không dám tưởng tượng đến cái chuyện Giản Nại sẽ ra cửa đi làm, vội vàng ngăn cậu: "Thiếu gia, nào có Dạ Oanh ra cửa đi làm chứ, đừng làm chuyện hạ thấp giá trị của mình như vậy..."
Giản Nại khiếp sợ, lập tức phản bác nói: "Đi làm sao có thể hạ thấp giá trị con người được?"
Tiểu Địch dành thời gian tẩy não Giản Nại.
Bởi vì từ xưa đến nay sự tồn tại của Dạ Oanh rất là hi hữu, vốn nhân số của chủng tộc Dạ Oanh này từ xưa đã rất thưa thớt, sau đó được chăm bẵm nên nhân số mới nhiều hơn một chút, nhưng so với tổng nhân số ở Ám Tinh mà nói thì vẫn rất là ít.
Hơn nữa phần lớn Dạ Oanh đều được gả cho các đại quý tộc, những người có quyền thế tất nhiên sẽ hy vọng nhóm Dạ Oanh không được xuất đầu lộ diện, càng ít người biết càng tốt.
Cho nên dần dà, nhóm Dạ Oanh không còn xuất đầu lộ diện đi làm nữa.
Bởi vì Dạ Oanh càng ở trong nhà hưởng phúc, thì gia tộc càng có vẻ phú quý, vinh dự.
Sau khi Giản Nại nghe xong, cười nhạo một tiếng: "Mắc cười ghê á."
Tiểu Địch lo lắng, nếu để ông bà chủ biết thiếu gia muốn ra ngoài đi làm, nhất định sẽ đánh gảy chân mình!
Giản Nại nói: "Em không nói cho anh biết nghề nghiệp thì thôi, tự anh lên mạng tìm vậy."
Có internet quá là tốt.
Tìm một hồi, Giản Nại dựa vào năng lực học tập thần sầu của mình đã hiểu thêm một chút về Ám Tinh, đây là một quốc gia rất tự do, trên cơ bản thì những nghề nghiệp mà Trái Đất đang có thì Ám Tinh cũng có.
Giản Nại vẫn muốn theo đuổi nghề cũ của mình —— diễn viên.
Tìm tòi một vòng, quả nhiên Ám Tinh cũng có giới giải trí, nhưng mấy phim truyền hình gần đây đều thuộc về đề tài kháng chiến, còn có phim khoa học viễn tưởng, ngẫu nhiên cũng có cái bộ phim ngôn tình, Giản Nại nhìn sơ qua tóm tắt, cái thể loại phim nghiêm túc chán ngắt như này, phim tình yêu của Trái Đất những năm 70 còn chẳng diễn như thế.
Giản Nại đập bàn: "Anh sẽ đi đóng phim!"
Tiểu Địch nghe xong muốn khóc luôn: "Thiếu gia, ngài không thể làm con hát hay giải trí được, trước nay chưa từng có Dạ Oanh nào làm như thế hết."
Giản Nại cạn lời trợn mắt, cảm thấy cần phải dạy dỗ đứa trẻ này cho tốt: "Tiểu Địch, tư tưởng của em rất có vấn đề, giờ chúng ta nghèo đến nỗi không có gì để ăn, chẳng lẽ cái gọi là mặt mũi lại quan trọng hơn việc lấp đầy bụng sao?!"
Hốc mắt Tiểu Địch đỏ bừng: "Đúng mà... Thiếu gia, sau này ngài được gả cho đại quý tộc, không phải sẽ có cơm ăn sao."
Giản Nại lập tức nói: "Anh sẽ không kết hôn đâu."
Tiểu Địch khiếp sợ!
Giản Nại đứng lên, đi đến chỗ cửa sổ ở phòng ngủ, trong lòng cậu khá phấn chấn, chỉ hi vọng sau này mình không thất bại, nếu thất bại thì phải nhận mệnh thôi.
Giản Nại ngoái đầu nhìn Tiểu Địch nói: "Nhờ người không bằng tự nhờ mình."
Tiểu Địch nhỏ giọng nói: "Hôm trước anh còn nói phải gả vào phủ nguyên soái mà?"
Giản Nại lời lẽ chính đáng kiên định nói: "Anh nói bừa thôi, anh không muốn một cuộc hôn nhân mà không có tình cảm, cho nên sao anh lại muốn gả cho người ta được, đời này không thể!"
sao nhiều lần tự vả mà vẫn ko chừa nhỉ
Không vì cái gì khác, mà là vì bị những lời nói quá quen thuộc này đập vào mặt!
Khoảnh khắc đó khiến cậu nhớ vào khoảng thời gian khi vừa mới chơi《 Vấn Đạo 》.
Đại tướng quân trước mặt cậu tuy là một người xa lạ, nhưng Giản Nại không hiểu tại sao Lục Trạch Phong lại cho cậu một cảm giác khá quen thuộc.
Đặc biệt là...
Ngoại hình trong game của hai người họ (Phong và LTP) khá là giống.
Mọi người đều biết, nhân vật game của《 Vấn Đạo 》được rà quét từ người chơi.
Cũng có nghĩa là, bộ dáng của ân công nhất định rất giống với bản thể thật sự của anh ngoài đời.
Sau lần hiểu lầm đó, cậu thật sự đã chờ đợi anh rất lâu, nhưng Lục Trạch Phong không còn online nữa, cậu không biết tên thật của anh, chỉ biết ID trong game, còn chẳng biết nhà anh ở nơi nào.
Cậu muốn tìm anh mà WeChat thì đã bị ăn block.
Giản Nại nhìn người trước mặt, trong lòng xốn xao, cậu nhỏ giọng nói: "Thưa ngài, cảm ơn ngài đã giúp em, em có thể mạo muội hỏi tên của ngài được không ạ?"
Thật ra cậu đã biết tên của anh từ miệng của cha mẹ rồi.
Người kia đứng ở trước mặt cậu, trên khuôn mặt anh tuấn không có biểu tình dư thừa nào, đạm thanh nói: "Lục Trạch Phong."
Giản Nại muốn thử hỏi anh rằng có từng chơi game không.
Mà ngay lúc đó, phó quan chạy tới nói: "Đại nhân, bệ hạ mời ngài qua đó."
Lục Trạch Phong lên tiếng, chuẩn bị nhấc chân rời đi.
Giản Nại sao mà để anh đi dễ thế được, vội vàng tiến lên một bước nói: "Thưa ngài, có thể để lại phương thức liên lạc được không ạ?"
Lục Trạch Phong ngoái đầu nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo, trên người anh thật sự có một luồng hơi thở khiến người khác sợ hãi, cặp mắt kia đã quen với sự sống chết ở nơi chiến trường nên chẳng có độ ấm nào, người bình thường nhìn vào đều sẽ thấy rén ở trong lòng.
Nhưng Giản Nại lại thấy hình như cậu đã quen với nó rồi.
Dù gì ở trong trò chơi, vị kia nhà cậu cũng lạnh lùng như thế.
Nhưng mà chính là người gây ra lỗi lầm, nếu mà chỉ có mỗi một cơ hội thôi thì cậu cũng muốn tìm được anh nói lời xin lỗi, bảo anh rằng cậu đã sai rồi.
Phó quan khá kinh ngạc khi có người dám lại gần nguyên soái nhà mình, hắn cẩn thận quan sát Giản Nại.
Lúc này hắn mới bàng hoàng: "Cậu chính là..."
Giản Nại nhìn về phía phó quan: "Ngài biết tôi à?"
"Tất nhiên là biết rồi." Giọng Phó quan không tốt: "Không phải trước đó ngài là cái người bỏ nhà theo trai đấy à?"
"......"
Loại chuyện này đâu có cần phải nói ra.
Giờ phút này Giản Nại cảm thấy bản thân như đang bị nướng trên hòn than, cậu ngượng ngùng nhìn về phía Lục Trạch Phong, cười cười nói: "Hiểu lầm thôi, em có thể giải thích."
Cậu bỗng chợt nhận ra, gần đây cậu đang cố gắng giải thích các loại hiểu lầm.
Nhưng Lục Trạch Phong lại nói: "Không cần."
Giản Nại sửng sốt.
Ánh mắt Lục Trạch Phong nhàn nhạt nhìn cậu: "Không liên quan tới ta."
Nói xong câu đó liền xoay người rời đi.
Giản Nại nhìn anh rời đi, cảm thấy hơi mông lung.
Thẳng cho đến khi thấy Lục Trạch Phong đã đi mất, cậu nhìn hình bóng đó không biết tại sao lại cảm thấy quá đỗi quen thuộc, trong lòng dâng lên cảm giác khổ sở, là một loại cảm xúc mà cậu chưa từng trải qua, cứ thế cứ cuồn cuộn không ngừng ở trong tim.
Có người từ phía sau đi tới.
Là người anh em plastic Hoàng Thừa, cậu ta tới nói: "Nại Nại, cậu sao rồi?"
Giản Nại lắc đầu: "Không sao cả."
"Tớ thấy cậu vừa nãy mới nói chuyện cùng với nguyên soái." Vẻ mặt Hoàng Thừa vui sướng khi người gặp họa, như kiểu muốn hóng hớt kịch vui: "Cậu từ chối chuyện xứng đôi với nguyên soái rồi sao?"
Giản Nại nhìn cậu ta một cái.
Hoàng Thừa vội vàng nói: "Tớ quan tâm cậu thôi mà."
Giản Nại dò hỏi: "Tớ hỏi cậu một câu được không?"
Hoàng Thừa không biết cậu muốn làm cái quỷ gì, nhưng vẫn gật đầu: "Được, cậu muốn hỏi gì?"
Cuối cùng Giản Nại cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình: "Có phải Lục Trạch Phong rất được yêu thích không?"
Hoàng Thừa không biết cậu hỏi cái này để làm gì, lắp bắp nói: "Nguyên soái ngài ấy, ngài ấy chắc là không thiếu người đâu, nếu không thì cớ gì phủ nguyên soái cứ từ chối nhận người vào cơ chứ, tớ đoán là có thị thiếp không ít đâu."
Giản Nại có được đáp án, mày nhíu lại.
Cậu nghĩ, nếu Lục Trạch Phong chính là ân công của mình, thì tại sao anh ấy lại chơi game chứ?
Anh ta là nhân vật quan trọng cỡ đó, hẳn là phải bận rộn lắm chứ?
Hơn nữa Lục Trạch Phong lợi hại như vậy, sao có thể tỏ tình với cái đứa tầm thường như mình?
Cái chuyện yêu đương qua mạng như này thật sự sẽ xảy ra với đại nguyên soái à?
Thần kỳ vãi.
Hoàng Thừa lo lắng, sấn tới hỏi: "Nại Nại, cậu hỏi để làm chi vậy?"
Giản Nại trả lời: "Hỏi chơi thôi."
Hoàng Thừa sợ cậu sẽ đổi ý: "Nại Nại, cậu đừng có nghĩ nhiều, nội cái chuyện cậu bỏ nhà theo trai thôi là không có cửa bước vào phủ nguyên soái rồi, chứ nói chi đến cái tin đồn mà tớ vừa nghe được."
Giản Nại hỏi cậu ta: "Tin đồn gì?"
Hoàng Thừa nhỏ giọng nói: "Tớ nghe nói, nguyên soái hình như đã có người thương rồi."
Giản Nại nghi hoặc: "Thật á?"
Hoàng Thừa gật đầu: "Mà hình như đối phương giữ kẽ lắm, chưa có đồng ý đâu, tớ nghe lỏm mới được á, người ta còn đồn rằng nguyên soái bị thất tình luôn kìa."
Giản Nại ngẩn người.
Trong nháy mắt, cậu còn tự luyến cho rằng cái người không chịu, khiến cho nguyên soái thất tình có phải là mình hay không zị?
Bất quá cẩn thận ngẫm lại cũng thấy ảo ma canada quá rồi.
......
Sau khi bữa tiệc kết thúc, cậu cũng không có cơ hội để nói chuyện với Lục Trạch Phong.
Nhưng cha mẹ đã nói một tiếng xin lỗi với phó quan của Lục Trạch Phong rồi, mà đối phương cũng tỏ vẽ rõ ràng, rằng cái chuyện động trời Giản Nại bỏ nhà theo trai này phủ nguyên soái bọn họ sẽ không để ý, cho nên không cần xin lỗi, về sau phân rõ quan hệ là được.
Trên đường trở về cha mẹ Giản cứ thở dài mãi không ngừng.
Tới nhà rồi, mẹ Giản mới lôi kéo Giản Nại, muốn nói rồi lại thôi.
Giản Nại nhìn ra được bà có chuyện muốn nói, liền mở miệng: "Mẹ, mẹ muốn nói gì ạ?"
Vẫn chưa quen được với lối xưng hô này.
Cha mẹ ruột của cậu mất sớm, cho nên cậu không có cơ hội để gọi.
Nhưng khi đi tới thế giới này, vận mệnh lại như đang đùa giỡn với cậu, cho cậu hai vị phụ huynh.
Cậu chiếm lấy thân xác của chính chủ, nên phải có nghĩa vụ thay thế nguyên chủ chăm sóc cha mẹ người ta, cho nên mặc kệ thế nào, cậu vẫn phải gọi hai tiếng cha, mẹ.
Mẹ Giản cẩn thận nói: "Nại Nại, con đừng nản chí, tuy phủ nguyên soái bên đó không còn hy vọng gì nữa, nhưng với điều kiện của con, lại còn là Dạ Oanh thuần huyết, mẹ tin rằng con nhất định sẽ có có hội gả cho một người tốt."
Giản Nại có chút bất đắc dĩ cười cười: "Mẹ, con không có nản chí."
Mẹ Giản lúc này mới yên tâm hơn, bà tò mò hỏi: "Hôm nay con thấy cái vị nhà giàu số một kia thế nào, lúc rời yến hội ông ta có cho người tới truyền tin, nói rằng rất vừa ý con..."
Giản Nại nhớ lại tên nhà giàu số một tai to mặt lớn kia.
Không nhắc thì thôi, chứ nhắc tới là muốn nôn cho một bãi.
Giản Nại trợn trắng nói: "Mẹ, đừng có nhắc đến ông ta nữa, mẹ không biết chứ hôm nay lúc ở hồ nước, ổng còn định sờ mó con kia kìa!"
Mẹ Giản vừa nghe thì sắc mặt biến đổi "Ông ta dám làm vậy á?"
Giản Nại gật đầu.
Mẹ Giản tức giận nói: "Không nghĩ tới ông ta lại là người như thế, nếu bị người khác nhìn thấy thì sau này con phải làm sao đây..."
Càng nói bà càng không chấp nhận được.
Còn may mẹ Giản là một người phụ nữ thấu hiểu lý lẽ, việc đã đến nước này, bà cũng nói thẳng: "Một khi đã như vậy thì sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa, Nại Nại, con cùng đừng để trong lòng, có biết không?"
Giản Nại gật đầu.
Trở lại phòng, cậu bắt đầu kiểm tra thiết bị đầu cuối, mò mò thử xem làm sao để lên mạng.
Tiểu Địch ở bên cạnh dạy cậu: "Thiếu gia, ngài muốn tìm cái gì thì cứ vào đây tìm là được."
Giản Nại lên tiếng.
Cậu bắt đầu ở trên mạng tìm game《 Vấn Đạo 》, có thể là bởi vì có ký ức của chính chủ, cậu có thể đọc hiểu ngôn ngữ của Ám Tinh.
Tìm tòi một vòng, không tìm ra kết quả.
Thế cũng có nghĩa là, trò chơi này ở Ám Tinh chưa từng xuất hiện!
Vậy Lục Trạch Phong không phải là người chơi game này.
Anh ta không phải là ân công.
Mặc dù rất giống.
Sau khi biết được chuyện này, lòng Giản Nại bỗng như bị tạt một chậu nước lạnh, dập tắt khí thế.
Tiểu Địch có chút lo lắng nói: "Thiếu gia, ngài làm sao vậy?"
Giản Nại nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không có gì."
Tiểu Địch thấy cậu ỉu xìu, liền nói: "Ngài đói bụng hả?"
Giản Nại tựa vào trên bàn, uể oải nói: "Chắc vậy rồi."
Tiểu Địch đi ra ngoài một hồi, rồi nhanh chóng đem một lọ dịch dinh dưỡng về cho cậu, chất lỏng màu xanh lá bên trong cái lọ có hơi gớm, nó đưa cho cậu: "Ngài mau ăn đi."
Giản Nại nhìn dịch dinh dưỡng, trầm mặc: "Không có cơm à?"
Trên mặt Tiểu Địch lộ ra biểu tình quẫn bách, nó nói: "Bởi vì chuyện làm ăn gần đây của nhà chúng ta không tốt, đầu bếp trong phủ đã về nhà hết rồi, giờ không có ai để nấu cơm."
Lúc này Giản Nại mới nhớ tới tình huống trong nhà của mình.
Bây giờ chính là... Nghèo không có gì để ăn đó à?
Xịt keo.
Giản Nại nhận dịch dinh dưỡng rồi uống một ngụm, vừa vào miệng thì nó sền sệt, uống vào thì nó có cái vị rất là lạ, nhưng cơn đói cồn cào đã biến mất sau khi uống hết.
Tuy đúng là thế nhưng cậu thích ăn cơm hơn.
Sau khi uống xong một lọ dịch dinh dưỡng nhạt toẹt này, Giản Nại hạ quyết tâm: "Anh muốn ra ngoài đi làm!"
Tiểu Địch hoảng sợ.
Giản Nại nhìn nó, nói: "Ở tinh cầu chúng ta có nghề nghiệp gì, em nói cho anh nghe thử xem?"
Tiểu Địch là đứa bé ngoan, nó vốn không dám tưởng tượng đến cái chuyện Giản Nại sẽ ra cửa đi làm, vội vàng ngăn cậu: "Thiếu gia, nào có Dạ Oanh ra cửa đi làm chứ, đừng làm chuyện hạ thấp giá trị của mình như vậy..."
Giản Nại khiếp sợ, lập tức phản bác nói: "Đi làm sao có thể hạ thấp giá trị con người được?"
Tiểu Địch dành thời gian tẩy não Giản Nại.
Bởi vì từ xưa đến nay sự tồn tại của Dạ Oanh rất là hi hữu, vốn nhân số của chủng tộc Dạ Oanh này từ xưa đã rất thưa thớt, sau đó được chăm bẵm nên nhân số mới nhiều hơn một chút, nhưng so với tổng nhân số ở Ám Tinh mà nói thì vẫn rất là ít.
Hơn nữa phần lớn Dạ Oanh đều được gả cho các đại quý tộc, những người có quyền thế tất nhiên sẽ hy vọng nhóm Dạ Oanh không được xuất đầu lộ diện, càng ít người biết càng tốt.
Cho nên dần dà, nhóm Dạ Oanh không còn xuất đầu lộ diện đi làm nữa.
Bởi vì Dạ Oanh càng ở trong nhà hưởng phúc, thì gia tộc càng có vẻ phú quý, vinh dự.
Sau khi Giản Nại nghe xong, cười nhạo một tiếng: "Mắc cười ghê á."
Tiểu Địch lo lắng, nếu để ông bà chủ biết thiếu gia muốn ra ngoài đi làm, nhất định sẽ đánh gảy chân mình!
Giản Nại nói: "Em không nói cho anh biết nghề nghiệp thì thôi, tự anh lên mạng tìm vậy."
Có internet quá là tốt.
Tìm một hồi, Giản Nại dựa vào năng lực học tập thần sầu của mình đã hiểu thêm một chút về Ám Tinh, đây là một quốc gia rất tự do, trên cơ bản thì những nghề nghiệp mà Trái Đất đang có thì Ám Tinh cũng có.
Giản Nại vẫn muốn theo đuổi nghề cũ của mình —— diễn viên.
Tìm tòi một vòng, quả nhiên Ám Tinh cũng có giới giải trí, nhưng mấy phim truyền hình gần đây đều thuộc về đề tài kháng chiến, còn có phim khoa học viễn tưởng, ngẫu nhiên cũng có cái bộ phim ngôn tình, Giản Nại nhìn sơ qua tóm tắt, cái thể loại phim nghiêm túc chán ngắt như này, phim tình yêu của Trái Đất những năm 70 còn chẳng diễn như thế.
Giản Nại đập bàn: "Anh sẽ đi đóng phim!"
Tiểu Địch nghe xong muốn khóc luôn: "Thiếu gia, ngài không thể làm con hát hay giải trí được, trước nay chưa từng có Dạ Oanh nào làm như thế hết."
Giản Nại cạn lời trợn mắt, cảm thấy cần phải dạy dỗ đứa trẻ này cho tốt: "Tiểu Địch, tư tưởng của em rất có vấn đề, giờ chúng ta nghèo đến nỗi không có gì để ăn, chẳng lẽ cái gọi là mặt mũi lại quan trọng hơn việc lấp đầy bụng sao?!"
Hốc mắt Tiểu Địch đỏ bừng: "Đúng mà... Thiếu gia, sau này ngài được gả cho đại quý tộc, không phải sẽ có cơm ăn sao."
Giản Nại lập tức nói: "Anh sẽ không kết hôn đâu."
Tiểu Địch khiếp sợ!
Giản Nại đứng lên, đi đến chỗ cửa sổ ở phòng ngủ, trong lòng cậu khá phấn chấn, chỉ hi vọng sau này mình không thất bại, nếu thất bại thì phải nhận mệnh thôi.
Giản Nại ngoái đầu nhìn Tiểu Địch nói: "Nhờ người không bằng tự nhờ mình."
Tiểu Địch nhỏ giọng nói: "Hôm trước anh còn nói phải gả vào phủ nguyên soái mà?"
Giản Nại lời lẽ chính đáng kiên định nói: "Anh nói bừa thôi, anh không muốn một cuộc hôn nhân mà không có tình cảm, cho nên sao anh lại muốn gả cho người ta được, đời này không thể!"
sao nhiều lần tự vả mà vẫn ko chừa nhỉ