Chương 33: Cảm ơn ân công
Giản Nại không quá quen thuộc với thế giới này.
Nhưng cũng may là cậu còn có một cuốn bách khoa toàn thư di động là Tiểu Địch, tốn không ít thời gian cậu mới hiểu được chút đỉnh về Ám Tinh, tất nhiên là cũng nhân tiện tìm hiểu về tình huống gia đình mình.
Ám Tinh là quốc gia theo chế độ quân chủ lập hiến.
Ở đây có hoàng đế, hơn nữa cũng có các đại thần và bá quan văn võ bình thường, xã hội này rất nghiêm ngặt chế độ cấp bậc, các đại quý tộc thì có năng lực rất mạnh, còn nhóm bình dân thì bình thường nhất, phải chịu khổ và làm các công việc nặng nhọc.
Địa vị của thú nhân tại Ám Tinh là tối cao.
Bởi vì các thú nhân có được cấp bậc tinh thần lực, mà tinh thần lực có thể cường hóa thân thể của các thú nhân thân.
Bỏ xa sức mạnh của nhân loại bình thường.
Trong các loại thú nhân, thì Dạ Oanh không có lực gây thương tổn nhất, nhưng cũng là chủng tộc tôn quý nhất, nói trắng ra thì bọn họ nhờ vào nhân phẩm cả thôi, kết cục tốt đẹp nhất dành cho Dạ Oanh chính là gả cho cường giả, rồi sau đó vô tư vô ưu vượt qua cả đời.
Lần nào Tiểu Địch cũng luôn nói: "Thiếu gia, nhất định ngài sẽ được gả cho người tốt nhất."
Giản Nại trợn trắng mắt: "Anh sống đâu phải là để chỉ lấy chồng."
Mà gia đình Giản Nại đang ở lại đang trong tình trạng khó khăn.
Gia đình họ vốn làm kinh doanh, chuyên gia cung cấp tơ lụa và dải vệt vào cung, còn có các nhóm hoàng tộc quyền quý, làm quan thương nên kiếm được bộn tiền.
Nhưng năm nay.
Hoàng đế đón dâu, Hoàng Hậu tân nhiệm cũng xuất thân từ gia đình thương, là một Dạ Oanh tuyệt sắc.
Cô ta rất được hoàng đế sủng ái.
Cho nên nhà mẹ đẻ cũng được hưởng tiếng thơm lây. Vốn nhà họ Giản và nhà họ Thẩm của Hoàng hậu đều ngang tài ngang sức trên thương trường, nhưng vì có Hoàng hậu nên Thẩm gia có chống lưng, tự động chặt đứt nguồn cung ứng, chèo kéo không ít nguồn cung cấp của Giản gia.
Cũng bởi thế, khi biết được tinh thần lực của Giản Nại xứng đôi với tướng quân, mọi người trong nhà như bắt lấy được cọng rơm cứu mạng, cho nên mới ép con mình vào phủ tướng phân, cứu vớt thảm trạng của cả nhà.
Tiểu Địch nhẹ giọng an ủi: "Thiếu gia, tuy nghe đồn rằng tướng quân là người tàn bạo, nhưng ngài ấy chưa lấy vợ lần nào, quý tộc lấy nhiều vợ lẻ thì đầy rẩy, em nghĩ ngài ấy là người tốt đó ạ."
Giản Nại nói đại: "Lỡ tại anh ta yếu rồi sao?"
Trên khuôn mặt ngây thơ của Tiểu Địch lộ ra vẻ khiếp sợ.
Thằng bé còn nhỏ chưa trải sự đời, đột nhiên nghe mấy lời như thế nên có hơi thẹn.
Giản Nại đang nói chuyện với cậu thì bên ngoài có người tiến vào.
Là mẹ của Giản Nại, bà tới đây để hỏi thăm: "Nại Nại, con thấy khoẻ hơn chưa?"
Giản Nại vốn đang cùng Tiểu Địch ngồi ở hoa viên sưởi nắng, thấy bà tới liền trả lời: "Cảm ơn mẹ đã quan tâm, con đã khá hơn nhiều rồi ạ."
Bà lại gần, thở dài nói: "Nại Nại, ngày mai trong cung sẽ tổ chức yến hội, nhà của chúng ta nói như thế nào cũng đã từng là thương nhân thường hợp tác với trong cung, là những khách nhân được mời tới, cha và mẹ đã nghĩ kỹ rồi, nhân cơ hội này sẽ đi xin lỗi với phía Lục nguyên soái, chuyện này là do lỗi của chúng ta."
Giản Nại nói: "Phải nên xin lỗi ạ."
Dù Giản Nại không rành về thế giới này lắm nhưng cậu vẫn có thể đoán được, nếu chuyện này xảy ra từ một nhà đại quý tộc, con mình chạy theo trai quả là chuyện quá mất mặt.
Mẹ nói: "Nếu con không muốn đi thì cũng đừng đi..."
Giản Nại nói thẳng: "Con sẽ đi."
Mẹ cậu có chút kinh ngạc.
Bởi vì bà khá là hiểu con của mình, tính tình quật cường, ngày thường nếu có chuyện gì cậu đều tự động làm theo ý của mình, không ngờ rằng lần này cậu lại chủ động yêu cầu đi!
Nhưng mẹ cậu vẫn vui vẻ cười: "Rồi, rồi, ngày mai chúng ta cùng đi nhé."
Giản Nại gật đầu: "Chuyện này chung quy cũng là tại con, con cũng muốn gánh vác trách nhiệm, mẹ cứ yên tâm, có ra sao con cũng sẽ thành thật xin lỗi."
Bà nghe xong vui vẻ không thôi, nhưng vẫn nghiêm túc dặn dò Giản Nại một phen: "Con ngoan, ngày mai tới đó... con trang điểm xinh xinh một chút nhé, có nhiều người lắm, đặc biệt là Hoàng Hậu đang chờ chê bai nhà chúng ta đấy."
Giản Nại gật đầu: "Con biết rồi ạ."
Loại trang điểm này sao mà giống đàn bà con gái được.
Giản Nại cảm thấy hơi làm lố, nhưng mẹ đã nói như vậy, thì cậu cũng không thể cãi lại được.
Buổi tối trước ngày diễn ra yến tiệc, Tiểu Địch cứ lôi kéo Giản Nại thử quần áo: "Thiếu gia, mấy bộ này ngài thích bộ nào nhất?"
Giản Nại ngồi ở trên bàn, cảm giác cả người muốn rã rời.
Không vì cái gì khác, chủ yếu là do quần áo của Ám Tinh quá hoa hoè loè loẹt.
Ví dụ như bộ đồ mà Tiểu Địch đang cầm trên tay lúc này, bộ quần áo màu hoàng kim, trên eo có đính các loại đá quý xinh đẹp đủ máu, trên áo còn điêu khắc các hoa văn mỹ lệ và phức tạp, dưới ánh đèn quả thật rất là lộng lẫy chiếm lấy mọi ánh nhìn.
Đáng tiếc không phải là gu của Giản Nại.
Giản Nại nói thẳng: "Không thích."
Tiểu Địch lại lấy ra thêm vài bộ đưa cho cậu xem.
Giản Nại phát hiện, gu của chính chủ là màu đỏ tía, là cái màu mà vừa nhìn vào đã chẳng muốn mặc, khiến cậu rất đau đầu.
Cho Tiểu Địch nghỉ ngơi, Giản Nại tự mình đi tới trước tủ quần áo, cuối cùng dưới không ít sự nỗ lực, từ bên trong tủ tìm ra được bộ có thể tạm gọi là quần áo, màu xanh lơ thuần tịnh, áo sơ mi màu trắc, áo khoáng màu xanh lơ, có vài sợi vải tua rua màu xanh lá nhợt nhạt rũ xuống, thoạt nhìn khá là văn tĩnh, lịch sự, tao nhã. Cậu thử mặc vào, bộ quần áo này khiến cậu trở nên thành thục tinh tế hơn, hơn nữa cũng không hề loè loẹt.
Tiểu Địch ngây người: "Thiếu gia đẹp trai quó."
Giản Nại nói: "So với trước kia thì sao?"
Tiểu Địch trung thực nói: "Trước kia thiếu gia thích mặc những trang phục sặc sỡ, cũng đẹp đấy nhưng mà giờ đẹp hơn."
Giản Nại được khen phổng hết cả mũi.
Cậu nói với Tiểu Địch: "Những quần áo đó anh không thích nữa, khi nào có thời gian anh dẫn em đi mua quần áo mới nhé."
Tiểu Địch lo lắng: "Nhưng chẳng phải phủ của chúng mình đang không có tiền ạ."
Lúc này Giản Nại mới nhớ tới cái số phận hẩm hiu của gia đình này, cậu thở dài một hơi, nói với Tiểu Địch: "Đúng là bởi vì thế, nên chúng ta phải tìm cách bán hết mớ đồ loè loẹt này đi, rồi mua các bộ đồ nào mặc được."
Tiểu Địch cảm thấy thiếu gia nói rất có đạo lý, nhóc thật sự càng ngày càng sùng bái thiếu gia.
Giản Nại không biết tâm lý của thằng bé đã biến hóa, tới khuya cậu thấy hơi mệt nên đã ngủ say, ở trong mơ, cậu lại mơ được vài giấc mơ kỳ lạ, cậu mơ thấy một nơi tối đen ẩm ướt, ở đó có một người đàn ông, anh ta mặc quân trang sắc mặt thâm trầm, cả người toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ.
Giản Nại muốn tới gần nhưng lại không dám.
Ngay lúc cậu đang rén thì người đàn ông kia phát hiện ra cậu, đưa mắt nhìn qua.
Đôi mắt kia thế mà lại khá quen thuộc, giống như đã từng gặp qua vô số lần, trước đó Giản Nại không nhớ ra được mình đã gặp ở đâu, nhưng ngay khoảnh khắc đó, cậu bỗng nhiên nhớ ra, người kia là Lục Trạch Phong.
Lục Trạch Phong nhìn cậu, nhìn vài giây, rồi xoay người rời đi.
Giản Nại có hơi bồn chồn, muốn đuổi theo, nhưng bóng dáng người kia càng đi càng xa, mãi cho đến khi cậu không thể đuổi kịp được nữa.
Giản Nại bừng tỉnh từ cơn mộng mị.
Cậu há mồm thở dốc, ôm ngực, mồ hôi chảy ròng, không thể nào bình tĩnh lại được, Tiểu Địch ở Tiểu Địch đi đến, vội vàng hỏi: "Thiếu gia ngài làm sao vậy?"
Giản Nại xua tay: "Không sao cả."
Hôm nay là ngày đi dự yến hội trong cung.
Từ sáng sớm Giản Nại đã rời giường rửa mặt, ăn vận đẹp đẽ ra cửa, sau khi cha mẹ thấy cậu ăn diện xong thì cảm thấy trước mắt sáng ngời, có thể là do Giản Nại không còn loè loẹt nữa nên trong lòng họ cũng thấy vui mừng.
Tới yến hội, Giản Nại bị sự huy hoàng của nơi đây làm cho kinh ngạc.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cậu thấy kiến trúc lâu đài cổ có màu tối đen của châu Âu, kiến trúc cao ngất chạm mây, thậm chí còn có huyền phù lơ lửng ở trên không, công nghiệp nặng của Ám Tinh có thể nói là đỉnh nhất vũ trụ.
||||| Truyện đề cử: |||||
Tiến vào yến hội, cậu thấy có rất nhiều người có hình thú kỳ quái.
Mẹ Giản Nại dẫn cậu đi khắp nơi giới thiệu: "Bên kia là công tử của phủ Thừa tướng, bên đó là..."
Giản Nại nghe mà lỗ tai muốn mọc kén.
Cuối cùng, hầu như tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, cách đó không xa, có người hô lên: "Khách quý đến!"
Có thể tới yến hội này, nhiều ít gì vẫn là người có tài sản và vật chất.
Đặc biệt là buổi tiệc được hoàng thất tổ chức.
Gần đó có một đám người mặc đồ dát vàng rực rỡ, quần áo chủ yếu màu vàng nhạt, nhìn rất sang trọng quý phái, chắc là hoàng đế, dẫn đầu có hai người, có một người mặc quân trang màu đen, anh ta cao vô cùng, nhìn từ xa có thể nhận thấy anh là một người có năng lực lãnh đạo với khí chất trầm ổn, lúc anh xuất hiện thì bầu không khí bốn phía trầm lắng rất nhiều.
Từ xa... vẫn có thể cảm nhận được sự áp bách từ anh.
Mẹ Giản Nại tới gần: "Đó chính là đại tướng quân Lục Trạch Phong."
Giản Nại cảm thấy dáng người của người này có chút quen mắt, nhưng không thể nhớ ra.
Cậu đang suy nghĩ thì mẹ nói: "Giờ không phải là lúc, mẹ và cha dẫn con đi giới thiệu mọi người trước đã, ở yến hội này có rất nhiều thanh niên tài giỏi đấy!"
Giản Nại không có tâm tình, lòng của cậu đang hướng về một nơi khác.
Tầm nhìn Giản Nại vẫn còn đang hướng về phía người mặc quân trang màu đen kia, ánh mắt lưu luyến chuẩn bị dời đi thì rõ ràng ở phía xa xa đó, hình như người kia cũng cảm ứng được rồi nhìn về phía cậu, ánh mắt của anh có chút sắc bén, còn có vẻ đáng sợ, khiến Giản Nại rén hết cả người.
Cha mẹ lại lôi kéo cậu: "Lại đây, Nại Nại, tới làm quen ông chủ Tào này, đây là thương nhân hàng đầu của Ám Tinh chúng ta, sinh ý nhà bọn họ là mạnh nhất vũ trụ, thuộc hàng top bảng xếp hạng giàu có đấy!"
Giản Nại nhìn về phía ông chủ Tào, là một gã bụng phệ.
Ánh mắt người đàn ông kia nhìn cậu, mang theo vài đánh giá sâu xa, cong môi cười cười nói: "Ngài Giản này, công tử nhà hai người mấy năm nay trổ mã càng ngày càng đẹp đấy."
Cha Giản và mẹ Giản cười cười, nói: "Ông chủ Tào quá khen."
Giản Nại chịu không nổi nữa, dứt khoát nói: "Ba mẹ, con đi toilet, mọi người từ từ nói."
Cha mẹ Giản không ngờ rằng con mình lại tuỳ hứng như thế, muốn cản cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giản Nại đi mất, rồi cười vài cái cho đỡ ngượng.
Ông chủ Tào cũng không thấy sượng, chỉ nói: "Con nít mà, hiểu được."
......
Thật ra Giản Nại khá quen thuộc với loại tiệc rượu như này, trước kia khi cậu còn làm nghệ sĩ, cậu từng tham gia không ít các buổi tiệc, mà trong những bữa tiệc đó, những tên đàn ông tai to mặt lớn, dầu mỡ dâm dê như này cậu đã gặp nhiều rồi.
Đặc biệt là mấy tên khốn như ông chủ Tào, nhìn thôi là đã muốn đấm vài cái.
Một đường đi thẳng đến toilet bên bờ ao, Giản Nại rửa tay ở cạnh ao, phía sau liền truyền đến giọng nói: "Giản công tử, trùng hợp quá."
Giản Nại vừa quay đầu lại, thì thấy ông chủ Tào cũng tới đây.
Ông chủ Tào đi đến bên cạnh cậu rửa tay, trên tay gã đeo các loại trang sức quý giá, nhìn rất giầu có, gã cong môi cười: "Nghe tên em đã lâu, khi em còn nhỏ anh từng bế em đấy."
Giản Nại nghe được cái giọng lả lơi của gã mà muốn nôn hết cơm từ đêm hôm trước ra.
Ông chủ Tào vừa rửa tay vừa nói: "Chuyện của em anh đã nghe rồi, có phải không muốn gả vào phủ tướng quân không, vậy thì đúng rồi, Lục Trạch Phong tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng cậu ta là quân nhân mà, năm nào cũng ở ngoài trưng binh đánh giặc, sao biết chiều em được, em theo anh mới gọi là hưởng phúc, tuy anh đã cưới vợ rồi, nhưng phủ anh vẫn chưa có bà nhỏ đâu, nếu em theo anh..."
Ông chủ Tào vừa nói vừa duỗi tay muốn sờ tay Giản Nại.
Giản Nại thấy gớm nổi hết cả da gà, ngay một khắc tay của ông chủ Tào chạm tới thì cậu tránh đi, lạnh lùng nhìn gã một cái: "Tôi không có hứng thú với ông."
Sắc mặt ông chủ Tào xấu đi.
Tuy gã đã già, nhưng lấy gia thế của gã thì ai mà không muốn gả cho gã chứ?
Giản Nại dám nói như thế ư!
Ông chủ Tào nghĩ cậu đang lạt mềm buộc chặt, gã cúi người muốn ôm lấy cậu: "Nhưng anh có hứng thú với em mà, em giả bộ gì chứ, chuyện nhà em phá sản ở Đế Đô ai mà không biết? Em đào hôn theo trai, em nghĩ phủ tướng quân sẽ còn muốn em sao, cũng chỉ có nhà họ Tào anh đây mới cứu nổi em thôi, anh thương em là phúc của em đấy!"
Giản Nại lắc mình né tránh cái ôm.
Vì né đúng lúc nên ông chủ Tào trượt chân, trợn mắt rớt thẳng xuống ao nước!
Giản Nại sửng sốt, nhìn con heo biết bơi trong ao liền phì cười.
Nhưng cậu không ngờ ông chủ Tào chả phải là người dễ chọc, gã bơi được đến bờ, nhân lúc Giản Nại không để ý bèn giơ tay nắm lấy chân cậu, muốn kéo Giản Nại rớt xuống ao cùng mình!
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, có người kéo lại cánh tay của Giản Nại.
Ông chủ Tào bị đá một cước về lại ao, bắn nước tứ phía, Giản Nại bị giật mình, trừng lớn đôi mắt nhìn về người đàn ông đã cứu mình bên cạnh, anh mặc quân trang màu đen, sườn mặt lạnh lùng như đao khắc, Lục Trạch Phong có một đôi con ngươi sắc bén vô tình, lúc nhìn người khác sẽ gây ra cảm giác áp lực cho họ.
Giản Nại không biết tại sao mình lại chẳng sợ chút nào.
Thấy bộ dạng quẫn bách của ông chủ Tào, cậu mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."
Mắt thấy người trong ao lại muốn đứng lên kéo mình, cậu dựa vào gần Lục Trạch Phong theo bản năng, không ngờ tới ông chủ Tào lại sợ Lục Trạch Phong, sau khi bò ra khỏi ao, thấy được người trước mặt xong, không nói lời nào đã bỏ chạy.
Lúc này Giản Nại mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu còn chưa nhận ra mình và người kia đang quá gần gũi, hầu như muốn sà vào lòng người ta, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: "Cảm ơn ngài đã cứu em, nếu không có ngài em cũng chẳng biết phải làm sao nữa, thật sự rất cảm ơn ngài, em phải làm gì để cảm ơn ngài đây?"
Lục Trạch Phong trầm mặc một lát, đẩy người đang dựa vào mình ra, thanh âm trầm thấp: "Tự trọng."
Nhưng cũng may là cậu còn có một cuốn bách khoa toàn thư di động là Tiểu Địch, tốn không ít thời gian cậu mới hiểu được chút đỉnh về Ám Tinh, tất nhiên là cũng nhân tiện tìm hiểu về tình huống gia đình mình.
Ám Tinh là quốc gia theo chế độ quân chủ lập hiến.
Ở đây có hoàng đế, hơn nữa cũng có các đại thần và bá quan văn võ bình thường, xã hội này rất nghiêm ngặt chế độ cấp bậc, các đại quý tộc thì có năng lực rất mạnh, còn nhóm bình dân thì bình thường nhất, phải chịu khổ và làm các công việc nặng nhọc.
Địa vị của thú nhân tại Ám Tinh là tối cao.
Bởi vì các thú nhân có được cấp bậc tinh thần lực, mà tinh thần lực có thể cường hóa thân thể của các thú nhân thân.
Bỏ xa sức mạnh của nhân loại bình thường.
Trong các loại thú nhân, thì Dạ Oanh không có lực gây thương tổn nhất, nhưng cũng là chủng tộc tôn quý nhất, nói trắng ra thì bọn họ nhờ vào nhân phẩm cả thôi, kết cục tốt đẹp nhất dành cho Dạ Oanh chính là gả cho cường giả, rồi sau đó vô tư vô ưu vượt qua cả đời.
Lần nào Tiểu Địch cũng luôn nói: "Thiếu gia, nhất định ngài sẽ được gả cho người tốt nhất."
Giản Nại trợn trắng mắt: "Anh sống đâu phải là để chỉ lấy chồng."
Mà gia đình Giản Nại đang ở lại đang trong tình trạng khó khăn.
Gia đình họ vốn làm kinh doanh, chuyên gia cung cấp tơ lụa và dải vệt vào cung, còn có các nhóm hoàng tộc quyền quý, làm quan thương nên kiếm được bộn tiền.
Nhưng năm nay.
Hoàng đế đón dâu, Hoàng Hậu tân nhiệm cũng xuất thân từ gia đình thương, là một Dạ Oanh tuyệt sắc.
Cô ta rất được hoàng đế sủng ái.
Cho nên nhà mẹ đẻ cũng được hưởng tiếng thơm lây. Vốn nhà họ Giản và nhà họ Thẩm của Hoàng hậu đều ngang tài ngang sức trên thương trường, nhưng vì có Hoàng hậu nên Thẩm gia có chống lưng, tự động chặt đứt nguồn cung ứng, chèo kéo không ít nguồn cung cấp của Giản gia.
Cũng bởi thế, khi biết được tinh thần lực của Giản Nại xứng đôi với tướng quân, mọi người trong nhà như bắt lấy được cọng rơm cứu mạng, cho nên mới ép con mình vào phủ tướng phân, cứu vớt thảm trạng của cả nhà.
Tiểu Địch nhẹ giọng an ủi: "Thiếu gia, tuy nghe đồn rằng tướng quân là người tàn bạo, nhưng ngài ấy chưa lấy vợ lần nào, quý tộc lấy nhiều vợ lẻ thì đầy rẩy, em nghĩ ngài ấy là người tốt đó ạ."
Giản Nại nói đại: "Lỡ tại anh ta yếu rồi sao?"
Trên khuôn mặt ngây thơ của Tiểu Địch lộ ra vẻ khiếp sợ.
Thằng bé còn nhỏ chưa trải sự đời, đột nhiên nghe mấy lời như thế nên có hơi thẹn.
Giản Nại đang nói chuyện với cậu thì bên ngoài có người tiến vào.
Là mẹ của Giản Nại, bà tới đây để hỏi thăm: "Nại Nại, con thấy khoẻ hơn chưa?"
Giản Nại vốn đang cùng Tiểu Địch ngồi ở hoa viên sưởi nắng, thấy bà tới liền trả lời: "Cảm ơn mẹ đã quan tâm, con đã khá hơn nhiều rồi ạ."
Bà lại gần, thở dài nói: "Nại Nại, ngày mai trong cung sẽ tổ chức yến hội, nhà của chúng ta nói như thế nào cũng đã từng là thương nhân thường hợp tác với trong cung, là những khách nhân được mời tới, cha và mẹ đã nghĩ kỹ rồi, nhân cơ hội này sẽ đi xin lỗi với phía Lục nguyên soái, chuyện này là do lỗi của chúng ta."
Giản Nại nói: "Phải nên xin lỗi ạ."
Dù Giản Nại không rành về thế giới này lắm nhưng cậu vẫn có thể đoán được, nếu chuyện này xảy ra từ một nhà đại quý tộc, con mình chạy theo trai quả là chuyện quá mất mặt.
Mẹ nói: "Nếu con không muốn đi thì cũng đừng đi..."
Giản Nại nói thẳng: "Con sẽ đi."
Mẹ cậu có chút kinh ngạc.
Bởi vì bà khá là hiểu con của mình, tính tình quật cường, ngày thường nếu có chuyện gì cậu đều tự động làm theo ý của mình, không ngờ rằng lần này cậu lại chủ động yêu cầu đi!
Nhưng mẹ cậu vẫn vui vẻ cười: "Rồi, rồi, ngày mai chúng ta cùng đi nhé."
Giản Nại gật đầu: "Chuyện này chung quy cũng là tại con, con cũng muốn gánh vác trách nhiệm, mẹ cứ yên tâm, có ra sao con cũng sẽ thành thật xin lỗi."
Bà nghe xong vui vẻ không thôi, nhưng vẫn nghiêm túc dặn dò Giản Nại một phen: "Con ngoan, ngày mai tới đó... con trang điểm xinh xinh một chút nhé, có nhiều người lắm, đặc biệt là Hoàng Hậu đang chờ chê bai nhà chúng ta đấy."
Giản Nại gật đầu: "Con biết rồi ạ."
Loại trang điểm này sao mà giống đàn bà con gái được.
Giản Nại cảm thấy hơi làm lố, nhưng mẹ đã nói như vậy, thì cậu cũng không thể cãi lại được.
Buổi tối trước ngày diễn ra yến tiệc, Tiểu Địch cứ lôi kéo Giản Nại thử quần áo: "Thiếu gia, mấy bộ này ngài thích bộ nào nhất?"
Giản Nại ngồi ở trên bàn, cảm giác cả người muốn rã rời.
Không vì cái gì khác, chủ yếu là do quần áo của Ám Tinh quá hoa hoè loè loẹt.
Ví dụ như bộ đồ mà Tiểu Địch đang cầm trên tay lúc này, bộ quần áo màu hoàng kim, trên eo có đính các loại đá quý xinh đẹp đủ máu, trên áo còn điêu khắc các hoa văn mỹ lệ và phức tạp, dưới ánh đèn quả thật rất là lộng lẫy chiếm lấy mọi ánh nhìn.
Đáng tiếc không phải là gu của Giản Nại.
Giản Nại nói thẳng: "Không thích."
Tiểu Địch lại lấy ra thêm vài bộ đưa cho cậu xem.
Giản Nại phát hiện, gu của chính chủ là màu đỏ tía, là cái màu mà vừa nhìn vào đã chẳng muốn mặc, khiến cậu rất đau đầu.
Cho Tiểu Địch nghỉ ngơi, Giản Nại tự mình đi tới trước tủ quần áo, cuối cùng dưới không ít sự nỗ lực, từ bên trong tủ tìm ra được bộ có thể tạm gọi là quần áo, màu xanh lơ thuần tịnh, áo sơ mi màu trắc, áo khoáng màu xanh lơ, có vài sợi vải tua rua màu xanh lá nhợt nhạt rũ xuống, thoạt nhìn khá là văn tĩnh, lịch sự, tao nhã. Cậu thử mặc vào, bộ quần áo này khiến cậu trở nên thành thục tinh tế hơn, hơn nữa cũng không hề loè loẹt.
Tiểu Địch ngây người: "Thiếu gia đẹp trai quó."
Giản Nại nói: "So với trước kia thì sao?"
Tiểu Địch trung thực nói: "Trước kia thiếu gia thích mặc những trang phục sặc sỡ, cũng đẹp đấy nhưng mà giờ đẹp hơn."
Giản Nại được khen phổng hết cả mũi.
Cậu nói với Tiểu Địch: "Những quần áo đó anh không thích nữa, khi nào có thời gian anh dẫn em đi mua quần áo mới nhé."
Tiểu Địch lo lắng: "Nhưng chẳng phải phủ của chúng mình đang không có tiền ạ."
Lúc này Giản Nại mới nhớ tới cái số phận hẩm hiu của gia đình này, cậu thở dài một hơi, nói với Tiểu Địch: "Đúng là bởi vì thế, nên chúng ta phải tìm cách bán hết mớ đồ loè loẹt này đi, rồi mua các bộ đồ nào mặc được."
Tiểu Địch cảm thấy thiếu gia nói rất có đạo lý, nhóc thật sự càng ngày càng sùng bái thiếu gia.
Giản Nại không biết tâm lý của thằng bé đã biến hóa, tới khuya cậu thấy hơi mệt nên đã ngủ say, ở trong mơ, cậu lại mơ được vài giấc mơ kỳ lạ, cậu mơ thấy một nơi tối đen ẩm ướt, ở đó có một người đàn ông, anh ta mặc quân trang sắc mặt thâm trầm, cả người toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ.
Giản Nại muốn tới gần nhưng lại không dám.
Ngay lúc cậu đang rén thì người đàn ông kia phát hiện ra cậu, đưa mắt nhìn qua.
Đôi mắt kia thế mà lại khá quen thuộc, giống như đã từng gặp qua vô số lần, trước đó Giản Nại không nhớ ra được mình đã gặp ở đâu, nhưng ngay khoảnh khắc đó, cậu bỗng nhiên nhớ ra, người kia là Lục Trạch Phong.
Lục Trạch Phong nhìn cậu, nhìn vài giây, rồi xoay người rời đi.
Giản Nại có hơi bồn chồn, muốn đuổi theo, nhưng bóng dáng người kia càng đi càng xa, mãi cho đến khi cậu không thể đuổi kịp được nữa.
Giản Nại bừng tỉnh từ cơn mộng mị.
Cậu há mồm thở dốc, ôm ngực, mồ hôi chảy ròng, không thể nào bình tĩnh lại được, Tiểu Địch ở Tiểu Địch đi đến, vội vàng hỏi: "Thiếu gia ngài làm sao vậy?"
Giản Nại xua tay: "Không sao cả."
Hôm nay là ngày đi dự yến hội trong cung.
Từ sáng sớm Giản Nại đã rời giường rửa mặt, ăn vận đẹp đẽ ra cửa, sau khi cha mẹ thấy cậu ăn diện xong thì cảm thấy trước mắt sáng ngời, có thể là do Giản Nại không còn loè loẹt nữa nên trong lòng họ cũng thấy vui mừng.
Tới yến hội, Giản Nại bị sự huy hoàng của nơi đây làm cho kinh ngạc.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cậu thấy kiến trúc lâu đài cổ có màu tối đen của châu Âu, kiến trúc cao ngất chạm mây, thậm chí còn có huyền phù lơ lửng ở trên không, công nghiệp nặng của Ám Tinh có thể nói là đỉnh nhất vũ trụ.
||||| Truyện đề cử: |||||
Tiến vào yến hội, cậu thấy có rất nhiều người có hình thú kỳ quái.
Mẹ Giản Nại dẫn cậu đi khắp nơi giới thiệu: "Bên kia là công tử của phủ Thừa tướng, bên đó là..."
Giản Nại nghe mà lỗ tai muốn mọc kén.
Cuối cùng, hầu như tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, cách đó không xa, có người hô lên: "Khách quý đến!"
Có thể tới yến hội này, nhiều ít gì vẫn là người có tài sản và vật chất.
Đặc biệt là buổi tiệc được hoàng thất tổ chức.
Gần đó có một đám người mặc đồ dát vàng rực rỡ, quần áo chủ yếu màu vàng nhạt, nhìn rất sang trọng quý phái, chắc là hoàng đế, dẫn đầu có hai người, có một người mặc quân trang màu đen, anh ta cao vô cùng, nhìn từ xa có thể nhận thấy anh là một người có năng lực lãnh đạo với khí chất trầm ổn, lúc anh xuất hiện thì bầu không khí bốn phía trầm lắng rất nhiều.
Từ xa... vẫn có thể cảm nhận được sự áp bách từ anh.
Mẹ Giản Nại tới gần: "Đó chính là đại tướng quân Lục Trạch Phong."
Giản Nại cảm thấy dáng người của người này có chút quen mắt, nhưng không thể nhớ ra.
Cậu đang suy nghĩ thì mẹ nói: "Giờ không phải là lúc, mẹ và cha dẫn con đi giới thiệu mọi người trước đã, ở yến hội này có rất nhiều thanh niên tài giỏi đấy!"
Giản Nại không có tâm tình, lòng của cậu đang hướng về một nơi khác.
Tầm nhìn Giản Nại vẫn còn đang hướng về phía người mặc quân trang màu đen kia, ánh mắt lưu luyến chuẩn bị dời đi thì rõ ràng ở phía xa xa đó, hình như người kia cũng cảm ứng được rồi nhìn về phía cậu, ánh mắt của anh có chút sắc bén, còn có vẻ đáng sợ, khiến Giản Nại rén hết cả người.
Cha mẹ lại lôi kéo cậu: "Lại đây, Nại Nại, tới làm quen ông chủ Tào này, đây là thương nhân hàng đầu của Ám Tinh chúng ta, sinh ý nhà bọn họ là mạnh nhất vũ trụ, thuộc hàng top bảng xếp hạng giàu có đấy!"
Giản Nại nhìn về phía ông chủ Tào, là một gã bụng phệ.
Ánh mắt người đàn ông kia nhìn cậu, mang theo vài đánh giá sâu xa, cong môi cười cười nói: "Ngài Giản này, công tử nhà hai người mấy năm nay trổ mã càng ngày càng đẹp đấy."
Cha Giản và mẹ Giản cười cười, nói: "Ông chủ Tào quá khen."
Giản Nại chịu không nổi nữa, dứt khoát nói: "Ba mẹ, con đi toilet, mọi người từ từ nói."
Cha mẹ Giản không ngờ rằng con mình lại tuỳ hứng như thế, muốn cản cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giản Nại đi mất, rồi cười vài cái cho đỡ ngượng.
Ông chủ Tào cũng không thấy sượng, chỉ nói: "Con nít mà, hiểu được."
......
Thật ra Giản Nại khá quen thuộc với loại tiệc rượu như này, trước kia khi cậu còn làm nghệ sĩ, cậu từng tham gia không ít các buổi tiệc, mà trong những bữa tiệc đó, những tên đàn ông tai to mặt lớn, dầu mỡ dâm dê như này cậu đã gặp nhiều rồi.
Đặc biệt là mấy tên khốn như ông chủ Tào, nhìn thôi là đã muốn đấm vài cái.
Một đường đi thẳng đến toilet bên bờ ao, Giản Nại rửa tay ở cạnh ao, phía sau liền truyền đến giọng nói: "Giản công tử, trùng hợp quá."
Giản Nại vừa quay đầu lại, thì thấy ông chủ Tào cũng tới đây.
Ông chủ Tào đi đến bên cạnh cậu rửa tay, trên tay gã đeo các loại trang sức quý giá, nhìn rất giầu có, gã cong môi cười: "Nghe tên em đã lâu, khi em còn nhỏ anh từng bế em đấy."
Giản Nại nghe được cái giọng lả lơi của gã mà muốn nôn hết cơm từ đêm hôm trước ra.
Ông chủ Tào vừa rửa tay vừa nói: "Chuyện của em anh đã nghe rồi, có phải không muốn gả vào phủ tướng quân không, vậy thì đúng rồi, Lục Trạch Phong tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng cậu ta là quân nhân mà, năm nào cũng ở ngoài trưng binh đánh giặc, sao biết chiều em được, em theo anh mới gọi là hưởng phúc, tuy anh đã cưới vợ rồi, nhưng phủ anh vẫn chưa có bà nhỏ đâu, nếu em theo anh..."
Ông chủ Tào vừa nói vừa duỗi tay muốn sờ tay Giản Nại.
Giản Nại thấy gớm nổi hết cả da gà, ngay một khắc tay của ông chủ Tào chạm tới thì cậu tránh đi, lạnh lùng nhìn gã một cái: "Tôi không có hứng thú với ông."
Sắc mặt ông chủ Tào xấu đi.
Tuy gã đã già, nhưng lấy gia thế của gã thì ai mà không muốn gả cho gã chứ?
Giản Nại dám nói như thế ư!
Ông chủ Tào nghĩ cậu đang lạt mềm buộc chặt, gã cúi người muốn ôm lấy cậu: "Nhưng anh có hứng thú với em mà, em giả bộ gì chứ, chuyện nhà em phá sản ở Đế Đô ai mà không biết? Em đào hôn theo trai, em nghĩ phủ tướng quân sẽ còn muốn em sao, cũng chỉ có nhà họ Tào anh đây mới cứu nổi em thôi, anh thương em là phúc của em đấy!"
Giản Nại lắc mình né tránh cái ôm.
Vì né đúng lúc nên ông chủ Tào trượt chân, trợn mắt rớt thẳng xuống ao nước!
Giản Nại sửng sốt, nhìn con heo biết bơi trong ao liền phì cười.
Nhưng cậu không ngờ ông chủ Tào chả phải là người dễ chọc, gã bơi được đến bờ, nhân lúc Giản Nại không để ý bèn giơ tay nắm lấy chân cậu, muốn kéo Giản Nại rớt xuống ao cùng mình!
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, có người kéo lại cánh tay của Giản Nại.
Ông chủ Tào bị đá một cước về lại ao, bắn nước tứ phía, Giản Nại bị giật mình, trừng lớn đôi mắt nhìn về người đàn ông đã cứu mình bên cạnh, anh mặc quân trang màu đen, sườn mặt lạnh lùng như đao khắc, Lục Trạch Phong có một đôi con ngươi sắc bén vô tình, lúc nhìn người khác sẽ gây ra cảm giác áp lực cho họ.
Giản Nại không biết tại sao mình lại chẳng sợ chút nào.
Thấy bộ dạng quẫn bách của ông chủ Tào, cậu mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."
Mắt thấy người trong ao lại muốn đứng lên kéo mình, cậu dựa vào gần Lục Trạch Phong theo bản năng, không ngờ tới ông chủ Tào lại sợ Lục Trạch Phong, sau khi bò ra khỏi ao, thấy được người trước mặt xong, không nói lời nào đã bỏ chạy.
Lúc này Giản Nại mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu còn chưa nhận ra mình và người kia đang quá gần gũi, hầu như muốn sà vào lòng người ta, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: "Cảm ơn ngài đã cứu em, nếu không có ngài em cũng chẳng biết phải làm sao nữa, thật sự rất cảm ơn ngài, em phải làm gì để cảm ơn ngài đây?"
Lục Trạch Phong trầm mặc một lát, đẩy người đang dựa vào mình ra, thanh âm trầm thấp: "Tự trọng."