Chương 32: Phải dựa vào mắt nhìn
Mã Sơn tặc lưỡi hít hà: “Nhiều thế á? Chỉ cần trục lợi thôi đã đủ phát tài rồi!”
Nhưng Châu Na lại bảo: “Ngoài những buổi đấu giá đặc biệt, chú Minh chưa bao giờ trục lợi. Được rồi, các cậu tự vào trong xem đi, tôi không sành mấy vụ này lắm nên không đi cùng, khi nào muốn về thì gọi cho tôi”.
Lý Dục Thần gật đầu, nói câu cảm ơn rồi đi vào sảnh giao dịch với Mã Sơn.
Họ đi dạo loanh quanh, tất nhiên muc tiêu chính là cươc đá.
Ngoài ra còn có một số gian hàng bán đá phỉ thuý thô, trong đó có một gian khá lớn, chiếm trọn một góc trong sảnh, xung quanh có rất nhiều người đang xem đá.
Lý Dục Thần đi qua đó, mờ thần thức quét qua từng khối đá một.
Thần thức của anh quét đến đâu, hoa văn trong khối đá đều hiện rõ trong đầu anh, kết cấu bên trong của khối đá là gì cũng biết rõ luôn.
Sau khi đi một vòng, anh đã xem xét tất cả mấy trăm khối đá to nhỏ tại đây mà vẵn không vừa ý một cái nào.
Không phải anh chê những khối đá này không có kết cấu tốt, mà do giá niêm yết thông thường quá cao, mấy vỉên đã tróc mảng xanh lục đều có giá khởi điếm từ mấy chục nghìn.
Lý Dục Thần không biết giá thị trường của phỉ thuý, dù bên trong có ngọc thật thì anh cũng không thế xác định nó có đáng giá hay không.
Mà với đa số các khối đá, anh không cần biết giá thị trường cũng đủ biết chắc rằng sẽ bị lỗ.
Ví dụ như có một khối đá nặng tầm mười cản đã tróc một mảng lớp ngoài, giá niêm yết ba trăm nghìn, nhưng thật ra nó chỉ tróc một mảng xanh lục nhỏ, chất ngọc thực chất bên trong không được sạch, chất đá thô mà còn bị nứt, còn chẳng đủ làm một tấm biến hiệu.
“Sao rồi, có vừa ý được cái nào chưa?”
Thấy Lý Dục Thần không đứng lại xem mà cứ đi thẳng qua các gian hàng bán đá, Mã Sơn hơi sốt ruột.
Anh lắc đầu: “Đi thôi, chúng ta qua đó xem sao”.
Trên tầng sáu ờ phía bên kia đại sảnh, Phùng Thiẻn Minh và Châu Na đang ngồi uống trà trong một văn phòng được bài trí sang trọng và trang nhã.
Trước mặt ỏng ta có một màn hình lớn, có thế nhìn thấy được hình ảnh ờ mọi vị trí trong từng sảnh giao dịch từ trên đó.
Lúc này có một khung hình trong số đó được phóng to, đó chính là khu cược đá mà Lý Dục Thần đang đi dạo.
Trong khung hình, anh đang chậm rãi bước đi giữa những khối đá lộn xộn kia.
Anh đi rất chậm nhưng không hề dừng lại.
“Cô có chắc là họ đến đế cược đá không?”, Phùng Thiên Minh nhìn màn hình, hỏi.
Châu Na gật đầu: “Tôi không rõ về cái cậu Lý Dục Thần này lắm, nhưng Mã Sơn là một người ngay thắng, cậu ấy sẽ không nói dối tôi”.
Chị ta lại hỏi: “Chú Minh, tại sao anh lại quan tâm đến cậu ta thế, chỉ vì cậu ta quen biết với ông Khôn của Tiền Đường thôi hả?”
Phùng Thiên Minh lắc đầu: “Nếu cậu ta chỉ là bạn của ông Khôn, cùng lắm thì tõi chỉ nế cậu ta một chút thôi, nhưng hôm qua cậu ta đã đánh bại thầy Hồng, thầy ấy là người đại diện của Thái Cực Nam Phái ở thành phố Hòa. Sau khi về tôi có hỏi thầy Hồng, tuy ngoài miệng ông ấy không chịu phục nhưng trong lòng lại phục sát đất. Điều khiến thầy Hồng tức giận là, rõ ràng cái cậu Lý Dục Thần này dùng võ thuật của Thái Cực nhưng lại không chịu nhận”.
“Chẳng phải cậu ta nói mình tự học sao?”
“Hừ! Tự học? Thầy Hồng tập võ ba mươi năm mới có được thành tựu như ngày hôm nay, cậu ta đánh bại thầy Hồng một cách dễ dàng như thế, cõ bảo cậu ta tự học, có khả năng được à?”
“Nếu nói như thế, nghĩa là cậu ta cũng là người của phái Thái Cực sao?”
“Thầy Hồng nghĩ cậu ta là người của Thái Cực Bắc Phái, cố ý đến đế phá quán”.
“Nhưng hôm qua rõ ràng là tình cờ gặp mà”.
“Bất kế là tình cờ hay cố ý thì đây cũng là chuyện của phái Thái Cực bọn họ. Hồng Thiên Thành đã báo cáo với trụ sờ chính của Thái Cực Nam Phái rồi, đến lúc đó là Lý Quy hay Lý Quỷ, rồi tự nhiên sẽ có người biết thôi”.
“Vậy là anh định…’
Phùng Thiên Minh nhấp một hớp trà: “Làm cái nghề này sẽ khó tránh được những lúc cần phải giải quyết vấn đề bằng vũ lực. Thầy Hồng là người mà tôi đã tốn một số tiền lớn đế mời về. Nhưng cô cũng biết mà, mấy ông già đánh Thái Cực tự xưng là danh môn chính phái này cực kì sĩ diện, có một số việc sẽ không thèm làm. Tôi đang cần một cao thủ giống như Lý Dục Thần theo bên cạnh”.
“Anh muốn chiêu mộ cậu ta, nhưng tôi thấy cậu ta kiêu ngạo lắm, e là sẽ khó thuần phục”, Châu Na hơi lo lắng.
“Là người ắt sẽ có điếm yếu, nếu hôm nay cậu ta đã đến cược đá, vậy có nghĩa là cậu ta đang thiếu tiền”, chú Minh tự tin đáp.
Châu Na ngạc nhiẻn: “Chú Minh, đừng nói là anh định cài bẫy họ nhé?”
Phùng Thiên Minh cười bảo: “Làm sao tôi giở trò VỚI một nhân vật như cậu ta được chứ. Tôi chỉ tò mò, với võ công của cậu ta, nếu muốn kiếm tiền thì sẽ có rất nhiều cách, tại sao cậu ta lại muốn đi cược đá? Cược đá không phải đánh nhau, không thể dựa vào sức mạnh được mà phải dựa vào mắt nhìn”.
Trong sảnh vần còn một vài gian hàng bán phỉ thuý thô, có điều quy mô đều khá nhỏ.
Lý Dục Thần ghé vào hal gian hàng khác vẫn không phát hiện được khối đá nào có giá trị mua về.
Mã Sơn hơi nôn nóng: “Dục Thần, rốt cuộc có được không thế? Hay là chúng ta mua bừa một khối thôi, dù sao cũng chí thử một lần thôi mà, thắng thì đi bar VỚI gái, thua thì về nhà ăn mì tôm”.
Lý Dục Thần cười đáp: “Anh đừng gấp gáp, nói chung là hôm nay chúng ta sẽ không về tay không đâu”.
Sở dĩ tự tin như vậy là vì lúc đi dạo loanh quanh, anh không tìm được khối đá nào tốt nhưng lại tìm được vàl món đồ cổ có giá trị.
Trong đó có một chiếc gương đồng cổ, rõ ràng nó vừa được khai quật cách đây không lảu nên còn dính âm khí dưới lòng đất.
Từ luồng khí toả ra dưới lớp gỉ sét màu xanh lá, Lý Dục Thần kết luận đây là một món pháp khí từ thời xa xưa, chẳng qua nó đã hư hỏng và cần được sửa chữa.
Nhưng dù có được sửa chữa, loại pháp khí cấp bậc này cũng khó lọt được vào mắt anh.
Mục đích chính của ngày hôm nay vẫn là cược đá, nếu không mua được viên đá ngọc nào tốt, anh sẽ suy xét đến việc mua chiếc gương này, sau khi sửa chữa chắc sẽ có thể bán được một ít tiền.
ở trong cùng còn có một gian hàng bán đá cuối cùng, bởi vì nó có quy mô nhỏ nhất nên không được bắt mắt cho lắm, Lý Dục Thần đã suýt bỏ qua nó.
Nhưng vừa đi đến trước gian hàng này, hai mắt Lý Dục Thần lập tức sáng rực lẻn, anh không ngờ trẽn gian hàng nhỏ này lại có mấy khối đá khá tốt.
Ông chủ thấy họ ghé vào thì nhiệt tình chào hỏi.
“Hai cậu thích kiểu nào?’
Nhưng Châu Na lại bảo: “Ngoài những buổi đấu giá đặc biệt, chú Minh chưa bao giờ trục lợi. Được rồi, các cậu tự vào trong xem đi, tôi không sành mấy vụ này lắm nên không đi cùng, khi nào muốn về thì gọi cho tôi”.
Lý Dục Thần gật đầu, nói câu cảm ơn rồi đi vào sảnh giao dịch với Mã Sơn.
Họ đi dạo loanh quanh, tất nhiên muc tiêu chính là cươc đá.
Ngoài ra còn có một số gian hàng bán đá phỉ thuý thô, trong đó có một gian khá lớn, chiếm trọn một góc trong sảnh, xung quanh có rất nhiều người đang xem đá.
Lý Dục Thần đi qua đó, mờ thần thức quét qua từng khối đá một.
Thần thức của anh quét đến đâu, hoa văn trong khối đá đều hiện rõ trong đầu anh, kết cấu bên trong của khối đá là gì cũng biết rõ luôn.
Sau khi đi một vòng, anh đã xem xét tất cả mấy trăm khối đá to nhỏ tại đây mà vẵn không vừa ý một cái nào.
Không phải anh chê những khối đá này không có kết cấu tốt, mà do giá niêm yết thông thường quá cao, mấy vỉên đã tróc mảng xanh lục đều có giá khởi điếm từ mấy chục nghìn.
Lý Dục Thần không biết giá thị trường của phỉ thuý, dù bên trong có ngọc thật thì anh cũng không thế xác định nó có đáng giá hay không.
Mà với đa số các khối đá, anh không cần biết giá thị trường cũng đủ biết chắc rằng sẽ bị lỗ.
Ví dụ như có một khối đá nặng tầm mười cản đã tróc một mảng lớp ngoài, giá niêm yết ba trăm nghìn, nhưng thật ra nó chỉ tróc một mảng xanh lục nhỏ, chất ngọc thực chất bên trong không được sạch, chất đá thô mà còn bị nứt, còn chẳng đủ làm một tấm biến hiệu.
“Sao rồi, có vừa ý được cái nào chưa?”
Thấy Lý Dục Thần không đứng lại xem mà cứ đi thẳng qua các gian hàng bán đá, Mã Sơn hơi sốt ruột.
Anh lắc đầu: “Đi thôi, chúng ta qua đó xem sao”.
Trên tầng sáu ờ phía bên kia đại sảnh, Phùng Thiẻn Minh và Châu Na đang ngồi uống trà trong một văn phòng được bài trí sang trọng và trang nhã.
Trước mặt ỏng ta có một màn hình lớn, có thế nhìn thấy được hình ảnh ờ mọi vị trí trong từng sảnh giao dịch từ trên đó.
Lúc này có một khung hình trong số đó được phóng to, đó chính là khu cược đá mà Lý Dục Thần đang đi dạo.
Trong khung hình, anh đang chậm rãi bước đi giữa những khối đá lộn xộn kia.
Anh đi rất chậm nhưng không hề dừng lại.
“Cô có chắc là họ đến đế cược đá không?”, Phùng Thiên Minh nhìn màn hình, hỏi.
Châu Na gật đầu: “Tôi không rõ về cái cậu Lý Dục Thần này lắm, nhưng Mã Sơn là một người ngay thắng, cậu ấy sẽ không nói dối tôi”.
Chị ta lại hỏi: “Chú Minh, tại sao anh lại quan tâm đến cậu ta thế, chỉ vì cậu ta quen biết với ông Khôn của Tiền Đường thôi hả?”
Phùng Thiên Minh lắc đầu: “Nếu cậu ta chỉ là bạn của ông Khôn, cùng lắm thì tõi chỉ nế cậu ta một chút thôi, nhưng hôm qua cậu ta đã đánh bại thầy Hồng, thầy ấy là người đại diện của Thái Cực Nam Phái ở thành phố Hòa. Sau khi về tôi có hỏi thầy Hồng, tuy ngoài miệng ông ấy không chịu phục nhưng trong lòng lại phục sát đất. Điều khiến thầy Hồng tức giận là, rõ ràng cái cậu Lý Dục Thần này dùng võ thuật của Thái Cực nhưng lại không chịu nhận”.
“Chẳng phải cậu ta nói mình tự học sao?”
“Hừ! Tự học? Thầy Hồng tập võ ba mươi năm mới có được thành tựu như ngày hôm nay, cậu ta đánh bại thầy Hồng một cách dễ dàng như thế, cõ bảo cậu ta tự học, có khả năng được à?”
“Nếu nói như thế, nghĩa là cậu ta cũng là người của phái Thái Cực sao?”
“Thầy Hồng nghĩ cậu ta là người của Thái Cực Bắc Phái, cố ý đến đế phá quán”.
“Nhưng hôm qua rõ ràng là tình cờ gặp mà”.
“Bất kế là tình cờ hay cố ý thì đây cũng là chuyện của phái Thái Cực bọn họ. Hồng Thiên Thành đã báo cáo với trụ sờ chính của Thái Cực Nam Phái rồi, đến lúc đó là Lý Quy hay Lý Quỷ, rồi tự nhiên sẽ có người biết thôi”.
“Vậy là anh định…’
Phùng Thiên Minh nhấp một hớp trà: “Làm cái nghề này sẽ khó tránh được những lúc cần phải giải quyết vấn đề bằng vũ lực. Thầy Hồng là người mà tôi đã tốn một số tiền lớn đế mời về. Nhưng cô cũng biết mà, mấy ông già đánh Thái Cực tự xưng là danh môn chính phái này cực kì sĩ diện, có một số việc sẽ không thèm làm. Tôi đang cần một cao thủ giống như Lý Dục Thần theo bên cạnh”.
“Anh muốn chiêu mộ cậu ta, nhưng tôi thấy cậu ta kiêu ngạo lắm, e là sẽ khó thuần phục”, Châu Na hơi lo lắng.
“Là người ắt sẽ có điếm yếu, nếu hôm nay cậu ta đã đến cược đá, vậy có nghĩa là cậu ta đang thiếu tiền”, chú Minh tự tin đáp.
Châu Na ngạc nhiẻn: “Chú Minh, đừng nói là anh định cài bẫy họ nhé?”
Phùng Thiên Minh cười bảo: “Làm sao tôi giở trò VỚI một nhân vật như cậu ta được chứ. Tôi chỉ tò mò, với võ công của cậu ta, nếu muốn kiếm tiền thì sẽ có rất nhiều cách, tại sao cậu ta lại muốn đi cược đá? Cược đá không phải đánh nhau, không thể dựa vào sức mạnh được mà phải dựa vào mắt nhìn”.
Trong sảnh vần còn một vài gian hàng bán phỉ thuý thô, có điều quy mô đều khá nhỏ.
Lý Dục Thần ghé vào hal gian hàng khác vẫn không phát hiện được khối đá nào có giá trị mua về.
Mã Sơn hơi nôn nóng: “Dục Thần, rốt cuộc có được không thế? Hay là chúng ta mua bừa một khối thôi, dù sao cũng chí thử một lần thôi mà, thắng thì đi bar VỚI gái, thua thì về nhà ăn mì tôm”.
Lý Dục Thần cười đáp: “Anh đừng gấp gáp, nói chung là hôm nay chúng ta sẽ không về tay không đâu”.
Sở dĩ tự tin như vậy là vì lúc đi dạo loanh quanh, anh không tìm được khối đá nào tốt nhưng lại tìm được vàl món đồ cổ có giá trị.
Trong đó có một chiếc gương đồng cổ, rõ ràng nó vừa được khai quật cách đây không lảu nên còn dính âm khí dưới lòng đất.
Từ luồng khí toả ra dưới lớp gỉ sét màu xanh lá, Lý Dục Thần kết luận đây là một món pháp khí từ thời xa xưa, chẳng qua nó đã hư hỏng và cần được sửa chữa.
Nhưng dù có được sửa chữa, loại pháp khí cấp bậc này cũng khó lọt được vào mắt anh.
Mục đích chính của ngày hôm nay vẫn là cược đá, nếu không mua được viên đá ngọc nào tốt, anh sẽ suy xét đến việc mua chiếc gương này, sau khi sửa chữa chắc sẽ có thể bán được một ít tiền.
ở trong cùng còn có một gian hàng bán đá cuối cùng, bởi vì nó có quy mô nhỏ nhất nên không được bắt mắt cho lắm, Lý Dục Thần đã suýt bỏ qua nó.
Nhưng vừa đi đến trước gian hàng này, hai mắt Lý Dục Thần lập tức sáng rực lẻn, anh không ngờ trẽn gian hàng nhỏ này lại có mấy khối đá khá tốt.
Ông chủ thấy họ ghé vào thì nhiệt tình chào hỏi.
“Hai cậu thích kiểu nào?’