Chương 31: Cược đá
Mã Sơn nói xong thì hỏi: “Dục Thần, sao em lại biết nơi đó?”
Lý Dục Thần cũng không giấu diếm, anh kế lại chuyện ngày đó đưa Lâm Mộng Đình về gặp phải đám lưu manh.
Mã Sơn nghe xong thì nổi giận: “Con mẹ nó, nếu hai thằng ranh con này rơi vào tay anh thì anh sẽ đánh chúng tàn phế luôn”.
Anh ta còn nói: “Hỏm qua cô Lâm cầu xin cho chúng ta trước mặt chú Minh anh đều nghe thấy hết, chỉ với điều này chúng ta đã không thế mặc kệ chuyện của cô ấy rồi. Người anh em, em nói đi, chúng ta phải làm gì đây? Hay là anh đi gọi người phá cái ổ chó
của gã ta nhé!”
Lý Dục Thần nói: “Tạm thời đừng kích động, người dám ra tay với cô Lâm chắc chắn không phải người bình thường. Chúng ta đến trường đấu chó của gã ta chơi đùa một chút đế thăm dò gã ta, tiện thế kiếm chút tiền luôn”.
Mã Sơn gật đầu: “Được, anh nghe theo em”.
“Anh có quen ai có thể dẩn chúng ta đi vào không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Có, em còn nhớ Hoàng Tam không?”
“Hoàng Tam?”
“Chính là người hay đánh nhau với chúng ta lúc bé đấy”.
Lý Dục Thần nhớ ra đúng là có người này, anh ta cũng sống qua ngày dựa vào việc nhặt phế liệu, vì cướp địa bàn mà đánh nhau với Mã Sơn không ít lần.
Điều khiến anh còn nhớ rất rõ là Hoàng Tam không đánh lại Mã Sơn nên lợi dụng lúc không có Mã Sơn bắt nạt Đinh Hương.
Lần đó vì bảo vệ Đinh Hương, Lý Dục Thần đã liều mạng đánh một trận với Hoàng Tam, cuối cùng dựa vào vôi sống khiến Hoàng Tam không nhìn thấy gì, sau đỏ anh kéo Đinh Hương bỏ chạy, tránh được một kiếp.
“Bây giờ tên này đang làm gì?”
“Mở một trạm thu mua phế liệu, nhưng làm ăn cũng không sạch sẽ.
Anh ta có quen biết với anh Thái của trường đấu chó, thường xuyên đến đó chơi, cũng sẽ dẫn khách đi theo”.
“Khi còn bé anh rất hay đánh anh ta, anh ta sẽ tin tường anh chứ?”
Mã Sơn cười hì hì: “Anh ta không tin anh, nhưng anh ta càng không tin anh là cớm”.
Lý Dục Thần cũng cười nói: “Được, vậy thì đi với anh ta. Tiếp theo chúng ta phải nghĩ cách kiếm được hai trăm nghìn phí vào sân đã”.
Lúc hơn chín giờ, Châu Na gọi điện thoại đến bảo họ đi thẳng tới bãi đổ xe.
Đến bãi đỗ xe, Châu Na ngồi trong một chiếc Porsche màu đỏ vẫy tay với họ.
Mã Sơn và Lý Dục Thần lên xe.
“Hai người không hỏi chúng ta sẽ đi đâu à?”, Châu Na vừa chạy xe vừa hỏi.
Mã Sơn nói: “Không phải đi đến chồ cược đá sao?”
Lý Dục Thần không lên tiếng.
Châu Na nhìn Lý Dục Thần qua kính chiếu hậu, thấy anh đang ngồi tựa lên ghế nhắm mắt dưỡng thần thì hỏi: “Anh Lý không muốn biết à?”
Lý Dục Thần đáp: “Nếu muốn nói thì đương nhiên chị sẽ tự nói, nếu không muốn nói thì chúng tôi có hỏi cũng vô ích”.
Châu Na cười khẽ, cũng không vòng vo nữa.
“Chắc chắn các cậu đều thấy tò mò vì sao nơi cược đá lại mở vào ban đẻm đúng không? Thật ra đây không phải nơi cược đá bình thường. Nếu thật sự muốn cược đá thì phải đi tới Điền Nam, thậm chí là vượt biên. Ở bên này đều chỉ là mấy chỗ cược đá nhỏ, mấy năm cũng không mờ được một viẽn đá quý giá. Nhưng nơi tôi dẫn các cậu đến hôm nay thì khác, không chỉ cược đá mà còn bán những thứ khác, có một vài thứ không thể công khai, nên chí có thể mở vào buối tối”.
“Đừng nói là mấy thứ người của xã hội thượng lưu chơi đấy nhé, vậy chúng em khõng chơi nối đâu”, Mã Sơn nhớ tới trong túi chỉ có mườỉ nghìn tệ tiền mặt, đây là toàn bộ tài sản của anh ta.
“Thếthì không phải, những người ở nơi này rất tạp nham, thể loại gì cũng có, còn có cả mấy kẻ trộm mộ. Về tiền bạc thì các cậu không cần phải lo, bên trong vẫn có mấy trò ré, cược đá vốn chính là cá cược. Nếu thật sự để ý thứ gì mà không đủ tiền thì có thế tìm tôi”.
Châu Na giới thiệu rất nhiệt tình.
Lý Dục Thần nói: “Thế không phải là chợ ma trước kia sao?”
Châu Na cười nói: “Cũng khá giống. Trước kia có chợ ma, bây giờ không được phép mở nữa nên đối thành kiều khác”.
Lý Dục Thần chợt hỏi: “Đây là địa bàn của chú Minh đúng không?”
Châu Na hơi bất ngờ nhìn Lý Dục Thần qua kính chiếu hậu.
“Anh Lý đúng là thông minh”.
Châu Na thừa nhận rất thẳng thắn.
Lý Dục Thần không nói gì nữa mà tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe chạy vào một hầm đò xe của một toà nhà sáu tầng hơi cũ kỹ ở phía Tây thành phố.
Đỗ xa xong, Châu Na dẫn họ đi vào thang máy, quẹt thẻ, bấm số tầng cao nhất là số 6.
“Trước kia nơi này là chợ đồ cũ lớn nhất thành phố Hoà, ba tầng bên dưới
đều là quầy hàng, tầng bốn bán đồ dùng trong nhà, tầng năm là khu làm việc. Lúc trước tầng sáu đế trống, sau đó chú Minh mua lại, đổi thành nơi giao dịch bây giờ”.
Châu Na giới thiệu.
“Các tầng khác có thế đi thoải mái, nhưng tầng sáu có quy định của câu lạc bộ, phải quẹt thẻ”.
Trong lúc nói chuyện thì thang máy đã đi lẻn tầng sáu.
Cửa thang máy mở ra, đối diện là một bức tường chắn cao khoảng hai mét, trên tường điêu khắc thanh long rời khỏi mặt nước, ngay dưới đầu rồng đặt một cái vại to bằng sứ Thanh Hoa, trong miệng rồng có nước chảy xuống vại, tựa như thác đổ.
Tác dụng lớn nhất của tường chắn là phong thuỷ cản hung thần, bình thường hay đặt ở giữa lối vào đình viện cổ đại.
Rất hiếm có ai đặt một bức tường trong phòng thế này.
Chủ nhân nơi này không sử dụng bình phong mà lại dùng tường chắn, có lẽ là sợ bình phong không ngăn cản được sát khí.
Lý Dục Thần phán đoán những hàng hoá được đưa ra đưa vào nơi này chắc chắn thường có những thứ không được sạch sẽ.
Xem ra chú Minh này cũng là một người rất tin vào phong thuỷ.
Đi vòng qua tường chắn là một cái sảnh nhỏ, đi xuyên qua hành lang ở bên hông sảnh nhỏ mớl nhìn thấy một cánh cửa.
Cửa mở ra, bên trong là một cái sảnh lớn.
Nhưng cảnh tượng câu lạc bộ tư nhân xa hoa trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, đảy chỉ là một tầng lầu thô còn chưa sửa sang lắp đặt.
Trong sảnh lớn để mấy chục quầy hàng như hộỉ triến lãm bán hàng, có lớn có nhỏ, còn có bàn uống trà, ghế mây, một nhóm mấy người ngồi cùng nhau uống trà, có người trải vải dưới đất ngồi trên đó, đồ đặt bừa ở một bên.
Cũng có không ít người đi loanh quanh khắp nơi trong sảnh lớn, thấy đồ mình thích thì dừng lại hỏi giá.
Mã Sơn bĩu môi nói: “Đây không phải là chợ đêm vỉa hè à?”
Châu Na cười nói: “Cậu nói như vậy cũng đúng, nhưng cậu đừng coi thường chỗ này, có lúc một đẻm bán được mấy chục triệu cũng không phải chuyện mới mẻ gì đâu”.
Lý Dục Thần cũng không giấu diếm, anh kế lại chuyện ngày đó đưa Lâm Mộng Đình về gặp phải đám lưu manh.
Mã Sơn nghe xong thì nổi giận: “Con mẹ nó, nếu hai thằng ranh con này rơi vào tay anh thì anh sẽ đánh chúng tàn phế luôn”.
Anh ta còn nói: “Hỏm qua cô Lâm cầu xin cho chúng ta trước mặt chú Minh anh đều nghe thấy hết, chỉ với điều này chúng ta đã không thế mặc kệ chuyện của cô ấy rồi. Người anh em, em nói đi, chúng ta phải làm gì đây? Hay là anh đi gọi người phá cái ổ chó
của gã ta nhé!”
Lý Dục Thần nói: “Tạm thời đừng kích động, người dám ra tay với cô Lâm chắc chắn không phải người bình thường. Chúng ta đến trường đấu chó của gã ta chơi đùa một chút đế thăm dò gã ta, tiện thế kiếm chút tiền luôn”.
Mã Sơn gật đầu: “Được, anh nghe theo em”.
“Anh có quen ai có thể dẩn chúng ta đi vào không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Có, em còn nhớ Hoàng Tam không?”
“Hoàng Tam?”
“Chính là người hay đánh nhau với chúng ta lúc bé đấy”.
Lý Dục Thần nhớ ra đúng là có người này, anh ta cũng sống qua ngày dựa vào việc nhặt phế liệu, vì cướp địa bàn mà đánh nhau với Mã Sơn không ít lần.
Điều khiến anh còn nhớ rất rõ là Hoàng Tam không đánh lại Mã Sơn nên lợi dụng lúc không có Mã Sơn bắt nạt Đinh Hương.
Lần đó vì bảo vệ Đinh Hương, Lý Dục Thần đã liều mạng đánh một trận với Hoàng Tam, cuối cùng dựa vào vôi sống khiến Hoàng Tam không nhìn thấy gì, sau đỏ anh kéo Đinh Hương bỏ chạy, tránh được một kiếp.
“Bây giờ tên này đang làm gì?”
“Mở một trạm thu mua phế liệu, nhưng làm ăn cũng không sạch sẽ.
Anh ta có quen biết với anh Thái của trường đấu chó, thường xuyên đến đó chơi, cũng sẽ dẫn khách đi theo”.
“Khi còn bé anh rất hay đánh anh ta, anh ta sẽ tin tường anh chứ?”
Mã Sơn cười hì hì: “Anh ta không tin anh, nhưng anh ta càng không tin anh là cớm”.
Lý Dục Thần cũng cười nói: “Được, vậy thì đi với anh ta. Tiếp theo chúng ta phải nghĩ cách kiếm được hai trăm nghìn phí vào sân đã”.
Lúc hơn chín giờ, Châu Na gọi điện thoại đến bảo họ đi thẳng tới bãi đổ xe.
Đến bãi đỗ xe, Châu Na ngồi trong một chiếc Porsche màu đỏ vẫy tay với họ.
Mã Sơn và Lý Dục Thần lên xe.
“Hai người không hỏi chúng ta sẽ đi đâu à?”, Châu Na vừa chạy xe vừa hỏi.
Mã Sơn nói: “Không phải đi đến chồ cược đá sao?”
Lý Dục Thần không lên tiếng.
Châu Na nhìn Lý Dục Thần qua kính chiếu hậu, thấy anh đang ngồi tựa lên ghế nhắm mắt dưỡng thần thì hỏi: “Anh Lý không muốn biết à?”
Lý Dục Thần đáp: “Nếu muốn nói thì đương nhiên chị sẽ tự nói, nếu không muốn nói thì chúng tôi có hỏi cũng vô ích”.
Châu Na cười khẽ, cũng không vòng vo nữa.
“Chắc chắn các cậu đều thấy tò mò vì sao nơi cược đá lại mở vào ban đẻm đúng không? Thật ra đây không phải nơi cược đá bình thường. Nếu thật sự muốn cược đá thì phải đi tới Điền Nam, thậm chí là vượt biên. Ở bên này đều chỉ là mấy chỗ cược đá nhỏ, mấy năm cũng không mờ được một viẽn đá quý giá. Nhưng nơi tôi dẫn các cậu đến hôm nay thì khác, không chỉ cược đá mà còn bán những thứ khác, có một vài thứ không thể công khai, nên chí có thể mở vào buối tối”.
“Đừng nói là mấy thứ người của xã hội thượng lưu chơi đấy nhé, vậy chúng em khõng chơi nối đâu”, Mã Sơn nhớ tới trong túi chỉ có mườỉ nghìn tệ tiền mặt, đây là toàn bộ tài sản của anh ta.
“Thếthì không phải, những người ở nơi này rất tạp nham, thể loại gì cũng có, còn có cả mấy kẻ trộm mộ. Về tiền bạc thì các cậu không cần phải lo, bên trong vẫn có mấy trò ré, cược đá vốn chính là cá cược. Nếu thật sự để ý thứ gì mà không đủ tiền thì có thế tìm tôi”.
Châu Na giới thiệu rất nhiệt tình.
Lý Dục Thần nói: “Thế không phải là chợ ma trước kia sao?”
Châu Na cười nói: “Cũng khá giống. Trước kia có chợ ma, bây giờ không được phép mở nữa nên đối thành kiều khác”.
Lý Dục Thần chợt hỏi: “Đây là địa bàn của chú Minh đúng không?”
Châu Na hơi bất ngờ nhìn Lý Dục Thần qua kính chiếu hậu.
“Anh Lý đúng là thông minh”.
Châu Na thừa nhận rất thẳng thắn.
Lý Dục Thần không nói gì nữa mà tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe chạy vào một hầm đò xe của một toà nhà sáu tầng hơi cũ kỹ ở phía Tây thành phố.
Đỗ xa xong, Châu Na dẫn họ đi vào thang máy, quẹt thẻ, bấm số tầng cao nhất là số 6.
“Trước kia nơi này là chợ đồ cũ lớn nhất thành phố Hoà, ba tầng bên dưới
đều là quầy hàng, tầng bốn bán đồ dùng trong nhà, tầng năm là khu làm việc. Lúc trước tầng sáu đế trống, sau đó chú Minh mua lại, đổi thành nơi giao dịch bây giờ”.
Châu Na giới thiệu.
“Các tầng khác có thế đi thoải mái, nhưng tầng sáu có quy định của câu lạc bộ, phải quẹt thẻ”.
Trong lúc nói chuyện thì thang máy đã đi lẻn tầng sáu.
Cửa thang máy mở ra, đối diện là một bức tường chắn cao khoảng hai mét, trên tường điêu khắc thanh long rời khỏi mặt nước, ngay dưới đầu rồng đặt một cái vại to bằng sứ Thanh Hoa, trong miệng rồng có nước chảy xuống vại, tựa như thác đổ.
Tác dụng lớn nhất của tường chắn là phong thuỷ cản hung thần, bình thường hay đặt ở giữa lối vào đình viện cổ đại.
Rất hiếm có ai đặt một bức tường trong phòng thế này.
Chủ nhân nơi này không sử dụng bình phong mà lại dùng tường chắn, có lẽ là sợ bình phong không ngăn cản được sát khí.
Lý Dục Thần phán đoán những hàng hoá được đưa ra đưa vào nơi này chắc chắn thường có những thứ không được sạch sẽ.
Xem ra chú Minh này cũng là một người rất tin vào phong thuỷ.
Đi vòng qua tường chắn là một cái sảnh nhỏ, đi xuyên qua hành lang ở bên hông sảnh nhỏ mớl nhìn thấy một cánh cửa.
Cửa mở ra, bên trong là một cái sảnh lớn.
Nhưng cảnh tượng câu lạc bộ tư nhân xa hoa trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, đảy chỉ là một tầng lầu thô còn chưa sửa sang lắp đặt.
Trong sảnh lớn để mấy chục quầy hàng như hộỉ triến lãm bán hàng, có lớn có nhỏ, còn có bàn uống trà, ghế mây, một nhóm mấy người ngồi cùng nhau uống trà, có người trải vải dưới đất ngồi trên đó, đồ đặt bừa ở một bên.
Cũng có không ít người đi loanh quanh khắp nơi trong sảnh lớn, thấy đồ mình thích thì dừng lại hỏi giá.
Mã Sơn bĩu môi nói: “Đây không phải là chợ đêm vỉa hè à?”
Châu Na cười nói: “Cậu nói như vậy cũng đúng, nhưng cậu đừng coi thường chỗ này, có lúc một đẻm bán được mấy chục triệu cũng không phải chuyện mới mẻ gì đâu”.