Chương 33: Bán đá
Ông ta chỉ vào một khối đá đã tróc, màu chỗ bị tróc rất xanh: “Khối này thì sao? Hàng thượng hạng đó, chắc chắn tốt luôn”.
Nhưng Lý Dục Thần lại chẳng thèm nhìn lấy một lần, anh chí vào một khối đá không có gì nổi bật ở bên cạnh: “Cái này bán sao?”
“À, cái đó hả”, ông chủ trợn mắt, giọng điệu lập tức trở nên lạnh nhạt hơn: “Năm trăm một khối, cậu cứ chọn tuy ý”
Lý Dục Thần tiện tay chọn hai khối, bảo Mã Sơn thanh toán một nghìn rồi hỏi.
“Có cắt không?”
“Chổ tôi không cắt, bên họ có cắt đó”, ông chủ chỉ vào gian hàng bán đá thô lớn nhất mà anh ghé vào đầu tiên.
Lý Dục Thần và Mã Sơn ôm đá đi qua bên đó.
Ông chủ của gian hàng kia nhìn khối đá trong tay họ, nói: “Đá không mua chổ tôi nên sẽ thu phí theo số lượng nhát cắt, hai khối đá này của cậu khõng to, chắc tầm năm mươi một nhát thôi. Nhưng tôi báo trước nhé, đây là đá thô, có thế cậu cắt hoài cũng không ra đâu”.
Lý Dục Thần đáp lời: “Không sao, cứ cắt đi”.
Ông chủ cũng không nói nhiều nữa, cầm khối đá đi cắt.
Khối đá đầu tiên cắt xong, không có gì ở bên trong, một viên đá trắng ngần, chẳng có nổi một chút ánh ngọc nào.
Ông chủ hỏi: “Còn cắt nữa không?” Anh trả lời: “Cắt”.
Ông ta bắt đầu cắt khối đá thứ haỉ. Sau một nhát cắt.
“Mẹ kiếp!”
Ông chủ kinh ngạc thốt lên.
Cả khối xanh lục!
Tiếng la của ông chủ lập tức thu hút những người gần đó xúm lại.
Khi mọi người nhìn thấy khối đá đã chia thành hai nửa kia thì đều bàn tán xôn xao.
“Màu sắc này, bề mặt này, mấy năm khó lắm mới gặp được một đấy!”
“Tiếc là phần ngọc hơi nhỏ, không thì đã phát tài rồi”.
“Cỡ này cũng được mà, anh hỏi cậu ta mua bao nhiêu tiền, lớp vỏ ngoài này là loại thô tính cân bình thường.
Với chất ngọc này, mấy thầy ở chỗ khai thác đá đã kiểm tra rồi, xác định không có giá trị nên mới bán theo cân. Xác suất tìm được loại đá này còn thấp hơn cả trúng xổ số nữa”.
“Đúng đó, trước khi cắt, loại đá thô này cùng lắm chỉ bán mấy nghìn thôi”.
“Mấy nghìn cái quần què! Cậu ta mua từ chỗ tôi đấy, có năm trăm thôi!”
Ông chủ gian hàng bán đá cho Lý Dục Thần nghe thấy động tĩnh cũng đi qua, khi thấy được khối đá sau khi cắt, ông ta hối hận đến mức xanh cả ruột.
Sao lại bán với giá năm trăm chứ?
Ông ta rất muốn vả vào miệng mình mấy phát, vội vàng chạy về giấu đống đá kia của mình đi.
“Chàng trai, cậu có bán khối đá đó không, năm mươi nghìn, tôi mua lại nó”, bên cạnh có người yêu cầu mua.
Còn Mã Sơn đã sớm cười tươi như hoa, năm trăm thành năm mươi nghìn, bán một lãi mười là gì? Đây chính là bán một lãi mười!
Anh ta đang định bán với giá năm mươi nghìn thì bổng nghe thấy một người ở kế bên nói.
“Năm mươi nghìn? Anh bị điên à. Khối này có thế làm được hai cái vòng tay, một tấm biến hiệu, nhìn màu sắc và bề mặt này đi, giá thành phẩm phải từ ba trăm nghìn trở lên mới đúng, năm mươi nghìn của anh ấy hả, cho xin chút lương tâm đi”.
Nghe vậy, Mã Sơn lập tức trợn to mắt lên: “Đúng đó, năm mươi nghìn, muốn ăn hời của người ta à!”
“Được thôi, vậy tôi trả tám mươi nghìn”.
“Tôi trả một trăm nghìn”.
‘Tôi trả hai trăm nghìn”.
Người vây xem càng lúc càng nhiều, Châu Na và Phùng Thiên Minh cũng tò mò đến xem.
“Chú Minh đến kìa”.
Phùng Thiên Minh vừa xuất hiện, mọi người lập tức nhường đường cho ông ta.
Ông ta đi tới trước mặt Lý Dục Thần, nhìn khối đá kia, nói: “Nhìn chuẩn lắm! Đúng là có tàỉ! Cậu nhìn ra trong khối đá này có ngọc bằng cách nào thế?”
“Tôi chọn bừa thôi, nhờ may mắn cả”, Lý Dục Thần trả lời bâng quơ.
“Thế phải công nhận là cậu quá may mắn!”
Phùng Thiên Minh quay sang nhìn người bán đá thô: “ông Tằn, ông ước lượng xem khối đá này trị giá bao nhiêu?”
Người bán tên là ông Tân trả lời: “Còn hơi khó nói, nếu chỉ xét về mặt cắt, giá thành phẩm chắc khoảng ba trăm năm mươi nghìn”.
Phùng Thiên Minh gật đầu rồi nói với Lý Dục Thần: “Vậy thì ba trăm năm mươi nghìn, tôi mua lại nó”.
Tất cả mọi người ở đây đều kỉnh ngạc thốt lên.
Ba trăm năm mươi nghìn, đó là giá thành phẩm, tính ra rõ ràng vẩn bị lỗ.
Nhưng người ra giá là chú Minh nên chẳng ai dám chất vấn cả.
Nhưng Lý Dục Thần lại lắc đầu: “TÔI không bán”.
“Hơ, thằng nhóc này xấu bụng quá nhỉ!”, cạnh đó có người không chịu được.
“Đúng đấy, ba trăm năm mươi nghìn vẳn chưa hàl lòng, tôi cứ tưởng hôm nay gặp được cao thủ mắt thần, không ngờ lại là một thằng ngốc!”
Mã Sơn cũng không hiểu vì sao ba trăm năm mươi nghìn vẩn không chịu bán, nhưng là anh em với nhau nên anh ta không nói câu nào.
Cho dù Lý Dục Thần ném vỡ khối đá này ngay tại chỗ, anh ta cũng sẽ không nhíu mày.
Trong mắt Châu Na có vẻ khó hiểu và cũng có thất vọng, nếu một người có lòng tham không đáy, dù cậu ta có giỏi đến đâu thì cũng sẽ không thế đạt được thành tựu lớn.
Phùng Thiên Minh khẽ cau mày, hỏi: “Vậy cậu muốn bán bao nhiêu?”
Lý Dục Thần nghĩ ngợi rồi đáp: “Nếu chú Minh muốn mua thì tôi lấy hai trăm nghìn thôi”.
Phùng Thiên Minh ngây ra, sau đó cười phá lên: “Được, vậy thì hai trăm nghìn”.
Lúc này mọi người xung quanh mới sực hiểu, không phải anh chàng này muốn giá cao hơn mà là cảm thấy giá quá cao.
Có người giơ ngón tay cái lên, khen anh còn trẻ mà đã hiểu đại nghĩa.
Cũng có người cảm thấy anh có cơ hội kiếm tiền mà không nắm bắt là kẻ ngu, chú Minh là người thiếu mấy trăm nghìn cỏn con đó à?
Châu Na cũng rất bất ngờ, ánh mắt nhin Lý Dục Thần trở nên phức tạp, chị ta luôn cảm thấy cậu thanh niên này khiến người ta không thể nhìn thấu.
Phùng Thiên Minh bảo: “Đến văn phòng của tôi lấy tiền đi”.
Lý Dục Thần gật đầu, sau đó cùng Mã Sơn đi theo Phùng Thiên Minh tới văn phòng.
Phùng Thiên Minh lấy hai trăm nghìn tiền mặt từ trong ngăn kéo ra đưa cho Lý Dục Thần: “Cậu đếm lại đi”.
Lý Dục Thần không thèm nhìn, đưa ngay cho Mã Sơn cất.
Phùng Thiên Minh bảo: “Ngồi xuống uống ly trà đi. Tiếu Na, tay nghề pha trà của cô tốt mà, cô qua đây pha giúp đi”.
Nhưng Lý Dục Thần lại chẳng thèm nhìn lấy một lần, anh chí vào một khối đá không có gì nổi bật ở bên cạnh: “Cái này bán sao?”
“À, cái đó hả”, ông chủ trợn mắt, giọng điệu lập tức trở nên lạnh nhạt hơn: “Năm trăm một khối, cậu cứ chọn tuy ý”
Lý Dục Thần tiện tay chọn hai khối, bảo Mã Sơn thanh toán một nghìn rồi hỏi.
“Có cắt không?”
“Chổ tôi không cắt, bên họ có cắt đó”, ông chủ chỉ vào gian hàng bán đá thô lớn nhất mà anh ghé vào đầu tiên.
Lý Dục Thần và Mã Sơn ôm đá đi qua bên đó.
Ông chủ của gian hàng kia nhìn khối đá trong tay họ, nói: “Đá không mua chổ tôi nên sẽ thu phí theo số lượng nhát cắt, hai khối đá này của cậu khõng to, chắc tầm năm mươi một nhát thôi. Nhưng tôi báo trước nhé, đây là đá thô, có thế cậu cắt hoài cũng không ra đâu”.
Lý Dục Thần đáp lời: “Không sao, cứ cắt đi”.
Ông chủ cũng không nói nhiều nữa, cầm khối đá đi cắt.
Khối đá đầu tiên cắt xong, không có gì ở bên trong, một viên đá trắng ngần, chẳng có nổi một chút ánh ngọc nào.
Ông chủ hỏi: “Còn cắt nữa không?” Anh trả lời: “Cắt”.
Ông ta bắt đầu cắt khối đá thứ haỉ. Sau một nhát cắt.
“Mẹ kiếp!”
Ông chủ kinh ngạc thốt lên.
Cả khối xanh lục!
Tiếng la của ông chủ lập tức thu hút những người gần đó xúm lại.
Khi mọi người nhìn thấy khối đá đã chia thành hai nửa kia thì đều bàn tán xôn xao.
“Màu sắc này, bề mặt này, mấy năm khó lắm mới gặp được một đấy!”
“Tiếc là phần ngọc hơi nhỏ, không thì đã phát tài rồi”.
“Cỡ này cũng được mà, anh hỏi cậu ta mua bao nhiêu tiền, lớp vỏ ngoài này là loại thô tính cân bình thường.
Với chất ngọc này, mấy thầy ở chỗ khai thác đá đã kiểm tra rồi, xác định không có giá trị nên mới bán theo cân. Xác suất tìm được loại đá này còn thấp hơn cả trúng xổ số nữa”.
“Đúng đó, trước khi cắt, loại đá thô này cùng lắm chỉ bán mấy nghìn thôi”.
“Mấy nghìn cái quần què! Cậu ta mua từ chỗ tôi đấy, có năm trăm thôi!”
Ông chủ gian hàng bán đá cho Lý Dục Thần nghe thấy động tĩnh cũng đi qua, khi thấy được khối đá sau khi cắt, ông ta hối hận đến mức xanh cả ruột.
Sao lại bán với giá năm trăm chứ?
Ông ta rất muốn vả vào miệng mình mấy phát, vội vàng chạy về giấu đống đá kia của mình đi.
“Chàng trai, cậu có bán khối đá đó không, năm mươi nghìn, tôi mua lại nó”, bên cạnh có người yêu cầu mua.
Còn Mã Sơn đã sớm cười tươi như hoa, năm trăm thành năm mươi nghìn, bán một lãi mười là gì? Đây chính là bán một lãi mười!
Anh ta đang định bán với giá năm mươi nghìn thì bổng nghe thấy một người ở kế bên nói.
“Năm mươi nghìn? Anh bị điên à. Khối này có thế làm được hai cái vòng tay, một tấm biến hiệu, nhìn màu sắc và bề mặt này đi, giá thành phẩm phải từ ba trăm nghìn trở lên mới đúng, năm mươi nghìn của anh ấy hả, cho xin chút lương tâm đi”.
Nghe vậy, Mã Sơn lập tức trợn to mắt lên: “Đúng đó, năm mươi nghìn, muốn ăn hời của người ta à!”
“Được thôi, vậy tôi trả tám mươi nghìn”.
“Tôi trả một trăm nghìn”.
‘Tôi trả hai trăm nghìn”.
Người vây xem càng lúc càng nhiều, Châu Na và Phùng Thiên Minh cũng tò mò đến xem.
“Chú Minh đến kìa”.
Phùng Thiên Minh vừa xuất hiện, mọi người lập tức nhường đường cho ông ta.
Ông ta đi tới trước mặt Lý Dục Thần, nhìn khối đá kia, nói: “Nhìn chuẩn lắm! Đúng là có tàỉ! Cậu nhìn ra trong khối đá này có ngọc bằng cách nào thế?”
“Tôi chọn bừa thôi, nhờ may mắn cả”, Lý Dục Thần trả lời bâng quơ.
“Thế phải công nhận là cậu quá may mắn!”
Phùng Thiên Minh quay sang nhìn người bán đá thô: “ông Tằn, ông ước lượng xem khối đá này trị giá bao nhiêu?”
Người bán tên là ông Tân trả lời: “Còn hơi khó nói, nếu chỉ xét về mặt cắt, giá thành phẩm chắc khoảng ba trăm năm mươi nghìn”.
Phùng Thiên Minh gật đầu rồi nói với Lý Dục Thần: “Vậy thì ba trăm năm mươi nghìn, tôi mua lại nó”.
Tất cả mọi người ở đây đều kỉnh ngạc thốt lên.
Ba trăm năm mươi nghìn, đó là giá thành phẩm, tính ra rõ ràng vẩn bị lỗ.
Nhưng người ra giá là chú Minh nên chẳng ai dám chất vấn cả.
Nhưng Lý Dục Thần lại lắc đầu: “TÔI không bán”.
“Hơ, thằng nhóc này xấu bụng quá nhỉ!”, cạnh đó có người không chịu được.
“Đúng đấy, ba trăm năm mươi nghìn vẳn chưa hàl lòng, tôi cứ tưởng hôm nay gặp được cao thủ mắt thần, không ngờ lại là một thằng ngốc!”
Mã Sơn cũng không hiểu vì sao ba trăm năm mươi nghìn vẩn không chịu bán, nhưng là anh em với nhau nên anh ta không nói câu nào.
Cho dù Lý Dục Thần ném vỡ khối đá này ngay tại chỗ, anh ta cũng sẽ không nhíu mày.
Trong mắt Châu Na có vẻ khó hiểu và cũng có thất vọng, nếu một người có lòng tham không đáy, dù cậu ta có giỏi đến đâu thì cũng sẽ không thế đạt được thành tựu lớn.
Phùng Thiên Minh khẽ cau mày, hỏi: “Vậy cậu muốn bán bao nhiêu?”
Lý Dục Thần nghĩ ngợi rồi đáp: “Nếu chú Minh muốn mua thì tôi lấy hai trăm nghìn thôi”.
Phùng Thiên Minh ngây ra, sau đó cười phá lên: “Được, vậy thì hai trăm nghìn”.
Lúc này mọi người xung quanh mới sực hiểu, không phải anh chàng này muốn giá cao hơn mà là cảm thấy giá quá cao.
Có người giơ ngón tay cái lên, khen anh còn trẻ mà đã hiểu đại nghĩa.
Cũng có người cảm thấy anh có cơ hội kiếm tiền mà không nắm bắt là kẻ ngu, chú Minh là người thiếu mấy trăm nghìn cỏn con đó à?
Châu Na cũng rất bất ngờ, ánh mắt nhin Lý Dục Thần trở nên phức tạp, chị ta luôn cảm thấy cậu thanh niên này khiến người ta không thể nhìn thấu.
Phùng Thiên Minh bảo: “Đến văn phòng của tôi lấy tiền đi”.
Lý Dục Thần gật đầu, sau đó cùng Mã Sơn đi theo Phùng Thiên Minh tới văn phòng.
Phùng Thiên Minh lấy hai trăm nghìn tiền mặt từ trong ngăn kéo ra đưa cho Lý Dục Thần: “Cậu đếm lại đi”.
Lý Dục Thần không thèm nhìn, đưa ngay cho Mã Sơn cất.
Phùng Thiên Minh bảo: “Ngồi xuống uống ly trà đi. Tiếu Na, tay nghề pha trà của cô tốt mà, cô qua đây pha giúp đi”.