Chương 31: Hắn Tỉnh Rồi À?
Thượng Quan Yên Uyển nhìn mấy bóng người đang xa dần, ánh mắt thâm thúy như vực sâu, mờ mịt khó hiểu.
Nàng quay đầu liếc nhìn Thượng Quan Yên Phi đang ngồi xụi lơ trên mặt đất, nhìn nàng ta một cái cảnh cáo, sau đó mang theo mấy nha hoàn rời đi.
Xuân U đi bên cạnh nàng, thỉnh thoảng nhìn trộ chút do dự.
Thượng Quan Yên Uyển tựa hồ ý thức được nàng ta đang nhìn trộm, cười nói: "Có gì thắc mắc cứ hỏi đi, không cần để trong lòng, cũng không sợ bị nghẹn chết à."
Nghe vậy, Xuân U trao đổi ánh mắt với Hạ Băng, sau đó cẩn thận hỏi: "Công chúa, nô tỳ cảm thấy người dường như thay đổi thành một người khác từ khi ra khỏi chiếc quan tài đó.
Tuy rằng nhìn không ra ngươi thay đổi chỗ nào, nô tỳ chỉ cảm thấy so với trước kia rất khác, chẳng lẽ là bởi vì chuyện trải qua tối hôm đó sao?"
Thượng Quan Yên Uyển cười nhạt, ánh mắt lấp lóe, "Ngươi có từng nghe qua câu nói, có đôi khi trưởng thành chỉ cần trong chốc lát, thời điểm ta nằm trong quan tài không một ánh sáng, ta rõ ràng nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Trước kia ta ở dưới sự che chở của phụ hoàng, mẫu hậu và huynh đệ, mặc dù không ai dám khiêu khích ta, nhưng ta lúc đó chỉ là một con hổ giấy, chỉ cần chọc một cái là xong đời.
Dọa người ta thì được, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện thì cũng vô dụng, không có họ thì ta cũng vô dụng, chẳng là gì.
Ngược lại, nếu họ có xảy ra chuyện gì, ta không thể làm gì khác ngoài nhìn họ gặp nạn, thật quá hèn nhát, ta không thích bản thân mình như vậy.
Vì vậy, từ giờ trở đi, ta không muốn sống dưới sự che chở của họ nữa, ta muốn tự mình lớn lên, tôi muốn trở thành người che chở cho họ, lần này, ta sẽ bảo vệ họ."
Xuân U và những người khác nghe thấy những lời đó, ngươi nhùn ta, ta nhìn ngươi, đôi mắt của mấy nàng ta gần như trừng ra ngoài, đây có phải là công chúa mà mấy nàng biết không? Đây có phải là công chúa mà mấy nàng đã phục vụ từ khi còn nhỏ không?
Không nghĩ tới sau khi ngủ ở bên ngoài một đêm công chúa lại có biến hóa lớn như vậy, tốc độ trưởng thành quá nhanh.
Và tại sao công chúa lại có nhiều cảm xúc như vậy, nàng luôn có cảm giác như chính mình đã trải qua chuyện bi thảm đó.
Thu Khinh chớp chớp mắt, lại hỏi: “Công chúa, nô tỳ còn có một chuyện không hiểu, trong cung ai cũng biết, Tứ công chúa vẫn luôn xem thường Lục công chúa, thường xuyên giễu cợt nàng ta.
Trước đây người có thấy những điều khó chịu này, chẳng phải người cứ vờ như không thấy sao, người ít khi quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như vậy.
Hôm nay vì sao muốn trừng phạt tứ công chúa trước mặt mọi người, đây không phải là tự mình ghi thù sao, dựa theo tính tình thích ôm hận của Tứ công chúa, nhất định sẽ ghi hận trong lòng. “
Thượng Quan Yên Uyển ánh mắt tối sầm, khẽ cười nói: “Ta chỉ là muốn trước khi nàng ta rơi xuống vực sâu, giúp nàng ta một tay, nếu như nàng ta không chịu cố gắng, vậy ta cũng đành chịu thôi.”
Thu Khinh càng ngày càng khó hiểu, “Công chúa, người có phải lầm đối tượng rồi không? Tứ công chúa đối xử tệ với người như vậy, luôn miệng đối nghịch với người, người còn muốn giúp nàng ta làm gì?”
Mà Lục công chúa từ trước đến nay đều tốt, tuy rằng ở trước mặt Tứ công chúa có chút ngoan ngoãn phục tùng, nhưng đối với người khác lại rất ôn nhu, công chúa, ngươi không phải nên giúp nàng ta sao, tránh cho Tứ công chúa suốt ngày bắt nạt a. “
Thượng Quan Yên Uyển nhìn Thu Khinh lòng đầy phẫn nộ, ngoài dự đoán mà nở nụ cười, chỉ là kia ý cười chỉ ở trên đồng tử, chưa hề chạm vào đáy mắt.
“ Thu Khinh, ngươi có bao giờ nghe một câu nói được lưu truyền rộng rãi trong dân gian chưa, chó cắn không sủa, chó sủa không cắn.
Có người tỏ ra hung hăng, luôn nói xấu người khác, muốn nói gì thì nói, không bao giờ biết che giấu cảm xúc.
Nhưng một người như vậy thực sự không đáng sợ chút nào, bởi vì ngươi có thể hiểu nàng ta trong chơp mắt, mọi thứ về nàng ta đều được viết trên mặt.
Nhưng có một loại người hoàn toàn ngược lại.
Bề ngoài thì họ không biết gì, nói giọng nhỏ nhẹ, dù bị oan cũng chọn cách chịu đựng, nhưng càng như vậy họ càng đáng sợ, bởi ngươi sẽ không bao giờ hiểu được họ đang nghĩ gì trong đầu.
Ngươi phải nhớ rằng ngươi không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, đôi khi những người có vẻ đạo mạo thường là những người tồi tệ nhất.”
Sau khi nghe điều này, Thu Khinh hơi sững sờ, chớp mắt và liếc nhìn Xuân U cùng Hạ Băng.
Đông Âm có suy nghĩ đơn giản nhất, nhưng nàng ta hiểu ý của nàng, vỗ tay và nói: "Công chúa, ý của người là so với những người thể hiện cảm xúc và sự tức giận, những người không thể hiện cảm xúc và sự tức giận thực sự đáng sợ hơn phải không? Gặp phải thì phải hết sức cẩn thận đúng chứ?"
Thượng Quan Yên Uyển chỉ cho các nàng một nụ cười đầy ẩn ý, để các nàng tự hiểu và tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi ngang qua hòn non bộ ở Ngự Hoa Viên, nàng không thể không dừng lại và nhìn nó thật lâu.
Xuân U nhìn theo ánh mắt của nàng, cười nói: “Khi công chúa còn nhỏ, người thích nhất cùng nô tỳ ở đây chơi trò trốn tìm, mỗi lần chơi đến tối, người cứ ôm nô tỳ không chịu buông tay."
Thượng Quan Yên Uyển nhìn hòn non bộ lởm chởm, trong đầu đột nhiên hiện lên một số hình ảnh, không khỏi nở nụ cười.
Ngược lại không biết nghĩ tới cái gì, cảm giác ngột ngạt ập đến, cảm giác trái tim như bị một tảng đá đè lại, khó chịu vô cùng.
Nàng che ngực, nghiến răng hét lớn: " Xích Ly."
Ngay khi giọng nói vừa dứt, một bóng đen xuất hiện trước mắt tôi.
Xích Ly có chút quan tâm nhìn nàng, thấp giọng hỏi: " Công chúa, người gọi Xích Ly lag có chuyện gì sao?"
Thượng Quan Yên Uyển ngẩng đầu nhìn hòn non bộ, thanh âm run run: " Hắn tỉnh rồi."
Nàng quay đầu liếc nhìn Thượng Quan Yên Phi đang ngồi xụi lơ trên mặt đất, nhìn nàng ta một cái cảnh cáo, sau đó mang theo mấy nha hoàn rời đi.
Xuân U đi bên cạnh nàng, thỉnh thoảng nhìn trộ chút do dự.
Thượng Quan Yên Uyển tựa hồ ý thức được nàng ta đang nhìn trộm, cười nói: "Có gì thắc mắc cứ hỏi đi, không cần để trong lòng, cũng không sợ bị nghẹn chết à."
Nghe vậy, Xuân U trao đổi ánh mắt với Hạ Băng, sau đó cẩn thận hỏi: "Công chúa, nô tỳ cảm thấy người dường như thay đổi thành một người khác từ khi ra khỏi chiếc quan tài đó.
Tuy rằng nhìn không ra ngươi thay đổi chỗ nào, nô tỳ chỉ cảm thấy so với trước kia rất khác, chẳng lẽ là bởi vì chuyện trải qua tối hôm đó sao?"
Thượng Quan Yên Uyển cười nhạt, ánh mắt lấp lóe, "Ngươi có từng nghe qua câu nói, có đôi khi trưởng thành chỉ cần trong chốc lát, thời điểm ta nằm trong quan tài không một ánh sáng, ta rõ ràng nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Trước kia ta ở dưới sự che chở của phụ hoàng, mẫu hậu và huynh đệ, mặc dù không ai dám khiêu khích ta, nhưng ta lúc đó chỉ là một con hổ giấy, chỉ cần chọc một cái là xong đời.
Dọa người ta thì được, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện thì cũng vô dụng, không có họ thì ta cũng vô dụng, chẳng là gì.
Ngược lại, nếu họ có xảy ra chuyện gì, ta không thể làm gì khác ngoài nhìn họ gặp nạn, thật quá hèn nhát, ta không thích bản thân mình như vậy.
Vì vậy, từ giờ trở đi, ta không muốn sống dưới sự che chở của họ nữa, ta muốn tự mình lớn lên, tôi muốn trở thành người che chở cho họ, lần này, ta sẽ bảo vệ họ."
Xuân U và những người khác nghe thấy những lời đó, ngươi nhùn ta, ta nhìn ngươi, đôi mắt của mấy nàng ta gần như trừng ra ngoài, đây có phải là công chúa mà mấy nàng biết không? Đây có phải là công chúa mà mấy nàng đã phục vụ từ khi còn nhỏ không?
Không nghĩ tới sau khi ngủ ở bên ngoài một đêm công chúa lại có biến hóa lớn như vậy, tốc độ trưởng thành quá nhanh.
Và tại sao công chúa lại có nhiều cảm xúc như vậy, nàng luôn có cảm giác như chính mình đã trải qua chuyện bi thảm đó.
Thu Khinh chớp chớp mắt, lại hỏi: “Công chúa, nô tỳ còn có một chuyện không hiểu, trong cung ai cũng biết, Tứ công chúa vẫn luôn xem thường Lục công chúa, thường xuyên giễu cợt nàng ta.
Trước đây người có thấy những điều khó chịu này, chẳng phải người cứ vờ như không thấy sao, người ít khi quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như vậy.
Hôm nay vì sao muốn trừng phạt tứ công chúa trước mặt mọi người, đây không phải là tự mình ghi thù sao, dựa theo tính tình thích ôm hận của Tứ công chúa, nhất định sẽ ghi hận trong lòng. “
Thượng Quan Yên Uyển ánh mắt tối sầm, khẽ cười nói: “Ta chỉ là muốn trước khi nàng ta rơi xuống vực sâu, giúp nàng ta một tay, nếu như nàng ta không chịu cố gắng, vậy ta cũng đành chịu thôi.”
Thu Khinh càng ngày càng khó hiểu, “Công chúa, người có phải lầm đối tượng rồi không? Tứ công chúa đối xử tệ với người như vậy, luôn miệng đối nghịch với người, người còn muốn giúp nàng ta làm gì?”
Mà Lục công chúa từ trước đến nay đều tốt, tuy rằng ở trước mặt Tứ công chúa có chút ngoan ngoãn phục tùng, nhưng đối với người khác lại rất ôn nhu, công chúa, ngươi không phải nên giúp nàng ta sao, tránh cho Tứ công chúa suốt ngày bắt nạt a. “
Thượng Quan Yên Uyển nhìn Thu Khinh lòng đầy phẫn nộ, ngoài dự đoán mà nở nụ cười, chỉ là kia ý cười chỉ ở trên đồng tử, chưa hề chạm vào đáy mắt.
“ Thu Khinh, ngươi có bao giờ nghe một câu nói được lưu truyền rộng rãi trong dân gian chưa, chó cắn không sủa, chó sủa không cắn.
Có người tỏ ra hung hăng, luôn nói xấu người khác, muốn nói gì thì nói, không bao giờ biết che giấu cảm xúc.
Nhưng một người như vậy thực sự không đáng sợ chút nào, bởi vì ngươi có thể hiểu nàng ta trong chơp mắt, mọi thứ về nàng ta đều được viết trên mặt.
Nhưng có một loại người hoàn toàn ngược lại.
Bề ngoài thì họ không biết gì, nói giọng nhỏ nhẹ, dù bị oan cũng chọn cách chịu đựng, nhưng càng như vậy họ càng đáng sợ, bởi ngươi sẽ không bao giờ hiểu được họ đang nghĩ gì trong đầu.
Ngươi phải nhớ rằng ngươi không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, đôi khi những người có vẻ đạo mạo thường là những người tồi tệ nhất.”
Sau khi nghe điều này, Thu Khinh hơi sững sờ, chớp mắt và liếc nhìn Xuân U cùng Hạ Băng.
Đông Âm có suy nghĩ đơn giản nhất, nhưng nàng ta hiểu ý của nàng, vỗ tay và nói: "Công chúa, ý của người là so với những người thể hiện cảm xúc và sự tức giận, những người không thể hiện cảm xúc và sự tức giận thực sự đáng sợ hơn phải không? Gặp phải thì phải hết sức cẩn thận đúng chứ?"
Thượng Quan Yên Uyển chỉ cho các nàng một nụ cười đầy ẩn ý, để các nàng tự hiểu và tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi ngang qua hòn non bộ ở Ngự Hoa Viên, nàng không thể không dừng lại và nhìn nó thật lâu.
Xuân U nhìn theo ánh mắt của nàng, cười nói: “Khi công chúa còn nhỏ, người thích nhất cùng nô tỳ ở đây chơi trò trốn tìm, mỗi lần chơi đến tối, người cứ ôm nô tỳ không chịu buông tay."
Thượng Quan Yên Uyển nhìn hòn non bộ lởm chởm, trong đầu đột nhiên hiện lên một số hình ảnh, không khỏi nở nụ cười.
Ngược lại không biết nghĩ tới cái gì, cảm giác ngột ngạt ập đến, cảm giác trái tim như bị một tảng đá đè lại, khó chịu vô cùng.
Nàng che ngực, nghiến răng hét lớn: " Xích Ly."
Ngay khi giọng nói vừa dứt, một bóng đen xuất hiện trước mắt tôi.
Xích Ly có chút quan tâm nhìn nàng, thấp giọng hỏi: " Công chúa, người gọi Xích Ly lag có chuyện gì sao?"
Thượng Quan Yên Uyển ngẩng đầu nhìn hòn non bộ, thanh âm run run: " Hắn tỉnh rồi."