Chương 30: Cụp Đuôi Làm Người!
Thượng Quan Yên Uyển nhàn nhạt nhìn gương mặt đang tức giận của Thượng Quan Yên Phi, hệt như đang xem một con thú bị nhốt trong lồng.
Nàng chậm rãi đi đến trước mặt Thượng Quan Yên Phi, đưa một tay nâng cằm ả ta lên, giọng nói lạnh lùng đến thấu xương, “Dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào việc ta là Quách Bình công chúa! Công chúa tôn quý nhất Đại Đoan triều!
Hoài Thục, muội nhớ kỹ cho ta, sau này muội muốn trêu chọc ai cũng được, chỉ cần không liên quan đến ta, hoàng tỷ ta đều sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Nhưng nếu muội còn tái phạm, đụng chạm đến ta một lần nữa, thì không chỉ đơn giản đứng một canh giờ nữa đâu, đến lúc đó ta sẽ làm gì, chính ta cũng không chắc đâu đó.”
Nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại một chút, móng tay thật dài trên mặt Thượng Quan Yên Phi nhẹ nhàng miết qua vài cái, móng tay màu đỏ tươi chói mắt.
Thượng Quan Yên Phi bất ngờ bị nàng bóp lấy cằm, sợ tới mức run cầm cập, nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Hoài Thục, ta khuyên muội tốt nhất nên thành thật một chút, cụp đuôi làm người, nếu không không biết một ngày nào đó, chính mình chết như thế nào cũng không hay.
Còn có, hẳn là muội biết ngày hôm đó ta đã xảy ra chuyện gì đúng không? Nằm ở trong quan tài một đêm cảm giác thật không dễ chịu, nếu là muội cũng nên nếm thử một chút, ta không ngại phái người đem muội đi đâu.
Về phần tại sao ta lại bị người khác bắt cóc, đem tới bỏ ở bãi tha ma kia, trong lòng muội không phải ít nhiều cũng biết rõ sao? Lần này ta tạm thời buông tha cho muội, nếu mà còn có lần sau, gương mặt này của muội, cũng không cần nghĩ đến nữa!”
Dứt lời, ánh mắt sắc lạnh, một trong những cái móng tay dài kia hung hăng cắt một chút lên khuôn mặt ả ta, lưu lại vệt đỏ nhàn nhạt.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Thượng Quan Yên Phi nghe nàng đột nhiên nhắc tới việc này, đồng tử hơi co lại, cả người như bị điện giật mà run rẩy. Trước mắt biến thành từng mảng đen mịt, chỉ còn sót lại một ý niệm, nàng đã biết, nàng đều đã biết!
Đáy mắt Thượng Quan Yên Uyển cuồn cuộn sóng ngầm, nàng càng tiến lại gần hơn, ghé sát vào lỗ tai ả ta nói, “Như thế nào? Hiện tại mới biết sợ, có phải là hơi muộn rồi không? Trước khi làm việc này, sao không dùng não suy xét kỹ hơn chút?
Muội vì nam nhân kia, cái gì đều có thể mặc kệ, cái gì đều không màng, hận không thể moi tim móc phổi ra cho hắn ta. Nhưng muội làm sao biết được sau này hắn sẽ đối đãi với muội như thế nào?
Hoàng tỷ khuyên muội một câu, không nên bị vẻ bề ngoài của nam nhân kia mê hoặc, cũng đừng vì hai ba câu lời ngon tiếng ngọt dỗ dành mà không phân rõ đông nam tây bắc, nếu không một ngày nào đó muội sẽ hối hận.
Còn có…, nhờ ơn bọn họ ban tặng, hoàng tỷ của muội nằm ở trong quan tài một đêm, đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, tính tình cũng thay đổi không ít. Thượng Quan Yên Uyển ngây thơ, nhu nhược của trước kia sớm đã chết ở trong quan tài đó rồi!
Về sau nếu còn muốn tính kế ta, thì cần phải trù tính cho thật kỹ, đừng để lộ manh mối nào, bằng không các ngươi làm hại ta một phần, ta sẽ cho trả các ngươi gấp mười lần!
Lời này, muội nhớ kỹ chưa? Hoàng muội tốt của ta! Đừng để bị người ta bán đi mất còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền!
Muội cần phải nhớ kỹ, hoàng tỷ làm như vậy, đều là vì tốt cho muội, sau này muội sẽ biết ơn ta thôi!"
Dứt lời, cánh tay dùng sức đánh vào bên mặt ả ta.
Thượng Quan Yên Phi ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt thay đổi mấy lần, đầu tiên là đỏ lên, tiếp theo biến thành xanh, sau đó trắng bệch tái nhợt.
Môi ả run rẩy dữ dội, run đến nỗi một câu cũng không nói nên lời, cả người như rơi vào hầm băng.
Trên mặt Thượng Quan Yên Uyển như phủ lớp sương lạnh, nghiêng đầu liếc ả ta một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Yên Ninh đang đứng ngây ngốc, nhẹ giọng nói, “Lục hoàng muội, thân thể muội không khỏe, cũng không cần tiếp tục đứng đây hứng gió.
Hôm nay, thân thể phụ hoàng mệt mỏi, nên đã nghỉ ngơi, muội hãy về trước đi, nếu đã có lòng, ngày mai lại đến cũng không muộn.”
Khóe mắt Thượng Quan Yên Ninh nhìn liếc qua Thượng Quan Yên Phi đang ngồi trên mặt đất một cái, sau đó nơm nớp lo sợ mà nhìn về phía nàng, vội vàng cúi đầu, thấp giọng nói,“Muội biết rồi, hoàng tỷ, vậy muội về trước đây.”
Dứt lời, hành lễ, xoay người bước nhanh rời đi.
Mới đi chưa được bao xa Phỉ Thúy đứng bên cạnh Thượng Quan Yên Ninh bỗng nhiên mở miệng nói nhỏ, “Công chúa, sao nô tì lại cảm thấy Quách Bình công chúa như đã biến thành một con người khác vậy. Mới vừa nãy, lúc nàng giáo huấn Hoài Thục công chúa, biểu tình rất là đáng sợ.”
Mã Não nghe vậy, cũng gật đầu hùa theo nói, “Đúng vậy, đúng vậy, nô tì cũng xém chút nữa bị hù chết, chân và bụng vẫn còn run đây. Trước kia, tuy tính tình Quách Bình công chúa có hơi ương ngạnh một chút, nhưng biểu tình chưa bao giờ đáng sợ như vậy...”
Con ngươi Thượng Quan Yên Ninh chìm trong bóng tối đột nhiên lóe lên một tia sáng, lạnh giọng quát, “Câm miệng! Chuyện của Hoàng tỷ là việc mà các ngươi có thể đem ra nghị luận sao! Nếu bị người khác nghe được, bổn công chúa cũng không giữ nổi các ngươi!”
Phỉ Thúy cùng Mã Não lập tức cúi đầu, thấp giọng nói, “Công chúa, nô tỳ biết sai rồi.”
Khi Thượng Quan Yên Ninh đi ra đến cửa lớn Thái Cực cung, ánh mắt dường như vô thức mà dừng lại trên người Thượng Quan Yên Phi, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên độ cong nhỏ khó mà nhận ra, đáy mắt tràn ra ý cười nham hiểm.
Nàng chậm rãi đi đến trước mặt Thượng Quan Yên Phi, đưa một tay nâng cằm ả ta lên, giọng nói lạnh lùng đến thấu xương, “Dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào việc ta là Quách Bình công chúa! Công chúa tôn quý nhất Đại Đoan triều!
Hoài Thục, muội nhớ kỹ cho ta, sau này muội muốn trêu chọc ai cũng được, chỉ cần không liên quan đến ta, hoàng tỷ ta đều sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Nhưng nếu muội còn tái phạm, đụng chạm đến ta một lần nữa, thì không chỉ đơn giản đứng một canh giờ nữa đâu, đến lúc đó ta sẽ làm gì, chính ta cũng không chắc đâu đó.”
Nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại một chút, móng tay thật dài trên mặt Thượng Quan Yên Phi nhẹ nhàng miết qua vài cái, móng tay màu đỏ tươi chói mắt.
Thượng Quan Yên Phi bất ngờ bị nàng bóp lấy cằm, sợ tới mức run cầm cập, nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Hoài Thục, ta khuyên muội tốt nhất nên thành thật một chút, cụp đuôi làm người, nếu không không biết một ngày nào đó, chính mình chết như thế nào cũng không hay.
Còn có, hẳn là muội biết ngày hôm đó ta đã xảy ra chuyện gì đúng không? Nằm ở trong quan tài một đêm cảm giác thật không dễ chịu, nếu là muội cũng nên nếm thử một chút, ta không ngại phái người đem muội đi đâu.
Về phần tại sao ta lại bị người khác bắt cóc, đem tới bỏ ở bãi tha ma kia, trong lòng muội không phải ít nhiều cũng biết rõ sao? Lần này ta tạm thời buông tha cho muội, nếu mà còn có lần sau, gương mặt này của muội, cũng không cần nghĩ đến nữa!”
Dứt lời, ánh mắt sắc lạnh, một trong những cái móng tay dài kia hung hăng cắt một chút lên khuôn mặt ả ta, lưu lại vệt đỏ nhàn nhạt.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Thượng Quan Yên Phi nghe nàng đột nhiên nhắc tới việc này, đồng tử hơi co lại, cả người như bị điện giật mà run rẩy. Trước mắt biến thành từng mảng đen mịt, chỉ còn sót lại một ý niệm, nàng đã biết, nàng đều đã biết!
Đáy mắt Thượng Quan Yên Uyển cuồn cuộn sóng ngầm, nàng càng tiến lại gần hơn, ghé sát vào lỗ tai ả ta nói, “Như thế nào? Hiện tại mới biết sợ, có phải là hơi muộn rồi không? Trước khi làm việc này, sao không dùng não suy xét kỹ hơn chút?
Muội vì nam nhân kia, cái gì đều có thể mặc kệ, cái gì đều không màng, hận không thể moi tim móc phổi ra cho hắn ta. Nhưng muội làm sao biết được sau này hắn sẽ đối đãi với muội như thế nào?
Hoàng tỷ khuyên muội một câu, không nên bị vẻ bề ngoài của nam nhân kia mê hoặc, cũng đừng vì hai ba câu lời ngon tiếng ngọt dỗ dành mà không phân rõ đông nam tây bắc, nếu không một ngày nào đó muội sẽ hối hận.
Còn có…, nhờ ơn bọn họ ban tặng, hoàng tỷ của muội nằm ở trong quan tài một đêm, đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, tính tình cũng thay đổi không ít. Thượng Quan Yên Uyển ngây thơ, nhu nhược của trước kia sớm đã chết ở trong quan tài đó rồi!
Về sau nếu còn muốn tính kế ta, thì cần phải trù tính cho thật kỹ, đừng để lộ manh mối nào, bằng không các ngươi làm hại ta một phần, ta sẽ cho trả các ngươi gấp mười lần!
Lời này, muội nhớ kỹ chưa? Hoàng muội tốt của ta! Đừng để bị người ta bán đi mất còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền!
Muội cần phải nhớ kỹ, hoàng tỷ làm như vậy, đều là vì tốt cho muội, sau này muội sẽ biết ơn ta thôi!"
Dứt lời, cánh tay dùng sức đánh vào bên mặt ả ta.
Thượng Quan Yên Phi ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt thay đổi mấy lần, đầu tiên là đỏ lên, tiếp theo biến thành xanh, sau đó trắng bệch tái nhợt.
Môi ả run rẩy dữ dội, run đến nỗi một câu cũng không nói nên lời, cả người như rơi vào hầm băng.
Trên mặt Thượng Quan Yên Uyển như phủ lớp sương lạnh, nghiêng đầu liếc ả ta một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Yên Ninh đang đứng ngây ngốc, nhẹ giọng nói, “Lục hoàng muội, thân thể muội không khỏe, cũng không cần tiếp tục đứng đây hứng gió.
Hôm nay, thân thể phụ hoàng mệt mỏi, nên đã nghỉ ngơi, muội hãy về trước đi, nếu đã có lòng, ngày mai lại đến cũng không muộn.”
Khóe mắt Thượng Quan Yên Ninh nhìn liếc qua Thượng Quan Yên Phi đang ngồi trên mặt đất một cái, sau đó nơm nớp lo sợ mà nhìn về phía nàng, vội vàng cúi đầu, thấp giọng nói,“Muội biết rồi, hoàng tỷ, vậy muội về trước đây.”
Dứt lời, hành lễ, xoay người bước nhanh rời đi.
Mới đi chưa được bao xa Phỉ Thúy đứng bên cạnh Thượng Quan Yên Ninh bỗng nhiên mở miệng nói nhỏ, “Công chúa, sao nô tì lại cảm thấy Quách Bình công chúa như đã biến thành một con người khác vậy. Mới vừa nãy, lúc nàng giáo huấn Hoài Thục công chúa, biểu tình rất là đáng sợ.”
Mã Não nghe vậy, cũng gật đầu hùa theo nói, “Đúng vậy, đúng vậy, nô tì cũng xém chút nữa bị hù chết, chân và bụng vẫn còn run đây. Trước kia, tuy tính tình Quách Bình công chúa có hơi ương ngạnh một chút, nhưng biểu tình chưa bao giờ đáng sợ như vậy...”
Con ngươi Thượng Quan Yên Ninh chìm trong bóng tối đột nhiên lóe lên một tia sáng, lạnh giọng quát, “Câm miệng! Chuyện của Hoàng tỷ là việc mà các ngươi có thể đem ra nghị luận sao! Nếu bị người khác nghe được, bổn công chúa cũng không giữ nổi các ngươi!”
Phỉ Thúy cùng Mã Não lập tức cúi đầu, thấp giọng nói, “Công chúa, nô tỳ biết sai rồi.”
Khi Thượng Quan Yên Ninh đi ra đến cửa lớn Thái Cực cung, ánh mắt dường như vô thức mà dừng lại trên người Thượng Quan Yên Phi, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên độ cong nhỏ khó mà nhận ra, đáy mắt tràn ra ý cười nham hiểm.