Chương 29: Phạm Phải Bốn Tội! Không Biết Hối Cãi!
Ở cửa chính điện, một trận gió lạnh đột nhiên thổi vào, tạo cảm giác có chút ớn lạnh.
Thượng Quan Yên Phi giậm chân, nắm lấy vạt áo, khịt mũi nói,"Tại sao Hoàng tỷ còn chưa ra! Tỷ ấy cùng phụ thân đã trò chuyện rất lâu rồi!"
Thượng Quan Yên Ninh ngẩng đầu nhìn ả ta, cẩn thận nói,“Tứ hoàng tỷ yên tâm, muội nghĩ một lát nữa hoàng tỷ sẽ ra thôi, đến lúc đó phụ hoàng sẽ gọi tỷ tới nói chuyện.”
Thượng Quan Yên Phi quay đầu nhìn chằm chằm nàng ta, sau đó mang theo một nụ cười khinh thường,"Tỷ nói lục hoàng muội, muội là kẻ ngu sao? Cho dù muội không nói, điều này tỷ cũng biết!
Bản thân muội là một kẻ ngu ngốc, nên muội luôn cho rằng người khác cũng ngu ngốc như muội hay sao! Thật đáng tiếc! Nếu muội không có gì để nói, hãy đứng sang một bên rồi im lặng đi, sẽ không ai nói muội là đồ câm đâu!"
Sắc mặt Thượng Quan Yên Ninh đột nhiên tái nhợt đi, thân thể lảo đảo, may mắn thay có cung nữ bên cạnh nhanh tay đỡ lấy,
"Công chúa, người không sao chứ?"
"Ta không sao, ta chỉ nhiễm chút gió lạnh thôi, khụ khụ."
Thấy nàng ta như vậy, Thượng Quan Yên Phi bất giác nở nụ cười nhạt, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, đầu lưỡi thốt ra những lời lẽ như những gió lạnh thấu xương bên ngoài,"Lục hoàng muội, đây là đang diễn trò cho ai xem vậy? Người không biết, tưởng rằng tỷ đang làm khó muội đó!
Nếu muội đã không có sức khỏe tốt, thì không cần phải đến đây chịu gió lạnh làm gì. Nhỡ đâu phụ hoàng xuất hiện, thì không biết phải làm sao?
Muội nghĩ rằng tỏ ra yếu đuối nhu nhược ở trước mặt bất kỳ ai thì sẽ nhanh chóng thu được lòng thương cảm của người khác hay sao? Tỷ cũng chẳng phải là một con người xu nịnh tâng bốc như thế!
Chỉ nhờ vào cái thân hình mỏng manh yếu ớt của muội, muội diễn cho ai xem! Còn có cái gì khác không..."
Còn chưa nói hết câu thì đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang.
"Tứ Hoàng muội, đây là những lời muội có thể nói sao? Tỷ nên chú ý tới muội hơn rồi!"
Thượng Quan Yên Phi dưới ánh mặt nghiêm nghị của nàng, vội vàng quay đầu lại, nhẹ giọng nói,"Hoàng tỷ."
Sắc mặt Thượng Quan Yên Ninh càng lúc càng tái nhợt. Nàng ta ho khan mấy tiếng, vội vàng tiến lên hành lễ,"Hoàng tỷ, khụ khụ khụ."
Thượng Quan Yên Uyển đem biểu hiện của hai người ghi nhớ tất cả, vẫy vẫy tay, trầm giọng nói,“Được, mọi người đứng lên.
Sức khỏe phụ thân không tốt,các muội đều là công chúa, lại ở ngoài Thái Cực cung làm ầm ĩ như thế thật chẳng ra thể thống gì!
Các nghi thức trước đây các ngươi từng học đều bị quên hết rồi phải không?!"
Thượng Quan Yên Ninh nghe vậy thân thể co rụt lại, lập tức lấy tay che môi, ho nhẹ một tiếng,"Hoàng, hoàng tỷ, khụ khụ, tỷ đừng tức giận, hoàng muội biết sai rồi, về sau muội không dám nữa, khụ khụ…”
Ánh mắt Thượng Quan Yên Ninh tối sầm lại, hờ hững cong môi nói,"Bên ngoài lạnh như vậy, phụ hoàng để bọn muội ở chỗ này đợi lâu như vậy, chẳng lẻ hoàng tỷ là người nhà của phụ hoàng còn bọn muội thì không phải sao?!"
Khoé miệng Thượng Quan Yên Uyển nhếch lên một tia cười lạnh, tàn nhẫn mà nhìn ả ta,"Xem ra muội không biết sai ở đâu?
Phụ hoàng muốn gặp ai muốn cùng ai hàn huyên, muốn nói bao lâu, muội có thể ý kiến hay sao?
Nghi ngờ hoàng đế là tội thứ nhất Ở bên ngoài cung làm ầm ĩ quấy rầy hoàng đế nghỉ ngơi, quấy rầy mọi người. Đây là tội thứ hai.
Yên Ninh là hoàng muội của muội, là công chúa của triều đình này, cho dù mẫu thân có địa vị không cao bằng Giang quý phi, ta cũng không thể chấp nhận muội có thể tùy tiện sỉ nhục muội ấy như vậy! Đây là tội thứ ba.
Thân là tỷ tỷ, thấy điều gì đó không đúng liền giúp sửa chữa. Đó là ý định tốt, nhưng muội lại nói chuyện thô lỗ như vậy. Đây là tội thứ tư.
Hôm nay muội đã phạm bốn tội lại còn không biết ăn năn mà còn dám lên tiếng cãi lại. Đã như vậy, muội hãy ở ngoài cung một canh giờ để ghi nhớ thật kỹ đi! Để sau này không phạm sai lầm tương tự như thế nữa!
Thượng Quan Yên Phi sửng sốt khi bị hoàng tỷ khiển trách, nhưng sau đó liền tỉnh táo lại, trong mắt tràn đầy hận ý.
Thượng Quan Yên Uyển hoàn toàn không để ý tới ả ta, chỉ quay đầu nhìn về phía Triệu Đức Thắng, hạ lệnh nói, "Đức Thắng công công, hôm nay phiền ngươi, ở chỗ này trông nom công chúa.
Khi nào đủ một canh giờ, hẳn để muội ta rời đi, thiếu một giây cũng không được!
Nếu quý phi nương nương phái người tới, nhất định phải nhớ kỹ đem tất cả tội của muội ta nói cho người đó biết, kẻo truyền ra ngoài, là ta đổ oan cho muội ta, ta khắt khe với muội ta!
Nếu quý phi nhất định muốn mang muội ta đi, sai người đến Trùng Hoa cung nói với ta! "
Triệu Đức Thắng lập tức gật đầu, cung kính đáp, "Vâng, công chúa, lão nô nhất định làm tốt."
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Thượng Quan Yên Phi tức giận khi tâm tư của mình lại bị nhìn thấu, lồng ngực run rẩy, vốn dĩ định dựa vào mẫu thân để cứu mình, nhưng bây giờ ý định ấy đã tan thành mây khói!
Trong lòng tức giận, ả chỉ vào Thượng Quan Yên Uyển lớn tiếng quát,“Hoàng tỷ, dù sao ta cũng gọi ngươi là hoàng tỷ, ngươi đừng có mà quá đáng như thế!
Chúng ta cũng là công chúa, dựa vào đâu mà ngươi có thể đè đầu cưỡi cổ ta, muốn làm sao thì làm!
Thượng Quan Yên Phi giậm chân, nắm lấy vạt áo, khịt mũi nói,"Tại sao Hoàng tỷ còn chưa ra! Tỷ ấy cùng phụ thân đã trò chuyện rất lâu rồi!"
Thượng Quan Yên Ninh ngẩng đầu nhìn ả ta, cẩn thận nói,“Tứ hoàng tỷ yên tâm, muội nghĩ một lát nữa hoàng tỷ sẽ ra thôi, đến lúc đó phụ hoàng sẽ gọi tỷ tới nói chuyện.”
Thượng Quan Yên Phi quay đầu nhìn chằm chằm nàng ta, sau đó mang theo một nụ cười khinh thường,"Tỷ nói lục hoàng muội, muội là kẻ ngu sao? Cho dù muội không nói, điều này tỷ cũng biết!
Bản thân muội là một kẻ ngu ngốc, nên muội luôn cho rằng người khác cũng ngu ngốc như muội hay sao! Thật đáng tiếc! Nếu muội không có gì để nói, hãy đứng sang một bên rồi im lặng đi, sẽ không ai nói muội là đồ câm đâu!"
Sắc mặt Thượng Quan Yên Ninh đột nhiên tái nhợt đi, thân thể lảo đảo, may mắn thay có cung nữ bên cạnh nhanh tay đỡ lấy,
"Công chúa, người không sao chứ?"
"Ta không sao, ta chỉ nhiễm chút gió lạnh thôi, khụ khụ."
Thấy nàng ta như vậy, Thượng Quan Yên Phi bất giác nở nụ cười nhạt, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, đầu lưỡi thốt ra những lời lẽ như những gió lạnh thấu xương bên ngoài,"Lục hoàng muội, đây là đang diễn trò cho ai xem vậy? Người không biết, tưởng rằng tỷ đang làm khó muội đó!
Nếu muội đã không có sức khỏe tốt, thì không cần phải đến đây chịu gió lạnh làm gì. Nhỡ đâu phụ hoàng xuất hiện, thì không biết phải làm sao?
Muội nghĩ rằng tỏ ra yếu đuối nhu nhược ở trước mặt bất kỳ ai thì sẽ nhanh chóng thu được lòng thương cảm của người khác hay sao? Tỷ cũng chẳng phải là một con người xu nịnh tâng bốc như thế!
Chỉ nhờ vào cái thân hình mỏng manh yếu ớt của muội, muội diễn cho ai xem! Còn có cái gì khác không..."
Còn chưa nói hết câu thì đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang.
"Tứ Hoàng muội, đây là những lời muội có thể nói sao? Tỷ nên chú ý tới muội hơn rồi!"
Thượng Quan Yên Phi dưới ánh mặt nghiêm nghị của nàng, vội vàng quay đầu lại, nhẹ giọng nói,"Hoàng tỷ."
Sắc mặt Thượng Quan Yên Ninh càng lúc càng tái nhợt. Nàng ta ho khan mấy tiếng, vội vàng tiến lên hành lễ,"Hoàng tỷ, khụ khụ khụ."
Thượng Quan Yên Uyển đem biểu hiện của hai người ghi nhớ tất cả, vẫy vẫy tay, trầm giọng nói,“Được, mọi người đứng lên.
Sức khỏe phụ thân không tốt,các muội đều là công chúa, lại ở ngoài Thái Cực cung làm ầm ĩ như thế thật chẳng ra thể thống gì!
Các nghi thức trước đây các ngươi từng học đều bị quên hết rồi phải không?!"
Thượng Quan Yên Ninh nghe vậy thân thể co rụt lại, lập tức lấy tay che môi, ho nhẹ một tiếng,"Hoàng, hoàng tỷ, khụ khụ, tỷ đừng tức giận, hoàng muội biết sai rồi, về sau muội không dám nữa, khụ khụ…”
Ánh mắt Thượng Quan Yên Ninh tối sầm lại, hờ hững cong môi nói,"Bên ngoài lạnh như vậy, phụ hoàng để bọn muội ở chỗ này đợi lâu như vậy, chẳng lẻ hoàng tỷ là người nhà của phụ hoàng còn bọn muội thì không phải sao?!"
Khoé miệng Thượng Quan Yên Uyển nhếch lên một tia cười lạnh, tàn nhẫn mà nhìn ả ta,"Xem ra muội không biết sai ở đâu?
Phụ hoàng muốn gặp ai muốn cùng ai hàn huyên, muốn nói bao lâu, muội có thể ý kiến hay sao?
Nghi ngờ hoàng đế là tội thứ nhất Ở bên ngoài cung làm ầm ĩ quấy rầy hoàng đế nghỉ ngơi, quấy rầy mọi người. Đây là tội thứ hai.
Yên Ninh là hoàng muội của muội, là công chúa của triều đình này, cho dù mẫu thân có địa vị không cao bằng Giang quý phi, ta cũng không thể chấp nhận muội có thể tùy tiện sỉ nhục muội ấy như vậy! Đây là tội thứ ba.
Thân là tỷ tỷ, thấy điều gì đó không đúng liền giúp sửa chữa. Đó là ý định tốt, nhưng muội lại nói chuyện thô lỗ như vậy. Đây là tội thứ tư.
Hôm nay muội đã phạm bốn tội lại còn không biết ăn năn mà còn dám lên tiếng cãi lại. Đã như vậy, muội hãy ở ngoài cung một canh giờ để ghi nhớ thật kỹ đi! Để sau này không phạm sai lầm tương tự như thế nữa!
Thượng Quan Yên Phi sửng sốt khi bị hoàng tỷ khiển trách, nhưng sau đó liền tỉnh táo lại, trong mắt tràn đầy hận ý.
Thượng Quan Yên Uyển hoàn toàn không để ý tới ả ta, chỉ quay đầu nhìn về phía Triệu Đức Thắng, hạ lệnh nói, "Đức Thắng công công, hôm nay phiền ngươi, ở chỗ này trông nom công chúa.
Khi nào đủ một canh giờ, hẳn để muội ta rời đi, thiếu một giây cũng không được!
Nếu quý phi nương nương phái người tới, nhất định phải nhớ kỹ đem tất cả tội của muội ta nói cho người đó biết, kẻo truyền ra ngoài, là ta đổ oan cho muội ta, ta khắt khe với muội ta!
Nếu quý phi nhất định muốn mang muội ta đi, sai người đến Trùng Hoa cung nói với ta! "
Triệu Đức Thắng lập tức gật đầu, cung kính đáp, "Vâng, công chúa, lão nô nhất định làm tốt."
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Thượng Quan Yên Phi tức giận khi tâm tư của mình lại bị nhìn thấu, lồng ngực run rẩy, vốn dĩ định dựa vào mẫu thân để cứu mình, nhưng bây giờ ý định ấy đã tan thành mây khói!
Trong lòng tức giận, ả chỉ vào Thượng Quan Yên Uyển lớn tiếng quát,“Hoàng tỷ, dù sao ta cũng gọi ngươi là hoàng tỷ, ngươi đừng có mà quá đáng như thế!
Chúng ta cũng là công chúa, dựa vào đâu mà ngươi có thể đè đầu cưỡi cổ ta, muốn làm sao thì làm!