Chương 32: Đi Tới Phủ Của Quốc Sư
Rõ ràng ngày hôm qua vẫn là tiết xuân lành lạnh, gió đêm lạnh thấu xương, dường như chỉ trong một đêm toàn bộ hoa đào trong cung lần lượt nở rộ.
Trong Ngự Hoa Viên, Thượng Quan Yên Uyển đang ngắm những cánh hoa đào màu hồng tràn ngập mắt, trời quang mây tạnh, những cánh hoa đào trải dài trên khắp lối đi bằng đá.
"Hắn đã tỉnh lại rồi à?"
Xích Ly bất ngờ nghe thấy câu nói này, nhưng không có phản ứng, một lúc sau, hai mắt sáng lên, sau đó cúi đầu và trả lời,"Công chúa, quốc sư đại nhân đã tỉnh dậy vào giờ thìn.’’
Thượng Quan Yên Uyển nhìn những cánh hoa đào uyển chuyển rơi, nghe được những lời này, trong lòng nàng lúc này nóng bừng, chóp mũi chua xót, nước mắt lưng tròng, môi nàng run rẩy, nàng thì thào nói, "Hyunh ấy tỉnh rồi, cuối cùng huynh ấy đã tỉnh rồi."
Xích Ly giật mình khi nhìn thấy những giọt nước mắt từ khóe mắt nàng rơi xuống, nhưng hắn không biểu hiện ra mặt mà chỉ cúi đầu.
Công chúa rốt cuộc làm sao vậy? Kể từ ngày hôm qua từ khi cô ấy bước ra khỏi quan tài trong khu rừng U Minh, liền có chút kỳ lạ.
Trước kia công chúa cùng quốc sư chưa từng gặp mặt, càng chưa từng nói qua mấy câu, tại sao lại quan tâm hắn như vậy?
Xuân U cùng những người khác cũng sững sờ, họ nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu.
Hôm nay công chúa luôn hỏi thăm quốc sư một cách kì lạ, hiện giờ ngay tin quốc sư tỉnh lại, liền khóc rồi.
Thượng Quan Yên Uyển không để ý tới mấy người họ, chỉ cúi đầu cười nhạt, phất tay áo một cái, từ trên cành cây hái xuống một đóa hoa đào rực rỡ,"Đóa hoa đào này thật rực rỡ, thoạt nhìn thật xinh đẹp, những kỳ thật lại nở vào mùa xuân lạnh giá, tính cách kiêu ngạo quả thực rất giống với một người."
Xuân U lén nhìn nàng một cái, nhỏ giọng hỏi, “Công chúa, người đang nhắc tới ai a?’’
Thượng Quan Yên Uyển dơ đầu ngón tay nhẹ lau khóe mắt, ngẩng đầu khẽ cười, “ Đi, đi tới phủ của quốc sư.’’
Xuân U nghe vậy mặt ngây ngốc, hỏi một đằng trả lời một nẻo, công chúa rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu cái gì a? Tại sao đột nhiên lại muốn đi tới phủ quốc sư phủ.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Thu Khinh trầm ngâm nhìn Thượng Quan Yên Uyển, ánh mắt liền lóe lên một tia sáng, lập tức theo nàng ra khỏi Ngự Hoa Viên.
Hạ Băng cùng Đông Âm không hiểu chuyện gì xảy ra, chớp chớp mắt vài cái rồi liền đi theo.
Thượng Quan Yên Uyển vừa mở miệng, Xích Ly đã biến đâu mất rồi, khi bọn họ vừa ra khỏi cổng hoàng cung, hắn ta đã đánh sẵn xe ngựa đứng đó chờ.
“Công chúa, người trực tiếp muốn đi quốc sư phủ sao? ’’
“Hừ, quốc sư là nhân tài của quốc gia, vì vận mệnh của quốc gia mà bói toán đến hộc cả máu, ta thân là công chúa, đương nhiên phải đi thăm một chút.’’
Xích Ly liếc nhìn nàng, ánh mắt dò hỏi, thật sự chỉ có vậy thôi sao? Công chúa, trong lòng người rõ ràng có điều gì đó.
Võng Sinh luôn thành thật, cũng không nghĩ nhiều, không bao giờ đặt câu hỏi về bất kỳ quyết định nào mà Thượng Quan Yên Uyển đưa ra, chỉ tuân theo.
Sau khi Thượng Quan Yên Uyển lên xe ngựa, hai người nhìn nhau, đánh xe ngựa nhanh về phía phủ quốc sư.
…
Phủ quốc sư.
Vân phu nhân ngồi ở mép giường nhìn Vân Y Phỉ uống thuốc, có lẽ là bởi hài nhi của mình rốt cuộc cũng tỉnh lại, trên mặt bà hiện lên một nụ cười.
“Phỉ nhi, con cuối cùng cũng tỉnh lại, dọa ta chết khiếp, ta thật sự sợ có cái gì đó không may xảy ra.’’
Con có biết, đêm qua con đáng sợ cỡ nào không, tóc bạc phơ, hộc máu ngất đi, suýt chút nữa dọa chết mẹ ngươi.
Hoàng nhi, con có thể nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không?
Ban ngày, con còn đến tìm mẫu thân nói chuyện, tại sao qua một đêm lại biến thành bộ dạng như vậy
Tại sao đầu tóc con phút chốc bạc trắng? Con rốt cuộc gạt mẫu thân làm cái gì? ”
Vừa nói, nước mắt vừa rơi, Vân phu nhân cầm chiếc khăn tay khẽ rơi lệ.
Vừa nhìn thấy mái tóc bạc, bà ta liền cảm thấy như bị dao khứa vào tim, đau đến không thể thở được.
Trên tay Vân Y Phỉ bưng một chén ngọc thạch, cúi đầu nhìn bát thuốc, lông mày liền cau lại, căn bản không có ý định uống.
Lúc này thấy Vân phu nhân vừa nói lại vừa khóc, trong lòng có chút đau xót, vội vàng đặt chén thuốc sang một bên, nhỏ giọng an ủi nói, “Mẫu thân, hoàng nhi biết mình đang làm cái gì.
Người yên tâm, sau này sẽ không bao giờ làm những chuyện để người lo lắng.
Còn về mái tóc bạc này, sớm muộn gì cũng sẽ bạc trắng, chẳng qua là sớm hơn một chút mà thôi.”
Vân phu nhân nghe xong lời này, nhất thời ngừng khóc thút thít, cau mày hỏi, “Con vẫn là không chịu nói ra sự thật phải không? Mẫu thân biết trong lòng con có chuyện giấu giếm, chỉ là không muốn nói cho ta biết đúng không.
Tổ phụ và phụ thân của con, đều là quốc sư quan trọng của triều đại đương triều, họ đều dốc hết sức lực để làm việc, nhưng chưa từng thấy tóc bọn họ bạc trắng chỉ sau một đêm.
Con chắc chắn đã làm cái gì trái với ý trời đúng không? Con tình nguyện mất đi tuổi thọ cũng muốn làm rốt cuộc là vì cái gì?
Mẫu thân, thật không hiểu được việc khiến con không tiếc sinh mệnh quan trọng như thế!
Con biết rõ tuổi thọ của mình vốn ngắn hơn so với người bình thường, mà còn hành xử như vậy, người làm mẫu thân làm sao có thể yên tâm được?
Quên đi, nếu con không muốn nói, mẫu thân đương nhiên sẽ không ép buộc con.
Chỉ là Phỉ nhi a, mẫu thân không muốn nhìn con sống cực khổ như vậy, mọi cực khổ đều để trong lòng.”
Vân Y Phỉ vỗ vỗ mu bàn tay, khẽ cúi đầu, hàng lông mi dày rậm đổ bóng lên sống mũi cao, chỉ là không nói lời nào.
Vân phu nhân thấy hắn như thế, trong lòng càng thêm thương xót, chỉ nhẹ nhàng nói, “Được, mẫu thân biết rồi, sau này cũng sẽ không bao giờ hỏi lại nữa.
Nhưng mẫu thân con còn có chuyện khác muốn hỏi người, tối hôm qua Quách Bình công chúa đột nhiên đội mưa tới phủ quốc sư, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Con từ mười tuổi đã cai quản Đông Thắng cung, thường xuyên ra vào hoàng cung, lại chưa từng nghe con nhắc tới Quách Bình công chúa, nàng làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở quốc sư phủ?
Quách Bình công chúa cũng không biết người đã làm gì con, chỉ nói có thể cứu mạng con, vốn dĩ ta chỉ tưởng người là thuận miệng nói, không ngờ sáng nay con thật sự tỉnh lại!
Con có thể tỉnh lại, mẫu thân ta trong lòng thực sự rất vui, chỉ là không hiểu từ lúc nào quan hệ giữa con cùng Quách Bình công chúa lại trở nên thân thiết như vậy?”
Vân Y Phỉ nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt vốn dĩ bình thường liền trở nên cực kỳ phức tạp, trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia sáng.
Hắn nhìn Vân phu nhân, từng câu từng chữ hỏi, “Là Quách Bình công chúa đã cứu con?”
Vân phu nhân không nghĩ hắn phản ứng nhiều như vậy, trong lòng cũng ngạc nhiên, chỉ gật gật đầu.
Vân Y Phỉ không biết nghĩ tới cái gì, đôi mắt đen láy, khóe miệng chợt nở một nụ cười khổ, nhỏ giọng nói, “Thật sự là nàng.’’
Trong Ngự Hoa Viên, Thượng Quan Yên Uyển đang ngắm những cánh hoa đào màu hồng tràn ngập mắt, trời quang mây tạnh, những cánh hoa đào trải dài trên khắp lối đi bằng đá.
"Hắn đã tỉnh lại rồi à?"
Xích Ly bất ngờ nghe thấy câu nói này, nhưng không có phản ứng, một lúc sau, hai mắt sáng lên, sau đó cúi đầu và trả lời,"Công chúa, quốc sư đại nhân đã tỉnh dậy vào giờ thìn.’’
Thượng Quan Yên Uyển nhìn những cánh hoa đào uyển chuyển rơi, nghe được những lời này, trong lòng nàng lúc này nóng bừng, chóp mũi chua xót, nước mắt lưng tròng, môi nàng run rẩy, nàng thì thào nói, "Hyunh ấy tỉnh rồi, cuối cùng huynh ấy đã tỉnh rồi."
Xích Ly giật mình khi nhìn thấy những giọt nước mắt từ khóe mắt nàng rơi xuống, nhưng hắn không biểu hiện ra mặt mà chỉ cúi đầu.
Công chúa rốt cuộc làm sao vậy? Kể từ ngày hôm qua từ khi cô ấy bước ra khỏi quan tài trong khu rừng U Minh, liền có chút kỳ lạ.
Trước kia công chúa cùng quốc sư chưa từng gặp mặt, càng chưa từng nói qua mấy câu, tại sao lại quan tâm hắn như vậy?
Xuân U cùng những người khác cũng sững sờ, họ nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu.
Hôm nay công chúa luôn hỏi thăm quốc sư một cách kì lạ, hiện giờ ngay tin quốc sư tỉnh lại, liền khóc rồi.
Thượng Quan Yên Uyển không để ý tới mấy người họ, chỉ cúi đầu cười nhạt, phất tay áo một cái, từ trên cành cây hái xuống một đóa hoa đào rực rỡ,"Đóa hoa đào này thật rực rỡ, thoạt nhìn thật xinh đẹp, những kỳ thật lại nở vào mùa xuân lạnh giá, tính cách kiêu ngạo quả thực rất giống với một người."
Xuân U lén nhìn nàng một cái, nhỏ giọng hỏi, “Công chúa, người đang nhắc tới ai a?’’
Thượng Quan Yên Uyển dơ đầu ngón tay nhẹ lau khóe mắt, ngẩng đầu khẽ cười, “ Đi, đi tới phủ của quốc sư.’’
Xuân U nghe vậy mặt ngây ngốc, hỏi một đằng trả lời một nẻo, công chúa rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu cái gì a? Tại sao đột nhiên lại muốn đi tới phủ quốc sư phủ.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Thu Khinh trầm ngâm nhìn Thượng Quan Yên Uyển, ánh mắt liền lóe lên một tia sáng, lập tức theo nàng ra khỏi Ngự Hoa Viên.
Hạ Băng cùng Đông Âm không hiểu chuyện gì xảy ra, chớp chớp mắt vài cái rồi liền đi theo.
Thượng Quan Yên Uyển vừa mở miệng, Xích Ly đã biến đâu mất rồi, khi bọn họ vừa ra khỏi cổng hoàng cung, hắn ta đã đánh sẵn xe ngựa đứng đó chờ.
“Công chúa, người trực tiếp muốn đi quốc sư phủ sao? ’’
“Hừ, quốc sư là nhân tài của quốc gia, vì vận mệnh của quốc gia mà bói toán đến hộc cả máu, ta thân là công chúa, đương nhiên phải đi thăm một chút.’’
Xích Ly liếc nhìn nàng, ánh mắt dò hỏi, thật sự chỉ có vậy thôi sao? Công chúa, trong lòng người rõ ràng có điều gì đó.
Võng Sinh luôn thành thật, cũng không nghĩ nhiều, không bao giờ đặt câu hỏi về bất kỳ quyết định nào mà Thượng Quan Yên Uyển đưa ra, chỉ tuân theo.
Sau khi Thượng Quan Yên Uyển lên xe ngựa, hai người nhìn nhau, đánh xe ngựa nhanh về phía phủ quốc sư.
…
Phủ quốc sư.
Vân phu nhân ngồi ở mép giường nhìn Vân Y Phỉ uống thuốc, có lẽ là bởi hài nhi của mình rốt cuộc cũng tỉnh lại, trên mặt bà hiện lên một nụ cười.
“Phỉ nhi, con cuối cùng cũng tỉnh lại, dọa ta chết khiếp, ta thật sự sợ có cái gì đó không may xảy ra.’’
Con có biết, đêm qua con đáng sợ cỡ nào không, tóc bạc phơ, hộc máu ngất đi, suýt chút nữa dọa chết mẹ ngươi.
Hoàng nhi, con có thể nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra không?
Ban ngày, con còn đến tìm mẫu thân nói chuyện, tại sao qua một đêm lại biến thành bộ dạng như vậy
Tại sao đầu tóc con phút chốc bạc trắng? Con rốt cuộc gạt mẫu thân làm cái gì? ”
Vừa nói, nước mắt vừa rơi, Vân phu nhân cầm chiếc khăn tay khẽ rơi lệ.
Vừa nhìn thấy mái tóc bạc, bà ta liền cảm thấy như bị dao khứa vào tim, đau đến không thể thở được.
Trên tay Vân Y Phỉ bưng một chén ngọc thạch, cúi đầu nhìn bát thuốc, lông mày liền cau lại, căn bản không có ý định uống.
Lúc này thấy Vân phu nhân vừa nói lại vừa khóc, trong lòng có chút đau xót, vội vàng đặt chén thuốc sang một bên, nhỏ giọng an ủi nói, “Mẫu thân, hoàng nhi biết mình đang làm cái gì.
Người yên tâm, sau này sẽ không bao giờ làm những chuyện để người lo lắng.
Còn về mái tóc bạc này, sớm muộn gì cũng sẽ bạc trắng, chẳng qua là sớm hơn một chút mà thôi.”
Vân phu nhân nghe xong lời này, nhất thời ngừng khóc thút thít, cau mày hỏi, “Con vẫn là không chịu nói ra sự thật phải không? Mẫu thân biết trong lòng con có chuyện giấu giếm, chỉ là không muốn nói cho ta biết đúng không.
Tổ phụ và phụ thân của con, đều là quốc sư quan trọng của triều đại đương triều, họ đều dốc hết sức lực để làm việc, nhưng chưa từng thấy tóc bọn họ bạc trắng chỉ sau một đêm.
Con chắc chắn đã làm cái gì trái với ý trời đúng không? Con tình nguyện mất đi tuổi thọ cũng muốn làm rốt cuộc là vì cái gì?
Mẫu thân, thật không hiểu được việc khiến con không tiếc sinh mệnh quan trọng như thế!
Con biết rõ tuổi thọ của mình vốn ngắn hơn so với người bình thường, mà còn hành xử như vậy, người làm mẫu thân làm sao có thể yên tâm được?
Quên đi, nếu con không muốn nói, mẫu thân đương nhiên sẽ không ép buộc con.
Chỉ là Phỉ nhi a, mẫu thân không muốn nhìn con sống cực khổ như vậy, mọi cực khổ đều để trong lòng.”
Vân Y Phỉ vỗ vỗ mu bàn tay, khẽ cúi đầu, hàng lông mi dày rậm đổ bóng lên sống mũi cao, chỉ là không nói lời nào.
Vân phu nhân thấy hắn như thế, trong lòng càng thêm thương xót, chỉ nhẹ nhàng nói, “Được, mẫu thân biết rồi, sau này cũng sẽ không bao giờ hỏi lại nữa.
Nhưng mẫu thân con còn có chuyện khác muốn hỏi người, tối hôm qua Quách Bình công chúa đột nhiên đội mưa tới phủ quốc sư, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Con từ mười tuổi đã cai quản Đông Thắng cung, thường xuyên ra vào hoàng cung, lại chưa từng nghe con nhắc tới Quách Bình công chúa, nàng làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở quốc sư phủ?
Quách Bình công chúa cũng không biết người đã làm gì con, chỉ nói có thể cứu mạng con, vốn dĩ ta chỉ tưởng người là thuận miệng nói, không ngờ sáng nay con thật sự tỉnh lại!
Con có thể tỉnh lại, mẫu thân ta trong lòng thực sự rất vui, chỉ là không hiểu từ lúc nào quan hệ giữa con cùng Quách Bình công chúa lại trở nên thân thiết như vậy?”
Vân Y Phỉ nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt vốn dĩ bình thường liền trở nên cực kỳ phức tạp, trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia sáng.
Hắn nhìn Vân phu nhân, từng câu từng chữ hỏi, “Là Quách Bình công chúa đã cứu con?”
Vân phu nhân không nghĩ hắn phản ứng nhiều như vậy, trong lòng cũng ngạc nhiên, chỉ gật gật đầu.
Vân Y Phỉ không biết nghĩ tới cái gì, đôi mắt đen láy, khóe miệng chợt nở một nụ cười khổ, nhỏ giọng nói, “Thật sự là nàng.’’