Chương 38
Sau khi con quái vật xé tan tành chiếc khăn, nó quay trở lại bàn trang điểm, hất sạch mọi thứ trên đó rồi nhảy lên, cánh tay dài nhỏ sờ soạng vách tường rồi đến trên trần nhà, để chắc chắn không bỏ sót bất cứ chỗ nào có thể trốn tránh.
Lâu Diên thấy trước đó quái vật không nhảy lên giường, vốn tưởng rằng nó sẽ không nhảy lên đồ đạc trong phòng, nhưng giờ ngẫm lại, chỉ có chiếc giường là khá đặc biệt.
Anh không khỏi nhớ tới lời Phó Tuyết Chu nói về cái chân gãy của mình, chẳng lẽ Phó Tuyết Chu đang ám chỉ cho anh sao? Nếu chân bị gãy sẽ không thể rời khỏi giường nữa.
Không đúng, Phó Tuyết Chu mà có lòng tốt nhắc nhở mình à? Hắn rõ ràng muốn nghiền nát xương bàn chân còn lại cơ mà. Nếu cả hai chân đều bị gãy thì anh thực sự sẽ đi vào đường cùng.
Sau khi con quái vật kiểm tra xong bàn trang điểm, nó mò tới tủ quần áo, bắt đầu tìm kiếm quanh xem có ai ở đó không.
Lúc này khoảng cách giữa con quái vật và Lâu Diên chỉ là hai mét.
Lâu Diên nhíu mày nhìn về phía giường gỗ.
Nếu như không bị thương ở chân, việc chạy trở lại giường chỉ một chốc một lát là xong. Nhưng dưới tình trạng như này, trên mặt đất lại đang có nước, sẽ mất ít nhất khoảng năm đến sáu giây.
Trong năm sáu giây này, rất nhiều tiếng động sẽ được tạo ra.
Còn về chiếc giường kia…
Lâu Diên nhăn mày nhìn chiếc giường cổ xưa rộng chưa đầy hai mét này, thực ra anh không cho rằng chiếc giường này là nơi trốn lý tưởng.
Đặc biệt Phó Tuyết Chu còn đang ở trên giường nữa.
Chiếc giường tuy không nhỏ nhưng nếu Lâu Diên cũng leo lên, hai người đàn ông trưởng thành sẽ rất khó để không tạo ra tiếng động, trốn khỏi sự mò mẫm của cánh tay quái vật.
Hơn nữa, sau khi quái vật sờ soạng một vòng, nếu không tìm ra được ai liệu nó có thực sự bỏ qua giường lần nữa không?
Bà lão trước khi rời đi đã nói: “Chúc tân lang tân nương ngủ ngon”. Nếu chiếu theo lời này, bọn họ chỉ cần nằm im trên giường, hẳn sẽ rất vui mừng vì đã thoát khỏi con quái vật đầu to chân tay xương xẩu trước mặt. Nhưng lũ ma quái tốt bụng đến thế à? Nhắc nhở họ cách để sống sót an toàn qua một đêm như vậy ư?
Lâu Diên, người dày dạn kinh nghiệm chiến đấu với ma quái, cho rằng điều đó không có khả năng.
Ma quái thủ đoạn giảo hoạt, độc ác nham hiểm, sẽ không bao giờ tử tế với con người đâu. Việc “Chúc tân lang tân nương ngủ ngon” chắc chắn ẩn giấu vô vàn ác ý đằng sau đó.
Nếu thực sự cho rằng chiếc giường là khu vực an toàn, cho đến khi quái vật chính thức xác nhận mục tiêu, họ sẽ phải tìm mọi cách để trốn thoát.
Đường sống sót chân chính không phải trên giường, mà là…
Suy nghĩ của Lâu Diên chợt lóe lên, trước sau chẳng qua mấy giây mà thôi. Đôi mắt sáng ngời liếc qua Phó Tuyết Chu trên giường một chút.
Phó Tuyết Chu lười biếng dựa vào thành giường đang nhìn anh, mái tóc bạc xõa ngang vai, đẹp như thần như thánh. Sau khi thấy Lâu Diên nhìn mình, thanh niên tóc bạc khẽ nhếch đôi môi mỏng, thầm nói:
“Cầu xin tôi đi.”
Lâu Diên cười khẩy trong lòng, ‘Cầu xin’ á?
Hờ hờ.
Nhưng trên mặt Lâu Diên lại hiện lên vẻ giằng co cùng do dự.
Một tiếng “uỳnh” vang lên, con quái vật đã kéo tủ quần áo xuống đất, sau khi kiểm tra xong nó bắt đầu tiến gần đến Lâu Diên.
Lâu Diên ném con dao đang cầm trong tay lên bàn trang điểm, con dao vừa chạm đất, con quái vật đã lập tức lao tới, âm thanh cắn nuốt kích thích màng nhĩ, máu văng tung tóe khắp nơi trên mặt đất, bàn trang điểm bị quái vật xẻ thành mấy miếng.
Lâu Diên đưa tay ra sau lưng dùng sức thử đẩy cửa ra, lợi dụng tiếng động của quái vật thành công che giấu tiếng va chạm giữa hai cánh cửa gỗ, anh còn vờ như đang chạy về phía Phó Tuyết Chu một chút, mượn cớ chân đang bị đau để dừng bước. Khi thấy quái vật sắp dừng lại, Lâu Diên không đẩy nữa, bắt đầu lặng lẽ tháo đồng hồ trên tay xuống.
Đồng hồ có dây đeo bằng kim loại, khi cởi ra sẽ phát ra tiếng giòn vang rõ ràng, Lâu Diên lúc này rất nhớ đồng hồ bằng dây da, khi cởi cũng không tạo ra tiếng lớn như thế.
Anh chăm chú quan sát từng cử động của con quái vật, khi đôi chân gầy guộc của con quái vật chạm vào chai lọ rơi xuống nước, Lâu Diên đồng thời tháo dây đeo đồng hồ ra một cách dứt khoát.
“Tách” tiếng tháo dây đeo tinh tế cùng với tiếng chai lọ loảng xoảng cùng vang lên, con quái vật như nhận ra điều gì đó lập tức dừng lại ngẩng đầu nhìn, nhưng sau vài giây lại cúi đầu xuống.
Lâu Diên thở phào một cái, giấu đi nụ cười trên môi quay lại nhìn Phó Tuyết Chu, tiếp tục giả vờ căng thẳng, giả bộ như đang muốn tiến gần về phía giường ngủ. Khi con quái vật tiến về phía mình, Lâu Diên trông như đã ra quyết định sẽ ném chiếc đồng hồ vào góc tủ quần áo đang bị lật úp.
Nhưng vào lúc cuối, Lâu Diên bỗng đổi hướng, ném thẳng chiếc đồng hồ trị giá 3,65 triệu về phía giường ngủ, rơi thẳng xuống vạt áo đỏ đang rũ trên giường của Phó Tuyết Chu.
Phó Tuyết Chu cúi đầu nhìn đồng hồ đang trước mặt mình.
Con quái vật bỗng gầm lên, điên cuồng lao về phía giường lớn, Lâu Diên chẳng thèm quan tâm chuyện gì xảy ra tiếp theo, không một động tác thừa xoay người mở cửa chạy ra ngoài, sau đó ngay lập tức đóng lại, đứng dựa chặt vào cánh cửa.
Một tiếng “Rầm” thật lớn vang lên, quái vật bị âm thanh của Lâu Diên thu hút liền quay lại bổ nhào về phía cửa phòng, cẳng tay cẳng chân gầy guộc dài ngoằng của nó phản chiếu lên trên cửa giống hệt một con nhện khổng lồ. Lâu Diên dùng hết sức lực chặn lại, có vẻ con quái vật cũng nhận ra nó chẳng thể thoát ra ngoài được, bất đắc dĩ hét lên với Lâu Diên mấy cái rồi quay người nhảy một phát lên giường.
Trong phòng lập tức truyền đến đủ loại tiếng động hỗn độn. Tiếng ma quái gầm rú, tiếng vật nặng đổ sập, tiếng nước đang dao động dữ dội… Chỉ dựa vào những âm thanh này có thể tưởng tượng ra được bên trong phòng đang xảy ra cuộc chiến cam go, khốc liệt.
Lâu Diên hít mấy hơi khí nóng, tiếp tục dựa vào cửa bắt đầu quan sát khung cảnh bên ngoài.
Đây là một khoảng sân hoang sơ vắng vẻ, cỏ dại mọc lên um tùm, không trang trí thêm gì khác. Bốn bức tường bao vây chặt chẽ không gian bên trong, trái và phải chỉ có hai căn phòng cũ với cánh cửa bám đầy bụi bặm, tối tăm và trống rỗng. Ngoại trừ âm thanh phát ra từ trong phòng ngủ thì Lâu Diên chẳng nghe thấy âm thanh nào khác, cũng không nhìn thấy đám ma quái trước đó nữa.
Chúng đi đâu hết rồi?
Tuy không biết đám ma quái đó đã đi đâu, nhưng chí ít chúng không xuất hiện lúc này cũng là điều tốt với Lâu Diên.
Bên ngoài sân là mảnh rừng rậm cao chót vót, không thấy mặt trăng đâu hết, Lâu Diên vẫn luôn chú ý tới động tĩnh xung quanh. Một phút sau, ánh nến bỗng nhiên tắt ngúm, trong phòng đã không còn bất cứ động tĩnh nào.
Lâu Diên tự hỏi, ai thắng đây?
Tiếng bước chân đi trong nước đọng ngày càng đến gần, Lâu Diên nheo mắt, vội vàng rời khỏi cửa.
Thầm nghĩ, quả nhiên là cậu ta thắng.
Sau đó, một bàn tay nhợt nhạt kéo cửa, Phó Tuyết Chu bước ra khỏi phòng ngủ.
Vết máu bắn tung tóe lên khắp người, trong tay cầm một quả tim máu vẫn còn đập, cậu ta nhìn thẳng vào Lâu Diên.
Dòng máu đỏ ào ào chảy ra khỏi phòng ngủ nhưng ngay lập tức bị mặt đất ở trong sân thấm hút hết. Phó Tuyết Chu từng bước đi về phía Lâu Diên, mái tóc bạc khẽ đung đưa theo mỗi bước chân của cậu ta.
Yết hầu Lâu Diên khẽ động nhưng anh không hề lùi bước, vẫn đứng bất động tại chỗ. Phó Tuyết Chu nhanh chóng đi tới, cúi đầu nhìn Lâu Diên một cái, đột nhiên tóc bạc bay lên, bốn lọn tóc phóng tới trói chặt lấy hai chân hai tay anh.
Những sợi tóc này buộc rất chặt chẽ, Lâu Diên tuy nhíu mày nhưng lại chẳng hề nao núng vì chỉ cần anh sử dụng gai xương thì có thể chặt đứt chúng một cách dễ dàng. Tuy nhiên, tinh thần lực vẫn chưa khôi phục được là bao, giờ Lâu Diên cũng không có ý định sử dụng gai xương, đành âm thầm theo dõi Phó Tuyết Chu: “Cậu muốn làm gì?”
Phó Tuyết Chu không lên tiếng, Lâu Diên cảm thấy tay phải của mình bị tóc bạc cưỡng chế nâng lên rồi duỗi thẳng đến trước mặt cậu ta.
Anh nắm chặt tay lại, cố gắng hết sức để chống lại sức mạnh của mấy sợi tóc bạc nhưng vẫn vô ích, thôi bỏ đi, thích duỗi thì cho duỗi đấy. Thế nhưng mái tóc bạc vẫn chưa hài lòng với nắm tay đang siết chặt này của anh lắm, một vài sợi tóc tách ra len lỏi vào từng khe hở, sau đó quấn chặt vào từng ngón tay, dùng siêu năng lực mạnh mẽ mở lòng bàn tay ra.
Sắc mặt Lâu Diên tối sầm, để coi Phó Tuyết Chu muốn làm gì tiếp theo.
Dưới ánh mắt của anh, Phó Tuyết Chu cũng nâng tay lên rồi thả một chiếc đồng hồ dính máu vào tay Lâu Diên.
Đồng hồ mang theo ấm nóng, tuy nhiệt độ không cao nhưng lại như thiêu đốt khiến bàn tay Lâu Diên co rúm lại.
“Đồng hồ của anh.” Phó Tuyết Chu nói.
“…” Lâu Diên phức tạp nhìn vào đồng hồ, rất có xúc động muốn vứt nó đi.
Phó Tuyết Chu tựa hồ đọc được suy nghĩ, nghiêng đầu ý vị thâm trường nói: “Đừng ném lung tung nữa.”
Lâu Diên thấy buồn cười: “Đồ của tôi, muốn ném muốn phá như nào do tôi quyết định.”
“Đồng hồ này đắt lắm. Vừa có giá trị lại rất phù hợp. Nếu đã từng mang theo rồi thì về sau cũng tiếp tục mang theo thì hơn.” Lời sau của Phó Tuyết Chu như chứa đựng hàm ý, có vẻ như không phải nói về đồng hồ.
Lâu Diên từ từ nắm tay lại, lần này tóc bạc không ngăn trở nữa, Lâu Diên nhướn mi, khiến người ta khó nhìn ra cảm xúc của anh: “Cậu có ý gì, Phó Tuyết Chu?”
Phó Tuyết Chu lời ít ý nhiều: “Đời này, tiếp tục theo tôi đi.”
Lâu Diên cười ra thành tiếng: “Tôi? Đi theo cậu? Ha ha ha ha.”
Nhìn người kia đang cười to đầy giễu cợt, Phó Tuyết Chu lẳng lặng nói: “Hiện giờ với tôi, anh có giá trị hơn rất nhiều so với trước kia, chỉ cần ngoan ngoan nghe lời, ở bên cạnh tôi, tôi sẽ dẫn anh rời khỏi đây, giúp anh đạt được điều mong muốn, nhưng nếu không đồng ý, anh chỉ có một con đường chết.”
“Cậu cho là tôi không thể thoát khỏi ảo ảnh của quan tài đỏ ư?” Lâu Diên cười lạnh.
Phó Tuyết Chu đột nhiên nhíu mày, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu hình bóng Lâu Diên: “Không, anh có thể.”, cậu ta khẽ cười, tiến lên một bước, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng điên cuồng, mang đầy áp bức nói vào tai Lâu Diên: “Anh đương nhiên có thể trốn thoát, nhưng sau đó tôi sẽ giết anh — Sự tồn tại của anh là một uy hiếp quá lớn, nếu như không có được anh vậy tôi đành phải tiêu diệt thôi.”
Lâu Diên ngừng cười, ánh mắt tối sầm, ảm đạm đầy u ám.
Sau một lúc lâu, khi Phó Tuyết Chu cho rằng đã bị từ chối thì Lâu Diên bỗng mỉm cười, bình tĩnh nói: “Được, tôi đồng ý.”
Lâu Diên thấy trước đó quái vật không nhảy lên giường, vốn tưởng rằng nó sẽ không nhảy lên đồ đạc trong phòng, nhưng giờ ngẫm lại, chỉ có chiếc giường là khá đặc biệt.
Anh không khỏi nhớ tới lời Phó Tuyết Chu nói về cái chân gãy của mình, chẳng lẽ Phó Tuyết Chu đang ám chỉ cho anh sao? Nếu chân bị gãy sẽ không thể rời khỏi giường nữa.
Không đúng, Phó Tuyết Chu mà có lòng tốt nhắc nhở mình à? Hắn rõ ràng muốn nghiền nát xương bàn chân còn lại cơ mà. Nếu cả hai chân đều bị gãy thì anh thực sự sẽ đi vào đường cùng.
Sau khi con quái vật kiểm tra xong bàn trang điểm, nó mò tới tủ quần áo, bắt đầu tìm kiếm quanh xem có ai ở đó không.
Lúc này khoảng cách giữa con quái vật và Lâu Diên chỉ là hai mét.
Lâu Diên nhíu mày nhìn về phía giường gỗ.
Nếu như không bị thương ở chân, việc chạy trở lại giường chỉ một chốc một lát là xong. Nhưng dưới tình trạng như này, trên mặt đất lại đang có nước, sẽ mất ít nhất khoảng năm đến sáu giây.
Trong năm sáu giây này, rất nhiều tiếng động sẽ được tạo ra.
Còn về chiếc giường kia…
Lâu Diên nhăn mày nhìn chiếc giường cổ xưa rộng chưa đầy hai mét này, thực ra anh không cho rằng chiếc giường này là nơi trốn lý tưởng.
Đặc biệt Phó Tuyết Chu còn đang ở trên giường nữa.
Chiếc giường tuy không nhỏ nhưng nếu Lâu Diên cũng leo lên, hai người đàn ông trưởng thành sẽ rất khó để không tạo ra tiếng động, trốn khỏi sự mò mẫm của cánh tay quái vật.
Hơn nữa, sau khi quái vật sờ soạng một vòng, nếu không tìm ra được ai liệu nó có thực sự bỏ qua giường lần nữa không?
Bà lão trước khi rời đi đã nói: “Chúc tân lang tân nương ngủ ngon”. Nếu chiếu theo lời này, bọn họ chỉ cần nằm im trên giường, hẳn sẽ rất vui mừng vì đã thoát khỏi con quái vật đầu to chân tay xương xẩu trước mặt. Nhưng lũ ma quái tốt bụng đến thế à? Nhắc nhở họ cách để sống sót an toàn qua một đêm như vậy ư?
Lâu Diên, người dày dạn kinh nghiệm chiến đấu với ma quái, cho rằng điều đó không có khả năng.
Ma quái thủ đoạn giảo hoạt, độc ác nham hiểm, sẽ không bao giờ tử tế với con người đâu. Việc “Chúc tân lang tân nương ngủ ngon” chắc chắn ẩn giấu vô vàn ác ý đằng sau đó.
Nếu thực sự cho rằng chiếc giường là khu vực an toàn, cho đến khi quái vật chính thức xác nhận mục tiêu, họ sẽ phải tìm mọi cách để trốn thoát.
Đường sống sót chân chính không phải trên giường, mà là…
Suy nghĩ của Lâu Diên chợt lóe lên, trước sau chẳng qua mấy giây mà thôi. Đôi mắt sáng ngời liếc qua Phó Tuyết Chu trên giường một chút.
Phó Tuyết Chu lười biếng dựa vào thành giường đang nhìn anh, mái tóc bạc xõa ngang vai, đẹp như thần như thánh. Sau khi thấy Lâu Diên nhìn mình, thanh niên tóc bạc khẽ nhếch đôi môi mỏng, thầm nói:
“Cầu xin tôi đi.”
Lâu Diên cười khẩy trong lòng, ‘Cầu xin’ á?
Hờ hờ.
Nhưng trên mặt Lâu Diên lại hiện lên vẻ giằng co cùng do dự.
Một tiếng “uỳnh” vang lên, con quái vật đã kéo tủ quần áo xuống đất, sau khi kiểm tra xong nó bắt đầu tiến gần đến Lâu Diên.
Lâu Diên ném con dao đang cầm trong tay lên bàn trang điểm, con dao vừa chạm đất, con quái vật đã lập tức lao tới, âm thanh cắn nuốt kích thích màng nhĩ, máu văng tung tóe khắp nơi trên mặt đất, bàn trang điểm bị quái vật xẻ thành mấy miếng.
Lâu Diên đưa tay ra sau lưng dùng sức thử đẩy cửa ra, lợi dụng tiếng động của quái vật thành công che giấu tiếng va chạm giữa hai cánh cửa gỗ, anh còn vờ như đang chạy về phía Phó Tuyết Chu một chút, mượn cớ chân đang bị đau để dừng bước. Khi thấy quái vật sắp dừng lại, Lâu Diên không đẩy nữa, bắt đầu lặng lẽ tháo đồng hồ trên tay xuống.
Đồng hồ có dây đeo bằng kim loại, khi cởi ra sẽ phát ra tiếng giòn vang rõ ràng, Lâu Diên lúc này rất nhớ đồng hồ bằng dây da, khi cởi cũng không tạo ra tiếng lớn như thế.
Anh chăm chú quan sát từng cử động của con quái vật, khi đôi chân gầy guộc của con quái vật chạm vào chai lọ rơi xuống nước, Lâu Diên đồng thời tháo dây đeo đồng hồ ra một cách dứt khoát.
“Tách” tiếng tháo dây đeo tinh tế cùng với tiếng chai lọ loảng xoảng cùng vang lên, con quái vật như nhận ra điều gì đó lập tức dừng lại ngẩng đầu nhìn, nhưng sau vài giây lại cúi đầu xuống.
Lâu Diên thở phào một cái, giấu đi nụ cười trên môi quay lại nhìn Phó Tuyết Chu, tiếp tục giả vờ căng thẳng, giả bộ như đang muốn tiến gần về phía giường ngủ. Khi con quái vật tiến về phía mình, Lâu Diên trông như đã ra quyết định sẽ ném chiếc đồng hồ vào góc tủ quần áo đang bị lật úp.
Nhưng vào lúc cuối, Lâu Diên bỗng đổi hướng, ném thẳng chiếc đồng hồ trị giá 3,65 triệu về phía giường ngủ, rơi thẳng xuống vạt áo đỏ đang rũ trên giường của Phó Tuyết Chu.
Phó Tuyết Chu cúi đầu nhìn đồng hồ đang trước mặt mình.
Con quái vật bỗng gầm lên, điên cuồng lao về phía giường lớn, Lâu Diên chẳng thèm quan tâm chuyện gì xảy ra tiếp theo, không một động tác thừa xoay người mở cửa chạy ra ngoài, sau đó ngay lập tức đóng lại, đứng dựa chặt vào cánh cửa.
Một tiếng “Rầm” thật lớn vang lên, quái vật bị âm thanh của Lâu Diên thu hút liền quay lại bổ nhào về phía cửa phòng, cẳng tay cẳng chân gầy guộc dài ngoằng của nó phản chiếu lên trên cửa giống hệt một con nhện khổng lồ. Lâu Diên dùng hết sức lực chặn lại, có vẻ con quái vật cũng nhận ra nó chẳng thể thoát ra ngoài được, bất đắc dĩ hét lên với Lâu Diên mấy cái rồi quay người nhảy một phát lên giường.
Trong phòng lập tức truyền đến đủ loại tiếng động hỗn độn. Tiếng ma quái gầm rú, tiếng vật nặng đổ sập, tiếng nước đang dao động dữ dội… Chỉ dựa vào những âm thanh này có thể tưởng tượng ra được bên trong phòng đang xảy ra cuộc chiến cam go, khốc liệt.
Lâu Diên hít mấy hơi khí nóng, tiếp tục dựa vào cửa bắt đầu quan sát khung cảnh bên ngoài.
Đây là một khoảng sân hoang sơ vắng vẻ, cỏ dại mọc lên um tùm, không trang trí thêm gì khác. Bốn bức tường bao vây chặt chẽ không gian bên trong, trái và phải chỉ có hai căn phòng cũ với cánh cửa bám đầy bụi bặm, tối tăm và trống rỗng. Ngoại trừ âm thanh phát ra từ trong phòng ngủ thì Lâu Diên chẳng nghe thấy âm thanh nào khác, cũng không nhìn thấy đám ma quái trước đó nữa.
Chúng đi đâu hết rồi?
Tuy không biết đám ma quái đó đã đi đâu, nhưng chí ít chúng không xuất hiện lúc này cũng là điều tốt với Lâu Diên.
Bên ngoài sân là mảnh rừng rậm cao chót vót, không thấy mặt trăng đâu hết, Lâu Diên vẫn luôn chú ý tới động tĩnh xung quanh. Một phút sau, ánh nến bỗng nhiên tắt ngúm, trong phòng đã không còn bất cứ động tĩnh nào.
Lâu Diên tự hỏi, ai thắng đây?
Tiếng bước chân đi trong nước đọng ngày càng đến gần, Lâu Diên nheo mắt, vội vàng rời khỏi cửa.
Thầm nghĩ, quả nhiên là cậu ta thắng.
Sau đó, một bàn tay nhợt nhạt kéo cửa, Phó Tuyết Chu bước ra khỏi phòng ngủ.
Vết máu bắn tung tóe lên khắp người, trong tay cầm một quả tim máu vẫn còn đập, cậu ta nhìn thẳng vào Lâu Diên.
Dòng máu đỏ ào ào chảy ra khỏi phòng ngủ nhưng ngay lập tức bị mặt đất ở trong sân thấm hút hết. Phó Tuyết Chu từng bước đi về phía Lâu Diên, mái tóc bạc khẽ đung đưa theo mỗi bước chân của cậu ta.
Yết hầu Lâu Diên khẽ động nhưng anh không hề lùi bước, vẫn đứng bất động tại chỗ. Phó Tuyết Chu nhanh chóng đi tới, cúi đầu nhìn Lâu Diên một cái, đột nhiên tóc bạc bay lên, bốn lọn tóc phóng tới trói chặt lấy hai chân hai tay anh.
Những sợi tóc này buộc rất chặt chẽ, Lâu Diên tuy nhíu mày nhưng lại chẳng hề nao núng vì chỉ cần anh sử dụng gai xương thì có thể chặt đứt chúng một cách dễ dàng. Tuy nhiên, tinh thần lực vẫn chưa khôi phục được là bao, giờ Lâu Diên cũng không có ý định sử dụng gai xương, đành âm thầm theo dõi Phó Tuyết Chu: “Cậu muốn làm gì?”
Phó Tuyết Chu không lên tiếng, Lâu Diên cảm thấy tay phải của mình bị tóc bạc cưỡng chế nâng lên rồi duỗi thẳng đến trước mặt cậu ta.
Anh nắm chặt tay lại, cố gắng hết sức để chống lại sức mạnh của mấy sợi tóc bạc nhưng vẫn vô ích, thôi bỏ đi, thích duỗi thì cho duỗi đấy. Thế nhưng mái tóc bạc vẫn chưa hài lòng với nắm tay đang siết chặt này của anh lắm, một vài sợi tóc tách ra len lỏi vào từng khe hở, sau đó quấn chặt vào từng ngón tay, dùng siêu năng lực mạnh mẽ mở lòng bàn tay ra.
Sắc mặt Lâu Diên tối sầm, để coi Phó Tuyết Chu muốn làm gì tiếp theo.
Dưới ánh mắt của anh, Phó Tuyết Chu cũng nâng tay lên rồi thả một chiếc đồng hồ dính máu vào tay Lâu Diên.
Đồng hồ mang theo ấm nóng, tuy nhiệt độ không cao nhưng lại như thiêu đốt khiến bàn tay Lâu Diên co rúm lại.
“Đồng hồ của anh.” Phó Tuyết Chu nói.
“…” Lâu Diên phức tạp nhìn vào đồng hồ, rất có xúc động muốn vứt nó đi.
Phó Tuyết Chu tựa hồ đọc được suy nghĩ, nghiêng đầu ý vị thâm trường nói: “Đừng ném lung tung nữa.”
Lâu Diên thấy buồn cười: “Đồ của tôi, muốn ném muốn phá như nào do tôi quyết định.”
“Đồng hồ này đắt lắm. Vừa có giá trị lại rất phù hợp. Nếu đã từng mang theo rồi thì về sau cũng tiếp tục mang theo thì hơn.” Lời sau của Phó Tuyết Chu như chứa đựng hàm ý, có vẻ như không phải nói về đồng hồ.
Lâu Diên từ từ nắm tay lại, lần này tóc bạc không ngăn trở nữa, Lâu Diên nhướn mi, khiến người ta khó nhìn ra cảm xúc của anh: “Cậu có ý gì, Phó Tuyết Chu?”
Phó Tuyết Chu lời ít ý nhiều: “Đời này, tiếp tục theo tôi đi.”
Lâu Diên cười ra thành tiếng: “Tôi? Đi theo cậu? Ha ha ha ha.”
Nhìn người kia đang cười to đầy giễu cợt, Phó Tuyết Chu lẳng lặng nói: “Hiện giờ với tôi, anh có giá trị hơn rất nhiều so với trước kia, chỉ cần ngoan ngoan nghe lời, ở bên cạnh tôi, tôi sẽ dẫn anh rời khỏi đây, giúp anh đạt được điều mong muốn, nhưng nếu không đồng ý, anh chỉ có một con đường chết.”
“Cậu cho là tôi không thể thoát khỏi ảo ảnh của quan tài đỏ ư?” Lâu Diên cười lạnh.
Phó Tuyết Chu đột nhiên nhíu mày, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu hình bóng Lâu Diên: “Không, anh có thể.”, cậu ta khẽ cười, tiến lên một bước, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng điên cuồng, mang đầy áp bức nói vào tai Lâu Diên: “Anh đương nhiên có thể trốn thoát, nhưng sau đó tôi sẽ giết anh — Sự tồn tại của anh là một uy hiếp quá lớn, nếu như không có được anh vậy tôi đành phải tiêu diệt thôi.”
Lâu Diên ngừng cười, ánh mắt tối sầm, ảm đạm đầy u ám.
Sau một lúc lâu, khi Phó Tuyết Chu cho rằng đã bị từ chối thì Lâu Diên bỗng mỉm cười, bình tĩnh nói: “Được, tôi đồng ý.”