Chương 37
Lâu Diên vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt của Phó Tuyết Chu đến đỏ bừng.
Con dao găm trong tay vẫn đang đè xuống điểm chí mạng của Phó Tuyết Chu.
Phó Tuyết Chu chẳng hề nhúc nhích, có vẻ như thực sự để ý đến việc chỗ kia bị cắt mất. Cậu ta khẽ cau mày, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Lâu Diên.
Lâu Diên bị ánh mắt đó làm cho toàn thân ớn lạnh, nhưng lại có chút sung sướng khó kiềm chế. Nụ cười lạnh lẽo, khiêu khích vỗ vào mặt Phó Tuyết Chu lần cuối, đang định rời khỏi người Phó Tuyết Chu để đi xem cửa phòng có bị khóa lại hay không.
Nhưng Lâu Diên vừa mới di được một chút thì đã bị Phó Tuyết Chu vận sức ghìm chặt trở lại xuống giường. Thanh niên tóc bạc hơi cong người, chỉ dùng một tay mà đã chế trụ được hai cổ tay Lâu Diên, tóc bạc từ trên vai trượt xuống gương mặt anh, Lâu Diên cảm thấy như thể mình đang bị một ngọn núi lớn đè xuống vậy, không một kẽ hở để trốn thoát.
Anh dùng sức giãy hai tay, cổ tay dần bị bầm tím nhưng cũng chẳng rời ra được chút nào.
Chỉ trong thoáng chốc, vị trí người đè và người bị đè hoàn toàn thay đổi.
Hai chân Lâu Diên cũng bị đè cứng ngắc, sau khi nhận thấy dù có giãy giụa đến đâu cũng chẳng thể tránh đi được liền lập tức bỏ cuộc, lạnh lùng đối mặt với Phó Tuyết Chu.
Thân hình của Phó Tuyết Chu không được coi là cường tráng, nhưng thon dài thẳng tắp, còn mang theo khí tức thanh xuân đơn bạc thon gầy, đủ để đem Lâu Diên thân hình đầy đủ che giấu dưới thân thể.
“Dám dọa tôi.” Phó Tuyết Chu ý vị không rõ mà nói: “Lá gan cũng to đấy.”
Tóc bạc từng tầng từng lớp rơi trên giường, còn đẹp hơn cả sợi tơ vàng tơ bạc, thỉnh thoảng có vài sợi tóc chạm vào một bên mặt và cổ Lâu Diên, cảm giác mát lạnh như tơ, mềm mại như lụa. Nhưng Lâu Diên chỉ cảm thấy nổi da gà, thứ tóc này so với rắn độc còn nguy hiểm hơn rất nhiều.
Lâu Diên quay mặt liếc nhìn vào tóc của Phó Tuyết Chu, cho dù thua thể lực nhưng không được thua khí thế, miệng cười ha ha: “Chuyện to gan hơn thế này tôi làm đâu có ít, Phó Tuyết Chu, chẳng lẽ đã quên trước đó bị dọa chết khiếp rồi à?”
Phó Tuyết Chu thấy cảm xúc này mới mẻ quá, thấy buồn cười hơn là tức giận. Cậu nắm chặt lấy cằm Lâu Diên, buộc Lâu Diên phải nhìn thẳng vào mình: “Lâu Diên! Vì sao lại muốn giết tôi như thế? Tò mò thật đấy. Trước kia anh rất tôn kính, luôn nghe lời tôi cơ mà.”
Lâu Diên cảm thấy rất tức giận, rất nực cười, anh ngẩng cổ lên, nghiến răng nghiến lợi: “Sao không tự hỏi lại chính mình đi?!”
“Tôi ư?” Phó Tuyết Chu cười lớn: “Quả nhiên, anh vẫn còn những ký ức không nên có. Nói tôi biết, anh nhớ được bao nhiêu chuyện rồi?”
Lồng ngực Lâu Diên phập phồng kịch liệt, anh không thể tin nhìn chằm chằm Phó Tuyết Chu, giọng điệu run lên vì tức giận và hận ý dâng trào: “Cậu chỉ quan tâm đến việc tôi nhớ được bao nhiêu chuyện à?”
Nhắc đến chuyện quá khứ, tâm trạng của Phó Tuyết Chu rất bình tĩnh, hờ hững như chẳng quan tâm thế giới đã bị hủy diệt như thế nào, việc Lâu Diên vẫn còn giữ những ký ức ở thế giới cũ còn khiến cậu ta thích thú hơn nhiều.
Nhưng Lâu Diên không phải là người duy nhất chết trong trận Đại hỏa đó, và anh cũng không phải là người duy nhất bị phản bội. Vô số người bị thiêu đốt biến thành tro bụi, ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không có.
Nhưng tên đầu sỏ gây ra hết thảy lại chẳng mảy may quan tâm, chỉ mỉm cười hỏi Lâu Diên nhớ được bao nhiêu một cách bình thản, không hề cảm thấy áy náy chút nào.
Quái vật.
Phó Tuyết Chu chính là quái vật…
Lâu Diên hô hấp dồn dập, trong mắt hiện lên mọi cảm xúc hỗn độn đến mức Tuyết Chu sững sờ trong giây lát. Sự căm ghét và tức giận đó khiến đôi mắt Lâu Diên như bừng sáng mãnh liệt.
Nhưng rất nhanh, anh đã lấy lại được bình tĩnh, gằn từng chữ một với Phó Tuyết Chu: “Sao tôi phải nói cho cậu biết? Cậu là cái thá gì, Phó Tuyết Chu.”
Phó Tuyết Chu híp mắt, xoa xoa cằm, dừng một chút rồi lại hỏi: “Anh đã nuốt loại ma quái gì? Tại sao lại có năng lực quay ngược thời gian?”
Lâu Diên cũng chẳng thể trả lời được vấn đề này, anh không rõ mình đã nuốt phải cái thứ gì, nhưng dù có biết cũng đừng mong anh hé nửa lời cho Phó Tuyết Chu biết, dứt khoát ngậm miệng không muốn trả lời.
Phó Tuyết Chu dùng sức như muốn bóp nát xương cằm Lâu Diên, giọng trầm xuống: “Nói mau, tại sao lại có khả năng quay ngược thời gian!!”
Lâu Diên nhạy bén nhìn ra Phó Tuyết Chu có chút xúc động, Lâu Diên nheo mắt lại, hỏi thăm dò: “Năng lực này có gì đặc biệt?”
Phó Tuyết Chu rũ mắt nhìn anh, Lâu Diên không nhìn ra cảm xúc trong Phó Tuyết Chu, chỉ nghe thấy cậu ta lạnh nhạt nói: “Năng lực liên quan đến thời gian, cả thế giới chỉ có một người.”
Lâu Diên nghĩ đến hình dạng dị hợm của con quỷ mà anh nuốt chửng đêm đó: “Là ai?”
Phó Tuyết Chu nói: “Hiện tại là anh.”
Hiện tại là mình?
Thế trước kia là ai?
Lời này là thật hay giả?
Lâu Diên rất muốn biết câu trả lời nhưng Phó Tuyết Chu đã buông hay tay Lâu Diên ra, sờ lần đến mắt cá chân đang bị thương.
Lâu Diên nhíu mày đầy chán ghét, không thương tiếc dùng chân còn lại đạp vào Phó Tuyết Chu một phát: “Cút đi!”
Phó Tuyết Chu tóm lấy cái chân này, lại bóp một chút vào cái chân bị thương kia: “Gãy mất rồi?”
Đau đớn dữ dội cùng một chút ngứa ngáy truyền đến, đôi môi trắng bệch mím chặt lại. Cám giác ngứa có nghĩa là vết thương đang lành lại, nhưng nếu lúc này Phó Tuyết Chu lại bẻ thêm lần nữa thì Lâu Diên hết hy vọng chân sẽ bình phục hoàn toàn trong tối nay.
“Đừng dùng tay bẩn thỉu đó động vào tôi!” Lâu Diên lạnh lùng quát: “Muốn giết cứ giết đi, đừng có ở đây dùng da dùng dằng phiền chết đi được.”
“Tay bẩn?” Phó Tuyết Chu lẩm bẩm, khẽ cười một tiếng “Gãy rồi cũng không tệ, nếu gãy chân kia nữa thì càng tốt.”
Nói xong, ngón tay lại không nhẹ không nặng ấn vào xương bàn chân không bị thương. Trên trán Lâu Diên toát ra một tầng mồ hôi lạnh, Phó Tuyết Chu muốn bóp gãy xương bàn chân còn lại của mình à?
Trông Phó Tuyết Chu không có vẻ là đang nói đùa, Lâu Diên hạ quyết tâm, chẳng cố kỵ cái chân sẽ bị thương thêm lần nữa, trực tiếp dùng nó mạnh mẽ đạp một phát vào ngực Phó Tuyết Chu, sau đó mạnh bạo kéo chân trở về.
Cơn đau càng trở nên tê dại, sắc mặt Lâu Diên tái nhợt, nhanh chóng xoay người xuống giường, khập khiễng bước đến cửa.
Phó Tuyết Chu dựa vào thành giường, đỡ đầu nhìn động tác của anh.
Tiếng tí tách trong phòng vẫn đang vang lên, đó là tiếng máu rỉ ra từ đồ đạc rơi xuống sàn nhà. Do quỷ bà mới nãy, trên mặt đất trong nhà đã xuất hiện một tầng nước đọng, mỗi lần Lâu Diên bước đi đều sẽ tạo thành tiếng vang.
Cửa gỗ phòng ngủ đã bị khóa, Lâu Diên cố gắng đẩy ra nhưng không được. Bên ngoài cũng không có cái bóng nào phản chiếu trên cửa, nhưng Lâu Diên không chắc ngoài cửa có con quỷ nào đang canh giữ không.
Anh đi ngó cửa cũng chỉ để xem có khóa hay không mà thôi, trực giác Lâu Diên mách bảo, giờ lành không thể cứ dễ dàng trôi qua như vậy.
Một đêm dài như vậy, Lâu Diên không tin đám quái quỷ này sx cho anh và Phó Tuyết Chu có được một giấc ngủ ngon. Bên trong ảo cảnh nguy hiểm trùng trùng, căn phòng này cũng chẳng phải là nơi toàn để hai người họ qua đêm được.
Có lẽ sẽ xuất hiệt một thứ gì đó còn đáng sợ hơn chăng…
Lâu Diên suy nghĩ một chút, đang định quay người trở về thì phát hiện tiếng nước nhỏ giọt trong phòng ngày càng nặng hơn.
Cái quỷ gì đây?
Bà già chảy máu mắt đã đi ra ngoài, đáng nhẽ đồ đạc cũng nên ngừng chảy máu rồi chứ?
Lâu Diên cúi đầu xem xét, trên mặt đất vốn chỉ có một lớp nước đọng mỏng nhưng khoogn biết từ lúc nào đã cao đến nửa giầy Lâu Diên rồi. Mặt nước đỏ như máu, Lâu Diên chợt nhận ra trong không khí đã nồng nặc mùi máu tanh nồng mà anh chưa bao giờ để ý tới.
Nước từ đâu ra đây? Sao lại lênh láng thế này?!
Lâu Diên không biết có gì nguy hiểm trong ‘nước’ này không, cẩn thận nghiêng người quan sát căn phòng, tất cả mọi đồ đạc, trên vách tường, thậm chí ngọn nến đang cháy cũng bắt đầu rỉ máu.
Cả căn phòng chớp mắt biến thành đỏ rực, ngay cả mép giường Phó Tuyết Chu đang ngồi cũng đang rỉ nước rơi tí tách.
Lâu Diên đang định quét mắt lên trên giường, thì ánh mắt bống nhiên dừng lại.
Trong góc tối dưới gầm giường, một cái đầu tóc đen dài lủng lẳng đang thò ra ngoài!
Có ‘người’ trốn dưới giường!
Lâu Diên khẽ giật mình, lúc anh phát hiện ra ‘người’ kia thì cũng là lúc nó bắt đầu cử động.
Thứ ma quái này rơi từ ván giường xuống dưới đất, khiến vũng máu trên mặt đất gợn sóng. Những gợn sóng từ bên giường đánh lên giày Lâu Diên rồi biến mất.
Sau khi ma quái di chuyển, đồ đạc và những thứ khác trong phòng ngừng chả máu, tiếng tí tách cũng đã hoàn toàn biến mất.
‘Người’ dưới giường từ từ bò ra khỏi gầm giường, đầu tiên là đầu, sau đó là hai cánh tay gầy guộc, cuối cùng là hai chân xương xẩu, tư thế trông hệt như con nhện nước.
Thứ này có đầu mình chân tay nhưng lại không giống người. Sau khi bò ra ngoài, nó đứng bằng bốn chân như một con vượn, tứ chi dài nhỏ gầy khô quắt lại, làn da trắng bệch, đầu thì to gấp đôi người thường. Nó mặc một chiếc áo choàng trắng rách rưới, đang vươn tay huơ huơ trong không khí, sau khi rờ đến thành giường, nó bắt đầu lần mò xung quanh, liên tục dùng tay mò mẫm đồ vật trên giường.
Lúc quái vật mò bên trái, Phó Tuyết Chu không tiếng động chuyển qua bên phải. Chờ quái vật dò sang bên này, Phó Tuyết Chu lại chuyển qua bên kia.
Quái vật không sờ đến cũng không nhìn thấy Phó Tuyết Chu, cũng chẳng nhảy lên giường tìm tiếp, ngược lại bắt đầu theo vách tường dò dẫm lần tìm những thứ khác.
Lâu Diên trông thấy cảnh tượng này, anh lập tức nhận ra nó bị mù.
Thế có nghe được không?
Phó Tuyết Chu như có cùng suy nghĩ, nhìn Lâu Diên đang đứng ở trước cửa một chút rồi vò chiếc khăn trùm lại rồi ném ra giữa phòng.
Khăn đội đầu được làm bằng chất liệu vải, dù có ném xuống đất hay ném vào nước cũng chẳng thể tạo ra tiếng động quá lớn. Nhưng khoảnh khắc chiếc khăn rơi vừa chạm xuống đất, con quái vật đang mò mẫm trên bàn trang điểm đã nhảy lên rồi lao đến với tốc độ kinh người, điên cuồng dùng răng và móng vuốt xé tan chiếc khăn thành trăm mảnh.
Mặt nước dao động liên tục, khăn trùm đầu biến thành vô số mảnh vụn bay loạn khắp nơi. Lâu Diên có thể tưởng tượng ra được, nếu đây không phải chiếc khăn mà là anh thì giờ đã thịt nát xương tan dưới tay con quái vật này rồi.
Lâu Diên cúi đầu nhìn tầng nước dưới chân, mồ hôi lạnh trên trán trượt xuống.
Chỉ cần di chuyển thì tiếng nước sẽ vang lên, con quái vật sẽ theo đó đánh tới. Nhưng nếu đứng im, sớm muộn gì nó cũng sẽ bò đến chỗ này rồi xé anh thành trăm mảnh.
Tình huống này phải giải quyết sao đây?
Con dao găm trong tay vẫn đang đè xuống điểm chí mạng của Phó Tuyết Chu.
Phó Tuyết Chu chẳng hề nhúc nhích, có vẻ như thực sự để ý đến việc chỗ kia bị cắt mất. Cậu ta khẽ cau mày, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Lâu Diên.
Lâu Diên bị ánh mắt đó làm cho toàn thân ớn lạnh, nhưng lại có chút sung sướng khó kiềm chế. Nụ cười lạnh lẽo, khiêu khích vỗ vào mặt Phó Tuyết Chu lần cuối, đang định rời khỏi người Phó Tuyết Chu để đi xem cửa phòng có bị khóa lại hay không.
Nhưng Lâu Diên vừa mới di được một chút thì đã bị Phó Tuyết Chu vận sức ghìm chặt trở lại xuống giường. Thanh niên tóc bạc hơi cong người, chỉ dùng một tay mà đã chế trụ được hai cổ tay Lâu Diên, tóc bạc từ trên vai trượt xuống gương mặt anh, Lâu Diên cảm thấy như thể mình đang bị một ngọn núi lớn đè xuống vậy, không một kẽ hở để trốn thoát.
Anh dùng sức giãy hai tay, cổ tay dần bị bầm tím nhưng cũng chẳng rời ra được chút nào.
Chỉ trong thoáng chốc, vị trí người đè và người bị đè hoàn toàn thay đổi.
Hai chân Lâu Diên cũng bị đè cứng ngắc, sau khi nhận thấy dù có giãy giụa đến đâu cũng chẳng thể tránh đi được liền lập tức bỏ cuộc, lạnh lùng đối mặt với Phó Tuyết Chu.
Thân hình của Phó Tuyết Chu không được coi là cường tráng, nhưng thon dài thẳng tắp, còn mang theo khí tức thanh xuân đơn bạc thon gầy, đủ để đem Lâu Diên thân hình đầy đủ che giấu dưới thân thể.
“Dám dọa tôi.” Phó Tuyết Chu ý vị không rõ mà nói: “Lá gan cũng to đấy.”
Tóc bạc từng tầng từng lớp rơi trên giường, còn đẹp hơn cả sợi tơ vàng tơ bạc, thỉnh thoảng có vài sợi tóc chạm vào một bên mặt và cổ Lâu Diên, cảm giác mát lạnh như tơ, mềm mại như lụa. Nhưng Lâu Diên chỉ cảm thấy nổi da gà, thứ tóc này so với rắn độc còn nguy hiểm hơn rất nhiều.
Lâu Diên quay mặt liếc nhìn vào tóc của Phó Tuyết Chu, cho dù thua thể lực nhưng không được thua khí thế, miệng cười ha ha: “Chuyện to gan hơn thế này tôi làm đâu có ít, Phó Tuyết Chu, chẳng lẽ đã quên trước đó bị dọa chết khiếp rồi à?”
Phó Tuyết Chu thấy cảm xúc này mới mẻ quá, thấy buồn cười hơn là tức giận. Cậu nắm chặt lấy cằm Lâu Diên, buộc Lâu Diên phải nhìn thẳng vào mình: “Lâu Diên! Vì sao lại muốn giết tôi như thế? Tò mò thật đấy. Trước kia anh rất tôn kính, luôn nghe lời tôi cơ mà.”
Lâu Diên cảm thấy rất tức giận, rất nực cười, anh ngẩng cổ lên, nghiến răng nghiến lợi: “Sao không tự hỏi lại chính mình đi?!”
“Tôi ư?” Phó Tuyết Chu cười lớn: “Quả nhiên, anh vẫn còn những ký ức không nên có. Nói tôi biết, anh nhớ được bao nhiêu chuyện rồi?”
Lồng ngực Lâu Diên phập phồng kịch liệt, anh không thể tin nhìn chằm chằm Phó Tuyết Chu, giọng điệu run lên vì tức giận và hận ý dâng trào: “Cậu chỉ quan tâm đến việc tôi nhớ được bao nhiêu chuyện à?”
Nhắc đến chuyện quá khứ, tâm trạng của Phó Tuyết Chu rất bình tĩnh, hờ hững như chẳng quan tâm thế giới đã bị hủy diệt như thế nào, việc Lâu Diên vẫn còn giữ những ký ức ở thế giới cũ còn khiến cậu ta thích thú hơn nhiều.
Nhưng Lâu Diên không phải là người duy nhất chết trong trận Đại hỏa đó, và anh cũng không phải là người duy nhất bị phản bội. Vô số người bị thiêu đốt biến thành tro bụi, ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không có.
Nhưng tên đầu sỏ gây ra hết thảy lại chẳng mảy may quan tâm, chỉ mỉm cười hỏi Lâu Diên nhớ được bao nhiêu một cách bình thản, không hề cảm thấy áy náy chút nào.
Quái vật.
Phó Tuyết Chu chính là quái vật…
Lâu Diên hô hấp dồn dập, trong mắt hiện lên mọi cảm xúc hỗn độn đến mức Tuyết Chu sững sờ trong giây lát. Sự căm ghét và tức giận đó khiến đôi mắt Lâu Diên như bừng sáng mãnh liệt.
Nhưng rất nhanh, anh đã lấy lại được bình tĩnh, gằn từng chữ một với Phó Tuyết Chu: “Sao tôi phải nói cho cậu biết? Cậu là cái thá gì, Phó Tuyết Chu.”
Phó Tuyết Chu híp mắt, xoa xoa cằm, dừng một chút rồi lại hỏi: “Anh đã nuốt loại ma quái gì? Tại sao lại có năng lực quay ngược thời gian?”
Lâu Diên cũng chẳng thể trả lời được vấn đề này, anh không rõ mình đã nuốt phải cái thứ gì, nhưng dù có biết cũng đừng mong anh hé nửa lời cho Phó Tuyết Chu biết, dứt khoát ngậm miệng không muốn trả lời.
Phó Tuyết Chu dùng sức như muốn bóp nát xương cằm Lâu Diên, giọng trầm xuống: “Nói mau, tại sao lại có khả năng quay ngược thời gian!!”
Lâu Diên nhạy bén nhìn ra Phó Tuyết Chu có chút xúc động, Lâu Diên nheo mắt lại, hỏi thăm dò: “Năng lực này có gì đặc biệt?”
Phó Tuyết Chu rũ mắt nhìn anh, Lâu Diên không nhìn ra cảm xúc trong Phó Tuyết Chu, chỉ nghe thấy cậu ta lạnh nhạt nói: “Năng lực liên quan đến thời gian, cả thế giới chỉ có một người.”
Lâu Diên nghĩ đến hình dạng dị hợm của con quỷ mà anh nuốt chửng đêm đó: “Là ai?”
Phó Tuyết Chu nói: “Hiện tại là anh.”
Hiện tại là mình?
Thế trước kia là ai?
Lời này là thật hay giả?
Lâu Diên rất muốn biết câu trả lời nhưng Phó Tuyết Chu đã buông hay tay Lâu Diên ra, sờ lần đến mắt cá chân đang bị thương.
Lâu Diên nhíu mày đầy chán ghét, không thương tiếc dùng chân còn lại đạp vào Phó Tuyết Chu một phát: “Cút đi!”
Phó Tuyết Chu tóm lấy cái chân này, lại bóp một chút vào cái chân bị thương kia: “Gãy mất rồi?”
Đau đớn dữ dội cùng một chút ngứa ngáy truyền đến, đôi môi trắng bệch mím chặt lại. Cám giác ngứa có nghĩa là vết thương đang lành lại, nhưng nếu lúc này Phó Tuyết Chu lại bẻ thêm lần nữa thì Lâu Diên hết hy vọng chân sẽ bình phục hoàn toàn trong tối nay.
“Đừng dùng tay bẩn thỉu đó động vào tôi!” Lâu Diên lạnh lùng quát: “Muốn giết cứ giết đi, đừng có ở đây dùng da dùng dằng phiền chết đi được.”
“Tay bẩn?” Phó Tuyết Chu lẩm bẩm, khẽ cười một tiếng “Gãy rồi cũng không tệ, nếu gãy chân kia nữa thì càng tốt.”
Nói xong, ngón tay lại không nhẹ không nặng ấn vào xương bàn chân không bị thương. Trên trán Lâu Diên toát ra một tầng mồ hôi lạnh, Phó Tuyết Chu muốn bóp gãy xương bàn chân còn lại của mình à?
Trông Phó Tuyết Chu không có vẻ là đang nói đùa, Lâu Diên hạ quyết tâm, chẳng cố kỵ cái chân sẽ bị thương thêm lần nữa, trực tiếp dùng nó mạnh mẽ đạp một phát vào ngực Phó Tuyết Chu, sau đó mạnh bạo kéo chân trở về.
Cơn đau càng trở nên tê dại, sắc mặt Lâu Diên tái nhợt, nhanh chóng xoay người xuống giường, khập khiễng bước đến cửa.
Phó Tuyết Chu dựa vào thành giường, đỡ đầu nhìn động tác của anh.
Tiếng tí tách trong phòng vẫn đang vang lên, đó là tiếng máu rỉ ra từ đồ đạc rơi xuống sàn nhà. Do quỷ bà mới nãy, trên mặt đất trong nhà đã xuất hiện một tầng nước đọng, mỗi lần Lâu Diên bước đi đều sẽ tạo thành tiếng vang.
Cửa gỗ phòng ngủ đã bị khóa, Lâu Diên cố gắng đẩy ra nhưng không được. Bên ngoài cũng không có cái bóng nào phản chiếu trên cửa, nhưng Lâu Diên không chắc ngoài cửa có con quỷ nào đang canh giữ không.
Anh đi ngó cửa cũng chỉ để xem có khóa hay không mà thôi, trực giác Lâu Diên mách bảo, giờ lành không thể cứ dễ dàng trôi qua như vậy.
Một đêm dài như vậy, Lâu Diên không tin đám quái quỷ này sx cho anh và Phó Tuyết Chu có được một giấc ngủ ngon. Bên trong ảo cảnh nguy hiểm trùng trùng, căn phòng này cũng chẳng phải là nơi toàn để hai người họ qua đêm được.
Có lẽ sẽ xuất hiệt một thứ gì đó còn đáng sợ hơn chăng…
Lâu Diên suy nghĩ một chút, đang định quay người trở về thì phát hiện tiếng nước nhỏ giọt trong phòng ngày càng nặng hơn.
Cái quỷ gì đây?
Bà già chảy máu mắt đã đi ra ngoài, đáng nhẽ đồ đạc cũng nên ngừng chảy máu rồi chứ?
Lâu Diên cúi đầu xem xét, trên mặt đất vốn chỉ có một lớp nước đọng mỏng nhưng khoogn biết từ lúc nào đã cao đến nửa giầy Lâu Diên rồi. Mặt nước đỏ như máu, Lâu Diên chợt nhận ra trong không khí đã nồng nặc mùi máu tanh nồng mà anh chưa bao giờ để ý tới.
Nước từ đâu ra đây? Sao lại lênh láng thế này?!
Lâu Diên không biết có gì nguy hiểm trong ‘nước’ này không, cẩn thận nghiêng người quan sát căn phòng, tất cả mọi đồ đạc, trên vách tường, thậm chí ngọn nến đang cháy cũng bắt đầu rỉ máu.
Cả căn phòng chớp mắt biến thành đỏ rực, ngay cả mép giường Phó Tuyết Chu đang ngồi cũng đang rỉ nước rơi tí tách.
Lâu Diên đang định quét mắt lên trên giường, thì ánh mắt bống nhiên dừng lại.
Trong góc tối dưới gầm giường, một cái đầu tóc đen dài lủng lẳng đang thò ra ngoài!
Có ‘người’ trốn dưới giường!
Lâu Diên khẽ giật mình, lúc anh phát hiện ra ‘người’ kia thì cũng là lúc nó bắt đầu cử động.
Thứ ma quái này rơi từ ván giường xuống dưới đất, khiến vũng máu trên mặt đất gợn sóng. Những gợn sóng từ bên giường đánh lên giày Lâu Diên rồi biến mất.
Sau khi ma quái di chuyển, đồ đạc và những thứ khác trong phòng ngừng chả máu, tiếng tí tách cũng đã hoàn toàn biến mất.
‘Người’ dưới giường từ từ bò ra khỏi gầm giường, đầu tiên là đầu, sau đó là hai cánh tay gầy guộc, cuối cùng là hai chân xương xẩu, tư thế trông hệt như con nhện nước.
Thứ này có đầu mình chân tay nhưng lại không giống người. Sau khi bò ra ngoài, nó đứng bằng bốn chân như một con vượn, tứ chi dài nhỏ gầy khô quắt lại, làn da trắng bệch, đầu thì to gấp đôi người thường. Nó mặc một chiếc áo choàng trắng rách rưới, đang vươn tay huơ huơ trong không khí, sau khi rờ đến thành giường, nó bắt đầu lần mò xung quanh, liên tục dùng tay mò mẫm đồ vật trên giường.
Lúc quái vật mò bên trái, Phó Tuyết Chu không tiếng động chuyển qua bên phải. Chờ quái vật dò sang bên này, Phó Tuyết Chu lại chuyển qua bên kia.
Quái vật không sờ đến cũng không nhìn thấy Phó Tuyết Chu, cũng chẳng nhảy lên giường tìm tiếp, ngược lại bắt đầu theo vách tường dò dẫm lần tìm những thứ khác.
Lâu Diên trông thấy cảnh tượng này, anh lập tức nhận ra nó bị mù.
Thế có nghe được không?
Phó Tuyết Chu như có cùng suy nghĩ, nhìn Lâu Diên đang đứng ở trước cửa một chút rồi vò chiếc khăn trùm lại rồi ném ra giữa phòng.
Khăn đội đầu được làm bằng chất liệu vải, dù có ném xuống đất hay ném vào nước cũng chẳng thể tạo ra tiếng động quá lớn. Nhưng khoảnh khắc chiếc khăn rơi vừa chạm xuống đất, con quái vật đang mò mẫm trên bàn trang điểm đã nhảy lên rồi lao đến với tốc độ kinh người, điên cuồng dùng răng và móng vuốt xé tan chiếc khăn thành trăm mảnh.
Mặt nước dao động liên tục, khăn trùm đầu biến thành vô số mảnh vụn bay loạn khắp nơi. Lâu Diên có thể tưởng tượng ra được, nếu đây không phải chiếc khăn mà là anh thì giờ đã thịt nát xương tan dưới tay con quái vật này rồi.
Lâu Diên cúi đầu nhìn tầng nước dưới chân, mồ hôi lạnh trên trán trượt xuống.
Chỉ cần di chuyển thì tiếng nước sẽ vang lên, con quái vật sẽ theo đó đánh tới. Nhưng nếu đứng im, sớm muộn gì nó cũng sẽ bò đến chỗ này rồi xé anh thành trăm mảnh.
Tình huống này phải giải quyết sao đây?