Chương 39
Sau khi đồng ý, Lâu Diên như biến thành một người khác, thái độ thay đổi 180o không còn đối chọi gay gắt với Phó Tuyết Chu nữa. Vẻ đẹp lạnh lùng chưa từng có thái độ ôn hòa với Phó Tuyết Chu đã chuyển thành thân thiện cởi mở, cười hỏi: “Chúng ta ra ngoài thế nào đây?”
Phó Tuyết Chu nhìn một lúc, rút mấy lọn tóc bạc trên người Lâu Diên xuống, quay người nhìn về phía hai căn phòng tối tăm bụi bặm không có đèn “Trước tiên đi thay quần áo đã.”
Lâu Diên tất nhiên cũng đồng ý, và thế là mỗi người một hướng, anh quay trở về phòng tắm mặc vào bộ quần áo đã cởi ra. Tiếp tục giấu vũ khí vào trong người, sau khi chỉnh trang xong xuôi anh cầm một con dao nhỏ xé toạc một miếng vải dài từ chiếc áo đỏ, giẫm trên thành ghế, quấn chặt miếng vải xung quanh để cố định lại cổ chân.
Méo mó có còn hơn không, ít ra còn có thêm tác dụng bảo vệ. Lâu Diên sơ cứu xong thì nhìn chiếc đồng hồ một lúc, trong mắt anh hiện lên vẻ chán ghét, nhưng vẫn bình tĩnh bỏ nó vào trong túi.
Sau đó, Lâu Diên ung dung bước ra khỏi phòng, như thể bàn chân chẳng bị thương tổn gì hết.
Phó Tuyết Chu đã đợi ở ngoài cửa, đang cúi đầu chỉnh sửa ống tay áo, thanh Đường đao được bọc bởi lớp vải vụn đeo ở sau lưng. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn một cái sau đó chuyển tầm mắt xuống chân Lâu Diên rồi bước về phía cổng chính: “Đi thôi.”
Vài lần đối đầu ngắn ngủi cũng đủ để Phó Tuyết Chu hiểu Lâu Diên là một người quả quyết, kiêu ngạo như thế nào, một người được coi là con cưng của trời sẽ luôn kiên trì với nguyên tắc của chính mình, không muốn thể hiện sự yếu thế trước mặt người khác là điều đươg nhiên.
Lâu Diên thấy bàn tay Phó Tuyết Chu chẳng có gì, bèn hỏi: “Quả tim kia đâu?”
“Ăn rồi.” Phó Tuyết Chu nói.
Lâu Diên hơi nheo mắt lại, hỏi thẳng: “Từ lúc ma quái sống lại, cậu đã ăn bao nhiêu con rồi?”
“Nhiều lắm.” Phó Tuyết Chu thản nhiên nói: “Không đếm nổi.”.
Lâu Diên cười híp mắt, hết sức thân thiện: “Nuốt nhiều trái tim thế sao cơ thể cậu vẫn chưa bị dị hóa?”
Phó Tuyết Chu đã bước tới cửa, nghe vậy thì dừng lại quay đầu nhìn: “Anh muốn biết à?”
Lâu Diên mặt không đổi sắc “Ừm” một tiếng.
Đôi mắt đen thẳm của Phó Tuyết Chu đảo quanh người Lâu Diên: “Sau khi kể hết mọi chuyện, tôi sẽ nói cho anh biết cách khắc chế ma quái.”
Sắc mặt Lâu Diên tối sầm lại.
“Từ đời trước đến đời này, từ việc nhớ được bao nhiêu cho tới sau khi sống lại đã làm những gì.” Phó Tuyết Chu hơi cao giọng: “Cảm xúc và suy nghĩ của anh sau khi nhìn thấy tôi, phải nói rõ một cách chi tiết cụ thể, không được bỏ sót điều gì cho tôi xem.”
Lâu Diên mỉm cười đầy lạnh lẽo: “Cậu nói vậy khác nào bắt tôi phải lột sạch sẽ đứng trước mặt cậu, Phó Tuyết Chu, làm người ai mà chẳng có bí mật chứ.”
Phó Tuyết Chu nghiêng đầu, khẽ cười: “Chỉ là điều kiện trao đổi thôi mà. Lâu Diên, hiện giờ người duy nhất mà tôi muốn khống chế toàn bộ cơ thể và tâm trí chỉ có anh.”
Lâu Diên cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, một ngọn núi vô hình như đè nặng lên người.
Phó Tuyết Chu nói rất từ tốn nhưng anh lại thấy sống lưng lạnh buốt. Lâu Diên là một người độc tài bá đạo, ham muốn khống chế rất mạnh, nhưng chỉ với hai câu nói thế mà Phó Tuyết Chu đã thể hiện ra con người cậu ta độc tài quyết đoán, dục vọng khống chế còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Trên mặt Lâu Diên hiện ra vài phần tức giận: “Tôi có chết cũng không đồng ý.”
Ý cười của Phó Tuyết Chu càng sâu, dường như rất sung sướng, tự nhủ: “Vậy sao?”
Lúc này hai người không nói chuyện nữa, chỉ nhìn về phía bóng tối ngoài cửa.
Bên ngoài cổng sân là một khoảng rộng lớn với những tán cây cao chót vót giống hệt nhau, chỉ có một con đường duy nhất đâm thẳng khu rừng tăm tối, nhìn không thấy lối ra ở chỗ nào. Bầu trời không trăng không sao, đêm đã khuya nên rất khó để phân biệt phương hướng.
Hai người chẳng vội vã lao ra ngoài, Phó Tuyết Chu nhìn bốn phía xung quanh rồi quay sang Lâu Diên: “Lối vào cũng là đường ra, để tìm quan tài đỏ chúng ta phải nhảy xuống sông.”
Lâu Diên như có điều suy tư, khoảnh khắc từ dưới sông nổi lên, anh đã đoán ra được phương pháp rời đi quả nhiên có liên quan đến nó.
“Ma quái trong ảo cảnh này sẽ xuất hiện với tần suất nhất định.” Phó Tuyết Chu kéo cao cổ áo khoác lên rồi cúi xuống kiểm tra giày: “Giết một con ma quái, năm phút sau sẽ xuất hiện con tiếp theo. Chúng ta đã giết chết một con rồi, nếu muốn sống phải đến được bờ sông trong vòng năm phút.”
Lâu Diên nhíu mày: “Cái ảo cảnh này…” Thật khiến cho người ta không có cơ hội để thở mà.
Nếu như bản thân anh, cho dù có suy luận ra lối thoát thành công, cũng sợ chẳng chống đỡ được trước sự tấn công liên tục như vậy. Nghĩ đến những con ma quái xuất hiện lúc trước, bốn tên quỷ khiêng kiệu, quan tài chèn ép, hai nữ quỷ rửa mặt, một bà quỷ già và một con quỷ mù không thấy đường… Nếu không cẩn thận, tất cả chúng đều có thể lấy mạng anh dễ như chơi.
Quan tài này không hổ là kinh dị cấp A, quả thật đáng sợ.
Lâu Diên nghĩ đến ở đây, ánh mắt phức tạp nhìn Phó Tuyết Chu đang làm công tác chuẩn bị.
Không thể không khẳng định, Phó Tuyết Chu rất quen thuộc chỗ này, Lâu Diên còn chưa định hướng được sông ở phía nào thì Phó Tuyết Chu đã biết rõ như nắm trong lòng bàn tay rồi. Thậm chí còn biết quy luật ma quái xuất hiện, biết được trái tim của con quỷ gầy gò ở chỗ nào… Đây là trình độ chỉ trùng sinh ba lần đã có thể làm được sao? Hay có lẽ, Phó Tuyết Chu sống lại không chỉ mỗi ba lần…
Mà [ Thời gian quay ngược ] của anh liệu có liên quan gì đến sự sống lại của Phó Tuyết Chu không?
Phó Tuyết Chu đã chuẩn bị sắn sàng, nhìn Lâu Diên một cái rồi tiến về phía anh. Lâu Diên còn chưa biết cậu ta muốn làm gì thì giây tiếp theo đã bị Phó Tuyết Chu bế lên.
Lâu Diên: “???”
Phó Tuyết Chu cúi đầu nhìn: “Với cái chân này của anh, trong vòng năm phút không thể chạy đến bờ sông được.”
Lâu Diên nói: “Tôi… “
Còn chưa lên tiếng, một cơn gió mạnh đã ập đến, khung cảnh xung quanh nhanh chóng lướt qua, Phó Tuyết Chu đã ôm chặt anh phi ra ngoài.
Tốc độ của Phó Tuyết Chu nhanh đến mức chẳng thể nhìn rõ ràng được cảnh vật xung quanh, gió lạnh quật vào khiến cho đôi mắt iên đau rát. Nhưng điều thần kỳ là trong tiếng gió gào thét, Lâu Diên lại có thể nghe thấy được tiếng hít thở của.Phó Tuyết Chu
Nâng lên hạ xuống, bình tĩnh đều đặn.
Tư thế này khiến Lâu Diên khó chịu cực kỳ, toàn thân cứng đờ, yên lặng tính toán thời gian.
Chẳng mấy chốc, ma quái bắt đầu xuất hiện nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến tốc độ của Phó Tuyết Chu, chỉ có mái tóc bạc bay đến tấn công về phía ma quái. Lâu Diên bị ôm trong lòng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe được một tiếng hét thảm thiết bị bỏ lại rất xa phía sau.
Chưa đầy năm phút, Phó Tuyết Chu vẫn ôm Lâu Diên đi tới bờ sông. Gương mặt Lâu Diên đông cứng vì gió lạnh, đang định bảo Phó Tuyết Chu thả mình thì thấy cậu ta nói: “Lấy hơi đi.”
Lâu Diên nhíu mày, lý trí nói: “Cho tôi xuống, khả năng bơi lội của tôi rất tốt, trong nước thuận tiện hơn trên cạn rất nhiều, có thể bơi cùng với cậu.”
Phó Tuyết Chu nghe xong liền thả ra, sau đó nhảy xuống trước bơi ra giữa sông.
Lâu Diên hít sâu một hơi, không chút do dự cũng nhảy theo, đuổi kịp Phó Tuyết Chu.
Hai người lần lượt bơi ra giữa, nước sông ngày càng lạnh hơn trước. Phó Tuyết Chu tìm đúng vị trí rồi nói với Lâu Diên: “Chuẩn bị tinh thần đi, con sông này sâu đấy.”
Lâu Diên hỏi: “Sâu bao nhiêu?”
Sông ở Thôn Liễu Thụ sâu cùng lắm tầm ba mét thôi, nhưng Lâu Diên biết rằng đây chỉ là ảo ảnh và nó sẽ chẳng đi theo bất cứ cơ sở thực tiễn nào.
Phó Tuyết Chu suy nghĩ một chút: “Khoảng vài chục mét.”
Lâu Diên nhíu mày, tự tin nói: “Tôi bơi được.”
Hai người bắt đầu lặn xuống, trong nước là một vùng tối tăm vô biên vô tận, càng tăng thêm cảm giác bức bối ngột ngạt. Lâu Diên đi theo Phó Tuyết Chu lặn xuống rất nhanh, lượng oxi trong phổi dần dần bị tiêu hao, anh tận dụng mọi kỹ năng có trong người, thể lực mạnh mẽ và sự bền bỉ dẻo dai để đã giúp anh có thể lặn xuống sâu tới hàng chục mét.
Càng đi xuống đáy nước sâu tối tăm dần dần xuất hiệu ánh sáng màu đỏ kỳ dị.
Khi Lâu Diên nhìn thấy thứ ánh sáng này, toàn thân liền dấy lên sự cảnh giác. Anh lần tìm đến nơi tỏa ra ánh sáng đó, hóa ra là hai tảng đá khổng lồ đang phát sáng, kích thước tương đương với tòa nhà hai tầng. Nương theo ánh sáng, đôi mắt sắc bén của Lâu Diên phát hiện ra chiếc quan tài đang chìm dưới đáy sông!!
Phó Tuyết Chu ở phía trước đột nhiên xoay người tóm lấy Lâu Diên, đẩy anh lùi ra xa khoảng hai, ba mét.
Lâu Diên bị đẩy một cái, nhíu mày quay đầu nhìn cậu ta, dùng ánh mắt hỏi: [ Sao thế? ]
Phó Tuyết Chu ra hiệu cho anh nhìn về ánh sáng đỏ.
Lâu Diên nghi ngờ nhìn về phía đó, chết lặng người ngay lập tức.
Nơi phát ra ánh sáng mà anh cứ nghĩ là tảng đá khổng lồ kia hóa ra lại là một đôi mắt to khiếp!
Mà chủ nhân của cặp mắt này…
Lâu Diên sững sờ cố gắng cắt lọc hình ảnh đen sì của con quái vật ra khỏi màn nước tăm tối, mơ hồ nhìn thấy một con quái vật to lớn một cách đáng sợ.
Quái vật này phải to gấp hai, ba lần so với con quái vật mà Lâu Diên đã nuốt vào lúc trước ấy chứ!
Trong não bỗng truyền đến đau đớn, không biết là vì tinh thần bị chấn động hay là vì thiếu dưỡng khí cảm thấy choáng váng, Lâu Diên dùng sức nhéo mình một cái, thầm thấy ớn lạnh, vội vàng kiểm tra giá trị tinh thần, phát hiện ra không biết từ lúc nào đã tụt còn 22 điểm.
Tiếp tục đối diện với quái vật, Sức mạnh tinh thần lại từ từ giảm thêm 1 điểm nữa.
[ Sức mạnh tinh thần: 21/50 ]
Tốt rồi, điểm tinh thần chỉ giảm có chút chút như vậy, Lâu Diên cảm thấy vẫn còn may mắn lắm.
Con quái vật này đang gây ô nhiễm tinh thần, nhưng lại không ảnh hưởng mạnh mẽ giống như quái vật anh đã từng nuốt ngày trước. Lúc anh nhìn thấy nó, sức mạnh tinh thần giảm nhanh đến trở tay không kịp. Nhưng với thứ đang ở trước mặt này, tinh thần chỉ giảm xuống một chút thôi, điểm tinh thần còn dư lại vẫn có thể giúp anh chống đỡ được.
Tâm lý Lâu Diên ổn định trở lại, những cảm xúc tiêu cực như bồn chồn, run rẩy, sợ hãi, … do quái vật gây ra đều bị anh đè xuống ngay lập tức. Khôi phục bình tĩnh một cách nhanh chóng, giơ tay ra hiệu cho Phó Tuyết Chu: [ Đi kiểu gì đây? ]
Phó Tuyết Chu không ngờ anh sẽ lấy lại tinh thần tốt như vậy, chớp nhoáng trong mắt cậu ta chợt lóe lên, vươn tay ôm lấy eo Lâu Diên, bất chấp lao về phía quan tài màu đỏ.
Quan tài đỏ bị quái vật vây quanh, muốn đến được chỗ quan tài chắc chắn sẽ phải bơi qua trước mặt nó. Nhận ra dưỡng khí chẳng còn đủ để cho bọn họ chần chừ thêm nữa, Lâu Diên cũng biết cứ cắm đầu lao thẳng xuống mới là lựa chọn tốt nhất.
Thứ quái dị này nãy giờ vẫn nằm im không động đậy, trong lòng Lâu không khỏi thầm cảm thấy sự may mắn có chút khó tin, liệu con quái vật này sẽ nằm lì một chỗ giống như con kia chứ? Hoàn toàn chẳng để ý đến bọn họ xíu nào à?
Thế nhưng thà không nghĩ thì thôi, khi chỉ còn cách quan tài đỏ năm, sáu mét, quái vật bỗng nhiên “A u” một tiếng, sau đó há cái mồm to lớn đỏ lòm như máu ra.
Lâu Diên nhìn thấy rõ mồn một những chiếc răng nanh dày đặc của con quái vật, từ trong ra ngoài đều là tầng tầng răng nanh lởm chởm, quấn chặt trên đó là đám thực vật thủy sinh cùng và khối xác thịt, một trận tanh nồng nặc và thối rữa như cá chết xộc vào mũi bọn họ!
Vì động tác há mồm nên nước sông ào ào chảy vào trong mồm quái vật, trong nháy mắt, một vòng xoáy đục ngầu được hình thành trước cái miệng đỏ lòm của nó. Vòng xoáy càng lúc càng lớn, bùn đất rong rêu đều bị nó hút vào trong, cơ thể của Phó Tuyết Chu và Lâu Diên cũng bắt đầu mất thăng bằng.
Phó Tuyết Chu không hề nao núng, tóc bạc bay lượn như đang nhảy múa, một lọn tóc bạc to bằng bàn tay mạnh mẽ chui vào trong xoáy nước chỉ trong chớp mắt, gọn gàng quấn chặt một vòng vào quan tài đỏ. Phó Tuyết Chu dắt theo Lâu Diên, theo sức kéo của tóc bạc thành công đi tới chỗ quan tài đỏ, thoát khỏi vòng xoáy khủng khiếp kia.
Trong suốt quá trình Lâu Diên không hề phản kháng, rất hợp tác với Phó Tuyết Chu. Phó Tuyết Chu làm gì anh đều làm theo, chẳng giúp đỡ chút nào, chỉ lẳng lặng quan sát động tác của Phó Tuyết Chu, tự nếm thử cảm giác của một người ‘tùy tùng’ đi theo sau.
Phó Tuyết Chu cạy mở nắp quan tài sau đó hai người lách mình chui vào trong.
Nắp quan tài tự động khép lại, ngay lập tức nước sông trong quan tài chảy hết ra ngoài, chẳng mấy chốc không khí tràn vào giúp hai người hô hấp trở lại.
Lâu Diên há miệng hít lấy luồng không khí trong lành, hơi thở Phó Tuyết Chu cũng gấp gáp nặng nề hơn đôi chút. Trong không gian chật hẹp kín như bưng, hai người ướt sũng nước cọ xát cơ thể vào nhau, thấm ướt đẫm đáy quan tài.
“Ha ha ha ha.”
Lâu Diên đột nhiên cười to, những vệt nước trên mặt lăn trên chóp mũi cao thẳng của Phó Tuyết Chu trượt xuống cằm, thị lực cậu ta tốt đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng nét mặt Lâu Diên trong bóng tối, nhịn không được hỏi: “Anh cười cái gì?”
Đôi mắt hoa đào của Lâu Diên cong lên theo nụ cười, lông mày sắc bén như kiếm nhu hòa đi rất nhiều, làn da đỏ bừng vì nước lạnh, toàn thân run lên vì cười, trong giọng nói xen lẫn hưng phấn khó kìm nén: “Phó Tuyết Chu, nếu đời này tôi lựa chọn đi theo cậu thì cậu sẽ giúp tôi đạt được điều mong muốn phải không?”
Ánh mắt Phó Tuyết Chu trầm xuống: “Đúng vậy.”
Ánh mắt Lâu Diên rời khỏi gương mặt Phó Tuyết Chu nhìn về phía nắp quan tài, anh thì thầm: “Điều tôi muốn… chính là giết chết cậu.”
“Phó Tuyết Chu, cậu hiểu tôi được bao nhiêu? Chỉ bằng mấy đời sống lặng lẽ âm thầm nên cậu tưởng rằng tôi là một kẻ ngu dốt chỉ cần đe dọa một chút đã sợ chết rồi à?”
“Nhưng mà tôi ấy… là một người có thù tất báo, thậm chí lập tức báo thù ngay tại đây luôn.”
Lâu Diên cười ha hả, nhìn lướt qua điểm tinh thần của mình.
[ Sức mạnh tinh thần: 21/50 ]
“Chắc là đủ dùng rồi… Chỉ cần không đến một phút, hẳn là sẽ dư lại một chút…” Lâu Diên tự nhủ, nhìn về phía Phó Tuyết Chu một lần nữa, khẽ mỉm cười, đôi môi tái nhợt nhưng ý cười lại đẹp đến chói mắt, dửng dưng đâm thẳng vào mắt Phó Tuyết Chu: “Tạm biệt nhé, Phó Tuyết Chu.”
Thời gian quay ngược!
[ Sức mạnh tinh thần: 11/50 ]
Phó Tuyết Chu nhìn một lúc, rút mấy lọn tóc bạc trên người Lâu Diên xuống, quay người nhìn về phía hai căn phòng tối tăm bụi bặm không có đèn “Trước tiên đi thay quần áo đã.”
Lâu Diên tất nhiên cũng đồng ý, và thế là mỗi người một hướng, anh quay trở về phòng tắm mặc vào bộ quần áo đã cởi ra. Tiếp tục giấu vũ khí vào trong người, sau khi chỉnh trang xong xuôi anh cầm một con dao nhỏ xé toạc một miếng vải dài từ chiếc áo đỏ, giẫm trên thành ghế, quấn chặt miếng vải xung quanh để cố định lại cổ chân.
Méo mó có còn hơn không, ít ra còn có thêm tác dụng bảo vệ. Lâu Diên sơ cứu xong thì nhìn chiếc đồng hồ một lúc, trong mắt anh hiện lên vẻ chán ghét, nhưng vẫn bình tĩnh bỏ nó vào trong túi.
Sau đó, Lâu Diên ung dung bước ra khỏi phòng, như thể bàn chân chẳng bị thương tổn gì hết.
Phó Tuyết Chu đã đợi ở ngoài cửa, đang cúi đầu chỉnh sửa ống tay áo, thanh Đường đao được bọc bởi lớp vải vụn đeo ở sau lưng. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn một cái sau đó chuyển tầm mắt xuống chân Lâu Diên rồi bước về phía cổng chính: “Đi thôi.”
Vài lần đối đầu ngắn ngủi cũng đủ để Phó Tuyết Chu hiểu Lâu Diên là một người quả quyết, kiêu ngạo như thế nào, một người được coi là con cưng của trời sẽ luôn kiên trì với nguyên tắc của chính mình, không muốn thể hiện sự yếu thế trước mặt người khác là điều đươg nhiên.
Lâu Diên thấy bàn tay Phó Tuyết Chu chẳng có gì, bèn hỏi: “Quả tim kia đâu?”
“Ăn rồi.” Phó Tuyết Chu nói.
Lâu Diên hơi nheo mắt lại, hỏi thẳng: “Từ lúc ma quái sống lại, cậu đã ăn bao nhiêu con rồi?”
“Nhiều lắm.” Phó Tuyết Chu thản nhiên nói: “Không đếm nổi.”.
Lâu Diên cười híp mắt, hết sức thân thiện: “Nuốt nhiều trái tim thế sao cơ thể cậu vẫn chưa bị dị hóa?”
Phó Tuyết Chu đã bước tới cửa, nghe vậy thì dừng lại quay đầu nhìn: “Anh muốn biết à?”
Lâu Diên mặt không đổi sắc “Ừm” một tiếng.
Đôi mắt đen thẳm của Phó Tuyết Chu đảo quanh người Lâu Diên: “Sau khi kể hết mọi chuyện, tôi sẽ nói cho anh biết cách khắc chế ma quái.”
Sắc mặt Lâu Diên tối sầm lại.
“Từ đời trước đến đời này, từ việc nhớ được bao nhiêu cho tới sau khi sống lại đã làm những gì.” Phó Tuyết Chu hơi cao giọng: “Cảm xúc và suy nghĩ của anh sau khi nhìn thấy tôi, phải nói rõ một cách chi tiết cụ thể, không được bỏ sót điều gì cho tôi xem.”
Lâu Diên mỉm cười đầy lạnh lẽo: “Cậu nói vậy khác nào bắt tôi phải lột sạch sẽ đứng trước mặt cậu, Phó Tuyết Chu, làm người ai mà chẳng có bí mật chứ.”
Phó Tuyết Chu nghiêng đầu, khẽ cười: “Chỉ là điều kiện trao đổi thôi mà. Lâu Diên, hiện giờ người duy nhất mà tôi muốn khống chế toàn bộ cơ thể và tâm trí chỉ có anh.”
Lâu Diên cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, một ngọn núi vô hình như đè nặng lên người.
Phó Tuyết Chu nói rất từ tốn nhưng anh lại thấy sống lưng lạnh buốt. Lâu Diên là một người độc tài bá đạo, ham muốn khống chế rất mạnh, nhưng chỉ với hai câu nói thế mà Phó Tuyết Chu đã thể hiện ra con người cậu ta độc tài quyết đoán, dục vọng khống chế còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Trên mặt Lâu Diên hiện ra vài phần tức giận: “Tôi có chết cũng không đồng ý.”
Ý cười của Phó Tuyết Chu càng sâu, dường như rất sung sướng, tự nhủ: “Vậy sao?”
Lúc này hai người không nói chuyện nữa, chỉ nhìn về phía bóng tối ngoài cửa.
Bên ngoài cổng sân là một khoảng rộng lớn với những tán cây cao chót vót giống hệt nhau, chỉ có một con đường duy nhất đâm thẳng khu rừng tăm tối, nhìn không thấy lối ra ở chỗ nào. Bầu trời không trăng không sao, đêm đã khuya nên rất khó để phân biệt phương hướng.
Hai người chẳng vội vã lao ra ngoài, Phó Tuyết Chu nhìn bốn phía xung quanh rồi quay sang Lâu Diên: “Lối vào cũng là đường ra, để tìm quan tài đỏ chúng ta phải nhảy xuống sông.”
Lâu Diên như có điều suy tư, khoảnh khắc từ dưới sông nổi lên, anh đã đoán ra được phương pháp rời đi quả nhiên có liên quan đến nó.
“Ma quái trong ảo cảnh này sẽ xuất hiện với tần suất nhất định.” Phó Tuyết Chu kéo cao cổ áo khoác lên rồi cúi xuống kiểm tra giày: “Giết một con ma quái, năm phút sau sẽ xuất hiện con tiếp theo. Chúng ta đã giết chết một con rồi, nếu muốn sống phải đến được bờ sông trong vòng năm phút.”
Lâu Diên nhíu mày: “Cái ảo cảnh này…” Thật khiến cho người ta không có cơ hội để thở mà.
Nếu như bản thân anh, cho dù có suy luận ra lối thoát thành công, cũng sợ chẳng chống đỡ được trước sự tấn công liên tục như vậy. Nghĩ đến những con ma quái xuất hiện lúc trước, bốn tên quỷ khiêng kiệu, quan tài chèn ép, hai nữ quỷ rửa mặt, một bà quỷ già và một con quỷ mù không thấy đường… Nếu không cẩn thận, tất cả chúng đều có thể lấy mạng anh dễ như chơi.
Quan tài này không hổ là kinh dị cấp A, quả thật đáng sợ.
Lâu Diên nghĩ đến ở đây, ánh mắt phức tạp nhìn Phó Tuyết Chu đang làm công tác chuẩn bị.
Không thể không khẳng định, Phó Tuyết Chu rất quen thuộc chỗ này, Lâu Diên còn chưa định hướng được sông ở phía nào thì Phó Tuyết Chu đã biết rõ như nắm trong lòng bàn tay rồi. Thậm chí còn biết quy luật ma quái xuất hiện, biết được trái tim của con quỷ gầy gò ở chỗ nào… Đây là trình độ chỉ trùng sinh ba lần đã có thể làm được sao? Hay có lẽ, Phó Tuyết Chu sống lại không chỉ mỗi ba lần…
Mà [ Thời gian quay ngược ] của anh liệu có liên quan gì đến sự sống lại của Phó Tuyết Chu không?
Phó Tuyết Chu đã chuẩn bị sắn sàng, nhìn Lâu Diên một cái rồi tiến về phía anh. Lâu Diên còn chưa biết cậu ta muốn làm gì thì giây tiếp theo đã bị Phó Tuyết Chu bế lên.
Lâu Diên: “???”
Phó Tuyết Chu cúi đầu nhìn: “Với cái chân này của anh, trong vòng năm phút không thể chạy đến bờ sông được.”
Lâu Diên nói: “Tôi… “
Còn chưa lên tiếng, một cơn gió mạnh đã ập đến, khung cảnh xung quanh nhanh chóng lướt qua, Phó Tuyết Chu đã ôm chặt anh phi ra ngoài.
Tốc độ của Phó Tuyết Chu nhanh đến mức chẳng thể nhìn rõ ràng được cảnh vật xung quanh, gió lạnh quật vào khiến cho đôi mắt iên đau rát. Nhưng điều thần kỳ là trong tiếng gió gào thét, Lâu Diên lại có thể nghe thấy được tiếng hít thở của.Phó Tuyết Chu
Nâng lên hạ xuống, bình tĩnh đều đặn.
Tư thế này khiến Lâu Diên khó chịu cực kỳ, toàn thân cứng đờ, yên lặng tính toán thời gian.
Chẳng mấy chốc, ma quái bắt đầu xuất hiện nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến tốc độ của Phó Tuyết Chu, chỉ có mái tóc bạc bay đến tấn công về phía ma quái. Lâu Diên bị ôm trong lòng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe được một tiếng hét thảm thiết bị bỏ lại rất xa phía sau.
Chưa đầy năm phút, Phó Tuyết Chu vẫn ôm Lâu Diên đi tới bờ sông. Gương mặt Lâu Diên đông cứng vì gió lạnh, đang định bảo Phó Tuyết Chu thả mình thì thấy cậu ta nói: “Lấy hơi đi.”
Lâu Diên nhíu mày, lý trí nói: “Cho tôi xuống, khả năng bơi lội của tôi rất tốt, trong nước thuận tiện hơn trên cạn rất nhiều, có thể bơi cùng với cậu.”
Phó Tuyết Chu nghe xong liền thả ra, sau đó nhảy xuống trước bơi ra giữa sông.
Lâu Diên hít sâu một hơi, không chút do dự cũng nhảy theo, đuổi kịp Phó Tuyết Chu.
Hai người lần lượt bơi ra giữa, nước sông ngày càng lạnh hơn trước. Phó Tuyết Chu tìm đúng vị trí rồi nói với Lâu Diên: “Chuẩn bị tinh thần đi, con sông này sâu đấy.”
Lâu Diên hỏi: “Sâu bao nhiêu?”
Sông ở Thôn Liễu Thụ sâu cùng lắm tầm ba mét thôi, nhưng Lâu Diên biết rằng đây chỉ là ảo ảnh và nó sẽ chẳng đi theo bất cứ cơ sở thực tiễn nào.
Phó Tuyết Chu suy nghĩ một chút: “Khoảng vài chục mét.”
Lâu Diên nhíu mày, tự tin nói: “Tôi bơi được.”
Hai người bắt đầu lặn xuống, trong nước là một vùng tối tăm vô biên vô tận, càng tăng thêm cảm giác bức bối ngột ngạt. Lâu Diên đi theo Phó Tuyết Chu lặn xuống rất nhanh, lượng oxi trong phổi dần dần bị tiêu hao, anh tận dụng mọi kỹ năng có trong người, thể lực mạnh mẽ và sự bền bỉ dẻo dai để đã giúp anh có thể lặn xuống sâu tới hàng chục mét.
Càng đi xuống đáy nước sâu tối tăm dần dần xuất hiệu ánh sáng màu đỏ kỳ dị.
Khi Lâu Diên nhìn thấy thứ ánh sáng này, toàn thân liền dấy lên sự cảnh giác. Anh lần tìm đến nơi tỏa ra ánh sáng đó, hóa ra là hai tảng đá khổng lồ đang phát sáng, kích thước tương đương với tòa nhà hai tầng. Nương theo ánh sáng, đôi mắt sắc bén của Lâu Diên phát hiện ra chiếc quan tài đang chìm dưới đáy sông!!
Phó Tuyết Chu ở phía trước đột nhiên xoay người tóm lấy Lâu Diên, đẩy anh lùi ra xa khoảng hai, ba mét.
Lâu Diên bị đẩy một cái, nhíu mày quay đầu nhìn cậu ta, dùng ánh mắt hỏi: [ Sao thế? ]
Phó Tuyết Chu ra hiệu cho anh nhìn về ánh sáng đỏ.
Lâu Diên nghi ngờ nhìn về phía đó, chết lặng người ngay lập tức.
Nơi phát ra ánh sáng mà anh cứ nghĩ là tảng đá khổng lồ kia hóa ra lại là một đôi mắt to khiếp!
Mà chủ nhân của cặp mắt này…
Lâu Diên sững sờ cố gắng cắt lọc hình ảnh đen sì của con quái vật ra khỏi màn nước tăm tối, mơ hồ nhìn thấy một con quái vật to lớn một cách đáng sợ.
Quái vật này phải to gấp hai, ba lần so với con quái vật mà Lâu Diên đã nuốt vào lúc trước ấy chứ!
Trong não bỗng truyền đến đau đớn, không biết là vì tinh thần bị chấn động hay là vì thiếu dưỡng khí cảm thấy choáng váng, Lâu Diên dùng sức nhéo mình một cái, thầm thấy ớn lạnh, vội vàng kiểm tra giá trị tinh thần, phát hiện ra không biết từ lúc nào đã tụt còn 22 điểm.
Tiếp tục đối diện với quái vật, Sức mạnh tinh thần lại từ từ giảm thêm 1 điểm nữa.
[ Sức mạnh tinh thần: 21/50 ]
Tốt rồi, điểm tinh thần chỉ giảm có chút chút như vậy, Lâu Diên cảm thấy vẫn còn may mắn lắm.
Con quái vật này đang gây ô nhiễm tinh thần, nhưng lại không ảnh hưởng mạnh mẽ giống như quái vật anh đã từng nuốt ngày trước. Lúc anh nhìn thấy nó, sức mạnh tinh thần giảm nhanh đến trở tay không kịp. Nhưng với thứ đang ở trước mặt này, tinh thần chỉ giảm xuống một chút thôi, điểm tinh thần còn dư lại vẫn có thể giúp anh chống đỡ được.
Tâm lý Lâu Diên ổn định trở lại, những cảm xúc tiêu cực như bồn chồn, run rẩy, sợ hãi, … do quái vật gây ra đều bị anh đè xuống ngay lập tức. Khôi phục bình tĩnh một cách nhanh chóng, giơ tay ra hiệu cho Phó Tuyết Chu: [ Đi kiểu gì đây? ]
Phó Tuyết Chu không ngờ anh sẽ lấy lại tinh thần tốt như vậy, chớp nhoáng trong mắt cậu ta chợt lóe lên, vươn tay ôm lấy eo Lâu Diên, bất chấp lao về phía quan tài màu đỏ.
Quan tài đỏ bị quái vật vây quanh, muốn đến được chỗ quan tài chắc chắn sẽ phải bơi qua trước mặt nó. Nhận ra dưỡng khí chẳng còn đủ để cho bọn họ chần chừ thêm nữa, Lâu Diên cũng biết cứ cắm đầu lao thẳng xuống mới là lựa chọn tốt nhất.
Thứ quái dị này nãy giờ vẫn nằm im không động đậy, trong lòng Lâu không khỏi thầm cảm thấy sự may mắn có chút khó tin, liệu con quái vật này sẽ nằm lì một chỗ giống như con kia chứ? Hoàn toàn chẳng để ý đến bọn họ xíu nào à?
Thế nhưng thà không nghĩ thì thôi, khi chỉ còn cách quan tài đỏ năm, sáu mét, quái vật bỗng nhiên “A u” một tiếng, sau đó há cái mồm to lớn đỏ lòm như máu ra.
Lâu Diên nhìn thấy rõ mồn một những chiếc răng nanh dày đặc của con quái vật, từ trong ra ngoài đều là tầng tầng răng nanh lởm chởm, quấn chặt trên đó là đám thực vật thủy sinh cùng và khối xác thịt, một trận tanh nồng nặc và thối rữa như cá chết xộc vào mũi bọn họ!
Vì động tác há mồm nên nước sông ào ào chảy vào trong mồm quái vật, trong nháy mắt, một vòng xoáy đục ngầu được hình thành trước cái miệng đỏ lòm của nó. Vòng xoáy càng lúc càng lớn, bùn đất rong rêu đều bị nó hút vào trong, cơ thể của Phó Tuyết Chu và Lâu Diên cũng bắt đầu mất thăng bằng.
Phó Tuyết Chu không hề nao núng, tóc bạc bay lượn như đang nhảy múa, một lọn tóc bạc to bằng bàn tay mạnh mẽ chui vào trong xoáy nước chỉ trong chớp mắt, gọn gàng quấn chặt một vòng vào quan tài đỏ. Phó Tuyết Chu dắt theo Lâu Diên, theo sức kéo của tóc bạc thành công đi tới chỗ quan tài đỏ, thoát khỏi vòng xoáy khủng khiếp kia.
Trong suốt quá trình Lâu Diên không hề phản kháng, rất hợp tác với Phó Tuyết Chu. Phó Tuyết Chu làm gì anh đều làm theo, chẳng giúp đỡ chút nào, chỉ lẳng lặng quan sát động tác của Phó Tuyết Chu, tự nếm thử cảm giác của một người ‘tùy tùng’ đi theo sau.
Phó Tuyết Chu cạy mở nắp quan tài sau đó hai người lách mình chui vào trong.
Nắp quan tài tự động khép lại, ngay lập tức nước sông trong quan tài chảy hết ra ngoài, chẳng mấy chốc không khí tràn vào giúp hai người hô hấp trở lại.
Lâu Diên há miệng hít lấy luồng không khí trong lành, hơi thở Phó Tuyết Chu cũng gấp gáp nặng nề hơn đôi chút. Trong không gian chật hẹp kín như bưng, hai người ướt sũng nước cọ xát cơ thể vào nhau, thấm ướt đẫm đáy quan tài.
“Ha ha ha ha.”
Lâu Diên đột nhiên cười to, những vệt nước trên mặt lăn trên chóp mũi cao thẳng của Phó Tuyết Chu trượt xuống cằm, thị lực cậu ta tốt đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng nét mặt Lâu Diên trong bóng tối, nhịn không được hỏi: “Anh cười cái gì?”
Đôi mắt hoa đào của Lâu Diên cong lên theo nụ cười, lông mày sắc bén như kiếm nhu hòa đi rất nhiều, làn da đỏ bừng vì nước lạnh, toàn thân run lên vì cười, trong giọng nói xen lẫn hưng phấn khó kìm nén: “Phó Tuyết Chu, nếu đời này tôi lựa chọn đi theo cậu thì cậu sẽ giúp tôi đạt được điều mong muốn phải không?”
Ánh mắt Phó Tuyết Chu trầm xuống: “Đúng vậy.”
Ánh mắt Lâu Diên rời khỏi gương mặt Phó Tuyết Chu nhìn về phía nắp quan tài, anh thì thầm: “Điều tôi muốn… chính là giết chết cậu.”
“Phó Tuyết Chu, cậu hiểu tôi được bao nhiêu? Chỉ bằng mấy đời sống lặng lẽ âm thầm nên cậu tưởng rằng tôi là một kẻ ngu dốt chỉ cần đe dọa một chút đã sợ chết rồi à?”
“Nhưng mà tôi ấy… là một người có thù tất báo, thậm chí lập tức báo thù ngay tại đây luôn.”
Lâu Diên cười ha hả, nhìn lướt qua điểm tinh thần của mình.
[ Sức mạnh tinh thần: 21/50 ]
“Chắc là đủ dùng rồi… Chỉ cần không đến một phút, hẳn là sẽ dư lại một chút…” Lâu Diên tự nhủ, nhìn về phía Phó Tuyết Chu một lần nữa, khẽ mỉm cười, đôi môi tái nhợt nhưng ý cười lại đẹp đến chói mắt, dửng dưng đâm thẳng vào mắt Phó Tuyết Chu: “Tạm biệt nhé, Phó Tuyết Chu.”
Thời gian quay ngược!
[ Sức mạnh tinh thần: 11/50 ]