Chương 15
Khó khăn lắm Dã Thanh mới có thể lôi được Lạc Úy ra khỏi Bắc Thanh viên, từ xa cũng có thể thấy được những ngọn đèn lấp lánh bay trên bầu trời sáng rực lên một vùng. Nàng ta vui vẻ bước đi, lại tới trước một sạp hàng mua hai chiếc đèn trời hoa đăng, thuận tay đưa cho Lạc Úy ở bên cạnh một chiếc
" Cái này cho huynh, chúng ta tới đó ước nguyện một chút"
Lạc Úy lãnh đạm gật đầu, rồi theo sau Dã Thanh tới gần bờ sông. Ánh sáng của những chiếc đèn trời phản chiếu xuống dòng sông tạo ra vẻ lung linh huyền ảo. Lạc Úy cầm cây đèn trên tay, hắn nhất thời không biết phải làm sao. Hắn không muốn tới nơi ồn ào này, nhưng cũng không thể từ chối muội muội của hắn
Hắn nhìn Dã Thanh đang đốt cây nến hình hoa sen, rồi lại đặt chiếc đèn xuống dòng nước, chiếc đèn nhanh chóng bay lên cao đem theo vài giọt nước rơi xuống. Dã Thanh nhắm mắt lại bắt đầu ước nguyện, hồi lâu sau mới mở mắt, nhìn sang chiếc đèn còn nguyên vẹn trên tay Lạc Úy
Hắn lúc này mới nhẹ nhàng châm lửa cho chiếc đèn, nhưng chiếc đèn hắn còn chưa kịp chạm mặt nước đã lập tức bay lên, hắn đứng nhìn theo chiếc đèn trời rồi thở dài ra một hơi. Nếu như nguyện ước này thật sự linh nghiệm, hắn muốn đem may mắn đến cho Bất Ý, muốn nàng được bình an
Nhớ tới khi Bất Ý bất chấp nguy hiểm thoát ra khỏi vòng hộ giá của ngự lâm quân lao tới che chắn cho Ngôn Tận, tim hắn bỗng chốc lại nhói lên một nhịp. Nàng từng nói rất thích được xem thả đèn trời, nhưng mà hiện tại nàng lại không thể nhìn thấy khung cảnh tráng lệ này
Lạc Úy trông như thân ảnh của Bất Ý đứng bên cạnh hắn, đáy mắt nàng lấp lánh ánh đèn, nhiễm lên từng chút dịu dàng nhìn hắn, mỉm cười ôm lấy hắn. Dã Thanh bên cạnh trông thấy tâm trạng này của hắn liền thở dài một hơi, sau đó lại hướng mắt lên phía những chiếc lồng đèn: " Huynh đang nhớ tới muội ấy sao"
Lạc Úy trong vô thức liền gật đầu, Dã Thanh im lặng, chuyện trước đây của hắn và Bất Ý chỉ có vài người biết, cũng được xem như một bí mật. Người trong thiên hạ vốn không hiểu tại sao hắn lại ở bên ngoài biên ải chịu cực khổ trong sáu năm, chỉ luôn nghĩ rằng hắn quan tâm tới bách tính
Không khí càng ngày càng trở lạnh, như dự báo sắp sửa có một trận tuyết đầu mùa rơi, Lạc Úy ở ngoài nhàm chán lại muốn quay về Bắc Thanh viên xem tình hình của nàng. Hắn vốn định rời đi, lại bị Dã Thanh ở bên cạnh ngăn lại: " Huynh nghĩ xem, Hoàng hậu bị trọng thương nặng như vậy, Hoàng thượng sẽ để người ở một mình hay sao?"
Câu nói này cũng trực tiếp đánh trúng trái tim của Lạc Úy, hắn liền ngưng lại quay về phía Dã Thanh: " Được rồi, vậy chúng ta đi vãn cảnh ở nơi này thêm một lúc nữa rồi quay về Bắc Thanh viên, biết đâu muội lại ở nơi này tìm được ý trung nhân thì sao?". Dã Thanh nghe vậy thì mỉm cười gật đầu sau đó hai người liền rời đi
Hai người phút chốc ngang qua Thanh Hương lầu phủ trong những dải lụa hồng tuyệt đẹp, tiếng cười nói không ngớt cùng những vị khách ra vào có phần tấp nập, lầu một là quán rượu cùng khán đài với các nữ nhân đang nhảy múa. Điệu nhạc êm dịu thu hút phần lớn các nam nhân đang ngồi ở dưới
" Tố Hương cô nương vừa đi đâu trở về vậy, ăn vận thật xinh đẹp". Tiếng nói này đã thu hút sự chú ý của mọi người đang ngồi ở đó, Tố Hương mỉm cười, đưa ánh mắt trêu chọc hướng về phía nam nhân vừa phát ra tiếng nói, sau đó chầm chậm nở một nụ cười mê hoặc. Hương Miên từ trong đi ra, lại kêu mấy người đầy tớ ở bên cạnh nhanh chóng đưa Tố Hương lên lầu
" Miên Miên, tối nay ta muốn ở cùng với Tố Hương cô nương được chứ, ngân lượng đều không thành vấn đề"
Hương Miên lập tức lắc đầu, nhìn nam nhân trước mặt, lại nhìn ngân lượng trong tay hắn ta: " Thật ngại quá, hôm nay Tố Hương sẽ không tiếp đón các vị quan khách, để lúc khác nhé. Nào nào, hôm nay ở Thanh Hương lầu còn rất nhiều cô nương xinh đẹp khác cũng không thua kém Tố Hương"
Hương Miên vốn là tú bà ở Thanh Hương lầu này, tuy nàng ta cũng đã là tú bà, nhưng nhan sắc vẫn rất xinh đẹp. Nghe Hương Miên nói như vậy, tiếng ồn ào mang theo thất vọng phát ra từ phía đám đông, mà Tố Hương lại không quan tâm tới bọn họ, trực tiếp bước vào trong phòng
" Tố Hương, sao lần này cô lại bị thương vậy. Không phải võ công của cô luôn rất cao cường sao, hay là đã mắc phải sai lầm nào đó?". Nữ nhân bên cạnh dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau vết thương của nàng ta, lại lo lắng hỏi. Tố Hương thở dài một hơi, lại lắc đầu
" Làm sao ta có thể mắc sai lầm được chứ, nhưng mà lần này ta quả thật đã không thể làm gì được người trước mắt, nàng ta được bảo vệ quá chu toàn, nên ta mới bị thương." Tố Hương vừa nói, vừa nhớ lại khung cảnh khi nàng ta phi thân tới phía mục tiêu là Bất Ý
Nếu như trước mắt của nàng ta không phải là hai nam nhân, thì nàng ta cũng đã có thể nhanh chóng một đao kết liễu Bất Ý. Tố Hương không phải chưa từng nghe qua vị Hoàng hậu này, nhưng khi trực tiếp nhìn thấy tận mắt vẫn không khỏi cảm thán. Người đời nói bông hoa đẹp ắt có nhiều gai nhọn quả nhiên đều không sai
Nàng ta lại liền nhớ tới lời nói của Trầm Khiêm khi tiễn nàng ta ra khỏi Bắc Thanh viên, hóa ra hắn không phải là nghi ngờ năng lực của nàng ta, mà chính là đã biết chắc chắn nàng ta không thể động tới được vị mẫu nghi thiên hạ ấy. Nàng ta lại thở dài một hơi, lần này không những không có tiền công, mà lại còn bị thương nữa
Ở Bắc Thanh viên đêm khuya tĩnh lặng, nơi của Lam Nương Thi lại vọng ra tiếng đàn êm tai, bóng nữ nhân kiều diễm nhảy múa phản chiếu qua mộc khung. Trầm Bích ở bên cạnh nhìn Lam phi, tuy điệu múa vô cùng xinh đẹp, nhưng nàng lại vốn hiểu, bởi vì kế hoạch của nàng ta thành công nên tâm trạng mới tốt tới như vậy
Dã Thanh cùng Lạc Úy trở về từ khu lễ hội, lại đi ngang qua nơi Lam phi nhảy múa, tiếng nhạc văng vẳng từ bên trong thu hút sự chú ý của hai người. Dã Thanh nhăn mặt: " Đêm khuya như vậy nàng ta còn nhảy múa cái gì không biết, Hoàng hậu nương nương vừa trọng thương nặng, nàng ta lại ở đây vui vẻ như thế, đúng là không coi cung quy ra gì"
" Được rồi Dã Thanh, muội đừng vào trong đó. Chuyện của hậu cung cũng không liên quan tới chúng ta, dù sao hôm nay cũng là ngày tổ chức lễ hội, nàng ta nhảy múa cũng không có sao. Ngay cả chúng ta cũng vừa mới từ lễ hội trở về, chuyện này tốt nhất muội lên nói lại với Thái Hậu sau"
Dã Thanh nhìn vào trong, lại gật đầu rồi khó chịu rời đi. Lam Nương Thi sau khi nhảy múa một hồi liền thấm mệt, nàng ta ngồi xuống nghỉ ngơi, nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Trầm Khiêm từ bên ngoài trở vào, lại kính cẩn hành lễ với nàng ta: " Nương nương, các thái y hiện tại không tiết lộ tình hình của Hoàng hậu, xem ra vết thương rất nghiêm trọng"
" Ha, bổn cung cũng thật cảm động, vốn nghĩ lần này mất công rồi, không nghĩ Hoàng hậu tới cả mạng cũng không cần mà bảo vệ cho Hoàng thượng. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, không lâu sau nàng ta cũng sẽ về với Đan Linh quý phi mà thôi. Được rồi, ngươi cũng không cần do thám nữa"
Trầm Khiêm không đáp, chỉ cúi đầu một cái xem như đã rõ. Lam Nương Thi động ngón tay, chạm lên hộ giáp: " Còn nữa, ngươi tới chỗ Trâm Bích phường, nói với ông chủ ở đó đem người tới đây, bổn cung còn một việc nữa muốn nhờ tới bọn họ giúp đỡ"
" Cái này cho huynh, chúng ta tới đó ước nguyện một chút"
Lạc Úy lãnh đạm gật đầu, rồi theo sau Dã Thanh tới gần bờ sông. Ánh sáng của những chiếc đèn trời phản chiếu xuống dòng sông tạo ra vẻ lung linh huyền ảo. Lạc Úy cầm cây đèn trên tay, hắn nhất thời không biết phải làm sao. Hắn không muốn tới nơi ồn ào này, nhưng cũng không thể từ chối muội muội của hắn
Hắn nhìn Dã Thanh đang đốt cây nến hình hoa sen, rồi lại đặt chiếc đèn xuống dòng nước, chiếc đèn nhanh chóng bay lên cao đem theo vài giọt nước rơi xuống. Dã Thanh nhắm mắt lại bắt đầu ước nguyện, hồi lâu sau mới mở mắt, nhìn sang chiếc đèn còn nguyên vẹn trên tay Lạc Úy
Hắn lúc này mới nhẹ nhàng châm lửa cho chiếc đèn, nhưng chiếc đèn hắn còn chưa kịp chạm mặt nước đã lập tức bay lên, hắn đứng nhìn theo chiếc đèn trời rồi thở dài ra một hơi. Nếu như nguyện ước này thật sự linh nghiệm, hắn muốn đem may mắn đến cho Bất Ý, muốn nàng được bình an
Nhớ tới khi Bất Ý bất chấp nguy hiểm thoát ra khỏi vòng hộ giá của ngự lâm quân lao tới che chắn cho Ngôn Tận, tim hắn bỗng chốc lại nhói lên một nhịp. Nàng từng nói rất thích được xem thả đèn trời, nhưng mà hiện tại nàng lại không thể nhìn thấy khung cảnh tráng lệ này
Lạc Úy trông như thân ảnh của Bất Ý đứng bên cạnh hắn, đáy mắt nàng lấp lánh ánh đèn, nhiễm lên từng chút dịu dàng nhìn hắn, mỉm cười ôm lấy hắn. Dã Thanh bên cạnh trông thấy tâm trạng này của hắn liền thở dài một hơi, sau đó lại hướng mắt lên phía những chiếc lồng đèn: " Huynh đang nhớ tới muội ấy sao"
Lạc Úy trong vô thức liền gật đầu, Dã Thanh im lặng, chuyện trước đây của hắn và Bất Ý chỉ có vài người biết, cũng được xem như một bí mật. Người trong thiên hạ vốn không hiểu tại sao hắn lại ở bên ngoài biên ải chịu cực khổ trong sáu năm, chỉ luôn nghĩ rằng hắn quan tâm tới bách tính
Không khí càng ngày càng trở lạnh, như dự báo sắp sửa có một trận tuyết đầu mùa rơi, Lạc Úy ở ngoài nhàm chán lại muốn quay về Bắc Thanh viên xem tình hình của nàng. Hắn vốn định rời đi, lại bị Dã Thanh ở bên cạnh ngăn lại: " Huynh nghĩ xem, Hoàng hậu bị trọng thương nặng như vậy, Hoàng thượng sẽ để người ở một mình hay sao?"
Câu nói này cũng trực tiếp đánh trúng trái tim của Lạc Úy, hắn liền ngưng lại quay về phía Dã Thanh: " Được rồi, vậy chúng ta đi vãn cảnh ở nơi này thêm một lúc nữa rồi quay về Bắc Thanh viên, biết đâu muội lại ở nơi này tìm được ý trung nhân thì sao?". Dã Thanh nghe vậy thì mỉm cười gật đầu sau đó hai người liền rời đi
Hai người phút chốc ngang qua Thanh Hương lầu phủ trong những dải lụa hồng tuyệt đẹp, tiếng cười nói không ngớt cùng những vị khách ra vào có phần tấp nập, lầu một là quán rượu cùng khán đài với các nữ nhân đang nhảy múa. Điệu nhạc êm dịu thu hút phần lớn các nam nhân đang ngồi ở dưới
" Tố Hương cô nương vừa đi đâu trở về vậy, ăn vận thật xinh đẹp". Tiếng nói này đã thu hút sự chú ý của mọi người đang ngồi ở đó, Tố Hương mỉm cười, đưa ánh mắt trêu chọc hướng về phía nam nhân vừa phát ra tiếng nói, sau đó chầm chậm nở một nụ cười mê hoặc. Hương Miên từ trong đi ra, lại kêu mấy người đầy tớ ở bên cạnh nhanh chóng đưa Tố Hương lên lầu
" Miên Miên, tối nay ta muốn ở cùng với Tố Hương cô nương được chứ, ngân lượng đều không thành vấn đề"
Hương Miên lập tức lắc đầu, nhìn nam nhân trước mặt, lại nhìn ngân lượng trong tay hắn ta: " Thật ngại quá, hôm nay Tố Hương sẽ không tiếp đón các vị quan khách, để lúc khác nhé. Nào nào, hôm nay ở Thanh Hương lầu còn rất nhiều cô nương xinh đẹp khác cũng không thua kém Tố Hương"
Hương Miên vốn là tú bà ở Thanh Hương lầu này, tuy nàng ta cũng đã là tú bà, nhưng nhan sắc vẫn rất xinh đẹp. Nghe Hương Miên nói như vậy, tiếng ồn ào mang theo thất vọng phát ra từ phía đám đông, mà Tố Hương lại không quan tâm tới bọn họ, trực tiếp bước vào trong phòng
" Tố Hương, sao lần này cô lại bị thương vậy. Không phải võ công của cô luôn rất cao cường sao, hay là đã mắc phải sai lầm nào đó?". Nữ nhân bên cạnh dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau vết thương của nàng ta, lại lo lắng hỏi. Tố Hương thở dài một hơi, lại lắc đầu
" Làm sao ta có thể mắc sai lầm được chứ, nhưng mà lần này ta quả thật đã không thể làm gì được người trước mắt, nàng ta được bảo vệ quá chu toàn, nên ta mới bị thương." Tố Hương vừa nói, vừa nhớ lại khung cảnh khi nàng ta phi thân tới phía mục tiêu là Bất Ý
Nếu như trước mắt của nàng ta không phải là hai nam nhân, thì nàng ta cũng đã có thể nhanh chóng một đao kết liễu Bất Ý. Tố Hương không phải chưa từng nghe qua vị Hoàng hậu này, nhưng khi trực tiếp nhìn thấy tận mắt vẫn không khỏi cảm thán. Người đời nói bông hoa đẹp ắt có nhiều gai nhọn quả nhiên đều không sai
Nàng ta lại liền nhớ tới lời nói của Trầm Khiêm khi tiễn nàng ta ra khỏi Bắc Thanh viên, hóa ra hắn không phải là nghi ngờ năng lực của nàng ta, mà chính là đã biết chắc chắn nàng ta không thể động tới được vị mẫu nghi thiên hạ ấy. Nàng ta lại thở dài một hơi, lần này không những không có tiền công, mà lại còn bị thương nữa
Ở Bắc Thanh viên đêm khuya tĩnh lặng, nơi của Lam Nương Thi lại vọng ra tiếng đàn êm tai, bóng nữ nhân kiều diễm nhảy múa phản chiếu qua mộc khung. Trầm Bích ở bên cạnh nhìn Lam phi, tuy điệu múa vô cùng xinh đẹp, nhưng nàng lại vốn hiểu, bởi vì kế hoạch của nàng ta thành công nên tâm trạng mới tốt tới như vậy
Dã Thanh cùng Lạc Úy trở về từ khu lễ hội, lại đi ngang qua nơi Lam phi nhảy múa, tiếng nhạc văng vẳng từ bên trong thu hút sự chú ý của hai người. Dã Thanh nhăn mặt: " Đêm khuya như vậy nàng ta còn nhảy múa cái gì không biết, Hoàng hậu nương nương vừa trọng thương nặng, nàng ta lại ở đây vui vẻ như thế, đúng là không coi cung quy ra gì"
" Được rồi Dã Thanh, muội đừng vào trong đó. Chuyện của hậu cung cũng không liên quan tới chúng ta, dù sao hôm nay cũng là ngày tổ chức lễ hội, nàng ta nhảy múa cũng không có sao. Ngay cả chúng ta cũng vừa mới từ lễ hội trở về, chuyện này tốt nhất muội lên nói lại với Thái Hậu sau"
Dã Thanh nhìn vào trong, lại gật đầu rồi khó chịu rời đi. Lam Nương Thi sau khi nhảy múa một hồi liền thấm mệt, nàng ta ngồi xuống nghỉ ngơi, nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Trầm Khiêm từ bên ngoài trở vào, lại kính cẩn hành lễ với nàng ta: " Nương nương, các thái y hiện tại không tiết lộ tình hình của Hoàng hậu, xem ra vết thương rất nghiêm trọng"
" Ha, bổn cung cũng thật cảm động, vốn nghĩ lần này mất công rồi, không nghĩ Hoàng hậu tới cả mạng cũng không cần mà bảo vệ cho Hoàng thượng. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, không lâu sau nàng ta cũng sẽ về với Đan Linh quý phi mà thôi. Được rồi, ngươi cũng không cần do thám nữa"
Trầm Khiêm không đáp, chỉ cúi đầu một cái xem như đã rõ. Lam Nương Thi động ngón tay, chạm lên hộ giáp: " Còn nữa, ngươi tới chỗ Trâm Bích phường, nói với ông chủ ở đó đem người tới đây, bổn cung còn một việc nữa muốn nhờ tới bọn họ giúp đỡ"