Chương 14
Ám khí trên tay của Tố Hương bị Lạc Úy đánh bay ra phía xa, nàng ta đồng thời cũng bị một kiếm của Ngôn Tận làm cho bị thương ở cánh tay, những giọt máu theo đó nhỏ xuống buộc nàng ta phải lùi lại phía sau. Tố Hương nhìn Bất Ý được bảo vệ cẩn thận thì nhàn nhạt nở một nụ cười
" Hay cho một vụ thất bại này, cả đời ta cũng chưa gặp một nữ nhân nào lại có thể được bảo vệ kĩ như vậy.
Đám vũ cơ ở trên khán đài đồng loạt phóng ra một loạt mũi lên rồi nhanh chóng cùng với Tố Hương rút lui trước khi truy binh đuổi tới, Lạc Úy vung kiếm đánh bật những mũi tên kia, vài tên thích khách xuất hiện lao tới. Ngôn Tận đẩy Bất Ý về phía ngự lâm quân hộ giá, hắn nhanh chóng rút kiếm cùng với những ngự lâm quân
Một tên thích khách lao tới phía Ngôn Tận, mà hắn thì không cảnh giác, những tên thích khách vô cùng đông kiến hắn trở tay không kịp. Bất Ý vội vàng gọi lớn hai tiếng Hoàng thượng rồi lao tới ôm chặt lấy Ngôn Tận, thanh kiếm chém xuống một đường, cơn đau dữ dội liền lập tức truyền từ miệng vết thương khiến nàng ngã xuống
Ngôn Tận đỡ nàng, một tay vung kiếm kết liễu tên thích khách kia, Lạc Úy bất ngờ khi thấy nàng lao đến, hắn lại càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy nàng bị thương. Những tên thích khách bất chợt rút lui, để lại hiện trường thảm khốc, dù sao bọn chúng cũng đã thành công làm nàng bị thương
Lam Nương Thi từ phía xa nhìn thấy Bất Ý ngã xuống liền nở một nụ cười đắc ý. Trầm Khiêm đi ở phía sau nàng ta liền chững lại một nhịp, hắn quay đầu nhìn lại phía Bất Ý. Lại trông thấy Dã Thanh công chúa quay lại phía trước khán đài lớn, hắn đoán có lẽ Lam phi không chỉ phái một mình Tố Hương hành động
Ngôn Tận ôm Bất Ý trong lòng, tay hắn đỡ chặt lấy miệng vết thương trên lưng nàng, vội vàng ôm nàng lên. Lạc Úy ở bên cạnh nhìn một màn này, trong lòng không khỏi đau xót, hắn vốn muốn tiến lên, nhưng lại nghe thấy tiếng của Bất Ý thì thầm với hoàng đế
" Hoàng thượng, người không sao có phải không?"
Dã Thanh cũng đã chạy tới, nàng ta giúp Ngôn Tận nâng Bất Ý lên, sau đó lại cúi xuống cau mày nhìn nàng: " Muội hãy lo cho vết thương của muội đi, bản thân muội là Hoàng hậu, lại bất chấp nguy hiểm như vậy, tới cả ngọc thể này muội cũng không cần nữa có phải không?"
Dã Thanh nhìn thấy nụ cười trên chu thần Bất Ý, nét mặt lo lắng lúc này cũng chỉ có thể thở dài một hơi. Ngôn Tận cúi xuống nhìn nữ nhân trong lòng, mau chóng bế nàng gấp gáp trở về Bắc Thanh viên, hắn không nói lời nào, nhưng sự lo lắng đã hiện rõ ràng trong đáy mắt hắn
Dã Thanh quay người, nhìn thấy Lạc Úy vẫn đứng ở đó, y phục trắng muốt cũng đã nhiễm lên những vết máu đỏ tươi, hắn đứng lặng không biết phải làm thế nào, cho tới khi Dã Thanh tiến tới trước mặt hắn, lạnh lùng giật lấy thanh kiếm trong tay hắn tra lại vào vỏ
" Huynh còn đứng đó làm gì, chúng ta còn không mau quay về Bắc Thanh viên xem tình hình của Hoàng hậu như nào, hay huynh muốn ở đây thu dọn hiện trường này? Bản thân huynh bây giờ cảm thấy như nào, muội đều hiểu rõ, nhưng mà Bất Ý bây giờ đã không thuộc về huynh, huynh cảm thấy nên như nào thì nên, nhưng đừng hủy hoại thanh danh của muội ấy"
Lạc Úy chầm chậm gật đầu, hắn quay người hướng về phía những ngọn đèn hoa đăng ngợp trời, rồi nhanh chóng rời đi. Dã Thanh trông thấy hắn ủ rũ như vậy cũng không còn cách nào khác, chuyện của hắn và Bất Ý nàng đều biết rõ, nhưng nàng cũng biết hắn và Bất Ý không thể nào có kết quả được
Dã Thanh quay trở về Bắc Thanh viên, thay ra một bộ thường phục, người bị thương dẫu sao cũng không phải nàng, mà cảnh đẹp ở ngoài kia nàng cũng không muốn bỏ lỡ. Nhưng nửa đường lại nghĩ tới ánh mắt của Lạc Úy dành cho Bất Ý khiến nàng do dự mà quay lại
" Nhị thân vương, huynh có muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Dù sao lễ hội cũng chưa kết thúc, mà chúng ta ở lại Bắc Thanh viên cũng không thể giúp ích được gì, chi bằng chúng ta tới đó thả đèn hoa đăng rồi cầu nguyện sẽ tốt hơn"
Lạc Úy nhìn vị muội muội trước mắt, lại thở dài một hơi: " Muội rủ người khác đi, bổn vương bây giờ không có tâm trạng đi cùng muội". Nhưng Dã Thanh liền ngồi xuống trước mặt hắn, sau đó cong chu thần: " Ồ vậy sao, huynh thì có bao giờ có tâm trạng đi cùng ta chứ, huynh chỉ có tâm trạng nghĩ tới người trong lòng thôi. Được rồi đi cùng với ta đi, ta thật sự không biết rủ ai ngoài huynh lúc này hết.."
Phía bên này, Bất Ý vì mất quá nhiều máu liền rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng đáy mắt nàng vẫn luôn hướng về phía Ngôn Tận, nàng nắm chặt tay hắn, dường như có thể khiến cho nàng cảm thấy bớt đau đớn hơn khi thái y chữa trị vết thương cho nàng
Người có mặt ở đó không nhiều, vẻ mặt hầu như đều mang theo sự lo lắng tột độ. Mấy vị thái y ở đó thảo luận với nhau tới mức toát cả mồ hôi hột, Bạch Nhan tựa vào vai Minh Uyển, sắp sửa khóc không thành tiếng. Sau một hồi chữa trị, thì vết thương của nàng cũng ngưng chảy máu
" Hoàng thượng, vết thương của Hoàng hậu tạm thời bây giờ không còn nguy hiểm nữa, nhưng có điều sẽ không thể vận động mạnh trong thời gian dài, có lẽ lần này sẽ phải tĩnh dưỡng rất lâu thì vết thương mới có thể lành lại, sau đó mới có thể đưa nương nương hồi cung"
Ngôn Tận gật đầu một cái, rồi lại phẩy tay nhìn về phía Phúc Vũ đang đứng gần đó: " Ngươi tiễn các thái y đi trước, sau đó phái một đội cẩm y vệ tới đây, trẫm muốn đích thân điều tra rõ chuyện này. Tạm thời chúng ta sẽ ở đây chờ cho tới khi vết thương của Hoàng hậu lành lại rồi hồi cung, nếu như trong cung không có gì quan trọng, công vụ giao tới cho Đông Khanh quốc sư và Sở Trạng nguyên xử lí"
Phúc Vũ vừa mới ra tới cửa, Ngôn Tận liền lập tức lên tiếng: " Các ngươi đi thu xếp chỗ này, tối nay trẫm muốn ở lại đây cùng với Hoàng hậu". Bạch Nhan được Minh Uyển nhanh chóng đỡ lui ra ngoài, cùng với đám cung nữ lặng lẽ kính cẩn rời đi. Không gian bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hơi thở yếu ớt nặng nhọc phát ra từ phía Bất Ý
Ngôn Tận xếp lại góc chăn ngay ngắn, rồi lại ngồi xuống bên cạnh nàng. Bất Ý sau hồi lâu mới có thể mở mắt, lúc này mới tỉnh táo được thêm một chút, nàng nhìn Ngôn Tận ân cần ngồi bên cạnh, bất giác rơi nước mắt: " Hoàng thượng"
" Bất Ý, nàng đừng cử động, nếu không vết thương sẽ lại rất đau"
Sau đó hắn liền phát hiện khóe mắt nàng long lanh, hắn liền đưa tay lên lau nước mắt cho nàng, lại lo lắng: " Sao vậy, có phải nàng cảm thấy còn khó chịu ở đâu không? Hay là vừa rồi cử động lại khiến vết thương đau rồi sao, sao nàng lại khóc chứ. Trẫm đã ở đây rồi, Bất Ý, nàng đừng khóc, trẫm sẽ đau lòng"
Bất Ý hướng vẻ dịu dàng nhìn về phía hắn, bản thân nàng hiện tại cảm thấy vô cùng vui mừng, bởi Ngôn Tận cũng đã quan tâm tới nàng. Nhưng cái làm nàng khóc, chính là khi mở mắt liền nhìn thấy mắt mũi Ngôn Tận đỏ hoe, lại nhẹ nhàng ân cần vuốt ve bàn tay nàng, giống như sợ rằng sẽ làm nàng đau
" Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy rất vui". Câu nói của nàng khiến tim hắn như bị bóp nghẹn lại, hắn vén những sợi tóc rủ xuống gương mặt kiều diễm của nàng, lại tự trách bản thân đã không thể bảo vệ cho nàng thật tốt…
" Hay cho một vụ thất bại này, cả đời ta cũng chưa gặp một nữ nhân nào lại có thể được bảo vệ kĩ như vậy.
Đám vũ cơ ở trên khán đài đồng loạt phóng ra một loạt mũi lên rồi nhanh chóng cùng với Tố Hương rút lui trước khi truy binh đuổi tới, Lạc Úy vung kiếm đánh bật những mũi tên kia, vài tên thích khách xuất hiện lao tới. Ngôn Tận đẩy Bất Ý về phía ngự lâm quân hộ giá, hắn nhanh chóng rút kiếm cùng với những ngự lâm quân
Một tên thích khách lao tới phía Ngôn Tận, mà hắn thì không cảnh giác, những tên thích khách vô cùng đông kiến hắn trở tay không kịp. Bất Ý vội vàng gọi lớn hai tiếng Hoàng thượng rồi lao tới ôm chặt lấy Ngôn Tận, thanh kiếm chém xuống một đường, cơn đau dữ dội liền lập tức truyền từ miệng vết thương khiến nàng ngã xuống
Ngôn Tận đỡ nàng, một tay vung kiếm kết liễu tên thích khách kia, Lạc Úy bất ngờ khi thấy nàng lao đến, hắn lại càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy nàng bị thương. Những tên thích khách bất chợt rút lui, để lại hiện trường thảm khốc, dù sao bọn chúng cũng đã thành công làm nàng bị thương
Lam Nương Thi từ phía xa nhìn thấy Bất Ý ngã xuống liền nở một nụ cười đắc ý. Trầm Khiêm đi ở phía sau nàng ta liền chững lại một nhịp, hắn quay đầu nhìn lại phía Bất Ý. Lại trông thấy Dã Thanh công chúa quay lại phía trước khán đài lớn, hắn đoán có lẽ Lam phi không chỉ phái một mình Tố Hương hành động
Ngôn Tận ôm Bất Ý trong lòng, tay hắn đỡ chặt lấy miệng vết thương trên lưng nàng, vội vàng ôm nàng lên. Lạc Úy ở bên cạnh nhìn một màn này, trong lòng không khỏi đau xót, hắn vốn muốn tiến lên, nhưng lại nghe thấy tiếng của Bất Ý thì thầm với hoàng đế
" Hoàng thượng, người không sao có phải không?"
Dã Thanh cũng đã chạy tới, nàng ta giúp Ngôn Tận nâng Bất Ý lên, sau đó lại cúi xuống cau mày nhìn nàng: " Muội hãy lo cho vết thương của muội đi, bản thân muội là Hoàng hậu, lại bất chấp nguy hiểm như vậy, tới cả ngọc thể này muội cũng không cần nữa có phải không?"
Dã Thanh nhìn thấy nụ cười trên chu thần Bất Ý, nét mặt lo lắng lúc này cũng chỉ có thể thở dài một hơi. Ngôn Tận cúi xuống nhìn nữ nhân trong lòng, mau chóng bế nàng gấp gáp trở về Bắc Thanh viên, hắn không nói lời nào, nhưng sự lo lắng đã hiện rõ ràng trong đáy mắt hắn
Dã Thanh quay người, nhìn thấy Lạc Úy vẫn đứng ở đó, y phục trắng muốt cũng đã nhiễm lên những vết máu đỏ tươi, hắn đứng lặng không biết phải làm thế nào, cho tới khi Dã Thanh tiến tới trước mặt hắn, lạnh lùng giật lấy thanh kiếm trong tay hắn tra lại vào vỏ
" Huynh còn đứng đó làm gì, chúng ta còn không mau quay về Bắc Thanh viên xem tình hình của Hoàng hậu như nào, hay huynh muốn ở đây thu dọn hiện trường này? Bản thân huynh bây giờ cảm thấy như nào, muội đều hiểu rõ, nhưng mà Bất Ý bây giờ đã không thuộc về huynh, huynh cảm thấy nên như nào thì nên, nhưng đừng hủy hoại thanh danh của muội ấy"
Lạc Úy chầm chậm gật đầu, hắn quay người hướng về phía những ngọn đèn hoa đăng ngợp trời, rồi nhanh chóng rời đi. Dã Thanh trông thấy hắn ủ rũ như vậy cũng không còn cách nào khác, chuyện của hắn và Bất Ý nàng đều biết rõ, nhưng nàng cũng biết hắn và Bất Ý không thể nào có kết quả được
Dã Thanh quay trở về Bắc Thanh viên, thay ra một bộ thường phục, người bị thương dẫu sao cũng không phải nàng, mà cảnh đẹp ở ngoài kia nàng cũng không muốn bỏ lỡ. Nhưng nửa đường lại nghĩ tới ánh mắt của Lạc Úy dành cho Bất Ý khiến nàng do dự mà quay lại
" Nhị thân vương, huynh có muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Dù sao lễ hội cũng chưa kết thúc, mà chúng ta ở lại Bắc Thanh viên cũng không thể giúp ích được gì, chi bằng chúng ta tới đó thả đèn hoa đăng rồi cầu nguyện sẽ tốt hơn"
Lạc Úy nhìn vị muội muội trước mắt, lại thở dài một hơi: " Muội rủ người khác đi, bổn vương bây giờ không có tâm trạng đi cùng muội". Nhưng Dã Thanh liền ngồi xuống trước mặt hắn, sau đó cong chu thần: " Ồ vậy sao, huynh thì có bao giờ có tâm trạng đi cùng ta chứ, huynh chỉ có tâm trạng nghĩ tới người trong lòng thôi. Được rồi đi cùng với ta đi, ta thật sự không biết rủ ai ngoài huynh lúc này hết.."
Phía bên này, Bất Ý vì mất quá nhiều máu liền rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng đáy mắt nàng vẫn luôn hướng về phía Ngôn Tận, nàng nắm chặt tay hắn, dường như có thể khiến cho nàng cảm thấy bớt đau đớn hơn khi thái y chữa trị vết thương cho nàng
Người có mặt ở đó không nhiều, vẻ mặt hầu như đều mang theo sự lo lắng tột độ. Mấy vị thái y ở đó thảo luận với nhau tới mức toát cả mồ hôi hột, Bạch Nhan tựa vào vai Minh Uyển, sắp sửa khóc không thành tiếng. Sau một hồi chữa trị, thì vết thương của nàng cũng ngưng chảy máu
" Hoàng thượng, vết thương của Hoàng hậu tạm thời bây giờ không còn nguy hiểm nữa, nhưng có điều sẽ không thể vận động mạnh trong thời gian dài, có lẽ lần này sẽ phải tĩnh dưỡng rất lâu thì vết thương mới có thể lành lại, sau đó mới có thể đưa nương nương hồi cung"
Ngôn Tận gật đầu một cái, rồi lại phẩy tay nhìn về phía Phúc Vũ đang đứng gần đó: " Ngươi tiễn các thái y đi trước, sau đó phái một đội cẩm y vệ tới đây, trẫm muốn đích thân điều tra rõ chuyện này. Tạm thời chúng ta sẽ ở đây chờ cho tới khi vết thương của Hoàng hậu lành lại rồi hồi cung, nếu như trong cung không có gì quan trọng, công vụ giao tới cho Đông Khanh quốc sư và Sở Trạng nguyên xử lí"
Phúc Vũ vừa mới ra tới cửa, Ngôn Tận liền lập tức lên tiếng: " Các ngươi đi thu xếp chỗ này, tối nay trẫm muốn ở lại đây cùng với Hoàng hậu". Bạch Nhan được Minh Uyển nhanh chóng đỡ lui ra ngoài, cùng với đám cung nữ lặng lẽ kính cẩn rời đi. Không gian bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hơi thở yếu ớt nặng nhọc phát ra từ phía Bất Ý
Ngôn Tận xếp lại góc chăn ngay ngắn, rồi lại ngồi xuống bên cạnh nàng. Bất Ý sau hồi lâu mới có thể mở mắt, lúc này mới tỉnh táo được thêm một chút, nàng nhìn Ngôn Tận ân cần ngồi bên cạnh, bất giác rơi nước mắt: " Hoàng thượng"
" Bất Ý, nàng đừng cử động, nếu không vết thương sẽ lại rất đau"
Sau đó hắn liền phát hiện khóe mắt nàng long lanh, hắn liền đưa tay lên lau nước mắt cho nàng, lại lo lắng: " Sao vậy, có phải nàng cảm thấy còn khó chịu ở đâu không? Hay là vừa rồi cử động lại khiến vết thương đau rồi sao, sao nàng lại khóc chứ. Trẫm đã ở đây rồi, Bất Ý, nàng đừng khóc, trẫm sẽ đau lòng"
Bất Ý hướng vẻ dịu dàng nhìn về phía hắn, bản thân nàng hiện tại cảm thấy vô cùng vui mừng, bởi Ngôn Tận cũng đã quan tâm tới nàng. Nhưng cái làm nàng khóc, chính là khi mở mắt liền nhìn thấy mắt mũi Ngôn Tận đỏ hoe, lại nhẹ nhàng ân cần vuốt ve bàn tay nàng, giống như sợ rằng sẽ làm nàng đau
" Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy rất vui". Câu nói của nàng khiến tim hắn như bị bóp nghẹn lại, hắn vén những sợi tóc rủ xuống gương mặt kiều diễm của nàng, lại tự trách bản thân đã không thể bảo vệ cho nàng thật tốt…