Chương 62: Trẻ Con
Nhìn An Cát bước vào nhà tắm, Du Quân Diệp quay mặt đi chỗ khác, nhấc chân bước vào bếp, tiếp tục làm món ăn chưa làm xong.
Sau khi An Cát bước vào nhà tắm, nụ cười e thẹn trên mặt vẫn chưa biến mất, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt đầy sắc xuân hoa đào trong gương, cô giật mình mở mắt ra nhìn kỹ. Nào, ai đây? Sao có thể hấp tấp như vậy.
Nhớ lại loạt hành động vừa rồi, mặt An Cát tức đến đỏ bừng.
Đây có còn là cô nữa không?
Vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng ngủ mà không thèm mang dép, chỉ vì nóng lòng, để chứng minh cô không có nằm mơ, người cô thương đã về.
Vì người yêu quở trách bản thân hấp tấp, vì cô mà người mang dép cho cô, nhiêu đó thôi mà đã kích động như thiếu nữ mới biết yêu, sau đó còn hôn lên mặt đối phương để tỏ lòng biết ơn.
Trời ạ, hành động vừa rồi của cô có khác gì một đứa trẻ đâu?
Thật là già rồi mà còn làm như còn trẻ!
Hai tay An Cát ôm lấy gò má nóng rực, nhìn mình trong gương, có chút xa lạ, đến cô còn muốn cười bản thân.
Nhưng đây không phải chỉ là trước mặt Du Quân Diệp thôi sao? Biết cô ấy sẽ không chê cô, sẽ cưng chiều, cho nên bản thân không quản đến hình tượng cố tình làm bậy thế sao?
Hơn nữa, tất cả đều là lỗi của cô ấy, dù lớn hơn cô ấy vài tuổi nhưng cô ấy vẫn đối xử với mình như một đứa trẻ.
Thật là sợ như ngậm vào sẽ tan, ôm chặt sợ bị vấp ngã.
Thật là may mắn biết bao, sau khi trải qua hai cuộc hôn nhân đổ vỡ, vẫn còn có thể gặp được người xem cô như là trân bảo.
Khi có thời gian phải tâm sự với cô ấy, nếu cứ thế này thật sự không tốt, cô sẽ rất nhanh trở thành đứa trẻ chỉ biết dựa dẫm, mất đi cái vẻ ngự tỷ ban đầu a!
An Cát cảm thấy đầu óc mình lúc này đã tỉnh táo hơn một chút.
Tâm trạng hai ngày nay hoàn toàn giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, đi từ địa ngục lên thiên đường, cho nên mới tự mãn như vậy sao?
Nhưng có vẻ như cô đã lơ là cảm thụ của Du Quân Diệp phải không?
Hình như, Du Quân Diệp ngày trước không giống vậy.
Trước kia, Du Quân Diệp cũng có cưng chiều cô, thỉnh thoảng cũng làm nũng ăn vạ với cô, hồn nhiên như một cô bé.
Giờ thì sao?
Là vì cô đã đẩy cô ấy ra, cho nên mới trưởng thành sao?
Ba năm đã khiến cô trưởng thành, vững vàng và thăng trầm?
Liệu cô có còn thấy được chút trẻ con ngày xưa của Du Quân Diệp không?
Nghĩ đến điều này, trái tim An Cát bình tĩnh lại.
Có lẽ vì Du Quân Diệp đã trở về bên cô, và cô đã ngủ đủ giấc, suy nghĩ của An Cát bắt đầu hoạt động theo nhiều giác quan khác nhau.
Tính trẻ con?
Trẻ con!
Một ý nghĩ viển vông chợt hiện lên trong đầu An Cát, không biết Du Quân Diệp đối với trẻ con có suy nghĩ gì không?
Một đứa giống cô hoặc giống Du Quân Diệp, tốt nhất là con gái...
Trước kia, ngẫu nhiên cô có đề cập qua, nào ngờ Du Quân Diệp đã phủ quyết ngay tại chỗ, nháo lên bảo rằng cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ, chiếu cố bản thân còn chưa tốt, vẫn chưa chiếu cố người bên cạnh tốt, làm sao còn có sức lực mà đi chiếu cố một đứa trẻ nữa, trách nhiệm quá lớn.
Thời thế đã thay đổi, liệu bây giờ cô ấy có còn nghĩ như vậy nữa không?
An Cát nhắm mắt lại và tưởng tượng ra một phiên bản thu nhỏ của Du Quân Diệp, mỗi ngày khi mở mắt ra, cô đều nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang chơi đùa trước mặt và vây quanh cô, thật là một bức tranh tuyệt đẹp.
Cuộc sống có thực sự trọn vẹn hay không thì mới đáng giá.
Chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi cũng khiến An Cát cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, có lẽ đã hai lần làm mẹ nên khi nghĩ đến một đứa trẻ, đặc biệt là một cô con gái giống Du Quân Diệp, lòng cô lại mềm như nước chảy.
Mong chờ đến ngày đó.
An Cát cảm thấy rằng cô chưa bao giờ có tâm trạng mong đợi có một đứa con gái nhỏ như vậy.
Hiện tai cô có hai đứa con trái, là những đứa con được kết tinh từ cuộc hôn nhân bình thường, nếu vì tình yêu mà có thêm một đứa con gái....
An Cát cảm thấy hơi tham lam!
Chuông điện thoại di động trong phòng khách đột nhiên vang lên, cắt ngang suy nghĩ của An Cát.
Sau khi lắng nghe cẩn thận, hẳn là chuông điện thoại của Du Quân Diệp.
Vì vậy cô cười cười lắc đầu, sau đó kịch liệt lắc đầu, tựa hồ ngủ quá nhiều vẫn chưa tỉnh, hai người đều ở tuổi này, còn nghĩ tới những chuyện này.
Tuy nói với trình độ khoa học kỹ thuật y học hiện nay, việc bắt kịp chuyến tàu sinh sản cuối cùng không thành vấn đề, nhưng tưởng tượng này quá xa vời.
Cô còn có hai con trai, con trai lớn không phải lo lắng gì khi ở nước ngoài, đến dịp Giáng Sinh sẽ về thăm cô, học hành cũng khá tốt, còn con trai nhỏ cũng ngoan ngoãn lễ phép, lớn lên cũng ưu tú.
Nếu có một người con gái giống như cô hoặc Du Quân Diệp, thì...
An Cát cảm thấy bản thân như mất trí, cô không ngờ chút tâm tư này lại vô tình bén rễ trong lòng, cho nên về sau này nhìn thấy các bé gái, cô lại rất thân thiết.
Phục hồi lại tinh thần, An Cát giật mình bởi suy nghĩ của cô.
Cô thất thần vặn vòi nước, lấy một nắm nước hấc lên mặt, hơi mát ập đến, An Cát tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô câu môi cười, đâu ai cấm được mơ ước đâu!
Dù ước mơ của người lớn không tươi đẹp hồn nhiên như những người trẻ, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn có, hoặc là ở trong mộng thả lỏng bản thân cũng tốt, chí ít cũng chứng tỏ cuộc sống thật sinh động và tươi mới.
Khi An Cát đi ra sau khi tắm rửa, cô thấy Du Quân Diệp vừa cúp điện thoại, một tay cầm xẻng nấu ăn, đặt điện thoại di động vào chỗ trống bên cạnh.
Bầu không khí ấm áp lập tức khiến An Cát cảm thấy ấm lòng, cuộc sống của hai người, trách nhiệm cũng là của hai người, cần phải cho nhau hết cả, cho dù được đáp lại thế nào, đều có thể thấu tận đáy lòng, nguyện ý vì người yêu rửa tay nấu canh.
Trước kia, mặc dù Du Quân Diệp cũng hay vào bếp, nhưng mà tay nghề không thành thạo, dáng vẻ nấu ăn bây giờ giống như đã từng học qua, ra dáng ra hình.
Suy nghĩ khẽ nhúc nhích, An Cát bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy Du Quân Diệp từ phía sau.
Thân thể Du Quân Diệp hơi khựng lại, đưa một tay đang rảnh rỗi sờ lên bàn tay của An Cát đang đặt trên eo cô, vỗ nhẹ, "Sắp xong rồi. Chị qua bàn ăn trước đi, đừng để dầu bắn lên tay, sẽ bị bỏng đó."
Nói xong, đợi một lúc không thấy động tĩnh gì, cô đảo mắt một cái, cười nói: "Nếu không chị bới cơm và múc canh đi, em nấu cái này sắp xong rồi."
An Cát vẫn không cử động.
Du Quân Diệp bất lực nên chỉ có thể tắt lửa, đặt xẻng xuống, xoay người, lo lắng nhìn An Cát hỏi: "Sao vậy? Chị không thoải mái sao?"
"Không có gì đâu, chị không khó chịu, chỉ muốn ôm em thôi." An Cát khẽ thở ra, nhìn vào mắt Du Quân Diệp dịu nhàng nói.
Ánh mắt của An Cát làm cho lòng Du Quân Diệp ngứa, cúi đầu hôn một cái, cười nói: "Chỉ một lát thôi mà. Ăn cơm xong, em là của chị, muốn em sao thì ôm, được không?"
"Được." An Cát gật đầu, biết bây giờ không phải lúc nói chuyện tình cảm, cho nên cười buông tay, xoay người đi vào tủ lấy chén đĩa.
Cuối cùng Du Quân Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi chiên món ăn cuối cùng. Ba năm trước, lúc không đóng phim, cô đã đăng ký học một khoá nấu ăn, rảnh rỗi thì đi học một chút, hy vọng sẽ có một ngày nấu cho người trong lòng, một ngày ba bữa cơm.
Còn may, cuối cùng nó đã không vô ích, rốt cuộc cũng có tác dụng!
Khi dọn đồ ăn lên bàn, cả hai ngồi đối mặt, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh của bữa tối.
Đôi khi gắp đồ ăn cho nhau, đôi khi trò chuyện vài câu, đôi khi chỉ nhìn nhau rồi mỉm cười.
Ấm áp và hài hòa.
An Cát nhìn thấy cảnh hai người lặng lẽ ăn cơm trước mặt, trong lòng cũng rưng rưng, ngôi sao sáng chói trên sân khấu mờ dần. Một nhà, hai người, ba bữa, bốn mùa, đúng là cuộc sống lý tưởng.
Sau khi ăn xong, trước sự nài nỉ của An Cát, hai người cùng nhau bắt tay vào dọn dẹp.
Du Quân Diệp lau khô tay, cười hỏi: "Có muốn ra ngoài đi dạo không? Tuy đang uống thuốc nhưng vẫn cần vận động."
"Được nha!" An Cát vui vẻ nhận lời, sau đó hai người mặc áo khoác, đội mũ và đeo khẩu trang, tranh thủ màn đêm bảo hộ đi dạo, đi đến một nơi ít người trong khu dân cư.
An Cát có mấy lần định khoác tay hay nắm tay Du Quân Diệp, nhưng mà không làm được, hai người cứ thế bỏ tay vào túi áo của bản thân, vừa đi vừa nói chuyện.
"Cơm tối ăn rất ngon." An Cát nói.
"Chị nói mấy lần rồi đó." Du Quân Diệp chạm vào cánh tay An Cát cười.
"Chị biết, nhưng chị vẫn muốn nói ra, chị chỉ muốn khen em." An Cát bĩu môi hờn dỗi.
"Nếu thật sự muốn khen, thì đổi câu nói khác đi, khen ngợi 360 độ này nọ, chỉ khen mỗi câu này quá thiếu chân thành!" Du Quân Diệp bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
"Đâu phải em không biết chị ăn nói vụng về, vốn từ thiếu nghiêm trọng, hôm nào em dạy chị đi!" An Cát cười.
"Được rồi, vậy trước trả tiền phí đi!" Du Quân Diệp vươn tay, sờ mặt An Cát.
"Em quá keo kiệt." An Cát cười, đưa tay lên đẩy ta Du Quân Diệp ra, cô xoay người đứng trước mặt Du Quân Diệp, ghé vào tai Du Quân Diệp thì thầm, "Còn bày đặt tính học phí với chị, của chúng ta đều là của em, lấy cái gì mà đóng học phí đây?"
Nói xong, cô nhanh chóng rời khỏi Du Quân Diệp, trở lại vị trí ban đầu và đi về phía trước với tư thế cúi đầu, bước từng bước nhỏ.
Du Quân Diệp sững sờ một lúc, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, cô bước nhanh đuổi kịp An Cát, đưa tay ra đút tay vào túi áo khoác An Cát, tìm bàn tay của cô ấy, tìm kẻ hở ngón tay, thành công đan mười ngón vào nhau.
"Có phải em từng đi học nấu ăn không?" An Cát cảm thấy hai má lại bắt đầu nóng lên, chỉ có thể tiếp tục chủ đề còn dang dở.
"Ừm! Lúc không đóng phim thì đi học, sợ không có chị ở bên, lỡ đâu chết đói thì sao?"
An Cát cong môi, cô không thèm tin lý do nguỵ biện của người kia, "Em bớt ba hoa đi, trước kia còn chê đồ chị nấu không thể ăn còn gì!"
"Em có sao?" Du Quân Diệp nhanh chóng phản bác.
"Em có! Mỗi lần chị nấu ăn em có ăn hết đâu, vậy nếu không chê thì tại sao lại không ăn, em nhìn đi hôm nay em nấu chị ăn sạch sẽ còn gì." An Cát nghiêm nghị nói.
Du Quân Diệp bị chọc cười trước lời nói hùng hồn của An Cát, "Chị đâu ra cái logic đó vậy? Chị nuôi em như nuôi heo, em làm sao mà ăn được nhiều? Chị cũng đâu phải không biết, công việc của chúng ta cần phải quản lý dáng người mà."
"Nhưng chị chưa thấy em biến thành heo. Điều đó chứng tỏ chị không đủ tiêu chuẩn để nuôi heo!" An Cát không quan tâm lắm, tiếp tục hùng biện logic của mình.
"Nếu theo như lời chị nói, vậy xem ra em đủ tiêu chuẩn làm nghề chăn nuôi rồi!" Du Quân Diệp siết chặt bàn tay của An Cát.
"Oa! Ngồi chờ biến thành heo, sau đó lại bị em ghét bỏ, có phải em cố ý hay không?" An Cát bĩu môi, quay sang nói Du Quân Diệp.
"Chậc chậc, coi kìa hôm nay chị mượn miệng của ai vậy, há miệng một cái là đầy giảo biện." Du Quân Diệp nói xong liền đưa tay chuẩn bị véo cái miệng đang bĩu kia.
An Cát cười, nghiêng đầu né.
"Trước kia...."
...
Bầu trời không trăng không sao, chỉ có ngọn đèn đường mờ ảo trong đêm đen kéo dài bóng dáng hai người đang tựa vào nhau...
Tuy rằng giữa các cô có khoảng cách ba năm trống vắng, nhưng mà chỉ cần ôm nhau, khoảng thời gian ba năm kia giờ như chỉ còn là chữ số, trái tim của họ chưa bao giờ chia lìa, vẫn luôn quan tâm yêu thương lẫn nhau.
Chiều dài của thời gian và chiều ngang của không gian đã dần khép lại sau đôi lần tâm sự, rào cản không gian bị xoá bỏ bởi lực hấp dẫn của tâm hồn.
Ba năm xa cách nói dài cũng không dài, ngắn cũng chẳng ngắn, nhưng ở trước mặt những người yêu nhau, quá khứ sẽ dần bị phai nhạt khi bắt đầu cuộc sống có nhau và cuối cùng tan biến trong ánh mắt, cùng với sự hấp dẫn của tình yêu.
*
"Hai ngày nữa chị sẽ về nhà mẹ một chuyến. Sắp đến Tết rồi, muốn về nhìn xem mọi người thế nào." Sau khi kết thúc bữa ăn sáng, An Cát vừa nói vừa lắc hông.
Du Quân Diệp đang nằm đọc sách trên ghế sô pha, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn An Cát.
"Nhìn chị làm gì? Em không muốn chị đi sao?" An Cát vui vẻ trêu chọc.
"Vâng vâng vâng, không muốn chị đi, chị có thể không đi không?" Du Quân Diệp cười nói.
"Như vậy không tốt. Em có không muốn chị đi, chị cũng sẽ đi."
"Chị ở lại đó bao lâu?" Du Quân Diệp hỏi sau một lúc suy nghĩ.
"Cũng chỉ ăn bữa cơm thôi, cho dù có làm gì thì tối chị sẽ về nhà." An Cát nghĩ nghĩ rồi nói, năm vừa rồi cô làm gì nhỉ, về nhà tâm sự với mẹ và các chị em, cho dù họ có nháo cô cũng đi về, dù sao thân thể mẹ cô cũng còn tốt, không cần lo lắng lắm, mấu chốt là cách đó cũng không xa, cho nên có khi rảnh cô cũng về nhà bên đó.
Du Quân Diệp còn không chịu trả lời, An Cát đột nhiên dừng động tác của mình.
Cô nhìn Du Quân Diệp, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng đến gần Du Quân Diệp, đưa tay ra cầm lấy cuốn sách Du Quân Diệp đang đọc, đến lúc Du Quân Diệp dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, cô mới nghiêm túc nói, "Hay là, em đi với chị về nhà mẹ chị đi."
"A?" Du Quân Diệp giật mình khi An Cát nói như vậy.
"Em..., em không muốn đi sao?" An Cát ngập ngừng hỏi sau khi thấy phản ứng ngây ngốc của Du Quân Diệp.
Sau một hồi ngây ngốc, Du Quân Diệp nhanh chóng phản ứng lại: "Sao lại không muốn đi chứ, đó là nhà của mẹ chị, em nhất định muốn đi. Chỉ là..."
An Cát nắm lấy tay Du Quân Diệp và hỏi với một nụ cười nhẹ, "Chỉ là gì?"
Sau khi An Cát bước vào nhà tắm, nụ cười e thẹn trên mặt vẫn chưa biến mất, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt đầy sắc xuân hoa đào trong gương, cô giật mình mở mắt ra nhìn kỹ. Nào, ai đây? Sao có thể hấp tấp như vậy.
Nhớ lại loạt hành động vừa rồi, mặt An Cát tức đến đỏ bừng.
Đây có còn là cô nữa không?
Vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng ngủ mà không thèm mang dép, chỉ vì nóng lòng, để chứng minh cô không có nằm mơ, người cô thương đã về.
Vì người yêu quở trách bản thân hấp tấp, vì cô mà người mang dép cho cô, nhiêu đó thôi mà đã kích động như thiếu nữ mới biết yêu, sau đó còn hôn lên mặt đối phương để tỏ lòng biết ơn.
Trời ạ, hành động vừa rồi của cô có khác gì một đứa trẻ đâu?
Thật là già rồi mà còn làm như còn trẻ!
Hai tay An Cát ôm lấy gò má nóng rực, nhìn mình trong gương, có chút xa lạ, đến cô còn muốn cười bản thân.
Nhưng đây không phải chỉ là trước mặt Du Quân Diệp thôi sao? Biết cô ấy sẽ không chê cô, sẽ cưng chiều, cho nên bản thân không quản đến hình tượng cố tình làm bậy thế sao?
Hơn nữa, tất cả đều là lỗi của cô ấy, dù lớn hơn cô ấy vài tuổi nhưng cô ấy vẫn đối xử với mình như một đứa trẻ.
Thật là sợ như ngậm vào sẽ tan, ôm chặt sợ bị vấp ngã.
Thật là may mắn biết bao, sau khi trải qua hai cuộc hôn nhân đổ vỡ, vẫn còn có thể gặp được người xem cô như là trân bảo.
Khi có thời gian phải tâm sự với cô ấy, nếu cứ thế này thật sự không tốt, cô sẽ rất nhanh trở thành đứa trẻ chỉ biết dựa dẫm, mất đi cái vẻ ngự tỷ ban đầu a!
An Cát cảm thấy đầu óc mình lúc này đã tỉnh táo hơn một chút.
Tâm trạng hai ngày nay hoàn toàn giống như đang đi tàu lượn siêu tốc, đi từ địa ngục lên thiên đường, cho nên mới tự mãn như vậy sao?
Nhưng có vẻ như cô đã lơ là cảm thụ của Du Quân Diệp phải không?
Hình như, Du Quân Diệp ngày trước không giống vậy.
Trước kia, Du Quân Diệp cũng có cưng chiều cô, thỉnh thoảng cũng làm nũng ăn vạ với cô, hồn nhiên như một cô bé.
Giờ thì sao?
Là vì cô đã đẩy cô ấy ra, cho nên mới trưởng thành sao?
Ba năm đã khiến cô trưởng thành, vững vàng và thăng trầm?
Liệu cô có còn thấy được chút trẻ con ngày xưa của Du Quân Diệp không?
Nghĩ đến điều này, trái tim An Cát bình tĩnh lại.
Có lẽ vì Du Quân Diệp đã trở về bên cô, và cô đã ngủ đủ giấc, suy nghĩ của An Cát bắt đầu hoạt động theo nhiều giác quan khác nhau.
Tính trẻ con?
Trẻ con!
Một ý nghĩ viển vông chợt hiện lên trong đầu An Cát, không biết Du Quân Diệp đối với trẻ con có suy nghĩ gì không?
Một đứa giống cô hoặc giống Du Quân Diệp, tốt nhất là con gái...
Trước kia, ngẫu nhiên cô có đề cập qua, nào ngờ Du Quân Diệp đã phủ quyết ngay tại chỗ, nháo lên bảo rằng cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ, chiếu cố bản thân còn chưa tốt, vẫn chưa chiếu cố người bên cạnh tốt, làm sao còn có sức lực mà đi chiếu cố một đứa trẻ nữa, trách nhiệm quá lớn.
Thời thế đã thay đổi, liệu bây giờ cô ấy có còn nghĩ như vậy nữa không?
An Cát nhắm mắt lại và tưởng tượng ra một phiên bản thu nhỏ của Du Quân Diệp, mỗi ngày khi mở mắt ra, cô đều nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang chơi đùa trước mặt và vây quanh cô, thật là một bức tranh tuyệt đẹp.
Cuộc sống có thực sự trọn vẹn hay không thì mới đáng giá.
Chỉ tưởng tượng đến cảnh đó thôi cũng khiến An Cát cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, có lẽ đã hai lần làm mẹ nên khi nghĩ đến một đứa trẻ, đặc biệt là một cô con gái giống Du Quân Diệp, lòng cô lại mềm như nước chảy.
Mong chờ đến ngày đó.
An Cát cảm thấy rằng cô chưa bao giờ có tâm trạng mong đợi có một đứa con gái nhỏ như vậy.
Hiện tai cô có hai đứa con trái, là những đứa con được kết tinh từ cuộc hôn nhân bình thường, nếu vì tình yêu mà có thêm một đứa con gái....
An Cát cảm thấy hơi tham lam!
Chuông điện thoại di động trong phòng khách đột nhiên vang lên, cắt ngang suy nghĩ của An Cát.
Sau khi lắng nghe cẩn thận, hẳn là chuông điện thoại của Du Quân Diệp.
Vì vậy cô cười cười lắc đầu, sau đó kịch liệt lắc đầu, tựa hồ ngủ quá nhiều vẫn chưa tỉnh, hai người đều ở tuổi này, còn nghĩ tới những chuyện này.
Tuy nói với trình độ khoa học kỹ thuật y học hiện nay, việc bắt kịp chuyến tàu sinh sản cuối cùng không thành vấn đề, nhưng tưởng tượng này quá xa vời.
Cô còn có hai con trai, con trai lớn không phải lo lắng gì khi ở nước ngoài, đến dịp Giáng Sinh sẽ về thăm cô, học hành cũng khá tốt, còn con trai nhỏ cũng ngoan ngoãn lễ phép, lớn lên cũng ưu tú.
Nếu có một người con gái giống như cô hoặc Du Quân Diệp, thì...
An Cát cảm thấy bản thân như mất trí, cô không ngờ chút tâm tư này lại vô tình bén rễ trong lòng, cho nên về sau này nhìn thấy các bé gái, cô lại rất thân thiết.
Phục hồi lại tinh thần, An Cát giật mình bởi suy nghĩ của cô.
Cô thất thần vặn vòi nước, lấy một nắm nước hấc lên mặt, hơi mát ập đến, An Cát tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô câu môi cười, đâu ai cấm được mơ ước đâu!
Dù ước mơ của người lớn không tươi đẹp hồn nhiên như những người trẻ, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn có, hoặc là ở trong mộng thả lỏng bản thân cũng tốt, chí ít cũng chứng tỏ cuộc sống thật sinh động và tươi mới.
Khi An Cát đi ra sau khi tắm rửa, cô thấy Du Quân Diệp vừa cúp điện thoại, một tay cầm xẻng nấu ăn, đặt điện thoại di động vào chỗ trống bên cạnh.
Bầu không khí ấm áp lập tức khiến An Cát cảm thấy ấm lòng, cuộc sống của hai người, trách nhiệm cũng là của hai người, cần phải cho nhau hết cả, cho dù được đáp lại thế nào, đều có thể thấu tận đáy lòng, nguyện ý vì người yêu rửa tay nấu canh.
Trước kia, mặc dù Du Quân Diệp cũng hay vào bếp, nhưng mà tay nghề không thành thạo, dáng vẻ nấu ăn bây giờ giống như đã từng học qua, ra dáng ra hình.
Suy nghĩ khẽ nhúc nhích, An Cát bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy Du Quân Diệp từ phía sau.
Thân thể Du Quân Diệp hơi khựng lại, đưa một tay đang rảnh rỗi sờ lên bàn tay của An Cát đang đặt trên eo cô, vỗ nhẹ, "Sắp xong rồi. Chị qua bàn ăn trước đi, đừng để dầu bắn lên tay, sẽ bị bỏng đó."
Nói xong, đợi một lúc không thấy động tĩnh gì, cô đảo mắt một cái, cười nói: "Nếu không chị bới cơm và múc canh đi, em nấu cái này sắp xong rồi."
An Cát vẫn không cử động.
Du Quân Diệp bất lực nên chỉ có thể tắt lửa, đặt xẻng xuống, xoay người, lo lắng nhìn An Cát hỏi: "Sao vậy? Chị không thoải mái sao?"
"Không có gì đâu, chị không khó chịu, chỉ muốn ôm em thôi." An Cát khẽ thở ra, nhìn vào mắt Du Quân Diệp dịu nhàng nói.
Ánh mắt của An Cát làm cho lòng Du Quân Diệp ngứa, cúi đầu hôn một cái, cười nói: "Chỉ một lát thôi mà. Ăn cơm xong, em là của chị, muốn em sao thì ôm, được không?"
"Được." An Cát gật đầu, biết bây giờ không phải lúc nói chuyện tình cảm, cho nên cười buông tay, xoay người đi vào tủ lấy chén đĩa.
Cuối cùng Du Quân Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi chiên món ăn cuối cùng. Ba năm trước, lúc không đóng phim, cô đã đăng ký học một khoá nấu ăn, rảnh rỗi thì đi học một chút, hy vọng sẽ có một ngày nấu cho người trong lòng, một ngày ba bữa cơm.
Còn may, cuối cùng nó đã không vô ích, rốt cuộc cũng có tác dụng!
Khi dọn đồ ăn lên bàn, cả hai ngồi đối mặt, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh của bữa tối.
Đôi khi gắp đồ ăn cho nhau, đôi khi trò chuyện vài câu, đôi khi chỉ nhìn nhau rồi mỉm cười.
Ấm áp và hài hòa.
An Cát nhìn thấy cảnh hai người lặng lẽ ăn cơm trước mặt, trong lòng cũng rưng rưng, ngôi sao sáng chói trên sân khấu mờ dần. Một nhà, hai người, ba bữa, bốn mùa, đúng là cuộc sống lý tưởng.
Sau khi ăn xong, trước sự nài nỉ của An Cát, hai người cùng nhau bắt tay vào dọn dẹp.
Du Quân Diệp lau khô tay, cười hỏi: "Có muốn ra ngoài đi dạo không? Tuy đang uống thuốc nhưng vẫn cần vận động."
"Được nha!" An Cát vui vẻ nhận lời, sau đó hai người mặc áo khoác, đội mũ và đeo khẩu trang, tranh thủ màn đêm bảo hộ đi dạo, đi đến một nơi ít người trong khu dân cư.
An Cát có mấy lần định khoác tay hay nắm tay Du Quân Diệp, nhưng mà không làm được, hai người cứ thế bỏ tay vào túi áo của bản thân, vừa đi vừa nói chuyện.
"Cơm tối ăn rất ngon." An Cát nói.
"Chị nói mấy lần rồi đó." Du Quân Diệp chạm vào cánh tay An Cát cười.
"Chị biết, nhưng chị vẫn muốn nói ra, chị chỉ muốn khen em." An Cát bĩu môi hờn dỗi.
"Nếu thật sự muốn khen, thì đổi câu nói khác đi, khen ngợi 360 độ này nọ, chỉ khen mỗi câu này quá thiếu chân thành!" Du Quân Diệp bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
"Đâu phải em không biết chị ăn nói vụng về, vốn từ thiếu nghiêm trọng, hôm nào em dạy chị đi!" An Cát cười.
"Được rồi, vậy trước trả tiền phí đi!" Du Quân Diệp vươn tay, sờ mặt An Cát.
"Em quá keo kiệt." An Cát cười, đưa tay lên đẩy ta Du Quân Diệp ra, cô xoay người đứng trước mặt Du Quân Diệp, ghé vào tai Du Quân Diệp thì thầm, "Còn bày đặt tính học phí với chị, của chúng ta đều là của em, lấy cái gì mà đóng học phí đây?"
Nói xong, cô nhanh chóng rời khỏi Du Quân Diệp, trở lại vị trí ban đầu và đi về phía trước với tư thế cúi đầu, bước từng bước nhỏ.
Du Quân Diệp sững sờ một lúc, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, cô bước nhanh đuổi kịp An Cát, đưa tay ra đút tay vào túi áo khoác An Cát, tìm bàn tay của cô ấy, tìm kẻ hở ngón tay, thành công đan mười ngón vào nhau.
"Có phải em từng đi học nấu ăn không?" An Cát cảm thấy hai má lại bắt đầu nóng lên, chỉ có thể tiếp tục chủ đề còn dang dở.
"Ừm! Lúc không đóng phim thì đi học, sợ không có chị ở bên, lỡ đâu chết đói thì sao?"
An Cát cong môi, cô không thèm tin lý do nguỵ biện của người kia, "Em bớt ba hoa đi, trước kia còn chê đồ chị nấu không thể ăn còn gì!"
"Em có sao?" Du Quân Diệp nhanh chóng phản bác.
"Em có! Mỗi lần chị nấu ăn em có ăn hết đâu, vậy nếu không chê thì tại sao lại không ăn, em nhìn đi hôm nay em nấu chị ăn sạch sẽ còn gì." An Cát nghiêm nghị nói.
Du Quân Diệp bị chọc cười trước lời nói hùng hồn của An Cát, "Chị đâu ra cái logic đó vậy? Chị nuôi em như nuôi heo, em làm sao mà ăn được nhiều? Chị cũng đâu phải không biết, công việc của chúng ta cần phải quản lý dáng người mà."
"Nhưng chị chưa thấy em biến thành heo. Điều đó chứng tỏ chị không đủ tiêu chuẩn để nuôi heo!" An Cát không quan tâm lắm, tiếp tục hùng biện logic của mình.
"Nếu theo như lời chị nói, vậy xem ra em đủ tiêu chuẩn làm nghề chăn nuôi rồi!" Du Quân Diệp siết chặt bàn tay của An Cát.
"Oa! Ngồi chờ biến thành heo, sau đó lại bị em ghét bỏ, có phải em cố ý hay không?" An Cát bĩu môi, quay sang nói Du Quân Diệp.
"Chậc chậc, coi kìa hôm nay chị mượn miệng của ai vậy, há miệng một cái là đầy giảo biện." Du Quân Diệp nói xong liền đưa tay chuẩn bị véo cái miệng đang bĩu kia.
An Cát cười, nghiêng đầu né.
"Trước kia...."
...
Bầu trời không trăng không sao, chỉ có ngọn đèn đường mờ ảo trong đêm đen kéo dài bóng dáng hai người đang tựa vào nhau...
Tuy rằng giữa các cô có khoảng cách ba năm trống vắng, nhưng mà chỉ cần ôm nhau, khoảng thời gian ba năm kia giờ như chỉ còn là chữ số, trái tim của họ chưa bao giờ chia lìa, vẫn luôn quan tâm yêu thương lẫn nhau.
Chiều dài của thời gian và chiều ngang của không gian đã dần khép lại sau đôi lần tâm sự, rào cản không gian bị xoá bỏ bởi lực hấp dẫn của tâm hồn.
Ba năm xa cách nói dài cũng không dài, ngắn cũng chẳng ngắn, nhưng ở trước mặt những người yêu nhau, quá khứ sẽ dần bị phai nhạt khi bắt đầu cuộc sống có nhau và cuối cùng tan biến trong ánh mắt, cùng với sự hấp dẫn của tình yêu.
*
"Hai ngày nữa chị sẽ về nhà mẹ một chuyến. Sắp đến Tết rồi, muốn về nhìn xem mọi người thế nào." Sau khi kết thúc bữa ăn sáng, An Cát vừa nói vừa lắc hông.
Du Quân Diệp đang nằm đọc sách trên ghế sô pha, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn An Cát.
"Nhìn chị làm gì? Em không muốn chị đi sao?" An Cát vui vẻ trêu chọc.
"Vâng vâng vâng, không muốn chị đi, chị có thể không đi không?" Du Quân Diệp cười nói.
"Như vậy không tốt. Em có không muốn chị đi, chị cũng sẽ đi."
"Chị ở lại đó bao lâu?" Du Quân Diệp hỏi sau một lúc suy nghĩ.
"Cũng chỉ ăn bữa cơm thôi, cho dù có làm gì thì tối chị sẽ về nhà." An Cát nghĩ nghĩ rồi nói, năm vừa rồi cô làm gì nhỉ, về nhà tâm sự với mẹ và các chị em, cho dù họ có nháo cô cũng đi về, dù sao thân thể mẹ cô cũng còn tốt, không cần lo lắng lắm, mấu chốt là cách đó cũng không xa, cho nên có khi rảnh cô cũng về nhà bên đó.
Du Quân Diệp còn không chịu trả lời, An Cát đột nhiên dừng động tác của mình.
Cô nhìn Du Quân Diệp, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng đến gần Du Quân Diệp, đưa tay ra cầm lấy cuốn sách Du Quân Diệp đang đọc, đến lúc Du Quân Diệp dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô, cô mới nghiêm túc nói, "Hay là, em đi với chị về nhà mẹ chị đi."
"A?" Du Quân Diệp giật mình khi An Cát nói như vậy.
"Em..., em không muốn đi sao?" An Cát ngập ngừng hỏi sau khi thấy phản ứng ngây ngốc của Du Quân Diệp.
Sau một hồi ngây ngốc, Du Quân Diệp nhanh chóng phản ứng lại: "Sao lại không muốn đi chứ, đó là nhà của mẹ chị, em nhất định muốn đi. Chỉ là..."
An Cát nắm lấy tay Du Quân Diệp và hỏi với một nụ cười nhẹ, "Chỉ là gì?"