Chương 61: Bí mật
Nghe được Du Quân Diệp nhắc đến chương trình ghi hình cuối năm kia, An Cát bỗng nhiên lo lắng, nghĩ đến chút tâm tư nhỏ ghi hình lúc đó, mặt An Cát dần dần ửng đỏ.
Lúc đó, cô mặc váy cưới đứng trên sân khấu cùng với Du Quân Diệp, lúc ấy có biết bao nhiêu dũng cảm thì bây giờ có bấy nhiêu e thẹn.
Hy vọng Du Quân Diệp không biết được sự thật, suy cho cùng người này cũng chẳng chú ý đến mấy cái tin bát quái của giải trí, mà hiếm khi hứng thú với mấy loại trang phục thế này.
Du Quân Diệp nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt An Cát, mặt có chút hồng thậm chí tai còn đỏ, cô cảm thấy thích thú, lúc đó dũng cảm còn bây giờ thì e thẹn.
"Hình như phát trước khi sang năm mới thì phải? Chị có biết không?"
"Chị nhớ hình như là 8 giờ tối ngày 29 tháng chạp sẽ phát sóng." An Cát có chút nhớ lại, nếu cô nhớ không lầm thì chắc là thời gian đó, nhưng mà thật ra cô nhớ không lầm, vì cô còn định hôm đó xem chương trình này một mình.
"Vậy chúng ta cùng nhau xem nha?"
"Ừm~" An Cát ừm như muỗi kêu, khi đó cô còn chưa tưởng tượng được là sẽ có cơ hội xem cùng Du Quân Diệp, nghĩ thôi đã thấy nóng.
"Dựa theo thời gian thì chúng ta sẽ xuất hiện gần 10 giờ." Du Quân Diệp lẩm bẩm một mình, nhớ lại thời gian ghi hình hôm đó.
"Em sao thế? Còn tính toán thời gian rõ ràng, hôm đó em có việc gì à?" An Cát thấy Du Quân Diệp lẩm bẩm một mình, cô nhìn Du Quân Diệp hỏi.
"À?" Du Quân Diệp bị mắc kẹt trong dòng suy nghĩ của chính mình, và hơi sững sờ khi An Cát hỏi, "Không có gì hết, sắp đến giao thừa rồi, không có lịch trình nào cả, ở cạnh chị vào hôm đó là việc lớn nhất của em, cũng là việc quan trọng nhất."
"Miệng lưỡi trơn tru, chỉ biết nói ngọt~" An Cát cười khúc khích, đưa tay lên đánh yêu cánh tay Du Quân Diệp.
"Em ngọt hay không ngọt, không phải chị biết từ sớm rồi sao? Nếu quên thì nói, lại đây cho nếm lại nè?" Nói xong lập tức bĩu môi sáp lại.
An Cát cười, chặn lại hành động của Du Quân Diệp, "Không đứng đắn."
Không được hôn, Du Quân Diệp hoàn toàn chẳng thấy khó chịu, vốn dĩ cô chỉ muốn đùa một chút thôi, "Chị lên giường nằm nghỉ ngơi đi, đừng làm việc gì quá sức, phải mau dưỡng cho khoẻ lại."
"Ừm! Chị biết rồi." An Cát gật đầu, nhìn Du Quân Diệp lại hỏi, "Em thì sao? Không ngủ cùng chị à?"
"Em đi mua vài thứ rồi quay lại. Ở nhà chắc không có cái gì hết phải không?" Du Quân Diệp nói xong, đứng dậy đi đến tủ lạnh.
Quay đầu lại, cô nhún vai với An Cát, lè lưỡi, làm mặt quỷ.
An Cát nghĩ cũng thấy buồn cười, cô cũng đứng dậy, đi tới chỗ Du Quân Diệp, nắm tay Du Quân Diệp nói: "Cùng nhau đi thôi, một mình em mua đồ không dễ đâu."
Du Quân Diệp vòng tay ôm An Cát và đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nói: "Hai chúng ta xuất hiện trong siêu thị cùng nhau, sau đó cùng nhau mua đồ dùng cần thiết hàng ngày. Nếu các tay săn ảnh chụp được ảnh, đó không phải là tin tức lớn? Vậy thì không tốt, xử lý cũng phiền phức nữa."
"Nhưng..." An Cát muốn nói gì đó, nhưng bị Du Quân Diệp ngăn lại.
"Không có nhưng nhị gì hết!" Du Quân Diệp vén chăn trên giường, xoay người giơ tay chuẩn bị giúp An Cát cởi áo khoác.
An Cát trốn sang một bên, cười dịu dàng nói: "Để tự chị làm."
Khóe miệng Du Quân Diệp cong lên, thay vì trêu chọc An Cát, cô lại xoay người bật điều hòa để điều chỉnh nhiệt độ. Lúc này cô mới phát hiện, điều khiển của điều hoà sạch sẽ, không có một hạt bụi.
Du Quân Diệp lại nhìn quanh toàn bộ căn phòng, mọi thứ đều sạch sẽ, cô khẽ thở dài, ánh mắt tối sầm lại, trầm giọng hỏi: "Chị thường xuyên về đây sao?"
"Ừm!" An Cát thành thật gật đầu, "Nếu chị ở Long Thành, hầu như mỗi ngày sẽ về một chuyến."
Du Quân Diệp đi tới, ngồi ở bên giường, nhìn An Cát, "Hay về đây ngủ sao?"
"Không có, về chỉ để nhìn xem, dọn dẹp lại nhà cửa, chưa từng ngủ lại lần nào." Sắc mặt An Cát cũng tối sầm, "Nơi này là nhà của chúng ta, nếu ở một mình, chị không có cách nào ngủ được!"
Du Quân Diệp hai mắt cay cay, cô đứng dậy ôm lấy An Cát vừa mới cởi xong áo khoác.
Trong lòng cả hai đều biết rất rõ, có một số vấn đề không phải né tránh thì coi như nó chưa từng xảy ra.
Dù họ có che đậy bằng cách nào đi nữa thì giữa họ thực sự có một khoảng trống trong ba năm.
Ba năm qua, căn nhà này không còn hơi thở sống, lạnh như băng, không còn ấm áp như ngày xưa.
Nhưng giờ, bọn họ đã về rồi, căn nhà này sẽ ấm áp lên thôi.
Quá khứ không còn quan trọng nữa, giờ đây người cũng đã về lại, lòng vẫn hướng về nhau, pháo hoa nhân gian có còn xa đâu? Có khó để ấm áp như xưa không?
"Em cũng không dám hỏi chị sống có tốt không, suy bụng ta ra bụng người, chị hay em đều như nhau cả, lúc này không cần hỏi, sau này có em ở đây với chị, mới xem như là sống tốt, như vậy mới yên tâm." Du Quân Diệp thì thầm vào tai An Cát, giống như một mục tiêu và sứ mệnh đặt ra cho bản thân.
"Ừm!" An Cát nghẹn ngào một chút, ôm lại Du Quân Diệp, "Chị xin lỗi! Tất cả là lỗi của chị, đáng lẽ chị gánh chịu nó, nhưng lại làm ảnh hưởng đến em..."
Du Quân Diệp thực sự cảm thấy rất khó chịu, nhưng để không làm An Cát cảm thấy quá buồn, cô cố ý nhẹ giọng nói: "Đồ ngốc, ở đâu mà xin lỗi hoài vậy, chị không cần xin lỗi, em biết chị có lý do của chị, nếu không phải bất đắc dĩ thì chị cũng không đi đến bước này, khiến bản thân không vui."
Ngập ngừng một chút, cô tiếp tục, "Rốt cuộc, việc đẩy em ra xa cũng đủ khiến chị cảm thấy rất khổ sở. Chị cũng đâu có vui vẻ mà sống, phải không?"
An Cát không nói, mà chỉ lại ngả vào vòng tay của Du Quân Diệp, rõ ràng là đã ôm rồi nhưng vẫn cảm thấy không đủ, muốn hợp nhất vào nhau.
"Chị nghe này, người nên nói xin lỗi là em, đang yên đang lành lại chọc chị khóc nữa rồi." Du Quân Diệp nhẹ nhàng đẩy vai An Cát ra, và dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên má An Cát. "Đừng nghĩ nhiều, có lẽ đây là thử thách của thượng đế dành cho chúng ta. Những người nên duyên yêu nhau sẽ không bao giờ xa cách".
"Ừm!" An Cát rầu rĩ ừm một tiếng.
"Được, được rồi, chị yêu, đừng khóc nữa, em ngủ cùng chị nha, lát nữa đi siêu thị mua đồ sau." Du Quân Diệp thương tiếc, vén lọn tóc rơi trên tai An Cát ra sau tai.
"Được!" An Cát khịt khịt mũi, từ từ ngăn lại cảm xúc, lại ôm chặt lấy Du Quân Diệp, một lúc sau mới bình tĩnh lại.
Thấy tâm trạng An Cát đã ổn định, Du Quân Diệp đẩy vai An Cát ngồi xuống bên giường, cởi dép rồi nằm lên giường.
An Cát nhìn Du Quân Diệp không chớp mắt, Du Quân Diệp mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán An Cát, cũng cởi quần áo rồi nằm xuống giường, ôm An Cát, vỗ lưng cô ấy, cùng An Cát đi vào giấc ngủ.
Có lẽ là do cái ôm của Du Quân Diệp quá ấm, hoặc có lẽ là do An Cát thực sự mệt mỏi vì thức dậy vào buổi sáng sớm, hoặc cũng có thể là do uống thuốc nên rất nhanh cô đã ngủ say.
Du Quân Diệp nhìn vào khuôn mặt yên bình đang say ngủ của An Cát, khi đôi mắt to tròn ngấn nước ấy nhắm lại, nó không hề làm mất đi vẻ đẹp của cô ấy, nhìn thôi cũng đã cảm thấy gợi cảm, khóe miệng hơi nhếch lên, hẳn là đang mơ một giấc mơ ngọt ngào?
Tâm trí Du Quân Diệp khẽ nhúc nhích, cô đã hôn không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ phút này cô vẫn muốn trộm một chút hương. Vì vậy, cô từ từ tiến lại gần, chạm nhẹ vào nó rồi rời đi, cô sợ bản thân không nhịn được sẽ hôn sâu hơn, vậy sẽ quấy rầy mộng đẹp của người kia, nhẫn nhịn một chút, nếu thực sự muốn hôn thì chờ cô ấy thức dậy, khi đã ngủ một giấc thật ngon, đương nhiên An Cát sẽ không từ chối.
Hít một hơi thật sâu, Du Quân Diệp nhẹ nhàng nhấc tay ôm eo An Cát, cẩn thận đặt cô nằm phẳng, vén chăn bông lên, đợi một lúc, phát hiện cô ấy không bị đánh thức, mới lặng lẽ xuống giường, cầm lấy áo khoác mặc vào rồi bước ra ngoài.
Sau khi đóng cửa phòng ngủ, cả căn nhà trở nên yên tĩnh, Du Quân Diệp nhìn khung cửa sổ, đó là nơi mà cô từng ngồi lặng thinh thật lâu, bây giờ cảnh kia cũng dần mờ nhạt trong tâm trí cô.
Sự lo lắng và sợ hãi trong lòng cô cũng đã được giảm bớt.
Phải nói từ khi bước vào cửa đến giờ, An Cát đã làm hết sức để chữa lành vết thương trong lòng Du Quân Diệp, tuy rằng cô ấy tự tạo ra nó, nhưng mà cô ấy cũng tự mình đến để chữa trị.
Hóa ra một số thứ thực sự chỉ là như thế này, và nó không đáng sợ như họ tưởng tượng.
Hoá ra trước kia là bản thân tự cao chỉ đứng giậm chân một chỗ, tiến thêm một bước mới thực sự có thể mở rộng tầm nhìn.
Đây đều là những điều An Cát mang đến cho cô, và cô hiểu ra được.
Du Quân Diệp nhếch môi, cười ngọt ngào, cầm chìa khóa rồi bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi thang máy, Du Quân Diệp đã gọi ngay cho Thạch Duệ Duệ.
"Yo, giờ này mà chị còn rảnh rỗi gọi cho em a." Thạch Duệ Duệ mở miệng và nói đùa ngay khi vừa nghe máy.
"Sao nào? Gọi điện thoại cho em cần phải rảnh hay không rảnh à? Ở thành trống còn muốn xem hoàng lịch à?" Du Quân Diệp cười hỏi ngược lại. Không thể không nói, bây giờ tâm trạng Du Quân Diệp rất tốt.
"Vậy cũng không cần, chỉ là em cảm thấy giờ này chị nên tình chàng ý thiếp với chị An Cát chứ, sao lại có dư thời gian gọi cho em." Thạch Duệ Duệ cười đáp.
"Đừng nói nhảm nữa, cô ấy ngủ mất rồi, giờ chị cần đi mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày." Du Quân Diệp nói hành trình của mình.
"Chị muốn em giúp à? Bây giờ, em qua đó ngay, dù sao cũng không xa lắm." Thạch Duệ Duệ nghe thấy ý của Du Quân Diệp, như thể nhờ cô mua giúp.
"Vậy không cần đâu, chị chỉ cần em tìm giúp chị, sau đó ghi ra gửi cho chị, chị xem là được rồi." Du Quân Diệp dừng lại một lúc, và sau đó tiếp tục.
"Chị cần em tìm cái gì?" Thạch Duệ Duệ càng thêm tò mò, cô chưa từng thấy Du Quân Diệp yêu cầu cô tìm kiếm gì, đột nhiên nói ra câu này, quả thực khiến người ta tò mò.
"Hmmmm, nhẫn cưới." Do dự một lúc, Du Quân Diệp vẫn nói, rồi nói thêm: "Hiện tại chuyện này cần giữ bí mật, chỉ có em biết, mau làm đi."
"A? Lão đại, chị muốn cầu hôn?" Thạch Duệ Duệ giật mình, giọng nói của cô đột nhiên tăng lên rất nhiều.
"Chậc chậc! Em có thể im lặng hơn một chút được không? Nói giữ bí mật thế mà cái giọng em sắp trở thành loa phóng thanh, ai cũng có thể nghe được." Du Quân Diệp bất mãn nói.
"Không sao nha, em ở nhà một mình, không có ai nghe đâu." Thạch Duệ Duệ giải thích nhanh nhất có thể, rồi hào hứng nói, "Em sẽ làm ngay và gửi tất cả mẫu cho chị vào buổi tối."
"Được rồi! Vậy giao cho em đó."
Du Quân Diệp cúp điện thoại thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn trời, trời đã về chiều, nắng không chói chang mà ấm áp, bầu trời trong xanh lạ thường.
Sau khi Du Quân Diệp mua những thứ cô muốn mua, cô đã trở về nhà trong một vài chuyến đi. Nhìn vào một đống thứ, cảm giác đầy thành tựu, sau đó sắp xếp đâu vào đó. Nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ cơm tối rồi.
Không quan tâm đến những thứ còn lại, Du Quân Diệp lặng lẽ vào phòng ngủ nhìn An Cát trước, cô ấy vẫn đang ngủ say, thở đều và hai má ửng hồng hồi phục khí sắc, thực sự rất đáng yêu.
Du Quân Diệp lặng lẽ quan sát một lúc, sau đó mới hài lòng bước ra ngoài chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa tối.
Trong nhà bếp, có một thân ảnh bận rộn, làn khói bóc lên nghi ngút, tạo thành một bức tranh đẹp nhất thế gian.
An Cát lao ra khỏi cửa phòng ngủ, nhìn thấy một cảnh tượng đẹp đẽ đầy pháo hoa, cô ngây người đứng đó, ánh mắt lưu luyến.
Nghe thấy tiếng động, Du Quân Diệp quay lại và thấy An Cát đang nhìn về phía mình, còn đứng ngây ra đó.
Để ý kỹ hơn, An Cát thậm chí còn không mang dép, để đôi chân trần đi trên sàn nhà lạnh lẽo.
Du Quân Diệp cau mày, tắt lửa rồi bước nhanh ra ngoài, kéo An Cát ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
"Chị làm sao thế? Dép cũng không mang vào đã đi ra đây, sàn nhà lạnh lắm." Du Quân Diệp bước đến tủ giày, lấy một đôi dép lê qua. Cô ngồi xổm xuống và giúp An Cát mang vào.
"Chị tỉnh lại, không thấy em đâu, còn tưởng rằng tất cả chỉ là mơ, cho nên có chút nóng vội." Giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, An Cát cúi đầu kéo góc quần áo, ngập ngừng nói, ngay cả ánh mắt của Du Quân Diệp cũng không dám nhìn.
"Này!" Du Quân Diệp khẽ thở dài, đứng dậy, ôm lấy An Cát, đau lòng nói: "Đồ ngốc, cho dù là mơ, chị cũng phải mang dép vào chứ, chẳng lẽ là mơ, chỉ vì chị không mang dép sẽ thành hiện thực sao?"
"Là do chị nóng vội mà!" An Cát bất lực cúi đầu.
"Được, được rồi, không sao đâu! Đây không phải là mơ, em về rồi, em sẽ ở bên cạnh chị, sau này em sẽ luôn ở bên chị." Du Quân Diệp vuốt lưng An Cát và kéo cô đứng dậy, yêu chiều nhéo mũi An Cát.
Cô nhẹ nhàng nói tiếp, "Chị đi tắm rửa đi, sắp có thể ăn tối rồi. Đến giờ ăn tối rồi, chị có đói không?"
"Ừm!" An Cát gật đầu lia lịa, ngẩng đầu hôn lên má Du Quân Diệp, rồi nhanh chóng chạy vào nhà tắm tắm rửa.
"Chị đi chậm một chút, cũng đâu còn là trẻ con nữa đâu, thật sự là..." Du Quân Diệp đưa tay chạm vào chỗ An Cát hôn, nhìn An Cát chui vào nhà tắm như một con thỏ, cô cười đầy thoả mãn.
Lúc đó, cô mặc váy cưới đứng trên sân khấu cùng với Du Quân Diệp, lúc ấy có biết bao nhiêu dũng cảm thì bây giờ có bấy nhiêu e thẹn.
Hy vọng Du Quân Diệp không biết được sự thật, suy cho cùng người này cũng chẳng chú ý đến mấy cái tin bát quái của giải trí, mà hiếm khi hứng thú với mấy loại trang phục thế này.
Du Quân Diệp nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt An Cát, mặt có chút hồng thậm chí tai còn đỏ, cô cảm thấy thích thú, lúc đó dũng cảm còn bây giờ thì e thẹn.
"Hình như phát trước khi sang năm mới thì phải? Chị có biết không?"
"Chị nhớ hình như là 8 giờ tối ngày 29 tháng chạp sẽ phát sóng." An Cát có chút nhớ lại, nếu cô nhớ không lầm thì chắc là thời gian đó, nhưng mà thật ra cô nhớ không lầm, vì cô còn định hôm đó xem chương trình này một mình.
"Vậy chúng ta cùng nhau xem nha?"
"Ừm~" An Cát ừm như muỗi kêu, khi đó cô còn chưa tưởng tượng được là sẽ có cơ hội xem cùng Du Quân Diệp, nghĩ thôi đã thấy nóng.
"Dựa theo thời gian thì chúng ta sẽ xuất hiện gần 10 giờ." Du Quân Diệp lẩm bẩm một mình, nhớ lại thời gian ghi hình hôm đó.
"Em sao thế? Còn tính toán thời gian rõ ràng, hôm đó em có việc gì à?" An Cát thấy Du Quân Diệp lẩm bẩm một mình, cô nhìn Du Quân Diệp hỏi.
"À?" Du Quân Diệp bị mắc kẹt trong dòng suy nghĩ của chính mình, và hơi sững sờ khi An Cát hỏi, "Không có gì hết, sắp đến giao thừa rồi, không có lịch trình nào cả, ở cạnh chị vào hôm đó là việc lớn nhất của em, cũng là việc quan trọng nhất."
"Miệng lưỡi trơn tru, chỉ biết nói ngọt~" An Cát cười khúc khích, đưa tay lên đánh yêu cánh tay Du Quân Diệp.
"Em ngọt hay không ngọt, không phải chị biết từ sớm rồi sao? Nếu quên thì nói, lại đây cho nếm lại nè?" Nói xong lập tức bĩu môi sáp lại.
An Cát cười, chặn lại hành động của Du Quân Diệp, "Không đứng đắn."
Không được hôn, Du Quân Diệp hoàn toàn chẳng thấy khó chịu, vốn dĩ cô chỉ muốn đùa một chút thôi, "Chị lên giường nằm nghỉ ngơi đi, đừng làm việc gì quá sức, phải mau dưỡng cho khoẻ lại."
"Ừm! Chị biết rồi." An Cát gật đầu, nhìn Du Quân Diệp lại hỏi, "Em thì sao? Không ngủ cùng chị à?"
"Em đi mua vài thứ rồi quay lại. Ở nhà chắc không có cái gì hết phải không?" Du Quân Diệp nói xong, đứng dậy đi đến tủ lạnh.
Quay đầu lại, cô nhún vai với An Cát, lè lưỡi, làm mặt quỷ.
An Cát nghĩ cũng thấy buồn cười, cô cũng đứng dậy, đi tới chỗ Du Quân Diệp, nắm tay Du Quân Diệp nói: "Cùng nhau đi thôi, một mình em mua đồ không dễ đâu."
Du Quân Diệp vòng tay ôm An Cát và đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nói: "Hai chúng ta xuất hiện trong siêu thị cùng nhau, sau đó cùng nhau mua đồ dùng cần thiết hàng ngày. Nếu các tay săn ảnh chụp được ảnh, đó không phải là tin tức lớn? Vậy thì không tốt, xử lý cũng phiền phức nữa."
"Nhưng..." An Cát muốn nói gì đó, nhưng bị Du Quân Diệp ngăn lại.
"Không có nhưng nhị gì hết!" Du Quân Diệp vén chăn trên giường, xoay người giơ tay chuẩn bị giúp An Cát cởi áo khoác.
An Cát trốn sang một bên, cười dịu dàng nói: "Để tự chị làm."
Khóe miệng Du Quân Diệp cong lên, thay vì trêu chọc An Cát, cô lại xoay người bật điều hòa để điều chỉnh nhiệt độ. Lúc này cô mới phát hiện, điều khiển của điều hoà sạch sẽ, không có một hạt bụi.
Du Quân Diệp lại nhìn quanh toàn bộ căn phòng, mọi thứ đều sạch sẽ, cô khẽ thở dài, ánh mắt tối sầm lại, trầm giọng hỏi: "Chị thường xuyên về đây sao?"
"Ừm!" An Cát thành thật gật đầu, "Nếu chị ở Long Thành, hầu như mỗi ngày sẽ về một chuyến."
Du Quân Diệp đi tới, ngồi ở bên giường, nhìn An Cát, "Hay về đây ngủ sao?"
"Không có, về chỉ để nhìn xem, dọn dẹp lại nhà cửa, chưa từng ngủ lại lần nào." Sắc mặt An Cát cũng tối sầm, "Nơi này là nhà của chúng ta, nếu ở một mình, chị không có cách nào ngủ được!"
Du Quân Diệp hai mắt cay cay, cô đứng dậy ôm lấy An Cát vừa mới cởi xong áo khoác.
Trong lòng cả hai đều biết rất rõ, có một số vấn đề không phải né tránh thì coi như nó chưa từng xảy ra.
Dù họ có che đậy bằng cách nào đi nữa thì giữa họ thực sự có một khoảng trống trong ba năm.
Ba năm qua, căn nhà này không còn hơi thở sống, lạnh như băng, không còn ấm áp như ngày xưa.
Nhưng giờ, bọn họ đã về rồi, căn nhà này sẽ ấm áp lên thôi.
Quá khứ không còn quan trọng nữa, giờ đây người cũng đã về lại, lòng vẫn hướng về nhau, pháo hoa nhân gian có còn xa đâu? Có khó để ấm áp như xưa không?
"Em cũng không dám hỏi chị sống có tốt không, suy bụng ta ra bụng người, chị hay em đều như nhau cả, lúc này không cần hỏi, sau này có em ở đây với chị, mới xem như là sống tốt, như vậy mới yên tâm." Du Quân Diệp thì thầm vào tai An Cát, giống như một mục tiêu và sứ mệnh đặt ra cho bản thân.
"Ừm!" An Cát nghẹn ngào một chút, ôm lại Du Quân Diệp, "Chị xin lỗi! Tất cả là lỗi của chị, đáng lẽ chị gánh chịu nó, nhưng lại làm ảnh hưởng đến em..."
Du Quân Diệp thực sự cảm thấy rất khó chịu, nhưng để không làm An Cát cảm thấy quá buồn, cô cố ý nhẹ giọng nói: "Đồ ngốc, ở đâu mà xin lỗi hoài vậy, chị không cần xin lỗi, em biết chị có lý do của chị, nếu không phải bất đắc dĩ thì chị cũng không đi đến bước này, khiến bản thân không vui."
Ngập ngừng một chút, cô tiếp tục, "Rốt cuộc, việc đẩy em ra xa cũng đủ khiến chị cảm thấy rất khổ sở. Chị cũng đâu có vui vẻ mà sống, phải không?"
An Cát không nói, mà chỉ lại ngả vào vòng tay của Du Quân Diệp, rõ ràng là đã ôm rồi nhưng vẫn cảm thấy không đủ, muốn hợp nhất vào nhau.
"Chị nghe này, người nên nói xin lỗi là em, đang yên đang lành lại chọc chị khóc nữa rồi." Du Quân Diệp nhẹ nhàng đẩy vai An Cát ra, và dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên má An Cát. "Đừng nghĩ nhiều, có lẽ đây là thử thách của thượng đế dành cho chúng ta. Những người nên duyên yêu nhau sẽ không bao giờ xa cách".
"Ừm!" An Cát rầu rĩ ừm một tiếng.
"Được, được rồi, chị yêu, đừng khóc nữa, em ngủ cùng chị nha, lát nữa đi siêu thị mua đồ sau." Du Quân Diệp thương tiếc, vén lọn tóc rơi trên tai An Cát ra sau tai.
"Được!" An Cát khịt khịt mũi, từ từ ngăn lại cảm xúc, lại ôm chặt lấy Du Quân Diệp, một lúc sau mới bình tĩnh lại.
Thấy tâm trạng An Cát đã ổn định, Du Quân Diệp đẩy vai An Cát ngồi xuống bên giường, cởi dép rồi nằm lên giường.
An Cát nhìn Du Quân Diệp không chớp mắt, Du Quân Diệp mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán An Cát, cũng cởi quần áo rồi nằm xuống giường, ôm An Cát, vỗ lưng cô ấy, cùng An Cát đi vào giấc ngủ.
Có lẽ là do cái ôm của Du Quân Diệp quá ấm, hoặc có lẽ là do An Cát thực sự mệt mỏi vì thức dậy vào buổi sáng sớm, hoặc cũng có thể là do uống thuốc nên rất nhanh cô đã ngủ say.
Du Quân Diệp nhìn vào khuôn mặt yên bình đang say ngủ của An Cát, khi đôi mắt to tròn ngấn nước ấy nhắm lại, nó không hề làm mất đi vẻ đẹp của cô ấy, nhìn thôi cũng đã cảm thấy gợi cảm, khóe miệng hơi nhếch lên, hẳn là đang mơ một giấc mơ ngọt ngào?
Tâm trí Du Quân Diệp khẽ nhúc nhích, cô đã hôn không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ phút này cô vẫn muốn trộm một chút hương. Vì vậy, cô từ từ tiến lại gần, chạm nhẹ vào nó rồi rời đi, cô sợ bản thân không nhịn được sẽ hôn sâu hơn, vậy sẽ quấy rầy mộng đẹp của người kia, nhẫn nhịn một chút, nếu thực sự muốn hôn thì chờ cô ấy thức dậy, khi đã ngủ một giấc thật ngon, đương nhiên An Cát sẽ không từ chối.
Hít một hơi thật sâu, Du Quân Diệp nhẹ nhàng nhấc tay ôm eo An Cát, cẩn thận đặt cô nằm phẳng, vén chăn bông lên, đợi một lúc, phát hiện cô ấy không bị đánh thức, mới lặng lẽ xuống giường, cầm lấy áo khoác mặc vào rồi bước ra ngoài.
Sau khi đóng cửa phòng ngủ, cả căn nhà trở nên yên tĩnh, Du Quân Diệp nhìn khung cửa sổ, đó là nơi mà cô từng ngồi lặng thinh thật lâu, bây giờ cảnh kia cũng dần mờ nhạt trong tâm trí cô.
Sự lo lắng và sợ hãi trong lòng cô cũng đã được giảm bớt.
Phải nói từ khi bước vào cửa đến giờ, An Cát đã làm hết sức để chữa lành vết thương trong lòng Du Quân Diệp, tuy rằng cô ấy tự tạo ra nó, nhưng mà cô ấy cũng tự mình đến để chữa trị.
Hóa ra một số thứ thực sự chỉ là như thế này, và nó không đáng sợ như họ tưởng tượng.
Hoá ra trước kia là bản thân tự cao chỉ đứng giậm chân một chỗ, tiến thêm một bước mới thực sự có thể mở rộng tầm nhìn.
Đây đều là những điều An Cát mang đến cho cô, và cô hiểu ra được.
Du Quân Diệp nhếch môi, cười ngọt ngào, cầm chìa khóa rồi bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi thang máy, Du Quân Diệp đã gọi ngay cho Thạch Duệ Duệ.
"Yo, giờ này mà chị còn rảnh rỗi gọi cho em a." Thạch Duệ Duệ mở miệng và nói đùa ngay khi vừa nghe máy.
"Sao nào? Gọi điện thoại cho em cần phải rảnh hay không rảnh à? Ở thành trống còn muốn xem hoàng lịch à?" Du Quân Diệp cười hỏi ngược lại. Không thể không nói, bây giờ tâm trạng Du Quân Diệp rất tốt.
"Vậy cũng không cần, chỉ là em cảm thấy giờ này chị nên tình chàng ý thiếp với chị An Cát chứ, sao lại có dư thời gian gọi cho em." Thạch Duệ Duệ cười đáp.
"Đừng nói nhảm nữa, cô ấy ngủ mất rồi, giờ chị cần đi mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày." Du Quân Diệp nói hành trình của mình.
"Chị muốn em giúp à? Bây giờ, em qua đó ngay, dù sao cũng không xa lắm." Thạch Duệ Duệ nghe thấy ý của Du Quân Diệp, như thể nhờ cô mua giúp.
"Vậy không cần đâu, chị chỉ cần em tìm giúp chị, sau đó ghi ra gửi cho chị, chị xem là được rồi." Du Quân Diệp dừng lại một lúc, và sau đó tiếp tục.
"Chị cần em tìm cái gì?" Thạch Duệ Duệ càng thêm tò mò, cô chưa từng thấy Du Quân Diệp yêu cầu cô tìm kiếm gì, đột nhiên nói ra câu này, quả thực khiến người ta tò mò.
"Hmmmm, nhẫn cưới." Do dự một lúc, Du Quân Diệp vẫn nói, rồi nói thêm: "Hiện tại chuyện này cần giữ bí mật, chỉ có em biết, mau làm đi."
"A? Lão đại, chị muốn cầu hôn?" Thạch Duệ Duệ giật mình, giọng nói của cô đột nhiên tăng lên rất nhiều.
"Chậc chậc! Em có thể im lặng hơn một chút được không? Nói giữ bí mật thế mà cái giọng em sắp trở thành loa phóng thanh, ai cũng có thể nghe được." Du Quân Diệp bất mãn nói.
"Không sao nha, em ở nhà một mình, không có ai nghe đâu." Thạch Duệ Duệ giải thích nhanh nhất có thể, rồi hào hứng nói, "Em sẽ làm ngay và gửi tất cả mẫu cho chị vào buổi tối."
"Được rồi! Vậy giao cho em đó."
Du Quân Diệp cúp điện thoại thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn trời, trời đã về chiều, nắng không chói chang mà ấm áp, bầu trời trong xanh lạ thường.
Sau khi Du Quân Diệp mua những thứ cô muốn mua, cô đã trở về nhà trong một vài chuyến đi. Nhìn vào một đống thứ, cảm giác đầy thành tựu, sau đó sắp xếp đâu vào đó. Nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ cơm tối rồi.
Không quan tâm đến những thứ còn lại, Du Quân Diệp lặng lẽ vào phòng ngủ nhìn An Cát trước, cô ấy vẫn đang ngủ say, thở đều và hai má ửng hồng hồi phục khí sắc, thực sự rất đáng yêu.
Du Quân Diệp lặng lẽ quan sát một lúc, sau đó mới hài lòng bước ra ngoài chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa tối.
Trong nhà bếp, có một thân ảnh bận rộn, làn khói bóc lên nghi ngút, tạo thành một bức tranh đẹp nhất thế gian.
An Cát lao ra khỏi cửa phòng ngủ, nhìn thấy một cảnh tượng đẹp đẽ đầy pháo hoa, cô ngây người đứng đó, ánh mắt lưu luyến.
Nghe thấy tiếng động, Du Quân Diệp quay lại và thấy An Cát đang nhìn về phía mình, còn đứng ngây ra đó.
Để ý kỹ hơn, An Cát thậm chí còn không mang dép, để đôi chân trần đi trên sàn nhà lạnh lẽo.
Du Quân Diệp cau mày, tắt lửa rồi bước nhanh ra ngoài, kéo An Cát ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
"Chị làm sao thế? Dép cũng không mang vào đã đi ra đây, sàn nhà lạnh lắm." Du Quân Diệp bước đến tủ giày, lấy một đôi dép lê qua. Cô ngồi xổm xuống và giúp An Cát mang vào.
"Chị tỉnh lại, không thấy em đâu, còn tưởng rằng tất cả chỉ là mơ, cho nên có chút nóng vội." Giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, An Cát cúi đầu kéo góc quần áo, ngập ngừng nói, ngay cả ánh mắt của Du Quân Diệp cũng không dám nhìn.
"Này!" Du Quân Diệp khẽ thở dài, đứng dậy, ôm lấy An Cát, đau lòng nói: "Đồ ngốc, cho dù là mơ, chị cũng phải mang dép vào chứ, chẳng lẽ là mơ, chỉ vì chị không mang dép sẽ thành hiện thực sao?"
"Là do chị nóng vội mà!" An Cát bất lực cúi đầu.
"Được, được rồi, không sao đâu! Đây không phải là mơ, em về rồi, em sẽ ở bên cạnh chị, sau này em sẽ luôn ở bên chị." Du Quân Diệp vuốt lưng An Cát và kéo cô đứng dậy, yêu chiều nhéo mũi An Cát.
Cô nhẹ nhàng nói tiếp, "Chị đi tắm rửa đi, sắp có thể ăn tối rồi. Đến giờ ăn tối rồi, chị có đói không?"
"Ừm!" An Cát gật đầu lia lịa, ngẩng đầu hôn lên má Du Quân Diệp, rồi nhanh chóng chạy vào nhà tắm tắm rửa.
"Chị đi chậm một chút, cũng đâu còn là trẻ con nữa đâu, thật sự là..." Du Quân Diệp đưa tay chạm vào chỗ An Cát hôn, nhìn An Cát chui vào nhà tắm như một con thỏ, cô cười đầy thoả mãn.