Chương 63: Nội Tâm
"Chỉ là em cứ thế này đi qua đó, có phải sẽ doạ mẹ chị không?" Du Quân Diệp cất sách đi, đặt ở trên bàn cà phê trước mặt, nắm lấy tay An Cát, cười nói.
"Không, mẹ chị thích xem phim. Em là ảnh hậu nổi tiếng, mẹ sẽ nhận ra em." An Cát cười nhéo nhéo cái tay đang nắm cô, vẻ mặt đầy tự hào.
"Nhận ra là một chuyện, nhưng về với chị là một chuyện khác!" Du Quân Diệp vừa nói vừa đưa tay ra chơi đùa với mấy sợi tóc rũ bên tai An Cát.
An Cát không nói, hưởng thụ cái tay ôn nhu vuốt ve bên tai cô.
"Có phải bảo em đi cùng chị, chỉ là nhất thời chị nghĩ ra không?" Du Quân Diệp buồn cười hỏi.
"Ừm! Chuyện gì cũng không thể giấu em được." An Cát bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
"Chuyện này có gì mà đoán, chúng ta vừa mới về nhà, chị làm gì có thời gian mà đi nói chuyện với mọi người đúng không?"
"Chị cảm thấy bản thân ngốc thật." An Cát ảo não nhíu mày.
"Sao lại nói vậy? Đồ ngốc nhà em rất thông minh." Du Quân Diệp càng nhìn càng thấy An Cát rất dễ trêu đùa, thật đáng yêu, nhịn không được lại muốn ghẹo.
An Cát mỉm cười, đánh nhẹ vào tay Du Quân Diệp nói: "Hai đêm nay chị đều mơ thấy em. Sớm mai thức dậy, em vẫn ôm luôn chị, cho nên cảm thấy chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, cho nên chuyện đi gặp mẹ chị cũng là chuyện đương nhiên."
"Gặp mẹ chị là chuyện đương nhiên, nhưng họ có biết mối quan hệ của chúng ta không? Họ... chấp nhận rồi sao?" Du Quân Diệp nhìn vào mắt An Cát và hỏi một cách nghiêm túc.
"Chị chưa nói với họ trước đây, và chị cũng chưa có thời gian để nói với họ. Có lẽ họ không biết." Vẻ mặt buồn rầu của An Cát ngày càng lộ rõ.
"Chị xem đi, mọi người còn không biết chuyện của chúng ta, em đột nhiên đi qua đó cùng chị, chị nói xem làm thế có phải doạ mọi người không, khiến họ sợ thì sẽ mất nhiều hơn được." Du Quân Diệp không chịu được khi thấy An Cát nhíu mày, nên giơ tay vuốt ve, muốn nó thẳng ra.
"Em không tức giận sao? Chị luôn giấu em giống như tình nhân ngầm vậy." An Cát buồn rầu nhìn Du Quân Diệp, giọng nói khẽ trầm.
Du Quân Diệp kéo An Cát vào lòng, vuốt nhẹ lưng cô ấy rồi nhẹ nhàng nói: "Chuyện này có gì đáng giận đâu. Chúng ta khá đặc biệt, dù là công việc hay chuyện khác, nói là tình nhân ngầm thì có sao đâu. Để cho đám báo chí biết sẽ bị quấy rầy, đàm tiếu mất đi cuộc sống yên bình, điều quan trọng là chúng ta vui vẻ hạnh phúc bên nhau là đủ rồi.'
"Chị xin lỗi, để em chịu uỷ khuất. Là do chị không tốt, để em bên chị như một người vô hình, rõ ràng em có thể sống rất tốt dưới ánh mặt trời, nhưng lại nhịn không được đi trêu chọc em..." An Cát có điểm khổ sở, nhớ đến trước kia cô và Du Quân Diệp đều âm thầm sống cùng nhau, đi ra cửa không dám đi chung, ở trước mặt công chúng cũng không có chút giao thoa, mà cô ấy đến giờ vẫn không một câu oán giận, cô ấy càng như vậy, An Cát càng khó chịu.
Cảm thấy sự chán nản của An Cát, Du Quân Diệp đẩy An Cát ra, nhìn thẳng vào mắt cô ấy và nói một cách chân thành, "Đồ ngốc! Không phải em đã sớm nói rồi sao, chúng ta yêu nhau là hai bên tự nguyện, trêu chọc lẫn nhau. Và quan trọng nhất là chúng ta yêu nhau, chị thấy em có khi nào để ý đến ánh mắt người ngoài không? Chỉ cần trong mắt chị có em, trong lòng chị có em, như vậy đủ rồi! Hơn nữa, đây là cuộc sống của chúng ta, cũng đâu cần cho ai nhìn, chị nói xem có phải không?"
An Cát càng nghe càng thấy khó chịu, mũi đau nhức, mắt nóng rực, cô bám vào người Du Quân Diệp, ngã thẳng vào vòng tay Du Quân Diệp, cắn chặt răng, cố nén không cho bản thân khóc.
Du Quân Diệp điều chỉnh lại tư thế, mở rộng vòng tay và ôm chặt An Cát.
Như vậy, Du Quân Diệp đang nằm nửa người trên ghế sofa, mặc dù An Cát đang ngồi, nhưng toàn bộ phần trên cơ thể có thể được coi là nằm trên người Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp vuốt ve lưng An Cát và nói một cách đau lòng: "Ai ô, được rồi, được rồi. Không phải chúng ta đã thỏa thuận khi bắt đầu ở bên nhau sao? Không phải bây giờ chúng ta sống rất tốt sao, chị nhìn xem đi có bao nhiêu cặp phu thê bên nhau mười mấy năm được như chúng ta chứ, giờ còn có thể ôm ấp hôn hít nhau, còn bọn họ thì sao? Đã sớm trở thành người thân từ lâu rồi."
Ngập ngừng một lúc, Du Quân Diệp hỏi đùa, "Chị có từng nghe qua, đôi phu thê trung niên hôn nhau, cảm giác như ác mộng kéo dài vài đêm không."
"Có nghe qua." An Cát lẩm bẩm trả lời lại.
"Chính là như vậy, vậy nếu bây giờ em hôn chị, chị có gặp ác mộng không?"
Suy nghĩ của An Cát dường như bị Du Quân Diệp nói đến vấn đề này, tâm trạng của cô tốt hơn một chút, không chút nghĩ ngợi làm theo lời của Du Quân Diệp, "Làm sao có thể! Chị thích em hôn chị, chị cũng thích hôn em."
Du Quân Diệp âu yếm vuốt ve má An Cát, nhẹ nhàng đáp: "Vậy thì chúng ta so với bọn họ tốt hơn nhiều đúng không? Tình cảm giữa phụ nữ với nhau rất sâu sắc, mà giữa chúng ta lại rất thuần tuý, không pha trộn nhiều thứ trần tục và ham muốn. Có nhiều lúc suy nghĩ của chúng ta rất gần gũi, tâm linh tương thông, như vậy cả đời sẽ không thấy chán. Như vậy không phải tốt sao? Cứ sống đơn giản, an bình đến già, em rất mong đợi cuộc sống như vậy."
An Cát gật đầu, giọng nói rõ ràng hơn một chút, "Chị cũng rất mong chờ. Cảm ơn em, Du..., chị phát hiện ra chị ngày càng thích em làm sao bây giờ?"
Du Quân Diệp hôn lên tóc An Cát và nhẹ nhàng nói: "Em cũng rất thích chị! Chúng ta sẽ mãi như thế."
"Ừm!"
Một lúc sau, An Cát dường như nhớ ra điều gì đó, giọng nói rầu rĩ có chút khàn, "Chị nhớ mẹ chị thích xem mấy bộ phim của em."
"Thật sao? Mẹ vợ có hài lòng không?" Du Quân Diệp cười trêu chọc.
"Cái gì mà mẹ vợ? Em bớt nhói nhảm." An Cát hơi ngẩng đầu lên, mở miệng cắn cằm Du Quân Diệp.
"Không phải sao? Vậy chị vừa rồi kêu em về nhà mẹ đẻ. Em lấy thân phận gì đi chúc tết nè?"
"Chị không cho em đi. Ai cho em đi, chị không có nói như vậy." An Cát bĩu môi cười.
"Chị là đồ vô lại, bắt đầu chơi xấu." Du Quân Diệp ôm chặt tay An Cát hỏi: "Chị nói cho em nghe thử mẹ chị thích phim gì của em?"
"Mẹ chị thích lúc em tóc dài, nói cái gì mà cô gái này chăm sóc tóc tốt ghê, trông rất quyển rũ, gợi cảm. Rồi xem cái vai thư sinh em đóng, nói là rất đẹp..." Nửa câu sau An Cát thay đổi giọng điệu, bắt chước giọng của mẹ nói ra.
"Hahaha" Du Quân Diệp bật cười thành tiếng.
Nói đến tóc, An Cát đột nhiên ngồi dậy, cô đưa tay sờ tóc Du Quân Diệp, vẻ mặt khó hiểu nhìn Du Quân Diệp rồi hỏi: "Em cắt tóc khi nào? Trước đây, khi diễn có mấy phim cần cắt tóc ngắn một chút, em không mấy vui vẻ cho lắm."
Du Quân Diệp cụp mắt xuống, đôi mắt sáng từ từ mờ đi, mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không phát ra tiếng động.
Những thay đổi nhỏ cảm xúc vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của An Cát, "Là do chị sao?" An Cát thận trọng và ngập ngừng hỏi.
Du Quân Diệp nhướng mắt, khóe miệng giật giật, đưa tay lên vuốt ve má An Cát, "3000 sợi chỉ phiền não, cắt tóc xong nhẹ hẳn lên, bây giờ cũng đã qua rồi, tóc ngắn cũng khá ổn."
Du Quân Diệp nói xong liền nhìn An Cát, người kia đang chằm chằm cô, trong mắt lộ ra vẻ buồn bã, cô lo lắng nói: "Nếu chị thích, em sẽ nuôi tóc lại."
An Cát đau khổ nhìn vào mắt Du Quân Diệp, "Chị thích tất cả mọi thứ ở em, quan trọng em thích là được."
"Em thành thế nào cũng được, thử nhiều loại kiểu tóc khác nhau, mới có xứng với cái danh hiệu mọi người đặt cho em 'cô gái ngàn mặt'." Du Quân Diệp nói xong, chớp mắt một cái, tiến đến bên tai An Cát nói nhỏ, "Nếu nuôi lại, chờ đến khi dài đến em, chị đến cưới em, được không?"
"Ừm! em không cần đợi đến lúc đó, chị sẽ cưới em ngay bây giờ. Chị thích em cho dù em là người như thế nào. Trong lòng chị, sớm đã gả cho em." Nói xong, An Cát chủ động rướn người lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Du Quân Diệp.
Sau nụ hôn nhẹ, An Cát tiếp tục nằm xuống trong vòng tay Du Quân Diệp, xoa dịu nỗi khắc khoải trong lòng.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, được Du Quân Diệp ôm vào lòng, thực sự rất ngứa, trêu chọc cả buổi, vẫn bị Du Quân Diệp kêu ngừng, nói chờ thân thể khoẻ lại rồi tính.
Cũng đành phải nhịn thôi, An Cát nghĩ.
Bất quá An Cát cảm thấy thân thể không có gì nghiêm trọng, hết lần này tới lần khác ôm lấy Du Quân Diệp, tai cùng thái dương cọ xát vào nhau, trong lòng vốn đã bồn chồn không yên, muốn cô ấy, muốn cùng cô ấy trầm mê mây mưa ở Vu Sơn, nhưng đều bị ý chí sắt đá của Du Quân Diệp chặn lại.
Càng ngăn lại càng muốn, đã ba năm không có phóng túng, An Cát muốn rất nhiều, nhưng chỉ có thể ôm hôn thôi. Cô thầm nghĩ trong lòng rằng khi Du Quân Diệp cảm thấy sức khỏe cô ổn rồi, cô sẽ không không bỏ qua dễ dàng như vậy.
"Chị kể cho em nghe, chị được mẹ vợ em dạy dỗ thế nào mà đáng yêu quá trời vậy?" Du Quân Diệp thật ra rất hiếu kỳ về giáo dục của An Cát khi nhỏ. Làm sao có một cô gái vừa ôn nhu lại vừa kiên cường được.
"Chị cảm thấy không có gì hết, giống hầu hết các cô gái sinh vào những năm 70, hoặc là được tự do, hoặc là được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn thục nữ, mà chị thì vừa hay được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn thục nữ kia." An Cát từ từ kể chuyện lúc nhỏ của cô.
An Cát là mẫu người được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn thục nữ, từ nhỏ đã là con ngoan của gia đình người khác, đoan trang, hiền thục. Theo nguyện vọng của gia đình, cô phải sớm hẹn hò, lập gia đình nuôi con.
Lần ly hôn đầu tiên, các thành viên trong gia đình rất không đồng tình và thúc giục phải tìm cuộc hôn nhân khác càng sớm càng tốt.
Đến khi ly hôn lần thứ hai, qua mấy năm, An Cát mới nói với gia đình, nhưng dù sao cũng đã xảy ra mấy năm nên không còn cách nào nói thêm, chỉ muốn An Cát tìm người dựa vào.
An Cát nói với họ rằng cô đã có người cô thích, cuộc sống khá tốt, làm cho mọi người không cần nhọc lòng.
Sau khi nghe An Cát nói xong, Du Quân Diệp vuốt tóc An Cát và nhẹ nhàng nói: "Người ta là nổi loạn tuổi dậy thì, còn chị đến tuổi trung niên mới nổi loạn."
An Cát mỉm cười, "Nổi loạn tuổi trung niên, mới có được người mình cần."
Du Quân Diệp vuốt cằm An Cát âu yếm và kết luận: "Mọi chuyện trong quá khứ đều là phần mở đầu. Còn em là chính văn của chị."
"Đúng vậy! Em là khởi đầu cuộc đời chị." An Cát gật đầu đồng ý và vô cùng xúc động nói, "Chỉ khi phá bỏ cái lồng giam bên ngoài, người ta mới có thể theo đuổi hạnh phúc mà họ thực sự mong muốn."
"Chậc chậc, chị yêu của em, đột nhiên trở thành một triết gia." Du Quân Diệp thán phục nói.
"Em thật đáng ghét. Vất vả lắm chị mới có chút vốn từ, thế mà em lại khịa chị." An Cát lúc này vui sướng tự đáy lòng.
"Nếu bản thân chị có thể hiểu được nhiều như vậy, nên sau này đừng có nói bậy!" Du Quân Diệp ám chỉ.
An Cát nhìn Du Quân Diệp, hiểu ý cô ấy và gật đầu lia lịa.
Sau đó, cô đứng dậy, rót đầy hai ly nước và đưa một ly cho Du Quân Diệp.
Trầm mặc một hồi, An Cát cảm thấy trong đầu có vài câu hỏi, ngẫm lại vẫn là hỏi.
"Du ~" Khi nói về bố mẹ mình vừa rồi, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu An Cát, cô chưa bao giờ nghe Du Quân Diệp nhắc đến ba mẹ nên muốn nhân cơ hội này để hỏi.
"Hả?" Du Quân Diệp uể oải đáp.
"Em không nghĩ đến việc mang chị đến gặp ba mẹ em sao?" An Cát cầm tay Du Quân Diệp lên chơi đùa, làm vẻ vô tình hỏi.
Du Quân Diệp không trả lời, An Cát tiếp tục, "Chị không thấy em nhắc ba mẹ em với chị."
Vẫn không đợi câu trả lời của Du Quân Diệp, An Cát ngồi dậy, nhìn Du Quân Diệp và nhận thấy nét mặt của Du Quân Diệp tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Họ rất tốt, chúng ta không cần cố ý đến gặp họ." Giọng Du Quân Diệp tràn ngập sự thờ ơ vô thức.
An Cát liếc nhìn Du Quân Diệp, trầm ngâm.
Nỗi sợ hãi của cô ấy có liên quan đến thời thơ ấu của cô ấy, phải không?
Cha không đau, mẹ không thương sao?
"Nhưng không phải em nói muốn cưới chị sao? Không nên đi gặp họ sao?" An Cát muốn tìm hiểu sâu hơn về chủ đề này, và quan trọng nhất, muốn hiểu quá khứ của Du Quân Diệp, để tìm ra hãy căn nguyên và muốn cô ấy càng sớm càng tốt thoát ra khỏi cái bóng tâm lý của tuổi thơ, miễn cho thỉnh thoảng cô ấy không bối rối.
An Cát chỉ muốn Du Quân Diệp thực sự hạnh phúc và vui vẻ trong cuộc sống sau này.
Sau khi nghe An Cát nói xong, Du Quân Diệp cúi đầu suy nghĩ.
"Thật không tiện nói sao? Nhưng chị cũng muốn biết về quá khứ của em. Chị muốn biết tất cả mọi thứ từ nhỏ đến lớn." An Cát nắm lấy tay Du Quân Diệp, một tay khác vỗ vỗ lên mu bàn tay, trong vô hình cô muốn tiếp sức cho Du Quân Diệp.
"Muốn hiểu rõ thì từ từ em kể cho chị nghe." Du Quân Diệp thở dài, cô hiểu tâm tư bây giờ của An Cát, giống như cô yêu An Cát và muốn biết mọi thứ về cô ấy.
"Được rồi! Vậy em có tấm ảnh nào của em khi còn bé. Ở trên mạng, ảnh của em ít quá, chỉ có một tấm, quá ngoan ngoãn, quá dễ thương. Chị rất thích, cho nên đã lén lưu vào điện thoại lâu rồi." An Cát nói, cầm điện thoại di động lên, lật đến tập tin mã hóa và mở ra, thực sự chỉ có một bức ảnh của Du Quân Diệp khi cô ấy còn nhỏ. Hơn nữa, đây là một tấm duy nhất được đăng lên.
"Trong nhà em có một cuốn album ảnh, có thời gian sẽ đưa cho chị xem." Du Quân Diệp thở phào nhẹ nhõm.
An Cát được như ý muốn, ôm Du Quân Diệp rồi hôn một cái thật kêu, "Em là tốt nhất."
"Không, mẹ chị thích xem phim. Em là ảnh hậu nổi tiếng, mẹ sẽ nhận ra em." An Cát cười nhéo nhéo cái tay đang nắm cô, vẻ mặt đầy tự hào.
"Nhận ra là một chuyện, nhưng về với chị là một chuyện khác!" Du Quân Diệp vừa nói vừa đưa tay ra chơi đùa với mấy sợi tóc rũ bên tai An Cát.
An Cát không nói, hưởng thụ cái tay ôn nhu vuốt ve bên tai cô.
"Có phải bảo em đi cùng chị, chỉ là nhất thời chị nghĩ ra không?" Du Quân Diệp buồn cười hỏi.
"Ừm! Chuyện gì cũng không thể giấu em được." An Cát bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
"Chuyện này có gì mà đoán, chúng ta vừa mới về nhà, chị làm gì có thời gian mà đi nói chuyện với mọi người đúng không?"
"Chị cảm thấy bản thân ngốc thật." An Cát ảo não nhíu mày.
"Sao lại nói vậy? Đồ ngốc nhà em rất thông minh." Du Quân Diệp càng nhìn càng thấy An Cát rất dễ trêu đùa, thật đáng yêu, nhịn không được lại muốn ghẹo.
An Cát mỉm cười, đánh nhẹ vào tay Du Quân Diệp nói: "Hai đêm nay chị đều mơ thấy em. Sớm mai thức dậy, em vẫn ôm luôn chị, cho nên cảm thấy chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, cho nên chuyện đi gặp mẹ chị cũng là chuyện đương nhiên."
"Gặp mẹ chị là chuyện đương nhiên, nhưng họ có biết mối quan hệ của chúng ta không? Họ... chấp nhận rồi sao?" Du Quân Diệp nhìn vào mắt An Cát và hỏi một cách nghiêm túc.
"Chị chưa nói với họ trước đây, và chị cũng chưa có thời gian để nói với họ. Có lẽ họ không biết." Vẻ mặt buồn rầu của An Cát ngày càng lộ rõ.
"Chị xem đi, mọi người còn không biết chuyện của chúng ta, em đột nhiên đi qua đó cùng chị, chị nói xem làm thế có phải doạ mọi người không, khiến họ sợ thì sẽ mất nhiều hơn được." Du Quân Diệp không chịu được khi thấy An Cát nhíu mày, nên giơ tay vuốt ve, muốn nó thẳng ra.
"Em không tức giận sao? Chị luôn giấu em giống như tình nhân ngầm vậy." An Cát buồn rầu nhìn Du Quân Diệp, giọng nói khẽ trầm.
Du Quân Diệp kéo An Cát vào lòng, vuốt nhẹ lưng cô ấy rồi nhẹ nhàng nói: "Chuyện này có gì đáng giận đâu. Chúng ta khá đặc biệt, dù là công việc hay chuyện khác, nói là tình nhân ngầm thì có sao đâu. Để cho đám báo chí biết sẽ bị quấy rầy, đàm tiếu mất đi cuộc sống yên bình, điều quan trọng là chúng ta vui vẻ hạnh phúc bên nhau là đủ rồi.'
"Chị xin lỗi, để em chịu uỷ khuất. Là do chị không tốt, để em bên chị như một người vô hình, rõ ràng em có thể sống rất tốt dưới ánh mặt trời, nhưng lại nhịn không được đi trêu chọc em..." An Cát có điểm khổ sở, nhớ đến trước kia cô và Du Quân Diệp đều âm thầm sống cùng nhau, đi ra cửa không dám đi chung, ở trước mặt công chúng cũng không có chút giao thoa, mà cô ấy đến giờ vẫn không một câu oán giận, cô ấy càng như vậy, An Cát càng khó chịu.
Cảm thấy sự chán nản của An Cát, Du Quân Diệp đẩy An Cát ra, nhìn thẳng vào mắt cô ấy và nói một cách chân thành, "Đồ ngốc! Không phải em đã sớm nói rồi sao, chúng ta yêu nhau là hai bên tự nguyện, trêu chọc lẫn nhau. Và quan trọng nhất là chúng ta yêu nhau, chị thấy em có khi nào để ý đến ánh mắt người ngoài không? Chỉ cần trong mắt chị có em, trong lòng chị có em, như vậy đủ rồi! Hơn nữa, đây là cuộc sống của chúng ta, cũng đâu cần cho ai nhìn, chị nói xem có phải không?"
An Cát càng nghe càng thấy khó chịu, mũi đau nhức, mắt nóng rực, cô bám vào người Du Quân Diệp, ngã thẳng vào vòng tay Du Quân Diệp, cắn chặt răng, cố nén không cho bản thân khóc.
Du Quân Diệp điều chỉnh lại tư thế, mở rộng vòng tay và ôm chặt An Cát.
Như vậy, Du Quân Diệp đang nằm nửa người trên ghế sofa, mặc dù An Cát đang ngồi, nhưng toàn bộ phần trên cơ thể có thể được coi là nằm trên người Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp vuốt ve lưng An Cát và nói một cách đau lòng: "Ai ô, được rồi, được rồi. Không phải chúng ta đã thỏa thuận khi bắt đầu ở bên nhau sao? Không phải bây giờ chúng ta sống rất tốt sao, chị nhìn xem đi có bao nhiêu cặp phu thê bên nhau mười mấy năm được như chúng ta chứ, giờ còn có thể ôm ấp hôn hít nhau, còn bọn họ thì sao? Đã sớm trở thành người thân từ lâu rồi."
Ngập ngừng một lúc, Du Quân Diệp hỏi đùa, "Chị có từng nghe qua, đôi phu thê trung niên hôn nhau, cảm giác như ác mộng kéo dài vài đêm không."
"Có nghe qua." An Cát lẩm bẩm trả lời lại.
"Chính là như vậy, vậy nếu bây giờ em hôn chị, chị có gặp ác mộng không?"
Suy nghĩ của An Cát dường như bị Du Quân Diệp nói đến vấn đề này, tâm trạng của cô tốt hơn một chút, không chút nghĩ ngợi làm theo lời của Du Quân Diệp, "Làm sao có thể! Chị thích em hôn chị, chị cũng thích hôn em."
Du Quân Diệp âu yếm vuốt ve má An Cát, nhẹ nhàng đáp: "Vậy thì chúng ta so với bọn họ tốt hơn nhiều đúng không? Tình cảm giữa phụ nữ với nhau rất sâu sắc, mà giữa chúng ta lại rất thuần tuý, không pha trộn nhiều thứ trần tục và ham muốn. Có nhiều lúc suy nghĩ của chúng ta rất gần gũi, tâm linh tương thông, như vậy cả đời sẽ không thấy chán. Như vậy không phải tốt sao? Cứ sống đơn giản, an bình đến già, em rất mong đợi cuộc sống như vậy."
An Cát gật đầu, giọng nói rõ ràng hơn một chút, "Chị cũng rất mong chờ. Cảm ơn em, Du..., chị phát hiện ra chị ngày càng thích em làm sao bây giờ?"
Du Quân Diệp hôn lên tóc An Cát và nhẹ nhàng nói: "Em cũng rất thích chị! Chúng ta sẽ mãi như thế."
"Ừm!"
Một lúc sau, An Cát dường như nhớ ra điều gì đó, giọng nói rầu rĩ có chút khàn, "Chị nhớ mẹ chị thích xem mấy bộ phim của em."
"Thật sao? Mẹ vợ có hài lòng không?" Du Quân Diệp cười trêu chọc.
"Cái gì mà mẹ vợ? Em bớt nhói nhảm." An Cát hơi ngẩng đầu lên, mở miệng cắn cằm Du Quân Diệp.
"Không phải sao? Vậy chị vừa rồi kêu em về nhà mẹ đẻ. Em lấy thân phận gì đi chúc tết nè?"
"Chị không cho em đi. Ai cho em đi, chị không có nói như vậy." An Cát bĩu môi cười.
"Chị là đồ vô lại, bắt đầu chơi xấu." Du Quân Diệp ôm chặt tay An Cát hỏi: "Chị nói cho em nghe thử mẹ chị thích phim gì của em?"
"Mẹ chị thích lúc em tóc dài, nói cái gì mà cô gái này chăm sóc tóc tốt ghê, trông rất quyển rũ, gợi cảm. Rồi xem cái vai thư sinh em đóng, nói là rất đẹp..." Nửa câu sau An Cát thay đổi giọng điệu, bắt chước giọng của mẹ nói ra.
"Hahaha" Du Quân Diệp bật cười thành tiếng.
Nói đến tóc, An Cát đột nhiên ngồi dậy, cô đưa tay sờ tóc Du Quân Diệp, vẻ mặt khó hiểu nhìn Du Quân Diệp rồi hỏi: "Em cắt tóc khi nào? Trước đây, khi diễn có mấy phim cần cắt tóc ngắn một chút, em không mấy vui vẻ cho lắm."
Du Quân Diệp cụp mắt xuống, đôi mắt sáng từ từ mờ đi, mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không phát ra tiếng động.
Những thay đổi nhỏ cảm xúc vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của An Cát, "Là do chị sao?" An Cát thận trọng và ngập ngừng hỏi.
Du Quân Diệp nhướng mắt, khóe miệng giật giật, đưa tay lên vuốt ve má An Cát, "3000 sợi chỉ phiền não, cắt tóc xong nhẹ hẳn lên, bây giờ cũng đã qua rồi, tóc ngắn cũng khá ổn."
Du Quân Diệp nói xong liền nhìn An Cát, người kia đang chằm chằm cô, trong mắt lộ ra vẻ buồn bã, cô lo lắng nói: "Nếu chị thích, em sẽ nuôi tóc lại."
An Cát đau khổ nhìn vào mắt Du Quân Diệp, "Chị thích tất cả mọi thứ ở em, quan trọng em thích là được."
"Em thành thế nào cũng được, thử nhiều loại kiểu tóc khác nhau, mới có xứng với cái danh hiệu mọi người đặt cho em 'cô gái ngàn mặt'." Du Quân Diệp nói xong, chớp mắt một cái, tiến đến bên tai An Cát nói nhỏ, "Nếu nuôi lại, chờ đến khi dài đến em, chị đến cưới em, được không?"
"Ừm! em không cần đợi đến lúc đó, chị sẽ cưới em ngay bây giờ. Chị thích em cho dù em là người như thế nào. Trong lòng chị, sớm đã gả cho em." Nói xong, An Cát chủ động rướn người lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Du Quân Diệp.
Sau nụ hôn nhẹ, An Cát tiếp tục nằm xuống trong vòng tay Du Quân Diệp, xoa dịu nỗi khắc khoải trong lòng.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, được Du Quân Diệp ôm vào lòng, thực sự rất ngứa, trêu chọc cả buổi, vẫn bị Du Quân Diệp kêu ngừng, nói chờ thân thể khoẻ lại rồi tính.
Cũng đành phải nhịn thôi, An Cát nghĩ.
Bất quá An Cát cảm thấy thân thể không có gì nghiêm trọng, hết lần này tới lần khác ôm lấy Du Quân Diệp, tai cùng thái dương cọ xát vào nhau, trong lòng vốn đã bồn chồn không yên, muốn cô ấy, muốn cùng cô ấy trầm mê mây mưa ở Vu Sơn, nhưng đều bị ý chí sắt đá của Du Quân Diệp chặn lại.
Càng ngăn lại càng muốn, đã ba năm không có phóng túng, An Cát muốn rất nhiều, nhưng chỉ có thể ôm hôn thôi. Cô thầm nghĩ trong lòng rằng khi Du Quân Diệp cảm thấy sức khỏe cô ổn rồi, cô sẽ không không bỏ qua dễ dàng như vậy.
"Chị kể cho em nghe, chị được mẹ vợ em dạy dỗ thế nào mà đáng yêu quá trời vậy?" Du Quân Diệp thật ra rất hiếu kỳ về giáo dục của An Cát khi nhỏ. Làm sao có một cô gái vừa ôn nhu lại vừa kiên cường được.
"Chị cảm thấy không có gì hết, giống hầu hết các cô gái sinh vào những năm 70, hoặc là được tự do, hoặc là được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn thục nữ, mà chị thì vừa hay được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn thục nữ kia." An Cát từ từ kể chuyện lúc nhỏ của cô.
An Cát là mẫu người được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn thục nữ, từ nhỏ đã là con ngoan của gia đình người khác, đoan trang, hiền thục. Theo nguyện vọng của gia đình, cô phải sớm hẹn hò, lập gia đình nuôi con.
Lần ly hôn đầu tiên, các thành viên trong gia đình rất không đồng tình và thúc giục phải tìm cuộc hôn nhân khác càng sớm càng tốt.
Đến khi ly hôn lần thứ hai, qua mấy năm, An Cát mới nói với gia đình, nhưng dù sao cũng đã xảy ra mấy năm nên không còn cách nào nói thêm, chỉ muốn An Cát tìm người dựa vào.
An Cát nói với họ rằng cô đã có người cô thích, cuộc sống khá tốt, làm cho mọi người không cần nhọc lòng.
Sau khi nghe An Cát nói xong, Du Quân Diệp vuốt tóc An Cát và nhẹ nhàng nói: "Người ta là nổi loạn tuổi dậy thì, còn chị đến tuổi trung niên mới nổi loạn."
An Cát mỉm cười, "Nổi loạn tuổi trung niên, mới có được người mình cần."
Du Quân Diệp vuốt cằm An Cát âu yếm và kết luận: "Mọi chuyện trong quá khứ đều là phần mở đầu. Còn em là chính văn của chị."
"Đúng vậy! Em là khởi đầu cuộc đời chị." An Cát gật đầu đồng ý và vô cùng xúc động nói, "Chỉ khi phá bỏ cái lồng giam bên ngoài, người ta mới có thể theo đuổi hạnh phúc mà họ thực sự mong muốn."
"Chậc chậc, chị yêu của em, đột nhiên trở thành một triết gia." Du Quân Diệp thán phục nói.
"Em thật đáng ghét. Vất vả lắm chị mới có chút vốn từ, thế mà em lại khịa chị." An Cát lúc này vui sướng tự đáy lòng.
"Nếu bản thân chị có thể hiểu được nhiều như vậy, nên sau này đừng có nói bậy!" Du Quân Diệp ám chỉ.
An Cát nhìn Du Quân Diệp, hiểu ý cô ấy và gật đầu lia lịa.
Sau đó, cô đứng dậy, rót đầy hai ly nước và đưa một ly cho Du Quân Diệp.
Trầm mặc một hồi, An Cát cảm thấy trong đầu có vài câu hỏi, ngẫm lại vẫn là hỏi.
"Du ~" Khi nói về bố mẹ mình vừa rồi, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu An Cát, cô chưa bao giờ nghe Du Quân Diệp nhắc đến ba mẹ nên muốn nhân cơ hội này để hỏi.
"Hả?" Du Quân Diệp uể oải đáp.
"Em không nghĩ đến việc mang chị đến gặp ba mẹ em sao?" An Cát cầm tay Du Quân Diệp lên chơi đùa, làm vẻ vô tình hỏi.
Du Quân Diệp không trả lời, An Cát tiếp tục, "Chị không thấy em nhắc ba mẹ em với chị."
Vẫn không đợi câu trả lời của Du Quân Diệp, An Cát ngồi dậy, nhìn Du Quân Diệp và nhận thấy nét mặt của Du Quân Diệp tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Họ rất tốt, chúng ta không cần cố ý đến gặp họ." Giọng Du Quân Diệp tràn ngập sự thờ ơ vô thức.
An Cát liếc nhìn Du Quân Diệp, trầm ngâm.
Nỗi sợ hãi của cô ấy có liên quan đến thời thơ ấu của cô ấy, phải không?
Cha không đau, mẹ không thương sao?
"Nhưng không phải em nói muốn cưới chị sao? Không nên đi gặp họ sao?" An Cát muốn tìm hiểu sâu hơn về chủ đề này, và quan trọng nhất, muốn hiểu quá khứ của Du Quân Diệp, để tìm ra hãy căn nguyên và muốn cô ấy càng sớm càng tốt thoát ra khỏi cái bóng tâm lý của tuổi thơ, miễn cho thỉnh thoảng cô ấy không bối rối.
An Cát chỉ muốn Du Quân Diệp thực sự hạnh phúc và vui vẻ trong cuộc sống sau này.
Sau khi nghe An Cát nói xong, Du Quân Diệp cúi đầu suy nghĩ.
"Thật không tiện nói sao? Nhưng chị cũng muốn biết về quá khứ của em. Chị muốn biết tất cả mọi thứ từ nhỏ đến lớn." An Cát nắm lấy tay Du Quân Diệp, một tay khác vỗ vỗ lên mu bàn tay, trong vô hình cô muốn tiếp sức cho Du Quân Diệp.
"Muốn hiểu rõ thì từ từ em kể cho chị nghe." Du Quân Diệp thở dài, cô hiểu tâm tư bây giờ của An Cát, giống như cô yêu An Cát và muốn biết mọi thứ về cô ấy.
"Được rồi! Vậy em có tấm ảnh nào của em khi còn bé. Ở trên mạng, ảnh của em ít quá, chỉ có một tấm, quá ngoan ngoãn, quá dễ thương. Chị rất thích, cho nên đã lén lưu vào điện thoại lâu rồi." An Cát nói, cầm điện thoại di động lên, lật đến tập tin mã hóa và mở ra, thực sự chỉ có một bức ảnh của Du Quân Diệp khi cô ấy còn nhỏ. Hơn nữa, đây là một tấm duy nhất được đăng lên.
"Trong nhà em có một cuốn album ảnh, có thời gian sẽ đưa cho chị xem." Du Quân Diệp thở phào nhẹ nhõm.
An Cát được như ý muốn, ôm Du Quân Diệp rồi hôn một cái thật kêu, "Em là tốt nhất."