Chương 58: Ngọt Ngào
An Cát giật mình vì cái ôm quá đột ngột, cô nắm chặt tay mình, không biết phải làm thế nào trước hành động đột ngột của Du Quân Diệp.
Theo lẽ thường, cô nên đẩy đối phương ra, nhưng cô lại không nỡ, không có đủ dũng khí và sức lực để đẩy người mà cô yêu sâu đậm ra.
Cho dù cảm thấy cái ôm này ngắn ngủi, không thuộc về cô, nhưng cô vẫn tham lam hưởng thụ một hồi.
Vì thế, An Cát cứ để cho Du Quân Diệp ôm chặt lấy cô, không đáp lại cũng không đẩy ra.
Cô không biết tại sao tâm trạng của Du Quân Diệp lại thay đổi đột ngột, nhưng cô cũng tự suy nghĩ cân nhắc lại mấy câu nói kia, bởi vì mấy câu nói đó giống như Du Quân Diệp đang tự hỏi chính cô ấy.
"Sao chị cứ thế mà tin mấy bài báo đưa tin chứ? Sao chị không đến tìm em để xác minh sự thật?" Du Quân Diệp ở bên tai An Cát cứ lẩm bẩm hai câu nói đó, trông rất bi thương.
Bỗng nhiên, đầu óc linh hoạt, An Cát mơ hồ hiểu được gì đó, chẳng lẽ mấy bài báo đưa tin không phải là thật? Du Quân Diệp không đồng ý lời cầu hôn của Quách Niên Hồng?
Nói cách khác, Du Quân Diệp vẫn luôn tự do, chẳng lẽ... người này vẫn luôn chờ cô sao?
Nhớ tới khoảng thời gian cô đẩy Du Quân Diệp ra xa, từng biểu cảm của Du Quân Diệp, là cơn dày vò đau đớn dày xéo tim gan cô ngay cả khi mơ, cô không dám nhớ lại khi đó Du Quân Diệp đau như thế nào, bất lực ra sao, dáng vẻ đáng thương vô cùng.
Bây giờ, cô có thể ôm lấy Du Quân Diệp, đúng là món quà Thượng Đế ban ân.
An Cát bất giác tiến lại gần Du Quân Diệp hơn.
Bởi vì suy đoán của kia, nhịp tim của An Cát tăng nhanh không kiểm soát được. Nếu nó đúng như những gì cô đoán, thì chẳng phải cô và Du Quân Diệp đã lãng phí hai năm hiểu lầm nhau.
Chính cô cũng số vô vọng trong hai năm, mà Du Quân Diệp cũng vô vọng chờ đợi suốt hai năm qua.
An Cát không dám tin vào những suy đoán của cô một cách dễ dàng, vì vậy cô chỉ có thể ép bản thân bình tĩnh lại và đợi tâm trạng của Du Quân Diệp ổn định, sau đó sẽ nói chuyện rõ ràng.
Thấy An Cát không có phản ứng cũng không trả lời, Du Quân Diệp buông An Cát ra, đối mặt với An Cát, chỉ thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của An Cát.
"Bây giờ, em nói rõ cho chị biết, em không có đồng ý lời cầu hôn của ai hết, em cũng không lập gia đình với ai cả và cũng không là vợ của một người nào hết." Du Quân Diệp dừng lại, thở ra một hơi, khóe môi cong lên. Dùng ánh mắt yêu thương nhìn An Cát, cô tiếp tục, "Nếu nhất định phải nói em có gia đình, thì thành viên trong gia đình của em chỉ có chị, em chỉ muốn một mình chị. Em chỉ đồng ý lời cầu hôn của chị, và chỉ nghĩ làm vợ của chị mà thôi, có được không?"
Thực ra trong lòng Du Quân Diệp cũng có chút kích động, không quan tâm đến phản ứng của An Cát, phải nói ra hết một lần.
Từ những lời nói liên tục của Du Quân Diệp, An Cát hoàn toàn hiểu ra, suy đoán của cô ấy đúng, Du Quân Diệp quả thật vẫn còn tự do, và đang đợi cô quay lại tìm cô ấy.
Cô ấy chỉ muốn ở bên cô, chỉ cần cô thôi, chỉ nguyện ý làm vợ của cô.
Niềm hạnh phúc khi mất đi tìm lại được kéo đến ồ ạt.
An Cát bật khóc trong hạnh phúc.
Nước mắt bỗng trào ra không kìm chế được, cô kéo cánh tay Du Quân Diệp lại gần, trán nhẹ nhàng áp vào vai Du Quân Diệp, để những giọt nước mắt tự do chảy dài đến nao lòng.
Đem hết bao nhiêu nỗi bất lực, chua xót, nỗi nhớ thấu tim gan còn có bao nhiêu uỷ khuất, trút ra hết.
Vốn dĩ cho rằng yêu nhau nhưng lại hết duyên, chỉ đành đem nó làm thành nỗi tương tư, không ngờ lại tréo ngoe, tất cả đều là hiểu lầm.
Du Quân Diệp đưa tay ôm eo An Cát, cúi đầu cọ cọ cổ An Cát.
"Chị đừng đẩy em ra nữa, được không?" Du Quân Diệp thì thầm vào tai An Cát, gần như cầu khẩn, "Dù chị có gặp khó khăn gì, dù chị có lý do gì đi nữa, thì cũng đừng đẩy em ra nữa, đừng một mình ôm lấy, hãy mở lòng nói ra với nhau, chúng ta cùng nhau đối mặt, được không chị?"
An Cát không trả lời, chỉ giơ tay ôm lấy bảo vật đã mất nay đã tìm về được, siết thật chặt người kia.
Cảm nhận được sự đáp lại của An Cát, Du Quân Diệp rơm rớm nước mắt, cô tiếp tục thì thầm vào tai An Cát: "Đã nói sẽ nắm tay đi đến hết cuộc đời, không có lý do gì có thể làm chúng ta bỏ cuộc giữa đường. Em không thể, chị càng không thể."
"Ừm! Không buông tay, chị đã nếm trải cái cảm giác mất đi cả linh hồn, chị không muốn sống những ngày tháng như thế nữa, không muốn xa em lần nào nữa, không có gì có thể ngăn cản chúng ta đi đến hết cuộc đời." An Cát cắn chặt răng, ôm chặt Du Quân Diệp, như thể muốn đem người kia dung nhập vào cơ thể cô.
Như muốn đem linh hồn dung nhập vào cơ thể, để cơ thể ấy sống lại lần nữa.
Hai người ôm nhau thật chặt, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, cảm nhận được hơi thở của nhau, cảm nhận được niềm hạnh phúc sau khi tìm lại được nhau, sau một lúc lâu bình tĩnh lại, cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Du Quân Diệp đỡ vai An Cát và đẩy ra, cô muốn nhìn kỹ người phụ nữ mạnh mẽ và đáng yêu này, chỉ thấy đôi mắt An Cát vẫn còn đọng lại những giọt nước, trên mi còn treo giọt sương, cô đau lòng đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt sương ấy,
"Em lại làm chị buồn rồi. Du Quân Diệp lau nước mắt, nắm lấy tay An Cát, đặt lên môi cô và hôn, nói: "Em xin lỗi."
"Đừng nói xin lỗi." An Cát đặt tay lên môi Du Quân Diệp, lắc đầu và cười nói: "Chị không buồn, chỉ vui thôi. Chị cho rằng con đường sau này chỉ còn một mình chị đi, không ngờ em vẫn có thể sánh bước đi cùng chị."
"Chị từng đọc được một câu khó quên, nói cuộc đời này lời nói tàn nhẫn nhất không phải là thực xin lỗi, cũng không phải tôi hận người, mà là chúng ta không có sau này. Đã có lúc chị vì câu nói này mà buồn rầu cả đêm, nghĩ thế nào cũng cảm thấy tương lai sau này của chúng ta, không thể nào có được cùng nhau."
An Cát rõ ràng cười khi nói câu này, nhưng lại khiến trong lòng người ta buồn vô hạn.
Du Quân Diệp nhìn chằm chằm vào nụ cười buồn vui lẫn lộn của An Cát, mắt cô tự nhiên hướng về đôi môi mở rồi khép lại của An Cát.
Có lẽ tối hôm qua ngủ khá ngon, cho nên tâm trạng lúc này cho chút thăng trầm, nói ra được nhiều thứ muốn nói, hiện tại cánh môi ửng hồng, khiến người ta muốn đến đó hái.
Du Quân Diệp nắm lấy tay An Cát, nhìn khuôn mặt như tạc của An Cát, tâm tình khẽ động, đưa tay nâng cằm An Cát lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng, cúi đầu chậm rãi tiến lại gần.
An Cát nhìn khuôn mặt Du Quân Diệp ngày càng đến gần, khẩn trương nuốt nước bọt, không phải là chưa từng hôn nhau, thậm chí trước kia còn làm biết bao nhiêu hành động thân mật, không biết sao giờ lại khẩn trương. Mắt thấy môi Du Quân Diệp đã chạm vào môi cô, cô ấy đã chạm vào môi mình, bất giác cô hơi nghiêng đầu và cứ thế nụ hôn của Du Quân Diệp rơi bên khoé môi cô.
Du Quân Diệp nhìn An Cát đầy khó hiểu, trên mặt hiện rõ sự nghi ngờ.
An Cát cảm thấy hai má nóng lên, giọng nói khẽ run, khẽ thì thào nói: "Chị còn chưa đánh răng..."
Du Quân Diệp sửng sốt, ánh mắt nhìn An Cát từ nghi hoặc chuyển sang buồn cười, cô nhẹ nhàng đưa tay vuốt má An Cát, tuy rằng cô ấy đã ngoài bốn mươi nhưng da vẫn căng mịn, hình như năm tháng dường như đặc biệt nhân từ với cô ấy, chưa từng đến ghé thăm cuộc sống của cô ấy vậy.
Cô thực sự hy vọng rằng An Cát có thể ở trong tình trạng này mãi mãi, năm tháng có thể đối xử dịu dàng với cô ấy hơn, Du Quân Diệp thầm cầu nguyện trong lòng.
Nhìn thấy vẻ mặt chật vật của An Cát, Du Quân Diệp lại gần và thì thầm: "Có khi nào em chê chị chưa? Trước giờ em có để ý đâu."
Nghe vậy, mặt An Cát nóng hơn, cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Nhưng đây là bệnh viện, bên ngoài có người ra vào..."
"Thế không phải ở bệnh viện là được sao?" Du Quân Diệp cố ý hiểu sai ý của An Cát, cô đã sớm phát hiện ra việc trêu chọc An Cát thực sự là một chuyện cực kỳ vui vẻ, cho nên lâu lâu hay trêu chọc người yêu, muốn nhìn thấy người yêu thẹn thùng, muốn nhìn thấy dáng vẻ bất lực đáng yêu của cô ấy, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cô vui vẻ rất lâu.
"Ừm!" An Cát đỏ mặt, khẽ nói.
Hahaha, trong lòng Du Quân Diệp vui như hoa nở, tiểu khả ái này vẫn như xưa, chỉ một chút vô tình thôi đã khiến cô phải lòng cả đời.
Không ổn rồi, nếu cứ ghẹo thế này, thì người không kiềm chế được nhất định là cô, trái tim cô rất dễ lay động, với lại hơn ba năm rồi không có ôm người này, thật sự không muốn buông ra chút nào, muốn gắn chặt với người này thôi.
Nhưng mà Du Quân Diệp tôn trọng suy nghĩ của An Cát, không muốn làm bất cứ điều gì trái ý muốn của An Cát.
Bất đắc dĩ, Du Quân Diệp chỉ có thể đổi chủ đề, "Vậy thì nói thật với em đi, bác sĩ khám bệnh, nói chị không sao, có thể xuất viện là thật à? Hay là chị lấy cớ đối phó với em hửm?"
Nghe vậy, An Cát vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Du Quân Diệp, nghiêm túc nói: "Ừm! Đúng là như vậy. Chị không có bị gì nghiêm trọng cả, chỉ bị gió lạnh thổi qua, cảm lạnh và phát sốt."
Du Quân Diệp Tú khẽ nhướng mày, vuốt tóc bên tai An Cát, dịu dàng hỏi: "Sao lại để gió thổi lạnh? Rồi phát sốt nghiêm trọng đến mức hôn mê? Hửm? Không được gạt em, phải nói thật, nếu không em sẽ đau lòng."
Du Quân Diệp cố ý làm nũng, nói xong còn bĩu môi, mắt tràn đầy uỷ khuất.
An Cát dừng một chút, không dám nhìn thẳng vào mắt Du Quân Diệp, cúi đầu, chậm rãi nói: "Có lẽ do tâm mệt mỏi, cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa, sống mà không có cảm xúc, cho bên muốn từ bỏ, nào biết cơ thể lại nghe lời đến vậy, nó cũng từ bỏ kháng cự, nộp vũ khí đầu hàng."
An Cát nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Du Quân Diệp trở nên lo lắng, cô ấy giữ chặt vai An Cát, tay có dùng sức, cau mày, giọng nói cao lên, lạnh giọng hỏi, "Cái gì mà từ bỏ chứ? Chị đừng làm em sợ."
An Cát biết Du Quân Diệp nhất định sẽ rất lo lắng khi cô nói như vậy, cô mau chóng trấn an, "Bây giờ, chị không muốn từ bỏ nữa, cũng không cần bỏ cuộc, có em ở đây, cuộc sống này tức khắc trở nên muôn màu, chúng ta phải sống tốt, còn có rất nhiều việc đang chờ chúng ta làm."
Du Quân Diệp ngưng mi nhìn An Cát đang cố gắng làm mọi thứ trở nên nhẹ nhàng trấn an cô, nhưng mà cô cũng không vì mấy câu nói đó mà dễ bị An Cát lừa, mở miệng nói tiếp, "Chị còn chưa trả lời em, sao lại bị gió thổi lạnh? Trời lạnh thế này, chị chạy đến bờ sông làm gì?"
An Cát im lặng không nói, chỉ cúi đầu, nắm lấy ngón tay Du Quân Diệp nghịch ngợm một cách vô thức.
Du Quân Diệp nhìn thấy dáng vẻ của An Cát, giống như không muốn nói, cô khẽ thở dài, giọng nói nhẹ nhàng, đưa tay ôm eo An Cát, đem cô ấy ôm vào trong lòng, vuốt sóng An Cát lưng, ở trong lòng tự hỏi: Em làm sao mới bắt chị lại được đây.
Trong lòng cô vẫn còn rất nhiều câu hỏi, đang chờ An Cát trả lời từng cái một, nhưng bây giờ không phải là lúc tốt, có một số việc mà An Cát cũng ngại nói ra lúc này.
Sau này, vẫn còn có rất nhiều cơ hội để An Cát mở lòng nói hết cho cô nghe, nhưng nhịn không được mà thở dài, "Sao chị lại không biết yêu bản thân vậy? Chị có biết không, chị như thế sẽ làm cho em đau lòng lắm đó? Chị nghĩ chị sinh bệnh thì không sao, nhưng mà chị thế này là tra tấn em! Sau này, đừng như thế nữa."
Ngừng một chút, cô lại tiếp tục nói: "Từ nay về sau, mọi thứ của chị là của em, cho nên chị phải yêu quý bản thân biết không? Nếu không em sẽ rất đau."
"Ừm!" An Cát vô thức gật đầu, sau đó quay đầu lại, vùi đầu vào vòng tay của Du Quân Diệp, ngửi hơi thở của riêng Du Quân Diệp, rồi từ từ đắm chìm trong đó.
Chưa từng có được cảm giác kiên định thế nay.
Nếu có một người yêu như thế này, còn muốn thứ gì nữa trên cuộc đời này!
"Chúng ta về nhà, được không?' An Cát đột ngột hỏi, ở trong căn phòng đầy hơi ấm rất dễ nghe thấy.
Du Quân Diệp đột nhiên hơi khựng lại rồi biến mất trong nháy mắt, cô gật đầu rồi nhỏ giọng đáp lại, "Được!"
"Chị đi đánh răng rửa mặt đi. Em đi gặp bác sĩ hỏi cho kỹ, nếu có thể chúng ta không cần ở lại đây." Du Quân Diệp nhẹ nhàng đẩy An Cát ra, đưa tay lên khẽ chạm vào mũi An Cát, khoé môi cong cong, đứng lên.
Quay người lại đỡ An Cát xuống giường.
An Cát buồn cười đẩy cô một cái, bĩu môi và tức giận nói, "Chị đã khoẻ rồi mà, em làm thế này, chị cảm thấy chị bệnh rất nặng không xuống giường được đó."
Du Quân Diệp cười nói: "Vậy em đi ra ngoài, chị cẩn thận một chút."
"Ừm! Đi đi!"
Nhìn thấy An Cát bước vào nhà vệ sinh, Du Quân Diệp thu hồi ánh mắt và bước ra khỏi phòng.
Một lần nữa, đứng trước cửa phòng bệnh, tâm trạng Du Quân Diệp lại phức tạp, cô còn nhớ hôm qua cô đến đây, cảm giác như chết tâm thế mà bây giờ giống như tắm mình trong gió xuân, khoảng cách chỉ có một đêm, hoàn toàn như địa ngục và thiên đường.
Trên đời này, có những cuộc gặp gỡ thật sự thần kỳ như vậy.
Cô đi hỏi bác sĩ, xác thật là không có gì đáng ngại, đã hạ sốt, có thể về nhà, uống thuốc đúng giờ, chú ý giữ ấm.
Du Quân Diệp hoàn toàn yên tâm, sau khi rời khỏi văn phòng bác sĩ, cô gọi cho Thạch Duệ Duệ và yêu cầu cô ấy lái xe đến để đón An Cát xuất viện.
"Em chẳng chịu tin chị nói, nhất quyết phải đi gặp bác sĩ." An Cát vừa thu dọn đồ vừa cười nói.
"Sao em không tin chị, chỉ là bảo hiểm gấp đôi thôi. Nếu chị chỉ muốn trấn an và dỗ dành em thì sao? Đâu phải chị chưa từng làm chuyện này đâu." Du Quân Diệp bĩu môi phản bác. Sau đó bắt đầu làm loạn, lúc thì giúp đỡ sửa sang đồ vật, lúc thì lại ôm An Cát, dụi đầu vào cổ cô ấy cọ một hồi, ôm một lát mới chịu buông ra, vẻ mặt đầy thoả mãn.
An Cát bất lực, vẫn luôn mỉm cười để cho Du Quân Diệp làm loạn lên, dù sao xe cũng chưa tới, làm loạn một tí cho bớt nhàm chán cũng tốt.
Sau khi thu dọn xong, Du Quân Diệp ôm An Cát từ phía sau, đứng bên cửa sổ, nhìn xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, người ra vào.
"Có phải em cũng đối xử tốt với người khác như vậy không?" An Cát lại ngả người ra sau, cọ mặt vào má Du Quân Diệp, nhẹ giọng hỏi.
"Chị thấy thế nào?" Du Quân Diệp cười hỏi.
"Chị cảm thấy em cũng sẽ đối xử tốt với người khác như thế này, rốt cuộc chị cũng thấy em vì một cô bé không quen thế lại dũng cảm đi đấu với kẻ bắt cóc có dao." An Cát trả lời thành thật. Mỗi khi nghĩ đến vết thương trên eo của Du Quân Diệp, cô vẫn còn sợ hãi, làm sao cô ấy có thể dũng cảm như vậy được? Chuyện này thế mà Du Quân Diệp còn giấu cô.
"Vậy thì không giống." Du Quân Diệp phủ nhận câu nói của An Cát.
"Có gì mà không giống? Khác biệt rất lớn đó. Đó là nguy hiểm đến tính mạng!" An Cát dùng đầu gõ gõ vào đầu Du Quân Diệp.
"Em đối tốt với chị, cũng có thể đối tốt với người khác." Du Quân Diệp dừng lại, tay ôm chặt An Cát, thì thầm vào tai An Cát, "Nhưng có một số thứ em chỉ muốn cho chị, có chút ấm áp cũng chỉ muốn cùng chị làm, cho dù chị không cần em, em cũng không thể nào cho người khác. Giống như nụ cười vậy, lúc nào em cũng có thể mỉm cười với họ, nhưng mà tim em chỉ có thể trao cho một mình chị mà thôi."
Trái tim An Cát bắt đầu bắn pháo hoa, những lời ngon tiếng ngọt này quả thực là liều thuốc độc cướp đi trái tim cô, mỗi lần nghe xong lại chìm đắm rất lâu, nhưng mà nghe hoài lại không chán.
"Cho nên, chị không được phép đẩy em đi lần nữa. Nếu chị tái phạm, em sẽ không bao giờ để ý đến chị nữa." Du Quân Diệp nói xong, hé miệng ngậm lấy vành tai An Cát.
Theo lẽ thường, cô nên đẩy đối phương ra, nhưng cô lại không nỡ, không có đủ dũng khí và sức lực để đẩy người mà cô yêu sâu đậm ra.
Cho dù cảm thấy cái ôm này ngắn ngủi, không thuộc về cô, nhưng cô vẫn tham lam hưởng thụ một hồi.
Vì thế, An Cát cứ để cho Du Quân Diệp ôm chặt lấy cô, không đáp lại cũng không đẩy ra.
Cô không biết tại sao tâm trạng của Du Quân Diệp lại thay đổi đột ngột, nhưng cô cũng tự suy nghĩ cân nhắc lại mấy câu nói kia, bởi vì mấy câu nói đó giống như Du Quân Diệp đang tự hỏi chính cô ấy.
"Sao chị cứ thế mà tin mấy bài báo đưa tin chứ? Sao chị không đến tìm em để xác minh sự thật?" Du Quân Diệp ở bên tai An Cát cứ lẩm bẩm hai câu nói đó, trông rất bi thương.
Bỗng nhiên, đầu óc linh hoạt, An Cát mơ hồ hiểu được gì đó, chẳng lẽ mấy bài báo đưa tin không phải là thật? Du Quân Diệp không đồng ý lời cầu hôn của Quách Niên Hồng?
Nói cách khác, Du Quân Diệp vẫn luôn tự do, chẳng lẽ... người này vẫn luôn chờ cô sao?
Nhớ tới khoảng thời gian cô đẩy Du Quân Diệp ra xa, từng biểu cảm của Du Quân Diệp, là cơn dày vò đau đớn dày xéo tim gan cô ngay cả khi mơ, cô không dám nhớ lại khi đó Du Quân Diệp đau như thế nào, bất lực ra sao, dáng vẻ đáng thương vô cùng.
Bây giờ, cô có thể ôm lấy Du Quân Diệp, đúng là món quà Thượng Đế ban ân.
An Cát bất giác tiến lại gần Du Quân Diệp hơn.
Bởi vì suy đoán của kia, nhịp tim của An Cát tăng nhanh không kiểm soát được. Nếu nó đúng như những gì cô đoán, thì chẳng phải cô và Du Quân Diệp đã lãng phí hai năm hiểu lầm nhau.
Chính cô cũng số vô vọng trong hai năm, mà Du Quân Diệp cũng vô vọng chờ đợi suốt hai năm qua.
An Cát không dám tin vào những suy đoán của cô một cách dễ dàng, vì vậy cô chỉ có thể ép bản thân bình tĩnh lại và đợi tâm trạng của Du Quân Diệp ổn định, sau đó sẽ nói chuyện rõ ràng.
Thấy An Cát không có phản ứng cũng không trả lời, Du Quân Diệp buông An Cát ra, đối mặt với An Cát, chỉ thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của An Cát.
"Bây giờ, em nói rõ cho chị biết, em không có đồng ý lời cầu hôn của ai hết, em cũng không lập gia đình với ai cả và cũng không là vợ của một người nào hết." Du Quân Diệp dừng lại, thở ra một hơi, khóe môi cong lên. Dùng ánh mắt yêu thương nhìn An Cát, cô tiếp tục, "Nếu nhất định phải nói em có gia đình, thì thành viên trong gia đình của em chỉ có chị, em chỉ muốn một mình chị. Em chỉ đồng ý lời cầu hôn của chị, và chỉ nghĩ làm vợ của chị mà thôi, có được không?"
Thực ra trong lòng Du Quân Diệp cũng có chút kích động, không quan tâm đến phản ứng của An Cát, phải nói ra hết một lần.
Từ những lời nói liên tục của Du Quân Diệp, An Cát hoàn toàn hiểu ra, suy đoán của cô ấy đúng, Du Quân Diệp quả thật vẫn còn tự do, và đang đợi cô quay lại tìm cô ấy.
Cô ấy chỉ muốn ở bên cô, chỉ cần cô thôi, chỉ nguyện ý làm vợ của cô.
Niềm hạnh phúc khi mất đi tìm lại được kéo đến ồ ạt.
An Cát bật khóc trong hạnh phúc.
Nước mắt bỗng trào ra không kìm chế được, cô kéo cánh tay Du Quân Diệp lại gần, trán nhẹ nhàng áp vào vai Du Quân Diệp, để những giọt nước mắt tự do chảy dài đến nao lòng.
Đem hết bao nhiêu nỗi bất lực, chua xót, nỗi nhớ thấu tim gan còn có bao nhiêu uỷ khuất, trút ra hết.
Vốn dĩ cho rằng yêu nhau nhưng lại hết duyên, chỉ đành đem nó làm thành nỗi tương tư, không ngờ lại tréo ngoe, tất cả đều là hiểu lầm.
Du Quân Diệp đưa tay ôm eo An Cát, cúi đầu cọ cọ cổ An Cát.
"Chị đừng đẩy em ra nữa, được không?" Du Quân Diệp thì thầm vào tai An Cát, gần như cầu khẩn, "Dù chị có gặp khó khăn gì, dù chị có lý do gì đi nữa, thì cũng đừng đẩy em ra nữa, đừng một mình ôm lấy, hãy mở lòng nói ra với nhau, chúng ta cùng nhau đối mặt, được không chị?"
An Cát không trả lời, chỉ giơ tay ôm lấy bảo vật đã mất nay đã tìm về được, siết thật chặt người kia.
Cảm nhận được sự đáp lại của An Cát, Du Quân Diệp rơm rớm nước mắt, cô tiếp tục thì thầm vào tai An Cát: "Đã nói sẽ nắm tay đi đến hết cuộc đời, không có lý do gì có thể làm chúng ta bỏ cuộc giữa đường. Em không thể, chị càng không thể."
"Ừm! Không buông tay, chị đã nếm trải cái cảm giác mất đi cả linh hồn, chị không muốn sống những ngày tháng như thế nữa, không muốn xa em lần nào nữa, không có gì có thể ngăn cản chúng ta đi đến hết cuộc đời." An Cát cắn chặt răng, ôm chặt Du Quân Diệp, như thể muốn đem người kia dung nhập vào cơ thể cô.
Như muốn đem linh hồn dung nhập vào cơ thể, để cơ thể ấy sống lại lần nữa.
Hai người ôm nhau thật chặt, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, cảm nhận được hơi thở của nhau, cảm nhận được niềm hạnh phúc sau khi tìm lại được nhau, sau một lúc lâu bình tĩnh lại, cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Du Quân Diệp đỡ vai An Cát và đẩy ra, cô muốn nhìn kỹ người phụ nữ mạnh mẽ và đáng yêu này, chỉ thấy đôi mắt An Cát vẫn còn đọng lại những giọt nước, trên mi còn treo giọt sương, cô đau lòng đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt sương ấy,
"Em lại làm chị buồn rồi. Du Quân Diệp lau nước mắt, nắm lấy tay An Cát, đặt lên môi cô và hôn, nói: "Em xin lỗi."
"Đừng nói xin lỗi." An Cát đặt tay lên môi Du Quân Diệp, lắc đầu và cười nói: "Chị không buồn, chỉ vui thôi. Chị cho rằng con đường sau này chỉ còn một mình chị đi, không ngờ em vẫn có thể sánh bước đi cùng chị."
"Chị từng đọc được một câu khó quên, nói cuộc đời này lời nói tàn nhẫn nhất không phải là thực xin lỗi, cũng không phải tôi hận người, mà là chúng ta không có sau này. Đã có lúc chị vì câu nói này mà buồn rầu cả đêm, nghĩ thế nào cũng cảm thấy tương lai sau này của chúng ta, không thể nào có được cùng nhau."
An Cát rõ ràng cười khi nói câu này, nhưng lại khiến trong lòng người ta buồn vô hạn.
Du Quân Diệp nhìn chằm chằm vào nụ cười buồn vui lẫn lộn của An Cát, mắt cô tự nhiên hướng về đôi môi mở rồi khép lại của An Cát.
Có lẽ tối hôm qua ngủ khá ngon, cho nên tâm trạng lúc này cho chút thăng trầm, nói ra được nhiều thứ muốn nói, hiện tại cánh môi ửng hồng, khiến người ta muốn đến đó hái.
Du Quân Diệp nắm lấy tay An Cát, nhìn khuôn mặt như tạc của An Cát, tâm tình khẽ động, đưa tay nâng cằm An Cát lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng, cúi đầu chậm rãi tiến lại gần.
An Cát nhìn khuôn mặt Du Quân Diệp ngày càng đến gần, khẩn trương nuốt nước bọt, không phải là chưa từng hôn nhau, thậm chí trước kia còn làm biết bao nhiêu hành động thân mật, không biết sao giờ lại khẩn trương. Mắt thấy môi Du Quân Diệp đã chạm vào môi cô, cô ấy đã chạm vào môi mình, bất giác cô hơi nghiêng đầu và cứ thế nụ hôn của Du Quân Diệp rơi bên khoé môi cô.
Du Quân Diệp nhìn An Cát đầy khó hiểu, trên mặt hiện rõ sự nghi ngờ.
An Cát cảm thấy hai má nóng lên, giọng nói khẽ run, khẽ thì thào nói: "Chị còn chưa đánh răng..."
Du Quân Diệp sửng sốt, ánh mắt nhìn An Cát từ nghi hoặc chuyển sang buồn cười, cô nhẹ nhàng đưa tay vuốt má An Cát, tuy rằng cô ấy đã ngoài bốn mươi nhưng da vẫn căng mịn, hình như năm tháng dường như đặc biệt nhân từ với cô ấy, chưa từng đến ghé thăm cuộc sống của cô ấy vậy.
Cô thực sự hy vọng rằng An Cát có thể ở trong tình trạng này mãi mãi, năm tháng có thể đối xử dịu dàng với cô ấy hơn, Du Quân Diệp thầm cầu nguyện trong lòng.
Nhìn thấy vẻ mặt chật vật của An Cát, Du Quân Diệp lại gần và thì thầm: "Có khi nào em chê chị chưa? Trước giờ em có để ý đâu."
Nghe vậy, mặt An Cát nóng hơn, cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Nhưng đây là bệnh viện, bên ngoài có người ra vào..."
"Thế không phải ở bệnh viện là được sao?" Du Quân Diệp cố ý hiểu sai ý của An Cát, cô đã sớm phát hiện ra việc trêu chọc An Cát thực sự là một chuyện cực kỳ vui vẻ, cho nên lâu lâu hay trêu chọc người yêu, muốn nhìn thấy người yêu thẹn thùng, muốn nhìn thấy dáng vẻ bất lực đáng yêu của cô ấy, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cô vui vẻ rất lâu.
"Ừm!" An Cát đỏ mặt, khẽ nói.
Hahaha, trong lòng Du Quân Diệp vui như hoa nở, tiểu khả ái này vẫn như xưa, chỉ một chút vô tình thôi đã khiến cô phải lòng cả đời.
Không ổn rồi, nếu cứ ghẹo thế này, thì người không kiềm chế được nhất định là cô, trái tim cô rất dễ lay động, với lại hơn ba năm rồi không có ôm người này, thật sự không muốn buông ra chút nào, muốn gắn chặt với người này thôi.
Nhưng mà Du Quân Diệp tôn trọng suy nghĩ của An Cát, không muốn làm bất cứ điều gì trái ý muốn của An Cát.
Bất đắc dĩ, Du Quân Diệp chỉ có thể đổi chủ đề, "Vậy thì nói thật với em đi, bác sĩ khám bệnh, nói chị không sao, có thể xuất viện là thật à? Hay là chị lấy cớ đối phó với em hửm?"
Nghe vậy, An Cát vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Du Quân Diệp, nghiêm túc nói: "Ừm! Đúng là như vậy. Chị không có bị gì nghiêm trọng cả, chỉ bị gió lạnh thổi qua, cảm lạnh và phát sốt."
Du Quân Diệp Tú khẽ nhướng mày, vuốt tóc bên tai An Cát, dịu dàng hỏi: "Sao lại để gió thổi lạnh? Rồi phát sốt nghiêm trọng đến mức hôn mê? Hửm? Không được gạt em, phải nói thật, nếu không em sẽ đau lòng."
Du Quân Diệp cố ý làm nũng, nói xong còn bĩu môi, mắt tràn đầy uỷ khuất.
An Cát dừng một chút, không dám nhìn thẳng vào mắt Du Quân Diệp, cúi đầu, chậm rãi nói: "Có lẽ do tâm mệt mỏi, cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa, sống mà không có cảm xúc, cho bên muốn từ bỏ, nào biết cơ thể lại nghe lời đến vậy, nó cũng từ bỏ kháng cự, nộp vũ khí đầu hàng."
An Cát nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Du Quân Diệp trở nên lo lắng, cô ấy giữ chặt vai An Cát, tay có dùng sức, cau mày, giọng nói cao lên, lạnh giọng hỏi, "Cái gì mà từ bỏ chứ? Chị đừng làm em sợ."
An Cát biết Du Quân Diệp nhất định sẽ rất lo lắng khi cô nói như vậy, cô mau chóng trấn an, "Bây giờ, chị không muốn từ bỏ nữa, cũng không cần bỏ cuộc, có em ở đây, cuộc sống này tức khắc trở nên muôn màu, chúng ta phải sống tốt, còn có rất nhiều việc đang chờ chúng ta làm."
Du Quân Diệp ngưng mi nhìn An Cát đang cố gắng làm mọi thứ trở nên nhẹ nhàng trấn an cô, nhưng mà cô cũng không vì mấy câu nói đó mà dễ bị An Cát lừa, mở miệng nói tiếp, "Chị còn chưa trả lời em, sao lại bị gió thổi lạnh? Trời lạnh thế này, chị chạy đến bờ sông làm gì?"
An Cát im lặng không nói, chỉ cúi đầu, nắm lấy ngón tay Du Quân Diệp nghịch ngợm một cách vô thức.
Du Quân Diệp nhìn thấy dáng vẻ của An Cát, giống như không muốn nói, cô khẽ thở dài, giọng nói nhẹ nhàng, đưa tay ôm eo An Cát, đem cô ấy ôm vào trong lòng, vuốt sóng An Cát lưng, ở trong lòng tự hỏi: Em làm sao mới bắt chị lại được đây.
Trong lòng cô vẫn còn rất nhiều câu hỏi, đang chờ An Cát trả lời từng cái một, nhưng bây giờ không phải là lúc tốt, có một số việc mà An Cát cũng ngại nói ra lúc này.
Sau này, vẫn còn có rất nhiều cơ hội để An Cát mở lòng nói hết cho cô nghe, nhưng nhịn không được mà thở dài, "Sao chị lại không biết yêu bản thân vậy? Chị có biết không, chị như thế sẽ làm cho em đau lòng lắm đó? Chị nghĩ chị sinh bệnh thì không sao, nhưng mà chị thế này là tra tấn em! Sau này, đừng như thế nữa."
Ngừng một chút, cô lại tiếp tục nói: "Từ nay về sau, mọi thứ của chị là của em, cho nên chị phải yêu quý bản thân biết không? Nếu không em sẽ rất đau."
"Ừm!" An Cát vô thức gật đầu, sau đó quay đầu lại, vùi đầu vào vòng tay của Du Quân Diệp, ngửi hơi thở của riêng Du Quân Diệp, rồi từ từ đắm chìm trong đó.
Chưa từng có được cảm giác kiên định thế nay.
Nếu có một người yêu như thế này, còn muốn thứ gì nữa trên cuộc đời này!
"Chúng ta về nhà, được không?' An Cát đột ngột hỏi, ở trong căn phòng đầy hơi ấm rất dễ nghe thấy.
Du Quân Diệp đột nhiên hơi khựng lại rồi biến mất trong nháy mắt, cô gật đầu rồi nhỏ giọng đáp lại, "Được!"
"Chị đi đánh răng rửa mặt đi. Em đi gặp bác sĩ hỏi cho kỹ, nếu có thể chúng ta không cần ở lại đây." Du Quân Diệp nhẹ nhàng đẩy An Cát ra, đưa tay lên khẽ chạm vào mũi An Cát, khoé môi cong cong, đứng lên.
Quay người lại đỡ An Cát xuống giường.
An Cát buồn cười đẩy cô một cái, bĩu môi và tức giận nói, "Chị đã khoẻ rồi mà, em làm thế này, chị cảm thấy chị bệnh rất nặng không xuống giường được đó."
Du Quân Diệp cười nói: "Vậy em đi ra ngoài, chị cẩn thận một chút."
"Ừm! Đi đi!"
Nhìn thấy An Cát bước vào nhà vệ sinh, Du Quân Diệp thu hồi ánh mắt và bước ra khỏi phòng.
Một lần nữa, đứng trước cửa phòng bệnh, tâm trạng Du Quân Diệp lại phức tạp, cô còn nhớ hôm qua cô đến đây, cảm giác như chết tâm thế mà bây giờ giống như tắm mình trong gió xuân, khoảng cách chỉ có một đêm, hoàn toàn như địa ngục và thiên đường.
Trên đời này, có những cuộc gặp gỡ thật sự thần kỳ như vậy.
Cô đi hỏi bác sĩ, xác thật là không có gì đáng ngại, đã hạ sốt, có thể về nhà, uống thuốc đúng giờ, chú ý giữ ấm.
Du Quân Diệp hoàn toàn yên tâm, sau khi rời khỏi văn phòng bác sĩ, cô gọi cho Thạch Duệ Duệ và yêu cầu cô ấy lái xe đến để đón An Cát xuất viện.
"Em chẳng chịu tin chị nói, nhất quyết phải đi gặp bác sĩ." An Cát vừa thu dọn đồ vừa cười nói.
"Sao em không tin chị, chỉ là bảo hiểm gấp đôi thôi. Nếu chị chỉ muốn trấn an và dỗ dành em thì sao? Đâu phải chị chưa từng làm chuyện này đâu." Du Quân Diệp bĩu môi phản bác. Sau đó bắt đầu làm loạn, lúc thì giúp đỡ sửa sang đồ vật, lúc thì lại ôm An Cát, dụi đầu vào cổ cô ấy cọ một hồi, ôm một lát mới chịu buông ra, vẻ mặt đầy thoả mãn.
An Cát bất lực, vẫn luôn mỉm cười để cho Du Quân Diệp làm loạn lên, dù sao xe cũng chưa tới, làm loạn một tí cho bớt nhàm chán cũng tốt.
Sau khi thu dọn xong, Du Quân Diệp ôm An Cát từ phía sau, đứng bên cửa sổ, nhìn xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, người ra vào.
"Có phải em cũng đối xử tốt với người khác như vậy không?" An Cát lại ngả người ra sau, cọ mặt vào má Du Quân Diệp, nhẹ giọng hỏi.
"Chị thấy thế nào?" Du Quân Diệp cười hỏi.
"Chị cảm thấy em cũng sẽ đối xử tốt với người khác như thế này, rốt cuộc chị cũng thấy em vì một cô bé không quen thế lại dũng cảm đi đấu với kẻ bắt cóc có dao." An Cát trả lời thành thật. Mỗi khi nghĩ đến vết thương trên eo của Du Quân Diệp, cô vẫn còn sợ hãi, làm sao cô ấy có thể dũng cảm như vậy được? Chuyện này thế mà Du Quân Diệp còn giấu cô.
"Vậy thì không giống." Du Quân Diệp phủ nhận câu nói của An Cát.
"Có gì mà không giống? Khác biệt rất lớn đó. Đó là nguy hiểm đến tính mạng!" An Cát dùng đầu gõ gõ vào đầu Du Quân Diệp.
"Em đối tốt với chị, cũng có thể đối tốt với người khác." Du Quân Diệp dừng lại, tay ôm chặt An Cát, thì thầm vào tai An Cát, "Nhưng có một số thứ em chỉ muốn cho chị, có chút ấm áp cũng chỉ muốn cùng chị làm, cho dù chị không cần em, em cũng không thể nào cho người khác. Giống như nụ cười vậy, lúc nào em cũng có thể mỉm cười với họ, nhưng mà tim em chỉ có thể trao cho một mình chị mà thôi."
Trái tim An Cát bắt đầu bắn pháo hoa, những lời ngon tiếng ngọt này quả thực là liều thuốc độc cướp đi trái tim cô, mỗi lần nghe xong lại chìm đắm rất lâu, nhưng mà nghe hoài lại không chán.
"Cho nên, chị không được phép đẩy em đi lần nữa. Nếu chị tái phạm, em sẽ không bao giờ để ý đến chị nữa." Du Quân Diệp nói xong, hé miệng ngậm lấy vành tai An Cát.