Chương 57: Thay đổi
Khuôn mặt tươi cười này quá tươi sáng, sáng hơn cả ánh mặt trời ấm áp của mùa đông.
Đôi mắt An Cát hoảng hốt, thậm chí trái tim cũng sáng lên.
Nụ cười này, là nụ cười vào lúc họ bên nhau, hình như đã lâu rồi chưa được nhìn thấy, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
An Cát sững sờ một lúc, muốn xác nhận là thật hay là mơ, cô chớp chớp mắt, nhưng mọi thứ trước mắt không hề biến mất, lập tức nhận ra có gì đó không ổn, cô lại nhìn xuống tư thế của mình, cứ thế ôm cô ngủ cả đêm sao? Thảo nào lại ngủ thoải mái như vậy, mặt trời mọc rồi còn chưa muốn dậy.
Lại nghĩ thêm chút nữa, vậy đêm qua....
Hết thảy đều là thật!!!
Nói cách khác thì những gì xảy ra đêm qua cô nhớ rất rõ, mà toàn bộ chuyện phát sinh đều là thật, không phải thứ mà cô cho là mơ!
Vậy giờ cô nên làm gì đây? Lông mày của An Cát nhíu lại đến mức có thể giết được một con muỗi.
Ôi trời ạ, nó không phải là mơ, thật đáng sợ!
Hành động của cô có khác gì một kẻ lưu manh chứ? Hơn nữa còn bạo dạng.
Liệu Du Quân Diệp có bị doạ hay không, cô ấy sẽ nghĩ về cô thế nào đây?
Cô ấy đã kết hôn, bây giờ đã là vợ của người ta! Hành động của cô đêm qua có nghĩ đến cho cô ấy không? Phụ nữ đã kết hôn lại ngoại tình với phụ nữ sao?
Nhưng mà điều đáng mừng là tội ác của cô còn chưa tiến đến bước cuối cùng, cũng may là chưa tiến đến bước không thể cứu vãn được. Tối hôm qua, cũng may cô ấy không đẩy cô ra, chứ nếu không cô đã trở thành tiểu tam trong truyền thuyết.
Đúng rồi, là cô ấy đã đẩy cô ra! Đây là tình trạng thực tế, trái tim An Cát lại có chút nhói đau.
Không dám nghĩ nhiều, An Cát cảm thấy hiện tại chính mình rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nên trực tiếp thừa nhận hành động của cô, sau đó dũng cảm đối mặt với Du Quân Diệp sao? Hay là làm bộ bản thân sinh bệnh, không nhớ gì hết cũng không biết có chuyện gì đã phát sinh à?
Nhưng mà Du Quân Diệp rất hiểu cô, cô có thể lừa được cô ấy sao? Kỹ năng siêu phàm của cô có thể đánh lừa con mắt của "ảnh hậu thiên tài" không?
An Cát không muốn đối mặt với điều gì hết.
An Cát đau đầu, đã bao năm qua, trải qua không biết bao nhiêu chuyện, chưa bao giờ cô lại thấy xấu hổ như bây giờ.
Chẳng lẽ là bởi vì người kia là người cô yêu, mang theo chút tâm tư, cho nên giờ xử lý thật phiền toái, điều băn khoăn khá nhiều à?
Du Quân Diệp nhìn An Cát, người này hết ngẩng đầu nhìn rồi lại cúi đầu ngơ ngác, có lẽ cô ấy bây giờ đang rối rắm không biết nên giải thích chuyện tối hôm qua ra sao, cho nên cô không có vội vàng, thong thả nhìn An Cát rối rắm, muốn nhìn xem người này sẽ đối phó với cô thế nào đây.
Nếu An Cát không đưa ra được lý do thuyết phục sau đó lại đẩy cô ra lần nữa, vậy thì cô có nên chơi lại, cưỡng chế, ép cô ấy phụ trách đến cùng à?
Nghĩ đến đây, trong lòng Du Quân Diệp vừa thấp thỏm lại vừa vui mừng, sau đó trưng ra cái vẻ mặt vô tội, ngưng mi chờ đợi.
Cô chợt nhớ lần đầu tiên hai người nằm chung giường là ở bệnh viện. Lúc đó, cô bị đâm vào thắt lưng, An Cát đã đi về rồi còn quay lại, dưới yêu cầu của cô, tối hôm đó An Cát đã ngủ cùng cô trên một chiếc giường. Sáng sớm thức dậy, hai người lại nhắm tay nhau một cách không thể giải thích được. Lúc đó hai người chỉ là đồng nghiệp với nhau cho nên cũng không có nghĩ là có gì bất ổn, hay tạo hoang mang cho nhau, chỉ coi như không có việc gì cả.
Khi đó, An Cát bình tĩnh, điềm đạm như một người chị lớn.
Giờ thì sao? E thẹn giống như cô dâu nhỏ vậy đó.
Cảnh còn mà người đã mất, An Cát bây giờ mới chính là An Cát mà cô muốn, bởi vì cô ấy ở trước mặt cô mới lộ ra vẻ e thẹn không biết làm sao.
Nhiều năm đã qua đi, An Cát cũng đã sớm qua cái tuổi e thẹn, nhưng mà cô ấy vẫn chính là cô ấy, vẫn là con người có trái tim của một thiếu nữ, mà chỉ trước mặt cô mới lộ ra, còn những lúc khác bất cứ ai gặp cô ấy cũng khen cô ấy là người phụ nữ ôn nhu dịu dàng, ngự tỷ.
Đó là sự khác biệt!
Chỉ tưởng tượng một chút thôi, trái tim Du Quân Diệp đã như pháo hoa nổ tung.
Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, cô đành phải nhịn nên chỉ biết nín cười, phát huy hết khả năng diễn xuất của mình.
An Cát suy nghĩ một lúc nhưng không thể quyết định được, cô lặng lẽ chui vào chăn, trùm kín đầu như một con đà điểu, và tránh xa Du Quân Diệp từng chút một, cho đến khi cô hoàn toàn thoát khỏi vòng tay của Du Quân Diệp, mới thở phào nhẹ nhõm, ở trong chăn bất động.
Du Quân Diệp nhìn An Cát thận trọng chạy trốn, độ cong khóe miệng dần dần tăng lên, cô ấy còn chưa nghĩ xong cho nên đành đi trốn sao?
Đáng yêu quá đi thôi.
Nhưng Du Quân Diệp bỗng nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu đùa, không cần biết An Cát sẽ cho cô đáp án gì, vào lúc này đây, với tình cảnh thế này, cô không muốn buông tha An Cát dễ dàng như vậy đâu.
Trêu đùa cô ấy cũng là điều đáng để ghi nhớ trong tương lai, dù sao thời gian ở bên cô ấy cũng có hạn, vậy tại sao không tìm kiếm thêm niềm vui? Mặc dù mua vui trong cái khổ, nhưng mà cũng đáng!
Vì vậy, Du Quân Diệp đã cố tình tạo ra tiếng động, cô ho nhẹ, thế là thành công nhìn thấy cái chăn run run lên, hình như người kia rút sâu vào chăn hơn nữa.
Du Quân Diệp định nói gì đó, nhưng tiếng chuông điện thoại lỗi thời vang lên, làm gián đoạn kế hoạch tiếp tục trêu chọc An Cát của Du Quân Diệp.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Cô cười khúc khích lắc đầu, nhìn nguồn phát ra âm thanh, là điện thoại di động của cô, nhưng cô không biết là ai gọi, mới sáng sớm, cô không muốn trả lời cuộc gọi.
Nhưng chuông điện thoại liên tục vang lên, Du Quân Diệp không còn cách nào khác là phải đứng dậy rời khỏi giường. Vừa đi vừa cử động bờ vai tê dại, cầm lấy điện thoại.
Là Thạch Duệ Duệ.
Du Quân Diệp vỗ đầu, đúng là người đẹp luôn hại người. Từ hôm qua, cô đến bệnh viện, liền quên gọi nói cho cô ấy một tiếng.
Du Quân Diệp cau mày, trả lời điện thoại, vừa đi vào nhà vệ sinh vừa nói chuyện.
"Chị nghe!" Giọng Du Quân Diệp rõ ràng là đang hối lỗi.
"Em có quấy rầy giấc ngủ của chị không?" Thạch Duệ Duệ thận trọng hỏi.
"Không có, chị dậy rồi." Giọng nói của Du Quân Diệp không có mang theo âm khàn, nói rất rõ ràng.
Thạch Duệ Duệ: "Chị đang ở bệnh viện à?"
"Ừ! Ở bệnh viện, hôm qua chị quên nói với em một tiếng." Du Quân Diệp đỡ trán.
"An Cát thế nào rồi? Cô ấy đỡ hơn chưa?" Thạch Duệ Duệ hỏi.
"Đỡ rồi, đã hạ sốt." Giọng Du Quân Diệp dịu đi rất nhiều khi cô nhắc đến An Cát.
"Vậy là tốt rồi, nhưng mà chỉ có một mình chị ở đó thôi sao? Hay là trợ lý của cô ấy cũng ở đó."
"Chỉ có một mình chị, nhưng vậy là đủ rồi, chị bảo Tiểu Cố về nhà nghỉ ngơi." Du Quân Diệp thành thật trả lời.
"Hôm nay có cần em giúp chị không?" Thạch Duệ Duệ thực sự cảm thấy rằng với tư cách là trợ lý của Du Quân Diệp, vốn dĩ luôn chăm sóc cho Du Quân Diệp, thế mà người cô luôn chăm sóc lại đi chăm sóc người khác, cho nên cô không yên tâm cho lắm, nên mới dò hỏi xem có cần cô giúp không.
"Không cần đâu. Ở đây cái gì cũng có, chị sẽ gọi cho em khi chị cần." Du Quân Diệp mỉm cười từ chối, thực sự không cần.
Quan trọng là cô có chút tâm tư, muốn ở một mình với An Cát, mặc dù chẳng làm gì cả, nhưng mà cảm giác rất thoải mái, cho nên cô không muốn có người đến quấy rầy thế giới của hai người.
"Được rồi! Vậy em không làm phiền hai người nữa." Thạch Duệ Duệ thức thời tự động cúp điện thoại, tâm tư của lão bản nhà cô đương nhiên cô phải biết chứ.
Sau khi cúp điện thoại, Du Quân Diệp nhìn chằm chằm vào gương trong phòng tắm, đã bao lâu rồi không được nằm chung giường với An Cát chứ, cái cảm giác này thực sự quá cám dỗ, nhớ đến cái dáng vẻ đáng yêu của An Cát, khoé miệng Du Quân Diệp bất giác cong lên.
Có lẽ tình nhân trong mắt cũng hoá thành Tây Thi là thế này đi!
Du Quân Diệp soi gương một hồi lâu, mới nhớ cần phải rửa mặt.
Khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, không biết An Cát từ lúc nào đã chui ra khỏi chăn, ngồi dậy, biểu cảm nghiêm túc.
Cái dáng vẻ này với dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu vừa rồi như hai người khác nhau.
Du Quân Diệp giật mình, có phải cô ấy đột nhiên nghĩ kỹ rồi không? Cái người vừa rồi e thẹn không dám nhìn cô đâu mất rồi.
Hai vẻ mặt này thay đổi cũng quá nhanh đi!
"Bác sĩ đến kiểm tra à?" Du Quân Diệp nghĩ rằng đây là lý do duy nhất khiến An Cát đột ngột thay đổi nên hỏi.
"Ừ!" An Cát gật đầu và trả lời ngắn gọn.
"Bác sĩ nói thế nào?" Du Quân Diệp bước tới và quan tâm hỏi.
Du Quân Diệp lúc này đang rất hối hận, tại sao vừa nghe điện thoại lại đi vào nhà vệ sinh? Tại sao cô ở trong đó phát ngốc lâu như thế làm gì? Cô đã bỏ lỡ các đợt khám của bác sĩ, và không thể nắm bắt được tình trạng của An Cát, cô tặc lưỡi, nhắm mắt và vỗ đầu tiếc nuối.
"Hạ sốt, đã đỡ rồi!" An Cát hờ hững trả lời ngắn gọn, giọng nói lạnh như băng, không có chút độ ấm nào.
Du Quân Diệp không có cách nào nói tiếp, cô cảm nhận được cảm xúc của An Cát hạ xuống và lạnh lùng, không giống trạng thái vừa mới tỉnh ngủ, lúc đó còn vui vẻ, mặc dù e thẹn nhưng không có bi thương.
Bây giờ..., cô ấy đột nhiên làm sao thế?
Du Quân Diệp còn đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy giọng của An Cát.
"Em... em phải đi sao?" An Cát hỏi với vẻ khó khăn, giọng run run và thận trọng.
Du Quân Diệp không trả lời, cô còn chưa nghĩ ra được tại sao thái độ của An Cát lại thay đổi như thế, rồi đột nhiên lại nói ra một câu như vậy.
Chẳng lẽ cô ấy thấy cô đi nghe điện thoại, cho rằng cô phải đi khỏi đây sao? Nghĩ theo hướng này, rất có thể, dù sao An Cát cũng tương đối nhạy cảm, nhất là khi sinh bệnh hay xúc động.
"Nếu em đi rồi, chị có thể ở đây một mình được không?" Du Quân Diệp cố ý cau mày và nghiêng đầu hỏi.
Quả nhiên, trong nháy mắt, sắc mặt An Cát ảm đảm hẳn.
Nhưng mà An Cát cảm thấy cô không có lý do chính đáng nào để giữ Du Quân Diệp ở lại, suy cho cùng, cô ấy có thể bớt chút thời gian đến đây thăm bệnh, hơn nửa ở lại đây một đêm, chắc cũng không dễ dàng, vì thế u sầu nói, "Một mình chị cũng được."
"Thật sự có thể à?" Du Quân Diệp cười hỏi lại.
An Cát ngẩng đầu lên và nặn ra một nụ cười gượng gạo với Du Quân Diệp, "Thật sự không sao, không phải chị đã hạ sốt rồi sao? Chắc có thể xuất viện."
Ngập ngừng một chút, cô nói tiếp: "Cảm ơn em đã tới đây thăm chị, làm phiền em rồi. Lát nữa, chị gọi Hiểu Phi đến, để cô ấy đi xử lý thủ tục xuất viện là được, em... không cần lo lắng."
Du Quân Diệp âm thầm quan sát cái biểu hiện hiểu chuyện ngoan ngoãn của An Cát, tim cô đau nhói, như thể bị ai báu chặt vào đó.
Nếu cô chỉ là một người bạn bình thường, cô ấy sẽ đối xử nhẹ nhàng và lịch sự như vậy với cô sao?
Suy nghĩ chu toàn, ẩn nhẫn và tôn trọng. Cho dù có bao nhiêu khó chịu và cảm xúc tiêu cực, cô ấy cũng âm thầm chịu đựng.
Nghĩ đến đây, mũi Du Quân Diệp cay cay, hốc mắt cũng có chút nóng.
"Vậy nếu em không đi, chị định đuổi em đi sao?" Du Quân Diệp bước đến chỗ An Cát ngồi xuống, đối mặt với cô ấy, nhìn chằm chằm vào mắt An Cát và nói một cách nghiêm túc.
An Cát nghe xong nhìn lên đôi mắt đen láy của Du Quân Diệp, trong đôi mắt trong sáng ấy vẫn như mọi khi không có chút tạp chất, con ngươi đen phản chiếu rõ ràng một con người nhỏ bé, cô ấy nói vậy là có ý gì? Cô ấy không biết giờ đây trên người cô ấy có thêm một cái thân phận, là người phụ nữ đã kết hôn, tàn nhẫn như thế nào với cô sao?
Cảnh mất người còn.
Bất đắc dĩ phải đẩy cô ấy ra, không ngờ thân phận lại thay đổi nhanh như vậy, nhanh đến mức cô trở tay không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy trở thành vợ của người khác, chỉ biết nhìn thời gian trôi qua rồi đánh mất tình yêu của mình vào tay người khác.
An Cát mắt từ từ đỏ lên, muốn nhịn không khóc, nhưng lại mất khống chế.
Du Quân Diệp hoảng sợ, cô vốn dĩ mang theo trạng theo vui đùa mà ghẹo An Cát, ai biết ghẹo một cái thành ra khóc thế này.
"Cả đêm em không về nhà, nếu không về, có thể ảnh hưởng đến... ừm... gia đình em không." An Cát cố nén sự chua xót trong lòng, khó khăn nói ra một câu hoàn chỉnh, rồi cúi đầu an tĩnh, hai tay nắm chặt lấy nhau, bấu víu, giống như một đứa trẻ làm sai.
Mặc dù, Du Quân Diệp có chút hoảng nhưng vẫn nghe ra được trọng điểm trong câu nói của An Cát, cô không hiểu lặp lại một lần nữa, "Gia đình của em?"
"Ừ!" An Cát khẽ ậm ừ, khịt mũi rồi nói, "Chị xin lỗi, chuyện tối hôm qua, chị rất xin lỗi, chị nghĩ rằng đang nằm mơ, cho nên đã mạo phạm đến em."
Ngập ngừng, cô nói tiếp: "Chị xin lỗi, đã làm em khó xử."
Du Quân Diệp sững sờ một lúc, đầu óc quay cuồng, cô không hiểu "gia đình em" của An Cát là có ý gì?
Nghĩ mãi cũng không hiểu, Du Quân Diệp hỏi thẳng, "Chị nói gia đình em, làm có ý gì?"
An Cát nhói lòng, nhất định phải nói rõ ràng như vậy sao? Đây không phải là tự xát muối vào vết thương của mình sao?
Nhưng cô ấy đã hỏi thì cứ nói rõ, dù sao đau cũng chỉ đau một lần rồi thôi, khả năng gặp lại trong tương lai là rất nhỏ, tốt hơn hết đừng để cô ấy có bất cứ tiếc nuối nào.
Vì vậy, An Cát nuốt nước bọt, chớp mắt vài cái, cố nén nước mắt lại, thở ra, ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt khó hiểu của Du Quân Diệp, nói từng chữ một, "Không phải em đã đồng ý lời cầu hôn của Quách Niên Hồng sao? Cũng sắp được hai năm rồi, chẳng lẽ em không có khái niệm về gia đình?"
Du Quân Diệp khiếp sợ, cô không thể tin được, hỏi lại, "Chị ở đâu nghe nói em đồng ý lời cầu hôn của anh ấy?"
An Cát sững sờ, Du Quân Diệp phản ứng quá bất thường, không khỏi lắp bắp kinh hãi, "Không phải báo đưa tin sao? Hơn nữa đâu chỉ có một nhà nói vậy?"
Bây giờ, Du Quân Diệp đã hiểu, hoàn toàn hiểu rồi.
Ngải Lâm cũng nhắc cô rằng An Cát có thể đã xem những tin tức đó, sau đó cũng không tìm người thân quen của Du Quân Diệp xác nhận, cứ vậy mà tin.
Chẳng lẽ sau này An Cát không liên lạc với cô, có liên quan đến chuyện này sao? Sợ quấy rầy cuộc sống hôn nhân của cô sao?
Nếu đúng như vậy, vậy lần ghi hình kia, là An Cát muốn hoàn thành tâm nguyện của cô ấy, chuẩn bị tạm biệt quá khứ cùng cô à?
Hốc mắt nóng lên, Du Quân Diệp không có cách nào hình dung được tâm tình của cô bây giờ.
Đau lòng, bi thương, vui sướng.
May mắn thay, lúc này đã làm rõ được nguyên nhân, chứ nếu không cứ vậy bỏ lỡ nhau.
Cho dù sau này, An Cát có đẩy cô ra lần nữa hay không, điều đó không còn quan trọng, chỉ cần cô bám lấy không ấy không tha, chỉ cần cô không buông tay là được.
Mặc dù bọn họ đã bỏ lỡ nhau vài năm, nhưng mà cuối cùng ông trời cũng không đành lòng chia rẽ hai người các cô, lại cho thêm một cơ hội, vòng đi vòng lại vẫn về với nhau.
Sau khi hiểu ra toàn bộ câu chuyện, tim Du Quân Diệp đập nhanh hơn, cô lại nhanh chóng chồm tới, ôm chặt lấy An Cát – người còn đang chìm đắm trong cảm xúc, giống như sợ đối phương sẽ đẩy cô ra.
Đôi mắt An Cát hoảng hốt, thậm chí trái tim cũng sáng lên.
Nụ cười này, là nụ cười vào lúc họ bên nhau, hình như đã lâu rồi chưa được nhìn thấy, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
An Cát sững sờ một lúc, muốn xác nhận là thật hay là mơ, cô chớp chớp mắt, nhưng mọi thứ trước mắt không hề biến mất, lập tức nhận ra có gì đó không ổn, cô lại nhìn xuống tư thế của mình, cứ thế ôm cô ngủ cả đêm sao? Thảo nào lại ngủ thoải mái như vậy, mặt trời mọc rồi còn chưa muốn dậy.
Lại nghĩ thêm chút nữa, vậy đêm qua....
Hết thảy đều là thật!!!
Nói cách khác thì những gì xảy ra đêm qua cô nhớ rất rõ, mà toàn bộ chuyện phát sinh đều là thật, không phải thứ mà cô cho là mơ!
Vậy giờ cô nên làm gì đây? Lông mày của An Cát nhíu lại đến mức có thể giết được một con muỗi.
Ôi trời ạ, nó không phải là mơ, thật đáng sợ!
Hành động của cô có khác gì một kẻ lưu manh chứ? Hơn nữa còn bạo dạng.
Liệu Du Quân Diệp có bị doạ hay không, cô ấy sẽ nghĩ về cô thế nào đây?
Cô ấy đã kết hôn, bây giờ đã là vợ của người ta! Hành động của cô đêm qua có nghĩ đến cho cô ấy không? Phụ nữ đã kết hôn lại ngoại tình với phụ nữ sao?
Nhưng mà điều đáng mừng là tội ác của cô còn chưa tiến đến bước cuối cùng, cũng may là chưa tiến đến bước không thể cứu vãn được. Tối hôm qua, cũng may cô ấy không đẩy cô ra, chứ nếu không cô đã trở thành tiểu tam trong truyền thuyết.
Đúng rồi, là cô ấy đã đẩy cô ra! Đây là tình trạng thực tế, trái tim An Cát lại có chút nhói đau.
Không dám nghĩ nhiều, An Cát cảm thấy hiện tại chính mình rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nên trực tiếp thừa nhận hành động của cô, sau đó dũng cảm đối mặt với Du Quân Diệp sao? Hay là làm bộ bản thân sinh bệnh, không nhớ gì hết cũng không biết có chuyện gì đã phát sinh à?
Nhưng mà Du Quân Diệp rất hiểu cô, cô có thể lừa được cô ấy sao? Kỹ năng siêu phàm của cô có thể đánh lừa con mắt của "ảnh hậu thiên tài" không?
An Cát không muốn đối mặt với điều gì hết.
An Cát đau đầu, đã bao năm qua, trải qua không biết bao nhiêu chuyện, chưa bao giờ cô lại thấy xấu hổ như bây giờ.
Chẳng lẽ là bởi vì người kia là người cô yêu, mang theo chút tâm tư, cho nên giờ xử lý thật phiền toái, điều băn khoăn khá nhiều à?
Du Quân Diệp nhìn An Cát, người này hết ngẩng đầu nhìn rồi lại cúi đầu ngơ ngác, có lẽ cô ấy bây giờ đang rối rắm không biết nên giải thích chuyện tối hôm qua ra sao, cho nên cô không có vội vàng, thong thả nhìn An Cát rối rắm, muốn nhìn xem người này sẽ đối phó với cô thế nào đây.
Nếu An Cát không đưa ra được lý do thuyết phục sau đó lại đẩy cô ra lần nữa, vậy thì cô có nên chơi lại, cưỡng chế, ép cô ấy phụ trách đến cùng à?
Nghĩ đến đây, trong lòng Du Quân Diệp vừa thấp thỏm lại vừa vui mừng, sau đó trưng ra cái vẻ mặt vô tội, ngưng mi chờ đợi.
Cô chợt nhớ lần đầu tiên hai người nằm chung giường là ở bệnh viện. Lúc đó, cô bị đâm vào thắt lưng, An Cát đã đi về rồi còn quay lại, dưới yêu cầu của cô, tối hôm đó An Cát đã ngủ cùng cô trên một chiếc giường. Sáng sớm thức dậy, hai người lại nhắm tay nhau một cách không thể giải thích được. Lúc đó hai người chỉ là đồng nghiệp với nhau cho nên cũng không có nghĩ là có gì bất ổn, hay tạo hoang mang cho nhau, chỉ coi như không có việc gì cả.
Khi đó, An Cát bình tĩnh, điềm đạm như một người chị lớn.
Giờ thì sao? E thẹn giống như cô dâu nhỏ vậy đó.
Cảnh còn mà người đã mất, An Cát bây giờ mới chính là An Cát mà cô muốn, bởi vì cô ấy ở trước mặt cô mới lộ ra vẻ e thẹn không biết làm sao.
Nhiều năm đã qua đi, An Cát cũng đã sớm qua cái tuổi e thẹn, nhưng mà cô ấy vẫn chính là cô ấy, vẫn là con người có trái tim của một thiếu nữ, mà chỉ trước mặt cô mới lộ ra, còn những lúc khác bất cứ ai gặp cô ấy cũng khen cô ấy là người phụ nữ ôn nhu dịu dàng, ngự tỷ.
Đó là sự khác biệt!
Chỉ tưởng tượng một chút thôi, trái tim Du Quân Diệp đã như pháo hoa nổ tung.
Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, cô đành phải nhịn nên chỉ biết nín cười, phát huy hết khả năng diễn xuất của mình.
An Cát suy nghĩ một lúc nhưng không thể quyết định được, cô lặng lẽ chui vào chăn, trùm kín đầu như một con đà điểu, và tránh xa Du Quân Diệp từng chút một, cho đến khi cô hoàn toàn thoát khỏi vòng tay của Du Quân Diệp, mới thở phào nhẹ nhõm, ở trong chăn bất động.
Du Quân Diệp nhìn An Cát thận trọng chạy trốn, độ cong khóe miệng dần dần tăng lên, cô ấy còn chưa nghĩ xong cho nên đành đi trốn sao?
Đáng yêu quá đi thôi.
Nhưng Du Quân Diệp bỗng nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu đùa, không cần biết An Cát sẽ cho cô đáp án gì, vào lúc này đây, với tình cảnh thế này, cô không muốn buông tha An Cát dễ dàng như vậy đâu.
Trêu đùa cô ấy cũng là điều đáng để ghi nhớ trong tương lai, dù sao thời gian ở bên cô ấy cũng có hạn, vậy tại sao không tìm kiếm thêm niềm vui? Mặc dù mua vui trong cái khổ, nhưng mà cũng đáng!
Vì vậy, Du Quân Diệp đã cố tình tạo ra tiếng động, cô ho nhẹ, thế là thành công nhìn thấy cái chăn run run lên, hình như người kia rút sâu vào chăn hơn nữa.
Du Quân Diệp định nói gì đó, nhưng tiếng chuông điện thoại lỗi thời vang lên, làm gián đoạn kế hoạch tiếp tục trêu chọc An Cát của Du Quân Diệp.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Cô cười khúc khích lắc đầu, nhìn nguồn phát ra âm thanh, là điện thoại di động của cô, nhưng cô không biết là ai gọi, mới sáng sớm, cô không muốn trả lời cuộc gọi.
Nhưng chuông điện thoại liên tục vang lên, Du Quân Diệp không còn cách nào khác là phải đứng dậy rời khỏi giường. Vừa đi vừa cử động bờ vai tê dại, cầm lấy điện thoại.
Là Thạch Duệ Duệ.
Du Quân Diệp vỗ đầu, đúng là người đẹp luôn hại người. Từ hôm qua, cô đến bệnh viện, liền quên gọi nói cho cô ấy một tiếng.
Du Quân Diệp cau mày, trả lời điện thoại, vừa đi vào nhà vệ sinh vừa nói chuyện.
"Chị nghe!" Giọng Du Quân Diệp rõ ràng là đang hối lỗi.
"Em có quấy rầy giấc ngủ của chị không?" Thạch Duệ Duệ thận trọng hỏi.
"Không có, chị dậy rồi." Giọng nói của Du Quân Diệp không có mang theo âm khàn, nói rất rõ ràng.
Thạch Duệ Duệ: "Chị đang ở bệnh viện à?"
"Ừ! Ở bệnh viện, hôm qua chị quên nói với em một tiếng." Du Quân Diệp đỡ trán.
"An Cát thế nào rồi? Cô ấy đỡ hơn chưa?" Thạch Duệ Duệ hỏi.
"Đỡ rồi, đã hạ sốt." Giọng Du Quân Diệp dịu đi rất nhiều khi cô nhắc đến An Cát.
"Vậy là tốt rồi, nhưng mà chỉ có một mình chị ở đó thôi sao? Hay là trợ lý của cô ấy cũng ở đó."
"Chỉ có một mình chị, nhưng vậy là đủ rồi, chị bảo Tiểu Cố về nhà nghỉ ngơi." Du Quân Diệp thành thật trả lời.
"Hôm nay có cần em giúp chị không?" Thạch Duệ Duệ thực sự cảm thấy rằng với tư cách là trợ lý của Du Quân Diệp, vốn dĩ luôn chăm sóc cho Du Quân Diệp, thế mà người cô luôn chăm sóc lại đi chăm sóc người khác, cho nên cô không yên tâm cho lắm, nên mới dò hỏi xem có cần cô giúp không.
"Không cần đâu. Ở đây cái gì cũng có, chị sẽ gọi cho em khi chị cần." Du Quân Diệp mỉm cười từ chối, thực sự không cần.
Quan trọng là cô có chút tâm tư, muốn ở một mình với An Cát, mặc dù chẳng làm gì cả, nhưng mà cảm giác rất thoải mái, cho nên cô không muốn có người đến quấy rầy thế giới của hai người.
"Được rồi! Vậy em không làm phiền hai người nữa." Thạch Duệ Duệ thức thời tự động cúp điện thoại, tâm tư của lão bản nhà cô đương nhiên cô phải biết chứ.
Sau khi cúp điện thoại, Du Quân Diệp nhìn chằm chằm vào gương trong phòng tắm, đã bao lâu rồi không được nằm chung giường với An Cát chứ, cái cảm giác này thực sự quá cám dỗ, nhớ đến cái dáng vẻ đáng yêu của An Cát, khoé miệng Du Quân Diệp bất giác cong lên.
Có lẽ tình nhân trong mắt cũng hoá thành Tây Thi là thế này đi!
Du Quân Diệp soi gương một hồi lâu, mới nhớ cần phải rửa mặt.
Khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, không biết An Cát từ lúc nào đã chui ra khỏi chăn, ngồi dậy, biểu cảm nghiêm túc.
Cái dáng vẻ này với dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu vừa rồi như hai người khác nhau.
Du Quân Diệp giật mình, có phải cô ấy đột nhiên nghĩ kỹ rồi không? Cái người vừa rồi e thẹn không dám nhìn cô đâu mất rồi.
Hai vẻ mặt này thay đổi cũng quá nhanh đi!
"Bác sĩ đến kiểm tra à?" Du Quân Diệp nghĩ rằng đây là lý do duy nhất khiến An Cát đột ngột thay đổi nên hỏi.
"Ừ!" An Cát gật đầu và trả lời ngắn gọn.
"Bác sĩ nói thế nào?" Du Quân Diệp bước tới và quan tâm hỏi.
Du Quân Diệp lúc này đang rất hối hận, tại sao vừa nghe điện thoại lại đi vào nhà vệ sinh? Tại sao cô ở trong đó phát ngốc lâu như thế làm gì? Cô đã bỏ lỡ các đợt khám của bác sĩ, và không thể nắm bắt được tình trạng của An Cát, cô tặc lưỡi, nhắm mắt và vỗ đầu tiếc nuối.
"Hạ sốt, đã đỡ rồi!" An Cát hờ hững trả lời ngắn gọn, giọng nói lạnh như băng, không có chút độ ấm nào.
Du Quân Diệp không có cách nào nói tiếp, cô cảm nhận được cảm xúc của An Cát hạ xuống và lạnh lùng, không giống trạng thái vừa mới tỉnh ngủ, lúc đó còn vui vẻ, mặc dù e thẹn nhưng không có bi thương.
Bây giờ..., cô ấy đột nhiên làm sao thế?
Du Quân Diệp còn đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy giọng của An Cát.
"Em... em phải đi sao?" An Cát hỏi với vẻ khó khăn, giọng run run và thận trọng.
Du Quân Diệp không trả lời, cô còn chưa nghĩ ra được tại sao thái độ của An Cát lại thay đổi như thế, rồi đột nhiên lại nói ra một câu như vậy.
Chẳng lẽ cô ấy thấy cô đi nghe điện thoại, cho rằng cô phải đi khỏi đây sao? Nghĩ theo hướng này, rất có thể, dù sao An Cát cũng tương đối nhạy cảm, nhất là khi sinh bệnh hay xúc động.
"Nếu em đi rồi, chị có thể ở đây một mình được không?" Du Quân Diệp cố ý cau mày và nghiêng đầu hỏi.
Quả nhiên, trong nháy mắt, sắc mặt An Cát ảm đảm hẳn.
Nhưng mà An Cát cảm thấy cô không có lý do chính đáng nào để giữ Du Quân Diệp ở lại, suy cho cùng, cô ấy có thể bớt chút thời gian đến đây thăm bệnh, hơn nửa ở lại đây một đêm, chắc cũng không dễ dàng, vì thế u sầu nói, "Một mình chị cũng được."
"Thật sự có thể à?" Du Quân Diệp cười hỏi lại.
An Cát ngẩng đầu lên và nặn ra một nụ cười gượng gạo với Du Quân Diệp, "Thật sự không sao, không phải chị đã hạ sốt rồi sao? Chắc có thể xuất viện."
Ngập ngừng một chút, cô nói tiếp: "Cảm ơn em đã tới đây thăm chị, làm phiền em rồi. Lát nữa, chị gọi Hiểu Phi đến, để cô ấy đi xử lý thủ tục xuất viện là được, em... không cần lo lắng."
Du Quân Diệp âm thầm quan sát cái biểu hiện hiểu chuyện ngoan ngoãn của An Cát, tim cô đau nhói, như thể bị ai báu chặt vào đó.
Nếu cô chỉ là một người bạn bình thường, cô ấy sẽ đối xử nhẹ nhàng và lịch sự như vậy với cô sao?
Suy nghĩ chu toàn, ẩn nhẫn và tôn trọng. Cho dù có bao nhiêu khó chịu và cảm xúc tiêu cực, cô ấy cũng âm thầm chịu đựng.
Nghĩ đến đây, mũi Du Quân Diệp cay cay, hốc mắt cũng có chút nóng.
"Vậy nếu em không đi, chị định đuổi em đi sao?" Du Quân Diệp bước đến chỗ An Cát ngồi xuống, đối mặt với cô ấy, nhìn chằm chằm vào mắt An Cát và nói một cách nghiêm túc.
An Cát nghe xong nhìn lên đôi mắt đen láy của Du Quân Diệp, trong đôi mắt trong sáng ấy vẫn như mọi khi không có chút tạp chất, con ngươi đen phản chiếu rõ ràng một con người nhỏ bé, cô ấy nói vậy là có ý gì? Cô ấy không biết giờ đây trên người cô ấy có thêm một cái thân phận, là người phụ nữ đã kết hôn, tàn nhẫn như thế nào với cô sao?
Cảnh mất người còn.
Bất đắc dĩ phải đẩy cô ấy ra, không ngờ thân phận lại thay đổi nhanh như vậy, nhanh đến mức cô trở tay không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy trở thành vợ của người khác, chỉ biết nhìn thời gian trôi qua rồi đánh mất tình yêu của mình vào tay người khác.
An Cát mắt từ từ đỏ lên, muốn nhịn không khóc, nhưng lại mất khống chế.
Du Quân Diệp hoảng sợ, cô vốn dĩ mang theo trạng theo vui đùa mà ghẹo An Cát, ai biết ghẹo một cái thành ra khóc thế này.
"Cả đêm em không về nhà, nếu không về, có thể ảnh hưởng đến... ừm... gia đình em không." An Cát cố nén sự chua xót trong lòng, khó khăn nói ra một câu hoàn chỉnh, rồi cúi đầu an tĩnh, hai tay nắm chặt lấy nhau, bấu víu, giống như một đứa trẻ làm sai.
Mặc dù, Du Quân Diệp có chút hoảng nhưng vẫn nghe ra được trọng điểm trong câu nói của An Cát, cô không hiểu lặp lại một lần nữa, "Gia đình của em?"
"Ừ!" An Cát khẽ ậm ừ, khịt mũi rồi nói, "Chị xin lỗi, chuyện tối hôm qua, chị rất xin lỗi, chị nghĩ rằng đang nằm mơ, cho nên đã mạo phạm đến em."
Ngập ngừng, cô nói tiếp: "Chị xin lỗi, đã làm em khó xử."
Du Quân Diệp sững sờ một lúc, đầu óc quay cuồng, cô không hiểu "gia đình em" của An Cát là có ý gì?
Nghĩ mãi cũng không hiểu, Du Quân Diệp hỏi thẳng, "Chị nói gia đình em, làm có ý gì?"
An Cát nhói lòng, nhất định phải nói rõ ràng như vậy sao? Đây không phải là tự xát muối vào vết thương của mình sao?
Nhưng cô ấy đã hỏi thì cứ nói rõ, dù sao đau cũng chỉ đau một lần rồi thôi, khả năng gặp lại trong tương lai là rất nhỏ, tốt hơn hết đừng để cô ấy có bất cứ tiếc nuối nào.
Vì vậy, An Cát nuốt nước bọt, chớp mắt vài cái, cố nén nước mắt lại, thở ra, ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt khó hiểu của Du Quân Diệp, nói từng chữ một, "Không phải em đã đồng ý lời cầu hôn của Quách Niên Hồng sao? Cũng sắp được hai năm rồi, chẳng lẽ em không có khái niệm về gia đình?"
Du Quân Diệp khiếp sợ, cô không thể tin được, hỏi lại, "Chị ở đâu nghe nói em đồng ý lời cầu hôn của anh ấy?"
An Cát sững sờ, Du Quân Diệp phản ứng quá bất thường, không khỏi lắp bắp kinh hãi, "Không phải báo đưa tin sao? Hơn nữa đâu chỉ có một nhà nói vậy?"
Bây giờ, Du Quân Diệp đã hiểu, hoàn toàn hiểu rồi.
Ngải Lâm cũng nhắc cô rằng An Cát có thể đã xem những tin tức đó, sau đó cũng không tìm người thân quen của Du Quân Diệp xác nhận, cứ vậy mà tin.
Chẳng lẽ sau này An Cát không liên lạc với cô, có liên quan đến chuyện này sao? Sợ quấy rầy cuộc sống hôn nhân của cô sao?
Nếu đúng như vậy, vậy lần ghi hình kia, là An Cát muốn hoàn thành tâm nguyện của cô ấy, chuẩn bị tạm biệt quá khứ cùng cô à?
Hốc mắt nóng lên, Du Quân Diệp không có cách nào hình dung được tâm tình của cô bây giờ.
Đau lòng, bi thương, vui sướng.
May mắn thay, lúc này đã làm rõ được nguyên nhân, chứ nếu không cứ vậy bỏ lỡ nhau.
Cho dù sau này, An Cát có đẩy cô ra lần nữa hay không, điều đó không còn quan trọng, chỉ cần cô bám lấy không ấy không tha, chỉ cần cô không buông tay là được.
Mặc dù bọn họ đã bỏ lỡ nhau vài năm, nhưng mà cuối cùng ông trời cũng không đành lòng chia rẽ hai người các cô, lại cho thêm một cơ hội, vòng đi vòng lại vẫn về với nhau.
Sau khi hiểu ra toàn bộ câu chuyện, tim Du Quân Diệp đập nhanh hơn, cô lại nhanh chóng chồm tới, ôm chặt lấy An Cát – người còn đang chìm đắm trong cảm xúc, giống như sợ đối phương sẽ đẩy cô ra.