Chương 59: Tâm Phòng
Ngay khi Du Quân Diệp chạm vào vành tai của An Cát, cô có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể An Cát đang khẽ run lên, cô cong môi cười gian xảo, vươn đầu lưỡi ra, mang theo chút ướt át cùng với cẩn trọng.
Vành tai ngứa ngáy, khí nóng do Du Quân Diệp thở ra phả vào tai An Cát, kích thích các giác quan của An Cát, An Cát rụt người, tim nóng bừng, bụng dưới căng lên, hai má nhanh chóng đỏ lên. Cái tên oan gia này lại cố tình ở đây trêu chọc cô.
Biết rõ chỗ đó là chỗ nhạy cảm của cô, biết rõ mỗi lần gần gũi thân mật với cô, khiến cả người cô tê dại, lòng sẽ ngứa, thậm chí chân mềm đứng không vững, chỉ có thể yếu ớt dựa vào trong lồng ngực của cô ấy, thế mà còn làm như vậy, chắc chắn là cố ý.
Nhưng trong lòng vẫn rất thích, muốn trốn tránh cũng không được.
Tuy rằng đã hơn ba năm không thân mật như vậy, nhưng sau khi tách ra, tất cả mọi tâm tư đều đã bị phong ấn, người khác cũng không thể gây sóng gió gì cả. Nhưng ngay khi gặp Du Quân Diệp, các giác quan cơ thể của cô dường như có ký ức, đều tự động xếp hàng chờ hỏi thăm.
Bây giờ hai người đã giải tỏa mọi hiểu lầm, tâm tư vẫn như cũ, An Cát cảm thấy tất cả các cơ bắp trong cơ thể đều được thả lỏng, ý thức của từng bộ phận sẽ được khôi phục trong chốc lát.
Khi Du Quân Diệp chạm vào nó một chút, giống như củi khô gặp phải ngọn lửa đang hoành hành, muốn nhanh chóng lan ra.
Người ta nói phụ nữ là động vật tình cảm, chỉ khi yêu thì mới lên giường và tận hưởng cảm giác sung sướng tột đỉnh trên giường, quả thật đúng như vậy.
An Cát cảm thấy cái quan điểm này áp lên người cô và Du Quân Diệp là chứng nghiệm chính xác nhất.
Nếu cứ để Du Quân Diệp tuỳ ý làm loạn thế này, thật sự muốn giữa thanh thiên bạch nhật lau súng cướp cò.
Đây là bệnh viện, nếu chẳng may bị lộ ra ngoài thì sẽ gặp rắc rối lớn, mọi thứ sẽ không thể kiểm soát được.
Mặc dù An Cát rất muốn được cùng Du Quân Diệp sống quang minh chính đại, có thể tay trong tay đi trên đường phố, đi dưới ánh nắng mặt trời, nhưng có vẻ như chưa phải lúc.
Cô biết Du Quân Diệp sẽ không để ý đến chuyện các cô công khai, bởi vì Du Quân Diệp luôn cho rằng cuộc sống là của cô ấy, vậy thì có quan hệ gì đến người ngoài và cư dân mạng? Tại sao phải sống trong mắt người khác và khiến bản thân khó chịu?
Bên cạnh đó, Du Quân Diệp lấy vấn đề của An Cát mà xem xét, cho nên quyền chủ động trong việc này nằm trong tay An Cát.
Nhưng nếu thực sự muốn công khai thì quá trình này chắc còn lâu dài, bên cô còn quá nhiều thứ lo toang, còn phải tính đến cuộc sống sau này của con trai!
Tạm thời cũng đành để Du Quân Diệp chịu uỷ khuất.
Nghĩ đến đây An Cát trong lòng tràn đầy áy náy, cẩn trọng nói: "Chị luôn cảm thấy người nói trước không có quyền hối hận, hiện tại chị muốn hoàn toàn lật ngược câu nói này."
Nói xong, cô đưa tay lên nhẹ nhàng chặn lấy đôi môi đang quấy rối tai và cổ cô, cô xoay người, nhìn đôi mắt sáng người của Du Quân Diệp, đắm chìm vào trong đôi mắt ấy, dưới ánh mắt rực lửa của Du Quân Diệp, cô chủ động hôn...
Hai người giống như cá mắc cạn lâu ngày gặp nước, từ từ đòi hỏi lấy nhau.
Nhẹ nhàng, thâm sâu, khiến lòng người say mê.
...
"Cốc, cốc, cốc." tiếng gõ cửa vang lên, trong phòng yên tĩnh phi thường thanh tao.
An Cát giật mình, nhanh chóng định thần lại, cô bị cuốn vào đến nỗi không biết tay Du Quân Diệp thò vào vạt áo của cô từ lúc nào, chạm vào chỗ mềm mại mà không hay biết.
Cô nhẹ nhàng đẩy Du Quân Diệp ra, vùi đầu vào cổ Du Quân Diệp rút lui, hơi thở hổn hển, trấn tĩnh nội tâm.
Một lúc sau mới bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: "Ra mở cửa, có người..."
Du Quân Diệp có một chút may mắn là đã khoá khi đi vào phòng, nếu không người bên ngoài gõ cửa rồi trực tiếp đi vào, nhìn thấy cảnh đẹp thế này, không biết sẽ như thế nào.
Cô thở ra một hơi nhỏ, nhắm mắt rồi lại mở ra, đứng thẳng dậy, bất lực liếc nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang vùi trong vòng tay mình.
Cô lại thở dài, hít một hơi thật sâu nữa, trong lòng vô cùng bất mãn, người nào mà thiếu nhãn lực vậy chứ, lúc này lại đây gõ cửa, có biết cô có bao nhiêu ngày nhớ đêm mong được thân mật với An Cát trong ba năm qua không, vất vả lắm mới có được, chưa kể là An Cát còn chủ động, vậy mà nỡ lòng nào phá đám, bụng nổi lên một cơn lửa nhỏ cần đi phát tiết.
Thế nên, cô nâng mặt An Cát lên, ở trên môi An Cát mút hai cái thật đã mới chịu buông ta, điều chỉnh lại cảm xúc bản thân, mới từ từ đi ra mở cửa.
An Cát nhìn bản thân ăn mặc xộc xệch, lớp trang điểm cũng nhợt nhạt, đặc biệt là son môi, cô không thể tưởng tượng nổi, nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh, sửa sang lại.
Du Quân Diệp nhìn bộ dạng hoảng sợ như bị bắt quả tang của An Cát, cười vui vẻ rồi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là Thạch Duệ Duệ, rất quy củ.
Ngay khi cánh cửa mở ra, Thạch Duệ Duệ lập tức nở một nụ cười hồn nhiên.
"À, em có quấy rầy hai người... không?" Thạch Duệ Duệ thấy rõ ánh mắt không hài lòng của Du Quân Diệp khi nhìn thấy cô, nhỏ giọng hỏi, trong khi ánh mắt đảo quanh phòng bệnh.
"Em nói xem?" Du Quân Diệp buồn cười nhìn Thạch Duệ Duệ.
Không thấy An Cát trong phòng bệnh, Thạch Duệ Duệ lè lưỡi tinh quái đùa giỡn, "Nhìn thấy ngươi vẻ mặt dục cầu bất mãn, liền biết có quấy rầy."
"Khụ!" Du Quân Diệp vung tay lên cho Thạch Duệ Duệ một cái tát nhẹ, "Không biết lớn nhỏ, còn còn dám đùa giỡn chị."
Thạch Duệ Duệ ôm đầu không nói gì nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, vừa bước vào cửa đã có thể cảm nhận rõ ràng luồng khí xung quanh Du Quân Diệp đã thay đổi.
Khoảng thời gian trước đây, thậm chí là trong hai hoặc ba năm qua, Du Quân Diệp trông lúc nào cũng ủ rũ, không khí lúc nào cũng trầm trầm, giống như bị một loại ưu thương bao phủ, mà bây giờ khí trầm đã không còn, hơi thở tràn đầy vui vẻ, còn có tâm trạng đùa giỡn với cô nữa.
Đánh giá tình huống này, chỉ có một lời giải thích, một lần nữa ôm người đẹp về nhà rồi.
Đây là một chuyện đáng để vui mừng. Thạch Duệ Duệ đi theo Du Quân Diệp đã hơn mười mấy năm, từ khi Du Quân Diệp xuất đạo cho đến bây giờ, cô ấy luôn biết rõ mọi chuyện của Du Quân Diệp, thực sự cô ấy không muốn nhìn thấy Du Quân Diệp ủ rũ và buồn rầu suốt ngày. Bởi vì Du Quân Diệp rất tốt với cô, không bao giờ coi cô là người ngoài hay trợ lý. Giống như là người nhà hay em gái.
Cho nên, khi Du Quân Diệp có thể đạt được thứ cô muốn, ôm được người đẹp về nhà, Thạch Duệ Duệ cũng vui theo.
"Đồ vật đã thu dọn xong chưa ạ?" Thạch Duệ Duệ thản nhiên hỏi phá tan bầu không khí vui đùa vừa rồi, cô sợ nếu An Cát nhìn thấy thì cái bình kia sẽ chua lên, có đôi khi người kia ăn dấm không phân biệt xanh đỏ đen trắng, thôi thì bớt một chuyện đỡ phiền một chuyện.
"Ừm! Xong rồi, đang chờ em đó." Du Quân Diệp trả lời xong, sau đó suy nghĩ một chút rồi giao việc cho Thạch Duệ Duệ, "Em đi làm thủ tục xuất viện đi, bọn chị không tiện cho lắm, đang chờ em đến làm cái này."
Thạch Duệ Duệ bĩu môi, trong lòng nói: "Có quỷ mới tin chị không tiện, không tiện mà tự bắt taxi chạy đến đây à? Tự chạy đi chạy lại cũng tiện biết mấy? Thế mà giờ đột nhiên nói không tiện...
Nhưng mà cô chỉ có thề mắng thầm trong đầu, cũng không muốn nói ra để cà khịa, suy cho cùng cũng phải tuỳ theo trường hợp, vì thế rất nghe lời chạy đi làm thủ tục xuất viện.
Ngay khi Thạch Duệ Duệ đi ra ngoài, An Cát cũng đã trang điểm lại xong, đi ra ngoài phòng bệnh, trên gương mặt còn chưa bớt đỏ, ánh mắt như hồ nước, cô hờn dỗi liếc Du Quân Diệp một cái.
Du Quân Diệp cảm thấy mình như bị mèo con cào, ngứa ngáy, cô mỉm cười đầy ẩn ý, bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy An Cát rồi buông ra trước khi An Cát đẩy ra.
"Chờ một chút, làm xong thủ tục xuất viện, chúng ta đi thôi! Chị vẫn chưa ăn sáng sao? Có đói không?" Du Quân Diệp nắm tay An Cát hỏi.
"Giờ em mới nhớ hỏi chị đói bụng không à? Còn tưởng rằng em đã ăn no rồi chứ!" An Cát bĩu môi bất mãn đáp.
Du Quân Diệp mỉm cười, ghé sát vào tai An Cát, nhỏ giọng trêu ghẹo: "Nếu coi như làm vậy no rồi, thì chị cũng đâu chưa ăn đâu nhỉ."
Màu đỏ trên khuôn mặt An Cát vẫn chưa tan biến, càng ngày càng đậm với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thậm chí tai cô cũng nhuộm đỏ. Cô tay đánh yêu Du Quân Diệp, thẹn thùng nói, "Đồ đáng ghét."
Hai người ở bên nhau vui vẻ cười đùa, thời gian vô thức trôi qua nhanh, nên trong lúc Thạch Duệ Duệ đi làm thủ tục xuất viện cũng không cảm thấy nhàm chán.
Hiệu quả của Thạch Duệ Duệ cũng rất cao, mọi thủ tục nhanh chóng được hoàn thành, khi trở về phòng bệnh, Du Quân Diệp và An Cát đã sẵn sàng đi.
Trên đường đi về, An Cát dựa vào vai Du Quân Diệp, nghịch ngón tay Du Quân Diệp, trầm mặc không nói, tuy rằng bờ vai của Du Quân Diệp hơi gầy nhưng cô rất thích, luôn cảm thấy rất vững chắc, ổn định và an toàn.
Du Quân Diệp ôm lấy An Cát, nhìn phố xá lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, thế mà gương mặt lại không quá thả lỏng hay vui vẻ.
Cuối cùng cũng trở lại ngôi nhà đó, tâm trạng của Du Quân Diệp có chút phức tạp, trong niềm vui lớn cũng có chút hồi hộp.
Trong ba năm qua, Du Quân Diệp không biết bao nhiêu lần đứng trước cửa, muốn thử đi vào nhưng không thành công.
Khung cảnh chia tay ngày hôm đó dường như đóng băng trong tâm trí Du Quân Diệp, nỗi đau đó khắc sâu đến nỗi đi vào cơn mơ, có biết bao đêm giật mình tỉnh giấc đau đơn vì nó, làm hao mòn dũng khí nhấc chân của Du Quân Diệp.
Hôm nay, có An Cát đồng hành, người từng đẩy cô đi rồi lại mang cô về lại đây, liệu có thể nào hoá giải cơn ác mộng của cô không?
Dù có thể hay không, đối với An Cát và cuộc sống sau này của họ, Du Quân Diệp muốn cố gắng, vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, bước ra một bước, có lẽ cuộc sống sau này của cô sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
"Em không vui sao?" An Cát cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Du Quân Diệp giật mình, ngạc nhiên trước sự nhạy bén của An Cát.
Cô đã quên An Cát hiểu cô như thế nào, dù chỉ là một thay đổi nhỏ về cảm xúc, người kia cũng có thể cảm nhận được điều đó, giống như cô đối với An Cát cũng vậy.
Chỉ có để tâm lẫn nhau, mới có thể nắm rõ nhất cử nhất động của đối phương trong lòng bàn tay, giữa các cô không có gì ngăn cách, cho nên sẽ thẳng thắn với nhau.
"Không có! Em rất vui." Du Quân Diệp giả vờ bình tĩnh và hôn lên mái tóc của An Cát, nắm chặt tay An Cát, cố gắng làm ra không có gì.
An Cát trong lòng biết rõ, nhưng cô không vạch trần Du Quân Diệp, cô biết căn nhà kia không chỉ có hạnh phúc mà còn có cảnh tượng khiến bọn họ đau lòng muốn chết.
Mặc dù giờ đây, bọn họ trong một thời gian ngắn đã hoá giải hiểu lầm, có thể cùng nhau bước tiếp trên cuộc hành trình đến cuối đời, nhưng mà giữa họ vẫn còn vấn đề cần được giải quyết, cho nên đối mặt với căn nhà ấm áp kia chính là bước giải quyết đầu tiên.
An Cát cảm thấy cô ổn, Du Quân Diệp ở đâu thì nơi đó chính là nhà của cô, cô nghĩ trong lòng Du Quân Diệp cũng nghĩ như vậy, cô ở đâu thì nơi đó chính là nhà.
Nhưng trong lòng Du Quân Diệp vẫn còn tuyến phòng ngự cần được phá vỡ.
Nguồn gốc của tuyến phòng ngự ở đâu, bây giờ An Cát vẫn chưa xác định, nhưng cô biết tuyến phòng ngự này vẫn còn tồn tại.
Đặc biệt, là sau ba năm chia tay rồi tái hợp, cùng với những gì đã trải qua, làm An Cát càng chắc chắn với suy nghĩ này.
Lần đó trong bệnh viện, Du Quân Diệp phát sốt, lúc mê mang còn nhìn cô gọi mẹ.
Lần đó, cô ấy đã liều mạng đấu với tên bắt cóc cầm dao, chỉ để giải cứu một cô bé lạ mặt bị bạo hành.
Trong nhiều đêm sấm chớp, Du Quân Diệp đột nhiên thức giấc, cuộn người lại cô đơn.
Lần đó đứng ở cửa, do dự mười mấy hai phút mà không dám mở cửa.
Lần ghi chương trình xong, cô ôm cô ấy, thế mà cô ấy lại kinh hoàng thất thốt, chạy trối chết, sau đó tránh né cô.
...
Hàng đống mảnh ghép chứng tỏ điều này.
Cho dù thế nào đi nữa, bây giờ Du Quân Diệp nguyện ý tiến lên một bước, vậy thì cô sẽ cố gắng hết sức để quan tâm đến cảm xúc của cô ấy.
Cô muốn giúp cô ấy tìm ra nguyên nhân sâu xa và xem liệu Du Quân Diệp có thể được giải phóng hoàn toàn về mặt tâm lý hay không, dù gì thì cô ấy cũng là một người toả sáng như ánh mặt trời, trong sáng, tốt bụng và đáng yêu.
Điều quan trọng nhất là cô yêu cô ấy, cô không muốn cô ấy khó chịu, không muốn nhìn thấy cô ấy không vui, và không muốn nhìn thấy cô ấy gặp rắc rối bởi những bóng đen do một số biến cố đã qua để lại.
"Chị có muốn về nhà bên kia một chuyến không, rốt cuộc hôm qua chị không về nhà, Hiên Hiên có phải sẽ lo lắng cho chị không?" Du Quân Diệp cúi đầu nói với An Cát.
"Không cần quay lại đó đâu. Chiều hôm qua Hiên Hiên đi cùng ba đến nước M ăn tết với ông bà rồi, không cần về đâu." An Cát thành thật trả lời rồi ngẩng đầu lên, hôn lên cằm Du Quân Diệp, nhẹ nhàng nói: "Bắt đầu từ hôm nay, tất cả thời gian của chị đều là của em, em thử nghĩ kỹ xem nên lên kế hoạch thế nào, chị đều nghe em."
Du Quân Diệp cúi đầu nhìn đôi mắt to tròn ngấn nước của An Cát đang nhìn mình không chớp, vẻ mặt rất ngoan ngoãn. Tim rung động, cúi đầu hôn lên.
Hai người ở trên chiếc xe chạy như bay trên đường, trong không gian khép kín tiếp nhận một cái hôn mặt đỏ tim đập rộn, sau đó tựa vào nhau để xoa dịu trái tim đang xao xuyến.
Vành tai ngứa ngáy, khí nóng do Du Quân Diệp thở ra phả vào tai An Cát, kích thích các giác quan của An Cát, An Cát rụt người, tim nóng bừng, bụng dưới căng lên, hai má nhanh chóng đỏ lên. Cái tên oan gia này lại cố tình ở đây trêu chọc cô.
Biết rõ chỗ đó là chỗ nhạy cảm của cô, biết rõ mỗi lần gần gũi thân mật với cô, khiến cả người cô tê dại, lòng sẽ ngứa, thậm chí chân mềm đứng không vững, chỉ có thể yếu ớt dựa vào trong lồng ngực của cô ấy, thế mà còn làm như vậy, chắc chắn là cố ý.
Nhưng trong lòng vẫn rất thích, muốn trốn tránh cũng không được.
Tuy rằng đã hơn ba năm không thân mật như vậy, nhưng sau khi tách ra, tất cả mọi tâm tư đều đã bị phong ấn, người khác cũng không thể gây sóng gió gì cả. Nhưng ngay khi gặp Du Quân Diệp, các giác quan cơ thể của cô dường như có ký ức, đều tự động xếp hàng chờ hỏi thăm.
Bây giờ hai người đã giải tỏa mọi hiểu lầm, tâm tư vẫn như cũ, An Cát cảm thấy tất cả các cơ bắp trong cơ thể đều được thả lỏng, ý thức của từng bộ phận sẽ được khôi phục trong chốc lát.
Khi Du Quân Diệp chạm vào nó một chút, giống như củi khô gặp phải ngọn lửa đang hoành hành, muốn nhanh chóng lan ra.
Người ta nói phụ nữ là động vật tình cảm, chỉ khi yêu thì mới lên giường và tận hưởng cảm giác sung sướng tột đỉnh trên giường, quả thật đúng như vậy.
An Cát cảm thấy cái quan điểm này áp lên người cô và Du Quân Diệp là chứng nghiệm chính xác nhất.
Nếu cứ để Du Quân Diệp tuỳ ý làm loạn thế này, thật sự muốn giữa thanh thiên bạch nhật lau súng cướp cò.
Đây là bệnh viện, nếu chẳng may bị lộ ra ngoài thì sẽ gặp rắc rối lớn, mọi thứ sẽ không thể kiểm soát được.
Mặc dù An Cát rất muốn được cùng Du Quân Diệp sống quang minh chính đại, có thể tay trong tay đi trên đường phố, đi dưới ánh nắng mặt trời, nhưng có vẻ như chưa phải lúc.
Cô biết Du Quân Diệp sẽ không để ý đến chuyện các cô công khai, bởi vì Du Quân Diệp luôn cho rằng cuộc sống là của cô ấy, vậy thì có quan hệ gì đến người ngoài và cư dân mạng? Tại sao phải sống trong mắt người khác và khiến bản thân khó chịu?
Bên cạnh đó, Du Quân Diệp lấy vấn đề của An Cát mà xem xét, cho nên quyền chủ động trong việc này nằm trong tay An Cát.
Nhưng nếu thực sự muốn công khai thì quá trình này chắc còn lâu dài, bên cô còn quá nhiều thứ lo toang, còn phải tính đến cuộc sống sau này của con trai!
Tạm thời cũng đành để Du Quân Diệp chịu uỷ khuất.
Nghĩ đến đây An Cát trong lòng tràn đầy áy náy, cẩn trọng nói: "Chị luôn cảm thấy người nói trước không có quyền hối hận, hiện tại chị muốn hoàn toàn lật ngược câu nói này."
Nói xong, cô đưa tay lên nhẹ nhàng chặn lấy đôi môi đang quấy rối tai và cổ cô, cô xoay người, nhìn đôi mắt sáng người của Du Quân Diệp, đắm chìm vào trong đôi mắt ấy, dưới ánh mắt rực lửa của Du Quân Diệp, cô chủ động hôn...
Hai người giống như cá mắc cạn lâu ngày gặp nước, từ từ đòi hỏi lấy nhau.
Nhẹ nhàng, thâm sâu, khiến lòng người say mê.
...
"Cốc, cốc, cốc." tiếng gõ cửa vang lên, trong phòng yên tĩnh phi thường thanh tao.
An Cát giật mình, nhanh chóng định thần lại, cô bị cuốn vào đến nỗi không biết tay Du Quân Diệp thò vào vạt áo của cô từ lúc nào, chạm vào chỗ mềm mại mà không hay biết.
Cô nhẹ nhàng đẩy Du Quân Diệp ra, vùi đầu vào cổ Du Quân Diệp rút lui, hơi thở hổn hển, trấn tĩnh nội tâm.
Một lúc sau mới bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: "Ra mở cửa, có người..."
Du Quân Diệp có một chút may mắn là đã khoá khi đi vào phòng, nếu không người bên ngoài gõ cửa rồi trực tiếp đi vào, nhìn thấy cảnh đẹp thế này, không biết sẽ như thế nào.
Cô thở ra một hơi nhỏ, nhắm mắt rồi lại mở ra, đứng thẳng dậy, bất lực liếc nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang vùi trong vòng tay mình.
Cô lại thở dài, hít một hơi thật sâu nữa, trong lòng vô cùng bất mãn, người nào mà thiếu nhãn lực vậy chứ, lúc này lại đây gõ cửa, có biết cô có bao nhiêu ngày nhớ đêm mong được thân mật với An Cát trong ba năm qua không, vất vả lắm mới có được, chưa kể là An Cát còn chủ động, vậy mà nỡ lòng nào phá đám, bụng nổi lên một cơn lửa nhỏ cần đi phát tiết.
Thế nên, cô nâng mặt An Cát lên, ở trên môi An Cát mút hai cái thật đã mới chịu buông ta, điều chỉnh lại cảm xúc bản thân, mới từ từ đi ra mở cửa.
An Cát nhìn bản thân ăn mặc xộc xệch, lớp trang điểm cũng nhợt nhạt, đặc biệt là son môi, cô không thể tưởng tượng nổi, nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh, sửa sang lại.
Du Quân Diệp nhìn bộ dạng hoảng sợ như bị bắt quả tang của An Cát, cười vui vẻ rồi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là Thạch Duệ Duệ, rất quy củ.
Ngay khi cánh cửa mở ra, Thạch Duệ Duệ lập tức nở một nụ cười hồn nhiên.
"À, em có quấy rầy hai người... không?" Thạch Duệ Duệ thấy rõ ánh mắt không hài lòng của Du Quân Diệp khi nhìn thấy cô, nhỏ giọng hỏi, trong khi ánh mắt đảo quanh phòng bệnh.
"Em nói xem?" Du Quân Diệp buồn cười nhìn Thạch Duệ Duệ.
Không thấy An Cát trong phòng bệnh, Thạch Duệ Duệ lè lưỡi tinh quái đùa giỡn, "Nhìn thấy ngươi vẻ mặt dục cầu bất mãn, liền biết có quấy rầy."
"Khụ!" Du Quân Diệp vung tay lên cho Thạch Duệ Duệ một cái tát nhẹ, "Không biết lớn nhỏ, còn còn dám đùa giỡn chị."
Thạch Duệ Duệ ôm đầu không nói gì nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, vừa bước vào cửa đã có thể cảm nhận rõ ràng luồng khí xung quanh Du Quân Diệp đã thay đổi.
Khoảng thời gian trước đây, thậm chí là trong hai hoặc ba năm qua, Du Quân Diệp trông lúc nào cũng ủ rũ, không khí lúc nào cũng trầm trầm, giống như bị một loại ưu thương bao phủ, mà bây giờ khí trầm đã không còn, hơi thở tràn đầy vui vẻ, còn có tâm trạng đùa giỡn với cô nữa.
Đánh giá tình huống này, chỉ có một lời giải thích, một lần nữa ôm người đẹp về nhà rồi.
Đây là một chuyện đáng để vui mừng. Thạch Duệ Duệ đi theo Du Quân Diệp đã hơn mười mấy năm, từ khi Du Quân Diệp xuất đạo cho đến bây giờ, cô ấy luôn biết rõ mọi chuyện của Du Quân Diệp, thực sự cô ấy không muốn nhìn thấy Du Quân Diệp ủ rũ và buồn rầu suốt ngày. Bởi vì Du Quân Diệp rất tốt với cô, không bao giờ coi cô là người ngoài hay trợ lý. Giống như là người nhà hay em gái.
Cho nên, khi Du Quân Diệp có thể đạt được thứ cô muốn, ôm được người đẹp về nhà, Thạch Duệ Duệ cũng vui theo.
"Đồ vật đã thu dọn xong chưa ạ?" Thạch Duệ Duệ thản nhiên hỏi phá tan bầu không khí vui đùa vừa rồi, cô sợ nếu An Cát nhìn thấy thì cái bình kia sẽ chua lên, có đôi khi người kia ăn dấm không phân biệt xanh đỏ đen trắng, thôi thì bớt một chuyện đỡ phiền một chuyện.
"Ừm! Xong rồi, đang chờ em đó." Du Quân Diệp trả lời xong, sau đó suy nghĩ một chút rồi giao việc cho Thạch Duệ Duệ, "Em đi làm thủ tục xuất viện đi, bọn chị không tiện cho lắm, đang chờ em đến làm cái này."
Thạch Duệ Duệ bĩu môi, trong lòng nói: "Có quỷ mới tin chị không tiện, không tiện mà tự bắt taxi chạy đến đây à? Tự chạy đi chạy lại cũng tiện biết mấy? Thế mà giờ đột nhiên nói không tiện...
Nhưng mà cô chỉ có thề mắng thầm trong đầu, cũng không muốn nói ra để cà khịa, suy cho cùng cũng phải tuỳ theo trường hợp, vì thế rất nghe lời chạy đi làm thủ tục xuất viện.
Ngay khi Thạch Duệ Duệ đi ra ngoài, An Cát cũng đã trang điểm lại xong, đi ra ngoài phòng bệnh, trên gương mặt còn chưa bớt đỏ, ánh mắt như hồ nước, cô hờn dỗi liếc Du Quân Diệp một cái.
Du Quân Diệp cảm thấy mình như bị mèo con cào, ngứa ngáy, cô mỉm cười đầy ẩn ý, bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy An Cát rồi buông ra trước khi An Cát đẩy ra.
"Chờ một chút, làm xong thủ tục xuất viện, chúng ta đi thôi! Chị vẫn chưa ăn sáng sao? Có đói không?" Du Quân Diệp nắm tay An Cát hỏi.
"Giờ em mới nhớ hỏi chị đói bụng không à? Còn tưởng rằng em đã ăn no rồi chứ!" An Cát bĩu môi bất mãn đáp.
Du Quân Diệp mỉm cười, ghé sát vào tai An Cát, nhỏ giọng trêu ghẹo: "Nếu coi như làm vậy no rồi, thì chị cũng đâu chưa ăn đâu nhỉ."
Màu đỏ trên khuôn mặt An Cát vẫn chưa tan biến, càng ngày càng đậm với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thậm chí tai cô cũng nhuộm đỏ. Cô tay đánh yêu Du Quân Diệp, thẹn thùng nói, "Đồ đáng ghét."
Hai người ở bên nhau vui vẻ cười đùa, thời gian vô thức trôi qua nhanh, nên trong lúc Thạch Duệ Duệ đi làm thủ tục xuất viện cũng không cảm thấy nhàm chán.
Hiệu quả của Thạch Duệ Duệ cũng rất cao, mọi thủ tục nhanh chóng được hoàn thành, khi trở về phòng bệnh, Du Quân Diệp và An Cát đã sẵn sàng đi.
Trên đường đi về, An Cát dựa vào vai Du Quân Diệp, nghịch ngón tay Du Quân Diệp, trầm mặc không nói, tuy rằng bờ vai của Du Quân Diệp hơi gầy nhưng cô rất thích, luôn cảm thấy rất vững chắc, ổn định và an toàn.
Du Quân Diệp ôm lấy An Cát, nhìn phố xá lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, thế mà gương mặt lại không quá thả lỏng hay vui vẻ.
Cuối cùng cũng trở lại ngôi nhà đó, tâm trạng của Du Quân Diệp có chút phức tạp, trong niềm vui lớn cũng có chút hồi hộp.
Trong ba năm qua, Du Quân Diệp không biết bao nhiêu lần đứng trước cửa, muốn thử đi vào nhưng không thành công.
Khung cảnh chia tay ngày hôm đó dường như đóng băng trong tâm trí Du Quân Diệp, nỗi đau đó khắc sâu đến nỗi đi vào cơn mơ, có biết bao đêm giật mình tỉnh giấc đau đơn vì nó, làm hao mòn dũng khí nhấc chân của Du Quân Diệp.
Hôm nay, có An Cát đồng hành, người từng đẩy cô đi rồi lại mang cô về lại đây, liệu có thể nào hoá giải cơn ác mộng của cô không?
Dù có thể hay không, đối với An Cát và cuộc sống sau này của họ, Du Quân Diệp muốn cố gắng, vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, bước ra một bước, có lẽ cuộc sống sau này của cô sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
"Em không vui sao?" An Cát cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Du Quân Diệp giật mình, ngạc nhiên trước sự nhạy bén của An Cát.
Cô đã quên An Cát hiểu cô như thế nào, dù chỉ là một thay đổi nhỏ về cảm xúc, người kia cũng có thể cảm nhận được điều đó, giống như cô đối với An Cát cũng vậy.
Chỉ có để tâm lẫn nhau, mới có thể nắm rõ nhất cử nhất động của đối phương trong lòng bàn tay, giữa các cô không có gì ngăn cách, cho nên sẽ thẳng thắn với nhau.
"Không có! Em rất vui." Du Quân Diệp giả vờ bình tĩnh và hôn lên mái tóc của An Cát, nắm chặt tay An Cát, cố gắng làm ra không có gì.
An Cát trong lòng biết rõ, nhưng cô không vạch trần Du Quân Diệp, cô biết căn nhà kia không chỉ có hạnh phúc mà còn có cảnh tượng khiến bọn họ đau lòng muốn chết.
Mặc dù giờ đây, bọn họ trong một thời gian ngắn đã hoá giải hiểu lầm, có thể cùng nhau bước tiếp trên cuộc hành trình đến cuối đời, nhưng mà giữa họ vẫn còn vấn đề cần được giải quyết, cho nên đối mặt với căn nhà ấm áp kia chính là bước giải quyết đầu tiên.
An Cát cảm thấy cô ổn, Du Quân Diệp ở đâu thì nơi đó chính là nhà của cô, cô nghĩ trong lòng Du Quân Diệp cũng nghĩ như vậy, cô ở đâu thì nơi đó chính là nhà.
Nhưng trong lòng Du Quân Diệp vẫn còn tuyến phòng ngự cần được phá vỡ.
Nguồn gốc của tuyến phòng ngự ở đâu, bây giờ An Cát vẫn chưa xác định, nhưng cô biết tuyến phòng ngự này vẫn còn tồn tại.
Đặc biệt, là sau ba năm chia tay rồi tái hợp, cùng với những gì đã trải qua, làm An Cát càng chắc chắn với suy nghĩ này.
Lần đó trong bệnh viện, Du Quân Diệp phát sốt, lúc mê mang còn nhìn cô gọi mẹ.
Lần đó, cô ấy đã liều mạng đấu với tên bắt cóc cầm dao, chỉ để giải cứu một cô bé lạ mặt bị bạo hành.
Trong nhiều đêm sấm chớp, Du Quân Diệp đột nhiên thức giấc, cuộn người lại cô đơn.
Lần đó đứng ở cửa, do dự mười mấy hai phút mà không dám mở cửa.
Lần ghi chương trình xong, cô ôm cô ấy, thế mà cô ấy lại kinh hoàng thất thốt, chạy trối chết, sau đó tránh né cô.
...
Hàng đống mảnh ghép chứng tỏ điều này.
Cho dù thế nào đi nữa, bây giờ Du Quân Diệp nguyện ý tiến lên một bước, vậy thì cô sẽ cố gắng hết sức để quan tâm đến cảm xúc của cô ấy.
Cô muốn giúp cô ấy tìm ra nguyên nhân sâu xa và xem liệu Du Quân Diệp có thể được giải phóng hoàn toàn về mặt tâm lý hay không, dù gì thì cô ấy cũng là một người toả sáng như ánh mặt trời, trong sáng, tốt bụng và đáng yêu.
Điều quan trọng nhất là cô yêu cô ấy, cô không muốn cô ấy khó chịu, không muốn nhìn thấy cô ấy không vui, và không muốn nhìn thấy cô ấy gặp rắc rối bởi những bóng đen do một số biến cố đã qua để lại.
"Chị có muốn về nhà bên kia một chuyến không, rốt cuộc hôm qua chị không về nhà, Hiên Hiên có phải sẽ lo lắng cho chị không?" Du Quân Diệp cúi đầu nói với An Cát.
"Không cần quay lại đó đâu. Chiều hôm qua Hiên Hiên đi cùng ba đến nước M ăn tết với ông bà rồi, không cần về đâu." An Cát thành thật trả lời rồi ngẩng đầu lên, hôn lên cằm Du Quân Diệp, nhẹ nhàng nói: "Bắt đầu từ hôm nay, tất cả thời gian của chị đều là của em, em thử nghĩ kỹ xem nên lên kế hoạch thế nào, chị đều nghe em."
Du Quân Diệp cúi đầu nhìn đôi mắt to tròn ngấn nước của An Cát đang nhìn mình không chớp, vẻ mặt rất ngoan ngoãn. Tim rung động, cúi đầu hôn lên.
Hai người ở trên chiếc xe chạy như bay trên đường, trong không gian khép kín tiếp nhận một cái hôn mặt đỏ tim đập rộn, sau đó tựa vào nhau để xoa dịu trái tim đang xao xuyến.