Chương : 102
Hồng Đậu nghe A Miên giải thích xong, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nàng thật sâu sắc mà cảm thấy, còn may là nàng không có suy nghĩ muốn xông pha giang hồ, nếu không ở trước mặt người mưu mô như thế, nàng liền có thể bị tính kế đến cái xương cũng không còn.
Nghe nói người của Thẩm Gia Trang tới, lão quản gia Võ Lâm Minh - Trung bá liền lập tức đến đây đưa người tới đại sảnh, mấy ngày gần đây, khách đến Võ Lâm Minh không ít, nhưng khách nhân có thể khiến Trung bá tự mình tới chăm sóc, chỉ có một người là Thẩm Lạc Ngôn.
“Thẩm Trang chủ, Minh chủ đang xử lý chút chuyện, rất nhanh liền sẽ đến đây.” Trung bá cung kính mà nói, lại dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Thẩm Lạc Ngôn, “Thẩm Trang chủ tới lần này, không biết có hay không……”
“Đồ vật ta đã mang đến, ngươi yên tâm đi.” Thái độ Thẩm Lạc Ngôn hòa hoãn rất nhiều, “Gặp được Diệp Minh chủ, ta tự nhiên sẽ đưa đồ cho hắn.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi……” Trung bá nhẹ nhàng thở ra, thần thái cũng nhẹ nhàng không ít, giống như trẻ ra vài tuổi.
Đúng vào lúc này, từ ngoài cửa lại có một tiểu nha đầu mặc áo xanh vui sướng chạy tới, “Phu nhân!”
“Lục Y!” Hồng Đậu cũng không rảnh lo uống trà, nàng cao hứng bắt lấy tay Lục Y, vui sướng hỏi: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Lục Y nhảy nhót nói: “Nô tỳ biết Trang chủ đi tìm phu nhân, mà Trang chủ lại muốn đi Võ Lâm Minh một chuyến, cho nên nô tỳ đoán Trang chủ sẽ mang phu nhân tới Võ Lâm Minh, vì thế nô tỳ liền cầu Phượng di nương đem nô tỳ cùng nhau đến đây!”
Bước vào thế giới này, người đầu tiên Hồng Đậu nhìn thấy chính là Lục Y, mà Lục Y cũng xác thật là tận tâm chăm sóc nàng, cho nên nàng luôn luôn thích nha đầu này, hiện giờ nhìn thấy nàng, thật đúng là so với nhìn thấy Thẩm Lạc Ngôn còn cao hứng hơn.
Chẳng qua, Hồng Đậu cũng chú ý tới một trọng điểm mà Lục Y nói đến, đó chính là Phượng Khuynh Liên cũng tới đây.
Quả nhiên, sau khi Lục Y chạy vào đại sảnh, một nữ nhân lại từ cửa chậm rãi bước vào, đúng là Phượng Khuynh Liên khí chất cao nhã thánh khiết.
Phượng Khuynh Liên đi vào đại sảnh, nhún người hành lễ, “Thiếp thân gặp qua Trang chủ, phu nhân.”
Cho dù là hành lễ, bộ dáng nàng vẫn như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối mặt Thẩm Lạc Ngôn nhiều ngày không thấy, giữa mày nàng lại không có bất luận chút vui mừng hay sầu bi nào, dường như chỉ đang nhìn một người xa lạ.
So với dĩ vãng, nàng đối với Thẩm Lạc Ngôn càng thêm xa cách, điều này cũng chính là biểu thị, chuyện tình cảm của Phượng Khuynh Liên cùng nam chủ Du Tử Tức hẳn sắp chính thức bắt đầu rồi.
Hồng Đậu nhìn đỉnh đầu Thẩm Lạc Ngôn, bỗng nhiên liền đồng tình thở dài.
Thẩm Lạc Ngôn hoàn toàn không có hứng thú đi hỏi Hồng Đậu suy nghĩ cái gì, kinh nghiệm nói cho hắn, đối với ý tưởng trong đầu Hồng Đậu, hắn biết càng ít thì càng tốt, hắn đem ánh mắt đặt trên người Phượng Khuynh Liên đã mấy ngày qua chưa gặp, “Mấy ngày nay, ngươi nhọc công lo lắng rồi.”
“Chuyện Trang chủ phân phó, thiếp thân nhất định phải lo.” Phượng Khuynh Liên cũng không thèm nhìn Thẩm Lạc Ngôn, ngược lại là nhìn A Miên bên kia vũ mị đa tình.
Nói không thèm để ý Thẩm Lạc Ngôn, lời này cũng là giả.
Hồng Đậu nghe không hiểu đối thoại giữa hai người bọn họ có ý gì ẩn giấu bên trong, nàng chỉ quan tâm hỏi Lục Y, “Mấy ngày này ta không có mặt, Thức Bạch có khỏe không? Đại Hoàng có khỏe không? Của hồi môn của ta cũng khỏe chứ?”
“Đại Hoàng đã lớn hơn, của hồi môn của phu nhân cũng không có ai động tới, chẳng qua Thức Bạch thiếu gia……mấy ngày gần đây nô tỳ đều không nhìn thấy hắn.”
Hồng Đậu còn muốn hỏi thêm, Trung bá đã kêu thị nữ đưa điểm tâm đến.
Trung bá nói: “Những thứ này đều là Diệp Minh chủ dặn dò phòng bếp chuẩn bị, chư vị ở chỗ này chờ Minh chủ, không ngại thì ăn vài thứ để giết thời gian.”
A Miên cầm lấy một khối điểm tâm hình con thỏ, liền làm trò trước mặt Phượng Khuynh Liên, nàng tiến đến bên cạnh Thẩm Lạc Ngôn, kiều mị nói: “Điểm tâm này nhìn đáng yêu, hương vị khẳng định cũng không kém, Trang chủ, nô gia đút ngươi ăn nhé?”
“Tự trọng.” Thẩm Lạc Ngôn lạnh lùng liếc A Miên, liền phẩy tay áo hất bàn tay đang duỗi đến của A Miên.
“Trang chủ không cần, vậy nô gia liền tự mình ăn.” A Miên cũng không cảm thấy xấu hổ, nàng cũng không nhìn Phượng Khuynh Liên thần sắc phức tạp, chỉ nhẹ nhàng cắn điểm tâm, liền che miệng nhíu mày nói: “Điểm tâm này cũng quá chua đi.”
Phượng Khuynh Liên rũ mắt xuống không nói lời nào, nàng cảm thấy A Miên đang cố ý mượn lời này châm chọc nàng ghen tị. (chua cũng có nghĩa ẩn ý chỉ việc “ăn dấm” - tức ghen tuông)
Nhưng mà, Lý Tùy Phong cắn một ngụm điểm tâm cũng thấy chua rụng răng mà nói: “Đây là cái điểm tâm gì vậy? Thật sự quá chua!”
“Đây là thứ mới mà Diệp Minh chủ sai phòng bếp làm, nói là bánh táo chua, chẳng qua còn dặn dò người ở phòng bếp kỹ lưỡng tạo hình.” Trung bá ha hả cười nói, xem ra cũng chỉ cho rằng đây là thứ mới mà Minh chủ ngẫu nhiên nghĩ ra.
Lý Tùy Phong che lại quai hàm, “Vậy cũng không thể làm chua đến thế nha……”
“Chua chỗ nào?” Hồng Đậu ăn xong một khối, lại nhét vào trong miệng một khối khác, giọng nàng nói cũng không rõ: “Ta cảm thấy hương vị vừa vặn, ăn rất ngon.”
Lý Tùy Phong thấy bộ dáng nàng ăn ngon như vậy liền cảm thấy đau răng, hắn tấm tắc bảo lạ, “Nếu không phải Thẩm phu nhân ngươi chưa từng tới Võ Lâm Minh, ta hôm nay sẽ cho rằng điểm tâm này làm riêng theo khẩu vị của ngươi đó.”
Nghe nói người của Thẩm Gia Trang tới, lão quản gia Võ Lâm Minh - Trung bá liền lập tức đến đây đưa người tới đại sảnh, mấy ngày gần đây, khách đến Võ Lâm Minh không ít, nhưng khách nhân có thể khiến Trung bá tự mình tới chăm sóc, chỉ có một người là Thẩm Lạc Ngôn.
“Thẩm Trang chủ, Minh chủ đang xử lý chút chuyện, rất nhanh liền sẽ đến đây.” Trung bá cung kính mà nói, lại dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Thẩm Lạc Ngôn, “Thẩm Trang chủ tới lần này, không biết có hay không……”
“Đồ vật ta đã mang đến, ngươi yên tâm đi.” Thái độ Thẩm Lạc Ngôn hòa hoãn rất nhiều, “Gặp được Diệp Minh chủ, ta tự nhiên sẽ đưa đồ cho hắn.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi……” Trung bá nhẹ nhàng thở ra, thần thái cũng nhẹ nhàng không ít, giống như trẻ ra vài tuổi.
Đúng vào lúc này, từ ngoài cửa lại có một tiểu nha đầu mặc áo xanh vui sướng chạy tới, “Phu nhân!”
“Lục Y!” Hồng Đậu cũng không rảnh lo uống trà, nàng cao hứng bắt lấy tay Lục Y, vui sướng hỏi: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Lục Y nhảy nhót nói: “Nô tỳ biết Trang chủ đi tìm phu nhân, mà Trang chủ lại muốn đi Võ Lâm Minh một chuyến, cho nên nô tỳ đoán Trang chủ sẽ mang phu nhân tới Võ Lâm Minh, vì thế nô tỳ liền cầu Phượng di nương đem nô tỳ cùng nhau đến đây!”
Bước vào thế giới này, người đầu tiên Hồng Đậu nhìn thấy chính là Lục Y, mà Lục Y cũng xác thật là tận tâm chăm sóc nàng, cho nên nàng luôn luôn thích nha đầu này, hiện giờ nhìn thấy nàng, thật đúng là so với nhìn thấy Thẩm Lạc Ngôn còn cao hứng hơn.
Chẳng qua, Hồng Đậu cũng chú ý tới một trọng điểm mà Lục Y nói đến, đó chính là Phượng Khuynh Liên cũng tới đây.
Quả nhiên, sau khi Lục Y chạy vào đại sảnh, một nữ nhân lại từ cửa chậm rãi bước vào, đúng là Phượng Khuynh Liên khí chất cao nhã thánh khiết.
Phượng Khuynh Liên đi vào đại sảnh, nhún người hành lễ, “Thiếp thân gặp qua Trang chủ, phu nhân.”
Cho dù là hành lễ, bộ dáng nàng vẫn như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối mặt Thẩm Lạc Ngôn nhiều ngày không thấy, giữa mày nàng lại không có bất luận chút vui mừng hay sầu bi nào, dường như chỉ đang nhìn một người xa lạ.
So với dĩ vãng, nàng đối với Thẩm Lạc Ngôn càng thêm xa cách, điều này cũng chính là biểu thị, chuyện tình cảm của Phượng Khuynh Liên cùng nam chủ Du Tử Tức hẳn sắp chính thức bắt đầu rồi.
Hồng Đậu nhìn đỉnh đầu Thẩm Lạc Ngôn, bỗng nhiên liền đồng tình thở dài.
Thẩm Lạc Ngôn hoàn toàn không có hứng thú đi hỏi Hồng Đậu suy nghĩ cái gì, kinh nghiệm nói cho hắn, đối với ý tưởng trong đầu Hồng Đậu, hắn biết càng ít thì càng tốt, hắn đem ánh mắt đặt trên người Phượng Khuynh Liên đã mấy ngày qua chưa gặp, “Mấy ngày nay, ngươi nhọc công lo lắng rồi.”
“Chuyện Trang chủ phân phó, thiếp thân nhất định phải lo.” Phượng Khuynh Liên cũng không thèm nhìn Thẩm Lạc Ngôn, ngược lại là nhìn A Miên bên kia vũ mị đa tình.
Nói không thèm để ý Thẩm Lạc Ngôn, lời này cũng là giả.
Hồng Đậu nghe không hiểu đối thoại giữa hai người bọn họ có ý gì ẩn giấu bên trong, nàng chỉ quan tâm hỏi Lục Y, “Mấy ngày này ta không có mặt, Thức Bạch có khỏe không? Đại Hoàng có khỏe không? Của hồi môn của ta cũng khỏe chứ?”
“Đại Hoàng đã lớn hơn, của hồi môn của phu nhân cũng không có ai động tới, chẳng qua Thức Bạch thiếu gia……mấy ngày gần đây nô tỳ đều không nhìn thấy hắn.”
Hồng Đậu còn muốn hỏi thêm, Trung bá đã kêu thị nữ đưa điểm tâm đến.
Trung bá nói: “Những thứ này đều là Diệp Minh chủ dặn dò phòng bếp chuẩn bị, chư vị ở chỗ này chờ Minh chủ, không ngại thì ăn vài thứ để giết thời gian.”
A Miên cầm lấy một khối điểm tâm hình con thỏ, liền làm trò trước mặt Phượng Khuynh Liên, nàng tiến đến bên cạnh Thẩm Lạc Ngôn, kiều mị nói: “Điểm tâm này nhìn đáng yêu, hương vị khẳng định cũng không kém, Trang chủ, nô gia đút ngươi ăn nhé?”
“Tự trọng.” Thẩm Lạc Ngôn lạnh lùng liếc A Miên, liền phẩy tay áo hất bàn tay đang duỗi đến của A Miên.
“Trang chủ không cần, vậy nô gia liền tự mình ăn.” A Miên cũng không cảm thấy xấu hổ, nàng cũng không nhìn Phượng Khuynh Liên thần sắc phức tạp, chỉ nhẹ nhàng cắn điểm tâm, liền che miệng nhíu mày nói: “Điểm tâm này cũng quá chua đi.”
Phượng Khuynh Liên rũ mắt xuống không nói lời nào, nàng cảm thấy A Miên đang cố ý mượn lời này châm chọc nàng ghen tị. (chua cũng có nghĩa ẩn ý chỉ việc “ăn dấm” - tức ghen tuông)
Nhưng mà, Lý Tùy Phong cắn một ngụm điểm tâm cũng thấy chua rụng răng mà nói: “Đây là cái điểm tâm gì vậy? Thật sự quá chua!”
“Đây là thứ mới mà Diệp Minh chủ sai phòng bếp làm, nói là bánh táo chua, chẳng qua còn dặn dò người ở phòng bếp kỹ lưỡng tạo hình.” Trung bá ha hả cười nói, xem ra cũng chỉ cho rằng đây là thứ mới mà Minh chủ ngẫu nhiên nghĩ ra.
Lý Tùy Phong che lại quai hàm, “Vậy cũng không thể làm chua đến thế nha……”
“Chua chỗ nào?” Hồng Đậu ăn xong một khối, lại nhét vào trong miệng một khối khác, giọng nàng nói cũng không rõ: “Ta cảm thấy hương vị vừa vặn, ăn rất ngon.”
Lý Tùy Phong thấy bộ dáng nàng ăn ngon như vậy liền cảm thấy đau răng, hắn tấm tắc bảo lạ, “Nếu không phải Thẩm phu nhân ngươi chưa từng tới Võ Lâm Minh, ta hôm nay sẽ cho rằng điểm tâm này làm riêng theo khẩu vị của ngươi đó.”