Chương : 103
Lý Tùy Phong chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng nghe vào trong tai một số người, lại không còn đơn giản như vậy nữa.
Ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn tối sầm lại, trầm tư điều gì đó.
Mọi người ở đây, cũng chỉ có một mình Hồng Đậu ăn vui vẻ nhất, Lục Y thấy Hồng Đậu ăn xong một đĩa điểm tâm, lại lấy đĩa điểm tâm đặt trên bàn trước mặt Phượng Khuynh Liên đem đến.
Ừm, không tồi, Lục Y quả là nha đầu tốt.
Hồng Đậu vừa nhiệt tình ăn, vừa gật đầu khẳng định điều này.
Cũng không biết vị Diệp Minh chủ trong lời đồn kia muốn xử lý chuyện gì, bọn họ đợi trong đại sảnh đại khái khoảng một nén nhang thời gian, còn chưa chờ được Diệp Minh chủ, lại chợt thấy âm thanh xôn xao từ đại sảnh truyền vào.
Gần đây Võ Lâm Minh khách khứa nhiều, rồng rắn hỗn tạp, thực dễ dàng xảy ra chuyện, Trung bá liền lập tức nói với Thẩm Lạc Ngôn: “Ta ra bên ngoài nhìn xem, Thẩm Trang chủ cùng các vị cứ nghỉ ngơi tại đây cho tốt.”
Tiếng nói vừa dứt, Trung bá liền rời đi rất nhanh, an toàn của Võ Lâm Minh vốn là do hắn phụ trách, hắn đương nhiên phải tận trung với cương vị công tác của mình.
Nhưng đến một lúc sau, tiếng đánh nhau rối loạn bên ngoài cũng không hề giảm bớt.
A Miên ngồi bên cạnh Hồng Đậu, vỗ môi cười, “Thoạt nhìn, phiền toái bên ngoài không nhỏ đâu.”
Thẩm Lạc Ngôn không nói gì, đi về phía ngoài cửa.
Lý Tùy Phong cũng tự nhiên mà đi theo ra ngoài, Phượng Khuynh Liên đương nhiên cũng muốn theo sau.
Vì thế trong phòng cũng chỉ dư lại Hồng Đậu, A Miên cùng Lục Y.
A Miên cười hỏi Hồng Đậu: “Tiểu cô nương không tò mò ra ngoài nhìn xem sao?”
“Ừm…… Dù sao cũng không có việc gì làm, vậy ra ngoài nhìn xem cũng được.” Hồng Đậu cầm mấy khối điểm tâm, cũng cùng A Miên và Lục Y đi ra đại sảnh.
Âm thanh đánh nhau tới từ một viện cách đại sảnh không xa, trong viện đã vây đầy người xem náo nhiệt, mà ở trung tâm là hai nam nhân đang đánh nhau đến khó hoà giải, nói đúng ra, là một nam nhân trung niên đang không ngừng tiến công một nam nhân trẻ tuổi, nam nhân trẻ tuổi này sau lưng đeo một thanh đao bọc vải bố, hắn chỉ một mực né tránh chiêu thức của nam nhân trung niên, dường như cũng không định lấy vũ khí ra.
Trung bá ở một bên sốt ruột nói: “Nhạc chưởng môn, đừng đánh đừng đánh, dĩ hòa vi quý a.”
Hóa ra nam nhân trung niên này chính là chưởng môn Không Động phái - Nhạc Mân, Nhạc Mân cũng không định dừng tay như vậy, chỉ là khi nam nhân trẻ tuổi lại một lần nữa thành thạo tránh đi chiêu thức của hắn, hắn cắn răng nói: “Mạc Phi Ưng, ngươi vì sao không dùng đao? Xem thường ta hả?”
“Ngươi còn không đáng để ta xuất đao.” Nam nhân tên gọi Mạc Phi Ưng kia thân hình cao lớn, trên người là áo vải thô, dung mạo hắn không hẳn cực tốt, nhưng cũng là anh tuấn, không phải loại anh tuấn thiên về mềm mại, mà là loại cực kỳ có hương vị nam nhân, làn da màu lúa mạch, khiến cả người hắn càng thêm có vẻ khỏe mạnh cùng trầm tĩnh, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, hắn dường như cũng không quá thích nói chuyện.
Hồng Đậu liền điểm tâm cũng không rảnh lo cắn, thiếu chút nữa liền huýt sáo một tiếng rồi, những văn nhân nhã sĩ tuấn mỹ phi thường nàng đã thấy nhiều, lại hiếm khi có thể nhìn thấy kiểu nam nhân ưa vận động tràn ngập nam tính như thế này.
Nhạc Mân nghe Mạc Phi Ưng nói xong càng tức giận, “Mạc Phi Ưng, ngươi giết đồ đệ ta ở Đại Mạc, còn dám dõng dạc như thế!”
“Ta giết đệ tử ngươi, cũng không hề rút đao.” Trong giọng nói trầm thấp hồn hậu của Mạc Phi Ưng nghe không ra vẻ châm chọc, chỉ có khách quan mà thôi.
Nhạc Mân chỉ cảm thấy mình bị vũ nhục càng nặng, “Mạc Phi Ưng, hôm nay không phải ngươi chết chính là ta mất mạng!”
Dứt lời, hắn vốn là chưởng môn của môn phái nổi danh về quyền* (tấn công bằng nắm đấm), thế nhưng lại rút ra từ bên hông một thanh nhuyễn kiếm, tấn công thẳng về phía Mạc Phi Ưng.
Thẩm Lạc Ngôn đang đứng xem một bên chú ý tới thần sắc Phượng Khuynh Liên hơi kỳ lạ, hắn thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ta…… không có gì……” Phượng Khuynh Liên lắc đầu, lén lút nắm chặt góc váy của mình.
Nhạc Mân xuống tay tàn nhẫn tay, nhưng thấy Mạc Phi Ưng vẫn không hề rút đao, lại chỉ tránh né, cũng không tính toán ra chiêu, Hồng Đậu tấm tắc hai tiếng, “Người nam nhân này thật đúng là đẹp trai.”
Là đẹp trai danh xứng với thực.
“Hả?” A Miên che miệng thương tâm, nàng ghen tị nói: “Tiểu cô nương không thích nô gia nữa, đi thích tên nam nhân thô ráp kia sao?”
“A?” Hồng Đậu sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu, “Không không, ta đối với Mạc Phi Ưng kia chỉ là tán thưởng thuần túy.”
Ừm, tán thưởng cơ thể đầy cơ bắp của hắn……
Hồng Đậu còn đang đứng trong đám người xem vui vẻ, bỗng nhiên, một bàn tay đặt sau lưng nàng dùng sức đẩy, nàng còn chưa kịp phản
ại, liền ngã quỵ ra phía trước về hướng nhuyễn kiếm của Nhạc Mân.
“Tiểu cô nương!” A Miên kêu một tiếng, chỉ có thể kịp dùng ngân châm khó khăn lắm mới làm nhuyễn kiếm của Nhạc Mân chuyển phương hướng, như vậy tuy rằng Hồng Đậu vẫn sẽ ngã, nhưng cũng tốt hơn so với việc nàng ngã lên thân kiếm kia nhiều.
A Miên kêu lên một tiếng như vậy xong, Thẩm Lạc Ngôn ở một bên khác mới cả kinh nói: “Hồng Đậu!”
Mạc Phi Ưng lui một bước về phía sau, tránh cho Hồng Đậu sẽ không cẩn thận ngã về phía hắn.
Giờ phút này, bên tai Hồng Đậu bỗng nhiên có tiếng gió.
Một bàn tay cầm lấy cổ tay nàng, lại có một bàn tay ôm lấy eo nàng, nàng chỉ cảm thấy thân mình chợt nhẹ, trong nháy mắt này, nàng đã bị người ôm lên.
Hồng Đậu ngước mắt, liền thấy một nam nhân khuôn mặt đẹp tựa trong tranh.
Thời gian dường như đình trệ một giây, tim nàng đập lỡ một nhịp, không khỏi nỉ non ra tiếng, “Ngươi mặc bạch y……”
“Phải, ta mặc bạch y.” Nam nhân mỉm cười, tuy khó hiểu vì sao nàng lại muốn hỏi vấn đề này, nhưng hắn vẫn rất nghiêm túc trả lời.
Ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn tối sầm lại, trầm tư điều gì đó.
Mọi người ở đây, cũng chỉ có một mình Hồng Đậu ăn vui vẻ nhất, Lục Y thấy Hồng Đậu ăn xong một đĩa điểm tâm, lại lấy đĩa điểm tâm đặt trên bàn trước mặt Phượng Khuynh Liên đem đến.
Ừm, không tồi, Lục Y quả là nha đầu tốt.
Hồng Đậu vừa nhiệt tình ăn, vừa gật đầu khẳng định điều này.
Cũng không biết vị Diệp Minh chủ trong lời đồn kia muốn xử lý chuyện gì, bọn họ đợi trong đại sảnh đại khái khoảng một nén nhang thời gian, còn chưa chờ được Diệp Minh chủ, lại chợt thấy âm thanh xôn xao từ đại sảnh truyền vào.
Gần đây Võ Lâm Minh khách khứa nhiều, rồng rắn hỗn tạp, thực dễ dàng xảy ra chuyện, Trung bá liền lập tức nói với Thẩm Lạc Ngôn: “Ta ra bên ngoài nhìn xem, Thẩm Trang chủ cùng các vị cứ nghỉ ngơi tại đây cho tốt.”
Tiếng nói vừa dứt, Trung bá liền rời đi rất nhanh, an toàn của Võ Lâm Minh vốn là do hắn phụ trách, hắn đương nhiên phải tận trung với cương vị công tác của mình.
Nhưng đến một lúc sau, tiếng đánh nhau rối loạn bên ngoài cũng không hề giảm bớt.
A Miên ngồi bên cạnh Hồng Đậu, vỗ môi cười, “Thoạt nhìn, phiền toái bên ngoài không nhỏ đâu.”
Thẩm Lạc Ngôn không nói gì, đi về phía ngoài cửa.
Lý Tùy Phong cũng tự nhiên mà đi theo ra ngoài, Phượng Khuynh Liên đương nhiên cũng muốn theo sau.
Vì thế trong phòng cũng chỉ dư lại Hồng Đậu, A Miên cùng Lục Y.
A Miên cười hỏi Hồng Đậu: “Tiểu cô nương không tò mò ra ngoài nhìn xem sao?”
“Ừm…… Dù sao cũng không có việc gì làm, vậy ra ngoài nhìn xem cũng được.” Hồng Đậu cầm mấy khối điểm tâm, cũng cùng A Miên và Lục Y đi ra đại sảnh.
Âm thanh đánh nhau tới từ một viện cách đại sảnh không xa, trong viện đã vây đầy người xem náo nhiệt, mà ở trung tâm là hai nam nhân đang đánh nhau đến khó hoà giải, nói đúng ra, là một nam nhân trung niên đang không ngừng tiến công một nam nhân trẻ tuổi, nam nhân trẻ tuổi này sau lưng đeo một thanh đao bọc vải bố, hắn chỉ một mực né tránh chiêu thức của nam nhân trung niên, dường như cũng không định lấy vũ khí ra.
Trung bá ở một bên sốt ruột nói: “Nhạc chưởng môn, đừng đánh đừng đánh, dĩ hòa vi quý a.”
Hóa ra nam nhân trung niên này chính là chưởng môn Không Động phái - Nhạc Mân, Nhạc Mân cũng không định dừng tay như vậy, chỉ là khi nam nhân trẻ tuổi lại một lần nữa thành thạo tránh đi chiêu thức của hắn, hắn cắn răng nói: “Mạc Phi Ưng, ngươi vì sao không dùng đao? Xem thường ta hả?”
“Ngươi còn không đáng để ta xuất đao.” Nam nhân tên gọi Mạc Phi Ưng kia thân hình cao lớn, trên người là áo vải thô, dung mạo hắn không hẳn cực tốt, nhưng cũng là anh tuấn, không phải loại anh tuấn thiên về mềm mại, mà là loại cực kỳ có hương vị nam nhân, làn da màu lúa mạch, khiến cả người hắn càng thêm có vẻ khỏe mạnh cùng trầm tĩnh, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, hắn dường như cũng không quá thích nói chuyện.
Hồng Đậu liền điểm tâm cũng không rảnh lo cắn, thiếu chút nữa liền huýt sáo một tiếng rồi, những văn nhân nhã sĩ tuấn mỹ phi thường nàng đã thấy nhiều, lại hiếm khi có thể nhìn thấy kiểu nam nhân ưa vận động tràn ngập nam tính như thế này.
Nhạc Mân nghe Mạc Phi Ưng nói xong càng tức giận, “Mạc Phi Ưng, ngươi giết đồ đệ ta ở Đại Mạc, còn dám dõng dạc như thế!”
“Ta giết đệ tử ngươi, cũng không hề rút đao.” Trong giọng nói trầm thấp hồn hậu của Mạc Phi Ưng nghe không ra vẻ châm chọc, chỉ có khách quan mà thôi.
Nhạc Mân chỉ cảm thấy mình bị vũ nhục càng nặng, “Mạc Phi Ưng, hôm nay không phải ngươi chết chính là ta mất mạng!”
Dứt lời, hắn vốn là chưởng môn của môn phái nổi danh về quyền* (tấn công bằng nắm đấm), thế nhưng lại rút ra từ bên hông một thanh nhuyễn kiếm, tấn công thẳng về phía Mạc Phi Ưng.
Thẩm Lạc Ngôn đang đứng xem một bên chú ý tới thần sắc Phượng Khuynh Liên hơi kỳ lạ, hắn thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ta…… không có gì……” Phượng Khuynh Liên lắc đầu, lén lút nắm chặt góc váy của mình.
Nhạc Mân xuống tay tàn nhẫn tay, nhưng thấy Mạc Phi Ưng vẫn không hề rút đao, lại chỉ tránh né, cũng không tính toán ra chiêu, Hồng Đậu tấm tắc hai tiếng, “Người nam nhân này thật đúng là đẹp trai.”
Là đẹp trai danh xứng với thực.
“Hả?” A Miên che miệng thương tâm, nàng ghen tị nói: “Tiểu cô nương không thích nô gia nữa, đi thích tên nam nhân thô ráp kia sao?”
“A?” Hồng Đậu sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu, “Không không, ta đối với Mạc Phi Ưng kia chỉ là tán thưởng thuần túy.”
Ừm, tán thưởng cơ thể đầy cơ bắp của hắn……
Hồng Đậu còn đang đứng trong đám người xem vui vẻ, bỗng nhiên, một bàn tay đặt sau lưng nàng dùng sức đẩy, nàng còn chưa kịp phản
ại, liền ngã quỵ ra phía trước về hướng nhuyễn kiếm của Nhạc Mân.
“Tiểu cô nương!” A Miên kêu một tiếng, chỉ có thể kịp dùng ngân châm khó khăn lắm mới làm nhuyễn kiếm của Nhạc Mân chuyển phương hướng, như vậy tuy rằng Hồng Đậu vẫn sẽ ngã, nhưng cũng tốt hơn so với việc nàng ngã lên thân kiếm kia nhiều.
A Miên kêu lên một tiếng như vậy xong, Thẩm Lạc Ngôn ở một bên khác mới cả kinh nói: “Hồng Đậu!”
Mạc Phi Ưng lui một bước về phía sau, tránh cho Hồng Đậu sẽ không cẩn thận ngã về phía hắn.
Giờ phút này, bên tai Hồng Đậu bỗng nhiên có tiếng gió.
Một bàn tay cầm lấy cổ tay nàng, lại có một bàn tay ôm lấy eo nàng, nàng chỉ cảm thấy thân mình chợt nhẹ, trong nháy mắt này, nàng đã bị người ôm lên.
Hồng Đậu ngước mắt, liền thấy một nam nhân khuôn mặt đẹp tựa trong tranh.
Thời gian dường như đình trệ một giây, tim nàng đập lỡ một nhịp, không khỏi nỉ non ra tiếng, “Ngươi mặc bạch y……”
“Phải, ta mặc bạch y.” Nam nhân mỉm cười, tuy khó hiểu vì sao nàng lại muốn hỏi vấn đề này, nhưng hắn vẫn rất nghiêm túc trả lời.