Chương 71
Dư Vãn thấy Ngô Miện gửi một loạt dấu ba chấm tới bèn hỏi hắn: "Lệ Thâm khó mời lắm đúng không?"
Ngô Miện: Chắc chắn là cậu ta khó mời hơn các nghệ sĩ khác, khách hàng bên cô chỉ cần Lệ Thâm sao?
Dư Vãn: Đúng vậy.
Ngô Miện: Vậy thì thế này, cô gửi tư liệu của hôn lễ bao gồm cả thông tin cơ bản về cô dâu chú rể qua đây, bên công ty sẽ bình xét.
Dư Vãn: Ok, tôi sắp xếp lại rồi gửi cho anh, làm phiền giám đốc Ngô rồi.
Ngô Miện: Không phiền, cũng là công việc mà, nhưng mà sao cô không trực tiếp tìm Lệ Thâm?
Cuối cùng Ngô Miện cũng không nhịn được nhiều chuyện mà hỏi ra vấn đề mình muốn biết nhất.
Dư Vãn: Ngài đã nói đây là công việc, tất nhiên là trực tiếp liên lạc với công ty sẽ thích hợp hơn.
"..." Cô gái này thật biết cách bốn lạng đẩy nghìn cân.
Trước khi hết giờ làm Dư Vãn đã sắp xếp xong tư liệu mà Ngô Miện cần và gửi qua cho hắn. Ngày hôm sau cô nhận được bài tin tức từ tạp chí <Cô Dâu Xinh Đẹp>, chủ đề viết bản thảo cho tạp chí cũng đã quyết định, nó có tên là "Tips về hôn lễ viết cho cô dâu chú rể".
Dư Vãn làm kế hoạch sư nhiều năm như vậy nên đã tham dự hơn mấy trăm buổi hôn lễ lớn nhỏ, những tai nạn, tình huống bất ngờ và các chi tiết dễ bị cô dâu chú rể bỏ qua hầu như đều được tổng kết trong bài viết này.
Có thể nói là tổng hợp đồ vật đáng giá.
Sau bữa tối Dư Vãn còn đang bận bịu viết bản thảo, Lệ Thâm thu dọn phòng bếp xong và thấy cô đang gõ gõ đập đập liên tục trên bàn phím, cuối cùng không thể không nữa mà mở miệng: "Vãn Vãn, em phải viết bao lâu nữa? Đã nói là ngủ chung mà?"
"... Mới hơn tám giờ, anh đã buồn ngủ rồi ư? Hôm nay anh vẫn chưa chạy bộ đêm đúng không, anh đi chạy bộ trước đi, anh chạy xong là em viết xong."
Lệ Thâm nói: "Anh chạy mười km chưa tới nửa tiếng, em xác định em có thể hoàn thành trong vòng nửa tiếng?"
"Chắc là... Được." Ngày mai cô còn có hẹn trao đổi về hôn lễ với Hoàng Mãn Phú, hôm nay phải viết xong bản phác thảo.
Điện thoại nằm trên bàn ting một tiếng và nhận được tin nhắn mới, Dư Vãn nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cầm lấy.
Là tin nhắn đến từ Ngô Miện.
Ngô Miện: Xin lỗi Dư tiểu thư, chuyện về Lệ Thâm chỉ sợ không được rồi, người đại diện của cậu ấy đã từ chối.
Dư Vãn hơi mím môi hỏi: "Còn có con đường nào cứu vãn không? Khách hàng bên tôi nói phí biểu diễn có thể thương lượng."
Ngô Miện: Vấn đề không phải ở phí biểu diễn, thái độ của người đại diện của cậu ấy rất kiên quyết, còn mắng tôi một trận nữa [che mặt]
Dư Vãn: "..."
Ngô Miện: Người đại diện của cậu ấy là Trì Lộ, trước đó chắc hẳn cô cũng đã gặp qua trong hôn lễ, là một người rất hung hăng [che mặt] nghệ sĩ dưới tay cô ta đều rất nổi tiếng, cô ta là người đại diện át chủ bài của công ty chúng tôi. Nếu cô ấy không đồng ý, tôi cũng không còn cách nào.
Dư Vãn: Tôi hiểu rồi, cảm ơn giám đốc Ngô.
Ngô Miện: Vị khách hàng này của cô là Hoàng Mãn Phú, tôi biết... Nếu cô không tiện bàn giao với hắn ta thì hỏi thẳng Lệ Thâm đi, dựa vào quan hệ giữa hai người, cậu ấy nhất định sẽ sẵn sàng giúp cô chuyện này.
Dư Vãn còn đang suy nghĩ Ngô Miện nghĩ quan hệ giữa cô và Lệ Thâm là gì, Lệ Thâm đang chuẩn bị ra ngoài chạy bộ đã thò tới.
"Thế nào, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"
(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)
Dư Vãn thấy anh thò tới, sắc mặt càng thêm khó coi. Cô nhanh chóng khóa điện thoại vả mỉm cười nhìn anh: "Không có gì, chỉ là khách hàng hẹn em ngày mai gặp mặt, nghĩ đến việc này lại nhức đầu."
Lệ Thâm hỏi cô: "Khách hàng lần này rất khó đối phó sao?"
"Một chút, chủ yếu là yêu cầu có hơi nhiều haha." Dư Vãn nhét điện thoại vào túi quần rồi đẩy đẩy Lệ Thâm đã thay xong quần áo: "Anh mau đi chạy bộ đi, em viết xong ngay thôi."
"Ừm." Lệ Thâm thay giày thể thao rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên khi anh chạy bộ đêm xong, Dư Vãn vẫn chưa hoàn thành bản thảo. Sau khi anh tắm xong lại ngồi xuống bên cạnh Dư Vãn: "Hôm nay là ngày nghỉ phép cuối cùng của anh, đã hứa là ngủ chung."
"..." Bàn tay gõ bàn phím của Dư Vãn cũng dừng lại. Được rồi, sáng sớm ngày mai tới công ty viết vậy. Cô lưu lại bản thảo rồi tắt máy tính đứng lên: "Em đi tắm."
Lệ Thâm đứng lên đi theo cô: "Anh đi cùng em."
"... Không phải anh mới tắm xong à?"
"Anh không ngại tắm thêm một lần."
Dư Vãn: "..."
Buổi tối vui vẻ ngủ một giấc, sáng sớm hôm nay Dư Vãn lập tức bò dậy tới công ty tiếp tục viết bản thảo. Sáng hôm này vốn là ngày hẹn trao đổi về hôn lễ với Hoàng Mãn Phú, nhưng hắn đột nhiên nói có khách hàng cần tiếp đón nên đổi thời gian thành buổi tối.
Làm trong ngành của Dư Vãn thường xuyên là bọn họ chiếu theo thời gian của khách hàng, nhưng khách hàng hẹn gặp vào sáng sớm và buổi tối đều không quá làm cho người ta thích. Nhưng không còn cách nào, Dư Vãn chỉ có thể cười hì hì đồng ý.
Lúc Dư Vãn sắp tan làm, địa điểm gặp mặt cụ thể mới được trợ lý của Hoàng Mãn Phú gửi tới.
"Thanh Nam Ngõ?" Dư Vãn nhíu mày, cô rất ít tới quán bar, ngay cả khi Lệ Thâm đi hát ở quán bar, cô cũng thỉnh thoảng mới tới. Hoàn cảnh ở quán bar tương đối ồn ào, không thích hợp để nói chuyện. Cô đoán có lẽ Hoàng Mãn Phú dẫn khách hàng tới Thanh Nam Ngõ sẵn tiện gọi cô luôn.
Có một sự trùng hợp ngẫu nhiên là quán bar mà Hoàng Mãn Phú hẹn chính là quán bar lúc trước Lệ Thâm đi hát. Sau khi Lệ Thâm nổi tiếng, quán bar này cũng bị đào ra, không chỉ có fans Lệ Thâm thích tới, rất nhiều người có ước mơ làm ca sĩ cũng đến đây xin làm.
Ca sĩ hiện tại ở quán bar là một người có cách ăn mặc và giọng hát rất giống với Lệ Thâm. Mặc dù hát không tệ lắm, nhưng nếu chỉ là bắt chước Lệ Thâm thì cô cảm thấy không được.
Khi cô tìm được Hoàng Mãn Phú trong một phòng quán bar, Lệ Thâm đang ở trong văn phòng của Trì Lộ.
"Năm nay còn dư lại hơn ba tháng, kế tiếp cậu có một buổi phát ngôn*, còn có một bài hợp ca."
* Gốc là đại ngôn (代言), có thể hiểu là làm đại sứ hình tượng/ người đại diện cho một thương hiệu hay vật phẩm nào đó.
Lệ Thâm ngẩng đầu nhìn cô ta: "Hợp ca?"
"Ừ." Trong lòng Trì Lộ không quá hài lòng về lần hợp ca này, nhưng bài hát thực sự rất hay nên sau nhiều lần cân nhắc, cô vẫn đồng ý: "Lý Trừng Trừng sắp rời nhóm thành ca sĩ solo, cô ấy là người nổi tiếng nhất nhóm, fans cũng rất nhiều, công ty có dự định lăng xê cho cô ấy. Sắp tới cô ấy chuẩn bị có buổi concert, công ty nhạc đệm định để cậu và cô ấy cùng nhau hợp ca. Tôi đã xem qua bài hát, là do Đoạn Chí Minh soạn nhạc, chất lượng rất đảm bảo."
Lệ Thâm nhíu mày, anh tin rằng bài hát của Đoạn Chí Minh sẽ không tệ, công ty cố ý mời Đoạn Chí Minh tới thì xem ra rất nhiệt tình lăng xê cho Lý Trừng Trừng. Chẳng qua về ngón giọng của Lý Trừng Trừng, anh cảm thấy vẫn chưa đến nơi đến chốn.
"Chị Lộ Lộ, tôi đã từng nghe bài hát của Lý Trừng Trừng, cô ấy là hát chính của nhóm, giọng hát cũng có trình độ, ngón giọng thì không thể nói là không có. Nhưng chỉ có bản CD nghe được, cô ta hát live rất dễ bị lạc giọng."
Trì Lộ nói: "Việc này tôi cũng đã nghe nói, cô ấy hát live dễ bị lạc giọng chủ yếu vì kinh nghiệm quá ít, ngón giọng của bản thân cô ấy không có vấn đề lớn."
Lệ Thâm cười cười không nói, thời gian ra mắt của Lý Trừng Trừng lâu hơn anh, không có kinh nghiệm hát live là vì mỗi lần lên sân khấu bọn họ sẽ không hát thật mà chú trọng đến vũ đạo hơn.
Tựa như là biết nụ cười này của anh có ý gì, Trì Lộ khụ một tiếng: "Sau khi Lý Trừng Trừng solo chắc chắn sẽ không giống như trước đây, công ty sẽ tăng cường huấn luyện cho cô ấy, hát nhiều sẽ tốt hơn thôi."
Lệ Thâm nói: "Vậy trước khi cô ta hát tốt hơn, tôi sẽ không hợp ca với cô ta."
"..." Trì Lộ nghĩ thầm, không hát live thì ít nhất cũng phải đồng ý vào phòng thu âm.
Lệ Thâm rời khỏi văn phòng của Trì Lộ thì lập tức chuẩn bị về nhà. Tiểu Đổng thấy sắc mặt của anh không quá tốt bèn chủ động quan tâm nói: "Anh Thâm, có chuyện gì vậy? Đừng nói là công ty cho anh đi hát đám cưới thật đấy nha?"
Lệ Thâm khẽ nhúc nhích lông mày và quay đầu sang nhìn Tiểu Đổng: "Đám cưới gì?"
"Ủa đúng rồi, anh không biết, chị Lộ Lộ cố ý dặn dò không thể nói cho anh..." Ơ, khoan đã, có phải vừa rồi cô vô tình nói cho anh ấy rồi hay không???
Tiểu Đổng: "..."
"Em vừa nói đám cưới gì?" Lệ Thâm hỏi lại lần nữa.
- -----oOo------
Ngô Miện: Chắc chắn là cậu ta khó mời hơn các nghệ sĩ khác, khách hàng bên cô chỉ cần Lệ Thâm sao?
Dư Vãn: Đúng vậy.
Ngô Miện: Vậy thì thế này, cô gửi tư liệu của hôn lễ bao gồm cả thông tin cơ bản về cô dâu chú rể qua đây, bên công ty sẽ bình xét.
Dư Vãn: Ok, tôi sắp xếp lại rồi gửi cho anh, làm phiền giám đốc Ngô rồi.
Ngô Miện: Không phiền, cũng là công việc mà, nhưng mà sao cô không trực tiếp tìm Lệ Thâm?
Cuối cùng Ngô Miện cũng không nhịn được nhiều chuyện mà hỏi ra vấn đề mình muốn biết nhất.
Dư Vãn: Ngài đã nói đây là công việc, tất nhiên là trực tiếp liên lạc với công ty sẽ thích hợp hơn.
"..." Cô gái này thật biết cách bốn lạng đẩy nghìn cân.
Trước khi hết giờ làm Dư Vãn đã sắp xếp xong tư liệu mà Ngô Miện cần và gửi qua cho hắn. Ngày hôm sau cô nhận được bài tin tức từ tạp chí <Cô Dâu Xinh Đẹp>, chủ đề viết bản thảo cho tạp chí cũng đã quyết định, nó có tên là "Tips về hôn lễ viết cho cô dâu chú rể".
Dư Vãn làm kế hoạch sư nhiều năm như vậy nên đã tham dự hơn mấy trăm buổi hôn lễ lớn nhỏ, những tai nạn, tình huống bất ngờ và các chi tiết dễ bị cô dâu chú rể bỏ qua hầu như đều được tổng kết trong bài viết này.
Có thể nói là tổng hợp đồ vật đáng giá.
Sau bữa tối Dư Vãn còn đang bận bịu viết bản thảo, Lệ Thâm thu dọn phòng bếp xong và thấy cô đang gõ gõ đập đập liên tục trên bàn phím, cuối cùng không thể không nữa mà mở miệng: "Vãn Vãn, em phải viết bao lâu nữa? Đã nói là ngủ chung mà?"
"... Mới hơn tám giờ, anh đã buồn ngủ rồi ư? Hôm nay anh vẫn chưa chạy bộ đêm đúng không, anh đi chạy bộ trước đi, anh chạy xong là em viết xong."
Lệ Thâm nói: "Anh chạy mười km chưa tới nửa tiếng, em xác định em có thể hoàn thành trong vòng nửa tiếng?"
"Chắc là... Được." Ngày mai cô còn có hẹn trao đổi về hôn lễ với Hoàng Mãn Phú, hôm nay phải viết xong bản phác thảo.
Điện thoại nằm trên bàn ting một tiếng và nhận được tin nhắn mới, Dư Vãn nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cầm lấy.
Là tin nhắn đến từ Ngô Miện.
Ngô Miện: Xin lỗi Dư tiểu thư, chuyện về Lệ Thâm chỉ sợ không được rồi, người đại diện của cậu ấy đã từ chối.
Dư Vãn hơi mím môi hỏi: "Còn có con đường nào cứu vãn không? Khách hàng bên tôi nói phí biểu diễn có thể thương lượng."
Ngô Miện: Vấn đề không phải ở phí biểu diễn, thái độ của người đại diện của cậu ấy rất kiên quyết, còn mắng tôi một trận nữa [che mặt]
Dư Vãn: "..."
Ngô Miện: Người đại diện của cậu ấy là Trì Lộ, trước đó chắc hẳn cô cũng đã gặp qua trong hôn lễ, là một người rất hung hăng [che mặt] nghệ sĩ dưới tay cô ta đều rất nổi tiếng, cô ta là người đại diện át chủ bài của công ty chúng tôi. Nếu cô ấy không đồng ý, tôi cũng không còn cách nào.
Dư Vãn: Tôi hiểu rồi, cảm ơn giám đốc Ngô.
Ngô Miện: Vị khách hàng này của cô là Hoàng Mãn Phú, tôi biết... Nếu cô không tiện bàn giao với hắn ta thì hỏi thẳng Lệ Thâm đi, dựa vào quan hệ giữa hai người, cậu ấy nhất định sẽ sẵn sàng giúp cô chuyện này.
Dư Vãn còn đang suy nghĩ Ngô Miện nghĩ quan hệ giữa cô và Lệ Thâm là gì, Lệ Thâm đang chuẩn bị ra ngoài chạy bộ đã thò tới.
"Thế nào, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"
(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)
Dư Vãn thấy anh thò tới, sắc mặt càng thêm khó coi. Cô nhanh chóng khóa điện thoại vả mỉm cười nhìn anh: "Không có gì, chỉ là khách hàng hẹn em ngày mai gặp mặt, nghĩ đến việc này lại nhức đầu."
Lệ Thâm hỏi cô: "Khách hàng lần này rất khó đối phó sao?"
"Một chút, chủ yếu là yêu cầu có hơi nhiều haha." Dư Vãn nhét điện thoại vào túi quần rồi đẩy đẩy Lệ Thâm đã thay xong quần áo: "Anh mau đi chạy bộ đi, em viết xong ngay thôi."
"Ừm." Lệ Thâm thay giày thể thao rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên khi anh chạy bộ đêm xong, Dư Vãn vẫn chưa hoàn thành bản thảo. Sau khi anh tắm xong lại ngồi xuống bên cạnh Dư Vãn: "Hôm nay là ngày nghỉ phép cuối cùng của anh, đã hứa là ngủ chung."
"..." Bàn tay gõ bàn phím của Dư Vãn cũng dừng lại. Được rồi, sáng sớm ngày mai tới công ty viết vậy. Cô lưu lại bản thảo rồi tắt máy tính đứng lên: "Em đi tắm."
Lệ Thâm đứng lên đi theo cô: "Anh đi cùng em."
"... Không phải anh mới tắm xong à?"
"Anh không ngại tắm thêm một lần."
Dư Vãn: "..."
Buổi tối vui vẻ ngủ một giấc, sáng sớm hôm nay Dư Vãn lập tức bò dậy tới công ty tiếp tục viết bản thảo. Sáng hôm này vốn là ngày hẹn trao đổi về hôn lễ với Hoàng Mãn Phú, nhưng hắn đột nhiên nói có khách hàng cần tiếp đón nên đổi thời gian thành buổi tối.
Làm trong ngành của Dư Vãn thường xuyên là bọn họ chiếu theo thời gian của khách hàng, nhưng khách hàng hẹn gặp vào sáng sớm và buổi tối đều không quá làm cho người ta thích. Nhưng không còn cách nào, Dư Vãn chỉ có thể cười hì hì đồng ý.
Lúc Dư Vãn sắp tan làm, địa điểm gặp mặt cụ thể mới được trợ lý của Hoàng Mãn Phú gửi tới.
"Thanh Nam Ngõ?" Dư Vãn nhíu mày, cô rất ít tới quán bar, ngay cả khi Lệ Thâm đi hát ở quán bar, cô cũng thỉnh thoảng mới tới. Hoàn cảnh ở quán bar tương đối ồn ào, không thích hợp để nói chuyện. Cô đoán có lẽ Hoàng Mãn Phú dẫn khách hàng tới Thanh Nam Ngõ sẵn tiện gọi cô luôn.
Có một sự trùng hợp ngẫu nhiên là quán bar mà Hoàng Mãn Phú hẹn chính là quán bar lúc trước Lệ Thâm đi hát. Sau khi Lệ Thâm nổi tiếng, quán bar này cũng bị đào ra, không chỉ có fans Lệ Thâm thích tới, rất nhiều người có ước mơ làm ca sĩ cũng đến đây xin làm.
Ca sĩ hiện tại ở quán bar là một người có cách ăn mặc và giọng hát rất giống với Lệ Thâm. Mặc dù hát không tệ lắm, nhưng nếu chỉ là bắt chước Lệ Thâm thì cô cảm thấy không được.
Khi cô tìm được Hoàng Mãn Phú trong một phòng quán bar, Lệ Thâm đang ở trong văn phòng của Trì Lộ.
"Năm nay còn dư lại hơn ba tháng, kế tiếp cậu có một buổi phát ngôn*, còn có một bài hợp ca."
* Gốc là đại ngôn (代言), có thể hiểu là làm đại sứ hình tượng/ người đại diện cho một thương hiệu hay vật phẩm nào đó.
Lệ Thâm ngẩng đầu nhìn cô ta: "Hợp ca?"
"Ừ." Trong lòng Trì Lộ không quá hài lòng về lần hợp ca này, nhưng bài hát thực sự rất hay nên sau nhiều lần cân nhắc, cô vẫn đồng ý: "Lý Trừng Trừng sắp rời nhóm thành ca sĩ solo, cô ấy là người nổi tiếng nhất nhóm, fans cũng rất nhiều, công ty có dự định lăng xê cho cô ấy. Sắp tới cô ấy chuẩn bị có buổi concert, công ty nhạc đệm định để cậu và cô ấy cùng nhau hợp ca. Tôi đã xem qua bài hát, là do Đoạn Chí Minh soạn nhạc, chất lượng rất đảm bảo."
Lệ Thâm nhíu mày, anh tin rằng bài hát của Đoạn Chí Minh sẽ không tệ, công ty cố ý mời Đoạn Chí Minh tới thì xem ra rất nhiệt tình lăng xê cho Lý Trừng Trừng. Chẳng qua về ngón giọng của Lý Trừng Trừng, anh cảm thấy vẫn chưa đến nơi đến chốn.
"Chị Lộ Lộ, tôi đã từng nghe bài hát của Lý Trừng Trừng, cô ấy là hát chính của nhóm, giọng hát cũng có trình độ, ngón giọng thì không thể nói là không có. Nhưng chỉ có bản CD nghe được, cô ta hát live rất dễ bị lạc giọng."
Trì Lộ nói: "Việc này tôi cũng đã nghe nói, cô ấy hát live dễ bị lạc giọng chủ yếu vì kinh nghiệm quá ít, ngón giọng của bản thân cô ấy không có vấn đề lớn."
Lệ Thâm cười cười không nói, thời gian ra mắt của Lý Trừng Trừng lâu hơn anh, không có kinh nghiệm hát live là vì mỗi lần lên sân khấu bọn họ sẽ không hát thật mà chú trọng đến vũ đạo hơn.
Tựa như là biết nụ cười này của anh có ý gì, Trì Lộ khụ một tiếng: "Sau khi Lý Trừng Trừng solo chắc chắn sẽ không giống như trước đây, công ty sẽ tăng cường huấn luyện cho cô ấy, hát nhiều sẽ tốt hơn thôi."
Lệ Thâm nói: "Vậy trước khi cô ta hát tốt hơn, tôi sẽ không hợp ca với cô ta."
"..." Trì Lộ nghĩ thầm, không hát live thì ít nhất cũng phải đồng ý vào phòng thu âm.
Lệ Thâm rời khỏi văn phòng của Trì Lộ thì lập tức chuẩn bị về nhà. Tiểu Đổng thấy sắc mặt của anh không quá tốt bèn chủ động quan tâm nói: "Anh Thâm, có chuyện gì vậy? Đừng nói là công ty cho anh đi hát đám cưới thật đấy nha?"
Lệ Thâm khẽ nhúc nhích lông mày và quay đầu sang nhìn Tiểu Đổng: "Đám cưới gì?"
"Ủa đúng rồi, anh không biết, chị Lộ Lộ cố ý dặn dò không thể nói cho anh..." Ơ, khoan đã, có phải vừa rồi cô vô tình nói cho anh ấy rồi hay không???
Tiểu Đổng: "..."
"Em vừa nói đám cưới gì?" Lệ Thâm hỏi lại lần nữa.
- -----oOo------