Chương 72
Tiểu Đổng nói với vẻ mặt sắp khóc: "Anh Thâm, anh coi như vừa rồi chưa nghe nói gì đi."
Lệ Thâm nói: "Vậy tôi lên hỏi Trì Lộ."
"..." Tiểu Đổng giữ chặt góc áo của anh và mỉm cười: "Là thế này, có một ông chủ tên Hoàng Mãn Phú mời anh tới hôn lễ của ông ta để hát nhưng đã bị chị Lộ Lộ từ chối."
"Hoàng Mãn Phú?" Con ngươi Lệ Thâm khẽ chuyển động, cái tên này sao nghe có vẻ hơi quen tai? Anh đã thấy ở đâu?
Ngay lúc cửa thang máy mở ra, Lệ Thâm cũng nhớ được đã thấy cái tên này ở đâu – hình như là ở trong bản kế hoạch của Dư Vãn.
Hình như Hoàng Mãn Phú là khách hàng hiện tại của cô ấy.
Nhưng nếu thật là hôn lễ do Dư Vãn phụ trách, sao cô ấy không nói thẳng với anh? Công ty từ chối, khách hàng có làm khó cô ấy không?
Nghĩ đến đây, Lệ Thâm không nhịn được mà lấy điện thoại ra gọi cho Dư Vãn.
Dư Vãn mới tìm thấy Hoàng Mãn Phú và nói với hắn chưa được mấy câu đã bị kéo đi uống rượu, điện thoại vừa reo, cô vừa lúc có cơ hội chạy ra: "Xin lỗi Hoàng tổng, tôi đi nghe điện thoại.".
Cô cầm điện thoại đi sang một bên thì thấy do Lệ Thâm gọi tới: "A Thâm, anh về nhà rồi à?"
"Còn ở công ty." Lệ Thâm nghe tiếng cãi cọ ồn ào bên phía cô thì theo bản năng nhíu mày: "Em đang ở đâu?"
"À, em đang ở quán bar lúc trước anh đi hát, khách hàng hẹn em gặp mặt ở đây."
"Khách hàng, tên là Hoàng Mãn Phú sao?"
"Ừm." Lúc Dư Vãn làm việc, Lệ Thâm thường xuyên dính vào bên người cô, anh ấy biết tên khách hàng của cô cũng không kỳ lạ.
"Có phải hắn ta muốn anh tới hôn lễ của hắn để hát không?"
Dư Vãn ngây người hỏi anh: "Công ty nói với anh ư?"
Lệ Thâm mím môi hỏi lại: "Mấy chuyện này sao em không nói thẳng với anh?"
"À, đây là việc công, con người em luôn luôn công tư phân minh*."
(*) Công tư phân minh (公私分明): việc công và việc tư phân chia rõ ràng.
"..." Cô không nói Lệ Thâm cũng biết là cô không muốn làm anh khó xử. Anh đang định mở miệng đã nghe bên kia có người kêu Dư Vãn đi uống rượu.
"Không nói với anh nữa, khách hàng còn đang đợi em."
Dư Vãn nói xong thì lập tức cúp điện thoại, Lệ Thâm cau mày ngồi trên xe sau đó nói với Tiểu Đổng: "Tới Thanh Nam Ngõ trước."
"Hở?"
"Tôi nói tới Thanh Nam Ngõ."
"... Đã biết." Tiểu Đổng lái xe ra ngoài rồi nhỏ giọng nói: "Anh Thâm, anh muốn đi uống rượu sao?"
"Tìm người."
"À." Chỉ cần không phải uống rượu thì cô yên tâm rồi. Nếu anh ấy uống say ở quán bar, trang đầu ngày mai có lẽ sẽ là "Ca sĩ nổi tiếng Lệ Thâm mua say đêm khuya ở quán bar, có vẻ như là tình trường thất ý*".
(*) Tình trường thất ý (情场失意): chuyện tình cảm không suôn sẻ.
"Dư tiểu thư, nghe điện thoại gì mà lâu thế?" Trên tay Hoàng Mãn Phú cầm một cốc bia, bên trong còn có đá: "Tới, làm một ly."
"Tôi thật sự không thể uống, Hoàng tổng." Dư Vãn mỉm cười chặn lại cốc bia và cố gắng dùng chuyện hôn lễ dời sự chú ý của hắn: "Tôi đã liên lạc với bên Tinh Diệu nhưng người đại diện của Lệ Thâm không đồng ý."
"Tại sao người đại diện không đồng ý, là chê tôi chưa cho đủ tiền sao?" Trên mặt Hoàng Mãn Phú viết đầy chữ không vui: "Cô liên lạc lại với người đại diện của cậu ta cho tôi, tôi càng muốn mời Lệ Thâm tới. Không phải chỉ là một gã hát rong à, có giá cao như vậy?"
Dư Vãn thay đổi sắc mặt, cô cố gắng đè lại tức giận trong lòng rồi nở nụ cười nhìn hắn: "Tôi sẽ liên hệ lại với người đại diện của Lệ Thâm, nhưng về sân tổ chức, ngài nhất định phải muốn làm ở nhà thờ St. Bislide sao?"
(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)
Hoàng Mãn Phú liếc nhìn cô một cái: "Thế nào, Lệ Thâm không mời được, nhà thờ cũng không cho làm ư?"
Dư Vãn cười nói: "Là thế này, nhà thờ St. Bislide đúng là có thể tổ chức hôn lễ, nhưng có yêu cầu đối với cô dâu chú rể. Nếu muốn cử hành ở đó thì trước tiên phải trở thành giáo đồ."
Sắc mặt Hoàng Mãn Phú trầm xuống: "Đâu ra nhiều quy định như vậy? Tôi thấy người khác làm hôn lễ ở nhà thờ cũng không cần tham gia vào đạo gì đó mà?"
Dư Vãn cố gắng kiên trì nụ cười: "Các nhà thờ khác ở thành phố A không có yêu cầu này, ngoài ra nhà thờ được xây dựng để tổ chức hôn lễ ở công viên Tinh Quang và công viên Lệ Trạch cũng không có quy định này. Nếu ngài ngại phiền phức thì có thể suy xét đổi sang công viên Tinh Quang, nhà thờ ở nơi đó cũng rất lớn."
"Lớn? Có lớn bằng nhà thờ St. Bislide không? Đừng tưởng rằng tôi không biết gì về mấy công ty hôn lễ của các cô mà tùy tiện lừa gạt. Trước đó tôi đã cho người tra qua, nhà thờ lớn nhất thành phố A là St. Bislide, tôi muốn phải lớn nhất, lớn thứ hai cũng không được!"
Dư Vãn: "..."
:)
Khi Dư Vãn đang nhẫn nhịn mưu tính dùng lý lẽ để thuyết phục Hoàng Mãn Phú, Lệ Thâm đã tới trước cửa quán bar. Tiểu Đổng thấy anh tới đây thì hơi căng thẳng: "Anh Thâm, anh muốn tìm ai, em vào tìm giúp anh. Anh đã từng đi hát ở đây nên có không ít fans đến đây, nếu như bị nhận ra thì thảm."
Lệ Thâm nghĩ ngợi rồi lấy đầu tóc giả màu vàng từ ghế sau ra đội lên đầu.
Tiểu Đổng: "..."
Cô nhìn anh ta đội tóc giả và mũ lưỡi trai rồi đeo khẩu trang, cuối cùng mặc áo khoác của cô. Áo khoác này là do cô cố tình chuẩn bị khi vào phòng có điều hòa, là kiểu áo khoác dài rộng thùng thình, sau khi mặc lên người Lệ Thâm lập tức biến thành áo khoác lửng thời thượng.
Lệ Thâm mặc đồ xong rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Bây giờ không nhận ra rồi chứ."
"... Vâng." Là không nhận ra, nhưng hơi giống biến thái.
"Vậy tôi đi đây, em ở chỗ này đợi tôi, tôi ra nhanh thôi."
"Vâng." Tiểu Đổng thấy anh đi ra ngoài thì lại không yên tâm dặn dò: "Anh Thâm phải cẩn thận đó, có chuyện gì thì lập tức gọi cho em."
"Ừ." Lệ Thâm nhét tay vào trong túi rồi đi vào quán bar.
"..." Người giữ cửa quán bar lại cho anh ấy đi vào? Đừng nói nữa, dáng người của anh Thâm kết hợp với cách ăn mặc này đúng là có chút phong cách.
Lệ Thâm còn quen thuộc quán bar hơn Dư Vãn nên đi một vòng đã thấy cô. Một gã đàn ông trung niên bưng một cốc bia lớn trên tay tựa như muốn cho Dư Vãn uống, Dư Vãn không nhận, gã lập tức muốn vươn tay nắm lấy cổ tay cô.
Lệ Thâm nhanh chóng bước tới gỡ tay của gã ra và chắn trước mặt Dư Vãn. Dư Vãn ngây người nhìn tên tóc vàng cao to trước mặt... Là tóc vàng đúng không? Ánh đèn nhiều màu ở quán bar làm cho cô không quá xác định.
"Mày làm gì đó?!" Hoàng Mãn Phú bị gỡ tay ra đập bàn đứng dậy, vừa rồi khi Lệ Thâm gỡ tay gã ra, cốc bia cũng bị lật ngã, nước bia đổ đầy tay Hoàng Mãn Phú.
Lệ Thâm lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống gã: "Tôi tới đón bạn về nhà."
Anh vừa nói xong, Dư Vãn lập tức nghe ra. Mặc dù anh ấy đè thấp giọng nhưng Dư Vãn quá quen thuộc với âm thanh của Lệ Thâm.
"Mày tới đón bạn hay là tới gây sự, hả?"
Giọng nói của Hoàng Mãn Phú còn cao hơn vừa rồi, Dư Vãn nghe được gã ta thật sự tức giận nên vội vàng vòng tới trước người Lệ Thâm nhận lỗi với gã: "Xin lỗi Hoàng tổng, bạn tôi không cố ý."
Cô lấy khăn giấy từ trong túi ra muốn lau bia trên người Hoàng Mãn Phú, Hoàng Mãn Phú né tránh cô, gã nổi giận đùng đùng nói: "Đừng có trưng ra dáng vẻ đó, đây là bạn của cô? Tôi thấy hai người là cố ý!"
"Hoàng tổng, đây thật sự là hiểu lầm."
"Hiểu lầm? Một câu hiểu lầm của cô là xong rồi?" Hoàng Mãn Phú một bộ ta đây không muốn bỏ qua: "Xin lỗi, lập tức xin lỗi cho tôi! Bằng không thì đơn làm ăn này đừng làm nữa, tôi cũng phải kéo công ty các cô vào sổ đen!"
Dư Vãn chặn lại Lệ Thâm đứng sau muốn nói chuyện và mỉm cười xin lỗi với Hoàng Mãn Phú: "Thật xin lỗi Hoàng tổng, thật sự rất xin lỗi, việc này do chúng tôi sai, xin ngài bớt giận."
"Hừ!" Hoàng Mãn Phú hừ lạnh một tiếng rồi nhìn sang Lệ Thâm: "Còn mày nữa, mày cũng phải xin lỗi tao!"
Dư Vãn mím môi nói với gã: "Hoàng tổng, bạn tôi thật sự là vô tình, thế này đi, tôi uống rượu bồi tội với ngài."
"Không cần, cậu ta nhất định phải xin lỗi tôi! Không xin lỗi thì tôi lập tức khiếu nại cô! Kéo công ty các cô vào sổ đen!"
Lệ Thâm siết chặt nắm tay, Dư Vãn cũng không nói gì, xung quanh có rất nhiều người nhìn về phía bên này. Cuối cùng Lệ Thâm khom lưng đang định chuẩn bị xin lỗi với Hoàng Mãn Phú đã bị Dư Vãn kéo lại: "Anh thật sự định xin lỗi hắn ta à? Anh dựa vào cái gì xin lỗi hắn chứ?"
Lệ Thâm hơi ngẩn người nhìn cô, Hoàng Mãn Phú thấy cô ngăn Lệ Thâm xin lỗi lại rống to: "Không xin lỗi thì việc này không để yên!"
Dư Vãn cũng quát lại gã: "Ông đi khiếu nại đi, kéo vào sổ đen đi! Đơn làm ăn này với ông tôi không làm!"
- -----oOo------
Lệ Thâm nói: "Vậy tôi lên hỏi Trì Lộ."
"..." Tiểu Đổng giữ chặt góc áo của anh và mỉm cười: "Là thế này, có một ông chủ tên Hoàng Mãn Phú mời anh tới hôn lễ của ông ta để hát nhưng đã bị chị Lộ Lộ từ chối."
"Hoàng Mãn Phú?" Con ngươi Lệ Thâm khẽ chuyển động, cái tên này sao nghe có vẻ hơi quen tai? Anh đã thấy ở đâu?
Ngay lúc cửa thang máy mở ra, Lệ Thâm cũng nhớ được đã thấy cái tên này ở đâu – hình như là ở trong bản kế hoạch của Dư Vãn.
Hình như Hoàng Mãn Phú là khách hàng hiện tại của cô ấy.
Nhưng nếu thật là hôn lễ do Dư Vãn phụ trách, sao cô ấy không nói thẳng với anh? Công ty từ chối, khách hàng có làm khó cô ấy không?
Nghĩ đến đây, Lệ Thâm không nhịn được mà lấy điện thoại ra gọi cho Dư Vãn.
Dư Vãn mới tìm thấy Hoàng Mãn Phú và nói với hắn chưa được mấy câu đã bị kéo đi uống rượu, điện thoại vừa reo, cô vừa lúc có cơ hội chạy ra: "Xin lỗi Hoàng tổng, tôi đi nghe điện thoại.".
Cô cầm điện thoại đi sang một bên thì thấy do Lệ Thâm gọi tới: "A Thâm, anh về nhà rồi à?"
"Còn ở công ty." Lệ Thâm nghe tiếng cãi cọ ồn ào bên phía cô thì theo bản năng nhíu mày: "Em đang ở đâu?"
"À, em đang ở quán bar lúc trước anh đi hát, khách hàng hẹn em gặp mặt ở đây."
"Khách hàng, tên là Hoàng Mãn Phú sao?"
"Ừm." Lúc Dư Vãn làm việc, Lệ Thâm thường xuyên dính vào bên người cô, anh ấy biết tên khách hàng của cô cũng không kỳ lạ.
"Có phải hắn ta muốn anh tới hôn lễ của hắn để hát không?"
Dư Vãn ngây người hỏi anh: "Công ty nói với anh ư?"
Lệ Thâm mím môi hỏi lại: "Mấy chuyện này sao em không nói thẳng với anh?"
"À, đây là việc công, con người em luôn luôn công tư phân minh*."
(*) Công tư phân minh (公私分明): việc công và việc tư phân chia rõ ràng.
"..." Cô không nói Lệ Thâm cũng biết là cô không muốn làm anh khó xử. Anh đang định mở miệng đã nghe bên kia có người kêu Dư Vãn đi uống rượu.
"Không nói với anh nữa, khách hàng còn đang đợi em."
Dư Vãn nói xong thì lập tức cúp điện thoại, Lệ Thâm cau mày ngồi trên xe sau đó nói với Tiểu Đổng: "Tới Thanh Nam Ngõ trước."
"Hở?"
"Tôi nói tới Thanh Nam Ngõ."
"... Đã biết." Tiểu Đổng lái xe ra ngoài rồi nhỏ giọng nói: "Anh Thâm, anh muốn đi uống rượu sao?"
"Tìm người."
"À." Chỉ cần không phải uống rượu thì cô yên tâm rồi. Nếu anh ấy uống say ở quán bar, trang đầu ngày mai có lẽ sẽ là "Ca sĩ nổi tiếng Lệ Thâm mua say đêm khuya ở quán bar, có vẻ như là tình trường thất ý*".
(*) Tình trường thất ý (情场失意): chuyện tình cảm không suôn sẻ.
"Dư tiểu thư, nghe điện thoại gì mà lâu thế?" Trên tay Hoàng Mãn Phú cầm một cốc bia, bên trong còn có đá: "Tới, làm một ly."
"Tôi thật sự không thể uống, Hoàng tổng." Dư Vãn mỉm cười chặn lại cốc bia và cố gắng dùng chuyện hôn lễ dời sự chú ý của hắn: "Tôi đã liên lạc với bên Tinh Diệu nhưng người đại diện của Lệ Thâm không đồng ý."
"Tại sao người đại diện không đồng ý, là chê tôi chưa cho đủ tiền sao?" Trên mặt Hoàng Mãn Phú viết đầy chữ không vui: "Cô liên lạc lại với người đại diện của cậu ta cho tôi, tôi càng muốn mời Lệ Thâm tới. Không phải chỉ là một gã hát rong à, có giá cao như vậy?"
Dư Vãn thay đổi sắc mặt, cô cố gắng đè lại tức giận trong lòng rồi nở nụ cười nhìn hắn: "Tôi sẽ liên hệ lại với người đại diện của Lệ Thâm, nhưng về sân tổ chức, ngài nhất định phải muốn làm ở nhà thờ St. Bislide sao?"
(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)
Hoàng Mãn Phú liếc nhìn cô một cái: "Thế nào, Lệ Thâm không mời được, nhà thờ cũng không cho làm ư?"
Dư Vãn cười nói: "Là thế này, nhà thờ St. Bislide đúng là có thể tổ chức hôn lễ, nhưng có yêu cầu đối với cô dâu chú rể. Nếu muốn cử hành ở đó thì trước tiên phải trở thành giáo đồ."
Sắc mặt Hoàng Mãn Phú trầm xuống: "Đâu ra nhiều quy định như vậy? Tôi thấy người khác làm hôn lễ ở nhà thờ cũng không cần tham gia vào đạo gì đó mà?"
Dư Vãn cố gắng kiên trì nụ cười: "Các nhà thờ khác ở thành phố A không có yêu cầu này, ngoài ra nhà thờ được xây dựng để tổ chức hôn lễ ở công viên Tinh Quang và công viên Lệ Trạch cũng không có quy định này. Nếu ngài ngại phiền phức thì có thể suy xét đổi sang công viên Tinh Quang, nhà thờ ở nơi đó cũng rất lớn."
"Lớn? Có lớn bằng nhà thờ St. Bislide không? Đừng tưởng rằng tôi không biết gì về mấy công ty hôn lễ của các cô mà tùy tiện lừa gạt. Trước đó tôi đã cho người tra qua, nhà thờ lớn nhất thành phố A là St. Bislide, tôi muốn phải lớn nhất, lớn thứ hai cũng không được!"
Dư Vãn: "..."
:)
Khi Dư Vãn đang nhẫn nhịn mưu tính dùng lý lẽ để thuyết phục Hoàng Mãn Phú, Lệ Thâm đã tới trước cửa quán bar. Tiểu Đổng thấy anh tới đây thì hơi căng thẳng: "Anh Thâm, anh muốn tìm ai, em vào tìm giúp anh. Anh đã từng đi hát ở đây nên có không ít fans đến đây, nếu như bị nhận ra thì thảm."
Lệ Thâm nghĩ ngợi rồi lấy đầu tóc giả màu vàng từ ghế sau ra đội lên đầu.
Tiểu Đổng: "..."
Cô nhìn anh ta đội tóc giả và mũ lưỡi trai rồi đeo khẩu trang, cuối cùng mặc áo khoác của cô. Áo khoác này là do cô cố tình chuẩn bị khi vào phòng có điều hòa, là kiểu áo khoác dài rộng thùng thình, sau khi mặc lên người Lệ Thâm lập tức biến thành áo khoác lửng thời thượng.
Lệ Thâm mặc đồ xong rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Bây giờ không nhận ra rồi chứ."
"... Vâng." Là không nhận ra, nhưng hơi giống biến thái.
"Vậy tôi đi đây, em ở chỗ này đợi tôi, tôi ra nhanh thôi."
"Vâng." Tiểu Đổng thấy anh đi ra ngoài thì lại không yên tâm dặn dò: "Anh Thâm phải cẩn thận đó, có chuyện gì thì lập tức gọi cho em."
"Ừ." Lệ Thâm nhét tay vào trong túi rồi đi vào quán bar.
"..." Người giữ cửa quán bar lại cho anh ấy đi vào? Đừng nói nữa, dáng người của anh Thâm kết hợp với cách ăn mặc này đúng là có chút phong cách.
Lệ Thâm còn quen thuộc quán bar hơn Dư Vãn nên đi một vòng đã thấy cô. Một gã đàn ông trung niên bưng một cốc bia lớn trên tay tựa như muốn cho Dư Vãn uống, Dư Vãn không nhận, gã lập tức muốn vươn tay nắm lấy cổ tay cô.
Lệ Thâm nhanh chóng bước tới gỡ tay của gã ra và chắn trước mặt Dư Vãn. Dư Vãn ngây người nhìn tên tóc vàng cao to trước mặt... Là tóc vàng đúng không? Ánh đèn nhiều màu ở quán bar làm cho cô không quá xác định.
"Mày làm gì đó?!" Hoàng Mãn Phú bị gỡ tay ra đập bàn đứng dậy, vừa rồi khi Lệ Thâm gỡ tay gã ra, cốc bia cũng bị lật ngã, nước bia đổ đầy tay Hoàng Mãn Phú.
Lệ Thâm lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống gã: "Tôi tới đón bạn về nhà."
Anh vừa nói xong, Dư Vãn lập tức nghe ra. Mặc dù anh ấy đè thấp giọng nhưng Dư Vãn quá quen thuộc với âm thanh của Lệ Thâm.
"Mày tới đón bạn hay là tới gây sự, hả?"
Giọng nói của Hoàng Mãn Phú còn cao hơn vừa rồi, Dư Vãn nghe được gã ta thật sự tức giận nên vội vàng vòng tới trước người Lệ Thâm nhận lỗi với gã: "Xin lỗi Hoàng tổng, bạn tôi không cố ý."
Cô lấy khăn giấy từ trong túi ra muốn lau bia trên người Hoàng Mãn Phú, Hoàng Mãn Phú né tránh cô, gã nổi giận đùng đùng nói: "Đừng có trưng ra dáng vẻ đó, đây là bạn của cô? Tôi thấy hai người là cố ý!"
"Hoàng tổng, đây thật sự là hiểu lầm."
"Hiểu lầm? Một câu hiểu lầm của cô là xong rồi?" Hoàng Mãn Phú một bộ ta đây không muốn bỏ qua: "Xin lỗi, lập tức xin lỗi cho tôi! Bằng không thì đơn làm ăn này đừng làm nữa, tôi cũng phải kéo công ty các cô vào sổ đen!"
Dư Vãn chặn lại Lệ Thâm đứng sau muốn nói chuyện và mỉm cười xin lỗi với Hoàng Mãn Phú: "Thật xin lỗi Hoàng tổng, thật sự rất xin lỗi, việc này do chúng tôi sai, xin ngài bớt giận."
"Hừ!" Hoàng Mãn Phú hừ lạnh một tiếng rồi nhìn sang Lệ Thâm: "Còn mày nữa, mày cũng phải xin lỗi tao!"
Dư Vãn mím môi nói với gã: "Hoàng tổng, bạn tôi thật sự là vô tình, thế này đi, tôi uống rượu bồi tội với ngài."
"Không cần, cậu ta nhất định phải xin lỗi tôi! Không xin lỗi thì tôi lập tức khiếu nại cô! Kéo công ty các cô vào sổ đen!"
Lệ Thâm siết chặt nắm tay, Dư Vãn cũng không nói gì, xung quanh có rất nhiều người nhìn về phía bên này. Cuối cùng Lệ Thâm khom lưng đang định chuẩn bị xin lỗi với Hoàng Mãn Phú đã bị Dư Vãn kéo lại: "Anh thật sự định xin lỗi hắn ta à? Anh dựa vào cái gì xin lỗi hắn chứ?"
Lệ Thâm hơi ngẩn người nhìn cô, Hoàng Mãn Phú thấy cô ngăn Lệ Thâm xin lỗi lại rống to: "Không xin lỗi thì việc này không để yên!"
Dư Vãn cũng quát lại gã: "Ông đi khiếu nại đi, kéo vào sổ đen đi! Đơn làm ăn này với ông tôi không làm!"
- -----oOo------