Chương 15
Hoàng Hi Ngôn luống cuống lùi về sau một bước, tránh khỏi tay Tịch Việt, “… Không có gì thật ạ.”
Tịch Việt không nói gì, rụt tay về.
Hai người vẫn sóng vai đứng đấy, Hoàng Hi Ngôn cúi đầu nhìn mũi chân không nhìn Tịch Việt, bầu không khí nhất thời đông cứng và ngưng đọng.
Một lát sau, Tưởng Hỗ Sinh quay lại, choàng tay lên vai Tịch Việt nói với ý chưa chơi thoả: “Hay là tới quán bar ngồi một lát đi.”
Hoàng Hi Ngôn nói: “Em không biết uống rượu.”
Tịch Việt nói: “Không đi, ồn ào.”
“Hai người thật mất hứng.”
Hoàng Hi Ngôn cười nói: “Có thể tới siêu thị muốn ít rượu về nhà uống.”
“Anh cũng đâu đến nỗi thiếu một bữa rượu này, là do bầu không khí nên muốn uống thôi.” Tưởng Hỗ Sinh trừng mắt với Tịch Việt, “Cậu có tình nghĩa chút đi, ông đây đã không ép cậu, cậu uống cùng tí rượu cũng không được à? Biết cậu không uống được, để cậu uống sữa bò Vượng Tử được không?”
Hoàng Hi Ngôn nghe mà buồn cười.
“Bé Hi Ngôn đừng cười chứ, em có đi không?”
“Em…” Hoàng Hi Ngôn do dự, ngước mắt, thấy Tịch Việt đang nhìn cô, “… Được ạ.”
Đến quán bar, Tưởng Hỗ Sinh bao hết băng ghế thấp, gọi rượu, đồ uống và một khay trái cây.
Hoàng Hi Ngôn gọi một ly cocktail không cồn, cảm thấy hương vị rất bình thường, uống hai hớp thì đặt xuống, cầm cái nĩa nhỏ xiên dưa hấu ăn.
Tưởng Hỗ Sinh nói rất nhiều, nhất là khi rượu vào, cứ thao thao bất tuyệt như đang diễn hài độc thoại.
Chẳng hiểu sao mà lại nói đến một tai nạn xấu hổ vì yêu qua mạng hồi học Đại học của Tưởng Hỗ Sinh. Anh ta nói chuyện với nữ thần ba tháng bằng QQ, còn tặng quà suốt ba tháng, cuối cùng khi hẹn người ta gặp mặt mới biết ngay từ đầu đã nhờ người xin nhầm số QQ. Người nói chuyện với anh ta ba tháng thực ra là bạn cùng phòng của nữ thần anh ta muốn theo đuổi.
Hoàng Hi Ngôn nghe thì tò mò, “Sau đó giải quyết thế nào?”
“Anh sĩ diện, cũng không muốn làm khó người khác, còn biết làm gì, đành gắng gượng ăn xong bữa cơm với người kia, sau đó lúc về xóa QQ. Cô nàng kia đương nhiên cảm thấy anh lừa tình cô ta, ba người bạn ở cùng phòng ký túc xá với cô ta bèn tới phòng học chung chặn anh lại, chửi anh xối xả… Nữ thần của anh là người mắng anh tàn bạo nhất.”
Hoàng Hi Ngôn không kìm được mà cười: “Thảm quá.”
“Biết anh thảm còn không kể chuyện gì thảm hơn để an ủi anh một chút.”
“Anh Tịch Việt cũng đâu kể gì.” Hoàng Hi Ngôn bê ly lên, uống một hớp nhỏ, liếc nhìn Tịch Việt.
Tưởng Hỗ Sinh nói: “Cậu ấy ấy à, lần nào hẹn hò cũng đều bị con gái đá, em nói xem có phải còn thảm hơn anh không?”
Tay Tịch Việt kẹp điếu thuốc, khẽ gẩy một cái xuống gạt tàn, cũng không nói chuyện, nét mặt cũng rất bình thường.
Tưởng Hỗ Sinh xích lại gần Hoàng Hi Ngôn, cố ý thì thầm: “Nếu em muốn nghe chi tiết thì sau này anh sẽ lén kể cho em.” Bán đứng bạn bè không chút khách khí.
Hoàng Hi Ngôn cười một cái, từ chối cho ý kiến.
Tưởng Hỗ Sinh lại hỏi Hoàng Hi Ngôn, “Thế còn em? Chuyện thảm nhất em từng gặp là gì?”
Anh ta vừa nói xong, Tịch Việt đã hướng mắt về phía Hoàng Hi Ngôn, khẽ lắc đầu.
Hoàng Hi Ngôn có thể hiểu ý anh, là bảo nếu cô không muốn nói thì không cần trả lời.
Cô cân nhắc rồi nói: “Từ nhỏ đến lớn, em đã gặp rất nhiều chuyện thê thảm, một chốc một lát không kể hết được. Nếu nhất định phải chọn chuyện thảm nhất thì… À, có một lần, nhà em chuẩn bị lễ đính hôn cho anh Hai em nên tất cả mọi người đều quên mất sinh nhật em. Vậy nên sau này mỗi lần sắp đến sinh nhật, em đều sẽ cố ý nhắc nhở bọn họ, sinh nhật em sắp tới rồi, mọi người hãy chuẩn bị quà dần đi.”
Tưởng Hỗ Sinh thoáng ngạc nhiên, “Thật hay đùa thế?”
Hoàng Hi Ngôn nhoẻn miệng cười, “Đương nhiên là đùa.”
Nhưng khi khóe mắt cô lại chạm phải ánh nhìn của Tịch Việt, nụ cười trên môi bỗng cứng đờ.
Ánh mắt kia như thể đang nói: Không cần thiết.
Hoàng Hi Ngôn lập tức thấy hơi luống cuống, lại xiên một miếng dưa hấu, cắn hai cái, hỏi Tưởng Hỗ Sinh: “Có phải mình nên về rồi không ạ? Ngày mai em phải dậy sớm đi làm, không thể thức quá khuya.”
Tưởng Hỗ Sinh nhìn đồng hồ, “Cũng khuya rồi, đi thôi.”
Trên đường về, Hoàng Hi Ngôn ngồi bên cửa sổ xe, suốt đường đều nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề chạm mặt Tịch Việt lần nào với Tịch Việt.
Đến dưới lầu, Tưởng Hỗ Sinh bảo Tịch Việt lên trước, anh ta muốn nói riêng với Hoàng Hi Ngôn mấy câu.
Tịch Việt: “Hai người thì có chuyện gì để nói?”
Tưởng Hỗ Sinh: “Sao lại không có chuyện gì? Tôi và bé Hi Ngôn có chuyện riêng cần nói, không liên quan tới cậu. Mau lên nhà đi, tôi chỉ nói tầm mười lăm phút thôi, mười lăm phút nữa tôi cam đoan sẽ đưa bé ấy về tận nhà.”
Tịch Việt không nói gì thêm, rẽ vào trong ngõ.
Tưởng Hỗ Sinh chỉ về phía trước, cười bảo Hoàng Hi Ngôn: “Chúng ta tới đằng trước nhé?”
Tưởng Hỗ Sinh đi vào quầy tạp hóa ven đường mua hai chai nước, đưa một chai cho Hoàng Hi Ngôn.
Hai người tới một chỗ đèn đuốc sáng trưng, bước chân Tưởng Hỗ Sinh dần chậm lại, rồi từ từ dừng dưới ánh đèn đường. Anh ta ngồi xổm xuống, đặt chai nước khoáng trên mặt đường rồi đứng dậy châm điếu thuốc, rít một hơi mới cười nói: “Thật ra suốt dọc đường anh đều nghĩ, rốt cuộc có nên nói mấy lời này với em hay không, anh cảm thấy rất mâu thuẫn.”
Hoàng Hi Ngôn không hiểu gì nhìn anh ta.
“Không phải anh tự dát vàng lên mặt mình đâu nhưng có lẽ Tịch Việt chỉ có mỗi anh là bạn thân thôi. Anh và cậu ấy quen nhau cũng nhiều năm rồi, vừa là cộng sự làm việc, vừa là anh em chí cốt có thể sống chết vì nhau. Tính tình cậu ấy thế nào em cũng biết, đương nhiên anh không thể không quan tâm tới chuyện của cậu ấy.”
Hoàng Hi Ngôn không chen ngang mà lẳng lặng lắng nghe.
“Tịch Việt ngông vì cậu ấy có vốn liếng để ngông, về chuyện công việc, sớm muộn gì cậu ấy cũng có thể bước qua giai đoạn chững này, anh không hề lo lắng. Điều anh lo là những chuyện ngoài công việc…” Tưởng Hỗ Sinh mỉm cười, nhìn sang Hoàng Hi Ngôn, hiếm khi dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy, “Là bạn bè, đương nhiên anh nên chúc phúc hai người…”
Hoàng Hi Ngôn lúng túng ngay, “Em…”
“Em nghe anh nói đã.” Tưởng Hỗ Sinh vẫy tay, “Anh nghĩ, cô Hoàng không phải là kiểu người thích lừa mình dối người. Em yên tâm, anh sẽ không bao đồng mà thay em đi bày tỏ gì đó, dù sao đây cũng là chuyện của hai người.”
Hoàng Hi Ngôn không lên tiếng.
“Anh thấy rất mâu thuẫn. Tất nhiên là anh vui khi thấy Tịch Việt có người ở cạnh, nhưng anh cũng phải nói thật, hoặc có thể xem là cho em lời khuyên. Tịch Việt, cậu ấy không phải là một lựa chọn tốt.”
Hoàng Hi Ngôn rời mắt đi, khẽ cười một tiếng, “E là anh Tưởng cả nghĩ quá rồi, em và Tịch Việt vốn không có bất cứ khả năng nào.”
“Vì chị em à?”
Thấy Hoàng Hi Ngôn không nói gì, Tưởng Hỗ Sinh mỉm cười, lại nói tiếp: “Từ góc nhìn rất thực tế, anh muốn nói với em rằng, chuyện Tịch Việt quá say mê sự nghiệp của cậu ấy tất sẽ làm tổn thương người bên cạnh.”
Hoàng Hi Ngôn cúi đầu xuống, nụ cười nhạt đi rất nhiều, “Có phải anh không nên nói những chuyện riêng tư thế cho người mới quen không?”
“Có một chút. Hơi rượu vào người ấy mà, chắc chắc nói năng có phần không đúng mực.” Tưởng Hỗ Sinh rít một hơi thuốc, “Nói mấy câu này có thể sẽ đắc tội cô Hoàng, cô Hoàng cứ xem như vì anh thiên vị người nhà đi."
Hoàng Hi Ngôn nói: “Anh nói đi ạ.”
Tưởng Hỗ Sinh lại suy tư một lát: “Ngoài chị gái em, Tịch Việt còn từng quen hai người bạn gái khác. Chuyện chị em thế nào thì anh không rõ, nhưng hai người sau, ít nhiều gì anh cũng từng chứng kiến…”
Hoàng Hi Ngôn lại ngắt lời Tưởng Hỗ Sinh lần nữa, “Anh Tịch Việt có đồng ý để anh thay anh ấy kể cho một người ngoài nghe chuyện quá khứ của anh ấy chưa ạ??”
“Có đồng ý hay không thì anh vẫn phải nói mấy lời này.” Mặt Tưởng Hỗ Sinh nghiêm túc, “Xin thứ lỗi cho.”
Hoàng Hi Ngôn không nói gì thêm, cúi đầu siết chặt chai nước khoáng.
Tưởng Hỗ Sinh nói: “Năm đó Tịch Việt đi du học từng quen một người bạn gái. Cô gái kia rất hoạt bát hướng ngoại, giỏi giao tiếp, chơi với cả giới du học sinh, tính cách của cô ta và Tịch Việt phải nói là bổ sung hoàn hảo cho nhau. Anh nghĩ sở dĩ Tịch Việt đồng ý quen cô ta chắc chắn là vì trên người cô ta có điều gì đó khiến cậu ấy rất ao ước. Nhưng hai người họ một như Xích đạo một như Bắc cực, đã định sẵn không có kết quả tốt. Ở bên nhau không bao lâu, cô gái kia đã bất mãn chuyện Tịch Việt suốt ngày tự giam mình trong phòng vẽ tranh, không chịu ra ngoài chơi, không chịu đi hội họp. Cách Tịch Việt bù đắp cho cô ta cũng rất đơn giản trực tiếp, đưa thẻ cho cô nàng, kệ cô ta muốn xài sao cũng được. Cô gái này thường đi mua hàng xa xỉ, mông má mình thành hình tượng xinh đẹp giàu sang. Về sau, khi anh dự một bữa tiệc thì bắt gặp cô nàng đó mập mờ với một tên khác. Mà sau khi Tịch Việt biết chuyện cũng không chia tay với cô ta ngày mà muốn nói chuyện với cô ta một chút, muốn cùng cô ta đối chất xem liệu có hiểu lầm nào hay không. Em biết điều gì nực cười nhất không? Cô nàng kia ấy thế mà lại đòi chia tay luôn, bảo còn có chuyện gì mà nói, con người anh chán muốn chết, ai mà chịu nổi anh.”
Hoàng Hi Ngôn nghe xong rất ngạc nhiên, lòng dạ ngổn ngang hẳn, “Nếu đã cảm thấy không thích hợp thì chia tay rồi tìm người khác không hơn sao?”
“Chia tay thì ai cho cô ta tiền tiêu? Gia cảnh cô ta vốn cũng bình thường.”
Hoàng Hi Ngôn nhất thời không nói gì.
Tưởng Hỗ Sinh nói tiếp: “Người thứ hai là Tần Trừng, người lần trước anh đã đề cập với em. Tần Trừng này không giống như người trước, không thể bới móc được lỗi gì lớn của cô ấy, vấn đề lớn nhất của cô ấy và Tịch Việt là tính cách không hợp. Nhà cô ấy mở công ty, cô ấy tốt nghiệp Đại học xong thì phụ việc cho gia đình, tính tình rất hiếu thắng. Gia đình cô ấy chẳng ưa gì Tịch Việt, muốn kiếm một chàng rể mạnh vì gạo, bạo vì tiền, có thể giúp đỡ bọn họ trên phương diện làm ăn. Tần Trừng phải chịu áp lực rất lớn nên một mực mong mỏi có thể thay đổi Tịch Việt. Nhưng thói quen sống thì có thể thay đổi chứ bản tính thì nào dễ như vậy. Cậu ấy có thể từ bỏ thói quen làm việc và nghỉ ngơi đảo lộn ngày đêm, nhưng làm sao có thể biến thành một người hoạt ngôn được. Tịch Việt không kể anh nghe nên anh cũng không rõ cụ thể hai người họ chia tay từ bao giờ, nhưng theo anh đoán, quá nửa có thể là trước khi tới đây, sau khi Tần Trừng dẫn Tịch Việt chính thức ra mắt người nhà. Tần Trừng ầm ĩ với Tịch Việt một trận rất căng – đơn phương, chủ yếu là quở trách Tịch Việt là một người bạn trai không làm tròn trách nhiệm. Nói thật thì những điều cô ấy nói đều đúng, anh là bạn bè, cũng biết nhược điểm trí mạng trong tính cách Tịch Việt. Nhưng anh cũng phải nói một câu công bằng, Tịch Việt không nợ gì cô ấy cả. Lần ra mắt gia đình ấy, để không làm Tần Trừng thất vọng, lần đầu tiên Tịch Việt hùa theo nhà cô ấy mà uống rượu. Em cũng biết cái dạ dày rởm của cậu ấy rồi, uống được bao nhiêu rượu đâu, lúc về cậu ấy bị xuất huyết luôn, anh là người đưa cậu ấy nhập viện đấy.
Chuyện này đến giờ Tần Trừng cũng không biết, Tịch Việt không cho anh nói.”
Tưởng Hỗ Sinh nhìn cô, “Em cảm thấy loại người như Tịch Việt liệu có bao giờ thấy đau lòng không?”
“Đương nhiên.”
Tưởng Hỗ Sinh nhún nhún vai, “Nhưng cậu ấy sẽ không biểu lộ, luôn sống để bụng chết mang theo. Hồi đó cậu ấy bảo muốn bế quan, đi xa khỏi thành phố Thâm, nếu bảo nguyên nhân không liên quan chút nào tới Tần Trừng thì anh không tin đâu. Có điều may mà giờ cậu ấy đã nghĩ thông.”
Hoàng Hi Ngôn cúi đầu, nhìn chiếc bóng của mình đổ dài trước mặt, rõ là gió đang nồm nhưng lại khiến cô thấy lạnh buốt. Cô đã hơi hiểu ý của Tưởng Hỗ Sinh song vẫn muốn hỏi cho rõ ràng, “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Anh muốn nói Tịch Việt không phải là một người thích hợp, đạt chuẩn để yêu và lấy theo quan niệm truyền thống. Cậu ấy sẽ làm tổn thương những ai đặt kỳ vọng ở cậu ấy, đồng thời, cũng sẽ bị người khác làm tổn thương… Anh không hy vọng cô Hoàng em sẽ biến thành nạn nhân của tính tình cậu ấy. Đứng ở góc độ bạn bè của Tịch Việt, anh cũng không hy vọng cậu ấy cũng biến thành nạn nhân của người khác.”
Những điều Tưởng Hỗ Sinh muốn nói đều đã nói xong, anh ta quay đầu nhìn cô giống như đang chờ cô bày tỏ suy nghĩ.
Lòng dạ Hoàng Hi Ngôn rối bời, nào nghĩ ngợi được gì, lặng thinh rất lâu mới khẽ cười, “Chính em còn sống vất vưởng thế này, em tự thấy mình không có năng lực bước vào đời ai khác hết. Phàm là người ai mà chẳng có chỗ khó của bản thân, anh Tưởng anh đại khái có thể yên tâm, em và Tịch Việt… không có chuyện gì đâu.”
Tưởng Hỗ Sinh thở dài, “… Cho nên anh mới thấy mâu thuẫn. Nghe em nói vậy, anh lại bỗng dưng thấy tiếc nuối. Tóm lại, anh chỉ khuyên em vài câu thôi, những chuyện khác anh sẽ không xen vào. Anh là người hy vọng có một người có thể mãi ở bên Tịch Việt hơn bất cứ ai.”
Hoàng Hi Ngôn cười, “Đã quá mười lăm phút, đi thôi.”
Tưởng Hỗ Sinh than thở, “Xin lỗi em.”
“Anh không cần xin lỗi vì những chuyện sẽ không xảy ra đâu ạ.” Hoàng Hi Ngôn xoay người rẽ hướng trước, đi về nhà.
Im lặng hồi lâu, mãi đến khi lên lầu, Tưởng Hỗ Sinh mới quay lại vẻ cợt nhả bình thường, “Anh ngạc nhiên ghê đó, bé Hi Ngôn à, tính tình em trưởng thành hơn bề ngoài nhiều.”
“Nghe chẳng giống khen người ta gì cả.”
“Sau này em tới thành phố Thâm chơi thì cứ việc tìm anh, chẳng phải khoe chứ làm bạn với anh vẫn đáng tin lắm đấy.”
“Em tạm tin là thế.”
Hai người đi tới cửa căn 602, Hoàng Hi Ngôn trước khi mở cửa nói: “Bái bai anh. Ngày mai anh đi em không tiễn đâu, em và anh cũng không thân tới mức ấy.”
Tưởng Hỗ Sinh phá lên cười.
Trong khoảnh khắc đóng cửa lại, nụ cười trên mặt Hoàng Hi Ngôn đã tan biến không còn lại gì.
Cô ném chiếc túi nhỏ trên vai xuống sô pha, cầm áo ngủ lên, đi tẩy trang tắm rửa trước.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Xong xuôi quay lại giường, thấy tin nhắn trên Wechat của Tịch Việt, hỏi cô: Tưởng Hỗ Sinh đã nói gì với em thế?
Hoàng Hi Ngôn trả lời: Không có gì ạ, chỉ hỏi em một chút chuyện về truyền thông, mấy chuyện không đâu thôi.
Tịch Việt: Nếu cậu ấy nói gì không đúng mực thì em đừng coi là thật, tính cậu ấy là vậy.
Hoàng Hi Ngôn: Không có thật mà. Em vẫn ổn, thật ra anh ấy là người có chừng mực.
Cô vốn không muốn nói chuyện tiếp, bèn đề xuất kết thúc trước: Hôm nay em mệt quá, muốn đi ngủ sớm.
Tịch Việt: Ngủ ngon.
Hoàng Hi Ngôn: Dạ, ngủ ngon.
Bỏ điện thoại xuống, Hoàng Hi Ngôn trở mình vùi mặt vào gối.
Bốn bề tăm tối vắng lặng, khiến chút niềm đau đớn nhỏ nhoi bỗng càng lúc càng rõ rệt. Cô vội vàng đứng dậy, xỏ dép, bật hết đèn lên, đi từ đầu này đến đầu kia phòng để giải sầu. Cô không muốn mình bật khóc.
Vì Tịch Việt mà đau lòng, mà khóc.
Và càng đau lòng vì sự bất lực của mình.
*
Hôm sau, Tưởng Hỗ Sinh đi.
Lúc Hoàng Hi Ngôn đang làm việc ở tòa soạn thì nhận được yêu cầu kết bạn Wechat của Tưởng Hỗ Sinh, vừa đồng ý là Tưởng Hỗ Sinh nhắn tạm biệt cô luôn.
Tưởng Hỗ Sinh: Tối qua anh uống sau nên nói chuyện hơi quá đáng, bé Hi Ngôn đừng để bụng nhé.
Tưởng Hỗ Sinh: Anh đi đây, nếu em rảnh tới thành phố Thâm chơi thì anh sẽ chiêu đãi em.
Hoàng Hi Ngôn vẫn luôn không am hiểu cách nói chuyện với những người thuận lợi đủ bề, bởi bọn họ luôn nói chuyện rất kín kẽ, đúng sai gì cũng do họ quyết, còn có thể rút lui chẳng thiệt chút nào.
Hoàng Hi Ngôn hờ hững gõ chữ: Anh Tưởng lên đường bình an.
Rồi úp mặt điện thoại xuống mặt bàn, không ngó ngàng đến nữa.
Triệu Lộ Lộ xin nghỉ buổi sáng, chiều mới tới tòa soạn.
Số đặc sản Hoàng Hi Ngôn mua lúc đi công tác, cô cũng để lại một phần cho Triệu Lộ Lộ, thấy chị tới bèn cầm lên đi tới chỗ ngồi của chị ấy.
Triệu Lộ Lộ nhận, khen cô tri kỷ, ngắm nghía cô rồi hỏi: “Em không ngủ à? Quầng thâm mắt đậm thế.”
“Đêm qua hơi mất ngủ.”
“Có chuyện gì thế?”
Hoàng Hi Ngôn cười lắc đầu, “Không ạ.”
“Là chuyện tình cảm à?” Triệu Lộ Lộ hỏi với giọng chắc nịch, rồi trêu cô, “Là cậu hàng xóm hôm trước em đưa cơm?”
“Không phải…”
“Xem em gấp chưa kìa, là cậu ấy còn gì?” Triệu Lộ Lộ cười tủm tỉm, vỗ vỗ vai cô, “Chồng chị gần đây được cử đi học, tối nay em có muốn tới nhà chị ngủ không? Dạo này mẹ chị mới học được cách nấu một món mới, tới nếm thử nhé.”
Sau khi tan tầm, Hoàng Hi Ngôn về nhà lấy một bộ quần áo rồi theo Triệu Lộ Lộ tới nhà chị.
Nhà Triệu Lộ Lộ là căn nhà mua lúc kết hôn, có ba phòng ngủ một phòng khách, được trang trí theo phong cách Bắc u rất lưu hành dạo gần đây.
Sau khi Triệu Lộ Lộ mang thai, mẹ chị bèn chuyển tới sống cùng con gái và con rể để chăm sóc con gái.
Bữa tối là do mẹ Triệu Lộ Lộ tự nấu, trừ mấy món hơi cay thì hương vị miễn chê.
Trước khi đi ngủ, Triệu Lộ Lộ để Hoàng Hi Ngôn đi tắm trước.
Hoàng Hi Ngôn tắm xong đi ra, thấy Triệu Lộ Lộ đã đổi ga giường và vỏ chăn mới.
Triệu Lộ Lộ tắm xong, làm xong các bước dưỡng da rườm rà thì đi tới nằm xuống cạnh Hoàng Hi Ngôn, gửi hai tin nhắn Wechat cho chồng chị, sau đó để điện thoại di động xuống, tắt đèn.
Hoàng Hi Ngôn nằm nghiêng về phía Triệu Lộ Lộ, cười nói: “Lần trước em đến nhà chị ăn cơm, em đã thấy hâm mộ chị rồi.”
“Hâm mộ chị gì cơ?”
“Có gia đình của mình, còn có người mẹ chăm lo tỉ mỉ cho chị nữa.”
“Chị thì lại hâm mộ em đấy, lớn lên ở thành phố lớn, tương lai có rất nhiều cơ hội, có thể đi xa hơn để mở mang tầm mắt. Chị vừa tốt nghiệp đã về quê, không lâu sau đó là kết hôn. Cuộc sống ở thành phố nhỏ tuy không giàu cũng ổn, đúng là khiến chị rất hài lòng rất yên tâm, nhưng thỉnh thoảng chị lại thấy không cam lòng, cũng sẽ ảo tưởng nếu hồi xưa mình quyết định tới thành phố loại một xông pha một phen thì liệu kết quả có giống thế không.”
“Bây giờ cũng có thể…”
“Bây giờ không kịp rồi.”
Hoàng Hi Ngôn khẽ mỉm cười, “Mong là chị không cảm thấy em cố ý khoe mẽ hay gì… Em thì em nguyện đổi cuộc sống với chị đấy.”
“Vì sao? Chẳng phải em có anh chị à, chị luôn muốn có anh chị em đấy.”
“Vì em thực sự quá bình thường nếu so với họ,” Hoàng Hi Ngôn nói đùa, “Đôi lúc em còn cảm thấy mình sinh ra chỉ để góp đủ số.”
“Tầm bậy. Còn phải xem là so với ai nữa. Thầy Trịnh luôn lén khen em đấy, bảo từng tuyển rất nhiều thực tập sinh nhưng chỉ có em là đáng tin nhất. Nếu không phải biết rõ em sẽ không ở lại tòa soạn thì nhất định sẽ cho em chuyển lên chính thức.”
Hoàng Hi Ngôn nhất thời im lặng, lát sau khẽ nói: “Thật ra thỉnh thoảng em cũng trộm nghĩ, nếu như có thể ở lại đây luôn thì tốt biết bao.”
“Chỗ này thì có gì tốt… À, vì hàng xóm của em đúng không?”
“Không phải…”
“Đừng nói dối. Kể chị nghe chút xem, chị ngay cả cậu ấy là ai cũng không biết, sẽ không nói cho người khác đâu.”
Bị Triệu Lộ Lộ thúc giục nhiều lần, Hoàng Hi Ngôn rốt cuộc cũng kể: “… Thật ra cũng không có gì đáng kể, em và anh ấy chẳng thể đến với nhau đâu ạ.”
“Vì sao? Cậu ta có gia đình rồi à? Hay bạn gái?” Triệu Lộ Lộ nghĩ xa xôi.
Hoàng Hi Ngôn cười, “Cái đấy thì không.”
“Vậy thì không gì là không thể, mấy thứ như tuổi tác, thân phận không phải là vấn đề.”
“Em không nên thích anh ấy.”
“Nói nhảm. Làm gì có nên hay không nên. Theo chị thấy, trên đời chỉ có sai lầm không thể tha thứ, chứ làm gì có người nào không thể yêu đâu.”
Hoàng Hi Ngôn cười một cái, từ chối cho ý kiến.
“Em đừng cười cho qua chuyện, mau nói rõ vì sao đi, vì sao lại không nên?” Triệu Lộ Lộ hích cánh tay cô.
Hoàng Hi Ngôn vẫn không chịu nói.
Triệu Lộ Lộ cười mắng cô, “Lần sau không dẫn em tới nhà chị chơi nữa.”
“Sau này… sau này em sẽ nói cho chị biết chị Lộ ạ.”
“Sau này là bao giờ?”
“Khi em cảm thấy có thể nói ra miệng được.”
Triệu Lộ Lộ cười đánh khẽ cô một cái, “Thế cũng như không.”
Hoàng Hi Ngôn gối đầu lên cánh tay mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, chút sắc trời xuyên qua rèm cửa màu xám, tối tăm mịt mùng.
Vì sao không nên?
Bởi vì, một kẻ đớn hèn không xứng làm một chuyện dũng cảm nhường ấy.
*
Hoàng An Ngôn đến lúc bảy giờ tối.
Hoàng Hi Ngôn không ở lại tòa soạn tăng ca mà mang những việc còn dang dở về nhà.
Sợ Hoàng An Ngôn không tìm thấy, định vị Hoàng Hi Ngôn gửi cho chị là trạm xe buýt gần nhà. Hoàng An Ngôn báo qua Wechat sẽ đến ngay, Hoàng Hi Ngôn bèn xuống lầu đón.
Đứng ở trạm không lâu, một chiếc xe taxi trờ tới.
Hoàng An Ngôn ngồi ở ghế sau xe, khẽ vẫy tay với cô.
Hoàng An Ngôn cười đi tới, “Chị.”
Ra ghế sau, giúp chị xách va li.
“Để chị, em có sức đâu.” Hoàng An Ngôn đưa túi xách cho Hoàng Hi Ngôn cầm, còn mình thì xách chiếc va li.
Vừa đi về chỗ ở, Hoàng Hi Ngôn vừa hỏi chị mình: “Chị ngồi xe tới có phải mệt lắm không?”
“Sớm biết xa, nhưng không ngờ lại xa thế.” Hoàng An Ngôn cúi đầu cả đường, cẩn thận né đôi giày cao gót khỏi rác rưởi trên lối đi bộ.
Hoàng Hi Ngôn mỉm cười trấn an chị: “Xem như trải nghiệm cuộc sống cũng không tệ.”
“Chị làm gì có thời gian rảnh để trải nghiệm cuộc sống.”
Hoàng Hi Ngôn im lặng một chút, lại cười hỏi, “Hay mình kiếm quán nào ăn rồi hãy lên lầu ạ?”
“Gần đây có quán nào ngon không?” Giọng Hoàng An Ngôn tỏ vẻ hoài nghi.
Hoàng Hi Ngôn đã tới đây hơn một tháng, sớm quen thói ăn cơm ở căn tin tòa soạn và mấy quán xung quanh, nhưng hiển nhiên Hoàng An Ngôn không vừa lòng về mấy nơi như vậy, cô suy nghĩ Lúc đi ngang siêu thị nhà Hà Tiêu, Hoàng Hi Ngôn bảo chị mình chờ một lát để cô vào mua ít đồ.
Hoàng An Ngôn: “Chị có mang đồ rửa mặt rồi.”
Bước chân Hoàng Hi Ngôn khựng lại, “Thế để em mua mấy chai nước.”
Ngay lúc Hoàng Hi Ngôn đi vào, Hà Tiêu nhìn ra ngoài, cười hỏi cô: “Ai thế ạ?”
“Chị gái của chị.”
“Em không biết là chị còn có chị gái.” Hà Tiêu không nén nổi tò mò nhìn chằm chằm.
Người con gái đứng bên ngoài cửa mặc một chiếc áo sơ mi bằng lụa khổ lớn và một chiếc quầy tây ống rộng, chân đi một đôi cao gót mảnh. Mái tóc dài uốn xoăn nhẹ, được buộc thành đuôi ngựa bằng một sợi dây lụa màu trắng, tai đeo đôi hoa tai bằng kim loại đơn giản. Tuy ăn vận rất thoải mái nhưng lại không hề mất đi sự nữ tính.
So với ngoại hình trong trẻo của Hoàng Hi Ngôn thì hoàn toàn khác biệt, người này xinh đẹp rực rỡ, tinh tế xen lẫn tùy tiện, không hợp với cái ồn ã của một phố thị nhỏ.
Hoàng Hi Ngôn cầm một đôi dép, mấy chai nước khoáng và vài hộp sữa chua tới quầy hàng tính tiền.
Hà Tiêu vừa quét mã vạch vừa nói: “Chị gái chị đẹp thật.”
Hoàng Hi Ngôn cười cười.
Hà Tiêu vội nói: “Em… em không có ý kia. À… Chị cũng rất xinh đẹp, nhưng phong cách của hai người không giống nhau.” Mặt cậu ta bỗng đỏ lên.
Cậu ta liếc nhìn Hoàng Hi Ngôn, lảng sang chuyện khác, “Chị gái chị tới thăm chị à?”
“Ừ. Chị ấy đi công tác, tiện thể tới đây.”
“Có phải… để bảo chị về nhà không?”
“Chị thực tập xong mới về.”
Hà Tiêu gật gật đầu, cầm một cái bịch ni lông bỏ mấy món đồ cô vừa mua vào, đưa sang.
Cậu ta dõi mắt nhìn Hoàng Hi Ngôn ra ngoài, không có dũng khí thốt ra câu muốn mời người nhà cô ăn cơm.
Hoàng Hi Ngôn về lại chỗ Hoàng An Ngôn, lấy một chai nước đá trong bịch ni lông ra, vặn mở đưa sang, “Uống nhé?”
Hoàng An Ngôn nhận lấy, thoáng uống một ngụm.
Quãng đường từ siêu thị về đến dưới cổng nhà, lông mày Hoàng An Ngôn luôn nhíu chặt chưa giãn ra bao giờ.
Hoàng Hi Ngôn kéo mở cửa sắt, mùi ẩm mốc trong hành lang xộc vào mặt, Hoàng An Ngôn rốt cuộc không dằn nổi mà nói: “Trong nhà không cho em tiền tiêu vặt à, sao em lại ở một nơi như thế này?”
“Chỗ này gần chỗ làm.”
Lại đi sâu vào… “Không có thang máy?”
“Để em xách va li cho.” Hoàng Hi Ngôn cười nói.
“Em phải nhấc lên nổi đã.” Hoàng An Ngôn cầm va li, leo mấy bậc thang, đành từ bỏ. Chị đang mang giày cao gót, chiếc va li lại nặng, thực sự không muốn đày đọa bản thân, “Thôi chị vẫn nên ở khách sạn.”
“Điều kiện khách sạn chỗ này có lẽ không tốt lắm đâu.”
“Vậy em nói xem phải làm sao bây giờ?”
Hoàng Hi Ngôn im lặng một chút rồi đề xuất, “Để em nhờ người giúp."
Cô sang bên siêu thị, nhờ Hà Tiêu giúp, cậu ta không nói hai lời đi theo ngay.
Vào hành lang, cậu ta lo lắng bước tới, cười cười, khách sáo chào Hoàng An Ngôn đang đứng giữa cầu thang một câu, “Chào chị, em là bạn của Hoàng Hi Ngôn.”
Hoàng An Ngôn gật khẽ một cái, bước lên trước một bậc, nhường lối cho Hà Tiêu.
Hà Tiêu xách chiếc va li leo sáu tầng, mệt đến vã mồ hồi, Hoàng Hi Ngôn lấy chai nước đá trong bịch ni lông đưa cho cậu ta, cười nói: “Cảm ơn em, hôm nào chị mời em ăn sáng nhé.”
Hà Tiêu túm cổ áo thun phẩy phẩy gió, “Không có gì, còn cần em giúp gì nữa không? Nếu không thì em đi đây.”
“Tạm thời không có, cảm ơn em.”
Hà Tiêu gật đầu, đi ra ngoài.
Trong khoảnh khắc cửa đóng lại, Hoàng Hi Ngôn sực nhớ ra gì đó, vội mở cửa ra, “Suýt nữa quên mất. Lát nữa em giúp chị mang một chai nước giặt lên được không. Không vội đâu, khi nào em rảnh thì mang.”
“Tide?”
“Loại nào cũng được.”
Hà Tiêu làm dấu OK.
Trong nhà, Hoàng An Ngôn thay dép, lượn quanh một vòng, rất không hài lòng về căn nhà thuê đơn sơ chỉ đủ để ở của Hoàng Hi Ngôn, nói đùa: “Em đúng là có năng khiếu thích nghi với mọi hoàn cảnh.”
Hoàng Hi Ngôn mỉm cười, cầm điều khiển từ xa mở máy lạnh, hạ thấp nhiệt độ xuống một chút, “Chị đi tắm trước đi, để em gọi đồ ăn ngoài.”
Hoàng An Ngôn mở va li lấy đồ dùng cá nhân mang theo, đi vào phòng ngủ.
Hoàng Hi Ngôn nhấn mở app gọi đồ ăn, đi tới cửa phòng tắm, hỏi Hoàng An Ngôn muốn ăn gì.
“Tùy em, chị cũng không muốn ăn mấy.”
Hoàng Hi Ngôn biết chị mình không thích ăn hamburger nên chỉ gọi vài món ăn nhẹ.
Không lâu sau, Hoàng An Ngôn đã tắm xong, thay một bộ váy ngủ tơ tằm màu xám nhạt, Hoàng Hi Ngôn tìm máy sấy đưa cho chị.
Lát sau, có người gõ cửa.
Hoàng An Ngôn mặc váy ngủ không tiện lắm, bèn rút máy sấy đặt lên bồn rửa mặt, rồi vào trong phòng ngủ.
Hoàng Hi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua, xác nhận cửa phòng ngủ đã đóng mới ra mở cửa.
Người tới là Hà Tiêu, đến đưa nước giặt cho cô.
Hoàng Hi Ngôn nhận lấy, “Cảm ơn em. Hết bao nhiêu để chị chuyển Wechat cho em.”
“Em không nhớ nữa, lát nữa em nhắn Wechat cho chị nhé.” Cậu ta chỉ vào thùng nước dưới chân, “Em còn phải đưa nước cho Tịch Việt nữa.”
Tim Hoàng Hi Ngôn bỗng đánh thịch một cái.
Giây sau, cửa phòng ngủ mở ra, Hoàng An Ngôn hỏi: “Ai cơ?”
Hoàng Hi Ngôn vội vàng nháy mắt với Hà Tiêu, nhưng Hà Tiêu không hiểu ý, gãi gãi đầu, hơi ngơ ngác.
Hoàng An Ngôn nhìn sang Hà Tiêu, hỏi cậu ta: “Cậu vừa bảo đưa nước cho ai cơ?”
Hà Tiêu luống cuống liếc sang Hoàng Hi Ngôn, “… Tịch Việt.”
“Chữ Tịch nào? Chữ Việt nào?”
Hoàng Hi Ngôn nhắm mắt lại, biết không thể giả ngu với chị mình nữa, bèn nói thẳng: “Chính là Tịch Việt đó đấy.”
Một thoáng im lặng.
Hà Tiêu cảm thấy bầu không khí không ổn bèn bê thùng nước đi.
Cửa đóng lại.
Hoàng An Ngôn khoanh tay đứng ở cửa phòng ngủ, dùng giọng bình thản hỏi Hoàng Hi Ngôn, “Tịch Việt cũng ở đây?”
“… Trên lầu.”
Hoàng An Ngôn nhìn cô, “Em đã tới đây hơn một tháng mà chưa từng nhắc tới chuyện này với chị bao giờ.”
Hoàng Hi Ngôn thoáng im lặng rồi biện bạch, “Hễ nghe tên anh ấy là chị lại mất hứng, nên em mới không nhắc.”
“Đó là hai chuyện khác nhau.”
Hoàng Hi Ngôn không biết nên nói gì.
Hoàng An Ngôn nói: “Đợi cơm nước xong xuôi, chị sẽ lên chào anh ấy một tiếng.”
- -----oOo------
Tịch Việt không nói gì, rụt tay về.
Hai người vẫn sóng vai đứng đấy, Hoàng Hi Ngôn cúi đầu nhìn mũi chân không nhìn Tịch Việt, bầu không khí nhất thời đông cứng và ngưng đọng.
Một lát sau, Tưởng Hỗ Sinh quay lại, choàng tay lên vai Tịch Việt nói với ý chưa chơi thoả: “Hay là tới quán bar ngồi một lát đi.”
Hoàng Hi Ngôn nói: “Em không biết uống rượu.”
Tịch Việt nói: “Không đi, ồn ào.”
“Hai người thật mất hứng.”
Hoàng Hi Ngôn cười nói: “Có thể tới siêu thị muốn ít rượu về nhà uống.”
“Anh cũng đâu đến nỗi thiếu một bữa rượu này, là do bầu không khí nên muốn uống thôi.” Tưởng Hỗ Sinh trừng mắt với Tịch Việt, “Cậu có tình nghĩa chút đi, ông đây đã không ép cậu, cậu uống cùng tí rượu cũng không được à? Biết cậu không uống được, để cậu uống sữa bò Vượng Tử được không?”
Hoàng Hi Ngôn nghe mà buồn cười.
“Bé Hi Ngôn đừng cười chứ, em có đi không?”
“Em…” Hoàng Hi Ngôn do dự, ngước mắt, thấy Tịch Việt đang nhìn cô, “… Được ạ.”
Đến quán bar, Tưởng Hỗ Sinh bao hết băng ghế thấp, gọi rượu, đồ uống và một khay trái cây.
Hoàng Hi Ngôn gọi một ly cocktail không cồn, cảm thấy hương vị rất bình thường, uống hai hớp thì đặt xuống, cầm cái nĩa nhỏ xiên dưa hấu ăn.
Tưởng Hỗ Sinh nói rất nhiều, nhất là khi rượu vào, cứ thao thao bất tuyệt như đang diễn hài độc thoại.
Chẳng hiểu sao mà lại nói đến một tai nạn xấu hổ vì yêu qua mạng hồi học Đại học của Tưởng Hỗ Sinh. Anh ta nói chuyện với nữ thần ba tháng bằng QQ, còn tặng quà suốt ba tháng, cuối cùng khi hẹn người ta gặp mặt mới biết ngay từ đầu đã nhờ người xin nhầm số QQ. Người nói chuyện với anh ta ba tháng thực ra là bạn cùng phòng của nữ thần anh ta muốn theo đuổi.
Hoàng Hi Ngôn nghe thì tò mò, “Sau đó giải quyết thế nào?”
“Anh sĩ diện, cũng không muốn làm khó người khác, còn biết làm gì, đành gắng gượng ăn xong bữa cơm với người kia, sau đó lúc về xóa QQ. Cô nàng kia đương nhiên cảm thấy anh lừa tình cô ta, ba người bạn ở cùng phòng ký túc xá với cô ta bèn tới phòng học chung chặn anh lại, chửi anh xối xả… Nữ thần của anh là người mắng anh tàn bạo nhất.”
Hoàng Hi Ngôn không kìm được mà cười: “Thảm quá.”
“Biết anh thảm còn không kể chuyện gì thảm hơn để an ủi anh một chút.”
“Anh Tịch Việt cũng đâu kể gì.” Hoàng Hi Ngôn bê ly lên, uống một hớp nhỏ, liếc nhìn Tịch Việt.
Tưởng Hỗ Sinh nói: “Cậu ấy ấy à, lần nào hẹn hò cũng đều bị con gái đá, em nói xem có phải còn thảm hơn anh không?”
Tay Tịch Việt kẹp điếu thuốc, khẽ gẩy một cái xuống gạt tàn, cũng không nói chuyện, nét mặt cũng rất bình thường.
Tưởng Hỗ Sinh xích lại gần Hoàng Hi Ngôn, cố ý thì thầm: “Nếu em muốn nghe chi tiết thì sau này anh sẽ lén kể cho em.” Bán đứng bạn bè không chút khách khí.
Hoàng Hi Ngôn cười một cái, từ chối cho ý kiến.
Tưởng Hỗ Sinh lại hỏi Hoàng Hi Ngôn, “Thế còn em? Chuyện thảm nhất em từng gặp là gì?”
Anh ta vừa nói xong, Tịch Việt đã hướng mắt về phía Hoàng Hi Ngôn, khẽ lắc đầu.
Hoàng Hi Ngôn có thể hiểu ý anh, là bảo nếu cô không muốn nói thì không cần trả lời.
Cô cân nhắc rồi nói: “Từ nhỏ đến lớn, em đã gặp rất nhiều chuyện thê thảm, một chốc một lát không kể hết được. Nếu nhất định phải chọn chuyện thảm nhất thì… À, có một lần, nhà em chuẩn bị lễ đính hôn cho anh Hai em nên tất cả mọi người đều quên mất sinh nhật em. Vậy nên sau này mỗi lần sắp đến sinh nhật, em đều sẽ cố ý nhắc nhở bọn họ, sinh nhật em sắp tới rồi, mọi người hãy chuẩn bị quà dần đi.”
Tưởng Hỗ Sinh thoáng ngạc nhiên, “Thật hay đùa thế?”
Hoàng Hi Ngôn nhoẻn miệng cười, “Đương nhiên là đùa.”
Nhưng khi khóe mắt cô lại chạm phải ánh nhìn của Tịch Việt, nụ cười trên môi bỗng cứng đờ.
Ánh mắt kia như thể đang nói: Không cần thiết.
Hoàng Hi Ngôn lập tức thấy hơi luống cuống, lại xiên một miếng dưa hấu, cắn hai cái, hỏi Tưởng Hỗ Sinh: “Có phải mình nên về rồi không ạ? Ngày mai em phải dậy sớm đi làm, không thể thức quá khuya.”
Tưởng Hỗ Sinh nhìn đồng hồ, “Cũng khuya rồi, đi thôi.”
Trên đường về, Hoàng Hi Ngôn ngồi bên cửa sổ xe, suốt đường đều nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề chạm mặt Tịch Việt lần nào với Tịch Việt.
Đến dưới lầu, Tưởng Hỗ Sinh bảo Tịch Việt lên trước, anh ta muốn nói riêng với Hoàng Hi Ngôn mấy câu.
Tịch Việt: “Hai người thì có chuyện gì để nói?”
Tưởng Hỗ Sinh: “Sao lại không có chuyện gì? Tôi và bé Hi Ngôn có chuyện riêng cần nói, không liên quan tới cậu. Mau lên nhà đi, tôi chỉ nói tầm mười lăm phút thôi, mười lăm phút nữa tôi cam đoan sẽ đưa bé ấy về tận nhà.”
Tịch Việt không nói gì thêm, rẽ vào trong ngõ.
Tưởng Hỗ Sinh chỉ về phía trước, cười bảo Hoàng Hi Ngôn: “Chúng ta tới đằng trước nhé?”
Tưởng Hỗ Sinh đi vào quầy tạp hóa ven đường mua hai chai nước, đưa một chai cho Hoàng Hi Ngôn.
Hai người tới một chỗ đèn đuốc sáng trưng, bước chân Tưởng Hỗ Sinh dần chậm lại, rồi từ từ dừng dưới ánh đèn đường. Anh ta ngồi xổm xuống, đặt chai nước khoáng trên mặt đường rồi đứng dậy châm điếu thuốc, rít một hơi mới cười nói: “Thật ra suốt dọc đường anh đều nghĩ, rốt cuộc có nên nói mấy lời này với em hay không, anh cảm thấy rất mâu thuẫn.”
Hoàng Hi Ngôn không hiểu gì nhìn anh ta.
“Không phải anh tự dát vàng lên mặt mình đâu nhưng có lẽ Tịch Việt chỉ có mỗi anh là bạn thân thôi. Anh và cậu ấy quen nhau cũng nhiều năm rồi, vừa là cộng sự làm việc, vừa là anh em chí cốt có thể sống chết vì nhau. Tính tình cậu ấy thế nào em cũng biết, đương nhiên anh không thể không quan tâm tới chuyện của cậu ấy.”
Hoàng Hi Ngôn không chen ngang mà lẳng lặng lắng nghe.
“Tịch Việt ngông vì cậu ấy có vốn liếng để ngông, về chuyện công việc, sớm muộn gì cậu ấy cũng có thể bước qua giai đoạn chững này, anh không hề lo lắng. Điều anh lo là những chuyện ngoài công việc…” Tưởng Hỗ Sinh mỉm cười, nhìn sang Hoàng Hi Ngôn, hiếm khi dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy, “Là bạn bè, đương nhiên anh nên chúc phúc hai người…”
Hoàng Hi Ngôn lúng túng ngay, “Em…”
“Em nghe anh nói đã.” Tưởng Hỗ Sinh vẫy tay, “Anh nghĩ, cô Hoàng không phải là kiểu người thích lừa mình dối người. Em yên tâm, anh sẽ không bao đồng mà thay em đi bày tỏ gì đó, dù sao đây cũng là chuyện của hai người.”
Hoàng Hi Ngôn không lên tiếng.
“Anh thấy rất mâu thuẫn. Tất nhiên là anh vui khi thấy Tịch Việt có người ở cạnh, nhưng anh cũng phải nói thật, hoặc có thể xem là cho em lời khuyên. Tịch Việt, cậu ấy không phải là một lựa chọn tốt.”
Hoàng Hi Ngôn rời mắt đi, khẽ cười một tiếng, “E là anh Tưởng cả nghĩ quá rồi, em và Tịch Việt vốn không có bất cứ khả năng nào.”
“Vì chị em à?”
Thấy Hoàng Hi Ngôn không nói gì, Tưởng Hỗ Sinh mỉm cười, lại nói tiếp: “Từ góc nhìn rất thực tế, anh muốn nói với em rằng, chuyện Tịch Việt quá say mê sự nghiệp của cậu ấy tất sẽ làm tổn thương người bên cạnh.”
Hoàng Hi Ngôn cúi đầu xuống, nụ cười nhạt đi rất nhiều, “Có phải anh không nên nói những chuyện riêng tư thế cho người mới quen không?”
“Có một chút. Hơi rượu vào người ấy mà, chắc chắc nói năng có phần không đúng mực.” Tưởng Hỗ Sinh rít một hơi thuốc, “Nói mấy câu này có thể sẽ đắc tội cô Hoàng, cô Hoàng cứ xem như vì anh thiên vị người nhà đi."
Hoàng Hi Ngôn nói: “Anh nói đi ạ.”
Tưởng Hỗ Sinh lại suy tư một lát: “Ngoài chị gái em, Tịch Việt còn từng quen hai người bạn gái khác. Chuyện chị em thế nào thì anh không rõ, nhưng hai người sau, ít nhiều gì anh cũng từng chứng kiến…”
Hoàng Hi Ngôn lại ngắt lời Tưởng Hỗ Sinh lần nữa, “Anh Tịch Việt có đồng ý để anh thay anh ấy kể cho một người ngoài nghe chuyện quá khứ của anh ấy chưa ạ??”
“Có đồng ý hay không thì anh vẫn phải nói mấy lời này.” Mặt Tưởng Hỗ Sinh nghiêm túc, “Xin thứ lỗi cho.”
Hoàng Hi Ngôn không nói gì thêm, cúi đầu siết chặt chai nước khoáng.
Tưởng Hỗ Sinh nói: “Năm đó Tịch Việt đi du học từng quen một người bạn gái. Cô gái kia rất hoạt bát hướng ngoại, giỏi giao tiếp, chơi với cả giới du học sinh, tính cách của cô ta và Tịch Việt phải nói là bổ sung hoàn hảo cho nhau. Anh nghĩ sở dĩ Tịch Việt đồng ý quen cô ta chắc chắn là vì trên người cô ta có điều gì đó khiến cậu ấy rất ao ước. Nhưng hai người họ một như Xích đạo một như Bắc cực, đã định sẵn không có kết quả tốt. Ở bên nhau không bao lâu, cô gái kia đã bất mãn chuyện Tịch Việt suốt ngày tự giam mình trong phòng vẽ tranh, không chịu ra ngoài chơi, không chịu đi hội họp. Cách Tịch Việt bù đắp cho cô ta cũng rất đơn giản trực tiếp, đưa thẻ cho cô nàng, kệ cô ta muốn xài sao cũng được. Cô gái này thường đi mua hàng xa xỉ, mông má mình thành hình tượng xinh đẹp giàu sang. Về sau, khi anh dự một bữa tiệc thì bắt gặp cô nàng đó mập mờ với một tên khác. Mà sau khi Tịch Việt biết chuyện cũng không chia tay với cô ta ngày mà muốn nói chuyện với cô ta một chút, muốn cùng cô ta đối chất xem liệu có hiểu lầm nào hay không. Em biết điều gì nực cười nhất không? Cô nàng kia ấy thế mà lại đòi chia tay luôn, bảo còn có chuyện gì mà nói, con người anh chán muốn chết, ai mà chịu nổi anh.”
Hoàng Hi Ngôn nghe xong rất ngạc nhiên, lòng dạ ngổn ngang hẳn, “Nếu đã cảm thấy không thích hợp thì chia tay rồi tìm người khác không hơn sao?”
“Chia tay thì ai cho cô ta tiền tiêu? Gia cảnh cô ta vốn cũng bình thường.”
Hoàng Hi Ngôn nhất thời không nói gì.
Tưởng Hỗ Sinh nói tiếp: “Người thứ hai là Tần Trừng, người lần trước anh đã đề cập với em. Tần Trừng này không giống như người trước, không thể bới móc được lỗi gì lớn của cô ấy, vấn đề lớn nhất của cô ấy và Tịch Việt là tính cách không hợp. Nhà cô ấy mở công ty, cô ấy tốt nghiệp Đại học xong thì phụ việc cho gia đình, tính tình rất hiếu thắng. Gia đình cô ấy chẳng ưa gì Tịch Việt, muốn kiếm một chàng rể mạnh vì gạo, bạo vì tiền, có thể giúp đỡ bọn họ trên phương diện làm ăn. Tần Trừng phải chịu áp lực rất lớn nên một mực mong mỏi có thể thay đổi Tịch Việt. Nhưng thói quen sống thì có thể thay đổi chứ bản tính thì nào dễ như vậy. Cậu ấy có thể từ bỏ thói quen làm việc và nghỉ ngơi đảo lộn ngày đêm, nhưng làm sao có thể biến thành một người hoạt ngôn được. Tịch Việt không kể anh nghe nên anh cũng không rõ cụ thể hai người họ chia tay từ bao giờ, nhưng theo anh đoán, quá nửa có thể là trước khi tới đây, sau khi Tần Trừng dẫn Tịch Việt chính thức ra mắt người nhà. Tần Trừng ầm ĩ với Tịch Việt một trận rất căng – đơn phương, chủ yếu là quở trách Tịch Việt là một người bạn trai không làm tròn trách nhiệm. Nói thật thì những điều cô ấy nói đều đúng, anh là bạn bè, cũng biết nhược điểm trí mạng trong tính cách Tịch Việt. Nhưng anh cũng phải nói một câu công bằng, Tịch Việt không nợ gì cô ấy cả. Lần ra mắt gia đình ấy, để không làm Tần Trừng thất vọng, lần đầu tiên Tịch Việt hùa theo nhà cô ấy mà uống rượu. Em cũng biết cái dạ dày rởm của cậu ấy rồi, uống được bao nhiêu rượu đâu, lúc về cậu ấy bị xuất huyết luôn, anh là người đưa cậu ấy nhập viện đấy.
Chuyện này đến giờ Tần Trừng cũng không biết, Tịch Việt không cho anh nói.”
Tưởng Hỗ Sinh nhìn cô, “Em cảm thấy loại người như Tịch Việt liệu có bao giờ thấy đau lòng không?”
“Đương nhiên.”
Tưởng Hỗ Sinh nhún nhún vai, “Nhưng cậu ấy sẽ không biểu lộ, luôn sống để bụng chết mang theo. Hồi đó cậu ấy bảo muốn bế quan, đi xa khỏi thành phố Thâm, nếu bảo nguyên nhân không liên quan chút nào tới Tần Trừng thì anh không tin đâu. Có điều may mà giờ cậu ấy đã nghĩ thông.”
Hoàng Hi Ngôn cúi đầu, nhìn chiếc bóng của mình đổ dài trước mặt, rõ là gió đang nồm nhưng lại khiến cô thấy lạnh buốt. Cô đã hơi hiểu ý của Tưởng Hỗ Sinh song vẫn muốn hỏi cho rõ ràng, “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Anh muốn nói Tịch Việt không phải là một người thích hợp, đạt chuẩn để yêu và lấy theo quan niệm truyền thống. Cậu ấy sẽ làm tổn thương những ai đặt kỳ vọng ở cậu ấy, đồng thời, cũng sẽ bị người khác làm tổn thương… Anh không hy vọng cô Hoàng em sẽ biến thành nạn nhân của tính tình cậu ấy. Đứng ở góc độ bạn bè của Tịch Việt, anh cũng không hy vọng cậu ấy cũng biến thành nạn nhân của người khác.”
Những điều Tưởng Hỗ Sinh muốn nói đều đã nói xong, anh ta quay đầu nhìn cô giống như đang chờ cô bày tỏ suy nghĩ.
Lòng dạ Hoàng Hi Ngôn rối bời, nào nghĩ ngợi được gì, lặng thinh rất lâu mới khẽ cười, “Chính em còn sống vất vưởng thế này, em tự thấy mình không có năng lực bước vào đời ai khác hết. Phàm là người ai mà chẳng có chỗ khó của bản thân, anh Tưởng anh đại khái có thể yên tâm, em và Tịch Việt… không có chuyện gì đâu.”
Tưởng Hỗ Sinh thở dài, “… Cho nên anh mới thấy mâu thuẫn. Nghe em nói vậy, anh lại bỗng dưng thấy tiếc nuối. Tóm lại, anh chỉ khuyên em vài câu thôi, những chuyện khác anh sẽ không xen vào. Anh là người hy vọng có một người có thể mãi ở bên Tịch Việt hơn bất cứ ai.”
Hoàng Hi Ngôn cười, “Đã quá mười lăm phút, đi thôi.”
Tưởng Hỗ Sinh than thở, “Xin lỗi em.”
“Anh không cần xin lỗi vì những chuyện sẽ không xảy ra đâu ạ.” Hoàng Hi Ngôn xoay người rẽ hướng trước, đi về nhà.
Im lặng hồi lâu, mãi đến khi lên lầu, Tưởng Hỗ Sinh mới quay lại vẻ cợt nhả bình thường, “Anh ngạc nhiên ghê đó, bé Hi Ngôn à, tính tình em trưởng thành hơn bề ngoài nhiều.”
“Nghe chẳng giống khen người ta gì cả.”
“Sau này em tới thành phố Thâm chơi thì cứ việc tìm anh, chẳng phải khoe chứ làm bạn với anh vẫn đáng tin lắm đấy.”
“Em tạm tin là thế.”
Hai người đi tới cửa căn 602, Hoàng Hi Ngôn trước khi mở cửa nói: “Bái bai anh. Ngày mai anh đi em không tiễn đâu, em và anh cũng không thân tới mức ấy.”
Tưởng Hỗ Sinh phá lên cười.
Trong khoảnh khắc đóng cửa lại, nụ cười trên mặt Hoàng Hi Ngôn đã tan biến không còn lại gì.
Cô ném chiếc túi nhỏ trên vai xuống sô pha, cầm áo ngủ lên, đi tẩy trang tắm rửa trước.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Xong xuôi quay lại giường, thấy tin nhắn trên Wechat của Tịch Việt, hỏi cô: Tưởng Hỗ Sinh đã nói gì với em thế?
Hoàng Hi Ngôn trả lời: Không có gì ạ, chỉ hỏi em một chút chuyện về truyền thông, mấy chuyện không đâu thôi.
Tịch Việt: Nếu cậu ấy nói gì không đúng mực thì em đừng coi là thật, tính cậu ấy là vậy.
Hoàng Hi Ngôn: Không có thật mà. Em vẫn ổn, thật ra anh ấy là người có chừng mực.
Cô vốn không muốn nói chuyện tiếp, bèn đề xuất kết thúc trước: Hôm nay em mệt quá, muốn đi ngủ sớm.
Tịch Việt: Ngủ ngon.
Hoàng Hi Ngôn: Dạ, ngủ ngon.
Bỏ điện thoại xuống, Hoàng Hi Ngôn trở mình vùi mặt vào gối.
Bốn bề tăm tối vắng lặng, khiến chút niềm đau đớn nhỏ nhoi bỗng càng lúc càng rõ rệt. Cô vội vàng đứng dậy, xỏ dép, bật hết đèn lên, đi từ đầu này đến đầu kia phòng để giải sầu. Cô không muốn mình bật khóc.
Vì Tịch Việt mà đau lòng, mà khóc.
Và càng đau lòng vì sự bất lực của mình.
*
Hôm sau, Tưởng Hỗ Sinh đi.
Lúc Hoàng Hi Ngôn đang làm việc ở tòa soạn thì nhận được yêu cầu kết bạn Wechat của Tưởng Hỗ Sinh, vừa đồng ý là Tưởng Hỗ Sinh nhắn tạm biệt cô luôn.
Tưởng Hỗ Sinh: Tối qua anh uống sau nên nói chuyện hơi quá đáng, bé Hi Ngôn đừng để bụng nhé.
Tưởng Hỗ Sinh: Anh đi đây, nếu em rảnh tới thành phố Thâm chơi thì anh sẽ chiêu đãi em.
Hoàng Hi Ngôn vẫn luôn không am hiểu cách nói chuyện với những người thuận lợi đủ bề, bởi bọn họ luôn nói chuyện rất kín kẽ, đúng sai gì cũng do họ quyết, còn có thể rút lui chẳng thiệt chút nào.
Hoàng Hi Ngôn hờ hững gõ chữ: Anh Tưởng lên đường bình an.
Rồi úp mặt điện thoại xuống mặt bàn, không ngó ngàng đến nữa.
Triệu Lộ Lộ xin nghỉ buổi sáng, chiều mới tới tòa soạn.
Số đặc sản Hoàng Hi Ngôn mua lúc đi công tác, cô cũng để lại một phần cho Triệu Lộ Lộ, thấy chị tới bèn cầm lên đi tới chỗ ngồi của chị ấy.
Triệu Lộ Lộ nhận, khen cô tri kỷ, ngắm nghía cô rồi hỏi: “Em không ngủ à? Quầng thâm mắt đậm thế.”
“Đêm qua hơi mất ngủ.”
“Có chuyện gì thế?”
Hoàng Hi Ngôn cười lắc đầu, “Không ạ.”
“Là chuyện tình cảm à?” Triệu Lộ Lộ hỏi với giọng chắc nịch, rồi trêu cô, “Là cậu hàng xóm hôm trước em đưa cơm?”
“Không phải…”
“Xem em gấp chưa kìa, là cậu ấy còn gì?” Triệu Lộ Lộ cười tủm tỉm, vỗ vỗ vai cô, “Chồng chị gần đây được cử đi học, tối nay em có muốn tới nhà chị ngủ không? Dạo này mẹ chị mới học được cách nấu một món mới, tới nếm thử nhé.”
Sau khi tan tầm, Hoàng Hi Ngôn về nhà lấy một bộ quần áo rồi theo Triệu Lộ Lộ tới nhà chị.
Nhà Triệu Lộ Lộ là căn nhà mua lúc kết hôn, có ba phòng ngủ một phòng khách, được trang trí theo phong cách Bắc u rất lưu hành dạo gần đây.
Sau khi Triệu Lộ Lộ mang thai, mẹ chị bèn chuyển tới sống cùng con gái và con rể để chăm sóc con gái.
Bữa tối là do mẹ Triệu Lộ Lộ tự nấu, trừ mấy món hơi cay thì hương vị miễn chê.
Trước khi đi ngủ, Triệu Lộ Lộ để Hoàng Hi Ngôn đi tắm trước.
Hoàng Hi Ngôn tắm xong đi ra, thấy Triệu Lộ Lộ đã đổi ga giường và vỏ chăn mới.
Triệu Lộ Lộ tắm xong, làm xong các bước dưỡng da rườm rà thì đi tới nằm xuống cạnh Hoàng Hi Ngôn, gửi hai tin nhắn Wechat cho chồng chị, sau đó để điện thoại di động xuống, tắt đèn.
Hoàng Hi Ngôn nằm nghiêng về phía Triệu Lộ Lộ, cười nói: “Lần trước em đến nhà chị ăn cơm, em đã thấy hâm mộ chị rồi.”
“Hâm mộ chị gì cơ?”
“Có gia đình của mình, còn có người mẹ chăm lo tỉ mỉ cho chị nữa.”
“Chị thì lại hâm mộ em đấy, lớn lên ở thành phố lớn, tương lai có rất nhiều cơ hội, có thể đi xa hơn để mở mang tầm mắt. Chị vừa tốt nghiệp đã về quê, không lâu sau đó là kết hôn. Cuộc sống ở thành phố nhỏ tuy không giàu cũng ổn, đúng là khiến chị rất hài lòng rất yên tâm, nhưng thỉnh thoảng chị lại thấy không cam lòng, cũng sẽ ảo tưởng nếu hồi xưa mình quyết định tới thành phố loại một xông pha một phen thì liệu kết quả có giống thế không.”
“Bây giờ cũng có thể…”
“Bây giờ không kịp rồi.”
Hoàng Hi Ngôn khẽ mỉm cười, “Mong là chị không cảm thấy em cố ý khoe mẽ hay gì… Em thì em nguyện đổi cuộc sống với chị đấy.”
“Vì sao? Chẳng phải em có anh chị à, chị luôn muốn có anh chị em đấy.”
“Vì em thực sự quá bình thường nếu so với họ,” Hoàng Hi Ngôn nói đùa, “Đôi lúc em còn cảm thấy mình sinh ra chỉ để góp đủ số.”
“Tầm bậy. Còn phải xem là so với ai nữa. Thầy Trịnh luôn lén khen em đấy, bảo từng tuyển rất nhiều thực tập sinh nhưng chỉ có em là đáng tin nhất. Nếu không phải biết rõ em sẽ không ở lại tòa soạn thì nhất định sẽ cho em chuyển lên chính thức.”
Hoàng Hi Ngôn nhất thời im lặng, lát sau khẽ nói: “Thật ra thỉnh thoảng em cũng trộm nghĩ, nếu như có thể ở lại đây luôn thì tốt biết bao.”
“Chỗ này thì có gì tốt… À, vì hàng xóm của em đúng không?”
“Không phải…”
“Đừng nói dối. Kể chị nghe chút xem, chị ngay cả cậu ấy là ai cũng không biết, sẽ không nói cho người khác đâu.”
Bị Triệu Lộ Lộ thúc giục nhiều lần, Hoàng Hi Ngôn rốt cuộc cũng kể: “… Thật ra cũng không có gì đáng kể, em và anh ấy chẳng thể đến với nhau đâu ạ.”
“Vì sao? Cậu ta có gia đình rồi à? Hay bạn gái?” Triệu Lộ Lộ nghĩ xa xôi.
Hoàng Hi Ngôn cười, “Cái đấy thì không.”
“Vậy thì không gì là không thể, mấy thứ như tuổi tác, thân phận không phải là vấn đề.”
“Em không nên thích anh ấy.”
“Nói nhảm. Làm gì có nên hay không nên. Theo chị thấy, trên đời chỉ có sai lầm không thể tha thứ, chứ làm gì có người nào không thể yêu đâu.”
Hoàng Hi Ngôn cười một cái, từ chối cho ý kiến.
“Em đừng cười cho qua chuyện, mau nói rõ vì sao đi, vì sao lại không nên?” Triệu Lộ Lộ hích cánh tay cô.
Hoàng Hi Ngôn vẫn không chịu nói.
Triệu Lộ Lộ cười mắng cô, “Lần sau không dẫn em tới nhà chị chơi nữa.”
“Sau này… sau này em sẽ nói cho chị biết chị Lộ ạ.”
“Sau này là bao giờ?”
“Khi em cảm thấy có thể nói ra miệng được.”
Triệu Lộ Lộ cười đánh khẽ cô một cái, “Thế cũng như không.”
Hoàng Hi Ngôn gối đầu lên cánh tay mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, chút sắc trời xuyên qua rèm cửa màu xám, tối tăm mịt mùng.
Vì sao không nên?
Bởi vì, một kẻ đớn hèn không xứng làm một chuyện dũng cảm nhường ấy.
*
Hoàng An Ngôn đến lúc bảy giờ tối.
Hoàng Hi Ngôn không ở lại tòa soạn tăng ca mà mang những việc còn dang dở về nhà.
Sợ Hoàng An Ngôn không tìm thấy, định vị Hoàng Hi Ngôn gửi cho chị là trạm xe buýt gần nhà. Hoàng An Ngôn báo qua Wechat sẽ đến ngay, Hoàng Hi Ngôn bèn xuống lầu đón.
Đứng ở trạm không lâu, một chiếc xe taxi trờ tới.
Hoàng An Ngôn ngồi ở ghế sau xe, khẽ vẫy tay với cô.
Hoàng An Ngôn cười đi tới, “Chị.”
Ra ghế sau, giúp chị xách va li.
“Để chị, em có sức đâu.” Hoàng An Ngôn đưa túi xách cho Hoàng Hi Ngôn cầm, còn mình thì xách chiếc va li.
Vừa đi về chỗ ở, Hoàng Hi Ngôn vừa hỏi chị mình: “Chị ngồi xe tới có phải mệt lắm không?”
“Sớm biết xa, nhưng không ngờ lại xa thế.” Hoàng An Ngôn cúi đầu cả đường, cẩn thận né đôi giày cao gót khỏi rác rưởi trên lối đi bộ.
Hoàng Hi Ngôn mỉm cười trấn an chị: “Xem như trải nghiệm cuộc sống cũng không tệ.”
“Chị làm gì có thời gian rảnh để trải nghiệm cuộc sống.”
Hoàng Hi Ngôn im lặng một chút, lại cười hỏi, “Hay mình kiếm quán nào ăn rồi hãy lên lầu ạ?”
“Gần đây có quán nào ngon không?” Giọng Hoàng An Ngôn tỏ vẻ hoài nghi.
Hoàng Hi Ngôn đã tới đây hơn một tháng, sớm quen thói ăn cơm ở căn tin tòa soạn và mấy quán xung quanh, nhưng hiển nhiên Hoàng An Ngôn không vừa lòng về mấy nơi như vậy, cô suy nghĩ Lúc đi ngang siêu thị nhà Hà Tiêu, Hoàng Hi Ngôn bảo chị mình chờ một lát để cô vào mua ít đồ.
Hoàng An Ngôn: “Chị có mang đồ rửa mặt rồi.”
Bước chân Hoàng Hi Ngôn khựng lại, “Thế để em mua mấy chai nước.”
Ngay lúc Hoàng Hi Ngôn đi vào, Hà Tiêu nhìn ra ngoài, cười hỏi cô: “Ai thế ạ?”
“Chị gái của chị.”
“Em không biết là chị còn có chị gái.” Hà Tiêu không nén nổi tò mò nhìn chằm chằm.
Người con gái đứng bên ngoài cửa mặc một chiếc áo sơ mi bằng lụa khổ lớn và một chiếc quầy tây ống rộng, chân đi một đôi cao gót mảnh. Mái tóc dài uốn xoăn nhẹ, được buộc thành đuôi ngựa bằng một sợi dây lụa màu trắng, tai đeo đôi hoa tai bằng kim loại đơn giản. Tuy ăn vận rất thoải mái nhưng lại không hề mất đi sự nữ tính.
So với ngoại hình trong trẻo của Hoàng Hi Ngôn thì hoàn toàn khác biệt, người này xinh đẹp rực rỡ, tinh tế xen lẫn tùy tiện, không hợp với cái ồn ã của một phố thị nhỏ.
Hoàng Hi Ngôn cầm một đôi dép, mấy chai nước khoáng và vài hộp sữa chua tới quầy hàng tính tiền.
Hà Tiêu vừa quét mã vạch vừa nói: “Chị gái chị đẹp thật.”
Hoàng Hi Ngôn cười cười.
Hà Tiêu vội nói: “Em… em không có ý kia. À… Chị cũng rất xinh đẹp, nhưng phong cách của hai người không giống nhau.” Mặt cậu ta bỗng đỏ lên.
Cậu ta liếc nhìn Hoàng Hi Ngôn, lảng sang chuyện khác, “Chị gái chị tới thăm chị à?”
“Ừ. Chị ấy đi công tác, tiện thể tới đây.”
“Có phải… để bảo chị về nhà không?”
“Chị thực tập xong mới về.”
Hà Tiêu gật gật đầu, cầm một cái bịch ni lông bỏ mấy món đồ cô vừa mua vào, đưa sang.
Cậu ta dõi mắt nhìn Hoàng Hi Ngôn ra ngoài, không có dũng khí thốt ra câu muốn mời người nhà cô ăn cơm.
Hoàng Hi Ngôn về lại chỗ Hoàng An Ngôn, lấy một chai nước đá trong bịch ni lông ra, vặn mở đưa sang, “Uống nhé?”
Hoàng An Ngôn nhận lấy, thoáng uống một ngụm.
Quãng đường từ siêu thị về đến dưới cổng nhà, lông mày Hoàng An Ngôn luôn nhíu chặt chưa giãn ra bao giờ.
Hoàng Hi Ngôn kéo mở cửa sắt, mùi ẩm mốc trong hành lang xộc vào mặt, Hoàng An Ngôn rốt cuộc không dằn nổi mà nói: “Trong nhà không cho em tiền tiêu vặt à, sao em lại ở một nơi như thế này?”
“Chỗ này gần chỗ làm.”
Lại đi sâu vào… “Không có thang máy?”
“Để em xách va li cho.” Hoàng Hi Ngôn cười nói.
“Em phải nhấc lên nổi đã.” Hoàng An Ngôn cầm va li, leo mấy bậc thang, đành từ bỏ. Chị đang mang giày cao gót, chiếc va li lại nặng, thực sự không muốn đày đọa bản thân, “Thôi chị vẫn nên ở khách sạn.”
“Điều kiện khách sạn chỗ này có lẽ không tốt lắm đâu.”
“Vậy em nói xem phải làm sao bây giờ?”
Hoàng Hi Ngôn im lặng một chút rồi đề xuất, “Để em nhờ người giúp."
Cô sang bên siêu thị, nhờ Hà Tiêu giúp, cậu ta không nói hai lời đi theo ngay.
Vào hành lang, cậu ta lo lắng bước tới, cười cười, khách sáo chào Hoàng An Ngôn đang đứng giữa cầu thang một câu, “Chào chị, em là bạn của Hoàng Hi Ngôn.”
Hoàng An Ngôn gật khẽ một cái, bước lên trước một bậc, nhường lối cho Hà Tiêu.
Hà Tiêu xách chiếc va li leo sáu tầng, mệt đến vã mồ hồi, Hoàng Hi Ngôn lấy chai nước đá trong bịch ni lông đưa cho cậu ta, cười nói: “Cảm ơn em, hôm nào chị mời em ăn sáng nhé.”
Hà Tiêu túm cổ áo thun phẩy phẩy gió, “Không có gì, còn cần em giúp gì nữa không? Nếu không thì em đi đây.”
“Tạm thời không có, cảm ơn em.”
Hà Tiêu gật đầu, đi ra ngoài.
Trong khoảnh khắc cửa đóng lại, Hoàng Hi Ngôn sực nhớ ra gì đó, vội mở cửa ra, “Suýt nữa quên mất. Lát nữa em giúp chị mang một chai nước giặt lên được không. Không vội đâu, khi nào em rảnh thì mang.”
“Tide?”
“Loại nào cũng được.”
Hà Tiêu làm dấu OK.
Trong nhà, Hoàng An Ngôn thay dép, lượn quanh một vòng, rất không hài lòng về căn nhà thuê đơn sơ chỉ đủ để ở của Hoàng Hi Ngôn, nói đùa: “Em đúng là có năng khiếu thích nghi với mọi hoàn cảnh.”
Hoàng Hi Ngôn mỉm cười, cầm điều khiển từ xa mở máy lạnh, hạ thấp nhiệt độ xuống một chút, “Chị đi tắm trước đi, để em gọi đồ ăn ngoài.”
Hoàng An Ngôn mở va li lấy đồ dùng cá nhân mang theo, đi vào phòng ngủ.
Hoàng Hi Ngôn nhấn mở app gọi đồ ăn, đi tới cửa phòng tắm, hỏi Hoàng An Ngôn muốn ăn gì.
“Tùy em, chị cũng không muốn ăn mấy.”
Hoàng Hi Ngôn biết chị mình không thích ăn hamburger nên chỉ gọi vài món ăn nhẹ.
Không lâu sau, Hoàng An Ngôn đã tắm xong, thay một bộ váy ngủ tơ tằm màu xám nhạt, Hoàng Hi Ngôn tìm máy sấy đưa cho chị.
Lát sau, có người gõ cửa.
Hoàng An Ngôn mặc váy ngủ không tiện lắm, bèn rút máy sấy đặt lên bồn rửa mặt, rồi vào trong phòng ngủ.
Hoàng Hi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua, xác nhận cửa phòng ngủ đã đóng mới ra mở cửa.
Người tới là Hà Tiêu, đến đưa nước giặt cho cô.
Hoàng Hi Ngôn nhận lấy, “Cảm ơn em. Hết bao nhiêu để chị chuyển Wechat cho em.”
“Em không nhớ nữa, lát nữa em nhắn Wechat cho chị nhé.” Cậu ta chỉ vào thùng nước dưới chân, “Em còn phải đưa nước cho Tịch Việt nữa.”
Tim Hoàng Hi Ngôn bỗng đánh thịch một cái.
Giây sau, cửa phòng ngủ mở ra, Hoàng An Ngôn hỏi: “Ai cơ?”
Hoàng Hi Ngôn vội vàng nháy mắt với Hà Tiêu, nhưng Hà Tiêu không hiểu ý, gãi gãi đầu, hơi ngơ ngác.
Hoàng An Ngôn nhìn sang Hà Tiêu, hỏi cậu ta: “Cậu vừa bảo đưa nước cho ai cơ?”
Hà Tiêu luống cuống liếc sang Hoàng Hi Ngôn, “… Tịch Việt.”
“Chữ Tịch nào? Chữ Việt nào?”
Hoàng Hi Ngôn nhắm mắt lại, biết không thể giả ngu với chị mình nữa, bèn nói thẳng: “Chính là Tịch Việt đó đấy.”
Một thoáng im lặng.
Hà Tiêu cảm thấy bầu không khí không ổn bèn bê thùng nước đi.
Cửa đóng lại.
Hoàng An Ngôn khoanh tay đứng ở cửa phòng ngủ, dùng giọng bình thản hỏi Hoàng Hi Ngôn, “Tịch Việt cũng ở đây?”
“… Trên lầu.”
Hoàng An Ngôn nhìn cô, “Em đã tới đây hơn một tháng mà chưa từng nhắc tới chuyện này với chị bao giờ.”
Hoàng Hi Ngôn thoáng im lặng rồi biện bạch, “Hễ nghe tên anh ấy là chị lại mất hứng, nên em mới không nhắc.”
“Đó là hai chuyện khác nhau.”
Hoàng Hi Ngôn không biết nên nói gì.
Hoàng An Ngôn nói: “Đợi cơm nước xong xuôi, chị sẽ lên chào anh ấy một tiếng.”
- -----oOo------