Chương 16
Hoàng Hi Ngôn nghĩ bụng, chị luôn là người như thế: Dù có đám cháy ngay trước mặt thì chị vẫn có thể nghĩ ra chín mươi chín cách giải quyết trong vòng một giây đồng hồ.
Có điều, chị cũng không phải người từ nhỏ đã luyện được bản lĩnh gặp biến không chùn này, chị cũng có lúc bị người khác làm cho bực mình đến mức giậm chân.
Khoảng thời gian hẹn hò với Tịch Việt là “trang sử đen” mà chị không muốn nhắc lại, hầu như ngày nào cũng giận, không chuyện lớn thì chuyện nhỏ.
Lớn thì như đã hẹn nhau đi chơi với đám bạn nhưng Tịch Việt lại rúc trong ký túc xá vẽ tranh mà quên bẵng cho cả đám leo cây; nhỏ thì như chị yêu cầu Tịch Việt chúc ngủ ngon mỗi tối song hầu như anh chưa làm bao giờ.
Và đủ loại khác: Không nhớ rõ những ngày lễ đặc biệt; hai người ra ngoài toàn xỏ tay túi quần, chưa từng chủ động nắm tay chị; phim xem đến giữa chừng thì ngủ gật; chẳng chịu kể gì về về gia đình mình…
Chị thường nói, thật khó mà tưởng tượng được sao lại có người tập hợp nhiều khuyết điểm đến vậy, ngoài đẹp trai và có tài ra thì chẳng còn gì khác, hoàn toàn không còn gì khác.
Giọt nước cuối cùng tràn ly phá vỡ quan hệ của bọn họ cũng không phải chuyện Tịch Việt khăng khăng không chịu đi du học cùng một nước với chị. Đây là kết quả, không phải nguyên nhân.
Nguyên nhân là chị bảo Tịch Việt vẽ một bức tranh do chị làm người mẫu, Tịch Việt từ chối.
Chị gặng hỏi vì sao, Tịch Việt nói, vẽ tranh cần linh cảm.
Ngày đó về nhà, chị tức giận ném đồ rồi gào lên: Anh ta có ý gì? Không có linh cảm vì chị thật à?!
Chị là viên ngọc quý trên tay bố mẹ, trước giờ đều là tiểu thư cao quý, sao nguyện ý chịu tủi thân vì một gã đàn ông nhiều lần như thế, thế là thẳng thừng nói chia tay.
Sau này, chuyện công việc thì chị mạnh mẽ nổi bật, mà chuyện tình yêu lại không màng hơn thua, mỗi đối tượng hẹn hò đều là con cưng của trời, tinh anh trong giới.
Duy chỉ có mối tình đầu Tịch Việt là khiến chị thấy mất mặt nhất, suốt thời gian hẹn hò đều chịu thiệt cầu toàn, cuối cùng chỉ đổi lại được một câu chối bỏ nhục nhã của đối phương.
Dù đã thôi thích từ lâu, nhưng vẫn mãi canh cánh trong lòng, tựa như canh cánh trong lòng nếu điểm GPA 3.8 nhưng lại có một môn duy nhất dưới 85 điểm.
Tịch Việt là thất bại duy nhất của chị.
*
“Em đang nghĩ gì thế?” Hoàng An Ngôn huơ tay trước mặt Hoàng Hi Ngôn.
Hoàng Hi Ngôn giật mình định thần lại, “… Đâu có.”
Gà rán KFC lúc nào cũng chỉ ngon miếng đầu, hễ ăn nhiều lại thấy ngán không nuốt nổi.
Đồ ăn gọi đến chỉ bị tiêu diệt chưa tới một phần ba, cô không thấy ngon miệng, còn chị Hoàng An Ngôn cực chẳng đã mới đụng vào mấy thứ đồ ăn nhanh giàu kalo này.
Hoàng Hi Ngôn bỏ đồ ăn thừa vào tủ lạnh, mặc dù cuối cùng vẫn ném vào thùng rác, nhưng cứ vứt vào tủ lạnh trước thì hôm sau lúc ném vào thùng rác sẽ đỡ thấy tội lỗi.
Hoàng An Ngôn đi đánh răng, dành nửa tiếng để xử lý công việc rồi gọi điện thoại bàn chuyện công việc gần một tiếng.
Bấy giờ mới nói với Hoàng Hi Ngôn: “Đi thôi.”
Khoảng thời gian Hoàng Hi Ngôn chờ Hoàng An Ngôn cũng rất khó chịu, cô cầm quyển sách trên tay, cứ mở đi mở lại vài trang nhưng đọc chẳng vào, “…Em cũng phải đi ạ?”
“Bây giờ em là hàng xóm của anh ấy, không bắc cầu giùm chị chút à?” Hoàng An Ngôn trêu.
Hoàng Hi Ngôn chẳng cười nổi.
Hoàng An Ngôn thay bộ đồ khác, là một bộ đồ thể thao, cột tóc đuôi ngựa.
Trang phục bình thường là thế mà cũng không che nổi dáng người cao ráo lả lướt của chị, mặt mộc khác hẳn khi trang điểm, là kiểu đẹp tinh khôi không có tính công kích.
Hoàng Hi Ngôn thường nhìn chị đến xuất thần.
Cô mân mê chìa khóa, rề rà thay giày ở cửa ra vào, “…Em không nên đi thì hơn.”
“Em sợ gì hả?”
Khuôn mặt Hoàng Hi Ngôn hiện vẻ đau khổ, lẳng lặng thở dài.
Ý định của Hoàng An Ngôn là muốn em gái đi đầu, bèn đẩy cô tới gõ cửa.
Hoàng Hi Ngôn đâm lao phải theo lao, khó chịu nói, “Chị, chị tự gõ đi.”
“Em gõ.”
“Em…”
“Gõ đi.”
Hoàng Hi Ngôn đành nhắm mắt đưa tay gõ cửa.
Cô rất mong Tịch Việt lúc này đang mê mẩn vẽ tranh, không để ý chuyện xung quanh hơn bao giờ hết.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cửa đã mở hé.
Tịch Việt một tay đỡ trán, mặt hiện vẻ bực bội, nhưng khi ánh mắt lướt qua cô thì cặp lông mày hơi giãn ra, khẽ nói: “Em tới à.”
“Dạ…”
“Tối qua, anh từng gõ cửa nhà em nhưng em không ở nhà.”
“…Em sang nhà bạn.”
“Vào ngồi một lát đi.”
Hoàng Hi Ngôn như mọc gai sau lưng, sao tới giờ cô không nhận ra khi Tịch Việt ở cạnh cô thì giọng điệu anh lại thân thiết vậy chứ. Trong lòng hơi hoảng, cô không muốn nói nhiều với anh, “À…”
“Hả?”
Hoàng Hi Ngôn dịch sang bên cạnh, mặt hiện vẻ xấu hổ, “Chị em… tới thăm em, nghe nói anh ở trên lầu nên muốn lên chào anh một tiếng.”
Hoàng An Ngôn bước lên một bước.
Tịch Việt thoáng sửng sốt, nhìn Hoàng An Ngôn một chút rồi bình thản nói: “Mời vào.”
Hoàng An Ngôn quan sát sàn nhà và kệ giày, không nhiều dép, chỉ có một đôi dép nhựa tối màu có vẻ là của Tịch Việt.
Thấy thế, chị hỏi: “Cứ vào luôn à?”
Tịch Việt ngoảnh đầu nhìn thoáng qua, lát sau mới phản ứng, “Vào đi.”
Hoàng Hi Ngôn cũng đi cả giày vào như chị mình, ánh mắt liếc qua đôi dép mình từng xỏ vài lần lúc trước.
Tịch Việt dẫn hai người vào phòng khách, chỉ vào ghế sô pha: “Mời ngồi.”
Còn anh thì xoay người đi vào bếp, cầm một chai nước đá trong tủ lạnh, đi tới, đặt lên bàn trà trước mặt Hoàng An Ngôn.
Hoàng An Ngôn nhìn chai nước trước mặt mình, rồi lại nhìn bàn trà trống tênh trước mặt Hoàng Hi Ngôn.
Hình như Tịch Việt cũng nhận ra chuyện này, lại đứng dậy lấy thêm một chai nước, lúc này là cho Hoàng Hi Ngôn.
Hoàng Hi Ngôn nhận mà xấu hổ muốn ngạt thở.
Cô không hiểu nổi lần đầu vì sao Tịch Việt chỉ lấy nước cho mỗi chị thôi.
Tịch Việt ngồi xuống chiếc ghế sô pha lẻ bên cạnh, bắt tréo chân, người hơi nghiêng về một phía, chống một bên tay lên thành ghế. Anh cũng không nhìn Hoàng An Ngôn cái nào, hơi cúi đầu, tóc rủ xuống che khuất nửa khuôn mặt. Anh đưa tay vén nó ra sau, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào.
Hoàng An Ngôn có lẽ là người duy nhất nhởn nhơ ngồi trong bầu không khí ngột ngạt này. Chị vặn chai nước, nhấp một hớp nhỏ, đóng nắp lại rồi cầm cái chai trong tay, nghiêng đầu nhìn sang Tịch Việt hỏi, “Anh về nước từ bao giờ thế?”
“Quên rồi, chắc tầm hai ba năm trước.”
“Vẫn vẽ đồ họa à?”
“Ừ.”
“Làm việc ở đâu thế?”
“Ở đây.”
“Ở đây?”
“Tạm thời ở đây.” Giọng điệu có vẻ không muốn nói sâu thêm.
“Chúng ta không gặp nhau sáu bảy năm rồi.”
“Hình như là thế.”
Hoàng Hi Ngôn nhạy cảm nhận ra chị mình hơi khó chịu.
Cứ một người hỏi một người đáp thế này thì câu chuyện khó mà tiếp tục được, nhất là khi chị lại là người chủ động đặt mọi câu hỏi.
Nhưng dù sao bây giờ chị cũng không phải là chị năm đó, “Tối mai em về rồi, trưa mai anh có rảnh không? Đi ăn với em nhé?”
Hoàng Hi Ngôn hiểu rõ mục đích tới chào hỏi của chị mình, chị hy vọng lần này có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước với Tịch Việt, để anh cũng giống những đời bạn trai cũ khác cùng chị chia tay trong hòa bình, dù sau này không liên lạc thì biến thành mối quan hệ trong danh bạ Wechat cũng tốt.
Đây mới là cách giải quyết vấn đề của một người trưởng thành.
Hôm nay là cơ hội cho chị sửa lại bài thi hỏng năm xưa.
Tịch Việt không bảo rảnh hay không mà nhìn thoáng sang Hoàng Hi Ngôn, “Hi Ngôn cũng đi chung à?”
Hoàng Hi Ngôn sắp ngạt thở đến nơi, làm bộ muốn uống nước, giơ tay cầm lấy chai nước, vội vàng cười nói: “Anh với chị em ôn chuyện, em không quấy rầy đâu ạ.”
Tịch Việt không lên tiếng.
Hoàng An Ngôn siết chặt chai nước trong tay, liếc sang cô em gái đang cúi đầu vặn nắp chai.
Hoàng Hi Ngôn như cảm giác thấy ánh nhìn của chị, lập tức ngẩng lên mỉm cười với chị. Nụ cười phớt ấy có mấy phần giả bộ bình tĩnh.
Hoàng An Ngôn hơi híp mắt lại, ngước lên, nhìn sang Tịch Việt.
Một lát sau, Hoàng An Ngôn để ý thấy trên tủ ti-vi phía đối diện có một bức tượng, bèn đứng dậy bước tới xem, không còn xoắn xuýt chủ đề bữa cơm liệu có thành công hay không nữa, “Tác phẩm của anh à?”
Hoàng Hi Ngôn nhìn theo, là bức tượng thiếu nữ có cặp mi nhũ vàng và cặp sừng dài “đẹp kiểu nông cạn” kia.
Cô nhớ Tịch Việt đã gói lại, chẳng biết gỡ ra từ lúc nào.
Tịch Việt: “Ừ.”
“Đẹp quá.” Hoàng An Ngôn khẽ chạm tay vào, “Có thể bán cho em không? Nhà tân hôn của em thiếu một vật trang trí thế này.”
Hoàng Hi Ngôn lập tức mím chặt môi, ngón tay cũng se sẽ siết lại.
“Cái này không bán, anh tặng cho người khác rồi.” Tịch Việt nói, “Em chọn một bức khác đi, anh tặng cho em. Tân hôn hạnh phúc nhé.”
“Cảm ơn, thế thì em không khách sáo đâu.” Theo chị thấy thì đến bây giờ, cuối cùng anh cũng nói được một câu tiếng người.
Tịch Việt chỉ vào giá sách ở một góc khuất, “Đằng kia, em cứ chọn tùy ý.”
Hoàng An Ngôn bước sang đấy, cúi người chọn một lúc lâu nhưng không mấy hài lòng, lại quay về trước kệ ti-vi, “Em vẫn thấy bức này đẹp. Anh tặng ai thế, có thể thương lượng không?”
Tim Hoàng Hi Ngôn muốn thồn lên họng, cô căng thẳng chớp mắt mấy cái thật mạnh. Trong khoảnh khắc Tịch Việt mở miệng toan nói chuyện, cô bỗng cất lời: “Quả là rất đẹp! Rất hợp với bài trí trong nhà chị.”
Cô nhìn sang Tịch Việt với ánh mắt khẩn nài.
Nhưng Tịch Việt kiên trì nói: “Cô ấy rất thích nó, anh sẽ giữ lại cho cô ấy.”
Tịch Việt đứng lên, đi tới bên cạnh Hoàng An Ngôn, đưa tay khẽ xoay mặt bức tượng vào tường.
Dáng vẻ thiên vị rõ rành rành, không để cho người khác nhúng chàm nó.
Hoàng An Ngôn thấy cạn lời ba phần: “Em có phải người thích giành giật đồ của người khác đâu, anh có cần phải thế không.”
Chị là người như vậy, nếu không chiếm được thì thôi chứ không đời nào chấp nhận những thứ mình không thích.
Tịch Việt nhìn chị một cái, cân nhắc rồi nói, “Trưa mai anh mời nhé.”
Hoàng An Ngôn nhìn anh đầy ẩn ý, “Anh chọn chỗ à?” Anh thà vì bức tượng ấy mà lui tới với người mình không thích, người anh muốn tặng quà kia quan trọng với anh thế sao?
Tịch Việt: “Anh chọn.”
Hoàng An Ngôn ngoảnh đầu nhìn Hoàng Hi Ngôn, trông cô có mấy phần lo bóng lo gió, “Hi Ngôn, em có đi không?”
“Em không đi… Thời gian nghỉ trưa của em ngắn lắm.”
Đến đây, Hoàng An Ngôn bèn nói không làm phiền nữa rồi đi sang nắm tay Hoàng Hi Ngôn. Hoàng Hi Ngôn lại bị dọa một chút, rụt tay lại, một lát lại ngẩng phắt lên cười một tiếng, chủ động giơ tay nắm tay chị, “Đi thôi chị.”
Hoàng An Ngôn hơi nhíu mày.
Tịch Việt tiễn hai người ra cửa.
Hoàng An Ngôn quay người, vốn muốn hẹn rõ với Tịch Việt xem ngày mai gặp lúc mấy giờ thì lại phát hiện ánh mắt của Tịch Việt đang dán lên người Hoàng Hi Ngôn.
Chị khựng lại, nói: “Em đi đây, mình hẹn thời gian địa điểm qua Wechat nhé.”
“Ừ.” Bấy giờ Tịch Việt mới thu mắt về.
Mà Hoàng Hi Ngôn không ngoảnh lại, cũng không chào tạm biệt anh.
Xuống đến nhà, Hoàng Hi Ngôn móc chìa khóa mở cửa.
Hoàng An Ngôn đứng sau lưng chợt hỏi: “Bình thường em và Tịch Việt lui tới nhiều lắm à?”
Hoàng Hi Ngôn đáp theo bản năng: “Đâu có.”
“Thế à?”
Vào nhà, Hoàng An Ngôn lại đi rửa mặt, vừa đi vừa nói: “Vậy tối qua anh ấy gõ cửa nhà em làm gì?”
“Em cũng không biết.”
Hoàng An Ngôn như có điều ngẫm ngợi, “Trưa mai em đi cùng nhé?”
“Sao ạ?” Hoàng Hi Ngôn xoay người lại, mặt hiện vẻ khó xử, “Trưa mai em tan làm muộn lắm.”
“Chị chờ em. Khi nào em xong việc thì lúc đó mình ăn cơm, được rồi chứ?” Ngữ điệu không cho phép chối từ.
Có điều, chị cũng không phải người từ nhỏ đã luyện được bản lĩnh gặp biến không chùn này, chị cũng có lúc bị người khác làm cho bực mình đến mức giậm chân.
Khoảng thời gian hẹn hò với Tịch Việt là “trang sử đen” mà chị không muốn nhắc lại, hầu như ngày nào cũng giận, không chuyện lớn thì chuyện nhỏ.
Lớn thì như đã hẹn nhau đi chơi với đám bạn nhưng Tịch Việt lại rúc trong ký túc xá vẽ tranh mà quên bẵng cho cả đám leo cây; nhỏ thì như chị yêu cầu Tịch Việt chúc ngủ ngon mỗi tối song hầu như anh chưa làm bao giờ.
Và đủ loại khác: Không nhớ rõ những ngày lễ đặc biệt; hai người ra ngoài toàn xỏ tay túi quần, chưa từng chủ động nắm tay chị; phim xem đến giữa chừng thì ngủ gật; chẳng chịu kể gì về về gia đình mình…
Chị thường nói, thật khó mà tưởng tượng được sao lại có người tập hợp nhiều khuyết điểm đến vậy, ngoài đẹp trai và có tài ra thì chẳng còn gì khác, hoàn toàn không còn gì khác.
Giọt nước cuối cùng tràn ly phá vỡ quan hệ của bọn họ cũng không phải chuyện Tịch Việt khăng khăng không chịu đi du học cùng một nước với chị. Đây là kết quả, không phải nguyên nhân.
Nguyên nhân là chị bảo Tịch Việt vẽ một bức tranh do chị làm người mẫu, Tịch Việt từ chối.
Chị gặng hỏi vì sao, Tịch Việt nói, vẽ tranh cần linh cảm.
Ngày đó về nhà, chị tức giận ném đồ rồi gào lên: Anh ta có ý gì? Không có linh cảm vì chị thật à?!
Chị là viên ngọc quý trên tay bố mẹ, trước giờ đều là tiểu thư cao quý, sao nguyện ý chịu tủi thân vì một gã đàn ông nhiều lần như thế, thế là thẳng thừng nói chia tay.
Sau này, chuyện công việc thì chị mạnh mẽ nổi bật, mà chuyện tình yêu lại không màng hơn thua, mỗi đối tượng hẹn hò đều là con cưng của trời, tinh anh trong giới.
Duy chỉ có mối tình đầu Tịch Việt là khiến chị thấy mất mặt nhất, suốt thời gian hẹn hò đều chịu thiệt cầu toàn, cuối cùng chỉ đổi lại được một câu chối bỏ nhục nhã của đối phương.
Dù đã thôi thích từ lâu, nhưng vẫn mãi canh cánh trong lòng, tựa như canh cánh trong lòng nếu điểm GPA 3.8 nhưng lại có một môn duy nhất dưới 85 điểm.
Tịch Việt là thất bại duy nhất của chị.
*
“Em đang nghĩ gì thế?” Hoàng An Ngôn huơ tay trước mặt Hoàng Hi Ngôn.
Hoàng Hi Ngôn giật mình định thần lại, “… Đâu có.”
Gà rán KFC lúc nào cũng chỉ ngon miếng đầu, hễ ăn nhiều lại thấy ngán không nuốt nổi.
Đồ ăn gọi đến chỉ bị tiêu diệt chưa tới một phần ba, cô không thấy ngon miệng, còn chị Hoàng An Ngôn cực chẳng đã mới đụng vào mấy thứ đồ ăn nhanh giàu kalo này.
Hoàng Hi Ngôn bỏ đồ ăn thừa vào tủ lạnh, mặc dù cuối cùng vẫn ném vào thùng rác, nhưng cứ vứt vào tủ lạnh trước thì hôm sau lúc ném vào thùng rác sẽ đỡ thấy tội lỗi.
Hoàng An Ngôn đi đánh răng, dành nửa tiếng để xử lý công việc rồi gọi điện thoại bàn chuyện công việc gần một tiếng.
Bấy giờ mới nói với Hoàng Hi Ngôn: “Đi thôi.”
Khoảng thời gian Hoàng Hi Ngôn chờ Hoàng An Ngôn cũng rất khó chịu, cô cầm quyển sách trên tay, cứ mở đi mở lại vài trang nhưng đọc chẳng vào, “…Em cũng phải đi ạ?”
“Bây giờ em là hàng xóm của anh ấy, không bắc cầu giùm chị chút à?” Hoàng An Ngôn trêu.
Hoàng Hi Ngôn chẳng cười nổi.
Hoàng An Ngôn thay bộ đồ khác, là một bộ đồ thể thao, cột tóc đuôi ngựa.
Trang phục bình thường là thế mà cũng không che nổi dáng người cao ráo lả lướt của chị, mặt mộc khác hẳn khi trang điểm, là kiểu đẹp tinh khôi không có tính công kích.
Hoàng Hi Ngôn thường nhìn chị đến xuất thần.
Cô mân mê chìa khóa, rề rà thay giày ở cửa ra vào, “…Em không nên đi thì hơn.”
“Em sợ gì hả?”
Khuôn mặt Hoàng Hi Ngôn hiện vẻ đau khổ, lẳng lặng thở dài.
Ý định của Hoàng An Ngôn là muốn em gái đi đầu, bèn đẩy cô tới gõ cửa.
Hoàng Hi Ngôn đâm lao phải theo lao, khó chịu nói, “Chị, chị tự gõ đi.”
“Em gõ.”
“Em…”
“Gõ đi.”
Hoàng Hi Ngôn đành nhắm mắt đưa tay gõ cửa.
Cô rất mong Tịch Việt lúc này đang mê mẩn vẽ tranh, không để ý chuyện xung quanh hơn bao giờ hết.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cửa đã mở hé.
Tịch Việt một tay đỡ trán, mặt hiện vẻ bực bội, nhưng khi ánh mắt lướt qua cô thì cặp lông mày hơi giãn ra, khẽ nói: “Em tới à.”
“Dạ…”
“Tối qua, anh từng gõ cửa nhà em nhưng em không ở nhà.”
“…Em sang nhà bạn.”
“Vào ngồi một lát đi.”
Hoàng Hi Ngôn như mọc gai sau lưng, sao tới giờ cô không nhận ra khi Tịch Việt ở cạnh cô thì giọng điệu anh lại thân thiết vậy chứ. Trong lòng hơi hoảng, cô không muốn nói nhiều với anh, “À…”
“Hả?”
Hoàng Hi Ngôn dịch sang bên cạnh, mặt hiện vẻ xấu hổ, “Chị em… tới thăm em, nghe nói anh ở trên lầu nên muốn lên chào anh một tiếng.”
Hoàng An Ngôn bước lên một bước.
Tịch Việt thoáng sửng sốt, nhìn Hoàng An Ngôn một chút rồi bình thản nói: “Mời vào.”
Hoàng An Ngôn quan sát sàn nhà và kệ giày, không nhiều dép, chỉ có một đôi dép nhựa tối màu có vẻ là của Tịch Việt.
Thấy thế, chị hỏi: “Cứ vào luôn à?”
Tịch Việt ngoảnh đầu nhìn thoáng qua, lát sau mới phản ứng, “Vào đi.”
Hoàng Hi Ngôn cũng đi cả giày vào như chị mình, ánh mắt liếc qua đôi dép mình từng xỏ vài lần lúc trước.
Tịch Việt dẫn hai người vào phòng khách, chỉ vào ghế sô pha: “Mời ngồi.”
Còn anh thì xoay người đi vào bếp, cầm một chai nước đá trong tủ lạnh, đi tới, đặt lên bàn trà trước mặt Hoàng An Ngôn.
Hoàng An Ngôn nhìn chai nước trước mặt mình, rồi lại nhìn bàn trà trống tênh trước mặt Hoàng Hi Ngôn.
Hình như Tịch Việt cũng nhận ra chuyện này, lại đứng dậy lấy thêm một chai nước, lúc này là cho Hoàng Hi Ngôn.
Hoàng Hi Ngôn nhận mà xấu hổ muốn ngạt thở.
Cô không hiểu nổi lần đầu vì sao Tịch Việt chỉ lấy nước cho mỗi chị thôi.
Tịch Việt ngồi xuống chiếc ghế sô pha lẻ bên cạnh, bắt tréo chân, người hơi nghiêng về một phía, chống một bên tay lên thành ghế. Anh cũng không nhìn Hoàng An Ngôn cái nào, hơi cúi đầu, tóc rủ xuống che khuất nửa khuôn mặt. Anh đưa tay vén nó ra sau, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào.
Hoàng An Ngôn có lẽ là người duy nhất nhởn nhơ ngồi trong bầu không khí ngột ngạt này. Chị vặn chai nước, nhấp một hớp nhỏ, đóng nắp lại rồi cầm cái chai trong tay, nghiêng đầu nhìn sang Tịch Việt hỏi, “Anh về nước từ bao giờ thế?”
“Quên rồi, chắc tầm hai ba năm trước.”
“Vẫn vẽ đồ họa à?”
“Ừ.”
“Làm việc ở đâu thế?”
“Ở đây.”
“Ở đây?”
“Tạm thời ở đây.” Giọng điệu có vẻ không muốn nói sâu thêm.
“Chúng ta không gặp nhau sáu bảy năm rồi.”
“Hình như là thế.”
Hoàng Hi Ngôn nhạy cảm nhận ra chị mình hơi khó chịu.
Cứ một người hỏi một người đáp thế này thì câu chuyện khó mà tiếp tục được, nhất là khi chị lại là người chủ động đặt mọi câu hỏi.
Nhưng dù sao bây giờ chị cũng không phải là chị năm đó, “Tối mai em về rồi, trưa mai anh có rảnh không? Đi ăn với em nhé?”
Hoàng Hi Ngôn hiểu rõ mục đích tới chào hỏi của chị mình, chị hy vọng lần này có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước với Tịch Việt, để anh cũng giống những đời bạn trai cũ khác cùng chị chia tay trong hòa bình, dù sau này không liên lạc thì biến thành mối quan hệ trong danh bạ Wechat cũng tốt.
Đây mới là cách giải quyết vấn đề của một người trưởng thành.
Hôm nay là cơ hội cho chị sửa lại bài thi hỏng năm xưa.
Tịch Việt không bảo rảnh hay không mà nhìn thoáng sang Hoàng Hi Ngôn, “Hi Ngôn cũng đi chung à?”
Hoàng Hi Ngôn sắp ngạt thở đến nơi, làm bộ muốn uống nước, giơ tay cầm lấy chai nước, vội vàng cười nói: “Anh với chị em ôn chuyện, em không quấy rầy đâu ạ.”
Tịch Việt không lên tiếng.
Hoàng An Ngôn siết chặt chai nước trong tay, liếc sang cô em gái đang cúi đầu vặn nắp chai.
Hoàng Hi Ngôn như cảm giác thấy ánh nhìn của chị, lập tức ngẩng lên mỉm cười với chị. Nụ cười phớt ấy có mấy phần giả bộ bình tĩnh.
Hoàng An Ngôn hơi híp mắt lại, ngước lên, nhìn sang Tịch Việt.
Một lát sau, Hoàng An Ngôn để ý thấy trên tủ ti-vi phía đối diện có một bức tượng, bèn đứng dậy bước tới xem, không còn xoắn xuýt chủ đề bữa cơm liệu có thành công hay không nữa, “Tác phẩm của anh à?”
Hoàng Hi Ngôn nhìn theo, là bức tượng thiếu nữ có cặp mi nhũ vàng và cặp sừng dài “đẹp kiểu nông cạn” kia.
Cô nhớ Tịch Việt đã gói lại, chẳng biết gỡ ra từ lúc nào.
Tịch Việt: “Ừ.”
“Đẹp quá.” Hoàng An Ngôn khẽ chạm tay vào, “Có thể bán cho em không? Nhà tân hôn của em thiếu một vật trang trí thế này.”
Hoàng Hi Ngôn lập tức mím chặt môi, ngón tay cũng se sẽ siết lại.
“Cái này không bán, anh tặng cho người khác rồi.” Tịch Việt nói, “Em chọn một bức khác đi, anh tặng cho em. Tân hôn hạnh phúc nhé.”
“Cảm ơn, thế thì em không khách sáo đâu.” Theo chị thấy thì đến bây giờ, cuối cùng anh cũng nói được một câu tiếng người.
Tịch Việt chỉ vào giá sách ở một góc khuất, “Đằng kia, em cứ chọn tùy ý.”
Hoàng An Ngôn bước sang đấy, cúi người chọn một lúc lâu nhưng không mấy hài lòng, lại quay về trước kệ ti-vi, “Em vẫn thấy bức này đẹp. Anh tặng ai thế, có thể thương lượng không?”
Tim Hoàng Hi Ngôn muốn thồn lên họng, cô căng thẳng chớp mắt mấy cái thật mạnh. Trong khoảnh khắc Tịch Việt mở miệng toan nói chuyện, cô bỗng cất lời: “Quả là rất đẹp! Rất hợp với bài trí trong nhà chị.”
Cô nhìn sang Tịch Việt với ánh mắt khẩn nài.
Nhưng Tịch Việt kiên trì nói: “Cô ấy rất thích nó, anh sẽ giữ lại cho cô ấy.”
Tịch Việt đứng lên, đi tới bên cạnh Hoàng An Ngôn, đưa tay khẽ xoay mặt bức tượng vào tường.
Dáng vẻ thiên vị rõ rành rành, không để cho người khác nhúng chàm nó.
Hoàng An Ngôn thấy cạn lời ba phần: “Em có phải người thích giành giật đồ của người khác đâu, anh có cần phải thế không.”
Chị là người như vậy, nếu không chiếm được thì thôi chứ không đời nào chấp nhận những thứ mình không thích.
Tịch Việt nhìn chị một cái, cân nhắc rồi nói, “Trưa mai anh mời nhé.”
Hoàng An Ngôn nhìn anh đầy ẩn ý, “Anh chọn chỗ à?” Anh thà vì bức tượng ấy mà lui tới với người mình không thích, người anh muốn tặng quà kia quan trọng với anh thế sao?
Tịch Việt: “Anh chọn.”
Hoàng An Ngôn ngoảnh đầu nhìn Hoàng Hi Ngôn, trông cô có mấy phần lo bóng lo gió, “Hi Ngôn, em có đi không?”
“Em không đi… Thời gian nghỉ trưa của em ngắn lắm.”
Đến đây, Hoàng An Ngôn bèn nói không làm phiền nữa rồi đi sang nắm tay Hoàng Hi Ngôn. Hoàng Hi Ngôn lại bị dọa một chút, rụt tay lại, một lát lại ngẩng phắt lên cười một tiếng, chủ động giơ tay nắm tay chị, “Đi thôi chị.”
Hoàng An Ngôn hơi nhíu mày.
Tịch Việt tiễn hai người ra cửa.
Hoàng An Ngôn quay người, vốn muốn hẹn rõ với Tịch Việt xem ngày mai gặp lúc mấy giờ thì lại phát hiện ánh mắt của Tịch Việt đang dán lên người Hoàng Hi Ngôn.
Chị khựng lại, nói: “Em đi đây, mình hẹn thời gian địa điểm qua Wechat nhé.”
“Ừ.” Bấy giờ Tịch Việt mới thu mắt về.
Mà Hoàng Hi Ngôn không ngoảnh lại, cũng không chào tạm biệt anh.
Xuống đến nhà, Hoàng Hi Ngôn móc chìa khóa mở cửa.
Hoàng An Ngôn đứng sau lưng chợt hỏi: “Bình thường em và Tịch Việt lui tới nhiều lắm à?”
Hoàng Hi Ngôn đáp theo bản năng: “Đâu có.”
“Thế à?”
Vào nhà, Hoàng An Ngôn lại đi rửa mặt, vừa đi vừa nói: “Vậy tối qua anh ấy gõ cửa nhà em làm gì?”
“Em cũng không biết.”
Hoàng An Ngôn như có điều ngẫm ngợi, “Trưa mai em đi cùng nhé?”
“Sao ạ?” Hoàng Hi Ngôn xoay người lại, mặt hiện vẻ khó xử, “Trưa mai em tan làm muộn lắm.”
“Chị chờ em. Khi nào em xong việc thì lúc đó mình ăn cơm, được rồi chứ?” Ngữ điệu không cho phép chối từ.