Chương 14
Tưởng Hỗ Sinh chờ Tịch Việt đi dạo về, chờ đến hoài nghi nhân sinh rồi cứ thế ngủ quên mất luôn trên sô pha. Lúc tiếng mở cửa vang lên, tay anh ta vô tình lia sang khiến chiếc điện thoại trong tay rớt xuống, đánh thức anh ta.
Anh ta lơ mơ mò điện thoại, ngồi dậy, liếc nhìn ngoài cửa phòng làm việc, ngáp dài đứng lên, nhìn đồng hồ, sắp một giờ sáng, không biết có phải người anh em này có phải vừa lên sao Hỏa đi dạo về hay không.
Tưởng Hỗ Sinh xoa cổ đi ra, “Cứ tưởng cậu lại chuồn rồi.”
Tịch Việt không nói gì, đi vào trong phòng tắm.
Tưởng Hỗ Sinh châm điếu thuốc, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đợi Tịch Việt tắm xong đi ra thì bảo, “Tôi đã mua vé máy bay ngày mốt về.”
Tịch Việt lau tóc, hơi khựng lại, liếc anh ta một cái, “Ừ.”
Tưởng Hỗ Sinh chẳng hề thấy ngạc nhiên khi Tịch Việt phản ứng như vậy, “Tới đây biết chắc cậu còn sống tôi cũng yên tâm. Nếu cậu thật sự không muốn nhận hợp đồng ấy, tôi cũng không ép cậu được. Chút tổn thất ấy cũng chẳng phải chuyện gì lớn, tôi về trước.”
“Cảm ơn.”
Tưởng Hỗ Sinh cười thành tiếng, “Cậu biết mình mắc nợ ông đây là được, còn một chuyện nữa, mặc dù hai người đã chia tay nhưng cậu nên gọi điện cho Tần Trừng đi, hình như cô ấy có chuyện cần nói với cậu đấy, lúc trước đã đến tìm tôi mấy lần rồi.”
“Cậu chuyển lời bảo cô ấy đừng tìm tôi nữa.”
“Lười chuyển, tự cậu nói với cô ấy đi. Cứ chiều cậu mãi thì cậu coi tôi là ống truyền tin à.”
Tịch Việt không tỏ vẻ gì, đi vào phòng ngủ.
“Hôm nay cậu không vẽ à?”
“Ừ.”
“Thế cũng tốt. Vậy cậu ngủ sớm một chút, đừng có suốt ngày đối xử với mình tàn tệ như vậy, làm như đang thuần ưng không bằng.” Tưởng Hỗ Sinh đứng dậy đi vào phòng tắm, sực nhớ ra gì đó nên hơi ngừng lại, “Bé Hoàng Hi Ngôn kia rốt cuộc đi đâu thế? Tôi còn muốn mời bé ấy ăn cơm mà.”
“Mai cô ấy về.”
“Ôi… Bảo sao bây giờ trông cậu lại phởn phơ như thế, cuối cùng cũng được gặp lại người ta, vui lắm hả?”
Tịch Việt lập tức đóng sầm cửa phòng ngủ.
“Mẹ cậu…” Tưởng Hỗ Sinh cười mắng một câu.
*
Hoàng Hi Ngôn về nhà vào trưa hôm sau, thầy Trịnh cho cô nghỉ một buổi chiều, hôm sau mới phải tới tòa soạn báo cáo.
Về nhà tắm rửa xong xuôi là cô ngủ liền hai tiếng.
Khi dậy, cô thay quần áo xuống lầu tìm đồ ăn.
Hôm nay vẫn nắng chói chang như thường lệ, nhiệt độ buổi chiều cao kinh người, con đường xi măng bị thiêu đến trắng lóa.
Hoàng Hi Ngôn tìm một quán nhỏ, gọi đại một phần cơm thố, ăn qua loa rồi tới siêu thị tìm Hà Tiêu.
Chiều đến siêu thị không có ai, vừa đẩy cửa vào là một luồng khí mát xộc ra.
Sau quầy thu ngân trống không, Hoàng Hi Ngôn tới chỗ kệ hàng tìm, thấy Hà Tiêu đang đứng đó xếp hàng.
Gọi một tiếng, động tác của Hà Tiêu dừng lại, đứng dậy xoay người.
Hoàng Hi Ngôn cười nói: “Hôm nay nóng thật.”
Hà Tiêu nhìn cô, nét mặt thản nhiên, lát sau thì mở cửa tủ lạnh, cầm lấy chai nước đá đưa cho cô.
“Uống luôn được à? Không cần quét mã xuất kho?”
“Chị cứ uống đi.” Hà Tiêu lại ngồi xổm xuống. Hàng hóa còn lại không nhiều, cậu ta xếp xong thì đứng dậy, thu dọn mớ xe đẩy nhựa, hỏi thẳng Hoàng Hi Ngôn, “Chị về đã gặp Tịch Việt chưa?”
“Chưa. Trưa nay chị vừa về, mới ăn cơm xong.”
Hà Tiêu nhoẻn miệng cười, “ Chị đi công tác mà không mua quà về à?”
“Có mang chút đặc sản, chị để trên lầu, để tối chị mang xuống cho em.”
Giọng nói và nét mặt của Hoàng Hi Ngôn đều rất bình thường, cô hy vọng Hà Tiêu hiểu ý mình, cô không mong bất cứ thứ gì thay đổi.
Hà Tiêu quay về sau quầy thu ngân, chống một tay lên tủ kính, nhìn cô, sau đó nói: “Chị sang đây tìm em là chịu cho em cơ hội nói mấy câu à?”
Chai nước trong tay Hoàng Hi Ngôn vì tan đá mà phủ một lớp sương trắng mỏng bên ngoài. Cô không vặn ra uống mà đặt nó lên mặt bàn kính, cô mỉm cười, khẽ nói: “Chị đến tìm em là hy vọng quan hệ của chúng ta sẽ không vì chút chuyện nhỏ ấy mà rạn nứt. Em là người bạn đầu tiên chị quen khi đến đây…”
“Hoàng Hi Ngôn…” Hà Tiêu nhìn cô, trong mắt ánh lên vẻ quả quyết.
“Hà Tiêu.” Hoàng Hi Ngôn ngắt lời cậu ta, “Em có thể chịu trách nhiệm cho mỗi lời nói của bản thân không?”
Hà Tiêu thoáng sửng sốt.
“Chị là người rất dối trá… Nhiều lúc chỉ cần cuộc sống hiện tại không có khó khăn gì, chị sẽ không có động lực thay đổi nó.” Hoàng Hi Ngôn thẳng thắn nói, “Cho nên, bất kể em muốn nói gì, hãy nghĩ cho kỹ.”
Hà Tiêu mím chặt môi.
Im lặng hồi lâu.
Hoàng Hi Ngôn cười đẩy chai nước tới trước mặt cậu ta, “Mời chị thì cũng phải quét mã chứ, nếu không khớp với số tồn kho thì làm sao?”
Hà Tiêu chụp lấy chai nước, giơ lên quét mã một cái, cụt hứng đẩy tới trước mặt cô.
Lên lầu, Hoàng Hi Ngôn lôi một phần đặc sản sáng nay cô đi mua với mấy đồng nghiệp từ va li rồi lên lầu tìm Tịch Việt.
Người mở cửa là Tưởng Hỗ Sinh, sau khi thấy cô, anh ta cất tiếng chào hỏi rất khoa trương, “Bé Hi Ngôn, sao em mất hút nhiều ngày thế?”
“Em đi công tác ạ.”
“May mà em về rồi, anh đã mua vé máy bay xế chiều ngày mai, đang tính đi, anh đang than không có cơ hội mời em được bữa cơm đây.”
“Đi nhanh thế ạ?”
“Anh không làm gì được ông nội kia, đành chiều theo cậu ta vậy.”
Bấy giờ cửa phòng ngủ mở ra, người đang được nhắc đến đi từ trong ra.
Hoàng Hi Ngôn đối mặt với Tịch Việt, nhất thời im lặng lạ thường.
Hoàng Hi Ngôn cười, mở miệng trước, “Tài liệu có ích chứ ạ?”
“Ừ.”
Tưởng Hỗ Sinh đầy đầy dấu chấm hỏi, “Tài liệu gì?”
Không ai trả lời anh ta.
Tịch Việt vừa ngủ dậy nên tóc hơi rối, giọng cũng khá khàn, anh day thái dương, ngáp một cái, “Vào ngồi đi.”
Hoàng Hi Ngôn lắc đầu, “Em tới tặng quà cho mấy anh, không ngồi đâu ạ, lát nữa em còn phải sửa lại bản thảo để gửi cho thầy hướng dẫn nữa.”
Tưởng Hỗ Sinh nói: “Cơm tối anh mời nhé?”
Hoàng Hi Ngôn do dự.
Tưởng Hỗ Sinh nói: “Nể mặt tí đi mà, mai anh đi rồi.”
Hoàng Hi Ngôn cười, “Vâng ạ vâng ạ.”
Cô chỉ đứng ngoài, còn chẳng bước qua bệ cửa, Tưởng Hỗ Sinh nhận đồ xong là cô lùi ra sau ngay, thoáng lia mắt sang phía Tịch Việt, “Em xuống trước nhé.”
Tưởng Hỗ Sinh nói: “Năm rưỡi xuất phát, ok?”
Hoàng Hi Ngôn cười, làm dấu ok.
Hoàng Hi Ngôn đi rồi, Tưởng Hỗ Sinh lườm Tịch Việt, “Hai người các cậu cứ phải làm bộ không thân, làm bộ bình thường thế à?”
“Thì vốn có thân đâu.” Tịch Việt đi vào phòng tắm, nói tỉnh bơ.
“Hứ.”
*
Năm rưỡi chiều, Tưởng Hỗ Sinh và Tịch Việt xuống lầu gõ cửa nhà Hoàng Hi Ngôn.
Bên trong nói vọng ra: “Tới ngay tới ngay!”
Tầm năm phút sau, cửa mở, Hoàng Hi Ngôn vừa cúi đầu tìm giày vừa nói: “Xin lỗi xin lỗi ạ, em hơi trễ giờ chút.”
Ánh mắt Tịch Việt thoáng dừng lại trên người cô.
Có lẽ vì muốn ra ngoài ăn nên cô không mặc quần áo thoải mái trông như học sinh nữa, thay vào đó là một đầm liền màu đen hoa li ti có thiết kế tay phồng, chân đi đôi bata đen trung hòa khí chất ngọt ngào của chiếc đầm, mặt trang điểm nhẹ, môi tô son màu mận chín trông giống như nước nho vậy, tuy ngọt mà khoan khoái, rất hợp với mùa hè.
Vừa nhìn một cái, Tịch Việt đã quay đầu đi ngay. Anh thấy hơi khó chịu bởi vì người mời cơm hôm nay là Tưởng Hỗ Sinh.
Ba người cùng đi xuống lầu, Tưởng Hỗ Sinh giới thiệu về nhà hàng tối nay họ đến với Hoàng Hi Ngôn, hỏi cô có thích không, nếu không thì đổi.
Hoàng Hi Ngôn nói: “Em sao cũng được.”
Dừng một chút, lại hỏi, “Có cay lắm không ạ?”
“Em không ăn cay được à?”
“Anh Tịch Việt không thể ăn cay mà…” Hoàng Hi Ngôn càng nói càng lí nhí, cảm giác câu nói này của mình nghe ân cần quá. Tịch Việt đi sau cùng, cô cố dằn lòng không quay đầu nhìn nét mặt của anh.
Tưởng Hỗ Sinh bật cười, “Kệ cậu ấy, cho cậu ấy ăn cơm không một bữa.”
Xuống lầu, Hoàng Hi Ngôn đưa đặc sản mình mua cho Hà Tiêu trước, rồi lại hội họp với hai người Tưởng Hỗ Sinh.
Chỗ ăn cơm hơi xa, Tưởng Hỗ Sinh đón một chiếc taxi, rất tự giác ngồi vào ghế phụ.
Tịch Việt mở cửa xe, Hoàng Hi Ngôn ngẩng lên, mắt chạm mắt anh, khẽ mỉm cười, thốt ra một tiếng “cảm ơn” hầu như không nghe thấy, sau đó khom người lên xe.
Tịch Việt ngồi vào, đóng cửa lại.
Chân anh rất dài, không gian phía ghế sau bỗng trở nên hơi chật chội.
Hoàng Hi Ngôn cố ý ngồi xa anh một chút, đặt hay tay lên đầu gối, bất giác đưa ngón tay vân vê quai túi rồi lại buông ra.
May mà có Tưởng Hỗ Sinh làm nóng bầu không khí, “Bé Hi Ngôn đang đi thực tập hả?”.
“Dạ.”
“Thực tập xong sẽ ở lại đây à?”
“Không ạ, em phải về viết luận văn tốt nghiệp.”
“Mới năm Bốn?”
“Dạ.”
“Còn trẻ quá, bọn anh là mấy lão già ra trường lâu lắm rồi.”
“Nhưng anh đã có sự nghiệp thành công.”
“Thành công gì chứ, trụ cột công ty không chịu kiếm tiền, sắp giải thể đến nơi rồi.” Niềm oán thán của Tưởng Hỗ Sinh lan tràn.
Hoàng Hi Ngôn cười, khẽ dụi đốt ngón tay vào chóp mũi, hơi quay đầu, lén nhìn sang Tịch Việt, Tịch Việt hoàn toàn dửng dưng với cuộc hội thoại này.
Nhà hàng Tưởng Hỗ Sinh chọn là một quán nông thôn ở ngoại thành, vào trong khoảnh sân rộng rãi sẽ thấy bàn vuông và ghế đẩu.
Hoàng Hi Ngôn để hai người họ ngồi trước, còn cô thì vào nhà vệ sinh một chuyến.
Lúc cô ra, Tưởng Hỗ Sinh và Tịch Việt đã ngồi đối diện nhau, trên bàn bày mấy món ăn vặt như hạt dưa, đậu phộng.
Cô đi tới, Tịch Việt đứng dậy, dịch sang trái khiến phần băng ghế bên phải trống ra quá nửa.
Đây là chiếc bàn vuông, hai mặt khác vẫn trống không.
Hoàng Hi Ngôn do dự một thoáng rồi ngồi xuống cạnh Tịch Việt.
Cô tháo chiếc túi nhỏ đeo trên vai xuống, túi hơi vướng vào tóc, cô đưa tay vuốt vuốt tóc, mùi hoa cam thoang thoảng bay ra.
Tịch Việt ngửi thấy, lẳng lặng nghiêng đầu sang.
Món chính là một nồi khoai tây hầm gà có vị thịt kho tàu, không hề cay.
Tưởng Hỗ Sinh gọi hai chai bia rồi tự uống. Vừa ăn, anh ta vừa kể chuyện hồi đi du học của mình và Tịch Việt. Đương nhiên quá nửa là chuyện của anh ta, vì Tịch Việt đi đâu cũng chỉ lo vẽ vời, mớ yêu hận tình thù kịch tính máu chó của đám du học sinh chẳng liên quan gì tới Tịch Việt.
Nghe nói nhà Hoàng Hi Ngôn cố ý cho cô đi du học, Tưởng Hỗ Sinh hỏi: “Em tính chọn trường nào? Tuy anh bất tài nhưng vẫn có mấy người bạn ở nước ngoài, nếu cần chuẩn bị hồ sơ hay viết thư đề cử gì đó thì em cứ nói nhé.”
Hoàng Hi Ngôn cười nói: “Cảm ơn anh trước. Có điều vẫn chưa chắc chắn, em không quá muốn ra nước ngoài.”
“Em cứ đi là biết Tổ quốc tốt nhất, anh nói thật đấy. Hồi đó anh và Tịch Việt sống ở một chung cư, có lần nọ cậu ấy ngã bệnh, rất thèm món Trung. Hôm ấy tuyết lớn lắm, anh phải lái xe tới siêu thị Trung Quốc mua nguyên liệu nấu ăn, giữa đường về xe lại hỏng, bị giam chân hai tiếng…”
Tịch Việt không khách sáo sửa đúng: “Là bạn gái cậu thèm thịt kho tàu mà.”
“Thật á? Sao tôi lại nhớ là cậu nhỉ? Có lẽ do tôi bị cậu tra tấn nhiều quá đến độ ký ức méo mó luôn đấy.”
Hoàng Hi Ngôn bật cười.
Bữa cơm này vừa ăn vừa trò chuyện tốn gần hai tiếng.
Tính tiền xong, Tưởng Hỗ Sinh muốn vào nhà vệ sinh một chuyến, Hoàng Hi Ngôn bèn cùng Tịch Việt đi ra sân trước, tới chờ trước cổng.
Hai người sóng vai đứng đó, không ai lên tiếng.
Hoàng Hi Ngôn ngẩng đầu, trông thấy mặt trăng vẫn treo trên cao, trong trẻo hệt như hôm qua, đang tính mở miệng thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Móc ra nhìn, là chị Hoàng An Ngôn gọi tới.
Cô hơi ngạc nhiên, khẽ nói với Tịch Việt, “Em nghe máy đã.”
Tịch Việt: “Ừ.”
Hoàng Hi Ngôn quay lưng đi sang một bên, khi chắc chắn không bị ai nghe thấy mới bắt máy.
“Chị.”
“Đang tăng ca à?”
“Không ạ, em đang đi ăn với bạn.”
Hai người trò chuyện mấy câu về tình hình gần đây, sau đó Hoàng An Ngôn nói: “Hai hôm nữa chị muốn tới tỉnh em dự cuộc họp, tiện thể ghé thăm em một chút.”
“Không cần đâu…” Hoàng Hi Ngôn bất giác hoảng hốt.
“Em đi lâu vậy mà chẳng mấy khi gọi về nhà. Chị phải tới xem một chút cho mẹ và anh Hai yên tâm.”
“Dạ.”
“Không muốn chị tới à?”
“Đâu có, chỉ là điều kiện ở đây không tốt lắm…”
“Cùng lắm chị chỉ ở một đêm thôi, đến lúc đó em gửi định vị cho chị nhé.”
Cúp máy xong, Hoàng Hi Ngôn buông một tiếng thở dài.
Lát sau, cô quay người đi về lại bên cạnh Tịch Việt.
Tịch Việt châm điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, khói xám xanh lượn lờ, anh cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua, hỏi: “Sao thế?”
Hoàng Hi Ngôn định thần lại sau nỗi sầu lo từ cú điện thoại, vội vàng lắc đầu, cười nói: “Không có gì.”
Chưa dứt lời đã thấy tay Tịch Việt với qua phía mình thăm dò, cô thất thần, chớp mắt một cái, vô thức muốn lùi ra sau, mà đốt ngón tay Tịch Việt đã khẽ chạm vào má cô, ngay chỗ gần khóe môi.
Tay anh khẽ trượt xuống, xoa xoa nó.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu lắng, “Không cần đâu.”
“Sao ạ?”
Trong khoảnh khắc bật ra câu hỏi, Hoàng Hi Ngôn đã kịp phản ứng, ý Tịch Việt là…
Không cần đâu, không cần phải gắng gượng vui vẻ, vì anh nhìn ra được.
- -----oOo------
Anh ta lơ mơ mò điện thoại, ngồi dậy, liếc nhìn ngoài cửa phòng làm việc, ngáp dài đứng lên, nhìn đồng hồ, sắp một giờ sáng, không biết có phải người anh em này có phải vừa lên sao Hỏa đi dạo về hay không.
Tưởng Hỗ Sinh xoa cổ đi ra, “Cứ tưởng cậu lại chuồn rồi.”
Tịch Việt không nói gì, đi vào trong phòng tắm.
Tưởng Hỗ Sinh châm điếu thuốc, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đợi Tịch Việt tắm xong đi ra thì bảo, “Tôi đã mua vé máy bay ngày mốt về.”
Tịch Việt lau tóc, hơi khựng lại, liếc anh ta một cái, “Ừ.”
Tưởng Hỗ Sinh chẳng hề thấy ngạc nhiên khi Tịch Việt phản ứng như vậy, “Tới đây biết chắc cậu còn sống tôi cũng yên tâm. Nếu cậu thật sự không muốn nhận hợp đồng ấy, tôi cũng không ép cậu được. Chút tổn thất ấy cũng chẳng phải chuyện gì lớn, tôi về trước.”
“Cảm ơn.”
Tưởng Hỗ Sinh cười thành tiếng, “Cậu biết mình mắc nợ ông đây là được, còn một chuyện nữa, mặc dù hai người đã chia tay nhưng cậu nên gọi điện cho Tần Trừng đi, hình như cô ấy có chuyện cần nói với cậu đấy, lúc trước đã đến tìm tôi mấy lần rồi.”
“Cậu chuyển lời bảo cô ấy đừng tìm tôi nữa.”
“Lười chuyển, tự cậu nói với cô ấy đi. Cứ chiều cậu mãi thì cậu coi tôi là ống truyền tin à.”
Tịch Việt không tỏ vẻ gì, đi vào phòng ngủ.
“Hôm nay cậu không vẽ à?”
“Ừ.”
“Thế cũng tốt. Vậy cậu ngủ sớm một chút, đừng có suốt ngày đối xử với mình tàn tệ như vậy, làm như đang thuần ưng không bằng.” Tưởng Hỗ Sinh đứng dậy đi vào phòng tắm, sực nhớ ra gì đó nên hơi ngừng lại, “Bé Hoàng Hi Ngôn kia rốt cuộc đi đâu thế? Tôi còn muốn mời bé ấy ăn cơm mà.”
“Mai cô ấy về.”
“Ôi… Bảo sao bây giờ trông cậu lại phởn phơ như thế, cuối cùng cũng được gặp lại người ta, vui lắm hả?”
Tịch Việt lập tức đóng sầm cửa phòng ngủ.
“Mẹ cậu…” Tưởng Hỗ Sinh cười mắng một câu.
*
Hoàng Hi Ngôn về nhà vào trưa hôm sau, thầy Trịnh cho cô nghỉ một buổi chiều, hôm sau mới phải tới tòa soạn báo cáo.
Về nhà tắm rửa xong xuôi là cô ngủ liền hai tiếng.
Khi dậy, cô thay quần áo xuống lầu tìm đồ ăn.
Hôm nay vẫn nắng chói chang như thường lệ, nhiệt độ buổi chiều cao kinh người, con đường xi măng bị thiêu đến trắng lóa.
Hoàng Hi Ngôn tìm một quán nhỏ, gọi đại một phần cơm thố, ăn qua loa rồi tới siêu thị tìm Hà Tiêu.
Chiều đến siêu thị không có ai, vừa đẩy cửa vào là một luồng khí mát xộc ra.
Sau quầy thu ngân trống không, Hoàng Hi Ngôn tới chỗ kệ hàng tìm, thấy Hà Tiêu đang đứng đó xếp hàng.
Gọi một tiếng, động tác của Hà Tiêu dừng lại, đứng dậy xoay người.
Hoàng Hi Ngôn cười nói: “Hôm nay nóng thật.”
Hà Tiêu nhìn cô, nét mặt thản nhiên, lát sau thì mở cửa tủ lạnh, cầm lấy chai nước đá đưa cho cô.
“Uống luôn được à? Không cần quét mã xuất kho?”
“Chị cứ uống đi.” Hà Tiêu lại ngồi xổm xuống. Hàng hóa còn lại không nhiều, cậu ta xếp xong thì đứng dậy, thu dọn mớ xe đẩy nhựa, hỏi thẳng Hoàng Hi Ngôn, “Chị về đã gặp Tịch Việt chưa?”
“Chưa. Trưa nay chị vừa về, mới ăn cơm xong.”
Hà Tiêu nhoẻn miệng cười, “ Chị đi công tác mà không mua quà về à?”
“Có mang chút đặc sản, chị để trên lầu, để tối chị mang xuống cho em.”
Giọng nói và nét mặt của Hoàng Hi Ngôn đều rất bình thường, cô hy vọng Hà Tiêu hiểu ý mình, cô không mong bất cứ thứ gì thay đổi.
Hà Tiêu quay về sau quầy thu ngân, chống một tay lên tủ kính, nhìn cô, sau đó nói: “Chị sang đây tìm em là chịu cho em cơ hội nói mấy câu à?”
Chai nước trong tay Hoàng Hi Ngôn vì tan đá mà phủ một lớp sương trắng mỏng bên ngoài. Cô không vặn ra uống mà đặt nó lên mặt bàn kính, cô mỉm cười, khẽ nói: “Chị đến tìm em là hy vọng quan hệ của chúng ta sẽ không vì chút chuyện nhỏ ấy mà rạn nứt. Em là người bạn đầu tiên chị quen khi đến đây…”
“Hoàng Hi Ngôn…” Hà Tiêu nhìn cô, trong mắt ánh lên vẻ quả quyết.
“Hà Tiêu.” Hoàng Hi Ngôn ngắt lời cậu ta, “Em có thể chịu trách nhiệm cho mỗi lời nói của bản thân không?”
Hà Tiêu thoáng sửng sốt.
“Chị là người rất dối trá… Nhiều lúc chỉ cần cuộc sống hiện tại không có khó khăn gì, chị sẽ không có động lực thay đổi nó.” Hoàng Hi Ngôn thẳng thắn nói, “Cho nên, bất kể em muốn nói gì, hãy nghĩ cho kỹ.”
Hà Tiêu mím chặt môi.
Im lặng hồi lâu.
Hoàng Hi Ngôn cười đẩy chai nước tới trước mặt cậu ta, “Mời chị thì cũng phải quét mã chứ, nếu không khớp với số tồn kho thì làm sao?”
Hà Tiêu chụp lấy chai nước, giơ lên quét mã một cái, cụt hứng đẩy tới trước mặt cô.
Lên lầu, Hoàng Hi Ngôn lôi một phần đặc sản sáng nay cô đi mua với mấy đồng nghiệp từ va li rồi lên lầu tìm Tịch Việt.
Người mở cửa là Tưởng Hỗ Sinh, sau khi thấy cô, anh ta cất tiếng chào hỏi rất khoa trương, “Bé Hi Ngôn, sao em mất hút nhiều ngày thế?”
“Em đi công tác ạ.”
“May mà em về rồi, anh đã mua vé máy bay xế chiều ngày mai, đang tính đi, anh đang than không có cơ hội mời em được bữa cơm đây.”
“Đi nhanh thế ạ?”
“Anh không làm gì được ông nội kia, đành chiều theo cậu ta vậy.”
Bấy giờ cửa phòng ngủ mở ra, người đang được nhắc đến đi từ trong ra.
Hoàng Hi Ngôn đối mặt với Tịch Việt, nhất thời im lặng lạ thường.
Hoàng Hi Ngôn cười, mở miệng trước, “Tài liệu có ích chứ ạ?”
“Ừ.”
Tưởng Hỗ Sinh đầy đầy dấu chấm hỏi, “Tài liệu gì?”
Không ai trả lời anh ta.
Tịch Việt vừa ngủ dậy nên tóc hơi rối, giọng cũng khá khàn, anh day thái dương, ngáp một cái, “Vào ngồi đi.”
Hoàng Hi Ngôn lắc đầu, “Em tới tặng quà cho mấy anh, không ngồi đâu ạ, lát nữa em còn phải sửa lại bản thảo để gửi cho thầy hướng dẫn nữa.”
Tưởng Hỗ Sinh nói: “Cơm tối anh mời nhé?”
Hoàng Hi Ngôn do dự.
Tưởng Hỗ Sinh nói: “Nể mặt tí đi mà, mai anh đi rồi.”
Hoàng Hi Ngôn cười, “Vâng ạ vâng ạ.”
Cô chỉ đứng ngoài, còn chẳng bước qua bệ cửa, Tưởng Hỗ Sinh nhận đồ xong là cô lùi ra sau ngay, thoáng lia mắt sang phía Tịch Việt, “Em xuống trước nhé.”
Tưởng Hỗ Sinh nói: “Năm rưỡi xuất phát, ok?”
Hoàng Hi Ngôn cười, làm dấu ok.
Hoàng Hi Ngôn đi rồi, Tưởng Hỗ Sinh lườm Tịch Việt, “Hai người các cậu cứ phải làm bộ không thân, làm bộ bình thường thế à?”
“Thì vốn có thân đâu.” Tịch Việt đi vào phòng tắm, nói tỉnh bơ.
“Hứ.”
*
Năm rưỡi chiều, Tưởng Hỗ Sinh và Tịch Việt xuống lầu gõ cửa nhà Hoàng Hi Ngôn.
Bên trong nói vọng ra: “Tới ngay tới ngay!”
Tầm năm phút sau, cửa mở, Hoàng Hi Ngôn vừa cúi đầu tìm giày vừa nói: “Xin lỗi xin lỗi ạ, em hơi trễ giờ chút.”
Ánh mắt Tịch Việt thoáng dừng lại trên người cô.
Có lẽ vì muốn ra ngoài ăn nên cô không mặc quần áo thoải mái trông như học sinh nữa, thay vào đó là một đầm liền màu đen hoa li ti có thiết kế tay phồng, chân đi đôi bata đen trung hòa khí chất ngọt ngào của chiếc đầm, mặt trang điểm nhẹ, môi tô son màu mận chín trông giống như nước nho vậy, tuy ngọt mà khoan khoái, rất hợp với mùa hè.
Vừa nhìn một cái, Tịch Việt đã quay đầu đi ngay. Anh thấy hơi khó chịu bởi vì người mời cơm hôm nay là Tưởng Hỗ Sinh.
Ba người cùng đi xuống lầu, Tưởng Hỗ Sinh giới thiệu về nhà hàng tối nay họ đến với Hoàng Hi Ngôn, hỏi cô có thích không, nếu không thì đổi.
Hoàng Hi Ngôn nói: “Em sao cũng được.”
Dừng một chút, lại hỏi, “Có cay lắm không ạ?”
“Em không ăn cay được à?”
“Anh Tịch Việt không thể ăn cay mà…” Hoàng Hi Ngôn càng nói càng lí nhí, cảm giác câu nói này của mình nghe ân cần quá. Tịch Việt đi sau cùng, cô cố dằn lòng không quay đầu nhìn nét mặt của anh.
Tưởng Hỗ Sinh bật cười, “Kệ cậu ấy, cho cậu ấy ăn cơm không một bữa.”
Xuống lầu, Hoàng Hi Ngôn đưa đặc sản mình mua cho Hà Tiêu trước, rồi lại hội họp với hai người Tưởng Hỗ Sinh.
Chỗ ăn cơm hơi xa, Tưởng Hỗ Sinh đón một chiếc taxi, rất tự giác ngồi vào ghế phụ.
Tịch Việt mở cửa xe, Hoàng Hi Ngôn ngẩng lên, mắt chạm mắt anh, khẽ mỉm cười, thốt ra một tiếng “cảm ơn” hầu như không nghe thấy, sau đó khom người lên xe.
Tịch Việt ngồi vào, đóng cửa lại.
Chân anh rất dài, không gian phía ghế sau bỗng trở nên hơi chật chội.
Hoàng Hi Ngôn cố ý ngồi xa anh một chút, đặt hay tay lên đầu gối, bất giác đưa ngón tay vân vê quai túi rồi lại buông ra.
May mà có Tưởng Hỗ Sinh làm nóng bầu không khí, “Bé Hi Ngôn đang đi thực tập hả?”.
“Dạ.”
“Thực tập xong sẽ ở lại đây à?”
“Không ạ, em phải về viết luận văn tốt nghiệp.”
“Mới năm Bốn?”
“Dạ.”
“Còn trẻ quá, bọn anh là mấy lão già ra trường lâu lắm rồi.”
“Nhưng anh đã có sự nghiệp thành công.”
“Thành công gì chứ, trụ cột công ty không chịu kiếm tiền, sắp giải thể đến nơi rồi.” Niềm oán thán của Tưởng Hỗ Sinh lan tràn.
Hoàng Hi Ngôn cười, khẽ dụi đốt ngón tay vào chóp mũi, hơi quay đầu, lén nhìn sang Tịch Việt, Tịch Việt hoàn toàn dửng dưng với cuộc hội thoại này.
Nhà hàng Tưởng Hỗ Sinh chọn là một quán nông thôn ở ngoại thành, vào trong khoảnh sân rộng rãi sẽ thấy bàn vuông và ghế đẩu.
Hoàng Hi Ngôn để hai người họ ngồi trước, còn cô thì vào nhà vệ sinh một chuyến.
Lúc cô ra, Tưởng Hỗ Sinh và Tịch Việt đã ngồi đối diện nhau, trên bàn bày mấy món ăn vặt như hạt dưa, đậu phộng.
Cô đi tới, Tịch Việt đứng dậy, dịch sang trái khiến phần băng ghế bên phải trống ra quá nửa.
Đây là chiếc bàn vuông, hai mặt khác vẫn trống không.
Hoàng Hi Ngôn do dự một thoáng rồi ngồi xuống cạnh Tịch Việt.
Cô tháo chiếc túi nhỏ đeo trên vai xuống, túi hơi vướng vào tóc, cô đưa tay vuốt vuốt tóc, mùi hoa cam thoang thoảng bay ra.
Tịch Việt ngửi thấy, lẳng lặng nghiêng đầu sang.
Món chính là một nồi khoai tây hầm gà có vị thịt kho tàu, không hề cay.
Tưởng Hỗ Sinh gọi hai chai bia rồi tự uống. Vừa ăn, anh ta vừa kể chuyện hồi đi du học của mình và Tịch Việt. Đương nhiên quá nửa là chuyện của anh ta, vì Tịch Việt đi đâu cũng chỉ lo vẽ vời, mớ yêu hận tình thù kịch tính máu chó của đám du học sinh chẳng liên quan gì tới Tịch Việt.
Nghe nói nhà Hoàng Hi Ngôn cố ý cho cô đi du học, Tưởng Hỗ Sinh hỏi: “Em tính chọn trường nào? Tuy anh bất tài nhưng vẫn có mấy người bạn ở nước ngoài, nếu cần chuẩn bị hồ sơ hay viết thư đề cử gì đó thì em cứ nói nhé.”
Hoàng Hi Ngôn cười nói: “Cảm ơn anh trước. Có điều vẫn chưa chắc chắn, em không quá muốn ra nước ngoài.”
“Em cứ đi là biết Tổ quốc tốt nhất, anh nói thật đấy. Hồi đó anh và Tịch Việt sống ở một chung cư, có lần nọ cậu ấy ngã bệnh, rất thèm món Trung. Hôm ấy tuyết lớn lắm, anh phải lái xe tới siêu thị Trung Quốc mua nguyên liệu nấu ăn, giữa đường về xe lại hỏng, bị giam chân hai tiếng…”
Tịch Việt không khách sáo sửa đúng: “Là bạn gái cậu thèm thịt kho tàu mà.”
“Thật á? Sao tôi lại nhớ là cậu nhỉ? Có lẽ do tôi bị cậu tra tấn nhiều quá đến độ ký ức méo mó luôn đấy.”
Hoàng Hi Ngôn bật cười.
Bữa cơm này vừa ăn vừa trò chuyện tốn gần hai tiếng.
Tính tiền xong, Tưởng Hỗ Sinh muốn vào nhà vệ sinh một chuyến, Hoàng Hi Ngôn bèn cùng Tịch Việt đi ra sân trước, tới chờ trước cổng.
Hai người sóng vai đứng đó, không ai lên tiếng.
Hoàng Hi Ngôn ngẩng đầu, trông thấy mặt trăng vẫn treo trên cao, trong trẻo hệt như hôm qua, đang tính mở miệng thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Móc ra nhìn, là chị Hoàng An Ngôn gọi tới.
Cô hơi ngạc nhiên, khẽ nói với Tịch Việt, “Em nghe máy đã.”
Tịch Việt: “Ừ.”
Hoàng Hi Ngôn quay lưng đi sang một bên, khi chắc chắn không bị ai nghe thấy mới bắt máy.
“Chị.”
“Đang tăng ca à?”
“Không ạ, em đang đi ăn với bạn.”
Hai người trò chuyện mấy câu về tình hình gần đây, sau đó Hoàng An Ngôn nói: “Hai hôm nữa chị muốn tới tỉnh em dự cuộc họp, tiện thể ghé thăm em một chút.”
“Không cần đâu…” Hoàng Hi Ngôn bất giác hoảng hốt.
“Em đi lâu vậy mà chẳng mấy khi gọi về nhà. Chị phải tới xem một chút cho mẹ và anh Hai yên tâm.”
“Dạ.”
“Không muốn chị tới à?”
“Đâu có, chỉ là điều kiện ở đây không tốt lắm…”
“Cùng lắm chị chỉ ở một đêm thôi, đến lúc đó em gửi định vị cho chị nhé.”
Cúp máy xong, Hoàng Hi Ngôn buông một tiếng thở dài.
Lát sau, cô quay người đi về lại bên cạnh Tịch Việt.
Tịch Việt châm điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, khói xám xanh lượn lờ, anh cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua, hỏi: “Sao thế?”
Hoàng Hi Ngôn định thần lại sau nỗi sầu lo từ cú điện thoại, vội vàng lắc đầu, cười nói: “Không có gì.”
Chưa dứt lời đã thấy tay Tịch Việt với qua phía mình thăm dò, cô thất thần, chớp mắt một cái, vô thức muốn lùi ra sau, mà đốt ngón tay Tịch Việt đã khẽ chạm vào má cô, ngay chỗ gần khóe môi.
Tay anh khẽ trượt xuống, xoa xoa nó.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu lắng, “Không cần đâu.”
“Sao ạ?”
Trong khoảnh khắc bật ra câu hỏi, Hoàng Hi Ngôn đã kịp phản ứng, ý Tịch Việt là…
Không cần đâu, không cần phải gắng gượng vui vẻ, vì anh nhìn ra được.
- -----oOo------