Chương 118:
Trong đầu Ngụy lão gia ong một tiếng, có cảm giác như toàn bộ dây thần kinh đều nổ tung. Ông là người biết rõ hơn ai hết Phong Thành Chu là kẻ đứng sau kế hoạch lật đổ hơn bốn mươi năm về trước, sau khi Ngụy gia suy tàn, hắn cũng là kẻ được hưởng lợi nhiều nhất.
Chỉ là, Phong Thành Chu quá thông minh, hắn mượn tay người khác thực hiện toàn bộ kế hoạch mà không để lại dù chỉ là một chút bằng chứng. Những tư liệu Minh Vương thu thập được căn bản không gây ra cho hắn bao nhiêu bất lợi.
Thế nhưng hắn, đến tột cùng còn là người đứng sau che giấu tung tích của con gái ông?
Giọng nói trầm khàn của người phụ nữ vang lên đánh gãy ý nghĩ trong đầu Ngụy lão gia: “Cái mạng này của tôi cũng là do một tay ông ta cứu lấy.”
Sau khi rơi xuống biển, Tư Âm sống chết không rõ được vớt lên một con tàu đánh cá. Phong Thành Chu không biết vì lí do gì lại xuất hiện trên con tàu ấy, sau đó giữ lại bà ta bên mình.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Đến sau này bà ta mới biết, khi ấy Phong Thành Chu đang trên đường đến thăm Ngụy Tố Viên. Lúc ấy Ngụy Tố Viên chỉ mới bảy tuổi, trên người vẫn còn rất nhiều vết thương và đang sống cùng một đôi vợ chồng già trong một ngôi làng nghèo không ai biết tới.
Ngôi làng ấy cách rất xa Thành Đô, phỏng chừng phải đi mất một ngày một đêm. Nhưng nhìn vào thái độ điềm tĩnh cùng bình thản của Phong Thành Chu, Tư Âm phán đoán có lẽ ông ta đã tìm thấy Ngụy Tố Viên cách đây rất lâu và đây cũng không phải lần đầu tiên ông ta đến thăm người này.
Có điều khác với những gì bà ta tưởng tượng, trong suốt những năm đó, Phong Thành Chu lại không một lần trực tiếp đến gặp đứa trẻ kia. Ông ta chỉ đem một số thứ cần thiết cùng ít tiền cho đôi vợ chồng nọ, để họ có thể chăm sóc tốt cho cô.
Thời điểm đó Tư Âm một mực không hiểu vì sao Phong Thành Chu lại không đem người giao lại Ngụy gia, bằng không nếu muốn ông ta có thể đưa Ngụy Tố Viên trở về Phong gia, hà cớ gì phải mất công mất sức làm ra nhiều chuyện như vậy?
Nhưng cũng chính bà ta lại tự thuyết phục bản thân mình rằng, Ngụy gia làm ra nhiều chuyện gây bất lợi với Phong Thành Chu, cuối cùng chịu cảnh suy tàn, đem người giao lại chẳng khác nào chặt đi đường sống của Ngụy Tố Viên. Thêm nữa, đứa trẻ kia dù sao cũng là con của Ngụy gia, Phong Thành Chu làm sao có thể đưa về Phong gia bảo bọc chăm sóc?
Ban đầu khi nhìn thấy tờ cam kết trong tay Phong Thành Chu, bà ta một chút cũng không tin. Ngụy lão phu nhân thương yêu bà ta như vậy, Ngụy Dịch cũng chưa một lần để bà ta chịu uất ức, bọn họ làm sao có thể làm ra loại chuyện đáng khinh bắt ép cha bà ta vào đường chết?
Tư Âm đã nhiều lần muốn quay lại Ngụy gia, nhưng lại không thể bát bỏ ơn cứu mạng của người kia. Đến cuối cùng, khi Ngụy Dịch thành công phục hưng lại gia tộc, điều đầu tiên ông làm đó chính là hợp lực cùng các gia tộc khác dồn ép Phong Thành Chu đến không thể ngốc đầu lên được, phải bị trục suất ra nước ngoài.
Từ đó, bà ta luôn cảm thấy Ngụy Dịch dùng oán báo ơn, hại chết cha mẹ bà ta. Vì để trả thù, bà ta đã ẩn náo bên Phong Thành Chu rất nhiều năm, lên kế hoạch cho việc lật đổ này hơn nửa đời người.
Nếu năm đó Phong Thành Chu không triệt đi toàn bộ đường sống của Ngụy gia, thì bà ta thề lần này sẽ giết sạch toàn bộ.
Lại thật sự không ngờ đến, vào giây phút cuối cùng khi sắp chạm đến thành công, bà ta lại biết được một sự thật, rằng người ân nhân đã cứu mạng bà ta cũng chính là kẻ đã hại chết cha mẹ mình.
Ngụy Dịch nhìn gương mặt hết đau khổ tuyệt vọng lại hoài nghi câm hận của người trước mặt thì không khỏi cảm thấy chua xót. Bất cứ ai nghe xong có lẽ đều cho rằng, Phong Thành Chu không đuổi cùng giết tận Ngụy gia lại che giấu tung tích của Ngụy Tố Viên nhiều năm vậy là vì thật sự không muốn triệt đi đường sống của bọn họ.
Thế nhưng chỉ có ông biết được, điều này một chút cũng không phải sự thật. Phong Thành Chu làm vậy là vị vợ ông…
Không giết chết ông là vì không nỡ nhìn thấy vợ ông đau khổ, che giấu tung tích và chăm sóc con gái ông là vì con bé có ngoại hình rất giống với người hắn yêu…
Sau khi vợ ông qua đời, Ngụy gia lúc ấy gần như đã có thể trở mình. Hắn căn bản không thể gây bất lợi cho ông, chỉ đành cam chịu bị trục suất ra nước ngoài. Có lẽ sau này, Minh Nghi đã giúp hắn bảo toàn tung tích của Ngụy Tố Viên, khiến ông muốn tra cũng không có cách nào tra ra được.
Thật may…thật may là đến cuối cùng gia đình bọn họ vẫn có thể tìm được nhau.
“Cạch!”
Đúng lúc này, phía cảnh cửa lại đột nhiên được mở ra, một người đàn ông trung niên từng bước đi vào, theo sau ông ta còn có thêm vài viên chức cấp cao.
Người nọ đi đến trước mặt Ngụy lão gia, cung kính gọi một tiếng: “Ngụy lão tướng quân.”
Ngụy Dịch khẽ gật đầu với người nọ một cái, những người vừa đến này đều làm việc cho Chính phủ, xem ra mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Không ngoài dự đoán, người nọ tiếp tục nói: “Bọn người bên ngoài đã bị khống chế, phía quý tộc có tham gia vào chuyện này cũng đã được Lục tổng thu thập đầy đủ bằng chứng, còn có cả một lũ người tham ô, buôn bán trái phép cũng đã bị bắt giữ!”
Sau khi nghe báo cáo xong, Ngụy lão gia có chút khó nhọc đi về phía người phụ nữ đang đứng ngây ngốc giữa nhà: “Minh Nghi, nói cho ta biết Lục Bách Phàm đang ở đâu?”
Ánh mắt không có tiêu cự của người phụ nữ thoáng chốc sáng lên, bà ta lí nhí nói: “Đã không kịp…nữa rồi…”
Chỉ là, Phong Thành Chu quá thông minh, hắn mượn tay người khác thực hiện toàn bộ kế hoạch mà không để lại dù chỉ là một chút bằng chứng. Những tư liệu Minh Vương thu thập được căn bản không gây ra cho hắn bao nhiêu bất lợi.
Thế nhưng hắn, đến tột cùng còn là người đứng sau che giấu tung tích của con gái ông?
Giọng nói trầm khàn của người phụ nữ vang lên đánh gãy ý nghĩ trong đầu Ngụy lão gia: “Cái mạng này của tôi cũng là do một tay ông ta cứu lấy.”
Sau khi rơi xuống biển, Tư Âm sống chết không rõ được vớt lên một con tàu đánh cá. Phong Thành Chu không biết vì lí do gì lại xuất hiện trên con tàu ấy, sau đó giữ lại bà ta bên mình.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Đến sau này bà ta mới biết, khi ấy Phong Thành Chu đang trên đường đến thăm Ngụy Tố Viên. Lúc ấy Ngụy Tố Viên chỉ mới bảy tuổi, trên người vẫn còn rất nhiều vết thương và đang sống cùng một đôi vợ chồng già trong một ngôi làng nghèo không ai biết tới.
Ngôi làng ấy cách rất xa Thành Đô, phỏng chừng phải đi mất một ngày một đêm. Nhưng nhìn vào thái độ điềm tĩnh cùng bình thản của Phong Thành Chu, Tư Âm phán đoán có lẽ ông ta đã tìm thấy Ngụy Tố Viên cách đây rất lâu và đây cũng không phải lần đầu tiên ông ta đến thăm người này.
Có điều khác với những gì bà ta tưởng tượng, trong suốt những năm đó, Phong Thành Chu lại không một lần trực tiếp đến gặp đứa trẻ kia. Ông ta chỉ đem một số thứ cần thiết cùng ít tiền cho đôi vợ chồng nọ, để họ có thể chăm sóc tốt cho cô.
Thời điểm đó Tư Âm một mực không hiểu vì sao Phong Thành Chu lại không đem người giao lại Ngụy gia, bằng không nếu muốn ông ta có thể đưa Ngụy Tố Viên trở về Phong gia, hà cớ gì phải mất công mất sức làm ra nhiều chuyện như vậy?
Nhưng cũng chính bà ta lại tự thuyết phục bản thân mình rằng, Ngụy gia làm ra nhiều chuyện gây bất lợi với Phong Thành Chu, cuối cùng chịu cảnh suy tàn, đem người giao lại chẳng khác nào chặt đi đường sống của Ngụy Tố Viên. Thêm nữa, đứa trẻ kia dù sao cũng là con của Ngụy gia, Phong Thành Chu làm sao có thể đưa về Phong gia bảo bọc chăm sóc?
Ban đầu khi nhìn thấy tờ cam kết trong tay Phong Thành Chu, bà ta một chút cũng không tin. Ngụy lão phu nhân thương yêu bà ta như vậy, Ngụy Dịch cũng chưa một lần để bà ta chịu uất ức, bọn họ làm sao có thể làm ra loại chuyện đáng khinh bắt ép cha bà ta vào đường chết?
Tư Âm đã nhiều lần muốn quay lại Ngụy gia, nhưng lại không thể bát bỏ ơn cứu mạng của người kia. Đến cuối cùng, khi Ngụy Dịch thành công phục hưng lại gia tộc, điều đầu tiên ông làm đó chính là hợp lực cùng các gia tộc khác dồn ép Phong Thành Chu đến không thể ngốc đầu lên được, phải bị trục suất ra nước ngoài.
Từ đó, bà ta luôn cảm thấy Ngụy Dịch dùng oán báo ơn, hại chết cha mẹ bà ta. Vì để trả thù, bà ta đã ẩn náo bên Phong Thành Chu rất nhiều năm, lên kế hoạch cho việc lật đổ này hơn nửa đời người.
Nếu năm đó Phong Thành Chu không triệt đi toàn bộ đường sống của Ngụy gia, thì bà ta thề lần này sẽ giết sạch toàn bộ.
Lại thật sự không ngờ đến, vào giây phút cuối cùng khi sắp chạm đến thành công, bà ta lại biết được một sự thật, rằng người ân nhân đã cứu mạng bà ta cũng chính là kẻ đã hại chết cha mẹ mình.
Ngụy Dịch nhìn gương mặt hết đau khổ tuyệt vọng lại hoài nghi câm hận của người trước mặt thì không khỏi cảm thấy chua xót. Bất cứ ai nghe xong có lẽ đều cho rằng, Phong Thành Chu không đuổi cùng giết tận Ngụy gia lại che giấu tung tích của Ngụy Tố Viên nhiều năm vậy là vì thật sự không muốn triệt đi đường sống của bọn họ.
Thế nhưng chỉ có ông biết được, điều này một chút cũng không phải sự thật. Phong Thành Chu làm vậy là vị vợ ông…
Không giết chết ông là vì không nỡ nhìn thấy vợ ông đau khổ, che giấu tung tích và chăm sóc con gái ông là vì con bé có ngoại hình rất giống với người hắn yêu…
Sau khi vợ ông qua đời, Ngụy gia lúc ấy gần như đã có thể trở mình. Hắn căn bản không thể gây bất lợi cho ông, chỉ đành cam chịu bị trục suất ra nước ngoài. Có lẽ sau này, Minh Nghi đã giúp hắn bảo toàn tung tích của Ngụy Tố Viên, khiến ông muốn tra cũng không có cách nào tra ra được.
Thật may…thật may là đến cuối cùng gia đình bọn họ vẫn có thể tìm được nhau.
“Cạch!”
Đúng lúc này, phía cảnh cửa lại đột nhiên được mở ra, một người đàn ông trung niên từng bước đi vào, theo sau ông ta còn có thêm vài viên chức cấp cao.
Người nọ đi đến trước mặt Ngụy lão gia, cung kính gọi một tiếng: “Ngụy lão tướng quân.”
Ngụy Dịch khẽ gật đầu với người nọ một cái, những người vừa đến này đều làm việc cho Chính phủ, xem ra mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Không ngoài dự đoán, người nọ tiếp tục nói: “Bọn người bên ngoài đã bị khống chế, phía quý tộc có tham gia vào chuyện này cũng đã được Lục tổng thu thập đầy đủ bằng chứng, còn có cả một lũ người tham ô, buôn bán trái phép cũng đã bị bắt giữ!”
Sau khi nghe báo cáo xong, Ngụy lão gia có chút khó nhọc đi về phía người phụ nữ đang đứng ngây ngốc giữa nhà: “Minh Nghi, nói cho ta biết Lục Bách Phàm đang ở đâu?”
Ánh mắt không có tiêu cự của người phụ nữ thoáng chốc sáng lên, bà ta lí nhí nói: “Đã không kịp…nữa rồi…”