Chương 119: Chết vì người mình yêu
Bên ngoài căn phòng nơi Lục Bách Phàm bị giam giữ.
Người đàn ông với mái tóc vàng nổi bật cùng gương mặt bê bét máu nằm bất động dưới nền đất.
Đám người của Phong Tố Cẩn không nhận được bất cứ chỉ thị nào liên quan đến người đàn ông này, thế nên bọn chúng ra tay rất tàn nhẫn, mỗi một hành động đều muốn tuyệt đi đường sống của đối phương.
Louis tất nhiên cũng không phải kiểu người bọn chúng có thể động vào, đám người đó căn bản không phải đối thủ của hắn. Chỉ là thật sự không ngờ, khi hắn lần nữa chạm tay vào cánh cửa được Tử Hi mở ra lúc trước, lại vô tình kích hoạt hàng loạt quả bom.
Hắn muốn tránh cũng không tránh kịp, tuy không chết nhưng coi như cũng mất nửa cái mạng.
Bên trong căn phòng đổ nát lúc này, Lâm Trạch Diễn đã không còn bình tĩnh được nữa, gã tiến đến giữ chặt bả vai Tử Minh Nguyệt, gằn giọng: “Em…còn biết được chuyện gì nữa!”
“Anh muốn nghe chuyện gì…là chuyện anh cố tình đẩy chị tôi ra đường, để chị ấy bị xe tông trúng?” bả vai Tử Minh Nguyệt bị siết chặt đến đau nhói nhưng hai tay vẫn gắt gao ôm Tử Hi vào lòng: “Hay là chuyện anh thông đồng với ba tôi nói rằng đứa bé kia đã chết…nhưng anh không ngờ đúng không…không ngờ ba tôi đã âm thầm tráo đứa bé kia đi, ông ấy ngay từ đầu chưa từng ghét bỏ chị tôi!”
Gương mặt xinh đẹp của Tử Minh Nguyệt hiện ra một nụ cười, chỉ là nụ cười này lại làm người khác cảm thấy kinh sợ: “À, vẫn còn một chuyện nữa…anh có nhớ bản thân đã bỏ thuốc…hại chết đứa con chỉ vừa mới thành hình trong bụng tôi…như thế nào không…”
Khi ấy Tử Minh Nguyệt vẫn một mực cho rằng, bát canh Lâm Trạch Diễn đưa cho cô ta hôm đó chỉ là vô tình chứa phải nguyên liệu gây sảy thai. Con của cô ta…đứa con bé bỏng còn chưa ra đời của cô ta…cứ như vậy mà biến mất khỏi thế giới này…
Vậy mà bản thân gã đàn ông này…khi ấy còn ân cần mở miệng nói với cô có thể sinh cho gã một đứa con hay không?
Nực cười! Đây là chuyện nực cười nhất cô ta từng được nghe!
Lâm Trạch Diễn làm nhiều chuyện như vậy, nhưng chỉ mất năm phút đã bị Tử Minh Nguyệt nói cho bằng sạch. Từ lúc nào mà người con gái này lại có thể biết được nhiều thứ như vậy?
Trước đây Phong Tố Cẩn vẫn cho rằng bản thân cô ta mới là kẻ đáng thương nhất, cha không yêu mẹ không thương. Thậm chí cô ta được sinh ra chỉ vì Phong Thành Chu vô tình bị người khác hãm hại khiến một người phụ nữ có thai.
Cha cô ta ngày ngày nhớ thương hình bóng một người đàn bà khác mà không một chút quan tâm mẹ con cô ta sống chết thế nào, những lúc như vậy mẹ cô ta sẽ trút giận lên người cô ta.
Bây giờ lại xuất hiện một Tử Minh Nguyệt, vì muốn che giấu tình thương dành cho chị mình mà bị hiểu lầm nhiều năm như vậy, đến khi bán mạng đổi lấy tình yêu, lại bị người mà bản thân vẫn luôn tin tưởng từng chút một phản bội, ngay đến đứa con trong bụng cũng không thể bảo vệ được…
Người con gái này…còn có thể đáng thương đến mức nào nữa cơ chứ…
“Đùng!”
Tiếng súng đinh tai nhức óc bất ngờ vang lên khiến mọi người nhất thời không kịp phản ứng.
Lâm Trạch Diễn nhìn khẩu súng đang bóc khói trong tay, viên đạn vừa được bắn ra ghim thẳng vào bả vai người con gái đang ngẩn người ngồi dưới đất, cơ thể còn chưa hồi phục của Tử Minh Nguyệt không chịu được tổn thương này, ngay lập tức gục xuống.
Phong Tố Cẩn vừa chớp mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Trạch Diễn hướng họng súng về phía cô ta. Lúc viên đạn vừa bắn ra, Phong Tố Cẩn cũng kịp thời nổ súng.
Viên đạn từ khẩu súng trong tay Lâm Trạch Diễn ghim thẳng vào ngực phải Phong Tố Cẩn, không lập tức cướp đi mạng sống của cô ta nhưng lại chẳng khác nào sống không bằng chết.
Máu từ cái lỗ nhỏ trên cánh tay của Lâm Trạch Diễn không ngừng chảy ra khiến gã có chút ngoài ý muốn, vậy mà vẫn bị Phong Tố Cẩn làm bị thương.
“Đùng!”
“Đoàn!”
“Đùng!”
Sau hai phát súng kia, hàng loạt những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên.
Vì để che giấu nơi này mà Tư Âm sớm đã cho người cài thuốc nổ hẹn giờ. Bà ta không muốn bất kì ai có thể sống sót rời khỏi đây, cho dù người đó có là Phong Tố Cẩn đi nữa.
Sau hoàn loạt tiếng động kia, cả tòa nhà không ngừng run lắc, đất đá bắt đầu đổ sập xuống. Căn phòng vốn tưởng chừng kiên cố này sau nhiều trận nổ như vậy cũng bắt đầu xuất hiện vấn đề.
Sàn nhà bất ngờ bị tách ra làm hai, Lâm Trạch Diễn buộc phải lùi về sau mấy bước, bên ngoài còn có người của gã, gã vẫn có thể thoát khỏi đây. Nhưng trước khi đi, gã phải làm một chuyện…
Nếu gã đã không có được, thì bất cứ ai cũng không thể có được!
Tay phải bị Phong Tố Cẩn bắn trọng thương, nhưng Lâm Trạch Diễn là người thuận cả hai tay, gã dùng tay trái cầm lấy khẩu súng dưới chân, nhấm vào người con gái yếu ớt nằm bên cạnh Lục Bách Phàm.
Tử Hi cũng nhìn thấy hành động này của gã, nhưng bản thân lại chỉ có thể bất động nằm chờ chết. Cô đã vô số lần tưởng tượng ra cái chết của bản thân, chết vì bệnh tật, chết vì tuổi già, một cái chết đầy chật vật và vô nghĩa.
Thế nhưng ngàn suy vạn tưởng cũng không thể ngờ được cô sẽ chết vì người mình yêu, được chết bên cạnh Lục Bách Phàm.
“Đùng!”
Người đàn ông với mái tóc vàng nổi bật cùng gương mặt bê bét máu nằm bất động dưới nền đất.
Đám người của Phong Tố Cẩn không nhận được bất cứ chỉ thị nào liên quan đến người đàn ông này, thế nên bọn chúng ra tay rất tàn nhẫn, mỗi một hành động đều muốn tuyệt đi đường sống của đối phương.
Louis tất nhiên cũng không phải kiểu người bọn chúng có thể động vào, đám người đó căn bản không phải đối thủ của hắn. Chỉ là thật sự không ngờ, khi hắn lần nữa chạm tay vào cánh cửa được Tử Hi mở ra lúc trước, lại vô tình kích hoạt hàng loạt quả bom.
Hắn muốn tránh cũng không tránh kịp, tuy không chết nhưng coi như cũng mất nửa cái mạng.
Bên trong căn phòng đổ nát lúc này, Lâm Trạch Diễn đã không còn bình tĩnh được nữa, gã tiến đến giữ chặt bả vai Tử Minh Nguyệt, gằn giọng: “Em…còn biết được chuyện gì nữa!”
“Anh muốn nghe chuyện gì…là chuyện anh cố tình đẩy chị tôi ra đường, để chị ấy bị xe tông trúng?” bả vai Tử Minh Nguyệt bị siết chặt đến đau nhói nhưng hai tay vẫn gắt gao ôm Tử Hi vào lòng: “Hay là chuyện anh thông đồng với ba tôi nói rằng đứa bé kia đã chết…nhưng anh không ngờ đúng không…không ngờ ba tôi đã âm thầm tráo đứa bé kia đi, ông ấy ngay từ đầu chưa từng ghét bỏ chị tôi!”
Gương mặt xinh đẹp của Tử Minh Nguyệt hiện ra một nụ cười, chỉ là nụ cười này lại làm người khác cảm thấy kinh sợ: “À, vẫn còn một chuyện nữa…anh có nhớ bản thân đã bỏ thuốc…hại chết đứa con chỉ vừa mới thành hình trong bụng tôi…như thế nào không…”
Khi ấy Tử Minh Nguyệt vẫn một mực cho rằng, bát canh Lâm Trạch Diễn đưa cho cô ta hôm đó chỉ là vô tình chứa phải nguyên liệu gây sảy thai. Con của cô ta…đứa con bé bỏng còn chưa ra đời của cô ta…cứ như vậy mà biến mất khỏi thế giới này…
Vậy mà bản thân gã đàn ông này…khi ấy còn ân cần mở miệng nói với cô có thể sinh cho gã một đứa con hay không?
Nực cười! Đây là chuyện nực cười nhất cô ta từng được nghe!
Lâm Trạch Diễn làm nhiều chuyện như vậy, nhưng chỉ mất năm phút đã bị Tử Minh Nguyệt nói cho bằng sạch. Từ lúc nào mà người con gái này lại có thể biết được nhiều thứ như vậy?
Trước đây Phong Tố Cẩn vẫn cho rằng bản thân cô ta mới là kẻ đáng thương nhất, cha không yêu mẹ không thương. Thậm chí cô ta được sinh ra chỉ vì Phong Thành Chu vô tình bị người khác hãm hại khiến một người phụ nữ có thai.
Cha cô ta ngày ngày nhớ thương hình bóng một người đàn bà khác mà không một chút quan tâm mẹ con cô ta sống chết thế nào, những lúc như vậy mẹ cô ta sẽ trút giận lên người cô ta.
Bây giờ lại xuất hiện một Tử Minh Nguyệt, vì muốn che giấu tình thương dành cho chị mình mà bị hiểu lầm nhiều năm như vậy, đến khi bán mạng đổi lấy tình yêu, lại bị người mà bản thân vẫn luôn tin tưởng từng chút một phản bội, ngay đến đứa con trong bụng cũng không thể bảo vệ được…
Người con gái này…còn có thể đáng thương đến mức nào nữa cơ chứ…
“Đùng!”
Tiếng súng đinh tai nhức óc bất ngờ vang lên khiến mọi người nhất thời không kịp phản ứng.
Lâm Trạch Diễn nhìn khẩu súng đang bóc khói trong tay, viên đạn vừa được bắn ra ghim thẳng vào bả vai người con gái đang ngẩn người ngồi dưới đất, cơ thể còn chưa hồi phục của Tử Minh Nguyệt không chịu được tổn thương này, ngay lập tức gục xuống.
Phong Tố Cẩn vừa chớp mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Trạch Diễn hướng họng súng về phía cô ta. Lúc viên đạn vừa bắn ra, Phong Tố Cẩn cũng kịp thời nổ súng.
Viên đạn từ khẩu súng trong tay Lâm Trạch Diễn ghim thẳng vào ngực phải Phong Tố Cẩn, không lập tức cướp đi mạng sống của cô ta nhưng lại chẳng khác nào sống không bằng chết.
Máu từ cái lỗ nhỏ trên cánh tay của Lâm Trạch Diễn không ngừng chảy ra khiến gã có chút ngoài ý muốn, vậy mà vẫn bị Phong Tố Cẩn làm bị thương.
“Đùng!”
“Đoàn!”
“Đùng!”
Sau hai phát súng kia, hàng loạt những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên.
Vì để che giấu nơi này mà Tư Âm sớm đã cho người cài thuốc nổ hẹn giờ. Bà ta không muốn bất kì ai có thể sống sót rời khỏi đây, cho dù người đó có là Phong Tố Cẩn đi nữa.
Sau hoàn loạt tiếng động kia, cả tòa nhà không ngừng run lắc, đất đá bắt đầu đổ sập xuống. Căn phòng vốn tưởng chừng kiên cố này sau nhiều trận nổ như vậy cũng bắt đầu xuất hiện vấn đề.
Sàn nhà bất ngờ bị tách ra làm hai, Lâm Trạch Diễn buộc phải lùi về sau mấy bước, bên ngoài còn có người của gã, gã vẫn có thể thoát khỏi đây. Nhưng trước khi đi, gã phải làm một chuyện…
Nếu gã đã không có được, thì bất cứ ai cũng không thể có được!
Tay phải bị Phong Tố Cẩn bắn trọng thương, nhưng Lâm Trạch Diễn là người thuận cả hai tay, gã dùng tay trái cầm lấy khẩu súng dưới chân, nhấm vào người con gái yếu ớt nằm bên cạnh Lục Bách Phàm.
Tử Hi cũng nhìn thấy hành động này của gã, nhưng bản thân lại chỉ có thể bất động nằm chờ chết. Cô đã vô số lần tưởng tượng ra cái chết của bản thân, chết vì bệnh tật, chết vì tuổi già, một cái chết đầy chật vật và vô nghĩa.
Thế nhưng ngàn suy vạn tưởng cũng không thể ngờ được cô sẽ chết vì người mình yêu, được chết bên cạnh Lục Bách Phàm.
“Đùng!”