Chương 117: Phong thành chu
Tại Lục gia.
Căn phòng khách rộng lớn, xa hoa giờ phút này bị nhấn chìm trong bầu không khí chết chóc đầy uất hận.
Ngụy Dịch nhìn người đàn bà đang phát điên cầm súng chĩa về phía mình, bình thản nói: “Ngươi nói ta xem mạng sống của bọn họ là cỏ rác, cái này là sai! Dùng chính xương máu của họ để lấy lại hào quang cho gia tộc, điều này đúng! Sự thật mà ngươi cho rằng đã sớm hiểu thấu kia vốn chỉ là giọt nước của đại dương mà thôi!”
“Ngươi muốn nghe sự thật? Vậy hôm nay ta ở đây sẽ nói cho người toàn bộ!”
“Hơn bốn mươi năm trước, cha của ngươi - Minh Vương cấu kết nội gián, đầu độc vợ ta, hại chết đứa bé vẫn còn chưa kịp thành hình trong bụng bà ấy, làm ra loại chuyện bán đứng chủ nhân. Đến khi nhận thấy hậu quả thì mọi chuyện đã đi quá xa, ông ta muốn lấy công chuộc tội, ngăn cản bọn người truy sát giúp ta thoát thân…”
“Còn về mẹ của ngươi…bà ta vốn không phải vì cứu bọn ta mà liều mạng kéo tên kia xuống vực…”
Nói đến đây, gương mặt vẫn luôn bình tĩnh của Ngụy lão gia hiện ra nét đau đớn không thể giấu được: “Bà ta…là vì người nên mới làm như vậy!”
“Im miệng!” Tư Âm một chút cũng không muốn nghe về sự thật dối trá do chính lão già này dựng nên, bà ta không chút do dự đem khẩu súng trong tay nổ một phát.
Viên đạn xẹt qua vai Ngụy lão gia, tuy nhiên vết thương không quá nghiêm trọng. Ông lại xem như không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Khi đó bọn họ nói với ta, chỉ cần ta chấp nhận tha thứ và chăm sóc cho ngươi chu toàn, bọn họ sẽ liều mạng vì nhà họ Ngụy.”
“Khi đám người truy sát đuổi đến, ngươi khi ấy được vợ ta ôm vào lòng, bà ấy có chết cũng muốn bảo vệ ngươi! Mất đi đứa con gái năm tuổi cùng đứa bé trong bụng khiến bà ấy đau buồn sinh bệnh mà chết. Thế nhưng từ đầu đến cuối, bà ấy vẫn luôn yêu thương, chăm sóc ngươi không lơ là dù chỉ là một phút.”
“Vào cái năm ngươi liều mạng cứu Ngụy Thập rơi xuống biển, bọn ta không một giây một phút nào ngừng tìm kiếm ngươi nhưng tất thảy đều vô vọng. Ngụy Thập vì chuyện đó mà mãi không buông bỏ được quá khứ, chỉ đến khi Địch Lâm xuất hiện, mọi thứ mới có thể dần trở về trạng thái ban đầu!”
Ngụy lão gia càng nói, Tư Âm càng điên cuồng đem cây súng trong tay muốn một phát bắn chết người đang nói kia: “Ông nói dối! Đồ lựa gạt, cha mẹ tôi không phải là người bán chủ cầu vinh như ông nói!”
Lần này, Ngụy Dịch không nói thêm lời nào nữa, ông từng bước đi đến trước mặt người đàn bà mà so với cô bé trong trí nhớ của ông giờ đây đã hoàn toàn khác xa.
Ngụy lão gia lấy ra chiếc điện thoại củ kĩ và một bảng khế ước vẫn luôn ở bên mình từ lâu. Đoạn ghi âm nằm trong mục bảo mật hơn bốn mươi năm chưa một lần được mở, nay lại lần đầu được bật lên trong tình huống hết sức trái ngang.
[Đại thiếu gia.
Là tôi đã đem số tài liệu đó đưa cho bọn chúng, cũng là người bỏ thuốc hại chết cái thai trong bụng phu nhân. Tôi biết bản thân nó chết vô số lần cũng không rửa hết được tội.
Chỉ mong Đại thiếu gia nương tình, Minh Vương cùng người lớn lên từ nhỏ, tình cảm như anh em, nhiều lần liều mạng cứu người mà tha cho vợ tôi cùng Minh Nghi một con đường sống…
Không, tôi cũng có lỗi trong chuyện này, là tôi biết nhưng đã không ngăn cản. Đại thiếu gia có trách xin hay trách mình tôi mà tha cho hai cha con bọn họ…]
Đoạn ghi âm đến đây thì dừng một lúc nhưng rất nhanh sau đó một giọng nói khác lại vang lên:
[Ta có thể không trách tội các ngươi, phu nhân cũng đã sớm biết được ngọn nguồn, nhưng bà ấy chỉ có thể trách bản thân mình quá tin tưởng người khác chứ chưa từng có ý định làm hại các ngươi.
Đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, ta biết hai ngươi đang nắm giữ một số bí mật của bọn chúng, đem toàn bộ những thứ đó giao ra cho ta, ta sẽ thực hiện lời hứa với hai ngươi, che chở Minh Nghi an toàn.]
Sự yên tĩnh bao trùm lấy căn phòng khiên cho tất cả mọi người đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Từng chữ từng chữ vang lên như nhát dao đâm vào tim người đàn bà khổ hạnh, hơn nửa đời mưu tính trả thù nhưng đến khi nhìn thấy người đàn ông với mái tóc bạc trắng cùng gương mặt phúc hậu cho đến hiện tại vẫn luôn gọi “Minh Nghi” một cách đầy yêu thương khiến bà ta có muốn ra tay cũng không được.
Ngụy Dịch giấu quá kĩ, bà ta hoàn toàn không thể tra ra ngọn nguồn mọi chuyện năm đó. Hay nói cách khác, lão già này vốn đã đem tất cả manh mối triệt sạch không chừa lại dù chỉ là một chút.
Giọng nói Tư Âm mang theo run rẩy không thể che giấu: “Không thể nào…rõ ràng khi ấy Phong Thành Chu đã…đã cho tôi xem bằng chứng các người uy hiếp cha mẹ tôi. Bắt ép họ phải chết vì các người…”
Bà ta đã tận mắt nhìn thấy tờ cam kết yêu cầu cha của bà ta phải trà trộn vào nội bộ của Phong Thành Chu nhằm tìm kiếm những thông tin bất lợi liên quan đến người đàn ông này.
Mà Phong Thành Chu, dù phát hiện nhưng vẫn luôn tha thứ cho cha của bà ta, thậm chí còn giúp đỡ, tìm cách để ông ấy cùng vợ và con gái có thể an toàn thoát khỏi Ngụy gia, sống một cuộc đời bình đạm an nhàn. Một người như vậy, làm sao có thể lừa bà ta?
Thế nhưng, giọng nói vừa vang lên trong điện thoại kia lại một chút cũng không sai so với giọng nói của cha mẹ bà ta.
Đến cùng thì sự thật là như thế nào?
Gương mặt Ngụy lão gia khi nghe đến cái tên đã rất lâu không xuất hiện này liền không khỏi nhăn lại: “Cô nói Phong Thành Chu cho cô xem bằng chứng?”
Bằng chứng mà Tư Âm vừa nhắc đến chẳng lẽ là bản cam kết yêu cầu Minh Vương giúp ông điều tra Phong Thành Chu? Đây là sau khi cái thai trong bụng vợ ông bị sảy, hành tung phản bội của Minh Vương bại lộ, bản cam kết này được viết ra chính là lời hứa ông sẽ bảo vệ Minh Nghi an toàn.
Chỉ là trong tờ cam kết hoàn toàn không nhắc đến việc này, đó là thỏa thuận ngầm giữa chủ tớ hai người. Nếu để người ngoài nhìn vào, khẳng định chính là một tờ giấy uy hiếp cũng không sai.
Đôi mắt lạnh nhạt của Tư Âm bất ngờ nhìn thẳng vào người trước mặt, bà ta không trả lời câu hỏi vừa rồi nhưng lại không đầu không đuôi nhắc đến một chuyện: “Phong Thành Chu là người nắm rõ nhất tung tích của Ngụy Tố Viên.”
Một câu này làm tất cả mọi người có mặt không giấu nổi kinh hãi cùng sửng sốt, Tư Âm có chút muốn cười: “Bằng không, vì cái gì mà các người cho rằng một chút tin tức của chị ấy cũng không tìm được?”
Căn phòng khách rộng lớn, xa hoa giờ phút này bị nhấn chìm trong bầu không khí chết chóc đầy uất hận.
Ngụy Dịch nhìn người đàn bà đang phát điên cầm súng chĩa về phía mình, bình thản nói: “Ngươi nói ta xem mạng sống của bọn họ là cỏ rác, cái này là sai! Dùng chính xương máu của họ để lấy lại hào quang cho gia tộc, điều này đúng! Sự thật mà ngươi cho rằng đã sớm hiểu thấu kia vốn chỉ là giọt nước của đại dương mà thôi!”
“Ngươi muốn nghe sự thật? Vậy hôm nay ta ở đây sẽ nói cho người toàn bộ!”
“Hơn bốn mươi năm trước, cha của ngươi - Minh Vương cấu kết nội gián, đầu độc vợ ta, hại chết đứa bé vẫn còn chưa kịp thành hình trong bụng bà ấy, làm ra loại chuyện bán đứng chủ nhân. Đến khi nhận thấy hậu quả thì mọi chuyện đã đi quá xa, ông ta muốn lấy công chuộc tội, ngăn cản bọn người truy sát giúp ta thoát thân…”
“Còn về mẹ của ngươi…bà ta vốn không phải vì cứu bọn ta mà liều mạng kéo tên kia xuống vực…”
Nói đến đây, gương mặt vẫn luôn bình tĩnh của Ngụy lão gia hiện ra nét đau đớn không thể giấu được: “Bà ta…là vì người nên mới làm như vậy!”
“Im miệng!” Tư Âm một chút cũng không muốn nghe về sự thật dối trá do chính lão già này dựng nên, bà ta không chút do dự đem khẩu súng trong tay nổ một phát.
Viên đạn xẹt qua vai Ngụy lão gia, tuy nhiên vết thương không quá nghiêm trọng. Ông lại xem như không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Khi đó bọn họ nói với ta, chỉ cần ta chấp nhận tha thứ và chăm sóc cho ngươi chu toàn, bọn họ sẽ liều mạng vì nhà họ Ngụy.”
“Khi đám người truy sát đuổi đến, ngươi khi ấy được vợ ta ôm vào lòng, bà ấy có chết cũng muốn bảo vệ ngươi! Mất đi đứa con gái năm tuổi cùng đứa bé trong bụng khiến bà ấy đau buồn sinh bệnh mà chết. Thế nhưng từ đầu đến cuối, bà ấy vẫn luôn yêu thương, chăm sóc ngươi không lơ là dù chỉ là một phút.”
“Vào cái năm ngươi liều mạng cứu Ngụy Thập rơi xuống biển, bọn ta không một giây một phút nào ngừng tìm kiếm ngươi nhưng tất thảy đều vô vọng. Ngụy Thập vì chuyện đó mà mãi không buông bỏ được quá khứ, chỉ đến khi Địch Lâm xuất hiện, mọi thứ mới có thể dần trở về trạng thái ban đầu!”
Ngụy lão gia càng nói, Tư Âm càng điên cuồng đem cây súng trong tay muốn một phát bắn chết người đang nói kia: “Ông nói dối! Đồ lựa gạt, cha mẹ tôi không phải là người bán chủ cầu vinh như ông nói!”
Lần này, Ngụy Dịch không nói thêm lời nào nữa, ông từng bước đi đến trước mặt người đàn bà mà so với cô bé trong trí nhớ của ông giờ đây đã hoàn toàn khác xa.
Ngụy lão gia lấy ra chiếc điện thoại củ kĩ và một bảng khế ước vẫn luôn ở bên mình từ lâu. Đoạn ghi âm nằm trong mục bảo mật hơn bốn mươi năm chưa một lần được mở, nay lại lần đầu được bật lên trong tình huống hết sức trái ngang.
[Đại thiếu gia.
Là tôi đã đem số tài liệu đó đưa cho bọn chúng, cũng là người bỏ thuốc hại chết cái thai trong bụng phu nhân. Tôi biết bản thân nó chết vô số lần cũng không rửa hết được tội.
Chỉ mong Đại thiếu gia nương tình, Minh Vương cùng người lớn lên từ nhỏ, tình cảm như anh em, nhiều lần liều mạng cứu người mà tha cho vợ tôi cùng Minh Nghi một con đường sống…
Không, tôi cũng có lỗi trong chuyện này, là tôi biết nhưng đã không ngăn cản. Đại thiếu gia có trách xin hay trách mình tôi mà tha cho hai cha con bọn họ…]
Đoạn ghi âm đến đây thì dừng một lúc nhưng rất nhanh sau đó một giọng nói khác lại vang lên:
[Ta có thể không trách tội các ngươi, phu nhân cũng đã sớm biết được ngọn nguồn, nhưng bà ấy chỉ có thể trách bản thân mình quá tin tưởng người khác chứ chưa từng có ý định làm hại các ngươi.
Đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, ta biết hai ngươi đang nắm giữ một số bí mật của bọn chúng, đem toàn bộ những thứ đó giao ra cho ta, ta sẽ thực hiện lời hứa với hai ngươi, che chở Minh Nghi an toàn.]
Sự yên tĩnh bao trùm lấy căn phòng khiên cho tất cả mọi người đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Từng chữ từng chữ vang lên như nhát dao đâm vào tim người đàn bà khổ hạnh, hơn nửa đời mưu tính trả thù nhưng đến khi nhìn thấy người đàn ông với mái tóc bạc trắng cùng gương mặt phúc hậu cho đến hiện tại vẫn luôn gọi “Minh Nghi” một cách đầy yêu thương khiến bà ta có muốn ra tay cũng không được.
Ngụy Dịch giấu quá kĩ, bà ta hoàn toàn không thể tra ra ngọn nguồn mọi chuyện năm đó. Hay nói cách khác, lão già này vốn đã đem tất cả manh mối triệt sạch không chừa lại dù chỉ là một chút.
Giọng nói Tư Âm mang theo run rẩy không thể che giấu: “Không thể nào…rõ ràng khi ấy Phong Thành Chu đã…đã cho tôi xem bằng chứng các người uy hiếp cha mẹ tôi. Bắt ép họ phải chết vì các người…”
Bà ta đã tận mắt nhìn thấy tờ cam kết yêu cầu cha của bà ta phải trà trộn vào nội bộ của Phong Thành Chu nhằm tìm kiếm những thông tin bất lợi liên quan đến người đàn ông này.
Mà Phong Thành Chu, dù phát hiện nhưng vẫn luôn tha thứ cho cha của bà ta, thậm chí còn giúp đỡ, tìm cách để ông ấy cùng vợ và con gái có thể an toàn thoát khỏi Ngụy gia, sống một cuộc đời bình đạm an nhàn. Một người như vậy, làm sao có thể lừa bà ta?
Thế nhưng, giọng nói vừa vang lên trong điện thoại kia lại một chút cũng không sai so với giọng nói của cha mẹ bà ta.
Đến cùng thì sự thật là như thế nào?
Gương mặt Ngụy lão gia khi nghe đến cái tên đã rất lâu không xuất hiện này liền không khỏi nhăn lại: “Cô nói Phong Thành Chu cho cô xem bằng chứng?”
Bằng chứng mà Tư Âm vừa nhắc đến chẳng lẽ là bản cam kết yêu cầu Minh Vương giúp ông điều tra Phong Thành Chu? Đây là sau khi cái thai trong bụng vợ ông bị sảy, hành tung phản bội của Minh Vương bại lộ, bản cam kết này được viết ra chính là lời hứa ông sẽ bảo vệ Minh Nghi an toàn.
Chỉ là trong tờ cam kết hoàn toàn không nhắc đến việc này, đó là thỏa thuận ngầm giữa chủ tớ hai người. Nếu để người ngoài nhìn vào, khẳng định chính là một tờ giấy uy hiếp cũng không sai.
Đôi mắt lạnh nhạt của Tư Âm bất ngờ nhìn thẳng vào người trước mặt, bà ta không trả lời câu hỏi vừa rồi nhưng lại không đầu không đuôi nhắc đến một chuyện: “Phong Thành Chu là người nắm rõ nhất tung tích của Ngụy Tố Viên.”
Một câu này làm tất cả mọi người có mặt không giấu nổi kinh hãi cùng sửng sốt, Tư Âm có chút muốn cười: “Bằng không, vì cái gì mà các người cho rằng một chút tin tức của chị ấy cũng không tìm được?”