Chương 116:
Bả vai Tử Hi bị viên đan đâm xuyên, cả người đổ gục xuống. Ngay đến Lục Bách Phàm cũng không kịp phản ứng, cơ thể theo quáng tính ngã trên nền nhà.
Anh đưa mắt nhìn người con gái nằm bên cạnh, cảnh tượng này dường như không phải lần đầu tiên xảy ra, quen thuộc đến mức khiến anh cảm thấy không chân thật.
Phong Tố Cẩn cười lớn, họng súng trong tay lại lần nữa được nâng lên, nhấm thẳng vào ngực trái Tử Hi.
“Đùng!”
Một tiếng súng chối tai vang lên, trong căn phòng tối càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Phong Tố Cẩn trợn mắt nhìn viên đạn ghim thẳng vào bụng Lục Bách Phàm, máu từ vết thương chảy ra ngày một nhiều. Thế nhưng, người vừa bắn phát súng kia không phải là cô ta…
“Mẹ nó! Không phải tôi đã nói với cô là không được đụng đến cô ấy hay sao!”
Giọng nói âm trầm lạnh lùng của một người đàn ông khẽ vang lên khiến Tử Hi thoáng kinh hãi, giọng nói này cô đã được nghe rất nhiều lần, cũng đã vô thức mà ghi nhớ.
Tử Hi cố gắng nâng mắt nhìn về phía người vừa nói kia, gương mặt đẹp đẽ tuấn tú, so với bóng dáng thiếu niên trong trí nhớ của cô hoàn toàn trùng khớp.
Tử Hi vô thức gọi một tiếng: “Lâm Trạch Diễn…”
Phong Tố Cẩn gằn giọng: “Cậu dám bắn anh ấy, có tin tôi giết con đàn bà này ngày tại đây không!?”
“Cô uy hiếm tôi? Cô dám đụng vào một sợi tóc nào của cô ấy, Lục Bách Phàm lập tức đến xác cũng không toàn thây!”
Trong lúc Lâm Trạch Diễn và Phong Tố Cẩn vẫn còn đang đối chọi gây gắt thì bất ngờ một tràng dài những tiếng động lớn không ngừng vang lên.
Không đợi ai kịp phản ứng, cánh cửa căn phòng nơi giam giữ Lục Bách Phàm đột nhiên nổ tung.
Giữa đám khói bụi mù mịt, ánh sáng từ ngoài chiếu vào làm bóng hình người con gái xinh đẹp nổi bật đến chói mắt.
Tử Minh Nguyệt nhìn cánh cửa bị phá nát dưới chân, sau đó mới đưa mắt quan sát một vòng xung quanh.
Đập vào mắt cô ta đầu tiên là thân thể nhuốm đầy máu tươi của chị mình: “Chị!”
Tử Minh Nguyệt mặc kệ dưới chân đều là mảnh vỡ có thể cứa nát da thịt, nhấc chân chạy đến bên cạnh Tử Hi: “Chị không sao chứ, sao đều là máu thế này!”
Cô ta khẽ nâng người để Tử Hi dựa vào người mình, đôi tay không ngừng run rẩy lau đi vết máu trên mặt cô.
Lục Bách Phàm bất động chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ trước mặt cẩn thận lau đi từng chút vết bẩn trên mặt người mình yêu, động tác nhẹ nhàng lại không ngừng dè chừng như chỉ sợ làm người trong lòng đau.
Khoảnh khắc Lâm Trạch Diễn nhìn thấy người vợ mình hết mực yêu thương cái gì cũng không màng chạy đến bên cạnh Tử Hi, đáy lòng gã dấy lên một trận khó hiểu.
Tử Minh Nguyệt làm sao lại có thể đến được đây!
“Minh Nguyệt…” giọng nói Lâm Trạch Diễn khản đặt, gã từng bước đi về phía người con gái đang hoảng loạn kia.
Nhận thấy có người đến gần, Tử Minh Nguyệt lập tức dùng cơ thể che chắn cho Tử Hi, sau đó nhanh tay chọp lấy khẩu súng dưới chân, hướng thẳng về phía người đàn ông trước mặt, hét lớn: “Đứng im đó! Lâm Trạch Diễn, anh còn bước tới nữa tôi sẽ bắn chết anh!”
“Minh Nguyệt, em bình tĩnh lại đi…anh không phải cố ý không nói cho em biết…anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm…” biết không thể nói dối được nữa, Lâm Trạch Diễn chỉ có thể chọn cách thỏa hiệp.
“Sợ tôi sẽ gặp nguy hiểm?” gương mặt Tử Minh Nguyệt lạnh lùng đến đáng sợ “Anh là đang sợ tôi sẽ biết được những chuyện xấu anh đã làm!”
Nghe đến đây, Lâm Trạch Diễn khẽ nhíu mày: “Em đang nói gì vậy, anh đã làm chuyện xấu gì chứ?”
Lần đầu tiên Tử Minh Nguyệt cảm thấy diễn xuất của người đàn ông này thật sự rất giỏi, so với Nhị thiếu gia nhà họ Lục kia chỉ có hơn chứ không kém: “Chuyện xấu gì? Anh còn dám hỏi lại tôi anh đã làm ra chuyện xấu gì?”
Giọng nói của Tử Minh Nguyệt mang theo đau đớn cùng hối hận: “Bảy năm trước…anh lên kế hoạch bỏ thuốc chị tôi, muốn dùng cách bẩn thiểu nhất có được chị ấy…Anh nghĩ một người đã say đến đầu óc mơ hồ như chị ấy làm sao có thể thoát khỏi căn phòng đã được anh chuẩn bị từ trước kia? Là tôi, là tôi đã đưa chị ấy rời khỏi đó!”
Giây phút nghe được một câu này, gương mặt Lâm Trạch Diễn nháy mắt trắng bệnh. Gã đã cố tình chọn nơi không có camera để ra tay, thế nên sự việc xảy ra ngày hôm đó dù có muốn tra cũng không có cách nào tra được.
Hơn nữa, sở dĩ Tử Hi vẫn luôn nghĩ rằng Tử Minh Nguyệt mới là người đứng đằng sau mọi chuyện là do gã chữ có chữ không mà đổi trắng thay đen. Gã vẫn luôn nghĩ rằng, Tử Minh Nguyệt hoàn toàn không biết gì về chuyện này…
Căn phòng rộng lớn lại tiếp tục vang lên giọng nói đầy chua xót của người con gái: “Chỉ là tôi cũng không ngờ rằng…nơi mà tôi cho là an toàn kia lại được Lục tổng đây chọn trúng…”
Từng câu từng chữ Tử Minh Nguyệt nói ra đều đánh thẳng vào trái tim Lục Bách Phàm. Sự thật mà anh sức đầu mẻ tráng cũng không tra ra được, bây giờ đang ở trước mặt anh từng chút được đưa ra ánh sáng.
Anh đưa mắt nhìn người con gái nằm bên cạnh, cảnh tượng này dường như không phải lần đầu tiên xảy ra, quen thuộc đến mức khiến anh cảm thấy không chân thật.
Phong Tố Cẩn cười lớn, họng súng trong tay lại lần nữa được nâng lên, nhấm thẳng vào ngực trái Tử Hi.
“Đùng!”
Một tiếng súng chối tai vang lên, trong căn phòng tối càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Phong Tố Cẩn trợn mắt nhìn viên đạn ghim thẳng vào bụng Lục Bách Phàm, máu từ vết thương chảy ra ngày một nhiều. Thế nhưng, người vừa bắn phát súng kia không phải là cô ta…
“Mẹ nó! Không phải tôi đã nói với cô là không được đụng đến cô ấy hay sao!”
Giọng nói âm trầm lạnh lùng của một người đàn ông khẽ vang lên khiến Tử Hi thoáng kinh hãi, giọng nói này cô đã được nghe rất nhiều lần, cũng đã vô thức mà ghi nhớ.
Tử Hi cố gắng nâng mắt nhìn về phía người vừa nói kia, gương mặt đẹp đẽ tuấn tú, so với bóng dáng thiếu niên trong trí nhớ của cô hoàn toàn trùng khớp.
Tử Hi vô thức gọi một tiếng: “Lâm Trạch Diễn…”
Phong Tố Cẩn gằn giọng: “Cậu dám bắn anh ấy, có tin tôi giết con đàn bà này ngày tại đây không!?”
“Cô uy hiếm tôi? Cô dám đụng vào một sợi tóc nào của cô ấy, Lục Bách Phàm lập tức đến xác cũng không toàn thây!”
Trong lúc Lâm Trạch Diễn và Phong Tố Cẩn vẫn còn đang đối chọi gây gắt thì bất ngờ một tràng dài những tiếng động lớn không ngừng vang lên.
Không đợi ai kịp phản ứng, cánh cửa căn phòng nơi giam giữ Lục Bách Phàm đột nhiên nổ tung.
Giữa đám khói bụi mù mịt, ánh sáng từ ngoài chiếu vào làm bóng hình người con gái xinh đẹp nổi bật đến chói mắt.
Tử Minh Nguyệt nhìn cánh cửa bị phá nát dưới chân, sau đó mới đưa mắt quan sát một vòng xung quanh.
Đập vào mắt cô ta đầu tiên là thân thể nhuốm đầy máu tươi của chị mình: “Chị!”
Tử Minh Nguyệt mặc kệ dưới chân đều là mảnh vỡ có thể cứa nát da thịt, nhấc chân chạy đến bên cạnh Tử Hi: “Chị không sao chứ, sao đều là máu thế này!”
Cô ta khẽ nâng người để Tử Hi dựa vào người mình, đôi tay không ngừng run rẩy lau đi vết máu trên mặt cô.
Lục Bách Phàm bất động chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ trước mặt cẩn thận lau đi từng chút vết bẩn trên mặt người mình yêu, động tác nhẹ nhàng lại không ngừng dè chừng như chỉ sợ làm người trong lòng đau.
Khoảnh khắc Lâm Trạch Diễn nhìn thấy người vợ mình hết mực yêu thương cái gì cũng không màng chạy đến bên cạnh Tử Hi, đáy lòng gã dấy lên một trận khó hiểu.
Tử Minh Nguyệt làm sao lại có thể đến được đây!
“Minh Nguyệt…” giọng nói Lâm Trạch Diễn khản đặt, gã từng bước đi về phía người con gái đang hoảng loạn kia.
Nhận thấy có người đến gần, Tử Minh Nguyệt lập tức dùng cơ thể che chắn cho Tử Hi, sau đó nhanh tay chọp lấy khẩu súng dưới chân, hướng thẳng về phía người đàn ông trước mặt, hét lớn: “Đứng im đó! Lâm Trạch Diễn, anh còn bước tới nữa tôi sẽ bắn chết anh!”
“Minh Nguyệt, em bình tĩnh lại đi…anh không phải cố ý không nói cho em biết…anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm…” biết không thể nói dối được nữa, Lâm Trạch Diễn chỉ có thể chọn cách thỏa hiệp.
“Sợ tôi sẽ gặp nguy hiểm?” gương mặt Tử Minh Nguyệt lạnh lùng đến đáng sợ “Anh là đang sợ tôi sẽ biết được những chuyện xấu anh đã làm!”
Nghe đến đây, Lâm Trạch Diễn khẽ nhíu mày: “Em đang nói gì vậy, anh đã làm chuyện xấu gì chứ?”
Lần đầu tiên Tử Minh Nguyệt cảm thấy diễn xuất của người đàn ông này thật sự rất giỏi, so với Nhị thiếu gia nhà họ Lục kia chỉ có hơn chứ không kém: “Chuyện xấu gì? Anh còn dám hỏi lại tôi anh đã làm ra chuyện xấu gì?”
Giọng nói của Tử Minh Nguyệt mang theo đau đớn cùng hối hận: “Bảy năm trước…anh lên kế hoạch bỏ thuốc chị tôi, muốn dùng cách bẩn thiểu nhất có được chị ấy…Anh nghĩ một người đã say đến đầu óc mơ hồ như chị ấy làm sao có thể thoát khỏi căn phòng đã được anh chuẩn bị từ trước kia? Là tôi, là tôi đã đưa chị ấy rời khỏi đó!”
Giây phút nghe được một câu này, gương mặt Lâm Trạch Diễn nháy mắt trắng bệnh. Gã đã cố tình chọn nơi không có camera để ra tay, thế nên sự việc xảy ra ngày hôm đó dù có muốn tra cũng không có cách nào tra được.
Hơn nữa, sở dĩ Tử Hi vẫn luôn nghĩ rằng Tử Minh Nguyệt mới là người đứng đằng sau mọi chuyện là do gã chữ có chữ không mà đổi trắng thay đen. Gã vẫn luôn nghĩ rằng, Tử Minh Nguyệt hoàn toàn không biết gì về chuyện này…
Căn phòng rộng lớn lại tiếp tục vang lên giọng nói đầy chua xót của người con gái: “Chỉ là tôi cũng không ngờ rằng…nơi mà tôi cho là an toàn kia lại được Lục tổng đây chọn trúng…”
Từng câu từng chữ Tử Minh Nguyệt nói ra đều đánh thẳng vào trái tim Lục Bách Phàm. Sự thật mà anh sức đầu mẻ tráng cũng không tra ra được, bây giờ đang ở trước mặt anh từng chút được đưa ra ánh sáng.