Chương 115: Sự thật giả dối
Khẩu súng trong tay Tư Âm khẽ vang lên một tiếng, động tác nhanh gọn không chút lưu tình.
Thế nhưng người nhận lấy viên đạn kia không phải Ngụy lão gia mà là Ngụy Thập, ông ôm lấy một bên vai trái của mình, bình tĩnh nói: “Minh Nghi, Ngụy gia che chở cô mười năm, yêu thương không để cô chịu dù chỉ là một chút uất ức, đến nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ vứt bỏ cô. Vậy nhưng cô vừa quay lưng liền muốn báo đáp chúng tôi bằng cách này?”
Tư Âm bất ngờ nhìn người đàn ông đột ngột chắn trước họng súng, đáy mắt hiện lên chút tình cảm nặng nề, bà ta không muốn đã thương người đàn ông này: “Đại thiếu gia, ngài vừa nói liền nhắc đến che chở, yêu thương. Nhưng ngài có từng nhớ đến cha mẹ tôi đã chết thảm như thế nào không?”
Một câu này làm cả căn phòng lạnh lẽo rơi vào yên lặng, Ngụy Thập mím môi không trả lời, bởi vì ông căn bản không hề biết bọn họ chết như thế nào.
Tư Âm cũng không ép buộc ông, bình thản mở miệng: “Đại thiếu gia, để tôi nói cho ngài biết, người cha mà ngài tôn sùng như tín ngưỡng đã làm ra loại chuyện trời không dung đất không tha như thế nào.”
Ngụy Thập khẽ nhíu mày, ông xoay người nhìn về phía sau. Đối diện với ánh nhìn của ông, Ngụy lão gia vẫn im lặng không nói lời nào.
Tư Âm tiếp tục: “Cái ngày cả gia tộc ngài bị truy sát hơn bốn mươi năm về trước…Người đàn ông trung thành, tận tụy nhất bên cạnh cha ngài vì muốn bảo đảm an toàn cho người nhà Ngụy gia mà dùng cả tính mạng liều chết với đám người đột kích. Kết quả là bị bắn đến toàn thân đều là lỗ thủng…”
“Mẹ tôi cũng vì Ngụy gia các người ngay đến bom cũng dám đeo lên người, đem kẻ truy sát lúc đó nhảy xuống vực, chết đến xác cũng không còn nguyên vẹn. Bọn họ đều là vì Ngụy gia các người…tất cả đều là vì Ngụy gia các người!”
Nói đến đây, giọng nói bà ta mang theo chút run rẩy khó che giấu: “Vậy mà lão già Ngụy Dịch kia lại xem đó là điều hiển nhiên, xem cái chết của họ như cỏ rác! Đến nhớ cũng chẳng thèm nhớ, mười năm khôi phục lại gia tộc vốn chỉ là một danh xưng hảo huyền do chính ông ta dùng xương cốt của cha mẹ tôi mà xây nên!”
Cơ thể Ngụy Thập bất động, vết thương trên vai không lớn, thậm chí một chút đau đớn cũng không có. Thế nhưng lại khiến ông cảm thấy toàn thân như phải chịu một trận đã kích, đến hít thở cũng vô cùng khó khăn.
Hơn bốn mươi năm kể từ khi chuyện đó xảy ra, cha ông vẫn chưa một lần nhắc lại huống hồ là kể rõ ngọn nguồn mọi chuyện năm xưa.
“Cho dù là như vậy, chẳng phải Ngụy gia chúng tôi vẫn có ơn với bà mười năm hay sao?” giọng nói trầm thấp phát ra từ Ngụy Lăng nhất thời làm mọi người sửng sốt.
Tư Âm có chút muốn cười: “Có ơn? Chàng trai trẻ, vào cái năm ta cứu Đại thiếu gia rơi xuống biển, bị sóng cuốn không tìm thấy xác. Ngụy gia các người có lần nào là thật sự đi tìm tung tích của ta chưa? Ơn nghĩa mười năm, ta vốn đã sớm trả đủ cả vốn lẫn lãi rồi không phải sao?”
Ngụy lão gia nhìn người phụ nữ vừa nói vừa cười trước mặt, thật sự không biết phải làm thế nào mới phải. Bí mật mà ông cố gắng che đậy suốt hơn bốn mươi năm qua, giờ phút này lại từng chút một được đưa ra ánh sáng…
…
Bên trong căn dinh thự u ám yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Từ đầu đến cuối Tử Hi và Louis đều không gặp phải bất cứ trở ngại nào, thuận lợi tìm đến một căn phòng thoạt nhìn bề không khác với thiết kế của nơi này là bao, nhưng lại có chút bất thường.
Tử Hi đưa tay đẩy cửa, một cảm giác lạnh lẽo truyền tới khiến cô khẽ rùng mình. Xem ra căn phòng nhìn thì có vẻ đơn giản này thật chất không thuộc về nơi đây, nó đã được tu sửa vô cùng chắc chắn, đến mức cô cảm thấy cho dù nơi này có sụp xuống thì nó cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Thời điểm Tử Hi vừa mở cánh cửa ra, một lực hút ngay lập tức kéo cô vào bên trong, cánh cửa sau lưng phát ra một tiếng “rầm” chói tai rồi đóng lại.
Có bẩy!
Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Louis và Tử Hi. Hai người bị tách ra khỏi nhau, cánh cửa quá dày nên không thể nghe thấy bất kì động tĩnh nào dù là ở bên ngoài hay bên trong.
Có điều, sự chú ý của hai người rất nhanh phải dời đi.
Bên ngoài, Louis bị một đám người phục kích, cũng may hắn đã có dự liệu từ trước mà trang bị áo chống đạn, bên người cũng có mang theo súng, miễn cưỡng có thể chống đỡ đến khi chi viện đến.
Cùng lúc đó, Tử Hi ở trong căn phòng tối, ánh sáng lờ mờ rọi xuống từ một ô cửa kính trên mái nhà đủ để cô nhìn thấy bóng hình một người đàn ông.
Cả người anh nhuốm đầy máu tươi, hai tay bị dây thừng kéo căng quỳ trên nền đất.
Ngay chính khoảnh khắc đó, Tử Hi cảm thấy sinh mệnh của mình dần chết đi, đau đến không muốn sống nữa.
“Bách Phàm…” cô nhất từng bước tiến đến bên cạnh người đàn ông, cũng biết rõ đây là cái bẫy được tạo ra cho mình.
Gương mặt Tử Hi bị nước mắt làm cho ướt sũng, cô run run đưa tay cởi trói cho Lục Bách Phàm. Thế nhưng, tay chỉ vừa kịp chạm đến dây thừng, một bên chân liền ngã khụy xuống.
Viên đạn không biết từ đâu ghim thẳng vào chân trái của cô, tiếp theo đó là chân phải. Thứ chất lỏng màu đỏ sền sệt cứ như vậy mà lan ra khắp sàn nhà.
Cơn đau truyền đến khiến Tử Hi không khỏi nhíu mày, dù vậy cô vẫn cắn răng cởi trói cho Lục Bách Phàm, một bên tay đã được cởi ra.
Lục Bách Phàm bị thuốc mê làm cho đầu óc quay cuồng, vừa lấy lại được chút ý thức. Hình ảnh người con gái với gương mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt khiến anh khẽ giật mình.
Tử Hi? Sao cô lại đến đây, không phải anh đã nói rất rõ với Lục Hàn Đông rồi sao!
Cảm giác dưới chân bị thứ gì đó dính vào khiến Lục Bách Phàm sực tỉnh. Chỉ đến khi tận mắt nhìn thấy thứ kia là gì, ánh mắt anh lập tức trở nên điên cuồng.
Cơ thể bị thứ thuốc do người đàn ông trước đó tiêm vào khiến anh không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu bị đau đớn hành hạ.
Tử Hi tháo xong một bên tay còn lại của Lục Bách Phàm, cả người anh không một chút sức lực ngã lên vai cô, Tử Hi mỉm cười nói: “Bách Phàm, em đến cứu anh, chúng ta cùng về nhà!”
“Cô nghĩ bản thân còn có thể quay về nhà?” Phong Tố Cẩn vừa dứt lời, khẩu súng trong tay liền không nhân nhượng vang lên một tiếng.
Thế nhưng người nhận lấy viên đạn kia không phải Ngụy lão gia mà là Ngụy Thập, ông ôm lấy một bên vai trái của mình, bình tĩnh nói: “Minh Nghi, Ngụy gia che chở cô mười năm, yêu thương không để cô chịu dù chỉ là một chút uất ức, đến nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ vứt bỏ cô. Vậy nhưng cô vừa quay lưng liền muốn báo đáp chúng tôi bằng cách này?”
Tư Âm bất ngờ nhìn người đàn ông đột ngột chắn trước họng súng, đáy mắt hiện lên chút tình cảm nặng nề, bà ta không muốn đã thương người đàn ông này: “Đại thiếu gia, ngài vừa nói liền nhắc đến che chở, yêu thương. Nhưng ngài có từng nhớ đến cha mẹ tôi đã chết thảm như thế nào không?”
Một câu này làm cả căn phòng lạnh lẽo rơi vào yên lặng, Ngụy Thập mím môi không trả lời, bởi vì ông căn bản không hề biết bọn họ chết như thế nào.
Tư Âm cũng không ép buộc ông, bình thản mở miệng: “Đại thiếu gia, để tôi nói cho ngài biết, người cha mà ngài tôn sùng như tín ngưỡng đã làm ra loại chuyện trời không dung đất không tha như thế nào.”
Ngụy Thập khẽ nhíu mày, ông xoay người nhìn về phía sau. Đối diện với ánh nhìn của ông, Ngụy lão gia vẫn im lặng không nói lời nào.
Tư Âm tiếp tục: “Cái ngày cả gia tộc ngài bị truy sát hơn bốn mươi năm về trước…Người đàn ông trung thành, tận tụy nhất bên cạnh cha ngài vì muốn bảo đảm an toàn cho người nhà Ngụy gia mà dùng cả tính mạng liều chết với đám người đột kích. Kết quả là bị bắn đến toàn thân đều là lỗ thủng…”
“Mẹ tôi cũng vì Ngụy gia các người ngay đến bom cũng dám đeo lên người, đem kẻ truy sát lúc đó nhảy xuống vực, chết đến xác cũng không còn nguyên vẹn. Bọn họ đều là vì Ngụy gia các người…tất cả đều là vì Ngụy gia các người!”
Nói đến đây, giọng nói bà ta mang theo chút run rẩy khó che giấu: “Vậy mà lão già Ngụy Dịch kia lại xem đó là điều hiển nhiên, xem cái chết của họ như cỏ rác! Đến nhớ cũng chẳng thèm nhớ, mười năm khôi phục lại gia tộc vốn chỉ là một danh xưng hảo huyền do chính ông ta dùng xương cốt của cha mẹ tôi mà xây nên!”
Cơ thể Ngụy Thập bất động, vết thương trên vai không lớn, thậm chí một chút đau đớn cũng không có. Thế nhưng lại khiến ông cảm thấy toàn thân như phải chịu một trận đã kích, đến hít thở cũng vô cùng khó khăn.
Hơn bốn mươi năm kể từ khi chuyện đó xảy ra, cha ông vẫn chưa một lần nhắc lại huống hồ là kể rõ ngọn nguồn mọi chuyện năm xưa.
“Cho dù là như vậy, chẳng phải Ngụy gia chúng tôi vẫn có ơn với bà mười năm hay sao?” giọng nói trầm thấp phát ra từ Ngụy Lăng nhất thời làm mọi người sửng sốt.
Tư Âm có chút muốn cười: “Có ơn? Chàng trai trẻ, vào cái năm ta cứu Đại thiếu gia rơi xuống biển, bị sóng cuốn không tìm thấy xác. Ngụy gia các người có lần nào là thật sự đi tìm tung tích của ta chưa? Ơn nghĩa mười năm, ta vốn đã sớm trả đủ cả vốn lẫn lãi rồi không phải sao?”
Ngụy lão gia nhìn người phụ nữ vừa nói vừa cười trước mặt, thật sự không biết phải làm thế nào mới phải. Bí mật mà ông cố gắng che đậy suốt hơn bốn mươi năm qua, giờ phút này lại từng chút một được đưa ra ánh sáng…
…
Bên trong căn dinh thự u ám yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Từ đầu đến cuối Tử Hi và Louis đều không gặp phải bất cứ trở ngại nào, thuận lợi tìm đến một căn phòng thoạt nhìn bề không khác với thiết kế của nơi này là bao, nhưng lại có chút bất thường.
Tử Hi đưa tay đẩy cửa, một cảm giác lạnh lẽo truyền tới khiến cô khẽ rùng mình. Xem ra căn phòng nhìn thì có vẻ đơn giản này thật chất không thuộc về nơi đây, nó đã được tu sửa vô cùng chắc chắn, đến mức cô cảm thấy cho dù nơi này có sụp xuống thì nó cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Thời điểm Tử Hi vừa mở cánh cửa ra, một lực hút ngay lập tức kéo cô vào bên trong, cánh cửa sau lưng phát ra một tiếng “rầm” chói tai rồi đóng lại.
Có bẩy!
Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Louis và Tử Hi. Hai người bị tách ra khỏi nhau, cánh cửa quá dày nên không thể nghe thấy bất kì động tĩnh nào dù là ở bên ngoài hay bên trong.
Có điều, sự chú ý của hai người rất nhanh phải dời đi.
Bên ngoài, Louis bị một đám người phục kích, cũng may hắn đã có dự liệu từ trước mà trang bị áo chống đạn, bên người cũng có mang theo súng, miễn cưỡng có thể chống đỡ đến khi chi viện đến.
Cùng lúc đó, Tử Hi ở trong căn phòng tối, ánh sáng lờ mờ rọi xuống từ một ô cửa kính trên mái nhà đủ để cô nhìn thấy bóng hình một người đàn ông.
Cả người anh nhuốm đầy máu tươi, hai tay bị dây thừng kéo căng quỳ trên nền đất.
Ngay chính khoảnh khắc đó, Tử Hi cảm thấy sinh mệnh của mình dần chết đi, đau đến không muốn sống nữa.
“Bách Phàm…” cô nhất từng bước tiến đến bên cạnh người đàn ông, cũng biết rõ đây là cái bẫy được tạo ra cho mình.
Gương mặt Tử Hi bị nước mắt làm cho ướt sũng, cô run run đưa tay cởi trói cho Lục Bách Phàm. Thế nhưng, tay chỉ vừa kịp chạm đến dây thừng, một bên chân liền ngã khụy xuống.
Viên đạn không biết từ đâu ghim thẳng vào chân trái của cô, tiếp theo đó là chân phải. Thứ chất lỏng màu đỏ sền sệt cứ như vậy mà lan ra khắp sàn nhà.
Cơn đau truyền đến khiến Tử Hi không khỏi nhíu mày, dù vậy cô vẫn cắn răng cởi trói cho Lục Bách Phàm, một bên tay đã được cởi ra.
Lục Bách Phàm bị thuốc mê làm cho đầu óc quay cuồng, vừa lấy lại được chút ý thức. Hình ảnh người con gái với gương mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt khiến anh khẽ giật mình.
Tử Hi? Sao cô lại đến đây, không phải anh đã nói rất rõ với Lục Hàn Đông rồi sao!
Cảm giác dưới chân bị thứ gì đó dính vào khiến Lục Bách Phàm sực tỉnh. Chỉ đến khi tận mắt nhìn thấy thứ kia là gì, ánh mắt anh lập tức trở nên điên cuồng.
Cơ thể bị thứ thuốc do người đàn ông trước đó tiêm vào khiến anh không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu bị đau đớn hành hạ.
Tử Hi tháo xong một bên tay còn lại của Lục Bách Phàm, cả người anh không một chút sức lực ngã lên vai cô, Tử Hi mỉm cười nói: “Bách Phàm, em đến cứu anh, chúng ta cùng về nhà!”
“Cô nghĩ bản thân còn có thể quay về nhà?” Phong Tố Cẩn vừa dứt lời, khẩu súng trong tay liền không nhân nhượng vang lên một tiếng.