Chương 114:
Thành Đô, sáu giờ ba mươi tối.
Lục Hàn Đông quay lại phòng làm việc sau khi đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện ở công ty. Vừa bước vào, sự yên tĩnh đến lạ thường khiến cậu ta không khỏi nhíu mày.
Lục Hàn Đông gọi lớn: “Vịt thối?”
Không một ai trả lời, đúng lúc cậu ta định gọi thêm lần nữa thì chợt nhìn thấy chiếc ghế cạnh bàn làm việc bị dịch chuyển một khoảng nhỏ. Như đoán được gì đó, Lục Hàn Đông lập tức tiến tới mở máy tính lên.
Tin nhắn đã được xem qua, là báo cáo mới nhất về tung tích của Lục Bách Phàm. Điều cậu ta lo lắng nhất cũng đã xảy ra, cậu ta quá sơ suất khi không cẩn thận khóa máy tính trước khi rời khỏi phòng làm việc, nếu Tử Hi thật sự đến đó, mọi kế hoạch sẽ bị đổ bể.
Ngay khi Lục Hàn Đông còn đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, điện thoại lại nhận được thông báo từ Lưu quản gia: “Cậu chủ, xảy ra chuyện rồi! Có người tập kích chúng ta!!!”
Lúc Lục Hàn Đông nhận được tin nhắn thì bên này Lục gia, một cuộc hội ngộ đã bắt đầu diễn ra.
Để sớm có thể tìm ra tung tích Lục Bách Phàm, Ngụy lão gia đã cho tất cả thủ hạ đi điều tra, lại thêm chuyện của gia tộc khiến ông quên bén đi mất nơi này không có lấy một tên lính đặc nhiệm.
Những tên lính thường được thuê để bảo vệ đều đã bị khống chế, đám người kia không biết từ lúc nào đã bao vây toàn bộ căn biệt tự. Ngụy lão gia cùng mọi người bị dồn vào một vòng tròn trong phòng khách.
Đúng lúc này, từ phía cửa một tràng âm thanh của tiếng bước chân vang lên.
Hình ảnh một người phụ nữ với dáng người gầy gò nhưng sống lưng thăng tấp, mái tóc dài được búi gọn đang từng bước xuất hiện trước mắt bọn họ.
Ngụy lão gia nhìn người kia, có chút cảm thấy thân thuộc nhưng không tài nào nhớ ra được.
Người phụ nữ trông thấy thái độ của ông, khẽ cười một cái rồi cất giọng nói đầy lạnh lẽo: “Ngụy Dịch, xem ra hơn bốn mươi năm qua ông sống rất tốt, hoàn toàn quên hết những chuyện trước đây rồi?”
Vừa mở miệng đã gọi thẳng tên ông một cách đầy hận ý như vậy, Ngụy lão gia có muốn không nhớ nữa cũng là không thể.
Ông nhìn người trước mặt, gọi một tiếng: “Minh Nghi.”
Tư Âm sau khi nghe được cái tên quen thuộc mà lại xa lạ này liền nở một nụ cười. Thế nhưng nụ cười này một chút cũng không mang theo độ ấm, bà ta xoay khẩu súng trong tay, chĩa thẳng vào Ngụy lão gia: “Tên cũng đã gọi rồi, bây giờ các người có thể yên tâm mà nhắm mắt!
…
Sau khi cùng nhóm Tiêu Hạo tách ra trong rừng, Louis và Tử Hi một đường thuận lợi tìm thấy tòa dinh thự nguy nga cũ kĩ được che lắp lọt thỏm giữa những táng cây khổng lồ.
Phía trước căn dinh thự, hai tên lính canh gác không ngừng đi qua đi lại, bọn chúng được trang bị vũ khí vô cùng công phu, nếu đối đầu trực diện e rằng khả năng cao sẽ thất thủ.
Tử Hi không mất nhiều thời gian suy nghĩ, trực tiếp dùng chân đá vào bụi cây bên cạnh.
Nhận thấy có động tĩnh, tên lính canh cảnh giác nói: “A Tam, mày ở đây canh chừng, tao qua đó xem có chuyện gì!”
Gã nói xong liền tiến tới bụi rậm, còn chưa kịp nhìn thấy gì thì “uỳnh” một cái ngã xuống đất. Tên còn lại đứng từ xa trong thấy cảnh tượng này thì nhanh chân chạy đến.
Nhưng thứ hắn ta chỉ kịp nhìn thấy là một đôi mắt sắt lạnh không chút độ ấm, sau đó cả cơ thể mất hết sức lực mà ngã xuống.
Tử Hi nhìn hai người nằm dưới chân, nhíu mày hỏi: “Anh chắc là thứ này có tác dụng không?”
Louis nhẹ nhàng xếp cái khăn trong tay lại: “Người cũng đã ngất rồi, em còn nghi ngờ tôi?”
“Tôi không nghi ngờ anh, tôi chỉ không biết thứ thuốc này có tác dụng bao lâu!”
“Đủ để em cứu Lục Bách Phàm ra khỏi đây.”
Nghe được lời này, chân mày đang nhíu chặt của Tử Hi lại càng cau chặt hơn: “Thứ này vậy mà chỉ có tác dụng một tiếng?”
Còn thua cả thứ mà Phong Tố Cẩn dùng để bắt cóc cô!
Louis giận đến mức bật cười: “Em đánh giá bản thân mình cao như vậy!?”
Một tiếng? Một tiếng còn không đủ để cô chạy thoát thân chứ nói gì đến việc cứu Lục Bách Phàm!
Hai người mỗi người một câu mà tranh luận đến lúc tiến vào dinh thự.
Dù có chút hoài nghi căn dinh thự lớn như vậy mà chỉ có hai tên canh gác nhưng cứu Lục Bách Phàm mới là điều phải ưu tiên lúc này.
Lục Hàn Đông quay lại phòng làm việc sau khi đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện ở công ty. Vừa bước vào, sự yên tĩnh đến lạ thường khiến cậu ta không khỏi nhíu mày.
Lục Hàn Đông gọi lớn: “Vịt thối?”
Không một ai trả lời, đúng lúc cậu ta định gọi thêm lần nữa thì chợt nhìn thấy chiếc ghế cạnh bàn làm việc bị dịch chuyển một khoảng nhỏ. Như đoán được gì đó, Lục Hàn Đông lập tức tiến tới mở máy tính lên.
Tin nhắn đã được xem qua, là báo cáo mới nhất về tung tích của Lục Bách Phàm. Điều cậu ta lo lắng nhất cũng đã xảy ra, cậu ta quá sơ suất khi không cẩn thận khóa máy tính trước khi rời khỏi phòng làm việc, nếu Tử Hi thật sự đến đó, mọi kế hoạch sẽ bị đổ bể.
Ngay khi Lục Hàn Đông còn đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, điện thoại lại nhận được thông báo từ Lưu quản gia: “Cậu chủ, xảy ra chuyện rồi! Có người tập kích chúng ta!!!”
Lúc Lục Hàn Đông nhận được tin nhắn thì bên này Lục gia, một cuộc hội ngộ đã bắt đầu diễn ra.
Để sớm có thể tìm ra tung tích Lục Bách Phàm, Ngụy lão gia đã cho tất cả thủ hạ đi điều tra, lại thêm chuyện của gia tộc khiến ông quên bén đi mất nơi này không có lấy một tên lính đặc nhiệm.
Những tên lính thường được thuê để bảo vệ đều đã bị khống chế, đám người kia không biết từ lúc nào đã bao vây toàn bộ căn biệt tự. Ngụy lão gia cùng mọi người bị dồn vào một vòng tròn trong phòng khách.
Đúng lúc này, từ phía cửa một tràng âm thanh của tiếng bước chân vang lên.
Hình ảnh một người phụ nữ với dáng người gầy gò nhưng sống lưng thăng tấp, mái tóc dài được búi gọn đang từng bước xuất hiện trước mắt bọn họ.
Ngụy lão gia nhìn người kia, có chút cảm thấy thân thuộc nhưng không tài nào nhớ ra được.
Người phụ nữ trông thấy thái độ của ông, khẽ cười một cái rồi cất giọng nói đầy lạnh lẽo: “Ngụy Dịch, xem ra hơn bốn mươi năm qua ông sống rất tốt, hoàn toàn quên hết những chuyện trước đây rồi?”
Vừa mở miệng đã gọi thẳng tên ông một cách đầy hận ý như vậy, Ngụy lão gia có muốn không nhớ nữa cũng là không thể.
Ông nhìn người trước mặt, gọi một tiếng: “Minh Nghi.”
Tư Âm sau khi nghe được cái tên quen thuộc mà lại xa lạ này liền nở một nụ cười. Thế nhưng nụ cười này một chút cũng không mang theo độ ấm, bà ta xoay khẩu súng trong tay, chĩa thẳng vào Ngụy lão gia: “Tên cũng đã gọi rồi, bây giờ các người có thể yên tâm mà nhắm mắt!
…
Sau khi cùng nhóm Tiêu Hạo tách ra trong rừng, Louis và Tử Hi một đường thuận lợi tìm thấy tòa dinh thự nguy nga cũ kĩ được che lắp lọt thỏm giữa những táng cây khổng lồ.
Phía trước căn dinh thự, hai tên lính canh gác không ngừng đi qua đi lại, bọn chúng được trang bị vũ khí vô cùng công phu, nếu đối đầu trực diện e rằng khả năng cao sẽ thất thủ.
Tử Hi không mất nhiều thời gian suy nghĩ, trực tiếp dùng chân đá vào bụi cây bên cạnh.
Nhận thấy có động tĩnh, tên lính canh cảnh giác nói: “A Tam, mày ở đây canh chừng, tao qua đó xem có chuyện gì!”
Gã nói xong liền tiến tới bụi rậm, còn chưa kịp nhìn thấy gì thì “uỳnh” một cái ngã xuống đất. Tên còn lại đứng từ xa trong thấy cảnh tượng này thì nhanh chân chạy đến.
Nhưng thứ hắn ta chỉ kịp nhìn thấy là một đôi mắt sắt lạnh không chút độ ấm, sau đó cả cơ thể mất hết sức lực mà ngã xuống.
Tử Hi nhìn hai người nằm dưới chân, nhíu mày hỏi: “Anh chắc là thứ này có tác dụng không?”
Louis nhẹ nhàng xếp cái khăn trong tay lại: “Người cũng đã ngất rồi, em còn nghi ngờ tôi?”
“Tôi không nghi ngờ anh, tôi chỉ không biết thứ thuốc này có tác dụng bao lâu!”
“Đủ để em cứu Lục Bách Phàm ra khỏi đây.”
Nghe được lời này, chân mày đang nhíu chặt của Tử Hi lại càng cau chặt hơn: “Thứ này vậy mà chỉ có tác dụng một tiếng?”
Còn thua cả thứ mà Phong Tố Cẩn dùng để bắt cóc cô!
Louis giận đến mức bật cười: “Em đánh giá bản thân mình cao như vậy!?”
Một tiếng? Một tiếng còn không đủ để cô chạy thoát thân chứ nói gì đến việc cứu Lục Bách Phàm!
Hai người mỗi người một câu mà tranh luận đến lúc tiến vào dinh thự.
Dù có chút hoài nghi căn dinh thự lớn như vậy mà chỉ có hai tên canh gác nhưng cứu Lục Bách Phàm mới là điều phải ưu tiên lúc này.