Chương 10
"Thật ra không khí nhà bọn họ rất tốt, cha mẹ anh ấy đều rộng rãi, cũng rất quan tâm tôi. Nhưng tôi vẫn không muốn đến, không biết vì sao nữa." Chu Vi Quỳnh nói, tựa như bản thân cô cũng rất bối rối. Cát Tuấn Bân đang ở phía sau bóp vai cho cô, đề tài này tự Chu Vi Quỳnh nhắc tới, cậu không mấy hứng thú, cũng chẳng biết nên hùa theo hay phản bác, chỉ đành ừ một tiếng. Cậu mới đến nhà Lỗ Thuận Tâm ba lần, gia cảnh cũng tương tự nhà cậu, chỉ khác là cô không có mẹ, mẹ cô bỏ đi theo người khác.
"Sao cậu không nói gì?" Chu Vi Quỳnh quay đầu lại nhìn, Cát Tuấn Bân ngẩng đầu lên, ánh mắt cô cứ nhìn chăm chăm vào cậu, như thể buộc cậu phải đáp lời. Cát Tuấn Bân nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Hai người cãi nhau à?"
Chu Vi Quỳnh hài lòng, cô kiêu ngạo nói: "Tôi cùng Văn Gia Kỳ sao? Bọn tôi chưa từng cãi nhau."
Cát Tuấn Bân gật đầu rồi lại ừ một tiếng, bàn tay di chuyển tới cổ cô, vén mái tóc dài sang một bên rồi mới bắt đầu xoa bóp.
Chu Vi Quỳnh rất thích động tác vén tóc của cậu, không cần nhìn cô cũng có thể cảm nhận được cậu cẩn thận thế nào, tóc cô luồn qua những ngón tay của cậu, giống như lá cây yên tâm treo mình trên cành.
"Cậu với Lỗ Thuận Tâm có cãi nhau không?" Cô làm bộ lơ đãng rồi nhích lại gần, gáy cô dán sát lên bụng Cát Tuấn Bân, nơi này chính là chiếc gối kê đầu mềm mại nhất của cô, mang theo nhiệt độ ấm áp trên người cậu, khiến cô dần mất đi tỉnh táo.
Cát Tuấn Bân không phát hiện ra động tác của cô, cậu chỉ chuyên chú trả lời câu hỏi của cô, nói rằng mình không nhớ rõ.
Chu Vi Quỳnh vui mừng nhẹ nhõm.
"Sao lại không nhớ rõ?"
"Cô ấy có giận cũng chỉ im lặng không nói chuyện với tôi nữa."
"Chiến tranh lạnh à? Rồi cậu đi dỗ cô ấy?"
"Không dỗ, qua một chốc cô ấy sẽ bình thường trở lại."
"Tính tình Lỗ Thuận Tâm thật tốt, cậu phải chiều chuộng cô ấy."
"Cô ấy vốn không mềm mỏng như mấy người con gái khác."
"Đó là vì cô ấy thích cậu." Nói xong câu này bỗng dưng Chu Vi Quỳnh thấy hơi buồn bực, cô cố nén xúc cảm muốn quay đầu lại nhìn cậu.
Mà Cát Tuấn Bân ở phía sau cô khi nghe thấy câu đó sắc mặt cũng hơi cứng lại, trong lòng tự cho là không đúng. Mái tóc của Chu Vi Quỳnh giống như làn nước thấm vào áo quần cậu, cảm giác mát lạnh vờn quanh nơi bụng, cậu muốn tránh ra nhưng lại ngại di chuyển.
"Mát xa eo cho tôi một chút đi, gần đây phải ngồi nhiều." Chu Vi Quỳnh nói, cánh tay duỗi về phía sau vuốt ve eo mình, mu bàn tay khẽ sượt qua da thịt cậu.
Cát Tuấn Bân nói "được" rồi bước xuống giường.
Sau khi Chu Vi Quỳnh nằm xuống, Cát Tuấn Bân bắt đầu xoa bóp vị trí mà cô nói. Hôm nay cô mặc một bộ váy liền, không biết chất liệu gì, nhưng hơi trơn; dưới ánh đèn soi rọi, cậu vừa mát xa vừa lo ngại, sợ làm nhăn váy cô.
Qua một lát, Chu Vi Quỳnh nói: "Không phải chỗ đó."
Cát Tuấn Bân dừng lại, tay hơi dịch sang bên trái: "Chỗ này sao?"
Chu Vi Quỳnh cảm nhận một chút rồi nói: "Cũng không phải, qua bên phải một chút."
Cát Tuấn Bân làm theo lời cô, Chu Vi Quỳnh cảm giác được lực bàn tay cậu di chuyển trên eo mình, váy cô cọ xát lòng bàn tay cậu, da thịt bên dưới giống như bị tảng đá đè lên. Núi lửa tuôn trào, hồng thủy cuồn cuộn, Chu Vi Quỳnh chỉ thấy miệng lưỡi khát khô, cô không nhịn được mà nuốt xuống, giữa bầu không khí yên tĩnh trong phòng, âm thanh này càng thêm rõ ràng. Có lẽ Cát Tuấn Bân đã nghe thấy, nhưng cô không ngại chút nào, cô càng muốn hương vị của mình lan tỏa thật rộng, khiến cậu chẳng còn chỗ trốn.
"Là chỗ này à?" Giọng nói Cát Tuấn Bân căng thẳng, rốt cuộc cậu cũng nhận ra.
Ngược lại, Chu Vi Quỳnh càng thêm trấn tĩnh, cô nói: "Không phải, xuống một chút nữa."
Cát Tuấn Bân không nói gì, động tác có hơi do dự, cuối cùng, cậu vẫn nghe theo lời cô, bàn tay chậm rãi dịch xuống.
Trong nháy mắt, trái tim Chu Vi Quỳnh đập thình thịch, lỗ tai đỏ ửng, mí mắt cũng nóng lên.
Nhưng chỉ một lát sau, cô bình tĩnh trở lại, rồi nhàn nhạt nói: "Chính là chỗ đó, cậu xoa bóp đi."
Cát Tuấn Bân không lên tiếng, cậu im lặng suốt cả quá trình, Chu Vi Quỳnh cũng không mở miệng nữa, chỉ cảm nhận lực tay cậu càng lúc càng mạnh, càng nóng hổi.
Chu Vi Quỳnh thầm nghĩ, Sisyphus mỗi ngày đẩy tảng đá lên núi, rồi lại trơ mắt nhìn nó lăn xuống, ngày nào cũng trải qua hân hoan rồi tuyệt vọng; mà chuyện cô đang làm cũng tương tự như vậy, chẳng qua, tảng đá mà cô muốn đẩy là Cát Tuấn Bân, cô muốn leo lên ngọn núi kia, chỉ mình cô hay biết. Rồi cô sẽ rơi vào kết cục giống như Sisyphus ư?
Dĩ nhiên sẽ không, Chu Vi Quỳnh sung sướng suy nghĩ, Sisyphus phạm sai lầm, nhưng cô có làm sai gì đâu?
Hôm nay Lỗ Thuận Tâm ở nhà cả một ngày, buổi trưa chỉ ăn một trái bắp mà vẫn không thấy đói. Hơn 9 giờ tối, nghe thấy náo nhiệt dưới đường phố, cô mới có chút thèm ăn, không nhịn được nên đi xuống mua xiên nướng. Vốn định đợi Cát Tuân Bân về ăn chung, nhưng hôm nay cậu tan làm trễ quá, cô không chờ được nên đã ăn trước, chừa lại cho cậu một ít. Thế mà lúc Cát Tuấn Bân trở về, cậu chẳng thèm ăn một miếng nào, còn chê trong phòng có mùi.
"Em còn ăn không? Không ăn nữa thì anh mang đi vứt đây, ăn xong sao lại không biết vứt rác thế này?" Cậu cầm túi xiên nướng, hỏi cô.
Lỗ Thuận Tâm thấy hơi tiếc, cô nói: "Trong đó còn có ít xiên thịt dê đó, anh không ăn thật sao?"
Cát Tuấn Bân chỉ liếc cô một cái.
Thấy bộ dạng của cậu như vậy, Lỗ Thuận Tâm cũng không vui vẻ gì, cô đoạt lại túi thịt: "Không ăn thì thôi, em tự ăn!"
Cát Tuấn Bân không nói gì, cậu cởi quần áo đi tắm.
Lỗ Thuận Tâm ăn xong phần thịt nướng hai người thì thở phì phò, bụng căng trướng khiến cô phải lên giường ngồi nghỉ, một tay chống trên giường một tay đặt lên bụng. Lúc mới ăn còn thấy ngon miệng, bây giờ chỉ thấy ngấy, cô há miệng thở một hơi, mùi hương xộc lên tới mũi. Cô có chút hối hận, biết thế nên nghe lời Cát Tuấn Bân mà vứt đi.
"Nhìn em lúc này cứ như thai phụ vậy." Cát Tuấn Bân vừa tắm xong, bước ra thì bắt gặp bộ dạng này của cô, cậu bật cười, học theo cô vỗ vỗ bụng mình, trên người chỉ mặc mỗi quần ngủ.
Lỗ Thuận Tâm trừng mắt nhìn cậu một cái rồi quay đi, cô còn nhớ mình vẫn đang giận dỗi.
Cát Tuấn Bân đi đến trước mặt cô, nhìn cô một chốc rồi đột nhiên giữ chặt tay cô, ấn lên hạ thân mình.
Lỗ Thuận Tâm vung tay ra, tức giận nói: "Anh có bệnh hả!"
"Sao anh lại có bệnh?" Cát Tuấn Bân lại nắm lấy tay cô.
Lỗ Thuận Tâm không chịu, hai người giằng co tại chỗ.
"Coi chừng em nôn lên người anh đó."
"Em nôn đi, nôn xong thì anh tắm lại lần nữa."
Lỗ Thuận Tâm không nhịn được cười, cô mắng: "Đúng là không biết xấu hổ, không chê cả người em toàn mùi thịt nướng sao?"
"Không chê." Cát Tuấn Bân dùng sức chế trụ cô, bắt đầu hôn hít.
Lỗ Thuận Tâm nhìn cậu, sắc mặt không tốt lắm, đôi mắt vẫn lãnh đạm như cũ.
Cát Tuấn Bân không phát hiện ra, mỗi lần làm chuyện này, Lỗ Thuận Tâm đều cảm thấy cậu giống như con chó hoang dưới lầu. Nếu cậu có một chiếc lưỡi dài, nhất định sẽ khò khè, vươn tới liếm láp lấy lòng cô. Hôm nay cô còn không nhìn thấy con chó trắng hay gặp ở dưới lầu đâu, Lỗ Thuận Tâm đang miên man suy nghĩ, giường kẽo kẹt vang lên, mồ hôi nhễ nhại rơi xuống, cô quay đầu đi, tránh để rơi vào mắt; ban nãy cậu tắm cũng chẳng ích gì.
Nhìn Cát Tuấn Bân trầm mê như thế, Lỗ Thuận Tâm lại hoài nghi không biết mình có vấn đề gì hay không. Cô không biết chuyện này thì có gì vui sướng, thỉnh thoảng nhìn phản ứng của Cát Tuấn Bân cô sẽ thấy thỏa mãn. Cái thỏa mãn này không bởi vì cậu làm gì cho cô, mà giống như cô khống chế được cậu, biến cậu thành một thứ đồ vật thuộc sở hữu của mình. Ngoài cảm giác đó ra, phần lớn thời gian cô đều xuất thần, chỉ cảm thấy vừa nóng vừa nhột, muốn kết thúc thật nhanh để đi tắm.
Tắm rửa xong, Cát Tuấn Bân không lại gần cô mà nằm cách một khoảng xa, tựa như tất thảy chỉ là giấc mộng của riêng cô, chẳng liên quan gì đến cậu. Nhưng lúc này cô cần cậu hơn hết, cảm giác mất mát tràn ngập tâm trí cô, khiến cô thấy mình như miếng giấy vệ sinh bị cậu chùi miệng xong thì vứt bỏ. Cô muốn nổi giận, nhưng không tài nào làm được, chỉ biết trở mình đưa lưng về phía cậu, ngay cả ngón chân cũng không thèm đụng vào người cậu. Cứ như thế, bọn họ giống như mới vừa cãi vã, còn đang chán chường lẫn nhau.
Lỗ Thuận Tâm bất chợt thấy tò mò, phải chăng những người khác cũng giống như bọn họ? Phải chăng những cặp tình nhân trên thế giới này đều trải qua điều tương tự?
Trước tiên cô nghĩ tới Lăng Hiểu Linh, nhưng cô ấy đâu có bạn trai, và cô cũng chẳng muốn nghĩ tới cô ấy theo hướng này, như thế là đang xúc phạm người ta.
Cô tiếp tục trầm ngâm suy tư, rốt cuộc cũng nghĩ tới được một người khác, Chu Vi Quỳnh.
Phải, chính là Chu Vi Quỳnh! Lỗ Thuận Tâm hào hứng, không hề thấy áy náy. Lúc làm chuyện này Chu Vi Quỳnh sẽ nghĩ gì nhỉ? Cô ấy có thấy thích thú không? Không biết vì lý do gì, Lỗ Thuận Tâm nghĩ rằng câu trả lời là có.
Còn Văn Gia Kỳ nữa, anh ta có giống như Cát Tuấn Bân không? Có đối xử với Chu Vi Quỳnh như những gì Cát Tuấn Bân làm với cô không?
Bọn họ bắt đầu như thế nào? Rồi lại kết thúc ra sao? Lúc nằm trên giường, hai người họ ôm lấy nhau chăng?
Nhất định rồi, Lỗ Thuận Tâm tự hỏi tự đáp, bọn họ chắc chắn không giống như cô và Cát Tuấn Bân.
Mong rằng, bọn họ đừng giống như chúng ta.
Mi mắt Lỗ Thuận Tâm khẽ run, cô không nhịn được mà âm thầm cầu nguyện. Rồi vùi mặt xuống gối, hi vọng ngày mai tỉnh dậy cô sẽ trở lại bình thường, quên đi hết tất thảy.
"Sao cậu không nói gì?" Chu Vi Quỳnh quay đầu lại nhìn, Cát Tuấn Bân ngẩng đầu lên, ánh mắt cô cứ nhìn chăm chăm vào cậu, như thể buộc cậu phải đáp lời. Cát Tuấn Bân nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Hai người cãi nhau à?"
Chu Vi Quỳnh hài lòng, cô kiêu ngạo nói: "Tôi cùng Văn Gia Kỳ sao? Bọn tôi chưa từng cãi nhau."
Cát Tuấn Bân gật đầu rồi lại ừ một tiếng, bàn tay di chuyển tới cổ cô, vén mái tóc dài sang một bên rồi mới bắt đầu xoa bóp.
Chu Vi Quỳnh rất thích động tác vén tóc của cậu, không cần nhìn cô cũng có thể cảm nhận được cậu cẩn thận thế nào, tóc cô luồn qua những ngón tay của cậu, giống như lá cây yên tâm treo mình trên cành.
"Cậu với Lỗ Thuận Tâm có cãi nhau không?" Cô làm bộ lơ đãng rồi nhích lại gần, gáy cô dán sát lên bụng Cát Tuấn Bân, nơi này chính là chiếc gối kê đầu mềm mại nhất của cô, mang theo nhiệt độ ấm áp trên người cậu, khiến cô dần mất đi tỉnh táo.
Cát Tuấn Bân không phát hiện ra động tác của cô, cậu chỉ chuyên chú trả lời câu hỏi của cô, nói rằng mình không nhớ rõ.
Chu Vi Quỳnh vui mừng nhẹ nhõm.
"Sao lại không nhớ rõ?"
"Cô ấy có giận cũng chỉ im lặng không nói chuyện với tôi nữa."
"Chiến tranh lạnh à? Rồi cậu đi dỗ cô ấy?"
"Không dỗ, qua một chốc cô ấy sẽ bình thường trở lại."
"Tính tình Lỗ Thuận Tâm thật tốt, cậu phải chiều chuộng cô ấy."
"Cô ấy vốn không mềm mỏng như mấy người con gái khác."
"Đó là vì cô ấy thích cậu." Nói xong câu này bỗng dưng Chu Vi Quỳnh thấy hơi buồn bực, cô cố nén xúc cảm muốn quay đầu lại nhìn cậu.
Mà Cát Tuấn Bân ở phía sau cô khi nghe thấy câu đó sắc mặt cũng hơi cứng lại, trong lòng tự cho là không đúng. Mái tóc của Chu Vi Quỳnh giống như làn nước thấm vào áo quần cậu, cảm giác mát lạnh vờn quanh nơi bụng, cậu muốn tránh ra nhưng lại ngại di chuyển.
"Mát xa eo cho tôi một chút đi, gần đây phải ngồi nhiều." Chu Vi Quỳnh nói, cánh tay duỗi về phía sau vuốt ve eo mình, mu bàn tay khẽ sượt qua da thịt cậu.
Cát Tuấn Bân nói "được" rồi bước xuống giường.
Sau khi Chu Vi Quỳnh nằm xuống, Cát Tuấn Bân bắt đầu xoa bóp vị trí mà cô nói. Hôm nay cô mặc một bộ váy liền, không biết chất liệu gì, nhưng hơi trơn; dưới ánh đèn soi rọi, cậu vừa mát xa vừa lo ngại, sợ làm nhăn váy cô.
Qua một lát, Chu Vi Quỳnh nói: "Không phải chỗ đó."
Cát Tuấn Bân dừng lại, tay hơi dịch sang bên trái: "Chỗ này sao?"
Chu Vi Quỳnh cảm nhận một chút rồi nói: "Cũng không phải, qua bên phải một chút."
Cát Tuấn Bân làm theo lời cô, Chu Vi Quỳnh cảm giác được lực bàn tay cậu di chuyển trên eo mình, váy cô cọ xát lòng bàn tay cậu, da thịt bên dưới giống như bị tảng đá đè lên. Núi lửa tuôn trào, hồng thủy cuồn cuộn, Chu Vi Quỳnh chỉ thấy miệng lưỡi khát khô, cô không nhịn được mà nuốt xuống, giữa bầu không khí yên tĩnh trong phòng, âm thanh này càng thêm rõ ràng. Có lẽ Cát Tuấn Bân đã nghe thấy, nhưng cô không ngại chút nào, cô càng muốn hương vị của mình lan tỏa thật rộng, khiến cậu chẳng còn chỗ trốn.
"Là chỗ này à?" Giọng nói Cát Tuấn Bân căng thẳng, rốt cuộc cậu cũng nhận ra.
Ngược lại, Chu Vi Quỳnh càng thêm trấn tĩnh, cô nói: "Không phải, xuống một chút nữa."
Cát Tuấn Bân không nói gì, động tác có hơi do dự, cuối cùng, cậu vẫn nghe theo lời cô, bàn tay chậm rãi dịch xuống.
Trong nháy mắt, trái tim Chu Vi Quỳnh đập thình thịch, lỗ tai đỏ ửng, mí mắt cũng nóng lên.
Nhưng chỉ một lát sau, cô bình tĩnh trở lại, rồi nhàn nhạt nói: "Chính là chỗ đó, cậu xoa bóp đi."
Cát Tuấn Bân không lên tiếng, cậu im lặng suốt cả quá trình, Chu Vi Quỳnh cũng không mở miệng nữa, chỉ cảm nhận lực tay cậu càng lúc càng mạnh, càng nóng hổi.
Chu Vi Quỳnh thầm nghĩ, Sisyphus mỗi ngày đẩy tảng đá lên núi, rồi lại trơ mắt nhìn nó lăn xuống, ngày nào cũng trải qua hân hoan rồi tuyệt vọng; mà chuyện cô đang làm cũng tương tự như vậy, chẳng qua, tảng đá mà cô muốn đẩy là Cát Tuấn Bân, cô muốn leo lên ngọn núi kia, chỉ mình cô hay biết. Rồi cô sẽ rơi vào kết cục giống như Sisyphus ư?
Dĩ nhiên sẽ không, Chu Vi Quỳnh sung sướng suy nghĩ, Sisyphus phạm sai lầm, nhưng cô có làm sai gì đâu?
Hôm nay Lỗ Thuận Tâm ở nhà cả một ngày, buổi trưa chỉ ăn một trái bắp mà vẫn không thấy đói. Hơn 9 giờ tối, nghe thấy náo nhiệt dưới đường phố, cô mới có chút thèm ăn, không nhịn được nên đi xuống mua xiên nướng. Vốn định đợi Cát Tuân Bân về ăn chung, nhưng hôm nay cậu tan làm trễ quá, cô không chờ được nên đã ăn trước, chừa lại cho cậu một ít. Thế mà lúc Cát Tuấn Bân trở về, cậu chẳng thèm ăn một miếng nào, còn chê trong phòng có mùi.
"Em còn ăn không? Không ăn nữa thì anh mang đi vứt đây, ăn xong sao lại không biết vứt rác thế này?" Cậu cầm túi xiên nướng, hỏi cô.
Lỗ Thuận Tâm thấy hơi tiếc, cô nói: "Trong đó còn có ít xiên thịt dê đó, anh không ăn thật sao?"
Cát Tuấn Bân chỉ liếc cô một cái.
Thấy bộ dạng của cậu như vậy, Lỗ Thuận Tâm cũng không vui vẻ gì, cô đoạt lại túi thịt: "Không ăn thì thôi, em tự ăn!"
Cát Tuấn Bân không nói gì, cậu cởi quần áo đi tắm.
Lỗ Thuận Tâm ăn xong phần thịt nướng hai người thì thở phì phò, bụng căng trướng khiến cô phải lên giường ngồi nghỉ, một tay chống trên giường một tay đặt lên bụng. Lúc mới ăn còn thấy ngon miệng, bây giờ chỉ thấy ngấy, cô há miệng thở một hơi, mùi hương xộc lên tới mũi. Cô có chút hối hận, biết thế nên nghe lời Cát Tuấn Bân mà vứt đi.
"Nhìn em lúc này cứ như thai phụ vậy." Cát Tuấn Bân vừa tắm xong, bước ra thì bắt gặp bộ dạng này của cô, cậu bật cười, học theo cô vỗ vỗ bụng mình, trên người chỉ mặc mỗi quần ngủ.
Lỗ Thuận Tâm trừng mắt nhìn cậu một cái rồi quay đi, cô còn nhớ mình vẫn đang giận dỗi.
Cát Tuấn Bân đi đến trước mặt cô, nhìn cô một chốc rồi đột nhiên giữ chặt tay cô, ấn lên hạ thân mình.
Lỗ Thuận Tâm vung tay ra, tức giận nói: "Anh có bệnh hả!"
"Sao anh lại có bệnh?" Cát Tuấn Bân lại nắm lấy tay cô.
Lỗ Thuận Tâm không chịu, hai người giằng co tại chỗ.
"Coi chừng em nôn lên người anh đó."
"Em nôn đi, nôn xong thì anh tắm lại lần nữa."
Lỗ Thuận Tâm không nhịn được cười, cô mắng: "Đúng là không biết xấu hổ, không chê cả người em toàn mùi thịt nướng sao?"
"Không chê." Cát Tuấn Bân dùng sức chế trụ cô, bắt đầu hôn hít.
Lỗ Thuận Tâm nhìn cậu, sắc mặt không tốt lắm, đôi mắt vẫn lãnh đạm như cũ.
Cát Tuấn Bân không phát hiện ra, mỗi lần làm chuyện này, Lỗ Thuận Tâm đều cảm thấy cậu giống như con chó hoang dưới lầu. Nếu cậu có một chiếc lưỡi dài, nhất định sẽ khò khè, vươn tới liếm láp lấy lòng cô. Hôm nay cô còn không nhìn thấy con chó trắng hay gặp ở dưới lầu đâu, Lỗ Thuận Tâm đang miên man suy nghĩ, giường kẽo kẹt vang lên, mồ hôi nhễ nhại rơi xuống, cô quay đầu đi, tránh để rơi vào mắt; ban nãy cậu tắm cũng chẳng ích gì.
Nhìn Cát Tuấn Bân trầm mê như thế, Lỗ Thuận Tâm lại hoài nghi không biết mình có vấn đề gì hay không. Cô không biết chuyện này thì có gì vui sướng, thỉnh thoảng nhìn phản ứng của Cát Tuấn Bân cô sẽ thấy thỏa mãn. Cái thỏa mãn này không bởi vì cậu làm gì cho cô, mà giống như cô khống chế được cậu, biến cậu thành một thứ đồ vật thuộc sở hữu của mình. Ngoài cảm giác đó ra, phần lớn thời gian cô đều xuất thần, chỉ cảm thấy vừa nóng vừa nhột, muốn kết thúc thật nhanh để đi tắm.
Tắm rửa xong, Cát Tuấn Bân không lại gần cô mà nằm cách một khoảng xa, tựa như tất thảy chỉ là giấc mộng của riêng cô, chẳng liên quan gì đến cậu. Nhưng lúc này cô cần cậu hơn hết, cảm giác mất mát tràn ngập tâm trí cô, khiến cô thấy mình như miếng giấy vệ sinh bị cậu chùi miệng xong thì vứt bỏ. Cô muốn nổi giận, nhưng không tài nào làm được, chỉ biết trở mình đưa lưng về phía cậu, ngay cả ngón chân cũng không thèm đụng vào người cậu. Cứ như thế, bọn họ giống như mới vừa cãi vã, còn đang chán chường lẫn nhau.
Lỗ Thuận Tâm bất chợt thấy tò mò, phải chăng những người khác cũng giống như bọn họ? Phải chăng những cặp tình nhân trên thế giới này đều trải qua điều tương tự?
Trước tiên cô nghĩ tới Lăng Hiểu Linh, nhưng cô ấy đâu có bạn trai, và cô cũng chẳng muốn nghĩ tới cô ấy theo hướng này, như thế là đang xúc phạm người ta.
Cô tiếp tục trầm ngâm suy tư, rốt cuộc cũng nghĩ tới được một người khác, Chu Vi Quỳnh.
Phải, chính là Chu Vi Quỳnh! Lỗ Thuận Tâm hào hứng, không hề thấy áy náy. Lúc làm chuyện này Chu Vi Quỳnh sẽ nghĩ gì nhỉ? Cô ấy có thấy thích thú không? Không biết vì lý do gì, Lỗ Thuận Tâm nghĩ rằng câu trả lời là có.
Còn Văn Gia Kỳ nữa, anh ta có giống như Cát Tuấn Bân không? Có đối xử với Chu Vi Quỳnh như những gì Cát Tuấn Bân làm với cô không?
Bọn họ bắt đầu như thế nào? Rồi lại kết thúc ra sao? Lúc nằm trên giường, hai người họ ôm lấy nhau chăng?
Nhất định rồi, Lỗ Thuận Tâm tự hỏi tự đáp, bọn họ chắc chắn không giống như cô và Cát Tuấn Bân.
Mong rằng, bọn họ đừng giống như chúng ta.
Mi mắt Lỗ Thuận Tâm khẽ run, cô không nhịn được mà âm thầm cầu nguyện. Rồi vùi mặt xuống gối, hi vọng ngày mai tỉnh dậy cô sẽ trở lại bình thường, quên đi hết tất thảy.