Chương 9
Chu Vi Quỳnh phát hiện gần đây tâm trạng của Văn Gia Kỳ rất tốt, lúc bước vào còn ngâm nga bài hát, nhìn thấy cô thì mỉm cười, cả người toát ra dáng vẻ thoải mái.
"Hôm nay em về sớm vậy?" Anh vừa nói vừa mở tủ lạnh lấy chai nước: "Mai em rảnh không? Cha mẹ anh bảo chúng ta đến ăn cơm."
Chu Vi Quỳnh không trả lời, mà tò mò hỏi anh: "Gần đây anh có chuyện vui gì à?"
Văn Gia Kỳ có chút kinh ngạc nhìn cô: "Chuyện vui? Chuyện vui gì cơ?"
Cô ôm anh từ đằng sau: "Em cảm nhận được tâm trạng anh phơi phới."
Văn Gia Kỳ đứng lên, xoay người ôm cô vào lòng, dịu dàng vuốt tóc cô: "Anh vui vẻ như vậy còn không phải vì nhìn thấy em hay sao. Dạo đây em còn bận hơn anh nữa, cả ngày chẳng thấy em đâu."
Hai tay cô ôm eo anh, Chu Vi Quỳnh ngẩng mặt nhìn anh, nói: "Em không tin đâu."
"Không tin sao?" Anh nhướng mày, vòng tay bỗng nhiên siết chặt cô, nhấc cô lên khỏi mặt đất.
Cô bật cười rồi hét lên, tay vỗ vỗ người anh: "Buông tay buông tay, xương sườn em sắp bị anh ôm gãy rồi."
Văn Gia Kỳ nhấc cả người cô lên, cười hỏi: "Bây giờ tin chưa?"
Chu Vi Quỳnh ôm chặt cổ anh, vội vàng gật đầu: "Tin rồi! Mau thả em xuống!"
Lúc này anh mới buông tay ra, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Sau khi đứng vững vàng, Chu Vi Quỳnh không thèm để ý anh, cô chạy tới chỗ bàn ăn. Văn Gia Kỳ mỉm cười, bước ra sofa, ngồi xuống.
Chu Vi Quỳnh không đi theo, cô kéo ghế bàn ăn ra ngồi, nhìn anh từ một khoảng xa.
Anh mở một quyển tạp chí ra đọc.
Cô còn nhớ tới chuyện anh nhắc tới ban nãy, nhưng cô chưa quyết định được có muốn đi hay không, nên đành hỏi: "Cha mẹ anh dạo này khỏe chứ?"
Anh đáp: "Vẫn như mọi khi thôi. Hai ngày trước mẹ anh bảo chúng ta về ăn cơm, bà ấy sẽ làm món canh hầm đặc biệt, còn nghiên cứu thực phẩm bổ dưỡng mỗi ngày, có vẻ rất tâm đắc."
Chu Vi Quỳnh nói: "Vậy thì tốt rồi, vừa làm điều mình thích, vừa giúp sinh hoạt tuổi già phong phú hơn, chúng ta còn được dính thơm lây, có lộc ăn."
Văn Gia Kỳ lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn tạp chí chăm chú: "Nhìn phản ứng của chị anh thì xem ra không có lộc ăn đâu."
Chu Vi Quỳnh nói đùa: "Chẳng lẽ là món ăn hắc ám trong truyền thuyết sao? Vậy mà anh còn bảo em đến ăn?"
Văn Gia Kỳ thuận miệng nói: "Em không ăn thì ai ăn."
Lời này lập tức khiến Chu Vi Quỳnh nhớ tới những khi cô gặp mặt người nhà của anh, bọn họ đều nho nhã lễ độ, nhưng không hiểu sao cô chỉ thấy gượng gạo, thậm chí cô có thể tưởng tượng được những vấn đề sẽ xảy tới nếu ngày mai cô đến gặp bọn họ. Chu Vi Quỳnh hạ quyết tâm, nhìn bộ dạng chẳng biết gì của Văn Gia Kỳ lúc này, trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác khoái chí như được trả thù.
Cô nói: "Em cũng muốn đi lắm, nhưng ngày mai em có việc rồi, không đi được."
Văn Gia Kỳ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Chu Vi Quỳnh, thật ra cô đâu cần phải như thế, từ trước đến nay anh luôn thấu hiểu và ủng hộ công việc của cô.
"Vậy lần sau lại nói, dù sao em cũng không chạy đi đâu được." Anh dịu dàng nói rồi đứng dậy đi vào toilet.
Chu Vi Quỳnh nhìn theo anh, khi cửa nhà vệ sinh đóng lại, biểu tình tiếc nuối trên mặt cô cũng biến mất, cô lấy điện thoại ra, mở tin nhắn lên xem.
"Ngày mai cậu đi làm chứ?" Đây là tin nhắn cô gửi, qua một lúc, cô mới nhận được tin hồi đáp.
"Có." Cát Tuấn Bân trả lời như vậy.
"Vậy lát nữa tôi ghé tìm cậu mát-xa." Ngón tay cô ngập ngừng mấy phút rồi mới gõ được hai chữ "mát-xa" này.
Lần này Cát Tuấn Bân nhắn lại một chữ "Được" rất nhanh, sau đó còn nhắn thêm lời cảm ơn.
Chu Vi Quỳnh bật cười, cậu trai Cát Tuấn Bân này còn hướng nội hơn rất nhiều thanh thiếu niên cô từng gặp. Làm công việc thế này nhưng dường như lúc nào cũng lảng tránh ánh mắt người khác, dáng vẻ có chút thần bí, khiến người ta không khỏi tò mò. Cách nhắn tin cũng chẳng giống giới trẻ ngày nay, không dùng icon, nhãn dán gì, tựa như những gì cậu gửi là tất cả trong suy nghĩ. Dĩ nhiên không phải như vậy, làm gì có ai trên đời ngay thẳng thế. Chẳng qua, Chu Vi Quỳnh thích bộ dạng trầm mặc của Cát Tuấn Bân, cô thích nhìn vào những câu chữ ngắn ngủi đó mà tìm kiếm quá khứ của cậu, và cả trái tim cậu.
Thứ bảy, Văn Gia Kỳ về nhà, Văn Gia Tú mở cửa cho anh, thấy anh đi một mình thì hỏi: "Chu Vi Quỳnh đâu rồi? Sao em ấy không tới?"
Văn Gia Kỳ đang định trả lời, bỗng anh nhăn mày, vẻ mặt đầy bất mãn: "Trên người chị sao nồng mùi thuốc lá vậy?"
Văn Gia Tú cười nói: "Nước hoa mới ra đó, mùi khói thuốc." Nhìn cặp lông mày nhíu chặt trên mặt em trai, cô càng thêm đắc ý, duỗi tay ra trước mũi Văn Gia Kỳ: "Thơm không?"
Văn Gia Kỳ lập tức hất tay chị gái ra, lui về sau một bước: "Chị cho rằng cha mẹ sẽ tin sao? Chị không nhớ cha không ngửi được mùi khói thuốc hả?"
Văn Gia Tú liếc anh một cái: "Ngửi kiểu gì thì đây vẫn là mùi nước hoa thôi, tin hay không thì tùy."
Văn Gia Kỳ không còn gì để nói, Văn Gia Tú cũng không để tâm, cô trở lại sofa xem ti vi tiếp, còn cười ra tiếng, mặc kệ em trai mình ngồi xụ mặt bên kia.
Một lúc sau, Tần Mậu Quân bước ra từ phòng bếp, nhìn thấy con trai, bà hỏi một câu vô cùng quen thuộc.
"Sao con tới một mình? Tiểu Chu đâu rồi?"
"Cô ấy bận đi làm, lần sau sẽ đến nếm thử tay nghề của mẹ." Văn Gia Kỳ đáp, anh nhìn Văn Gia Tú, sau đó đứng lên đi theo Tần Mậu Quân vào phòng bếp.
"Vậy con nếm thử món canh này đi, mẹ hầm từ 7 giờ sáng lận đó." Tần Mậu Quân đưa muỗng tới trước miệng anh, ánh nhìn vô cùng tha thiết.
Văn Gia Kỳ đành phải nếm thử một ngụm, vị đắng chát lập tức tràn xuống cổ họng, anh vội vàng nuốt ực, không dám thưởng thức.
"Thế nào? Mặn à?"
"Không mặn, vừa ăn." Văn Gia Kỳ nói, sắc mặt không hề thay đổi.
Nếm xong một muỗng canh, anh nhanh chân chạy ra ngoài, Văn Gia Tú nhìn sắc mặt em trai liền hiểu rõ: "Chị nói không sai mà."
Văn Gia Kỳ không đáp cô, anh rót một ly nước đầy, vị đắng nồng còn thoang thoảng trong miệng.
"Chị nghi mẹ nấu hoàng liên trong nồi canh đó, mấy hôm trước chị thấy mẹ nấu nước hoàng liên uống, nói là giúp hạ sốt, không biết nghe ai chỉ."
Văn Gia Kỳ ngậm một hớp nước súc trong miệng, Văn Gia Tú ở một bên vui vẻ xem kịch.
Món canh này lúc bưng lên bàn cũng không ai động tới, ngay cả Tần Mậu Quân cũng chỉ nếm thử một muỗng, sau đó chẳng thấy ăn nữa.
Văn Gia Tú liền hỏi: "Sao mẹ không ăn canh đi?"
Tần Mậu Quân làm như không nghe thấy, bà cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Văn Gia Tú nhếch miệng cười, sau đó quay sang nói với Văn Trọng Đạt: "Cha, hay cha ăn thử canh xem, mẹ đặc biệt hầm món canh này cho cha đó, cha không thử à?"
Chị ta điên rồi, Văn Gia Kỳ nghĩ. Từ lúc Văn Gia Tú về nước, cô giống như biến thành một người khác, bây giờ thú vui lớn nhất của cô là khiến người thân đau khổ.
Trước lời khiêu khích trắng trợn của con gái, Văn Trọng Đạt không phản ứng gì lớn, ông từ tốn gắp đồ ăn rồi nói: "Con không thích thì không cần phải ăn, cũng không cần xen vào chuyện người khác ăn hay không. Cha đã dạy con từ hồi tiểu học rồi, thứ mình không muốn, đừng đẩy sang cho người khác."
Văn Gia Tú bật cười: "Chức danh giáo sư của cha quả không ngoa, suốt ngày toàn nói danh ngôn, con đúng là được hưởng lợi."
Văn Trọng Đạt nghiêm túc nói: "Được hưởng lợi và được dạy dỗ là hai việc khác nhau."
Văn Gia Tú tựa hồ sợ hãi: "Cha có ý gì, con đều nghe theo cha mà. Trong căn nhà này cha là lớn nhất, mọi chuyện đều do cha làm chủ."
Cô bật ngón tay cái khen ngợi, ngón tay suýt nữa chạm vào mặt Văn Trọng Đạt, nhưng ông vẫn vô cùng bình thản, tay cầm đũa vững vàng, giống như chuyện này chẳng đáng là gì, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay ông.
Văn Gia Kỳ không lên tiếng, lúc đầu anh còn ngăn Văn Gia Tú lại, nhưng sau này mới phát hiện ra anh chỉ cần tiếp một lời, chị ta sẽ càng thêm hăng say.
"Gia Kỳ, con ăn món này không? Món con thích đó." Tần Mậu Quân không dám đụng tới con gái, đành quay sang bắt chuyện với con trai. Văn Gia Kỳ nhìn thấy bộ dạng bà như vậy thì chỉ thấy khó chịu, nhưng Tần Mậu Quân tập mãi cũng quen. Bà nói: "Mấy đứa trẻ bọn con sợ phiền toái, suốt ngày ăn đồ bên ngoài, vừa dầu mỡ vừa không rõ nguồn gốc. Đồ ăn nhà làm mới an tâm được, còn dinh dưỡng nữa, Tiểu Chu nên học nấu ăn thôi, sau khi kết hôn cũng phải biết làm cơm chứ."
Văn Gia Kỳ còn chưa nói gì, Văn Gia Tú đã xen vào: "Học làm gì? Bọn nó đâu phải không thuê nổi quản gia." Cô nhìn Tần Mậu Quân, như đang chờ mẹ mình phản bác.
Nhưng Tần Mậu Quân không nhìn cô, vẫn nói chuyện với Văn Gia Kỳ: "Còn nữa, sao công việc của Tiểu Chu tăng ca suốt vậy? Tăng ca nhiều không tốt cho sức khỏe, mẹ thấy trên mạng nói bây giờ nhiều người trẻ mắc vấn đề tâm lý do tăng ca nhiều, áp lực quá lớn. Hay con đổi chỗ làm cho con bé đi? Đưa vào làm trong công ty của con ấy, chắc có việc mà đúng không?"
Văn Gia Tú làm rơi một chiếc đũa, va vào đĩa một tiếng giòn vang, Văn Gia Kỳ không nhịn được mà quay sang nhìn cô.
"Gia Kỳ?" Tần Mậu Quân gọi.
Anh lấy lại tinh thần, vội đáp: "Mẹ vừa nói gì vậy?"
"Mẹ bảo đưa Vi Quỳnh tới công ty con làm đi."
Văn Gia Kỳ cười đáp: "Cô ấy không chịu đâu, huống hồ chuyên ngành của cô ấy cũng không đúng với bên con."
"Xếp cho con bé việc văn thư là được mà! Ngồi văn phòng gõ máy tính, đều như nhau cả thôi, còn nhẹ nhàng nữa."
Văn Gia Tú lại xen vào: "Chỉ có mẹ mới thấy giống."
Lần này Tần Mậu Quân chẳng nhịn được nữa, sắc mặt bà không tốt lắm, chưa kịp mở miệng, Văn Trọng Đạt đã nói: "Những chuyện nay cứ để bọn trẻ tự bàn bạc, bà quản làm gì, đều đã hơn ba mươi tuổi rồi, chẳng lẽ không có kế hoạch gì cho công việc sự nghiệp của mình. Thay vì nhọc lòng mấy chuyện này, chi bằng bà ngẫm lại xem nồi canh này có vấn đề gì." Câu cuối ông vừa cười vừa lấy muỗng khuấy canh lên, giống như tò mò bên trong đó chứa gì. Tần Mậu Quân giật lại cái muỗng, trừng ông một cái, miệng lẩm bẩm: "Sao tôi biết được vấn đề ở đâu, tôi chỉ dựa theo công thức mà làm thôi."
Bầu không khí hòa hoãn lại đôi chút nhờ đoạn đối thoại của hai người, Văn Gia Kỳ cũng nhân cơ hội này thoát khỏi "sự quan tâm" của Tần Mậu Quân, anh bất giác thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt tươi cười trở lại. Nhìn sang Văn Gia Tú, chỉ thấy cô lạnh mặt, ánh mắt đảo một vòng khắp bàn ăn, sau đó không nói gì mà đứng dậy rời đi.
Tần Mậu Quân và Văn Trọng Đạt vẫn thản nhiên như bình thường, tựa như không phát hiện ra trên bàn ăn thiếu mất một người, Văn Gia Kỳ cũng nhanh chóng hòa vào tiếng nói cười cùng cha mẹ, cố gắng phớt lờ chiếc ghế trống bên cạnh.
"Hôm nay em về sớm vậy?" Anh vừa nói vừa mở tủ lạnh lấy chai nước: "Mai em rảnh không? Cha mẹ anh bảo chúng ta đến ăn cơm."
Chu Vi Quỳnh không trả lời, mà tò mò hỏi anh: "Gần đây anh có chuyện vui gì à?"
Văn Gia Kỳ có chút kinh ngạc nhìn cô: "Chuyện vui? Chuyện vui gì cơ?"
Cô ôm anh từ đằng sau: "Em cảm nhận được tâm trạng anh phơi phới."
Văn Gia Kỳ đứng lên, xoay người ôm cô vào lòng, dịu dàng vuốt tóc cô: "Anh vui vẻ như vậy còn không phải vì nhìn thấy em hay sao. Dạo đây em còn bận hơn anh nữa, cả ngày chẳng thấy em đâu."
Hai tay cô ôm eo anh, Chu Vi Quỳnh ngẩng mặt nhìn anh, nói: "Em không tin đâu."
"Không tin sao?" Anh nhướng mày, vòng tay bỗng nhiên siết chặt cô, nhấc cô lên khỏi mặt đất.
Cô bật cười rồi hét lên, tay vỗ vỗ người anh: "Buông tay buông tay, xương sườn em sắp bị anh ôm gãy rồi."
Văn Gia Kỳ nhấc cả người cô lên, cười hỏi: "Bây giờ tin chưa?"
Chu Vi Quỳnh ôm chặt cổ anh, vội vàng gật đầu: "Tin rồi! Mau thả em xuống!"
Lúc này anh mới buông tay ra, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Sau khi đứng vững vàng, Chu Vi Quỳnh không thèm để ý anh, cô chạy tới chỗ bàn ăn. Văn Gia Kỳ mỉm cười, bước ra sofa, ngồi xuống.
Chu Vi Quỳnh không đi theo, cô kéo ghế bàn ăn ra ngồi, nhìn anh từ một khoảng xa.
Anh mở một quyển tạp chí ra đọc.
Cô còn nhớ tới chuyện anh nhắc tới ban nãy, nhưng cô chưa quyết định được có muốn đi hay không, nên đành hỏi: "Cha mẹ anh dạo này khỏe chứ?"
Anh đáp: "Vẫn như mọi khi thôi. Hai ngày trước mẹ anh bảo chúng ta về ăn cơm, bà ấy sẽ làm món canh hầm đặc biệt, còn nghiên cứu thực phẩm bổ dưỡng mỗi ngày, có vẻ rất tâm đắc."
Chu Vi Quỳnh nói: "Vậy thì tốt rồi, vừa làm điều mình thích, vừa giúp sinh hoạt tuổi già phong phú hơn, chúng ta còn được dính thơm lây, có lộc ăn."
Văn Gia Kỳ lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn tạp chí chăm chú: "Nhìn phản ứng của chị anh thì xem ra không có lộc ăn đâu."
Chu Vi Quỳnh nói đùa: "Chẳng lẽ là món ăn hắc ám trong truyền thuyết sao? Vậy mà anh còn bảo em đến ăn?"
Văn Gia Kỳ thuận miệng nói: "Em không ăn thì ai ăn."
Lời này lập tức khiến Chu Vi Quỳnh nhớ tới những khi cô gặp mặt người nhà của anh, bọn họ đều nho nhã lễ độ, nhưng không hiểu sao cô chỉ thấy gượng gạo, thậm chí cô có thể tưởng tượng được những vấn đề sẽ xảy tới nếu ngày mai cô đến gặp bọn họ. Chu Vi Quỳnh hạ quyết tâm, nhìn bộ dạng chẳng biết gì của Văn Gia Kỳ lúc này, trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác khoái chí như được trả thù.
Cô nói: "Em cũng muốn đi lắm, nhưng ngày mai em có việc rồi, không đi được."
Văn Gia Kỳ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Chu Vi Quỳnh, thật ra cô đâu cần phải như thế, từ trước đến nay anh luôn thấu hiểu và ủng hộ công việc của cô.
"Vậy lần sau lại nói, dù sao em cũng không chạy đi đâu được." Anh dịu dàng nói rồi đứng dậy đi vào toilet.
Chu Vi Quỳnh nhìn theo anh, khi cửa nhà vệ sinh đóng lại, biểu tình tiếc nuối trên mặt cô cũng biến mất, cô lấy điện thoại ra, mở tin nhắn lên xem.
"Ngày mai cậu đi làm chứ?" Đây là tin nhắn cô gửi, qua một lúc, cô mới nhận được tin hồi đáp.
"Có." Cát Tuấn Bân trả lời như vậy.
"Vậy lát nữa tôi ghé tìm cậu mát-xa." Ngón tay cô ngập ngừng mấy phút rồi mới gõ được hai chữ "mát-xa" này.
Lần này Cát Tuấn Bân nhắn lại một chữ "Được" rất nhanh, sau đó còn nhắn thêm lời cảm ơn.
Chu Vi Quỳnh bật cười, cậu trai Cát Tuấn Bân này còn hướng nội hơn rất nhiều thanh thiếu niên cô từng gặp. Làm công việc thế này nhưng dường như lúc nào cũng lảng tránh ánh mắt người khác, dáng vẻ có chút thần bí, khiến người ta không khỏi tò mò. Cách nhắn tin cũng chẳng giống giới trẻ ngày nay, không dùng icon, nhãn dán gì, tựa như những gì cậu gửi là tất cả trong suy nghĩ. Dĩ nhiên không phải như vậy, làm gì có ai trên đời ngay thẳng thế. Chẳng qua, Chu Vi Quỳnh thích bộ dạng trầm mặc của Cát Tuấn Bân, cô thích nhìn vào những câu chữ ngắn ngủi đó mà tìm kiếm quá khứ của cậu, và cả trái tim cậu.
Thứ bảy, Văn Gia Kỳ về nhà, Văn Gia Tú mở cửa cho anh, thấy anh đi một mình thì hỏi: "Chu Vi Quỳnh đâu rồi? Sao em ấy không tới?"
Văn Gia Kỳ đang định trả lời, bỗng anh nhăn mày, vẻ mặt đầy bất mãn: "Trên người chị sao nồng mùi thuốc lá vậy?"
Văn Gia Tú cười nói: "Nước hoa mới ra đó, mùi khói thuốc." Nhìn cặp lông mày nhíu chặt trên mặt em trai, cô càng thêm đắc ý, duỗi tay ra trước mũi Văn Gia Kỳ: "Thơm không?"
Văn Gia Kỳ lập tức hất tay chị gái ra, lui về sau một bước: "Chị cho rằng cha mẹ sẽ tin sao? Chị không nhớ cha không ngửi được mùi khói thuốc hả?"
Văn Gia Tú liếc anh một cái: "Ngửi kiểu gì thì đây vẫn là mùi nước hoa thôi, tin hay không thì tùy."
Văn Gia Kỳ không còn gì để nói, Văn Gia Tú cũng không để tâm, cô trở lại sofa xem ti vi tiếp, còn cười ra tiếng, mặc kệ em trai mình ngồi xụ mặt bên kia.
Một lúc sau, Tần Mậu Quân bước ra từ phòng bếp, nhìn thấy con trai, bà hỏi một câu vô cùng quen thuộc.
"Sao con tới một mình? Tiểu Chu đâu rồi?"
"Cô ấy bận đi làm, lần sau sẽ đến nếm thử tay nghề của mẹ." Văn Gia Kỳ đáp, anh nhìn Văn Gia Tú, sau đó đứng lên đi theo Tần Mậu Quân vào phòng bếp.
"Vậy con nếm thử món canh này đi, mẹ hầm từ 7 giờ sáng lận đó." Tần Mậu Quân đưa muỗng tới trước miệng anh, ánh nhìn vô cùng tha thiết.
Văn Gia Kỳ đành phải nếm thử một ngụm, vị đắng chát lập tức tràn xuống cổ họng, anh vội vàng nuốt ực, không dám thưởng thức.
"Thế nào? Mặn à?"
"Không mặn, vừa ăn." Văn Gia Kỳ nói, sắc mặt không hề thay đổi.
Nếm xong một muỗng canh, anh nhanh chân chạy ra ngoài, Văn Gia Tú nhìn sắc mặt em trai liền hiểu rõ: "Chị nói không sai mà."
Văn Gia Kỳ không đáp cô, anh rót một ly nước đầy, vị đắng nồng còn thoang thoảng trong miệng.
"Chị nghi mẹ nấu hoàng liên trong nồi canh đó, mấy hôm trước chị thấy mẹ nấu nước hoàng liên uống, nói là giúp hạ sốt, không biết nghe ai chỉ."
Văn Gia Kỳ ngậm một hớp nước súc trong miệng, Văn Gia Tú ở một bên vui vẻ xem kịch.
Món canh này lúc bưng lên bàn cũng không ai động tới, ngay cả Tần Mậu Quân cũng chỉ nếm thử một muỗng, sau đó chẳng thấy ăn nữa.
Văn Gia Tú liền hỏi: "Sao mẹ không ăn canh đi?"
Tần Mậu Quân làm như không nghe thấy, bà cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Văn Gia Tú nhếch miệng cười, sau đó quay sang nói với Văn Trọng Đạt: "Cha, hay cha ăn thử canh xem, mẹ đặc biệt hầm món canh này cho cha đó, cha không thử à?"
Chị ta điên rồi, Văn Gia Kỳ nghĩ. Từ lúc Văn Gia Tú về nước, cô giống như biến thành một người khác, bây giờ thú vui lớn nhất của cô là khiến người thân đau khổ.
Trước lời khiêu khích trắng trợn của con gái, Văn Trọng Đạt không phản ứng gì lớn, ông từ tốn gắp đồ ăn rồi nói: "Con không thích thì không cần phải ăn, cũng không cần xen vào chuyện người khác ăn hay không. Cha đã dạy con từ hồi tiểu học rồi, thứ mình không muốn, đừng đẩy sang cho người khác."
Văn Gia Tú bật cười: "Chức danh giáo sư của cha quả không ngoa, suốt ngày toàn nói danh ngôn, con đúng là được hưởng lợi."
Văn Trọng Đạt nghiêm túc nói: "Được hưởng lợi và được dạy dỗ là hai việc khác nhau."
Văn Gia Tú tựa hồ sợ hãi: "Cha có ý gì, con đều nghe theo cha mà. Trong căn nhà này cha là lớn nhất, mọi chuyện đều do cha làm chủ."
Cô bật ngón tay cái khen ngợi, ngón tay suýt nữa chạm vào mặt Văn Trọng Đạt, nhưng ông vẫn vô cùng bình thản, tay cầm đũa vững vàng, giống như chuyện này chẳng đáng là gì, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay ông.
Văn Gia Kỳ không lên tiếng, lúc đầu anh còn ngăn Văn Gia Tú lại, nhưng sau này mới phát hiện ra anh chỉ cần tiếp một lời, chị ta sẽ càng thêm hăng say.
"Gia Kỳ, con ăn món này không? Món con thích đó." Tần Mậu Quân không dám đụng tới con gái, đành quay sang bắt chuyện với con trai. Văn Gia Kỳ nhìn thấy bộ dạng bà như vậy thì chỉ thấy khó chịu, nhưng Tần Mậu Quân tập mãi cũng quen. Bà nói: "Mấy đứa trẻ bọn con sợ phiền toái, suốt ngày ăn đồ bên ngoài, vừa dầu mỡ vừa không rõ nguồn gốc. Đồ ăn nhà làm mới an tâm được, còn dinh dưỡng nữa, Tiểu Chu nên học nấu ăn thôi, sau khi kết hôn cũng phải biết làm cơm chứ."
Văn Gia Kỳ còn chưa nói gì, Văn Gia Tú đã xen vào: "Học làm gì? Bọn nó đâu phải không thuê nổi quản gia." Cô nhìn Tần Mậu Quân, như đang chờ mẹ mình phản bác.
Nhưng Tần Mậu Quân không nhìn cô, vẫn nói chuyện với Văn Gia Kỳ: "Còn nữa, sao công việc của Tiểu Chu tăng ca suốt vậy? Tăng ca nhiều không tốt cho sức khỏe, mẹ thấy trên mạng nói bây giờ nhiều người trẻ mắc vấn đề tâm lý do tăng ca nhiều, áp lực quá lớn. Hay con đổi chỗ làm cho con bé đi? Đưa vào làm trong công ty của con ấy, chắc có việc mà đúng không?"
Văn Gia Tú làm rơi một chiếc đũa, va vào đĩa một tiếng giòn vang, Văn Gia Kỳ không nhịn được mà quay sang nhìn cô.
"Gia Kỳ?" Tần Mậu Quân gọi.
Anh lấy lại tinh thần, vội đáp: "Mẹ vừa nói gì vậy?"
"Mẹ bảo đưa Vi Quỳnh tới công ty con làm đi."
Văn Gia Kỳ cười đáp: "Cô ấy không chịu đâu, huống hồ chuyên ngành của cô ấy cũng không đúng với bên con."
"Xếp cho con bé việc văn thư là được mà! Ngồi văn phòng gõ máy tính, đều như nhau cả thôi, còn nhẹ nhàng nữa."
Văn Gia Tú lại xen vào: "Chỉ có mẹ mới thấy giống."
Lần này Tần Mậu Quân chẳng nhịn được nữa, sắc mặt bà không tốt lắm, chưa kịp mở miệng, Văn Trọng Đạt đã nói: "Những chuyện nay cứ để bọn trẻ tự bàn bạc, bà quản làm gì, đều đã hơn ba mươi tuổi rồi, chẳng lẽ không có kế hoạch gì cho công việc sự nghiệp của mình. Thay vì nhọc lòng mấy chuyện này, chi bằng bà ngẫm lại xem nồi canh này có vấn đề gì." Câu cuối ông vừa cười vừa lấy muỗng khuấy canh lên, giống như tò mò bên trong đó chứa gì. Tần Mậu Quân giật lại cái muỗng, trừng ông một cái, miệng lẩm bẩm: "Sao tôi biết được vấn đề ở đâu, tôi chỉ dựa theo công thức mà làm thôi."
Bầu không khí hòa hoãn lại đôi chút nhờ đoạn đối thoại của hai người, Văn Gia Kỳ cũng nhân cơ hội này thoát khỏi "sự quan tâm" của Tần Mậu Quân, anh bất giác thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt tươi cười trở lại. Nhìn sang Văn Gia Tú, chỉ thấy cô lạnh mặt, ánh mắt đảo một vòng khắp bàn ăn, sau đó không nói gì mà đứng dậy rời đi.
Tần Mậu Quân và Văn Trọng Đạt vẫn thản nhiên như bình thường, tựa như không phát hiện ra trên bàn ăn thiếu mất một người, Văn Gia Kỳ cũng nhanh chóng hòa vào tiếng nói cười cùng cha mẹ, cố gắng phớt lờ chiếc ghế trống bên cạnh.