Chương 11
Sau chuyến về nhà, tâm tình Văn Gia Kỳ không tồi. Hôm sau, anh ngồi trong văn phòng uống cà phê, đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài; nhìn mặt trời càng lúc càng lên cao, ánh nắng chiếu vào, hòa hợp với hơi điều hòa trong phòng. Ánh nắng thiêu đốt ngoài kia giờ đây vờn quanh chân anh, dễ chịu như ngâm nước ấm. Văn Gia Kỳ lặng lẽ cảm nhận sự yên tĩnh xưa này chưa từng có, anh hít một hơi sâu rồi chậm rãi thở ra, lồng ngực dần trở nên nhẹ nhõm thoải mái. Anh mỉm cười, cả người sảng khoái, vừa định thở dài thỏa mãn, cái đầu sư tử vàng chói kia đột nhiên xuất hiện, phá vỡ yên bình của anh.
Văn Gia Kỳ nâng gọng kính, mặt không cảm xúc, không khí nặng nề lần nữa đè nén lồng ngực. Cặp mắt anh theo dõi người đang chạy tới gần bên dưới, chỉ cảm thấy tóc trên đầu như mọc ngược vào trong. Anh đưa tay lên xem giờ, cô tới muộn 15 phút. Anh cười lạnh một tiếng, được lắm, xem như cô lợi hại. Anh không thể không nghi ngờ cô cố tình đối nghịch với anh, thứ càng khiến anh chán ghét cô càng phải phạm vào, như một lời khiêu khích trá hình. Anh buông ly cà phê xuống, cài cúc cổ tay áo, hít một hơi sâu rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Lỗ Thuận Tâm lúc này đang ở trong thang máy, cô thở hổn hển, đỡ tay trên lan can, trong đầu không nghĩ gì khác ngoài chuyện không biết có bị trừ tiền lương không. Cô nhớ rõ Lăng Hiểu Linh từng nói: "Không muộn quá 30 phút thì không sao đâu, nhưng sẽ không có tiền thưởng chuyên cần." Tiền thưởng chuyên cần tới 500 đồng, Lỗ Thuận Tâm đau lòng không thôi, thầm mắng Cát Tuấn Bân tối hôm qua làm chuyện không đâu, hại cô ngủ không đủ giấc. Nhưng bây giờ trách cậu cũng vô ích, cô chỉ có thể đau khổ nhớ lại chuyện tối hôm qua, rồi lại nghĩ cách sửa sai cứu vãn tình hình. Dù mấy suy nghĩ này cũng là vô ích, nhưng ít nhất chúng khiến cô dễ chịu đôi chút, đây là lần đầu tiên cô đi trễ. Cô âm thầm hi vọng mình sẽ gặp may -- rằng trong phòng có người nào đó còn chưa tới, đừng để cô là người cuối cùng.
Thang máy vừa mở Lỗ Thuận Tâm liền vọt ra ngoài, suýt nữa đụng phải người khác ở cửa, cô liên tục nói xin lỗi, sau đó ngẩng đầu lên, phát hiện người kia chính là Văn Gia Kỳ. Cô lại cuống quít chào hỏi, chẳng qua, lời chào còn chưa kịp nói xong, anh đã bước vào trong, bấm nút đóng cửa thang máy lại.
"Văn tổng, tôi muốn đi ra ngoài..." Cô vội nói.
Văn Gia Kỳ không thèm liếc nhìn cô một cái, cũng không để ý tới cô.
Lỗ Thuận Tâm liền cảm giác có gì đó không ổn, cô trở nên thận trọng, không dám nói gì, thỉnh thoảng chỉ lén quan sát biểu tình của Văn Gia Kỳ.
Tôi muốn ra ngoài! Anh có tật xấu đúng không! Cô hô to trong lòng, nhưng nhìn sườn mặt lạnh lẽo của Văn Gia Kỳ, cô không dám lỗ mãng. Bả vai cô kề sát tường thang máy không độ ấm, Lỗ Thuận Tâm nhìn chằm chằm con số màu đỏ đang không ngừng hạ xuống, cô không dám thở mạnh.
Con số màu đỏ vừa nhìn đã thấy không may mắn.
"Cô ra đi." Cửa thang máy mở ra, Văn Gia Kỳ cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện. Anh bước ra trước, sau đó quay đầu lại, phát hiện Lỗ Thuận Tâm còn đang ở bên trong không động đậy, chỉ ngây ngốc nhìn anh giống như đang ngẩn người.
Cửa thang máy từ từ đóng lại. Truyện Lịch Sử
"Đi ra đây!" Văn Gia Kỳ vội vươn tay chặn thang máy, giọng nói có vẻ cọc cằn, nghiến răng nghiến lợi.
Lỗ Thuận Tâm không thể không bước ra, cô không dám đứng quá gần anh, lúc ở thang máy mỗi người một góc như hai dứa bé gác cửa.
Văn Gia Kỳ tức giận buông tay xuống, anh không nhịn được liếc mắt nhìn cô một cái, Lỗ Thuận Tâm vẫn giữ bộ dạng ngơ ngác như cũ, đôi mắt hơi rũ xuống như đang nhìn cằm anh.
Cô tuyệt đối cố ý!
"Theo tôi vào đây!" Văn Gia Kỳ nén giận nói với cô rồi xoay người lại, trong lòng anh có chút bất an, mãi tới khi nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, anh mới nhẹ nhàng thở ra, may là cô không lặp lại chuyện ngu xuẩn kia.
Lỗ Thuận Tâm bước theo chậm rì rì, cô nhìn chằm chằm bóng lưng anh. Hôm nay Văn Gia Kỳ mặc một chiếc sơmi màu be kẻ sọc, cô chợt nhớ ra hình như Lăng Hiểu Linh cũng có một chiếc áo len tay ngắn màu tương tự, ngày đó cô ấy còn đeo một đôi hoa tai sơn trà trắng. Lỗ Thuận Tâm không thấy đôi hoa tai này có gì đặc biệt so với giá của nó, nhưng đúng là nó làm nhan sắc Lăng Hiểu Linh nổi bật hẳn, thậm chí là nổi bật hơn mọi khi.
Hôm ấy bọn họ cũng chạm mặt Văn Gia Kỳ, lúc nhìn thấy Lăng Hiểu Linh, đôi mắt anh dường như sáng hơn, đối xử với cô ấy cũng ôn hòa. Sau đó Lăng Hiểu Linh nói với cô: "Tôi thừa nhận đôi hoa tai này là một trong những món trang sức đắt tiền nhất tôi có, nhưng cô có thấy đồng hồ trên tay Văn tổng không? Chiếc đồng hồ đó có thể mua được một bao tải hoa tai như của tôi." Lỗ Thuận Tâm vô cùng chấn động, nghe Lăng Hiểu Linh cảm thán: "Hâm mộ thật, quả nhiên so sánh người với người thì sẽ tức chết." Lỗ Thuận Tâm lại nói: "Những thứ cả đời không mua nổi thì có gì đáng hâm mộ đâu."
Cô đã sớm nhận ra, trên đời này đáng sợ nhất không phải những thứ mình không bao giờ mua nổi, giống như vương miện công chúa hay kim cương ngọc trai... những thứ đó chưa từng khiến cô khó chịu, bởi vì căn bản cô biết mình không thể với tới. Cô chỉ khó chịu với những thứ tựa hồ cắn răng nhẫn nại một chút là có thể có được, trong khi rõ ràng nó muốn cô trả giá bằng mạng. Kỳ thực chúng nó là sao trên trời, thế nhưng lại cố tình ngụy trang thành cà rốt treo trước đầu lừa, dụ dỗ cô quay mòng tại chỗ.
Lỗ Thuận Tâm không nhìn rõ kiểu dáng đồng hồ trên tay trái Văn Gia Kỳ, chỉ đoán có lẽ nó rất nặng.
Văn Gia Kỳ dẫn cô tới một quán cà phê gần đó, anh bày ra dáng vẻ công tâm đứng đắn, kêu cô ngồi xuống đối diện, thậm chí còn chu đáo gọi cà phê cho cô, nhưng không hề hỏi cô thích loại nào.
Anh muốn kêu cô cút đi, Lỗ Thuận Tâm nghĩ thế. Cô nhìn môi anh, chỉ muốn dùng kim khâu lại, hoặc bóp cổ họng anh, để anh đừng thốt ra lời nào.
Văn Gia Kỳ hé miệng, đúng như dự đoán của Lỗ Thuận Tâm, cô vội vàng nói lời kiên định.
"Tôi không đi." Giọng cô ồm ồm như muốn phát giận, thật ra cô chỉ đang nôn nóng, lại chột dạ, sợ tới mức không dám nhìn anh một cái.
Văn Gia Kỳ lập tức nổi giận.
"Cô dĩ nhiên không muốn đi." Anh chế giễu: "Nhưng công ty không phải tổ chức từ thiện, cô tự hỏi xem bản thân đã tạo ra được giá trị gì cho công ty chưa? Cô làm được việc gì có ích? Đi mua cà phê cũng cần người đi theo, bây giờ đến việc đúng giờ cũng không làm được... Cô Lỗ, tôi nói thật, để cô làm việc ở đây là không công bằng với người khác."
"Hôm nay tôi mới đi trễ lần đầu tiên!"
"Có lần đầu ắt sẽ có lần sau." Văn Gia Kỳ bình tĩnh nói.
Lỗ Thuận Tâm lập tức đáp lại: "Sẽ không có lần thứ hai, lúc làm ở cửa hàng quần áo tôi chưa từng đi trễ, cũng chưa từng xin nghỉ một ngày nào."
Văn Gia Kỳ không dao động, anh còn bắt được nhược điểm của cô: "Vậy tại sao tới đây cô lại đi trễ, không phải vì nơi này không thích hợp với cô hay sao?"
Lỗ Thuận Tâm không biện giải nữa, cô phát hiện đối với Văn Gia Kỳ, cô càng giải thích chỉ càng sai thêm.
Cô cúi đầu: "Dù sao tôi cũng sẽ không rời đi, tôi không muốn trở về bán quần áo."
Văn Gia Kỳ cười nói: "Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có người tài, bán quần áo hay nhân viên văn phòng cũng đều giống nhau, không phân cao thấp."
Lỗ Thuận Tâm lại nói: "Đương nhiên là có phân cao thấp, anh đừng nói lời không đúng sự thật."
Vẻ tươi cười trên mặt Văn Gia Kỳ càng lúc càng gượng gạo, sắc mặt anh chật vật, đáy mắt hiển lộ tia hung ác, nhưng qua một lúc liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Dường như anh có lời muốn nói, cánh môi mấp máy, nhưng chưa thốt ra được gì.
Lỗ Thuận Tâm nhìn anh, nói lại câu nói kia: "Tôi không đi." Cô hạ quyết tâm: "Hay anh trừ tiền lương của tôi đi."
"Ai thèm chút đồng lương của cô!" Văn Gia Kỳ không kiên nhẫn.
Lỗ Thuận Tâm không nói gì thêm.
Ánh mắt Văn Gia Kỳ dừng trên người cô, bắt bẻ từ trên xuống dưới.
"Cô nhìn lại chính mình đi! Cô không hề hiểu rõ sự tình!" Mọi lễ độ hòa nhã bỗng chốc sụp đổ, anh trở nên cáu kỉnh, lời nói tràn đầy thô bạo: "Cô không thích hợp ở đây! Nhìn lại bộ dạng của cô xem! Áo quần, giày dép, đầu tóc của cô! Nếu trong công ty có cuộc thi tóc ai vàng nhất, cô chắc chắn là quán quân! Mỗi lần nhìn thấy cô tôi đều tưởng mình đến nhầm tiệm cắt tóc!"
Lỗ Thuận Tâm chưa bao giờ bị người khác ghét bỏ từ đầu tới chân như vậy, mà cô còn chẳng thế phản bác, chỉ biết cúi đầu nghe mắng.
"Cô nhìn mấy đồng nghiệp xung quanh mà xem, bọn họ mặc cái gì, bọn họ làm cái gì, chẳng lẽ cô không phát hiện ra ánh mắt bọn họ nhìn cô thế nào? Tới bây giờ cô còn chưa làm quen được với đồng nghiệp nào, chẳng lẽ cô không nghĩ ra nguyên nhân tại sao ư?"
Cô có quen Lăng Hiểu Linh, Lỗ Thuận Tâm định phản bác như thế, nhưng do dự một hồi, cô vẫn không nói ra.
"Bạn trai cô quả thật có cứu Vi Quỳnh, nhưng mà... nếu cô muốn tiền cứ trực tiếp nói với chúng tôi, chúng tôi dĩ nhiên muốn cảm tạ, cũng rất sẵn sàng cho cô một khoản chi phí nhiều nhất có thể trong khả năng cho phép. Cô cứ như bây giờ sẽ khiến đôi bên đều khó xử." Nói xong câu cuối, sắc mặt Văn Gia Kỳ lộ ra vẻ mệt mỏi, giống như nhẫn nại, bất bình đã lâu.
Lỗ Thuận Tâm không hiểu, cô nói: "Nếu anh không muốn giúp thì lúc ấy có thể không đáp ứng tôi."
Văn Gia Kỳ lạnh giọng: "Cô cũng có thể không mở miệng hỏi."
Lỗ Thuận Tâm nhìn anh rồi nói nhỏ: "Tôi cũng chỉ thử một lần thôi." Nào ngờ sẽ thành công.
Văn Gia Kỳ chỉ muốn nhoài người tới bóp cổ cô, trong mắt cô có khi anh chẳng bằng một thằng ngu.
"Anh và Chu Vi Quỳnh là người tốt, tôi thật sự biết ơn hai người." Lỗ Thuận Tâm lại nói.
Văn Gia Kỳ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt vô cùng sắc bén, tựa hồ muốn xem cô có thật lòng hay không.
"Sau này tôi sẽ làm việc thật tốt, tuyệt đối không đến trễ, cũng sẽ không gây thêm phiền toái nào cho anh." Cô hạ quyết tâm, cuối cùng cô cũng nhận ra, Văn Gia Kỳ thật sự không ưa cô.
"Lời này tôi nghe từ miệng của rất nhiều người rồi."
"Tôi nói được thì làm được, chưa từng gạt ai." Cô giống như một học sinh đang thề thốt với giáo viên, hứa sẽ nề nếp, tuân thủ nội quy.
Trong lòng Văn Gia Kỳ vẫn không muốn giữ cô lại, nhưng thái độ cô bướng bỉnh như thể anh không gật đầu, cô sẽ không bỏ qua. Anh trừng mắt nhìn cô, cô cũng không né tránh, cuối cùng, người tránh đi là anh. Văn Gia Kỳ vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, cảm thấy chính mình lại bước vào bẫy rập. Anh không cam lòng, đẩy ghế đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô: "Đến trễ thêm lần nào nữa thì tự giác cút đi!" Anh bỏ lại lời uy hiếp tàn nhẫn rồi rời đi, bóng dáng như đang chạy trối chết.
Lỗ Thuận Tâm ngồi một mình trong quán, nhìn thấy Văn Gia Kỳ bước vào công ty, cô mới cầm ly cà phê trở về làm việc.
Văn Gia Kỳ nâng gọng kính, mặt không cảm xúc, không khí nặng nề lần nữa đè nén lồng ngực. Cặp mắt anh theo dõi người đang chạy tới gần bên dưới, chỉ cảm thấy tóc trên đầu như mọc ngược vào trong. Anh đưa tay lên xem giờ, cô tới muộn 15 phút. Anh cười lạnh một tiếng, được lắm, xem như cô lợi hại. Anh không thể không nghi ngờ cô cố tình đối nghịch với anh, thứ càng khiến anh chán ghét cô càng phải phạm vào, như một lời khiêu khích trá hình. Anh buông ly cà phê xuống, cài cúc cổ tay áo, hít một hơi sâu rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Lỗ Thuận Tâm lúc này đang ở trong thang máy, cô thở hổn hển, đỡ tay trên lan can, trong đầu không nghĩ gì khác ngoài chuyện không biết có bị trừ tiền lương không. Cô nhớ rõ Lăng Hiểu Linh từng nói: "Không muộn quá 30 phút thì không sao đâu, nhưng sẽ không có tiền thưởng chuyên cần." Tiền thưởng chuyên cần tới 500 đồng, Lỗ Thuận Tâm đau lòng không thôi, thầm mắng Cát Tuấn Bân tối hôm qua làm chuyện không đâu, hại cô ngủ không đủ giấc. Nhưng bây giờ trách cậu cũng vô ích, cô chỉ có thể đau khổ nhớ lại chuyện tối hôm qua, rồi lại nghĩ cách sửa sai cứu vãn tình hình. Dù mấy suy nghĩ này cũng là vô ích, nhưng ít nhất chúng khiến cô dễ chịu đôi chút, đây là lần đầu tiên cô đi trễ. Cô âm thầm hi vọng mình sẽ gặp may -- rằng trong phòng có người nào đó còn chưa tới, đừng để cô là người cuối cùng.
Thang máy vừa mở Lỗ Thuận Tâm liền vọt ra ngoài, suýt nữa đụng phải người khác ở cửa, cô liên tục nói xin lỗi, sau đó ngẩng đầu lên, phát hiện người kia chính là Văn Gia Kỳ. Cô lại cuống quít chào hỏi, chẳng qua, lời chào còn chưa kịp nói xong, anh đã bước vào trong, bấm nút đóng cửa thang máy lại.
"Văn tổng, tôi muốn đi ra ngoài..." Cô vội nói.
Văn Gia Kỳ không thèm liếc nhìn cô một cái, cũng không để ý tới cô.
Lỗ Thuận Tâm liền cảm giác có gì đó không ổn, cô trở nên thận trọng, không dám nói gì, thỉnh thoảng chỉ lén quan sát biểu tình của Văn Gia Kỳ.
Tôi muốn ra ngoài! Anh có tật xấu đúng không! Cô hô to trong lòng, nhưng nhìn sườn mặt lạnh lẽo của Văn Gia Kỳ, cô không dám lỗ mãng. Bả vai cô kề sát tường thang máy không độ ấm, Lỗ Thuận Tâm nhìn chằm chằm con số màu đỏ đang không ngừng hạ xuống, cô không dám thở mạnh.
Con số màu đỏ vừa nhìn đã thấy không may mắn.
"Cô ra đi." Cửa thang máy mở ra, Văn Gia Kỳ cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện. Anh bước ra trước, sau đó quay đầu lại, phát hiện Lỗ Thuận Tâm còn đang ở bên trong không động đậy, chỉ ngây ngốc nhìn anh giống như đang ngẩn người.
Cửa thang máy từ từ đóng lại. Truyện Lịch Sử
"Đi ra đây!" Văn Gia Kỳ vội vươn tay chặn thang máy, giọng nói có vẻ cọc cằn, nghiến răng nghiến lợi.
Lỗ Thuận Tâm không thể không bước ra, cô không dám đứng quá gần anh, lúc ở thang máy mỗi người một góc như hai dứa bé gác cửa.
Văn Gia Kỳ tức giận buông tay xuống, anh không nhịn được liếc mắt nhìn cô một cái, Lỗ Thuận Tâm vẫn giữ bộ dạng ngơ ngác như cũ, đôi mắt hơi rũ xuống như đang nhìn cằm anh.
Cô tuyệt đối cố ý!
"Theo tôi vào đây!" Văn Gia Kỳ nén giận nói với cô rồi xoay người lại, trong lòng anh có chút bất an, mãi tới khi nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, anh mới nhẹ nhàng thở ra, may là cô không lặp lại chuyện ngu xuẩn kia.
Lỗ Thuận Tâm bước theo chậm rì rì, cô nhìn chằm chằm bóng lưng anh. Hôm nay Văn Gia Kỳ mặc một chiếc sơmi màu be kẻ sọc, cô chợt nhớ ra hình như Lăng Hiểu Linh cũng có một chiếc áo len tay ngắn màu tương tự, ngày đó cô ấy còn đeo một đôi hoa tai sơn trà trắng. Lỗ Thuận Tâm không thấy đôi hoa tai này có gì đặc biệt so với giá của nó, nhưng đúng là nó làm nhan sắc Lăng Hiểu Linh nổi bật hẳn, thậm chí là nổi bật hơn mọi khi.
Hôm ấy bọn họ cũng chạm mặt Văn Gia Kỳ, lúc nhìn thấy Lăng Hiểu Linh, đôi mắt anh dường như sáng hơn, đối xử với cô ấy cũng ôn hòa. Sau đó Lăng Hiểu Linh nói với cô: "Tôi thừa nhận đôi hoa tai này là một trong những món trang sức đắt tiền nhất tôi có, nhưng cô có thấy đồng hồ trên tay Văn tổng không? Chiếc đồng hồ đó có thể mua được một bao tải hoa tai như của tôi." Lỗ Thuận Tâm vô cùng chấn động, nghe Lăng Hiểu Linh cảm thán: "Hâm mộ thật, quả nhiên so sánh người với người thì sẽ tức chết." Lỗ Thuận Tâm lại nói: "Những thứ cả đời không mua nổi thì có gì đáng hâm mộ đâu."
Cô đã sớm nhận ra, trên đời này đáng sợ nhất không phải những thứ mình không bao giờ mua nổi, giống như vương miện công chúa hay kim cương ngọc trai... những thứ đó chưa từng khiến cô khó chịu, bởi vì căn bản cô biết mình không thể với tới. Cô chỉ khó chịu với những thứ tựa hồ cắn răng nhẫn nại một chút là có thể có được, trong khi rõ ràng nó muốn cô trả giá bằng mạng. Kỳ thực chúng nó là sao trên trời, thế nhưng lại cố tình ngụy trang thành cà rốt treo trước đầu lừa, dụ dỗ cô quay mòng tại chỗ.
Lỗ Thuận Tâm không nhìn rõ kiểu dáng đồng hồ trên tay trái Văn Gia Kỳ, chỉ đoán có lẽ nó rất nặng.
Văn Gia Kỳ dẫn cô tới một quán cà phê gần đó, anh bày ra dáng vẻ công tâm đứng đắn, kêu cô ngồi xuống đối diện, thậm chí còn chu đáo gọi cà phê cho cô, nhưng không hề hỏi cô thích loại nào.
Anh muốn kêu cô cút đi, Lỗ Thuận Tâm nghĩ thế. Cô nhìn môi anh, chỉ muốn dùng kim khâu lại, hoặc bóp cổ họng anh, để anh đừng thốt ra lời nào.
Văn Gia Kỳ hé miệng, đúng như dự đoán của Lỗ Thuận Tâm, cô vội vàng nói lời kiên định.
"Tôi không đi." Giọng cô ồm ồm như muốn phát giận, thật ra cô chỉ đang nôn nóng, lại chột dạ, sợ tới mức không dám nhìn anh một cái.
Văn Gia Kỳ lập tức nổi giận.
"Cô dĩ nhiên không muốn đi." Anh chế giễu: "Nhưng công ty không phải tổ chức từ thiện, cô tự hỏi xem bản thân đã tạo ra được giá trị gì cho công ty chưa? Cô làm được việc gì có ích? Đi mua cà phê cũng cần người đi theo, bây giờ đến việc đúng giờ cũng không làm được... Cô Lỗ, tôi nói thật, để cô làm việc ở đây là không công bằng với người khác."
"Hôm nay tôi mới đi trễ lần đầu tiên!"
"Có lần đầu ắt sẽ có lần sau." Văn Gia Kỳ bình tĩnh nói.
Lỗ Thuận Tâm lập tức đáp lại: "Sẽ không có lần thứ hai, lúc làm ở cửa hàng quần áo tôi chưa từng đi trễ, cũng chưa từng xin nghỉ một ngày nào."
Văn Gia Kỳ không dao động, anh còn bắt được nhược điểm của cô: "Vậy tại sao tới đây cô lại đi trễ, không phải vì nơi này không thích hợp với cô hay sao?"
Lỗ Thuận Tâm không biện giải nữa, cô phát hiện đối với Văn Gia Kỳ, cô càng giải thích chỉ càng sai thêm.
Cô cúi đầu: "Dù sao tôi cũng sẽ không rời đi, tôi không muốn trở về bán quần áo."
Văn Gia Kỳ cười nói: "Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có người tài, bán quần áo hay nhân viên văn phòng cũng đều giống nhau, không phân cao thấp."
Lỗ Thuận Tâm lại nói: "Đương nhiên là có phân cao thấp, anh đừng nói lời không đúng sự thật."
Vẻ tươi cười trên mặt Văn Gia Kỳ càng lúc càng gượng gạo, sắc mặt anh chật vật, đáy mắt hiển lộ tia hung ác, nhưng qua một lúc liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Dường như anh có lời muốn nói, cánh môi mấp máy, nhưng chưa thốt ra được gì.
Lỗ Thuận Tâm nhìn anh, nói lại câu nói kia: "Tôi không đi." Cô hạ quyết tâm: "Hay anh trừ tiền lương của tôi đi."
"Ai thèm chút đồng lương của cô!" Văn Gia Kỳ không kiên nhẫn.
Lỗ Thuận Tâm không nói gì thêm.
Ánh mắt Văn Gia Kỳ dừng trên người cô, bắt bẻ từ trên xuống dưới.
"Cô nhìn lại chính mình đi! Cô không hề hiểu rõ sự tình!" Mọi lễ độ hòa nhã bỗng chốc sụp đổ, anh trở nên cáu kỉnh, lời nói tràn đầy thô bạo: "Cô không thích hợp ở đây! Nhìn lại bộ dạng của cô xem! Áo quần, giày dép, đầu tóc của cô! Nếu trong công ty có cuộc thi tóc ai vàng nhất, cô chắc chắn là quán quân! Mỗi lần nhìn thấy cô tôi đều tưởng mình đến nhầm tiệm cắt tóc!"
Lỗ Thuận Tâm chưa bao giờ bị người khác ghét bỏ từ đầu tới chân như vậy, mà cô còn chẳng thế phản bác, chỉ biết cúi đầu nghe mắng.
"Cô nhìn mấy đồng nghiệp xung quanh mà xem, bọn họ mặc cái gì, bọn họ làm cái gì, chẳng lẽ cô không phát hiện ra ánh mắt bọn họ nhìn cô thế nào? Tới bây giờ cô còn chưa làm quen được với đồng nghiệp nào, chẳng lẽ cô không nghĩ ra nguyên nhân tại sao ư?"
Cô có quen Lăng Hiểu Linh, Lỗ Thuận Tâm định phản bác như thế, nhưng do dự một hồi, cô vẫn không nói ra.
"Bạn trai cô quả thật có cứu Vi Quỳnh, nhưng mà... nếu cô muốn tiền cứ trực tiếp nói với chúng tôi, chúng tôi dĩ nhiên muốn cảm tạ, cũng rất sẵn sàng cho cô một khoản chi phí nhiều nhất có thể trong khả năng cho phép. Cô cứ như bây giờ sẽ khiến đôi bên đều khó xử." Nói xong câu cuối, sắc mặt Văn Gia Kỳ lộ ra vẻ mệt mỏi, giống như nhẫn nại, bất bình đã lâu.
Lỗ Thuận Tâm không hiểu, cô nói: "Nếu anh không muốn giúp thì lúc ấy có thể không đáp ứng tôi."
Văn Gia Kỳ lạnh giọng: "Cô cũng có thể không mở miệng hỏi."
Lỗ Thuận Tâm nhìn anh rồi nói nhỏ: "Tôi cũng chỉ thử một lần thôi." Nào ngờ sẽ thành công.
Văn Gia Kỳ chỉ muốn nhoài người tới bóp cổ cô, trong mắt cô có khi anh chẳng bằng một thằng ngu.
"Anh và Chu Vi Quỳnh là người tốt, tôi thật sự biết ơn hai người." Lỗ Thuận Tâm lại nói.
Văn Gia Kỳ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt vô cùng sắc bén, tựa hồ muốn xem cô có thật lòng hay không.
"Sau này tôi sẽ làm việc thật tốt, tuyệt đối không đến trễ, cũng sẽ không gây thêm phiền toái nào cho anh." Cô hạ quyết tâm, cuối cùng cô cũng nhận ra, Văn Gia Kỳ thật sự không ưa cô.
"Lời này tôi nghe từ miệng của rất nhiều người rồi."
"Tôi nói được thì làm được, chưa từng gạt ai." Cô giống như một học sinh đang thề thốt với giáo viên, hứa sẽ nề nếp, tuân thủ nội quy.
Trong lòng Văn Gia Kỳ vẫn không muốn giữ cô lại, nhưng thái độ cô bướng bỉnh như thể anh không gật đầu, cô sẽ không bỏ qua. Anh trừng mắt nhìn cô, cô cũng không né tránh, cuối cùng, người tránh đi là anh. Văn Gia Kỳ vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, cảm thấy chính mình lại bước vào bẫy rập. Anh không cam lòng, đẩy ghế đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô: "Đến trễ thêm lần nào nữa thì tự giác cút đi!" Anh bỏ lại lời uy hiếp tàn nhẫn rồi rời đi, bóng dáng như đang chạy trối chết.
Lỗ Thuận Tâm ngồi một mình trong quán, nhìn thấy Văn Gia Kỳ bước vào công ty, cô mới cầm ly cà phê trở về làm việc.