Chương : 25
Trương Thắng làm sao để cho người phụ nữ kia làm thương tổn Trịnh Tiểu Lộ được. Cô ta giương nanh múa vuốt nhào đầu về phía trước thì bị hắn đẩy ra, lạnh lùng nói:
- Chị nếu còn gây chuyện thì đừng trách tôi không khách khí.
Nói thì nói như thế, nhưng dù sao trong nhà người ta cũng có người chết. Hắn cũng không muốn tự nhiên đâm ngang vào lúc này. Vì thế một tay ôm lấy vai Trịnh Tiểu Lộ, một tay đẩy xe đạp, vội vã nói:
- Chúng ta đi.
- Cậu không được đi. Các người là một đôi gian phu dâm phụ. Các người làm chuyện có lỗi với con trai tôi.
Bà mẹ bỏ tay chồng ra, nhìn xung quanh, thấy phía dưới hàng rào có một cây gỗ mục, lập tức quơ lấy, hướng hai người mãnh liệt bổ nhào tới.
Trương Thắng vừa nghe tiếng cảnh báo, thì thấy trên đầu có tiếng gió xẹt qua, trốn tránh cũng không kịp. Hắn hét lớn một tiếng, đẩy Trịnh Tiểu Lộ về phía trước, toàn bộ phần lưng hứng lấy cây gậy.
Rắc! Cây gậy đánh vào lưng gãy thành hai đoạn. Ông chồng và đứa con gái sợ vợ mình gây ra tai nạn chết người. Lúc này mấy người cảnh sát cũng chạy tới.
Một người cảnh sát liền hỏi:
- Anh có sao không?
Một người cảnh sát chỉ vào bà mẹ, tức giận nói:
- Bà không cần gây rối ở đây.
Trịnh Tiểu Lộ cũng giữ chặt Trương Thắng:
- Anh Trương, anh không sao chứ?
Trương Thắng hơi cúi người xuống, lồng ngực hơi đau. Cũng may là cây gậy, chứ nếu là cây sắt thì cổ của không gãy là không được rồi. Hắn khoát tay nói:
- Không có việc gì, không có việc gì.
Người cảnh sát liếc mắt nhìn bà mẹ, rồi quay sang nói với hắn:
- Có đau đầu hay choáng váng gì không? Gáy của cậu bị đánh không nhẹ, không thể khinh thường. hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút, xem có bị chấn động não hay không. Nếu cần làm chứng thì tôi có thể làm chứng cho anh. Anh mang hết kết quả kiểm tra tới đồn công an để giải quyết.
Trương Thắng hiểu được người cảnh sát này là giận hành vi của người đàn bà nhà Mạch gia. Đây là gã có tâm giúp Trương Thắng, nhưng hắn thật sự chẳng muốn có bất cứ một liên quan gì đến người nhà Mạch gia. Hắn cười nói:
- Tôi thật sự không có việc gì. Cảm ơn đồng chí. Chúng ta đi thôi, Tiểu Lộ.
- Cậu không được đi, trả con lại cho tôi.
Người đàn bà kia vẫn rống to lên, khiến cho chồng bà ta phải giận dữ, gầm nhẹ:
- Bà điên rồi ư? Có liên quan gì đến người ta chứ? Nếu bây giờ cậu ta tố cáo chúng ta đánh người, còn có cảnh sát làm chứng, thì chúng ta sẽ như thế nào? Còn ở đây náo loạn nữa. Con mẹ nó!
Người đàn bà vừa nghe, nghĩ lại cũng có chút sợ, ngập ngừng hai câu rồi lui về.
Trương Thắng một tay vịn xe, một tay kéo Trịnh Tiểu Lộ, sợ cô lại bị kích động như vừa rồi. Tuy nhiên, Trịnh Tiểu Lộ đã phát tiết qua, cảm xúc hiện tại là ổn định. Cô cứ để cho Trương Thắng nắm lấy tay của mình, một đường đi theo đằng sau. Khi thoát khỏi tầm mắt của Mạch gia, bước chân của Trương Thắng chậm lại, lúc này cô mới lo lắng hỏi han:
- Anh Trương, anh không sao chứ? Đều là do tôi liên lụy anh.
Trương Thắng không biết trên người Trịnh Tiểu Lộ đã phát sinh chuyện gì trước đây, cũng hiểu được loại sự tình đó đả kích cô rất lớn, sợ cô lại chịu trách nhiệm nên vội nói:
- Thật sự không có việc gì đâu. Cây gậy kia cũng mục rồi, đánh lên người cũng không đau. Nào, lên xe đi.
Trịnh Tiểu Lộ lo lắng nói:
- Đừng, tôi nghĩ hay là nghỉ ngơi một chút. Tôi nghe nói là lúc bị đánh thì không sao, nhưng lát nữa thì mới xảy ra chuyện.
Trịnh Tiểu Lộ vẻ mặt khổ sở, đáng thương vô cùng. Trương Thắng không đành lòng làm phật ý cô. Hai người sóng vai nhau đi bộ. Trương Thắng nhìn sắc mặt của Trịnh Tiểu Lộ, hỏi dò:
- Tiểu Lộ, cô trước kia không phải...
- Cái gì?
Trịnh Tiểu Lộ nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt như con chim nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Trương Thắng lập tức đem nửa câu còn lại nuốt vào trong. Trịnh Tiểu Lộ trước kia cho dù đã xảy ra chuyện gì thì cũng nhất định là nỗi đau đớn nhất trong nội tâm của cô. Cũng giống như khi hắn chơi cổ phiếu bị thua vậy. Mỗi khi bị người ta nhắc đến thì giống như bị lột một lớp da, khiến một lần nữa nó phải rỉ máu. Thời gian gần đây, bởi vì trong tay có hơn ba trăm mẫu đất, có thể hái ra tiền nên vết thương cũ trong lòng cũng nhạt đi.
Nếu hỏi lại chuyện thương tâm của Trịnh Tiểu Lộ thì nhất định sẽ làm cho cô khổ sở. Nên hắn liền sửa miệng:
- Ồ, nhìn cô kìa. Đang là mùa đông, lại mặc nhiều quần áo như vậy, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, chẳng khác gì một đứa con nít. Haha, muốn hỏi cô một chút, lý tưởng của cô là gì. Đường còn rất dài, tùy tiện tâm sự một chút.
Tiểu Lộ thật sự tính cách rất trẻ con. Cô nở nụ cười, nghiêng đầu như suy nghĩ rồi mới nói:
- Tôi à, lý tưởng của tôi trước đây là muốn làm một nữ công nhân dệt may, dệt ra những tấm vải thật đẹp, những bộ quần áo thật đẹp.
Nói đến đây, ánh mắt của cô bỗng nhiên ảm đạm, dường như nhớ tới cái gì đó. Vừa thấy Trương Thắng nhìn mình, thì liền vội vàng cười, hỏi ngược lại:
- Anh Trương trước đây có lý tưởng gì?
- Tôi?
Trương Thắng cười khổ một tiếng:
- Lý tưởng của tôi nhiều lắm. Khi học lớp một, thì muốn làm nhà khoa học. Lên lớp hai thì muốn làm chiến sĩ bảo vệ tổ quốc. Xem phim Tây Du Ký thì muốn mình là Tôn Ngộ Không. Xem "Bá tước Cristo" thì hy vọng mình là nhân vật chính có gia tài bạc triệu khống chế hết thảy.
- Khi đó, tôi cuối cùng nghĩ rằng mình có thể trở thành đại anh hùng cứu vớt hết thảy. Kết quả trưởng thành rồi lại phát hiện, mình chỉ có thể sắm vai tiểu nhân vật chờ đợi thế giới đến cứu mình mà thôi. Kỳ thật, những thứ này đều là ảo tưởng. Tôi chưa hề có lý tưởng của mình.
Hắn nói đến đây, liền cười ha hả, tự giễu nói:
- Kỳ thật, cái gọi là lý tưởng, tất cả chỉ đều là nghĩ ngợi lung tung. Chỉ có thể nói là ảo tưởng.
Trịnh Tiểu Lộ tinh nghịch nói:
- Không để ý tới, kỳ thật cũng là một loại lý tưởng.
Trương Thắng liếc mắt nhìn cô, trêu ghẹo nói:
- Cô cũng học được cách biện chứng vấn đề rồi sao?
Trịnh Tiểu Lộ nhăn mũi. Trương Thắng thấy nước mắt của cô chưa khô thì nói:
- Mau lau nước mắt cho khô đi. Trời lạnh gió lớn, sẽ bị thổi nứt da đấy.
- Vâng!
Trịnh Tiểu Lộ nghe lời, chà xát hai má.
Trương Thắng nói:
- Về nhà mua dầu con sò thoa lên một chút.
Trịnh Tiểu Lộ bật cười, hờn dỗi nhìn Trương Thắng:
- Anh Trương, anh đừng đùa tôi nữa. Tôi hiện tại trong lòng cảm thấy không vui, thật sự cười không nổi.
Trương Thắng ngượng ngùng nói:
- Tôi nói gì sai à?
Trịnh Tiểu Lộ liếc mắt nhìn hắn nói:
- Hiện tại ai còn dùng dầu con sò chứ? Nghe tên thì biết là đã xưa lắm rồi.
Trương Thắng ngượng ngùng cười nói:
- Hiện tại không dùng dầu con sò nữa à? Thế thì dùng cái gì? Kem bảo vệ da? Haiz, tôi đối với đồ vật của phụ nữ không có nghiên cứu. Đồ trang điểm của mẹ tôi, đến tận bây giờ tôi còn chưa chú ý qua.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn nản lòng nói:
- Tôi chỉ là người bình thường, chẳng biết lãng mạn, mà cũng không hiểu lãng mạn.
Trịnh Tiểu Lộ ánh mắt trong suốt nhìn hắn, rất chân thành nói:
- Kỳ thật, không hiểu lãng mạn, mới thật là lãng mạn.
- Cô đúng là học được...
Trịnh Tiểu Lộ cướp lời:
- Phép biện chứng.
Hai người nhìn nhau rồi bật cười, tiếng cười toát ra từ nội tâm. Tuy rằng nước mắt trên mặt Trịnh Tiểu Lộ vẫn còn chưa khô, vết thương trong lòng còn chưa thật sự khỏi, nhưng ít nhất giờ phút này, cô thật sự là cười rất vui vẻ.
- Chị nếu còn gây chuyện thì đừng trách tôi không khách khí.
Nói thì nói như thế, nhưng dù sao trong nhà người ta cũng có người chết. Hắn cũng không muốn tự nhiên đâm ngang vào lúc này. Vì thế một tay ôm lấy vai Trịnh Tiểu Lộ, một tay đẩy xe đạp, vội vã nói:
- Chúng ta đi.
- Cậu không được đi. Các người là một đôi gian phu dâm phụ. Các người làm chuyện có lỗi với con trai tôi.
Bà mẹ bỏ tay chồng ra, nhìn xung quanh, thấy phía dưới hàng rào có một cây gỗ mục, lập tức quơ lấy, hướng hai người mãnh liệt bổ nhào tới.
Trương Thắng vừa nghe tiếng cảnh báo, thì thấy trên đầu có tiếng gió xẹt qua, trốn tránh cũng không kịp. Hắn hét lớn một tiếng, đẩy Trịnh Tiểu Lộ về phía trước, toàn bộ phần lưng hứng lấy cây gậy.
Rắc! Cây gậy đánh vào lưng gãy thành hai đoạn. Ông chồng và đứa con gái sợ vợ mình gây ra tai nạn chết người. Lúc này mấy người cảnh sát cũng chạy tới.
Một người cảnh sát liền hỏi:
- Anh có sao không?
Một người cảnh sát chỉ vào bà mẹ, tức giận nói:
- Bà không cần gây rối ở đây.
Trịnh Tiểu Lộ cũng giữ chặt Trương Thắng:
- Anh Trương, anh không sao chứ?
Trương Thắng hơi cúi người xuống, lồng ngực hơi đau. Cũng may là cây gậy, chứ nếu là cây sắt thì cổ của không gãy là không được rồi. Hắn khoát tay nói:
- Không có việc gì, không có việc gì.
Người cảnh sát liếc mắt nhìn bà mẹ, rồi quay sang nói với hắn:
- Có đau đầu hay choáng váng gì không? Gáy của cậu bị đánh không nhẹ, không thể khinh thường. hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút, xem có bị chấn động não hay không. Nếu cần làm chứng thì tôi có thể làm chứng cho anh. Anh mang hết kết quả kiểm tra tới đồn công an để giải quyết.
Trương Thắng hiểu được người cảnh sát này là giận hành vi của người đàn bà nhà Mạch gia. Đây là gã có tâm giúp Trương Thắng, nhưng hắn thật sự chẳng muốn có bất cứ một liên quan gì đến người nhà Mạch gia. Hắn cười nói:
- Tôi thật sự không có việc gì. Cảm ơn đồng chí. Chúng ta đi thôi, Tiểu Lộ.
- Cậu không được đi, trả con lại cho tôi.
Người đàn bà kia vẫn rống to lên, khiến cho chồng bà ta phải giận dữ, gầm nhẹ:
- Bà điên rồi ư? Có liên quan gì đến người ta chứ? Nếu bây giờ cậu ta tố cáo chúng ta đánh người, còn có cảnh sát làm chứng, thì chúng ta sẽ như thế nào? Còn ở đây náo loạn nữa. Con mẹ nó!
Người đàn bà vừa nghe, nghĩ lại cũng có chút sợ, ngập ngừng hai câu rồi lui về.
Trương Thắng một tay vịn xe, một tay kéo Trịnh Tiểu Lộ, sợ cô lại bị kích động như vừa rồi. Tuy nhiên, Trịnh Tiểu Lộ đã phát tiết qua, cảm xúc hiện tại là ổn định. Cô cứ để cho Trương Thắng nắm lấy tay của mình, một đường đi theo đằng sau. Khi thoát khỏi tầm mắt của Mạch gia, bước chân của Trương Thắng chậm lại, lúc này cô mới lo lắng hỏi han:
- Anh Trương, anh không sao chứ? Đều là do tôi liên lụy anh.
Trương Thắng không biết trên người Trịnh Tiểu Lộ đã phát sinh chuyện gì trước đây, cũng hiểu được loại sự tình đó đả kích cô rất lớn, sợ cô lại chịu trách nhiệm nên vội nói:
- Thật sự không có việc gì đâu. Cây gậy kia cũng mục rồi, đánh lên người cũng không đau. Nào, lên xe đi.
Trịnh Tiểu Lộ lo lắng nói:
- Đừng, tôi nghĩ hay là nghỉ ngơi một chút. Tôi nghe nói là lúc bị đánh thì không sao, nhưng lát nữa thì mới xảy ra chuyện.
Trịnh Tiểu Lộ vẻ mặt khổ sở, đáng thương vô cùng. Trương Thắng không đành lòng làm phật ý cô. Hai người sóng vai nhau đi bộ. Trương Thắng nhìn sắc mặt của Trịnh Tiểu Lộ, hỏi dò:
- Tiểu Lộ, cô trước kia không phải...
- Cái gì?
Trịnh Tiểu Lộ nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt như con chim nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Trương Thắng lập tức đem nửa câu còn lại nuốt vào trong. Trịnh Tiểu Lộ trước kia cho dù đã xảy ra chuyện gì thì cũng nhất định là nỗi đau đớn nhất trong nội tâm của cô. Cũng giống như khi hắn chơi cổ phiếu bị thua vậy. Mỗi khi bị người ta nhắc đến thì giống như bị lột một lớp da, khiến một lần nữa nó phải rỉ máu. Thời gian gần đây, bởi vì trong tay có hơn ba trăm mẫu đất, có thể hái ra tiền nên vết thương cũ trong lòng cũng nhạt đi.
Nếu hỏi lại chuyện thương tâm của Trịnh Tiểu Lộ thì nhất định sẽ làm cho cô khổ sở. Nên hắn liền sửa miệng:
- Ồ, nhìn cô kìa. Đang là mùa đông, lại mặc nhiều quần áo như vậy, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, chẳng khác gì một đứa con nít. Haha, muốn hỏi cô một chút, lý tưởng của cô là gì. Đường còn rất dài, tùy tiện tâm sự một chút.
Tiểu Lộ thật sự tính cách rất trẻ con. Cô nở nụ cười, nghiêng đầu như suy nghĩ rồi mới nói:
- Tôi à, lý tưởng của tôi trước đây là muốn làm một nữ công nhân dệt may, dệt ra những tấm vải thật đẹp, những bộ quần áo thật đẹp.
Nói đến đây, ánh mắt của cô bỗng nhiên ảm đạm, dường như nhớ tới cái gì đó. Vừa thấy Trương Thắng nhìn mình, thì liền vội vàng cười, hỏi ngược lại:
- Anh Trương trước đây có lý tưởng gì?
- Tôi?
Trương Thắng cười khổ một tiếng:
- Lý tưởng của tôi nhiều lắm. Khi học lớp một, thì muốn làm nhà khoa học. Lên lớp hai thì muốn làm chiến sĩ bảo vệ tổ quốc. Xem phim Tây Du Ký thì muốn mình là Tôn Ngộ Không. Xem "Bá tước Cristo" thì hy vọng mình là nhân vật chính có gia tài bạc triệu khống chế hết thảy.
- Khi đó, tôi cuối cùng nghĩ rằng mình có thể trở thành đại anh hùng cứu vớt hết thảy. Kết quả trưởng thành rồi lại phát hiện, mình chỉ có thể sắm vai tiểu nhân vật chờ đợi thế giới đến cứu mình mà thôi. Kỳ thật, những thứ này đều là ảo tưởng. Tôi chưa hề có lý tưởng của mình.
Hắn nói đến đây, liền cười ha hả, tự giễu nói:
- Kỳ thật, cái gọi là lý tưởng, tất cả chỉ đều là nghĩ ngợi lung tung. Chỉ có thể nói là ảo tưởng.
Trịnh Tiểu Lộ tinh nghịch nói:
- Không để ý tới, kỳ thật cũng là một loại lý tưởng.
Trương Thắng liếc mắt nhìn cô, trêu ghẹo nói:
- Cô cũng học được cách biện chứng vấn đề rồi sao?
Trịnh Tiểu Lộ nhăn mũi. Trương Thắng thấy nước mắt của cô chưa khô thì nói:
- Mau lau nước mắt cho khô đi. Trời lạnh gió lớn, sẽ bị thổi nứt da đấy.
- Vâng!
Trịnh Tiểu Lộ nghe lời, chà xát hai má.
Trương Thắng nói:
- Về nhà mua dầu con sò thoa lên một chút.
Trịnh Tiểu Lộ bật cười, hờn dỗi nhìn Trương Thắng:
- Anh Trương, anh đừng đùa tôi nữa. Tôi hiện tại trong lòng cảm thấy không vui, thật sự cười không nổi.
Trương Thắng ngượng ngùng nói:
- Tôi nói gì sai à?
Trịnh Tiểu Lộ liếc mắt nhìn hắn nói:
- Hiện tại ai còn dùng dầu con sò chứ? Nghe tên thì biết là đã xưa lắm rồi.
Trương Thắng ngượng ngùng cười nói:
- Hiện tại không dùng dầu con sò nữa à? Thế thì dùng cái gì? Kem bảo vệ da? Haiz, tôi đối với đồ vật của phụ nữ không có nghiên cứu. Đồ trang điểm của mẹ tôi, đến tận bây giờ tôi còn chưa chú ý qua.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn nản lòng nói:
- Tôi chỉ là người bình thường, chẳng biết lãng mạn, mà cũng không hiểu lãng mạn.
Trịnh Tiểu Lộ ánh mắt trong suốt nhìn hắn, rất chân thành nói:
- Kỳ thật, không hiểu lãng mạn, mới thật là lãng mạn.
- Cô đúng là học được...
Trịnh Tiểu Lộ cướp lời:
- Phép biện chứng.
Hai người nhìn nhau rồi bật cười, tiếng cười toát ra từ nội tâm. Tuy rằng nước mắt trên mặt Trịnh Tiểu Lộ vẫn còn chưa khô, vết thương trong lòng còn chưa thật sự khỏi, nhưng ít nhất giờ phút này, cô thật sự là cười rất vui vẻ.