Chương : 24
Trương Thắng cũng không biết vì sao những lời này lại đả kich Trịnh Tiểu Lộ lớn đến như vậy. Hắn cầm lấy một tay của cô, thăm dò:
- Tiểu Lộ, cô làm sao vậy?
Trịnh Tiểu Lộ ánh mắt đăm đăm, nửa ngày mới chớp động, đảo mắt nhìn hắn, bỗng nhiên sợ hãi nắm lấy tay hắn, vừa biện giải vừa cầu xin:
- Anh Trương, tôi không phải là sao chổi. Tôi không hại người, tôi không có. Tôi thật không có. Tôi đến giờ vẫn chưa hại qua người nào.
Cô nói xong, nước mắt lại chảy xuống.
Trương Thắng vội vàng an ủi nói:
- Đương nhiên, điều này làm sao mà quan hệ với cô được. Cô xem, một căn nhà anh ta tặng cho cô cũng không xứng mà.
Trịnh Tiểu Lộ dường như vẫn không nghe lời của hắn, vẫn không ngừng lặp lại:
- Tôi không hại người, tôi không hại người. Tôi không phải là sao chổi. Thật sự không phải là lỗi của tôi.
Cô nói xong, bỗng nhiên xoay người chạy đi. Trương Thắng kinh ngạc kêu lên:
- Tiểu Lộ, cô chạy đâu vậy?
Chỉ thấy Trịnh Tiểu Lộ chạy tới một bên cổng, đầu đánh mạnh vào tường. Hở đụng một cái thì miệng thì thào nói:
- Đúng, là tôi, đều là tôi hại người. Đều là tôi hại người. Tôi thật đáng chết.
Trương Thắng sợ hãi vội vàng đuổi theo, nắm chặt lấy vai cô, đẩy cô qua một bên.
Ý thức của Trịnh Tiểu Lộ giống như bị đông cứng, dường như không còn phản ứng với thế giới bên ngoài. Cô xem ngực của Trương Thắng giống như một bức tường, vẫn cứ đánh mạnh đầu vào, nước mắt chảy ra:
-
Trương Thắng nắm chặt vai cô, kéo mũ cô ra, phát hiện nhờ có cái mũ mà da đầu mới không bị trầy, nhưng trán thì sưng đỏ lên.
Trương Thắng ôm lấy cô vào ngực, vỗ vào lưng, an ủi nói:
- Tiểu Lộ, không nên như vậy. Cái đó không có quan hệ gì với cô, một chút quan hệ cũng không có. Việc anh ta bị bắt với cô không quan hệ gì.
Trịnh Tiểu Lộ giống như một con chim thấy cung, gặp cành cong cũng sợ. Khuôn mặt thanh tú thống khổ, tự trách, ánh mắt gần như điên cuồng cố chấp. Trương Thắng nhìn thấy, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Chị và mẹ của Trưởng phòng Mạch mặc dù không nói lý, nhưng không đến mức kích thích tinh thần của một người đến như vậy. Biểu hiện này của Tiểu Lộ, dường như đã từng gặp phải đả kích nặng nề.
Trương Thắng kinh ngạc nghĩ. Tiểu Lộ là cô nhi, rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì khiến cho cô ấy phải phản ứng mạnh như vậy?
Trương Thắng vừa ôm vừa an ủi, khiến cho cảm xúc của Tiểu Lộ dần ổn định trở lại. Khi cô ý thức được, phát hiện mình đang ôm chặt Trương Thắng thì vội vàng đẩy hắn ra.
Trương Thắng nhìn cô lo lắng hỏi;
- Tiểu Lộ, cô không sao chứ? Mới vừa rồi sao lại như thế?
Trịnh Tiểu Lộ một khi khôi phục lại ý thức, các loại phản ứng liền trở lại bình thường. Cô ngượng ngùng lắc đầu, lau nước mắt, hạ giọng nói:
- Anh Trương, tôi không có chuyện gì đâu. Khiến anh phải lo lắng rồi.
Nơi này cản gió, ánh mắt trời lại chiếu vào. Trương Thắng lấy thuốc ra, lặng yên hút. Thấy tâm trạng của Trịnh Tiểu Lộ đã ổn định thì lúc này mới ném tàn thuốc xuống, nói:
- Cứ khóc cho thoải mái. Khi khóc rồi trong lòng cũng sẽ thoải mái hơn.
Hắn ngẫm nghĩ một chút lại rút ra một điếu thuốc, nhìn Trịnh Tiểu Lộ nói:
- Tiểu Lộ, cô và Trưởng phòng Mạch đã từng yêu nhau. Tuy nói rằng bây giờ anh ta phạm tội bị bắt, nhưng trước khi anh ta bị bắt cũng đối đãi với cô không tệ. Cho nên, nói thật, nếu như anh ta vừa bị bắt mà cô không đến thăm thì tôi sẽ xem thường cô. Cái loại vô tình vô nghĩa này so với tham ô còn đáng hận hơn.
- Cô đến đây thăm anh ấy là chuyện phải làm. Là tận nhân tình. Nhưng cô đã hết rồi, hết lòng quan tâm giúp đỡ, vậy là xem như đã đủ. Cô không làm hại họ cái gì, họ có quyền gì mà đối xử với cô như vậy?
Trịnh Tiểu Lộ lau nước mắt, hạ giọng nói:
- Anh Trương, anh không cần khuyên tôi. Đạo lý đó tôi hiểu được. Tôi hôm nay đến thăm anh ấy, kỳ thật cũng chẳng phải hy vọng gì. Cha mẹ, chị của anh ấy trước kia khá nhiệt tình. Tôi cũng không hiểu tại sao bọn họ lại nói như vậy.
Trương Thắng an ủi nói:
- Vậy là được rồi. Đừng thương tâm nữa. Bất luận chuyện gì cũng có tính hai mặt. Mạch Hiểu Tề phạm tội bị bắt, cả nhà họ liền giận lây sang cô. Quả thật là xui xẻo mà. Nhưng cô hãy nghĩ ngược lại, cô hẳn là nên vui lên.
Sao? Trịnh Tiểu Lộ mở to đôi mắt nhìn hắn, không hiểu ra sao cả.
Trương Thắng nói:
- Cô xem, nếu như không có việc này phát sinh thì như thế nào? Cô nếu như gả vào nhà đó, lại gặp một bà mẹ chồng điêu ngoa, một bà chị chồng không biết nói đạo lý, cô cả đời phải chịu oan ức sao? Nói sau, nếu cô trở thành vợ của anh ta, anh ta phạm tội bị bắt thì khi đó cô phải làm sao bây giờ? Lúc đó sẽ khóc không ra nước mắt đâu.
Trịnh Tiểu Lộ trên mặt nước mắt vẫn còn chưa khô thì lại bị hắn đùa thành mỉm cười, nhưng cô nhịn được, sẵng giọng:
- Anh đấy, chuyện gì mà qua miệng anh xấu cũng thành tốt. Tôi thì không sao, nhưng phiền anh phải theo giúp tôi một chuyến này. Chúng ta trở về đi.
- Như vậy là được rồi. Tôi trong ấn tượng của Trịnh Tiểu Lộ là luôn luôn tích cực lạc quan mà.
Trương Thắng đùa với cô, hai người lại sóng vai nhau trở về cổng chính nhà giam, chuẩn bị lấy xe ra về. Lúc này chỉ nghe bên trong cánh cửa truyền đến giọng một người phụ nữ đang gào rú:
- Làm sao có thể? Tôi hôm trước đến thăm con tôi, nó vẫn còn tốt lắm mà, sao hôm nay lại tự sát? Nhất định là các người đã áp dụng dụng hình phi pháp rồi.
- Bà nói chuyện phải có căn cứ, nơi này không phải là nơi cho bà khóc lóc om sòm. Mạch Hiểu Tề là sợ tội tự sát. Còn có nguyên nhân gì khác thì chúng tôi sẽ điều tra. Các người không thể tiến vào hiện trường. Cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng.
Trương Thắng và Trịnh Tiểu Lộ hoảng sợ nhìn nhau. Mạch Hiểu Tề tự sát?
Trịnh Tiểu Lộ cầm lấy ống tay áo của Trương Thắng, sắc mặt trắng bệch:
- Anh...anh ấy tự sát?
Trương Thắng trong đầu hiện lên cảnh chiếc xe chạy nhanh ra khỏi trại giam khi hắn vừa tới. Lái xe là Giám đốc Từ. Ông ta có quan hệ mật thiết với Mạch Hiểu Tề. Chẳng lẽ lại có liên quan gì sao?
Lúc này, người nhà của Mạch Hiểu Tề bị đẩy ra ngoài.
Cha của Trưởng phòng Mạch, tức giận quát:
- Gọi đồn trưởng của các người ra đây. Ông ta thu lễ sao không biết làm việc. Con tôi từ nhỏ chưa từng chịu khổ, cũng chưa từng chịu oan ức. Nhất định là có người bên trong ức hiếp, chịu không nổi nên mới tư sát.
Mẹ của Trưởng phòng Mạch thì giống như điên cuồng, liều mạng cắn xé. Còn đứa con gái thì cũng chửi ầm lên. Nhưng thật ra người con rể thì có vài phần lý trí, biết cơ quan chấp pháp không thể công kích. Cảnh sát cũng chẳng có lý do gì mà ẩu đả em rể y. Không thể nào là do cảnh sát bức tử. Náo loạn như vậy cũng không phải cách. Cho nên vẫn luôn khuyên giải. Khuyên không được cha mẹ vợ thì liền kéo tay vợ sang một bên.
Vợ của y đỏ bừng cả mặt, tóc rối tung. Cô ta đẩy chồng mình ra, đang muốn nhào tới lý luận, bỗng nhiên nhìn thấy Trịnh Tiểu Lộ đang nắm vạt áo của Trương Thắng, hoảng sợ nhìn bọn họ thì lập tức tức giận lao thẳng tới:
- Đều là do con hồ ly tinh này. Đồ sao chổi. Toàn bộ là do cô làm hại.
- Tiểu Lộ, cô làm sao vậy?
Trịnh Tiểu Lộ ánh mắt đăm đăm, nửa ngày mới chớp động, đảo mắt nhìn hắn, bỗng nhiên sợ hãi nắm lấy tay hắn, vừa biện giải vừa cầu xin:
- Anh Trương, tôi không phải là sao chổi. Tôi không hại người, tôi không có. Tôi thật không có. Tôi đến giờ vẫn chưa hại qua người nào.
Cô nói xong, nước mắt lại chảy xuống.
Trương Thắng vội vàng an ủi nói:
- Đương nhiên, điều này làm sao mà quan hệ với cô được. Cô xem, một căn nhà anh ta tặng cho cô cũng không xứng mà.
Trịnh Tiểu Lộ dường như vẫn không nghe lời của hắn, vẫn không ngừng lặp lại:
- Tôi không hại người, tôi không hại người. Tôi không phải là sao chổi. Thật sự không phải là lỗi của tôi.
Cô nói xong, bỗng nhiên xoay người chạy đi. Trương Thắng kinh ngạc kêu lên:
- Tiểu Lộ, cô chạy đâu vậy?
Chỉ thấy Trịnh Tiểu Lộ chạy tới một bên cổng, đầu đánh mạnh vào tường. Hở đụng một cái thì miệng thì thào nói:
- Đúng, là tôi, đều là tôi hại người. Đều là tôi hại người. Tôi thật đáng chết.
Trương Thắng sợ hãi vội vàng đuổi theo, nắm chặt lấy vai cô, đẩy cô qua một bên.
Ý thức của Trịnh Tiểu Lộ giống như bị đông cứng, dường như không còn phản ứng với thế giới bên ngoài. Cô xem ngực của Trương Thắng giống như một bức tường, vẫn cứ đánh mạnh đầu vào, nước mắt chảy ra:
-
Trương Thắng nắm chặt vai cô, kéo mũ cô ra, phát hiện nhờ có cái mũ mà da đầu mới không bị trầy, nhưng trán thì sưng đỏ lên.
Trương Thắng ôm lấy cô vào ngực, vỗ vào lưng, an ủi nói:
- Tiểu Lộ, không nên như vậy. Cái đó không có quan hệ gì với cô, một chút quan hệ cũng không có. Việc anh ta bị bắt với cô không quan hệ gì.
Trịnh Tiểu Lộ giống như một con chim thấy cung, gặp cành cong cũng sợ. Khuôn mặt thanh tú thống khổ, tự trách, ánh mắt gần như điên cuồng cố chấp. Trương Thắng nhìn thấy, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Chị và mẹ của Trưởng phòng Mạch mặc dù không nói lý, nhưng không đến mức kích thích tinh thần của một người đến như vậy. Biểu hiện này của Tiểu Lộ, dường như đã từng gặp phải đả kích nặng nề.
Trương Thắng kinh ngạc nghĩ. Tiểu Lộ là cô nhi, rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì khiến cho cô ấy phải phản ứng mạnh như vậy?
Trương Thắng vừa ôm vừa an ủi, khiến cho cảm xúc của Tiểu Lộ dần ổn định trở lại. Khi cô ý thức được, phát hiện mình đang ôm chặt Trương Thắng thì vội vàng đẩy hắn ra.
Trương Thắng nhìn cô lo lắng hỏi;
- Tiểu Lộ, cô không sao chứ? Mới vừa rồi sao lại như thế?
Trịnh Tiểu Lộ một khi khôi phục lại ý thức, các loại phản ứng liền trở lại bình thường. Cô ngượng ngùng lắc đầu, lau nước mắt, hạ giọng nói:
- Anh Trương, tôi không có chuyện gì đâu. Khiến anh phải lo lắng rồi.
Nơi này cản gió, ánh mắt trời lại chiếu vào. Trương Thắng lấy thuốc ra, lặng yên hút. Thấy tâm trạng của Trịnh Tiểu Lộ đã ổn định thì lúc này mới ném tàn thuốc xuống, nói:
- Cứ khóc cho thoải mái. Khi khóc rồi trong lòng cũng sẽ thoải mái hơn.
Hắn ngẫm nghĩ một chút lại rút ra một điếu thuốc, nhìn Trịnh Tiểu Lộ nói:
- Tiểu Lộ, cô và Trưởng phòng Mạch đã từng yêu nhau. Tuy nói rằng bây giờ anh ta phạm tội bị bắt, nhưng trước khi anh ta bị bắt cũng đối đãi với cô không tệ. Cho nên, nói thật, nếu như anh ta vừa bị bắt mà cô không đến thăm thì tôi sẽ xem thường cô. Cái loại vô tình vô nghĩa này so với tham ô còn đáng hận hơn.
- Cô đến đây thăm anh ấy là chuyện phải làm. Là tận nhân tình. Nhưng cô đã hết rồi, hết lòng quan tâm giúp đỡ, vậy là xem như đã đủ. Cô không làm hại họ cái gì, họ có quyền gì mà đối xử với cô như vậy?
Trịnh Tiểu Lộ lau nước mắt, hạ giọng nói:
- Anh Trương, anh không cần khuyên tôi. Đạo lý đó tôi hiểu được. Tôi hôm nay đến thăm anh ấy, kỳ thật cũng chẳng phải hy vọng gì. Cha mẹ, chị của anh ấy trước kia khá nhiệt tình. Tôi cũng không hiểu tại sao bọn họ lại nói như vậy.
Trương Thắng an ủi nói:
- Vậy là được rồi. Đừng thương tâm nữa. Bất luận chuyện gì cũng có tính hai mặt. Mạch Hiểu Tề phạm tội bị bắt, cả nhà họ liền giận lây sang cô. Quả thật là xui xẻo mà. Nhưng cô hãy nghĩ ngược lại, cô hẳn là nên vui lên.
Sao? Trịnh Tiểu Lộ mở to đôi mắt nhìn hắn, không hiểu ra sao cả.
Trương Thắng nói:
- Cô xem, nếu như không có việc này phát sinh thì như thế nào? Cô nếu như gả vào nhà đó, lại gặp một bà mẹ chồng điêu ngoa, một bà chị chồng không biết nói đạo lý, cô cả đời phải chịu oan ức sao? Nói sau, nếu cô trở thành vợ của anh ta, anh ta phạm tội bị bắt thì khi đó cô phải làm sao bây giờ? Lúc đó sẽ khóc không ra nước mắt đâu.
Trịnh Tiểu Lộ trên mặt nước mắt vẫn còn chưa khô thì lại bị hắn đùa thành mỉm cười, nhưng cô nhịn được, sẵng giọng:
- Anh đấy, chuyện gì mà qua miệng anh xấu cũng thành tốt. Tôi thì không sao, nhưng phiền anh phải theo giúp tôi một chuyến này. Chúng ta trở về đi.
- Như vậy là được rồi. Tôi trong ấn tượng của Trịnh Tiểu Lộ là luôn luôn tích cực lạc quan mà.
Trương Thắng đùa với cô, hai người lại sóng vai nhau trở về cổng chính nhà giam, chuẩn bị lấy xe ra về. Lúc này chỉ nghe bên trong cánh cửa truyền đến giọng một người phụ nữ đang gào rú:
- Làm sao có thể? Tôi hôm trước đến thăm con tôi, nó vẫn còn tốt lắm mà, sao hôm nay lại tự sát? Nhất định là các người đã áp dụng dụng hình phi pháp rồi.
- Bà nói chuyện phải có căn cứ, nơi này không phải là nơi cho bà khóc lóc om sòm. Mạch Hiểu Tề là sợ tội tự sát. Còn có nguyên nhân gì khác thì chúng tôi sẽ điều tra. Các người không thể tiến vào hiện trường. Cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng.
Trương Thắng và Trịnh Tiểu Lộ hoảng sợ nhìn nhau. Mạch Hiểu Tề tự sát?
Trịnh Tiểu Lộ cầm lấy ống tay áo của Trương Thắng, sắc mặt trắng bệch:
- Anh...anh ấy tự sát?
Trương Thắng trong đầu hiện lên cảnh chiếc xe chạy nhanh ra khỏi trại giam khi hắn vừa tới. Lái xe là Giám đốc Từ. Ông ta có quan hệ mật thiết với Mạch Hiểu Tề. Chẳng lẽ lại có liên quan gì sao?
Lúc này, người nhà của Mạch Hiểu Tề bị đẩy ra ngoài.
Cha của Trưởng phòng Mạch, tức giận quát:
- Gọi đồn trưởng của các người ra đây. Ông ta thu lễ sao không biết làm việc. Con tôi từ nhỏ chưa từng chịu khổ, cũng chưa từng chịu oan ức. Nhất định là có người bên trong ức hiếp, chịu không nổi nên mới tư sát.
Mẹ của Trưởng phòng Mạch thì giống như điên cuồng, liều mạng cắn xé. Còn đứa con gái thì cũng chửi ầm lên. Nhưng thật ra người con rể thì có vài phần lý trí, biết cơ quan chấp pháp không thể công kích. Cảnh sát cũng chẳng có lý do gì mà ẩu đả em rể y. Không thể nào là do cảnh sát bức tử. Náo loạn như vậy cũng không phải cách. Cho nên vẫn luôn khuyên giải. Khuyên không được cha mẹ vợ thì liền kéo tay vợ sang một bên.
Vợ của y đỏ bừng cả mặt, tóc rối tung. Cô ta đẩy chồng mình ra, đang muốn nhào tới lý luận, bỗng nhiên nhìn thấy Trịnh Tiểu Lộ đang nắm vạt áo của Trương Thắng, hoảng sợ nhìn bọn họ thì lập tức tức giận lao thẳng tới:
- Đều là do con hồ ly tinh này. Đồ sao chổi. Toàn bộ là do cô làm hại.