Chương : 26
Trương Thắng chở Trịnh Tiểu Lộ đến nhà ga. Trịnh Tiểu Lộ cố ý muốn xuống xe. Kỳ thật nơi này cách chỗ cô ở không xa. Bình thường mà nói, một cô gái, nhất là cô gái xinh đẹp, việc được đàn ông khen tặng đã quen, được đàn ông chiếu cố cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng Trịnh Tiểu Lộ lại không phải như vậy. Người khác đối với cô tốt một chút, cô đều để trong lòng. Trịnh Tiểu Lộ không phải là hạng người có thể thản nhiên nhận ân huệ của người khác. Hôm nay Trương Thắng vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, cũng bởi vì cô mà bị đánh trúng, trong lòng cô cảm thấy vô cùng áy náy. Tiếp nhận càng nhiều thì cô lại càng cảm thấy không yên.
Trương Thắng bất đắc dĩ, đành phải ngừng xe. Trịnh Tiểu Lộ nhảy xuống xe, ngọt ngào nói:
- Anh Trương, hôm nay thật sự là cảm ơn anh. Tôi không sao đâu, anh đừng quá lo lắng. Đúng rồi, anh Trương, anh thật sự không sao chứ? Bị cây gậy đánh mạnh như vậy.
Trương Thắng cười nói:
- Không có chuyện gì đâu. Thân thể của tôi rắn chắc. Trời lạnh đấy, cô mau về nhà đi, nghỉ ngơi thật tốt.
- Vâng!
Trịnh Tiểu Lộ giòn giã đáp.
Trương Thắng đạp xe được vài bước, bỗng nhiên ôm thắt lưng ho lên vài tiếng. Trịnh Tiểu Lộ đang muốn đi về lại nghe được, không kìm nổi dừng bước lại, lo lắng nói:
- Anh Trương.
- Không có việc gì đâu!
Trương Thắng khoát tay băng qua đường. Lại ho tiếp. Qua đường rồi, hắn tranh thủ nhìn lại, thấy Trịnh Tiểu Lộ vẫn còn lo lắng đứng ở nơi đó, trong lòng không khỏi hiện lên vẻ vui mừng.
Tôi đây không phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Cô và Mạch Hiểu Tề khẳng định là xong rồi. Cô bây giờ là tự do. Tôi không cần phải dùng chiêu mà lão Bạch dạy cho.
Trương Thắng vừa đi vừa biện giải cho mình.
Về đến nhà, Trương Thắng liền xem báo, xem tin tức trên TV, trên đài radio, chú ý bất cứ tin tức gì của UBND thành phố. Sắp đến tết Nguyên Đán rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức gì về phương diện này. Trương Thắng thật sự không kềm nén được, liền gọi điện thoại cho Giám đốc Từ. Giám đốc Từ ở trong điện thoại an ủi hắn, bảo hắn không cần nôn nóng. Nếu đầu năm mà vẫn không có tin tức thì sẽ giúp hắn kéo dài thời hạn vay vốn. Trương Thắng lúc này mới cảm thấy yên lòng.
Đất là trên danh nghĩa hắn đứng mua nên không sợ Giám đốc Từ bỏ của chạy lấy người. Nếu đến hết kỳ hạn vay vốn mà vẫn chưa có tin tức gì, như vậy ngoại thương sẽ không nhìn thấy những văn kiện chính sách ưu đãi, tuyệt cũng không đầu tư tài chính xây dựng nhà ở khu Kiều Tây. Đất bán không được, người mắc nợ sẽ là hắn. Nhưng tiền đầu tư ban đầu và tiền sau này của Giám đốc Từ cũng sẽ là công dã tràng. Cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ, ông ta chắc chắn sẽ không buông tay.
Người Trung Quốc rất coi trọng ngày tết âm lịch này. Đó là một ngày hội lớn, tràn đầy không khí vui mừng. Đơn vị của em trai phát cho hộp trứng gà và cá hố. Cậu ấy là lái xe, tiếp xúc nhiều người, nên được tặng hai quyển lịch treo tường. Một quyển là thế giới xe xịn. Một quyển là hình minh tinh nước Mỹ. Hiện tại vẫn còn cuộn tròn bỏ trên bàn trong phòng khách.
Sau khi bỏ đồ vào nhà xong, Trương Thanh liền đi ra ngoài. Đoán chừng là đến nhà bạn gái cậu ta. Ba mẹ đang bận viện trong nhà bếp, một nhào bột mỳ, một nặn nhân bánh, chuẩn bị làm sủi cảo. Thịt đầu heo đang được nấu trong nồi. Mùi thịt xông vào mũi.
Một cái khay lớn chất đầy bánh bao chay. Đó đều là loại bánh đặc trưng của tỉnh Sơn Đông chính tông. Vào còn lạnh thì chẳng khác gì cục đá, nhưng một khi hấp mềm thì thơm nức.
- Đứa lớn hơn hai mươi tuổi rồi. Từ lúc quán ăn đóng cửa, cả ngày cũng chẳng chịu đi tìm việc làm, cứ ở nhà mãi. Thật sự là buồn mà.
Mẹ của Trương Thắng vừa làm nhân bánh, vừa than thở nói.
Cha của Trương Thắng rất cao, tuy nhiên hiện tại lưng có chút hơi còng xuống. Nhưng dáng người ông vẫn còn phong độ, mặt đầy hồng quang, xem ra thể trạng vô cùng tốt.
Ông vừa nhào bột vừa nói:
- Được rồi, chuẩn bị sang năm mới, nói như vậy, nếu để nó nghe được, nó buồn đấy. Bà không thấy nó cứ năm ba ngày lại chạy ra ngoài sao? Khẳng định là cũng đi tìm việc. Ôi, thằng bé từ nhỏ tính tình đã như vậy. Khi có chuyện gì buồn bực cũng không nói với ai. Bà cũng đừng lo lắng nhiều.
Bị chồng mắng cho vài câu, mẹ của Trương Thắng chỉ đành ngậm ngùi, rồi chuyển sang chuyện chung thân đại sự của hắn:
- Công việc tạm thời tìm chưa ra thì cũng không sao. Nếu không có việc gì thì cũng nên liên lạc lại với đồng nghiệp cũ. Cả ngày ở nhà xem TV, nghe radio, còn không thì xem báo, quốc gia đại sự thì cần gì quan tâm chứ? Cũng không nói là tìm đối tượng nữa. Ông nói xem, trên TV còn có thể nhảy ra một cô gái sao?
Cha Trương Thắng phát hỏa, quăng miếng bột vào trong thau, trừng mắt nói:
- Bà còn lải nhải không chịu im sao? Chuẩn bị bước sang năm mới rồi, ít nhất thì đừng có gây chuyện trong nhà được không? Con nó ở nhà xem TV không tìm được đứa con gái nào, bộ bà tìm ra sao?
Mẹ của Trương Thắng nghe xong thì không lên tiếng.
Trương Thắng ở trong phòng nghe được, nhưng không lên tiếng. Chuyện hắn vay tiền mua đất là giấu gia đình. Cha mẹ đều là những công nhân về hưu, nếu biết con trai mình vay hơn hai triệu để mua mảnh đất hoang ở khu ngoại thành, thì chẳng phải cái thân già lo lắng cả đêm không ngủ được sao?
Trương Thắng nghĩ, hay là để chừng nào mọi việc sáng tỏ thì nói với họ sau. Để cho hai người cao hứng một chút.
Trên TV tất cả đều chiếu những chuyện tốt, không nói đến chuyện xấu. Một đám minh tinh xuất hiện, vui mừng cất lời chúc mừng năm mới. Rồi thuận tay từ đằng sau kéo ra một hộp quà tặng, lời ngon tiếng ngọt khuyên mọi người mua làm quà tặng.
Bỗng nhiên, màn hình TV vừa chuyển, một phát thanh viên giọng đầy nhiệt tình báo cáo mười tình huống quan trọng và thành quả của UBND thành phố trong năm vừa qua. Trương Thắng một chút cũng nghe không sót. Lời cuối cùng, phát thanh viên tiếp tục thông báo dự định của UBND thành phố trong năm tới, đột nhiên nhắc tới Kiều Tây.
Trương Thắng cả ngày chờ đợi chính là tin tức này, lập tức tăng cường chú ý, còn điều chỉnh âm lượng TV đến đinh tai nhức óc. Cũng may là tết, bên ngoài cũng có tiếng pháo nổ. Ba mẹ hắn cho là hắn nghe không rõ thanh âm, bằng không thì sẽ lải nhải cả nửa ngày.
Trên TV nói: “Dựa theo sắp xếp của UBND thành phố, năm sau, thành phố của chúng ta sẽ bắt đầu khai thác, phát triển khu Kiều Tây. Ở nơi đó sẽ xây dựng một khu kinh tế mới với khoa học kỹ thuật tiên tiến. Hy vọng khu kinh tế mới này sẽ thay đổi cục diện căn cứ công nghiệp truyền thống lạc hậu của chúng ta. UBND đã định ra những chính sách vô cùng ưu đãi cho những xí nghiệp đầu nhập vào khu”.
Trương Thắng mắt nhảy dựng lên, trong lòng kích động khó tả, màng nhĩ cứ ong ong.
Đến rồi, đến rồi. Tin tức rốt cuộc cũng đã truyền ra rồi. Trương Thắng khuôn mặt đỏ bừng. Rốt cuộc cũng là khổ tận cam lai!
Hắn hét to lên một tiếng, khiến cho bà mẹ đang làm sủi cảo bên ngoài bị hù đến run rẩy, liền tức giận mắng:
- Đứa nhỏ này, tính hù chết người ta à?
Trương Thắng không đáp lại, chỉ cất tiếng hát cực dở của mình “Hồng mai nở trong tiết trời lạnh giá. Bàn chân không giẫm lên từng mảng băng….”
Nhưng Trịnh Tiểu Lộ lại không phải như vậy. Người khác đối với cô tốt một chút, cô đều để trong lòng. Trịnh Tiểu Lộ không phải là hạng người có thể thản nhiên nhận ân huệ của người khác. Hôm nay Trương Thắng vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, cũng bởi vì cô mà bị đánh trúng, trong lòng cô cảm thấy vô cùng áy náy. Tiếp nhận càng nhiều thì cô lại càng cảm thấy không yên.
Trương Thắng bất đắc dĩ, đành phải ngừng xe. Trịnh Tiểu Lộ nhảy xuống xe, ngọt ngào nói:
- Anh Trương, hôm nay thật sự là cảm ơn anh. Tôi không sao đâu, anh đừng quá lo lắng. Đúng rồi, anh Trương, anh thật sự không sao chứ? Bị cây gậy đánh mạnh như vậy.
Trương Thắng cười nói:
- Không có chuyện gì đâu. Thân thể của tôi rắn chắc. Trời lạnh đấy, cô mau về nhà đi, nghỉ ngơi thật tốt.
- Vâng!
Trịnh Tiểu Lộ giòn giã đáp.
Trương Thắng đạp xe được vài bước, bỗng nhiên ôm thắt lưng ho lên vài tiếng. Trịnh Tiểu Lộ đang muốn đi về lại nghe được, không kìm nổi dừng bước lại, lo lắng nói:
- Anh Trương.
- Không có việc gì đâu!
Trương Thắng khoát tay băng qua đường. Lại ho tiếp. Qua đường rồi, hắn tranh thủ nhìn lại, thấy Trịnh Tiểu Lộ vẫn còn lo lắng đứng ở nơi đó, trong lòng không khỏi hiện lên vẻ vui mừng.
Tôi đây không phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Cô và Mạch Hiểu Tề khẳng định là xong rồi. Cô bây giờ là tự do. Tôi không cần phải dùng chiêu mà lão Bạch dạy cho.
Trương Thắng vừa đi vừa biện giải cho mình.
Về đến nhà, Trương Thắng liền xem báo, xem tin tức trên TV, trên đài radio, chú ý bất cứ tin tức gì của UBND thành phố. Sắp đến tết Nguyên Đán rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức gì về phương diện này. Trương Thắng thật sự không kềm nén được, liền gọi điện thoại cho Giám đốc Từ. Giám đốc Từ ở trong điện thoại an ủi hắn, bảo hắn không cần nôn nóng. Nếu đầu năm mà vẫn không có tin tức thì sẽ giúp hắn kéo dài thời hạn vay vốn. Trương Thắng lúc này mới cảm thấy yên lòng.
Đất là trên danh nghĩa hắn đứng mua nên không sợ Giám đốc Từ bỏ của chạy lấy người. Nếu đến hết kỳ hạn vay vốn mà vẫn chưa có tin tức gì, như vậy ngoại thương sẽ không nhìn thấy những văn kiện chính sách ưu đãi, tuyệt cũng không đầu tư tài chính xây dựng nhà ở khu Kiều Tây. Đất bán không được, người mắc nợ sẽ là hắn. Nhưng tiền đầu tư ban đầu và tiền sau này của Giám đốc Từ cũng sẽ là công dã tràng. Cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ, ông ta chắc chắn sẽ không buông tay.
Người Trung Quốc rất coi trọng ngày tết âm lịch này. Đó là một ngày hội lớn, tràn đầy không khí vui mừng. Đơn vị của em trai phát cho hộp trứng gà và cá hố. Cậu ấy là lái xe, tiếp xúc nhiều người, nên được tặng hai quyển lịch treo tường. Một quyển là thế giới xe xịn. Một quyển là hình minh tinh nước Mỹ. Hiện tại vẫn còn cuộn tròn bỏ trên bàn trong phòng khách.
Sau khi bỏ đồ vào nhà xong, Trương Thanh liền đi ra ngoài. Đoán chừng là đến nhà bạn gái cậu ta. Ba mẹ đang bận viện trong nhà bếp, một nhào bột mỳ, một nặn nhân bánh, chuẩn bị làm sủi cảo. Thịt đầu heo đang được nấu trong nồi. Mùi thịt xông vào mũi.
Một cái khay lớn chất đầy bánh bao chay. Đó đều là loại bánh đặc trưng của tỉnh Sơn Đông chính tông. Vào còn lạnh thì chẳng khác gì cục đá, nhưng một khi hấp mềm thì thơm nức.
- Đứa lớn hơn hai mươi tuổi rồi. Từ lúc quán ăn đóng cửa, cả ngày cũng chẳng chịu đi tìm việc làm, cứ ở nhà mãi. Thật sự là buồn mà.
Mẹ của Trương Thắng vừa làm nhân bánh, vừa than thở nói.
Cha của Trương Thắng rất cao, tuy nhiên hiện tại lưng có chút hơi còng xuống. Nhưng dáng người ông vẫn còn phong độ, mặt đầy hồng quang, xem ra thể trạng vô cùng tốt.
Ông vừa nhào bột vừa nói:
- Được rồi, chuẩn bị sang năm mới, nói như vậy, nếu để nó nghe được, nó buồn đấy. Bà không thấy nó cứ năm ba ngày lại chạy ra ngoài sao? Khẳng định là cũng đi tìm việc. Ôi, thằng bé từ nhỏ tính tình đã như vậy. Khi có chuyện gì buồn bực cũng không nói với ai. Bà cũng đừng lo lắng nhiều.
Bị chồng mắng cho vài câu, mẹ của Trương Thắng chỉ đành ngậm ngùi, rồi chuyển sang chuyện chung thân đại sự của hắn:
- Công việc tạm thời tìm chưa ra thì cũng không sao. Nếu không có việc gì thì cũng nên liên lạc lại với đồng nghiệp cũ. Cả ngày ở nhà xem TV, nghe radio, còn không thì xem báo, quốc gia đại sự thì cần gì quan tâm chứ? Cũng không nói là tìm đối tượng nữa. Ông nói xem, trên TV còn có thể nhảy ra một cô gái sao?
Cha Trương Thắng phát hỏa, quăng miếng bột vào trong thau, trừng mắt nói:
- Bà còn lải nhải không chịu im sao? Chuẩn bị bước sang năm mới rồi, ít nhất thì đừng có gây chuyện trong nhà được không? Con nó ở nhà xem TV không tìm được đứa con gái nào, bộ bà tìm ra sao?
Mẹ của Trương Thắng nghe xong thì không lên tiếng.
Trương Thắng ở trong phòng nghe được, nhưng không lên tiếng. Chuyện hắn vay tiền mua đất là giấu gia đình. Cha mẹ đều là những công nhân về hưu, nếu biết con trai mình vay hơn hai triệu để mua mảnh đất hoang ở khu ngoại thành, thì chẳng phải cái thân già lo lắng cả đêm không ngủ được sao?
Trương Thắng nghĩ, hay là để chừng nào mọi việc sáng tỏ thì nói với họ sau. Để cho hai người cao hứng một chút.
Trên TV tất cả đều chiếu những chuyện tốt, không nói đến chuyện xấu. Một đám minh tinh xuất hiện, vui mừng cất lời chúc mừng năm mới. Rồi thuận tay từ đằng sau kéo ra một hộp quà tặng, lời ngon tiếng ngọt khuyên mọi người mua làm quà tặng.
Bỗng nhiên, màn hình TV vừa chuyển, một phát thanh viên giọng đầy nhiệt tình báo cáo mười tình huống quan trọng và thành quả của UBND thành phố trong năm vừa qua. Trương Thắng một chút cũng nghe không sót. Lời cuối cùng, phát thanh viên tiếp tục thông báo dự định của UBND thành phố trong năm tới, đột nhiên nhắc tới Kiều Tây.
Trương Thắng cả ngày chờ đợi chính là tin tức này, lập tức tăng cường chú ý, còn điều chỉnh âm lượng TV đến đinh tai nhức óc. Cũng may là tết, bên ngoài cũng có tiếng pháo nổ. Ba mẹ hắn cho là hắn nghe không rõ thanh âm, bằng không thì sẽ lải nhải cả nửa ngày.
Trên TV nói: “Dựa theo sắp xếp của UBND thành phố, năm sau, thành phố của chúng ta sẽ bắt đầu khai thác, phát triển khu Kiều Tây. Ở nơi đó sẽ xây dựng một khu kinh tế mới với khoa học kỹ thuật tiên tiến. Hy vọng khu kinh tế mới này sẽ thay đổi cục diện căn cứ công nghiệp truyền thống lạc hậu của chúng ta. UBND đã định ra những chính sách vô cùng ưu đãi cho những xí nghiệp đầu nhập vào khu”.
Trương Thắng mắt nhảy dựng lên, trong lòng kích động khó tả, màng nhĩ cứ ong ong.
Đến rồi, đến rồi. Tin tức rốt cuộc cũng đã truyền ra rồi. Trương Thắng khuôn mặt đỏ bừng. Rốt cuộc cũng là khổ tận cam lai!
Hắn hét to lên một tiếng, khiến cho bà mẹ đang làm sủi cảo bên ngoài bị hù đến run rẩy, liền tức giận mắng:
- Đứa nhỏ này, tính hù chết người ta à?
Trương Thắng không đáp lại, chỉ cất tiếng hát cực dở của mình “Hồng mai nở trong tiết trời lạnh giá. Bàn chân không giẫm lên từng mảng băng….”